CHƯƠNG THỨ MƯỜI LĂM



Lúc Cố Hi Đình xuống lầu vẫn chưa tới tám giờ, Hạ Yến đang ngồi trên ghế salon vừa nói vừa cười với Cố Hữu Khang.

Cố Hữu Khang chẳng ngại, trước đây còn ghét bỏ người ta như vậy, giờ mở miệng gọi Tiểu Hạ y như con rể.

Cố Hi Đình mặt lạnh gọi: “Cha.”

Cố Hữu Khang “Ừ” một tiếng, vẫn tiếp tục trò chuyện với Hạ Yến. Gần đây công ty chuẩn bị khai thác thị trường nước ngoài, con trai nhà mình ngoài viết tiểu thuyết ra thì chẳng biết gì cả.

Nói chuyện trên trời dưới đất với Hạ Yến, Cố Hữu Khang hỏi Hạ Yến mấy câu nhưng không hy vọng hắn có thể nghe hiểu, không ngờ Hạ Yến không chỉ có thể đưa ra những hiểu biết độc đáo, mà thậm chí còn giới thiệu xí nghiệp hợp tác với ông, khiến ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nếu công ty có thể vượt qua rào cản này, tài sản sẽ tăng gấp đôi, có khi còn có thể đột phá quy mô hàng chục tỷ.

Ngược lại bên kia, con trai nhà mình ngơ ngác đứng đó, ông không vui nheo mắt: “Khách tới nhà, sao không biết gọi cha?”

Cố Hi Đình liếc mắt.

Người này vừa rồi còn tùy ý làm bậy với cậu, vậy mà bây giờ nghiêm túc ngồi cùng cha cậu, dáng vẻ như quý ông nhã nhặn. Lần đầu tiên Cố Hi Đình nghi ngờ nhân phẩm của Hạ Yến, sao người này đạo đức giả vậy chớ?

Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện thoáng qua, đã bị cậu xóa bỏ không còn mảnh thừa. Rõ ràng Hạ Yến vẫn luôn lịch thiệp nà, chỉ có cậu suy nghĩ bậy bạ thui.

Người ta không hôn mày là đạo đức giả à? Cố Hi Đình, liêm sỉ của còn có chút xíu vậy thôi đó hả?

“Phải đi à?” Cố Hi Đình hơi xấu hổ, mạnh miệng hỏi một câu.

Hạ Yến đứng dậy: “Chào chú Cố cháu đi trước, hôm sau sẽ trò chuyện tiếp.”

Cố Hữu Khang phất tay: “Sau này Tiểu Hạ nhớ đến nhà chơi thường xuyên nhé.”

Đến chơi thường xuyên?

Cố Hi Đình cười lạnh, nếu cha biết con trai mình muốn lôi Tiểu Hạ lên giường, cha sẽ không nói vậy đâu.

Vì hôm nay còn phải đến trường quay tra án nên Hạ Yến lái xe tới, chiếc Mercedes-Benz G500 màu đen đang đậu trong gara, nhìn kiểu gì cũng toát lên cảm giác hung hăng xâm lược.

Sáng sớm xảy ra chuyện xấu hổ muốn hôn mà không được thỏa mãn, Cố Hi Đình mất mặt không chịu nổi, cậu kéo ghế sau muốn ngồi vào thì bị Hạ Yến nhìn chằm chằm.

Cố Hi Đình đứng trước cửa sau chần chờ, cậu biết ngồi phía sau không lịch sự, nhưng giữa việc bất lịch sự ngồi ghế sau và xấu hổ ngồi bên ghế lái phụ, cuối cùng cậu vẫn chọn option đầu tiên.

Cố Hữu Khang đi ra từ trong nhà, ngạc nhiên nói: “Ngồi xe Tiểu Hạ mà con còn muốn ngồi ghế sau? Lễ nghi của con bị chó ăn rồi à?”

“Cha!” Cố Hi Đình không thể tin nổi ngoảnh đầu, “Con có phải con ruột của cha không thế?”

Cố Hữu Khang trầm mặt: “Người ta còn cứu con, con lại xa lạ vậy còn ra thể thống gì?”

Hạ Yến mỉm cười rất có phong độ thân sĩ: “Không sao, cháu không ngại những điều này, hơn nữa ghế sau cũng an toàn hơn.”

Cố Hi Đình: “…”

Anh không ngại vậy vừa rồi anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?

Cố Hi Đình cảm thấy con người Hạ Yến rất kỳ lạ, cứ luôn làm những hành động thân mật trêu ghẹo cậu, nói chuyện cũng mập mờ muốn chết, nhưng một khi cậu sa vào, cảm thấy liệu có phải người này cũng có suy nghĩ đó với mình, muốn chủ động một chút thì người kia sẽ đột ngột rút lại tất cả hành vi, trông như quý ông nhã nhặn.

Cố Hi Đình bị trêu chọc không chịu được, thậm chí còn muốn hỏi thẳng xem rốt cuộc người anh thích là ai. Nhưng lại sợ đáp án chẳng liên quan gì đến mình, cuối cùng rút về vỏ ốc.

Bối cảnh quay ở ngoại ô Thân Thành, bọn họ lái xa qua đó mất tầm một tiếng. Hạ Yến lái xe tốc độ vừa nhanh vừa ổn định, bộ phận điều hướng phát ra giọng thông báo nhẹ nhàng của chị Chí Linh, đến ngã tư tiếp theo, bọn họ đi vào làn rẽ phải rồi lên đường cao tốc Bắc Nam.

Trong giờ hành chính nên hơi tắc đường, tốc độ oto dần chậm lại. Cố Hi Đình nhìn Hạ Yến qua khóe mắt, khuôn mặt thâm thúy, sống lưng thẳng tắp.

Cậu bắt chuyện: “Lưng anh ổn chưa?”

Hạ Yến: “Gần như ổn rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi đau nhức.”

Cố Hi Đình có chút lo lắng: “Có muốn tôi đến bệnh viện với anh không?”

Tiếc là cậu không nghĩ, Hạ Yến lúc bị thương thậm chí còn không thèm chớp mắt, bây giờ qua hơn mười ngày lại còn đau.

“Lúc tắm nước nóng chạm vào là khó chịu nhất, hôm qua ngứa ngáy khó chịu, tôi gãi một lát đã rách da rồi.”

Lúc nói câu này, vẻ mặt Hạ Yến đứng đắn như chỉ đang đơn thuần thuật lại chuyện này, hoàn toàn không nhìn ra chút âm mưu nào.

Cố Hi Đình tưởng thật, quả thực lúc Hạ Yến bị thương nghiêm trọng nhất đều phải tự tắm rửa, nếu lúc trước hắn giả vờ đáng thương mượn cơ hội bảo mình tắm rửa giúp hắn, chắc chắn cậu sẽ không từ chối

Nhưng Hạ Yến không hề làm vậy.

Người có âm mưu sai trái là cậu.

Cố Hi Đình nuốt nước miếng, đáp lời Hạ Yến: “Có muốn tôi tắm giúp anh không?”

“Có phiền lắm không?” Chàng trai vừa nho nhã vừa quan tâm, “Nếu không tiện thì thôi, dù sao cũng không phải lần nào tắm cũng chảy máu.”

“Còn chảy máu á?” Cố Hi Đình trố mắt nhìn hắn, lúc này rồi mà còn từ chối thì cậu cũng không phải người tốt. Cố Hi Đình vỗ ngực hứa hẹn, “Có gì cần giúp cứ nói ra, tôi tuyệt đối sẽ chăm sóc anh chu đáo.”

Tay cầm vô lăng của Hạ Yến siết chặt, nhếch miệng nở nụ cười: “Vậy thì phiền cậu.”

Trợ lý Ngao Mạc đã chờ ở trường quay từ sớm, thấy hai người đến lập tức chào hỏi.

Nhìn nhân viên bận rộn và máy móc không ngừng hoạt động, Cố Hi Đình hơi ngạc nhiên: “Ảnh đế bị thương mà vẫn quay à?”

Trợ lý tên Tiểu Trương là một thanh niên cao gầy, nghe vậy cười cười xòe năm ngón tay ra hiệu: “Nghỉ một ngày là ngốn ngần này, chờ không nổi đâu! Hơn nữa anh Mạc vừa lúc diễn luôn phần diễn bị thương, ôm vết thương ra diễn cũng coi như một màn trình diễn đích thực.”

Lúc bọn họ vào, tình cờ đang quay cảnh tương tác tình cảm anh em chủ nghĩa xã hội của thám tử và trợ lý.

Nhìn tương tác giữa hai nhân vật chính, Cố Hi Đình kinh ngạc trong giây lát. Cậu đã đọc kịch bản rồi, lúc viết vẫn rất tốt, sao diễn lại ‘gay’ thế này?

Hơn nữa vì hai nhân vật chính có quan hệ yêu đương, sự thân mật tăng thêm chút mập mờ, trông càng khiến người ta mơ màng hơn.

Nhìn tương tác của hai người cách đó không xa, ánh mắt Hạ Yến tối dần đi: “Đây chính là quan hệ không đứng đắn của thám tử và trợ lý mà cậu nói lúc trước?”

“Vẫn ổn nhỉ?” Cố Hi Đình nhìn sang chỗ khác, từ chối thừa nhận, “Diễn xuất của diễn viên là sự sáng tác lần hai mà.”

Ý là ‘gay’ như lày, không liên quan gì đến kịch bản của cậu sất.

Hạ Yến im lặng.

Cố Hi Đình không đoán được suy nghĩ của hắn, ngẩng đầu lén dòm một cái, không ngờ tình cờ bị Hạ Yến bắt được nên vội vàng cúi đầu, vành tai hơi hồng.

Cảnh quay vẫn chưa kết thúc, bọn họ gặp nhà sản xuất ở trường quay trước.

“Không ngờ có thể gặp nhau ở đây.” Nhà sản xuất Đường nhìn thấy Hạ Yến, thoáng ngạc nhiên trong chốc lát, “Bây giờ chúng tôi đang quay một bộ phim trinh thám, cậu Hạ có thể tham gia với tư cách hướng dẫn kỹ thuật không?”

Nói là hướng dẫn kỹ thuật, nhưng phim đã bắt đầu quay rồi mới tìm hướng dẫn kỹ thuật thì không khỏi có chút muộn màng*. Nhà sản xuất Đường là dân kinh doanh có khứu giác nhạy bén, so với hướng dẫn kỹ thuật, thực ra ông ta càng muốn mượn tên tuổi Hạ Yến để dát vàng bộ phim hơn.

(*Đoạn này là ‘mã hậu pháo’, ám chỉ hành động không kịp thời, đã muộn nên chẳng giúp ích được gì.) 

Mặc dù Hạ Yến hơi kém nổi trong nước, nhưng hắn lại có độ nổi tiếng cực cao đối với những người yêu thích trinh thám, quan trọng hơn là Hạ Yến có thể giúp họ tiến ra thị trường nước ngoài.

Mời Hạ Yến làm hướng dẫn kỹ thuật, nhìn trên góc độ nào cũng là trăm lợi không một hại.

Hạ Yến biết thừa những tréo ngoe này, trước đây hắn luôn từ chối thẳng thừng nhưng đây là tác phẩm của cục cưng, tiện tay giúp chút cũng chẳng thành vấn đề.

Hạ Yến đồng ý rất thẳng thắn, dứt khoát đến mức khiến nhà sản xuất Đường hơi ngạc nhiên, cho là mình cốt cách kinh kỳ*.

(*Cốt cách kinh kỳ có ý chế giễu, nghĩa trần là có cốt cách khiến người ta ngạc nhiên và khó hiểu. Nhà sản xuất Đường ngỡ bản thân có phẩm chất đáng ngạc nhiên, có thể khiến Hạ Yến đồng ý ngay.)

Trước đó ông ta cũng có ý định này, nhưng trong giới đồn là Hạ Yến tính tình quái gở khó tiếp cận, không ngờ người thật hoàn toàn không phải như thế.

Nhà sản xuất Đường vui mừng khôn xiết: “Vậy chúng ta hẹn thời gian trao đổi hợp đồng chi tiết nhỉ?”

Hạ Yến: “Ông trao đổi với Hi Đình là được.”

Cố Hi Đình bất ngờ bị gọi tên, hơi ngơ ngác: “Vì sao lại với tôi?”

“Chuyện của tôi, chẳng phải đều do em xử lý sao?” Hạ Yến nhìn lại, vẻ mặt vừa thản nhiên vừa tùy ý, giống như cặp vợ chồng già, ông chồng nộp hết tiền lương của mình cho vợ.

Đúng là vậy, nhưng với Cố Hi Đình thì đây là chuyện rất thụ động. Ngoài phá án và nghiên cứu học thuật, có rất nhiều chuyện Hạ Yến đều không có hứng thú, cho nên hầu hết các công việc hàng ngày đều do Cố Hi Đình xử lý, Cố Hi Đình tự cười mình là bảo mẫu.

Nhưng không ngờ Hạ Yến lại dùng giọng điệu lập lờ nước đôi để nói điều này.

Ánh mắt nhà sản xuất Đường nhìn Cố Hi Đình, đã trở nên khác thường.

“Không ngờ đấy, vậy mà Tiểu Cố và Hạ Yến lại là quan hệ này?”

Cố Hi Đình: “…”

Cố Hi Đình vừa thẹn vừa giận, lúc đảo mắt chợt bắt gặp ánh mắt Hạ Yến. Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm và dịu dàng, ẩn chứa những cảm xúc mà cậu không thể hiểu được.

Cuối cùng, Cố Hi Đình cũng không biết mình đã đảm nhận nhiệm vụ này như thế nào.

Cách đó không xa, đạo diễn hô một tiếng “Cut” vào tai nghe.

Lúc trước Cố Hi Đình đã từng gặp người này trong buổi casting, là một đạo diễn rất nổi tiếng, tính tình cũng rất dữ, ông ném tai nghe lên bàn quát: “Các cậu là tri kỷ cùng chung chí hướng, chứ không phải gay thật! Từ Tử Hàng, cậu tém ánh mắt mê trai lại dùm tôi, còn cậu nữa Ngao Mạc, cậu xoa đầu cậu ta làm gì?”

Ngao Mạc nhún vai: “Xin lỗi, nhất thời không nhịn được.”

Từ Tử Hàng rất khiêm tốn, liên tục gật đầu nói xin lỗi. Cậu ta ra mắt trong một nhóm nhạc nam, trước đó chỉ từng diễn một bộ phim truyền hình, mặc dù có năng khiếu nhưng kỹ năng diễn xuất không được coi là tốt lắm.

Đây là lần quay lại thứ hai, đạo diễn hơi tức giận nhưng lại không tiện mắng mỏ nặng lời, ông ngồi trên ghế đảo mắt, cuối cùng nhìn Cố Hi Đình và Hạ Yến.

Cố Hi Đình:?

“Cậu xem lại diễn xuất của mình đi, hai người qua đường này còn có cảm giác hơn các cậu,” Đạo diễn nói chuyện chẳng nể nang gì, thẳng thắn bảo, “Từ Tử Hàng, cậu lại đây mà xem, lát nữa cậu phải nhìn Ngao Mạc bằng ánh mắt mà Cố Hi Đình nhìn Hạ Yến, hiểu không? Diễn xuất của các cậu phải kiềm chế lại, nâng cao lên, không thể bộc lộ hết ra mặt.”

Sao đạo diễn này cứ giơ súng máy phun tung tóe khắp nơi thế?

Cố Hi Đình giật mình, vội vàng phản bác: “Ông đừng nói linh tinh, ánh mắt tôi làm sao?!”

Đạo diễn: “Ánh mắt pha trộn giữa tình yêu và tình bạn, tràn đầy tôn kính ngưỡng mộ.”

Từ Tử Hàng vừa hưng phấn vừa kích động, gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn, tôi hiểu rồi!”

Cố Hi Đình: “???”

Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy!HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI LĂM
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện