CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM
…
Hạ Yến luôn tỉnh táo tự kiềm chế, nhưng liên tục vượt giới hạn khi ở bên Cố Hi Đình.
Ban đầu, rõ ràng chỉ muốn ở cùng một thành phố là được.
Nhưng người kia lại chạy đến phỏng vấn trợ lý, mang đôi mắt vô cùng sùng bái bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của hắn, cho phép hắn được voi đòi Hai Bà Trưng, cho phép hắn có ý đồ xấu.
Khơi dậy ham muốn độc chiếm điên cuồng.
Hạ Yến nhìn chằm chằm Cố Hi Đình thật lâu, cuối cùng giơ tay lên vỗ vỗ mặt cậu: “Hi Đình, có đứng lên được không?”
Cố Hi Đình không vui, treo cả người trên thân hắn, lẩm bầm: “Sao… Sao phải đứng lên?”
Trên người chàng trai còn mặc áo somi của hắn, hai chiếc cúc không cài lộ ra một mảng nhỏ xương quai xanh, vết đỏ mập mờ như quả đào mật chín mọng, bên trong trắng hồng nóng lòng mời người ta nếm thử.
Ánh mắt Hạ Yến tối sầm, chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó hắn ngửi thấy mùi tôm hùm chua cay.
Hạ Yến: “…”
Ba người này lại ăn tôm trong phòng ngủ!
Hạ Yến dọn dẹp vỏ tôm hùm chất đống trên bàn, dùng khăn tay lau bàn sạch sẽ rồi thu dọn ly rượu ngổn ngang và rượu vang khắp phòng.
Cố Hi Đình ngồi trên thảm, kéo dài giọng: “Anh làm gì vậy? Chị Trần sẽ dọn dẹp.”
Hạ Yến nhìn mà than thở: “Không có chị Trần thì em thoái hóa thành trùng giày à?”
Cố Hi Đình xoắn hai tay như bánh quẩy, phản bác: “Tào lao, ít nhất em cũng là sinh vật song bào.”
“Em còn tự hào quá nhỉ?”
“Bình thường thôi.” Cố Hi Đình cười rất đắc ý, lúc ngoảnh lại thấy Hạ Yến cất rượu, cậu lập tức bất mãn nhíu mày, giơ tay cướp về, “Sao anh lại cất Cocacola 82 năm của em, em vẫn muốn uống mà!”
Hạ Yến giữ tay cậu: “Em say rồi.”
“Say càng tốt,” Cố Hi Đình ôm cánh tay hắn, cười như đứa ngốc, “Dù sao cũng say rồi, uống tiếp cũng chẳng khác gì!”
“Em có biết mỗi năm có bao nhiêu người chết vì ngộ độc rượu không?” Hạ Yến giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút động lòng.
“Không biết, em cũng không muốn biết,” Cố Hi Đình phất tay, bắt đầu quấy nhiễu mè nheo, “Anh có phiền không vậy, anh là cha em à, uống rượu cũng không cho uống.”
“Em nói gì?”
Hạ Yến sững người, sắc mặt trầm xuống, giọng vẫn bình tĩnh nhưng tràn đầy sức uy hiếp.
Cố Hi Đình sợ hãi, rụt rè gọi một tiếng: “Cha?”
Thấy Hạ Yến không nói gì, cậu lập tức quấn lấy la lên: “Cha Hạ, em vẫn muốn uống.”
Hạ Yến bị cậu chọc tức tới mức bật cười, hắn đang định đẩy Cố Hi Đình ra, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Là tiếng chuông đặc biệt, đây là lần đầu tiên nó vang lên kể từ khi hắn tới Thân Thành.
Tiếng đàn Cello trầm bổng mà u sầu vang lên không dứt, nhưng Hạ Yến chẳng đoái hoài tới.
Cố Hi Đình ngoẹo đầu: “Điện thoại anh reo kìa.”
Nụ cười trên mặt Hạ Yến lạnh dần, cuối cùng điện thoại tự động cúp máy vì không ai nghe.
Một phút sau, tiếng chuông đó lại vang lên.
“Ủa, điện thoại của anh lại reo.” Cố Hi Đình kéo một bên ống tay áo hắn, “Sao anh không bắt máy vậy?”
“Không phải người quan trọng,” Hạ Yến nói, trực tiếp ấn từ chối.
Trong chớp mắt xoay người đi, ý cười trong mắt Hạ Yến biến mất sạch sẽ như tảng băng đang mọc trên mặt hồ đầu mùa đông.
Gần như là hắn vừa cúp máy thì điện thoại lại lập tức vang lên.
Một giây trước khi Hạ Yến cúp máy, Cố Hi Đình dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai cướp được điện thoại, nở nụ cười đắc ý, vẻ mặt nghiêm khắc dạy dỗ hắn: “Đừng cúp điện thoại của người ta mãi như vậy, rất bất lịch sự.”
Hạ Yến vươn tay ra: “Đưa tôi.”
“Không đưa,” Cố Hi Đình cò kè mặc cả, “Trừ khi anh trả lại Cocacola 82 năm cho em.”
“Ngoan, đưa tôi.”
“Không đưa, cứ không đưa đấy!” Cố ba tuổi làm mặt quỷ, thình lình bấm nút xanh rồi hét với bên kia điện thoại, “Alo? Hạ Yến bị tui bắt cóc rồi, trừ khi bạn bảo anh ấy trả Cocacola 82 năm cho tui, nếu không túi sẽ ‘khử’ con tin… Hức, không đúng, là ‘khử’ điện thoại.”
“Cậu là ai?” Bên kia phát ra giọng nữ trung niên, có vẻ lâu lắm không nói tiếng phổ thông nên nghe ngữ điệu là lạ.
“Tui là ai hổng quan trọng, quan trọng là bạn phải làm theo lời tui nói!” Cố Hi Đình hỏi lại lần nữa, “Bạn có chịu làm theo lời tui không?”
“À… Tôi biết rồi, cậu chính là đứa bé đó?”
Cố Hi Đình chớp mắt: “Bạn biết tui hả… Ơ, anh cướp điện thoại của em làm gì, thả em ra… Ưm ưm…”
Hạ Yến đột nhiên xuất hiện sau lưng cướp điện thoại di động của cậu, còn bịt kín miệng cậu.
Cố Hi Đình đang định phản kháng thì đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Yến, giật mình kêu lên, sau đó giơ hai tay tỏ vẻ mình vô tội, ngoan ngoãn núp một bên. Chờ sau khi Hạ Yến dời sự chú ý khỏi cậu, cậu lại đưa mắt liếc chai “Cocacola 82 năm” trên mặt bàn.
Hạ Yến cầm điện thoại di động tới trước cửa sổ, nghe người phụ nữ cười khẽ một tiếng: “Mẹ đã biết vì sao con lại về, một đứa bé rất đáng yêu.”
Giọng Hạ Yến lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Nhớ con.”
Hạ Yến trầm mặt cúp điện thoại.
Số kia lại nhanh chóng gọi tới, Hạ Yến ấn nút call lạnh lùng nói: “Hướng Quỳnh Âm, bây giờ nghĩ rõ rồi?”
“Chẳng biết đùa gì cả.” Người phụ nữ phàn nàn, sau đó nói, “Con trai, con nên về làm kiểm tra.”
Hạ Yến ngừng nửa giây, lúc này mới đáp: “Không cần, bây giờ tôi rất tốt.”
“Thuốc của con hết từ tháng trước đúng không?
Hạ Yến: “Tôi ngừng thuốc.”
“Ngừng thuốc?” Hướng Quỳnh Âm đột nhiên bật cười như nghe chuyện gì hài hước lắm, “Con ngừng thuốc hay tìm được thuốc mới rồi?”
Hạ Yến không trả lời, nhưng sắc mặt càng thâm trầm hơn.
“Con tưởng mẹ không biết suy nghĩ của con sao? Ngây thơ quá,” Hướng Quỳnh Âm cười lạnh, “Chúng mày chỉ là đồ hỏng, sẽ càng ngày càng tệ, nghe tao thì còn có thể làm người bình thường thêm một lúc.”
Hạ Yến siết di động thở gấp.
“Mày biết kết cục của em trai mày đúng không? Nếu mày về sớm thì chúng tao còn có thể giúp mày nhiều hơn.”
“Không cần.” Giọng Hạ Yến lạnh lùng không chứa chút tình cảm nào.
“Không cần? Mày ngủ mơ nói mớ à?” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, “Ai cũng biết tình hình sức khỏe của mày ra sao, hay là, mày say mê đóng vai người tốt quá nên không thể tự kiềm chế nổi?”
Ánh mắt Hạ Yến lại lạnh lẽo hơn, đầu bên kia điện thoại cũng có thể cảm nhận được cơn giận điên cuồng đang áp chế trong lòng hắn.
“Mày xem đi.” Hướng Quỳnh Âm hài lòng nở nụ cười, “Mày điên lên chỉ có hơn nó chứ không kém.”
Hạ Yến cúp điện thoại, trong khoảnh khắc đó, sự giận dữ dưới đáy mắt người đàn ông trào dâng mãnh liệt như bão tuyết cuốn lên, cả người tràn ngập hơi thở tàn bạo.
Ngay khi Hướng Quỳnh Âm cho rằng hắn chuẩn bị bùng nổ, điện thoại đã bị cúp máy.
Hai tay Hạ Yến siết chặt, trán nổi gân xanh, hắn sẽ không…
Tuyệt đối không trở nên giống em trai.
Tiếng “loảng xoảng” giòn giã vang lên, ly rượu cách đó không xa bị hất đổ.
Cố Hi Đình sợ hãi nhìn hắn, sau đó dời mắt sang chỗ khác, điềm nhiên nhặt ly rượu lên rồi liếm đầu ngón tay ướt nhẹp.
Hạ yến gần như bị cậu chọc tức cười, sự ngang ngược trong mắt bị thay thế bởi bất đắc dĩ, hắn nhấc chân bước tới.
Cố Hi Đình làm chuyện xấu bị bắt tại trận, lập tức nâng ly giấu đi, nói như đúng rồi: “Em… Em chỉ nếm thử xem Cocacola còn ga hay không?”
“Ừm, vậy còn ga không?” Hạ Yến xoa đầu cậu, giọng nói rất dịu dàng.
Cố Hi Đình ngơ ngác trong chốc lát, cậu nhạy cảm nhận ra áp suất thấp của Hạ Yến, lập tức buông ly rượu vang ghé lại hỏi: “Anh sao thế? Không vui à?”
Hạ Yến không trả lời mà hỏi lại: “Em có muốn uống rượu nữa không?”
Cố Hi Đình nhanh chóng bị phân tán sức chú ý: “Muốn uống!”
Ánh mắt Hạ Yến tối mịt, tiếng nói vô cùng mê hoặc: “Em đã muốn uống, vậy chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Cố Hi Đình chớp mắt: “Trò chơi gì?”
“Nói thật hay thử thách.”
“Thôi đi, cũ mèm.”
“Không dám chơi à?”
Cố Hi Đình nhanh chóng mắc câu: “Ai nói em không dám chơi!”
Hạ Yến rót nửa ly rượu đặt lên bàn, nói: “Trả lời một câu hỏi sẽ được uống một ngụm.”
Cố Hi Đình: “Câu… Câu hỏi gì?”
Hạ Yến: “Chu Chuẩn nói em nghĩ tới tôi rất lâu rồi, câu này có nghĩa là sao?”
“Ý trên mặt chữ đó.” Cố Hi Đình nói xong, ghé vào bàn vươn tay lấy rượu, lại bị Hạ Yến đẩy về.
“Anh làm gì thế?” Cố Hi Đình ngẩng đầu tức giận, giữa đôi lông mày tinh tế lộ ra chút tủi thân, “Nói không giữ lời hả?”
Hạ Yến: “Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Em nói rồi.”
Hai người đối mặt mấy giây, người lúc trước không dám đối mặt với hắn, sau khi say rượu lại có dũng khí làm vậy, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn hắn tràn ngập dũng khí của nghé con mới sinh.
Hạ Yến giật mình, khẽ gật đầu.
Cố Hi Đình như được đại xá, lập tức bưng ly rượu lên hớp một ngụm lớn, môi bị rượu vang thấm ướt ánh lên vệt nước mê người.
Hạ Yến lẳng lặng dời mắt đi, hỏi tiếp: “Sao em lại ứng cử làm trợ lý?”
Cố Hi Đình ngọng nghịu: “Thích… Thích anh đó.”
Ánh mắt Hạ Yến lại tối đi mấy phần, hắn vuốt ly đế cao, hỏi một câu: “Thích bao nhiêu?”
Cố Hi Đình suy nghĩ, sau đó giang hai cánh tay vẽ trái tim lớn: “Thích nhiều thế này này.”
Hạ Yến chỉ nhìn cậu, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Cố Hi Đình tưởng hắn không tin, bối rối ngó trái liếc phải, cuối cùng lấy chai rượu ra đẩy về phía trước: “Thích… Thích đến mức, em có thể tặng cả Cocacola 82 năm cho anh!”
“Xem ra đúng là rất thích,” Hạ Yến cười cười lắc đầu, “Nhưng tôi không muốn Cocacola.”
Cố Hi Đình lập tức kéo chai rượu lại, có chút may mắn hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
Hạ Yến nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ thắm của chàng trai, màu mắt thâm sâu: “Tôi muốn em.”
Cố Hi Đình mơ màng nhìn hắn, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Sau đó, cậu nghe người đàn ông hỏi mình: “Em có đồng ý ở lại bên cạnh tôi không?”
Cố Hi Đình cười hì hì: “Đồng ý.”
Đôi mắt Hạ Yến sâu sắc hơn, giống như màn đêm đen đặc nhất trước khi bình minh ghé tới.
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Cố Hi Đình há to miệng, có vẻ bất mãn vì bị nghi ngờ nên hờn dỗi bảo: “Sao em lại không biết?”
“Em biết?” Nét mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt Hạ Yến, gần như muốn cười thành tiếng, “Vốn dĩ em chẳng biết gì cả.”
Người đàn ông đỡ lấy mặt cậu, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Em không biết tôi hoàn toàn khác với bề ngoài, em không biết tính tình tôi ác liệt, thậm chí em còn không biết, mười năm trước tôi không hề có ý định cứu em.”
“Nhưng anh vẫn cứu em.” Cố Hi Đình cười hì hì, ánh mắt có vẻ mơ màng nhưng lại trong veo đến mức khiến người ta mềm lòng, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, ánh đèn trong phòng rơi hết vào mắt cậu. Cậu nói:
“Mười năm trước em đã thích anh rồi.”
“Không có ai tốt hơn anh cả.”
Hạ Yến nghẹt thở, ham muốn độc chiếm trong mắt gần như hóa thành thực thể.
Sau đó hắn đối diện với đôi mắt trong veo của Cố Hi Đình.
Hạ Yến chợt buông tay ra, vô cùng chật vật.
Hắn điên rồi sao?
Bạn nhỏ đơn thuần thầm thích hắn mười năm, nhưng hắn lại vì giận dỗi với Hứa Quỳnh Âm mà muốn lợi dụng cậu.
Hắn vội vàng muốn chứng minh hắn cũng có người thương, có người yêu, ngay cả trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
Hạ Yến nhắm mắt, kìm nén dục vọng mãnh liệt. Lần đầu tiên của bọn họ, không nên xảy ra khi một người không tỉnh táo.
Trước mặt hắn, Cố Hi Đình ôm chặt chai rượu, trên mặt là nụ cười ngây ngô: “Hì hì, của em tất, Cocacola 82 năm.”
Hạ Yến mở mắt, trong mắt là sự dịu dàng chưa từng có.
“Ừm, của em hết.”
Tôi cũng thế.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không nhịn được, lén lút cắn đôi môi phiếm hồng của Cố Hi Đình, vừa mềm vừa ngọt.
Còn nhéo cái mông nhỏ không vâng lời tán loạn khắp nơi, vừa vểnh vừa đàn hồi.HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM
…
Hạ Yến luôn tỉnh táo tự kiềm chế, nhưng liên tục vượt giới hạn khi ở bên Cố Hi Đình.
Ban đầu, rõ ràng chỉ muốn ở cùng một thành phố là được.
Nhưng người kia lại chạy đến phỏng vấn trợ lý, mang đôi mắt vô cùng sùng bái bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của hắn, cho phép hắn được voi đòi Hai Bà Trưng, cho phép hắn có ý đồ xấu.
Khơi dậy ham muốn độc chiếm điên cuồng.
Hạ Yến nhìn chằm chằm Cố Hi Đình thật lâu, cuối cùng giơ tay lên vỗ vỗ mặt cậu: “Hi Đình, có đứng lên được không?”
Cố Hi Đình không vui, treo cả người trên thân hắn, lẩm bầm: “Sao… Sao phải đứng lên?”
Trên người chàng trai còn mặc áo somi của hắn, hai chiếc cúc không cài lộ ra một mảng nhỏ xương quai xanh, vết đỏ mập mờ như quả đào mật chín mọng, bên trong trắng hồng nóng lòng mời người ta nếm thử.
Ánh mắt Hạ Yến tối sầm, chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó hắn ngửi thấy mùi tôm hùm chua cay.
Hạ Yến: “…”
Ba người này lại ăn tôm trong phòng ngủ!
Hạ Yến dọn dẹp vỏ tôm hùm chất đống trên bàn, dùng khăn tay lau bàn sạch sẽ rồi thu dọn ly rượu ngổn ngang và rượu vang khắp phòng.
Cố Hi Đình ngồi trên thảm, kéo dài giọng: “Anh làm gì vậy? Chị Trần sẽ dọn dẹp.”
Hạ Yến nhìn mà than thở: “Không có chị Trần thì em thoái hóa thành trùng giày à?”
Cố Hi Đình xoắn hai tay như bánh quẩy, phản bác: “Tào lao, ít nhất em cũng là sinh vật song bào.”
“Em còn tự hào quá nhỉ?”
“Bình thường thôi.” Cố Hi Đình cười rất đắc ý, lúc ngoảnh lại thấy Hạ Yến cất rượu, cậu lập tức bất mãn nhíu mày, giơ tay cướp về, “Sao anh lại cất Cocacola 82 năm của em, em vẫn muốn uống mà!”
Hạ Yến giữ tay cậu: “Em say rồi.”
“Say càng tốt,” Cố Hi Đình ôm cánh tay hắn, cười như đứa ngốc, “Dù sao cũng say rồi, uống tiếp cũng chẳng khác gì!”
“Em có biết mỗi năm có bao nhiêu người chết vì ngộ độc rượu không?” Hạ Yến giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút động lòng.
“Không biết, em cũng không muốn biết,” Cố Hi Đình phất tay, bắt đầu quấy nhiễu mè nheo, “Anh có phiền không vậy, anh là cha em à, uống rượu cũng không cho uống.”
“Em nói gì?”
Hạ Yến sững người, sắc mặt trầm xuống, giọng vẫn bình tĩnh nhưng tràn đầy sức uy hiếp.
Cố Hi Đình sợ hãi, rụt rè gọi một tiếng: “Cha?”
Thấy Hạ Yến không nói gì, cậu lập tức quấn lấy la lên: “Cha Hạ, em vẫn muốn uống.”
Hạ Yến bị cậu chọc tức tới mức bật cười, hắn đang định đẩy Cố Hi Đình ra, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Là tiếng chuông đặc biệt, đây là lần đầu tiên nó vang lên kể từ khi hắn tới Thân Thành.
Tiếng đàn Cello trầm bổng mà u sầu vang lên không dứt, nhưng Hạ Yến chẳng đoái hoài tới.
Cố Hi Đình ngoẹo đầu: “Điện thoại anh reo kìa.”
Nụ cười trên mặt Hạ Yến lạnh dần, cuối cùng điện thoại tự động cúp máy vì không ai nghe.
Một phút sau, tiếng chuông đó lại vang lên.
“Ủa, điện thoại của anh lại reo.” Cố Hi Đình kéo một bên ống tay áo hắn, “Sao anh không bắt máy vậy?”
“Không phải người quan trọng,” Hạ Yến nói, trực tiếp ấn từ chối.
Trong chớp mắt xoay người đi, ý cười trong mắt Hạ Yến biến mất sạch sẽ như tảng băng đang mọc trên mặt hồ đầu mùa đông.
Gần như là hắn vừa cúp máy thì điện thoại lại lập tức vang lên.
Một giây trước khi Hạ Yến cúp máy, Cố Hi Đình dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai cướp được điện thoại, nở nụ cười đắc ý, vẻ mặt nghiêm khắc dạy dỗ hắn: “Đừng cúp điện thoại của người ta mãi như vậy, rất bất lịch sự.”
Hạ Yến vươn tay ra: “Đưa tôi.”
“Không đưa,” Cố Hi Đình cò kè mặc cả, “Trừ khi anh trả lại Cocacola 82 năm cho em.”
“Ngoan, đưa tôi.”
“Không đưa, cứ không đưa đấy!” Cố ba tuổi làm mặt quỷ, thình lình bấm nút xanh rồi hét với bên kia điện thoại, “Alo? Hạ Yến bị tui bắt cóc rồi, trừ khi bạn bảo anh ấy trả Cocacola 82 năm cho tui, nếu không túi sẽ ‘khử’ con tin… Hức, không đúng, là ‘khử’ điện thoại.”
“Cậu là ai?” Bên kia phát ra giọng nữ trung niên, có vẻ lâu lắm không nói tiếng phổ thông nên nghe ngữ điệu là lạ.
“Tui là ai hổng quan trọng, quan trọng là bạn phải làm theo lời tui nói!” Cố Hi Đình hỏi lại lần nữa, “Bạn có chịu làm theo lời tui không?”
“À… Tôi biết rồi, cậu chính là đứa bé đó?”
Cố Hi Đình chớp mắt: “Bạn biết tui hả… Ơ, anh cướp điện thoại của em làm gì, thả em ra… Ưm ưm…”
Hạ Yến đột nhiên xuất hiện sau lưng cướp điện thoại di động của cậu, còn bịt kín miệng cậu.
Cố Hi Đình đang định phản kháng thì đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Yến, giật mình kêu lên, sau đó giơ hai tay tỏ vẻ mình vô tội, ngoan ngoãn núp một bên. Chờ sau khi Hạ Yến dời sự chú ý khỏi cậu, cậu lại đưa mắt liếc chai “Cocacola 82 năm” trên mặt bàn.
Hạ Yến cầm điện thoại di động tới trước cửa sổ, nghe người phụ nữ cười khẽ một tiếng: “Mẹ đã biết vì sao con lại về, một đứa bé rất đáng yêu.”
Giọng Hạ Yến lạnh lùng: “Chuyện gì?”
“Nhớ con.”
Hạ Yến trầm mặt cúp điện thoại.
Số kia lại nhanh chóng gọi tới, Hạ Yến ấn nút call lạnh lùng nói: “Hướng Quỳnh Âm, bây giờ nghĩ rõ rồi?”
“Chẳng biết đùa gì cả.” Người phụ nữ phàn nàn, sau đó nói, “Con trai, con nên về làm kiểm tra.”
Hạ Yến ngừng nửa giây, lúc này mới đáp: “Không cần, bây giờ tôi rất tốt.”
“Thuốc của con hết từ tháng trước đúng không?
Hạ Yến: “Tôi ngừng thuốc.”
“Ngừng thuốc?” Hướng Quỳnh Âm đột nhiên bật cười như nghe chuyện gì hài hước lắm, “Con ngừng thuốc hay tìm được thuốc mới rồi?”
Hạ Yến không trả lời, nhưng sắc mặt càng thâm trầm hơn.
“Con tưởng mẹ không biết suy nghĩ của con sao? Ngây thơ quá,” Hướng Quỳnh Âm cười lạnh, “Chúng mày chỉ là đồ hỏng, sẽ càng ngày càng tệ, nghe tao thì còn có thể làm người bình thường thêm một lúc.”
Hạ Yến siết di động thở gấp.
“Mày biết kết cục của em trai mày đúng không? Nếu mày về sớm thì chúng tao còn có thể giúp mày nhiều hơn.”
“Không cần.” Giọng Hạ Yến lạnh lùng không chứa chút tình cảm nào.
“Không cần? Mày ngủ mơ nói mớ à?” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, “Ai cũng biết tình hình sức khỏe của mày ra sao, hay là, mày say mê đóng vai người tốt quá nên không thể tự kiềm chế nổi?”
Ánh mắt Hạ Yến lại lạnh lẽo hơn, đầu bên kia điện thoại cũng có thể cảm nhận được cơn giận điên cuồng đang áp chế trong lòng hắn.
“Mày xem đi.” Hướng Quỳnh Âm hài lòng nở nụ cười, “Mày điên lên chỉ có hơn nó chứ không kém.”
Hạ Yến cúp điện thoại, trong khoảnh khắc đó, sự giận dữ dưới đáy mắt người đàn ông trào dâng mãnh liệt như bão tuyết cuốn lên, cả người tràn ngập hơi thở tàn bạo.
Ngay khi Hướng Quỳnh Âm cho rằng hắn chuẩn bị bùng nổ, điện thoại đã bị cúp máy.
Hai tay Hạ Yến siết chặt, trán nổi gân xanh, hắn sẽ không…
Tuyệt đối không trở nên giống em trai.
Tiếng “loảng xoảng” giòn giã vang lên, ly rượu cách đó không xa bị hất đổ.
Cố Hi Đình sợ hãi nhìn hắn, sau đó dời mắt sang chỗ khác, điềm nhiên nhặt ly rượu lên rồi liếm đầu ngón tay ướt nhẹp.
Hạ yến gần như bị cậu chọc tức cười, sự ngang ngược trong mắt bị thay thế bởi bất đắc dĩ, hắn nhấc chân bước tới.
Cố Hi Đình làm chuyện xấu bị bắt tại trận, lập tức nâng ly giấu đi, nói như đúng rồi: “Em… Em chỉ nếm thử xem Cocacola còn ga hay không?”
“Ừm, vậy còn ga không?” Hạ Yến xoa đầu cậu, giọng nói rất dịu dàng.
Cố Hi Đình ngơ ngác trong chốc lát, cậu nhạy cảm nhận ra áp suất thấp của Hạ Yến, lập tức buông ly rượu vang ghé lại hỏi: “Anh sao thế? Không vui à?”
Hạ Yến không trả lời mà hỏi lại: “Em có muốn uống rượu nữa không?”
Cố Hi Đình nhanh chóng bị phân tán sức chú ý: “Muốn uống!”
Ánh mắt Hạ Yến tối mịt, tiếng nói vô cùng mê hoặc: “Em đã muốn uống, vậy chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Cố Hi Đình chớp mắt: “Trò chơi gì?”
“Nói thật hay thử thách.”
“Thôi đi, cũ mèm.”
“Không dám chơi à?”
Cố Hi Đình nhanh chóng mắc câu: “Ai nói em không dám chơi!”
Hạ Yến rót nửa ly rượu đặt lên bàn, nói: “Trả lời một câu hỏi sẽ được uống một ngụm.”
Cố Hi Đình: “Câu… Câu hỏi gì?”
Hạ Yến: “Chu Chuẩn nói em nghĩ tới tôi rất lâu rồi, câu này có nghĩa là sao?”
“Ý trên mặt chữ đó.” Cố Hi Đình nói xong, ghé vào bàn vươn tay lấy rượu, lại bị Hạ Yến đẩy về.
“Anh làm gì thế?” Cố Hi Đình ngẩng đầu tức giận, giữa đôi lông mày tinh tế lộ ra chút tủi thân, “Nói không giữ lời hả?”
Hạ Yến: “Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Em nói rồi.”
Hai người đối mặt mấy giây, người lúc trước không dám đối mặt với hắn, sau khi say rượu lại có dũng khí làm vậy, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn hắn tràn ngập dũng khí của nghé con mới sinh.
Hạ Yến giật mình, khẽ gật đầu.
Cố Hi Đình như được đại xá, lập tức bưng ly rượu lên hớp một ngụm lớn, môi bị rượu vang thấm ướt ánh lên vệt nước mê người.
Hạ Yến lẳng lặng dời mắt đi, hỏi tiếp: “Sao em lại ứng cử làm trợ lý?”
Cố Hi Đình ngọng nghịu: “Thích… Thích anh đó.”
Ánh mắt Hạ Yến lại tối đi mấy phần, hắn vuốt ly đế cao, hỏi một câu: “Thích bao nhiêu?”
Cố Hi Đình suy nghĩ, sau đó giang hai cánh tay vẽ trái tim lớn: “Thích nhiều thế này này.”
Hạ Yến chỉ nhìn cậu, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Cố Hi Đình tưởng hắn không tin, bối rối ngó trái liếc phải, cuối cùng lấy chai rượu ra đẩy về phía trước: “Thích… Thích đến mức, em có thể tặng cả Cocacola 82 năm cho anh!”
“Xem ra đúng là rất thích,” Hạ Yến cười cười lắc đầu, “Nhưng tôi không muốn Cocacola.”
Cố Hi Đình lập tức kéo chai rượu lại, có chút may mắn hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
Hạ Yến nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ thắm của chàng trai, màu mắt thâm sâu: “Tôi muốn em.”
Cố Hi Đình mơ màng nhìn hắn, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Sau đó, cậu nghe người đàn ông hỏi mình: “Em có đồng ý ở lại bên cạnh tôi không?”
Cố Hi Đình cười hì hì: “Đồng ý.”
Đôi mắt Hạ Yến sâu sắc hơn, giống như màn đêm đen đặc nhất trước khi bình minh ghé tới.
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Cố Hi Đình há to miệng, có vẻ bất mãn vì bị nghi ngờ nên hờn dỗi bảo: “Sao em lại không biết?”
“Em biết?” Nét mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt Hạ Yến, gần như muốn cười thành tiếng, “Vốn dĩ em chẳng biết gì cả.”
Người đàn ông đỡ lấy mặt cậu, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Em không biết tôi hoàn toàn khác với bề ngoài, em không biết tính tình tôi ác liệt, thậm chí em còn không biết, mười năm trước tôi không hề có ý định cứu em.”
“Nhưng anh vẫn cứu em.” Cố Hi Đình cười hì hì, ánh mắt có vẻ mơ màng nhưng lại trong veo đến mức khiến người ta mềm lòng, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Yến, ánh đèn trong phòng rơi hết vào mắt cậu. Cậu nói:
“Mười năm trước em đã thích anh rồi.”
“Không có ai tốt hơn anh cả.”
Hạ Yến nghẹt thở, ham muốn độc chiếm trong mắt gần như hóa thành thực thể.
Sau đó hắn đối diện với đôi mắt trong veo của Cố Hi Đình.
Hạ Yến chợt buông tay ra, vô cùng chật vật.
Hắn điên rồi sao?
Bạn nhỏ đơn thuần thầm thích hắn mười năm, nhưng hắn lại vì giận dỗi với Hứa Quỳnh Âm mà muốn lợi dụng cậu.
Hắn vội vàng muốn chứng minh hắn cũng có người thương, có người yêu, ngay cả trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy.
Hạ Yến nhắm mắt, kìm nén dục vọng mãnh liệt. Lần đầu tiên của bọn họ, không nên xảy ra khi một người không tỉnh táo.
Trước mặt hắn, Cố Hi Đình ôm chặt chai rượu, trên mặt là nụ cười ngây ngô: “Hì hì, của em tất, Cocacola 82 năm.”
Hạ Yến mở mắt, trong mắt là sự dịu dàng chưa từng có.
“Ừm, của em hết.”
Tôi cũng thế.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không nhịn được, lén lút cắn đôi môi phiếm hồng của Cố Hi Đình, vừa mềm vừa ngọt.
Còn nhéo cái mông nhỏ không vâng lời tán loạn khắp nơi, vừa vểnh vừa đàn hồi.HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM
Danh sách chương