CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI TƯ



“Tôi không ra được,” Thẩm Mậu bị nhốt ở một nơi tối mịt, ôm đầu gối lẩm bẩm, “Tôi không dám, tôi không ra được, hắn sẽ đánh tôi…”

“Anh yên tâm, có tôi ở đây.” Một giọng nói kiên định vang lên bên tai, dường như có tia sáng soi rọi thế giới tăm tối của gã, “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở bên anh.”

Cơ thể trước mặt co rúm lại, nhưng cuối cùng vẫn là Thẩm Mậu bình thường chiếm quyền làm chủ.

Cố Hi Đình: “Cởi dây giúp tôi mau lên!”

Thẩm Mậu căng thẳng tột độ, làm thế nào cũng không tháo được nút thắt, cuối cùng càng ngày càng hoảng loạn, hai tay run lẩy bẩy suýt bật khóc.

“Đừng căng thẳng, dùng dao từ từ là được.” Giọng Cố Hi Đình rất bình tĩnh.

Lưỡi dao cắt đứt từng sợi dây gai dày dặn, rơi lả tả trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại nút thắt trên hai tay.

Thẩm Mậu ngồi xổm sau lưng cậu cắt dây thừng, khi sắp cắt đứt thì gã đột ngột dừng tay, hoảng sợ ngẩng đầu: “Hắn… Hắn quay lại rồi…”

Trong khoảnh khắc đó, cậu nghe có tiếng gió quét sau lưng, là tiếng dao vụt trong không khí.

Cố Hi Đình đứng bật dậy khỏi ghế, quay người đá vào ngực “Hắn”.

Cố Hi Đình tập thể thao lâu năm, sức mạnh bộc phát không thể khinh thường, Thẩm Mậu ăn một đá cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.

Nhìn Thẩm Mậu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Cố Hi Đình vỗ vai nhẹ giọng nói “Xin lỗi”, sau đó trở dây thừng trói Thẩm Mậu vào ghế.

Tình thế đảo ngược trong nháy mắt.

Lúc Hạ Yến và Đại đội trinh sát hình sự đến bờ biển, trên mặt biển tối mịt có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đang chậm rãi lái về phía bến cảng.

Cảnh sát vũ trang mặc áo chống đạn lao ra: “Không được nhúc nhích!”

“Giơ hai tay lên!”

Sau màn so sánh chéo của Pikachu, bọn họ đã biết được thân phận của hung thủ, sinh ra từ một gia đình ngư dân, đã từng là lập trình viên nhưng sau này bị đuổi việc,lý do là đánh cấp trên vì áp lực tăng ca quá lớn, sau đó quay về thị trấn nhỏ này để tu dưỡng. Gã bị tâm thần phân liệt trong hai năm, gần đây tình trạng càng trở nên tồi tệ hơn.

Thuyền đánh cá tắt máy, tiếng động cơ ngưng bặt, bên tai chỉ có tiếng sóng biển rì rào. Mọi người nín thở, chỉ đợi lệnh để tiến công.

Đúng lúc đó, chuỗi tiếng bước chân “Cộp cộp cộp” vang lên…

Một bóng người xuất hiện trong bóng tối.

Người đó mặc áo khoác đen, vest màu xám để lộ một phần cổ áo somi màu trắng… Là Cố Hi Đình!

“Là tôi, là tôi đây.”

Khuôn mặt chàng trai cười cong cong, đứng trước mặt bọn họ như cây tùng xanh ngắt, trong mắt không hề có chút lo lắng nào.

Cảnh sát vũ trang ập vào, khám xét chiếc thuyền đánh cá nhỏ thật kỹ lưỡng, phát hiện hung thủ bị trói vào cột: “An toàn!”

“An toàn rồi!”

Trên bến cảng lộn xộn, Cố Hi Đình và Hạ Yến nhìn nhau cách một chiếc thuyền.

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác dạ đen, trên cổ quàng một chiếc khăn màu xám đậm, đôi mắt tập trung nhìn vào cậu, vừa sâu sắc vừa trầm lặng.

Cố Hi Đình giang hai tay với người đàn ông, mỉm cười: “Em về rồi.”

Hạ Yến không trả lời, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt thâm trầm mà kiềm chế nhìn cậu.

Chờ lúc lâu cũng không được đáp lại, bàn tay Cố Hi Đình run rẩy trong không trung, bầu không khí im lặng khó xử lan tràn trong gió đêm.

Hạ Yến không muốn ôm cậu, sự thật này khiến Cố Hi Đình cảm thấy rất thất vọng, có phải vì cậu quá bẩn không? Chẳng lẽ là vì Hạ Yến đang tức giận? Hay là trước đó đều do cậu tưởng bở?

Cố Hi Đình cúi đầu, ngay lúc cậu quay người rời đi, một bàn tay nóng hổi bất ngờ giữ lấy cổ tay cậu, ngay sau đó, cậu ngã vào lồng ngực ấm áp.

Trước khi cậu kịp phản ứng, nụ hôn nóng bỏng đã phủ kín môi cậu.

Thô bạo, nóng hổi, khó kìm lòng nổi… Động tác ngang ngược mà vô cùng nhiệt tình, Hạ Yến mất kiểm soát hơn bao giờ hết, gần như muốn nhét cậu vào cơ thể hắn.

Cánh truyền thông chạy tới phát sóng trực tiếp đưa tin, ai nấy đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, sau một hồi đơ người, ống kính điên cuồng nhắm lên.

Dân mạng xem live:???

Sau khi đảm bảo an toàn, Cố Hi Đình lập tức báo bình an tới người thân và bạn bè, sau đó đến cục cảnh sát lấy lời khai, đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe… Hạ Yến đồng hành với cậu mọi nơi, chờ đến khi làm xong tất cả thì đã gần mười hai giờ rồi.

Chiếc Mercedes Benz chạy trên đường khuya, bụng Cố Hi Đình reo lên “Ọc ọc”.

Hạ Yến nghiêng đầu, cao giọng hỏi: “Đói bụng à?”

Cố Hi Đình xoa bụng xấu hổ: “Hơi hơi ạ.”

Xe Mercedes Benz chạy qua con đường đêm khuya, dừng lại trước một khu vườn nhỏ trên đại lộ Ngô đồng.

Có vẻ đây là một nhà hàng tư nhân, nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn bọn họ vào. Xung quanh mờ ảo, hình như nhà hàng đã đóng cửa, chỉ có tia sáng le lói từ trong phòng riêng.

Nhân viên phục vụ kéo ghế cho bọn họ, rót nước chanh rồi hỏi: “Chúng tôi phục vụ đồ ăn nhé?” 

Bàn ăn nhanh chóng được phủ kín các món.

Cố Hi Đình đói muốn xỉu, ba mươi phút đầu gần như chỉ biết vùi đầu ăn uống.

Hạ Yến ăn rất ít, hầu như cả buổi chỉ ngồi lột tôm, lọc thịt cua cho cậu, Cố Hi Đình xấu hổ: “Anh cũng ăn đi.”

Hạ Yến gật đầu nhưng ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi cậu. Mặc dù động tác của Hạ Yến rất trắng trợn, nhưng ánh mắt dịu dàng quyến luyến lại không khiến người ta thấy phản cảm.

Chẳng bao lâu sau Cố Hi Đình đã bị nhìn không chịu nổi, vành tai dần đỏ rực lên.

Hạ Yến thấy cậu ăn xong bèn lấy khăn ướt lau tay cho cậu: “Đi thôi.”

Cố Hi Đình chưa được chăm sóc tỉ mỉ như thế bao giờ, cậu hơi vui vẻ nhưng cũng có chút khó chịu, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ đi theo Hạ Yến ra ngoài.

Sau khi về nhà, Cố Hữu Khang hai mắt đỏ hoe nhìn hồi lâu, cuối cùng xác định con trai mình chỉ bị rách da ở trán, lúc này mới yên tâm hẳn, sau đó quay sang cảm ơn Hạ Yến.

Sau khi dỗ dành Cố Hữu Khang đi ngủ đã là một giờ sáng.

Vệ sĩ cũng đã đi nghỉ, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp tim của nhau.

Hạ Yến đứng lên trước: “Vậy anh đi trước, em tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Em…” Cố Hi Đình choàng đứng dậy, há miệng rồi lại không nói được gì.

Hạ Yến ngoảnh đầu lại, ánh mắt rất dịu dàng: “Sao thế?”

“Chuyện đó… Chỉ muốn hỏi anh,” Cố Hi Đình nghiêng đầu, ánh mắt trốn tránh, “Anh… Anh có thể ở lại đêm nay không?”

Hạ Yến sửng sốt một thoáng rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt dịu dàng: “Được chứ.”

Có lẽ bé con đang sợ nên không dám ngủ một mình, giờ chỉ đơn thuần giữ hắn lại thôi.

Cố Hi Đình xoay người lên lầu, hơi lắp bắp: “Vậy tụi… tụi mình lên phòng trước đi.”

Cố Hi Đình sấy tóc xong bước ra khỏi phòng tắm, thấy Hạ Yến tự giác nằm trên ghế salon, cậu sửng sốt, do dự một lát thì đến gần hỏi nhỏ: “Anh có muốn lên giường ngủ không?”

Hạ Yến đang xem tin tức, nghe câu này thì ngẩng đầu lên từ màn hình di động, ánh mắt rất bình tĩnh, gần như không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Hệ thống sưởi sàn trong phòng rất mạnh, Cố Hi Đình vẫn đang mặc đồ ngủ mùa hè.

Bộ đồ này đã mặc từ lâu, chiếc áo thun mỏng manh lệch sang một bên để lộ gần nửa bờ vai thon nhỏ. Nửa người dưới của cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng, đôi chân vừa trắng vừa thẳng, đầu ngón chân tròn mẩy hồng hào, Hạ Yến gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh chúng nó cuộn tròn lại vì xúc động.

Ngoài mặt Hạ Yến không lộ ra chút khác thường nào, chỉ lắc đầu: “Không cần, anh ngủ trên salon là được.”

“Anh chắc chứ?” Cố Hi Đình chần chừ, “Ghế salon nhỏ thế này, không thoải mái đâu?”

Thấy Hạ Yến không nói gì, cậu lại bổ sung: “Hay là anh đến phòng khách đi? Ngày nào chị Trần cũng quét dọn.”

Hạ Yến: “Nhưng anh ở phòng khách thì không thể nhìn thấy em.”

Cố Hi Đình sửng sốt, mặt hồng lên: “Nhưng ghế salon nhỏ quá, chân anh còn không duỗi thẳng được.”

“Không sao, anh còn từng ngủ ở những nơi tệ hơn thế này.” Hạ Yến lại xem tin tức, không có ý định tiếp tục chủ đề này.

Cố Hi Đình cũng không biết nói gì, lề mà lề mề bò lên giường.

Hạ Yến ở trong phòng với cậu khiến cậu ngủ rất yên ổn, nhưng cậu cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Lúc tờ mờ sáng, Cố hi Đình mê man ngủ mơ, cậu mơ thấy một đôi mắt đỏ bừng, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, và bàn tay trái bị dao chặt đứt…

“Hi Đình, Hi Đình!” Từng tiếng gọi vang lên bên tai.

Cố Hi Đình mơ màng nhíu mày: “Sao thế?”

“Em đang run rẩy.” Nệm lõm xuống, Hạ Yến đang ngồi lên.

Cố Hi Đình mở mắt ra, ngơ ngác hỏi: “Vậy sao? Hình như em đang nằm mơ.”

“Không sao.” Một đôi bàn tay to lớn đặt trên đầu cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Đừng sợ, anh ở đây.”

Cố Hi Đình kéo ống tay hắn: “Đừng đi…”

Người đàn ông nằm xuống bên cạnh cậu, tiếng nói vô cùng dịu dàng: “Ừm, không đi, em ngủ tiếp đi.”

Lúc Cố Hi Đình tỉnh lại lần nữa, trong ánh nắng mùa đông, cậu phát hiện sự thay đổi quen thuộc trên cơ thể mình.

Gần như mỗi người đàn ông trưởng thành đều phải đối mặt với tình huống bối rối này, cậu không quá bận tâm, cho đến khi nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm.

Trước mặt người mình đã khát khao biết bao đêm dài, những rung động nhất thời bị phóng lên vô số lần, phản ứng cơ thể trực tiếp bùng lên theo từng nhịp tim gấp gáp của cậu.

Cố Hi Đình hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh. Nhưng càng lúc cơ thể căng thẳng càng không nghe lời cậu, tiếng nước rì rào trong phòng tắm như một loại tín hiệu nào đó.

Hạ Yến đang tắm, một loại kích thích cực lớn cuốn lấy cậu, tuy xấu hổ nhưng cũng đẩy khát vọng lên cao hơn.

Cố Hi Đình trở mình, chậm rãi nhắm mắt lại. Đây là nơi Hạ Yến từng ngủ, nhiệt độ cơ thể và mùi hương còn sót lại trở thành thuốc kích dục tốt nhất.

Cánh cửa bí mật được mở ra, tràn đầy phấn khởi, khí thế mãnh liệt, cậu cam chịu chìm đắm trong vui sướng.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại từ bao giờ, người đàn ông cao lớn đứng trước giường, không nói năng gì.

Dường như thời gian đã đứng im vào giờ phút này.

Cố Hi Đình chợt mở mắt ra, cậu bối rối muốn dừng lại, nhưng cơ thể đã bị đẩy tới cực điểm, dưới ánh mắt của Hạ Yến, quân lính tan rã, run rẩy không thôi.

Sau một quãng dài trầm mặc…

Mùi vị tanh nồng thoang thoảng trong không khí, Hạ Yến nhìn khuôn mặt cậu rất chăm chú, đuôi mắt chàng trai phiếm hồng, đôi mắt ươn ướt.

Hai loại cảm giác không xác định va chạm vào nhau trong không trung, cả căn phòng im phăng phắc.

Cho đến khi một bàn tay mang theo hơi lạnh tới gần, cơ thể Cố Hi Đình bỗng run lên.

“Sao… sao lạnh thế?”

Muốn giảm bớt sự xấu hổ.

Giọng Hạ Yến rất thấp: “Anh dùng nước lạnh.”

“Sao phải dùng nước lạnh?”

Trong câu hỏi lộ ra nỗi khát khao.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm như muốn cạy mở trái tim cậu.

Đầu Cố Hi Đình bùm một tiếng, một suy nghĩ to gan rất xấu hổ nổ tung trong đầu cậu, Hạ Yến… Có phải cũng khát khao mình như mình khát khao anh ấy?

Khăn tắm rơi trên sàn nhà, áo ngủ chồng chất trên ngực, ngón tay người đàn ông lạnh lẽo, mà đôi môi lại nóng rực.

Mỗi một nụ hôn rơi trên cơ thể cậu, đều nóng bỏng đến mức khiến cậu gần như muốn run rẩy bật khóc.

Thì ra không phải cậu tưởng bở, thì ra mỗi phần tình cảm cậu bỏ ra đều được nhận lấy trọn vẹn, thì ra cơ thể kia cũng đang khát khao cậu như cậu.

Hai cơ thể liên tục va chạm nhau, chút đau đớn nhỏ nhoi không sánh được với sự thỏa mãn to lớn, Cố Hi Đình run rẩy ngẩng đầu lên, vẻ mặt dâng hiến.HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI TƯ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện