Vu Mặc tỉnh lại từ trong giấc ngủ, còn chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được sức nặng trong lồng ngực. Hắn cũng không bất ngờ, ôm Trì Phương trong lòng một cách quen thuộc. Nhưng mới vừa đưa tay lên, hắn lại cảm thấy có gì đó hơi sai. Xúc cảm trên tay vẫn là nhiệt độ cơ thể người, nhưng cảm giác trong lồng ngực lại không đúng cho lắm…
Hắn yên lặng mở mắt, cúi đầu, chào buổi sáng với đôi mắt mèo xanh biếc đẹp đẽ.
Cá Nhỏ co người thành một cục, mạnh mẽ nhét chính giữa Trì Phương và Vu Mặc, Vu Mặc cúi đầu, bị đuôi mèo của nó dính lên mặt.
Khác với bộ dáng gầy gò nhỏ bé lúc mới nhặt về, Cá Nhỏ được Trì Phương chăm sóc mấy năm nay ngày càng mập mạp, được thương yêu nhiều quá nên tính tình cũng trở nên kiêu ngạo. Trừ Trì Phương ra, ngay cả Vu Mặc muốn sờ nó cũng phải xem tâm trạng của nó, tâm trạng không tốt thì ăn móng vuốt — — à không, chỉ có đệm thịt thôi chứ móng vuốt lún hết cả rồi.
Cũng không biết có phải do được Trì Phương nhặt về hay không, mà suốt ngày Cá Nhỏ toàn dính lấy Trì Phương, ban đầu hai người cũng chả quan tâm lắm, kết quả mấy lần Vu Mặc mới hôn Trì Phương có một cái, quay đầu lại phải đối diện với đôi mắt mèo tròn vo đầy hiếu kỳ nhìn chằm chằm hai người.
Trì Phương da mặt mỏng, qua lần đó nhất định phải khoá cửa phòng mới chịu hôn Vu Mặc. Kết quả tiểu tổ tông này lại bắt đầu làm trò, một khi khoá cửa thì nó nhất định sẽ kêu gào thê thảm, gào đến khi có ai chịu mở cửa cho nó mới thôi, làm Vu Mặc tức giận không cho nó ăn đồ hộp mấy ngày.
Cuối cùng Trì Phương mất ba ngày, mới dỗ một mèo một người bình thường trở lại.
Vu Mặc nhìn Trì Phương còn đang ngủ say, dùng ánh mắt cảnh cáo Cá Nhỏ không được phá hỏng giấc ngủ của Trì Phương, mới cẩn thận rời giường. Hiện tại hai người đã lên năm ba đại học, bắt đầu từ hai năm trước, vì Vu Mặc phải học cả hai ngành, nên không có nhiều thời gian ở cạnh Trì Phương, giờ vất vả lắm mới cân bằng được chương trình học, vậy mà… Nghĩ đến tin nhắn nhận được từ mấy hôm trước của giáo viên, Vu Mặc ngẩn ngơ đứng nhìn chiếc nồi trong nhà bếp.
“Nghĩ gì thế?” Giọng nói của Trì Phương truyền đến từ sau lưng.
Vu Mặc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Trì Phương đang mặc đồ ngủ, mơ mơ màng màng đứng phía sau, sau đó dựa người lên lưng hắn. Mái tóc rối bù chọc lên cổ hắn, hơi ngứa. Cháo trong nồi sôi sùng sục, tuy Vu Mặc không có tay nghề như Trì Phương, nhưng những món đơn giản như cháo thì hắn vẫn biết nấu.
Cơm nước xong, cho Cá Nhỏ ăn, hai người đi bộ đến trường. Trên đường, Trì Phương chợt nhớ hôm trước Vu Mặc bảo có chuyện muốn nói, chỉ là mấy nay hắn bận quá, suýt quên mất chuyện này, giờ mới nhớ để hỏi Vu Mặc. Trì Phương vốn cho rằng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nào ngờ hỏi xong, vẻ mặt Vu Mặc lại trở nên do dự, lát lâu sau vẫn không mở miệng.
“Sao thế?” Trì Phương khó hiểu.
Vu Mặc dừng một chút, vừa định nói thì Trì Phương lại bị ai đó vỗ vai. Trì Phương quay đầu lại, nhìn hai bạn học chung phòng ký túc xá với mình, tuy Trì Phương và Vu Mặc không sống ở ký túc xá, nhưng lúc lên lớp và chơi bóng thì cả bốn thường đi chung, nên cũng khá thân thiết.
“Không nhanh là muộn đó.”
Trì Phương gật đầu cười.
Vu Mặc yên lặng rút những điều định nói về, thấy Trì Phương còn muốn hỏi, hắn chỉ xoa đầu Trì Phương, nói: “Tan học rồi nói.”
Trì Phương nhìn chằm chằm Vu Mặc, vẻ mặt hơi chần chờ.
Kết quả sau khi tan học, Vu Mặc vẫn không nói gì. Còn nửa tiếng trước khi hết tiết, Trì Phương nhận được tin nhắn của Bàng Tử Phi. Giờ Bàng Tử Phi là đội phó chiến đội, ngày nào cũng bận rộn huấn luyện, còn phải livestream chơi game, lần gần nhất cậu ấy hẹn gặp Trì Phương là hai tháng trước, thế nhưng vì hôm đó Trì Phương bận đi với Vu Mặc nên không thể đến được. Lần này Trì Phương mà từ chối nữa, chắc là Bàng Tử Phi sẽ trực tiếp đến Bắc Đại solo với Vu Mặc mất.
Vu Mặc tiễn Trì Phương lên xe, đứng trước cổng trường một hồi, mới về nhà một mình.
Vừa mới mở cửa, chợt thấy Cá Nhỏ đang ngồi trước thềm. Thấy chỉ có mỗi Vu Mặc vào nhà, Cá Nhỏ né hắn ra, ló đầu ra ngoài trông ngóng. Vu Mặc bĩu môi, ngồi xổm xuống, xoa đầu Cá Nhỏ, “Được rồi, cậu ấy không về, chỉ có tao thôi.”
Cá Nhỏ như là nghe hiểu tiếng người, meo một tiếng, tránh khỏi tay Vu Mặc, quay đầu chạy về ổ, bất động nằm sấp.
Vu Mặc thở dài, liếc nhìn đồ ăn cho mèo vẫn còn một ít, cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, trực tiếp về phòng nằm xuống giường. Chỉ là tuy hắn đang nằm, nhưng đầu óc vẫn rối tung rối mù, lăn qua lộn lại mà không có cách nào ngủ được, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, mở tin nhắn nọ lên.
“Nhà trường quyết định chọn em làm học sinh trao đổi, đến M quốc học hai năm, hạn đăng ký đến thứ sáu, có vấn đề gì thì báo cáo với giáo viên.”
Vu Mặc nhìn chằm chằm dòng “hai năm” một hồi lâu, mới nhắm chặt mắt. Trường quốc tế tiến hành trao đổi học sinh với Bắc Đại cũng thuộc trường hàng top, có thể đến đó học, cũng là một cơ hội hiếm có đối với Vu Mặc. Nhưng mà…
Hai năm.
Khoảng thời gian hai năm, mang ý nghĩa không thể nhìn thấy Trì Phương mỗi ngày, cũng không thể biết có ai xuất hiện bên cạnh Trì Phương không. Vu Mặc cố gắng đè nén dục vọng chiếm hữu trong lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện vẫn có khả năng sẽ có người muốn tán tỉnh, ở cạnh Trì Phương, dù cho Trì Phương không có tình cảm gì với người đó, thì Vu Mặc cũng không có cách nào chịu nổi.
Đợi đến khi Trì Phương về nhà, cậu mới đột nhiên phát hiện đèn trong nhà vẫn tắt.
Không lẽ Vu Mặc chưa về?
Trì Phương nhìn thoáng qua tủ giày, phát hiện đôi giày Vu Mặc mang hồi sáng đang nằm ngay ngắn trên đó. Cá Nhỏ cọ cọ ống quần cậu, Trì Phương nhìn xuống, đồ ăn cho mèo trong bát sạch sành sanh không còn gì. Trì Phương nhíu mày, ánh mắt rơi lên cửa phòng ngủ đóng chặt.
Mặc dù bình thường Vu Mặc hay khó chịu với Cá Nhỏ, nhưng thật ra hắn mới là người cưng Cá Nhỏ nhất, không nói đâu xa, đồ hộp và đồ ăn vặt cho Cá Nhỏ trong nhà đều do Vu Mặc mua. Vu Mặc phải chịu tám phần mười trách nhiệm trong việc khiến Cá Nhỏ béo ục ịch như bây giờ.
Sao hôm nay…
Trì Phương thêm đồ ăn cho mèo vào bát, nhìn Cá Nhỏ vừa nằm vừa ăn, mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ cũng không mở, một khoảng tăm tối, Trì Phương miễn cưỡng nhận ra Vu Mặc đang nằm trên giường, không nhúc nhích, cũng không biết có ngủ hay không. Trì Phương cau mày, với tay định bật đèn.
“Đừng mở.” Vu Mặc đột nhiên mở miệng.
Động tác của Trì Phương dừng lại, tuy miệng hỏi, “Sao thế?” Nhưng tay đặt trên công tắc cũng buông xuống.
Vu Mặc không nói gì, Trì Phương đành phải híp mắt, chậm rãi đi lại gần. Cậu vừa mới đến giường, người trên giường đột nhiên động thủ, kéo Trì Phương ngã xuống, bản thân thì đè lên người cậu.
Giường rất êm, Trì Phương không hề thấy đau, chỉ là vẻ mặt ngày càng khó hiểu, nếu không phải cậu có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Vu Mặc, thì cậu còn cho rằng có trộm vào nhà.
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
Vu Mặc không biết nên nói thế nào, hắn nhắm mắt, hơi thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng đè xuống người Trì Phương.
Vẫn là… Không đi được.
Sau khi quyết định, Vu Mặc có thể cảm nhận được sự tiếc nuối trong lòng, nhưng cảm giác thoả mãn hơn cả khi ôm Trì Phương trong lồng ngực lại khiến hắn quên đi tiếc nuối ấy. Nếu đã quyết định, Vu Mặc cũng không muốn để Trì Phương biết được chuyện này. Không thì lúc đó Trì Phương sẽ tự cho rằng bản thân mình kéo chân hắn, không chừng còn tức giận với hắn.
Không, là nhất định sẽ tức giận với hắn.
Quyết định của mình… Có thật sự đúng không?
Trì Phương vỗ vỗ mèo lớn trên người, “Sao vậy? Ai bắt nạt đại học bá của chúng ta, nói để tôi đánh hắn một trận cho cậu!”
Vu Mặc lắc đầu, ngồi dậy từ trên người Trì Phương, “Không…”
Hắn còn chưa dứt lời, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, tên trên màn hình là tên của giáo viên ở phòng thí nghiệm.
“Ơ?” Trì Phương liếc nhìn, đưa điện thoại cho Vu Mặc, “Thầy Tôn gọi nè.”
Vu Mặc mím mím môi, nhận điện thoại.
“Alo? Vu Mặc đúng không? Em đã quyết định xong chuyện đi trao đổi chưa? Cuối tuần này nhớ báo danh, không có chuyện gì thì chốt danh sách luôn.”
Vu Mặc nghe giọng của thầy Tôn, rủ mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Trì Phương. Hắn dừng một chút, cầm điện thoại ra ngoài theo bản năng, “Xin lỗi, em…”
Trì Phương trợn to hai mắt, kéo Vu Mặc lại, “Cậu nói nhăng nói cuội gì đó?! Đồng ý nhanh lên!”
Vu Mặc sững sờ, lúc này mới nhận ra Trì Phương cũng biết chuyện đi trao đổi. Vậy mà… Gần đây Trì Phương chẳng có gì lạ, như là chuyện hắn đồng ý đi trao đổi chỉ diễn ra trong một hai ngày, chứ không phải hai năm.
“Em có chuyện gì sao?” Thầy Tôn bên kia hỏi.
Trì Phương cắn răng, cướp điện thoại, trừng Vu Mặc một cái, nhưng lại dùng giọng ngoan ngoãn trả lời: “Chào thầy, em là Trì Phương đây ạ, hồi nãy Vu Mặc không cẩn thận ném điện thoại sang đây.”
“Dạ, cậu ấy không sao, chuyện trao đổi không thành vấn đề đâu ạ, làm phiền thầy rồi.”
“Dạ, hẹn gặp lại thầy.”
Vu Mặc yên lặng nhìn Trì Phương cúp máy, không nói tiếng nào.
Trì Phương hít sâu một hơi, ném điện thoại sang một bên, “Hồi nãy cậu định từ chối à?!”
Vu Mặc vừa định gật đầu, chợt đối diện với ánh mắt của Trì Phương, phảng phất nếu như hắn dám thừa nhận, Trì Phương sẽ ngay lập tức ôm hắn lên, rồi vứt xuống từ ban công. Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến Vu Mặc dừng ngay động tác ấy lại, chỉ là trong lòng vẫn hơi khó chịu.
“Hai năm.” Vu Mặc đột nhiên mở miệng.
Trì Phương hơi khó hiểu, mới phản ứng được, “Hai năm, thì sao?”
Vu Mặc nhìn vẻ mặt không chút quan tâm của Trì Phương, tâm trạng nhịn không được xuống dốc, “Cậu…”
Cậu sẽ không khổ sở sao? Không thấy nhớ tôi sao? Sẽ nỡ để tôi đi sao?
Quá nhiều câu hỏi khiến Vu Mặc không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trì Phương nhìn chằm chằm vẻ mặt mất mát của Vu Mặc, do dự nửa ngày, mới hỏi: “Có phải là… Cậu không xem danh sách học sinh trao đổi không?”
Vu Mặc lắc đầu, tuy vẫn chưa công bố danh sách, nhưng thật ra chỉ cần đi hỏi giáo viên là sẽ biết có ai với ai. Vu Mặc không quan tâm đến những người khác, nên cũng chưa từng hỏi.
Trì Phương bĩu môi, kéo chú chó săn to con đang hờn dỗi vu vơ lại gần, “Đợt này có 7 học sinh tham gia, ngành vật lí học Triệu Chính Quang, ngành địa chất Ngô Kha, ngành y khoa Phạm Linh, ngành luật Vương Tử Kiến, ngành văn học Lý Thương Ôn, ngành công nghệ thông tin Vu Mặc, và ngành tài chính” Thấy Vu Mặc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn mình, Trì Phương cong mắt, “Trì Phương.”
“Vậy, cậu không chịu đi trao đổi với tôi à?” Trì Phương cố ý tỏ vẻ tủi thân nhìn Vu Mặc.
Vu Mặc bị tin tức này chấn động đến ngẩn ngơ, nửa ngày sau ánh mắt mới loé lên sự vui mừng, hắn gấp gáp đẩy Trì Phương ngã xuống giường, hỏi: “Thật không?”
“Thật, thật mà.” Trì Phương mỉm cười đáp.
Vu Mặc hít sâu một hơi, không kìm nén được sự kích động trong lòng, cúi đầu muốn hôn Trì Phương, nhưng Trì Phương lại che môi lại. Động tác của hắn dừng lại, hắn còn tưởng rằng Trì Phương đang tức giận, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện, ánh mắt của cậu đang không ngừng hướng sang bên cạnh.
Vu Mặc yên lặng quay đầu, nhìn Cá Nhỏ không biết chạy vào phòng ngủ từ lúc nào, đang ngồi xổm cạnh hai người, vừa liếm móng vuốt, vừa hứng thú nhìn Vu Mặc và Trì Phương.
Vu Mặc: … Không nhanh vứt con mèo nghịch ngợm này đi đi!
———-
Hắn yên lặng mở mắt, cúi đầu, chào buổi sáng với đôi mắt mèo xanh biếc đẹp đẽ.
Cá Nhỏ co người thành một cục, mạnh mẽ nhét chính giữa Trì Phương và Vu Mặc, Vu Mặc cúi đầu, bị đuôi mèo của nó dính lên mặt.
Khác với bộ dáng gầy gò nhỏ bé lúc mới nhặt về, Cá Nhỏ được Trì Phương chăm sóc mấy năm nay ngày càng mập mạp, được thương yêu nhiều quá nên tính tình cũng trở nên kiêu ngạo. Trừ Trì Phương ra, ngay cả Vu Mặc muốn sờ nó cũng phải xem tâm trạng của nó, tâm trạng không tốt thì ăn móng vuốt — — à không, chỉ có đệm thịt thôi chứ móng vuốt lún hết cả rồi.
Cũng không biết có phải do được Trì Phương nhặt về hay không, mà suốt ngày Cá Nhỏ toàn dính lấy Trì Phương, ban đầu hai người cũng chả quan tâm lắm, kết quả mấy lần Vu Mặc mới hôn Trì Phương có một cái, quay đầu lại phải đối diện với đôi mắt mèo tròn vo đầy hiếu kỳ nhìn chằm chằm hai người.
Trì Phương da mặt mỏng, qua lần đó nhất định phải khoá cửa phòng mới chịu hôn Vu Mặc. Kết quả tiểu tổ tông này lại bắt đầu làm trò, một khi khoá cửa thì nó nhất định sẽ kêu gào thê thảm, gào đến khi có ai chịu mở cửa cho nó mới thôi, làm Vu Mặc tức giận không cho nó ăn đồ hộp mấy ngày.
Cuối cùng Trì Phương mất ba ngày, mới dỗ một mèo một người bình thường trở lại.
Vu Mặc nhìn Trì Phương còn đang ngủ say, dùng ánh mắt cảnh cáo Cá Nhỏ không được phá hỏng giấc ngủ của Trì Phương, mới cẩn thận rời giường. Hiện tại hai người đã lên năm ba đại học, bắt đầu từ hai năm trước, vì Vu Mặc phải học cả hai ngành, nên không có nhiều thời gian ở cạnh Trì Phương, giờ vất vả lắm mới cân bằng được chương trình học, vậy mà… Nghĩ đến tin nhắn nhận được từ mấy hôm trước của giáo viên, Vu Mặc ngẩn ngơ đứng nhìn chiếc nồi trong nhà bếp.
“Nghĩ gì thế?” Giọng nói của Trì Phương truyền đến từ sau lưng.
Vu Mặc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Trì Phương đang mặc đồ ngủ, mơ mơ màng màng đứng phía sau, sau đó dựa người lên lưng hắn. Mái tóc rối bù chọc lên cổ hắn, hơi ngứa. Cháo trong nồi sôi sùng sục, tuy Vu Mặc không có tay nghề như Trì Phương, nhưng những món đơn giản như cháo thì hắn vẫn biết nấu.
Cơm nước xong, cho Cá Nhỏ ăn, hai người đi bộ đến trường. Trên đường, Trì Phương chợt nhớ hôm trước Vu Mặc bảo có chuyện muốn nói, chỉ là mấy nay hắn bận quá, suýt quên mất chuyện này, giờ mới nhớ để hỏi Vu Mặc. Trì Phương vốn cho rằng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nào ngờ hỏi xong, vẻ mặt Vu Mặc lại trở nên do dự, lát lâu sau vẫn không mở miệng.
“Sao thế?” Trì Phương khó hiểu.
Vu Mặc dừng một chút, vừa định nói thì Trì Phương lại bị ai đó vỗ vai. Trì Phương quay đầu lại, nhìn hai bạn học chung phòng ký túc xá với mình, tuy Trì Phương và Vu Mặc không sống ở ký túc xá, nhưng lúc lên lớp và chơi bóng thì cả bốn thường đi chung, nên cũng khá thân thiết.
“Không nhanh là muộn đó.”
Trì Phương gật đầu cười.
Vu Mặc yên lặng rút những điều định nói về, thấy Trì Phương còn muốn hỏi, hắn chỉ xoa đầu Trì Phương, nói: “Tan học rồi nói.”
Trì Phương nhìn chằm chằm Vu Mặc, vẻ mặt hơi chần chờ.
Kết quả sau khi tan học, Vu Mặc vẫn không nói gì. Còn nửa tiếng trước khi hết tiết, Trì Phương nhận được tin nhắn của Bàng Tử Phi. Giờ Bàng Tử Phi là đội phó chiến đội, ngày nào cũng bận rộn huấn luyện, còn phải livestream chơi game, lần gần nhất cậu ấy hẹn gặp Trì Phương là hai tháng trước, thế nhưng vì hôm đó Trì Phương bận đi với Vu Mặc nên không thể đến được. Lần này Trì Phương mà từ chối nữa, chắc là Bàng Tử Phi sẽ trực tiếp đến Bắc Đại solo với Vu Mặc mất.
Vu Mặc tiễn Trì Phương lên xe, đứng trước cổng trường một hồi, mới về nhà một mình.
Vừa mới mở cửa, chợt thấy Cá Nhỏ đang ngồi trước thềm. Thấy chỉ có mỗi Vu Mặc vào nhà, Cá Nhỏ né hắn ra, ló đầu ra ngoài trông ngóng. Vu Mặc bĩu môi, ngồi xổm xuống, xoa đầu Cá Nhỏ, “Được rồi, cậu ấy không về, chỉ có tao thôi.”
Cá Nhỏ như là nghe hiểu tiếng người, meo một tiếng, tránh khỏi tay Vu Mặc, quay đầu chạy về ổ, bất động nằm sấp.
Vu Mặc thở dài, liếc nhìn đồ ăn cho mèo vẫn còn một ít, cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, trực tiếp về phòng nằm xuống giường. Chỉ là tuy hắn đang nằm, nhưng đầu óc vẫn rối tung rối mù, lăn qua lộn lại mà không có cách nào ngủ được, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, mở tin nhắn nọ lên.
“Nhà trường quyết định chọn em làm học sinh trao đổi, đến M quốc học hai năm, hạn đăng ký đến thứ sáu, có vấn đề gì thì báo cáo với giáo viên.”
Vu Mặc nhìn chằm chằm dòng “hai năm” một hồi lâu, mới nhắm chặt mắt. Trường quốc tế tiến hành trao đổi học sinh với Bắc Đại cũng thuộc trường hàng top, có thể đến đó học, cũng là một cơ hội hiếm có đối với Vu Mặc. Nhưng mà…
Hai năm.
Khoảng thời gian hai năm, mang ý nghĩa không thể nhìn thấy Trì Phương mỗi ngày, cũng không thể biết có ai xuất hiện bên cạnh Trì Phương không. Vu Mặc cố gắng đè nén dục vọng chiếm hữu trong lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện vẫn có khả năng sẽ có người muốn tán tỉnh, ở cạnh Trì Phương, dù cho Trì Phương không có tình cảm gì với người đó, thì Vu Mặc cũng không có cách nào chịu nổi.
Đợi đến khi Trì Phương về nhà, cậu mới đột nhiên phát hiện đèn trong nhà vẫn tắt.
Không lẽ Vu Mặc chưa về?
Trì Phương nhìn thoáng qua tủ giày, phát hiện đôi giày Vu Mặc mang hồi sáng đang nằm ngay ngắn trên đó. Cá Nhỏ cọ cọ ống quần cậu, Trì Phương nhìn xuống, đồ ăn cho mèo trong bát sạch sành sanh không còn gì. Trì Phương nhíu mày, ánh mắt rơi lên cửa phòng ngủ đóng chặt.
Mặc dù bình thường Vu Mặc hay khó chịu với Cá Nhỏ, nhưng thật ra hắn mới là người cưng Cá Nhỏ nhất, không nói đâu xa, đồ hộp và đồ ăn vặt cho Cá Nhỏ trong nhà đều do Vu Mặc mua. Vu Mặc phải chịu tám phần mười trách nhiệm trong việc khiến Cá Nhỏ béo ục ịch như bây giờ.
Sao hôm nay…
Trì Phương thêm đồ ăn cho mèo vào bát, nhìn Cá Nhỏ vừa nằm vừa ăn, mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ cũng không mở, một khoảng tăm tối, Trì Phương miễn cưỡng nhận ra Vu Mặc đang nằm trên giường, không nhúc nhích, cũng không biết có ngủ hay không. Trì Phương cau mày, với tay định bật đèn.
“Đừng mở.” Vu Mặc đột nhiên mở miệng.
Động tác của Trì Phương dừng lại, tuy miệng hỏi, “Sao thế?” Nhưng tay đặt trên công tắc cũng buông xuống.
Vu Mặc không nói gì, Trì Phương đành phải híp mắt, chậm rãi đi lại gần. Cậu vừa mới đến giường, người trên giường đột nhiên động thủ, kéo Trì Phương ngã xuống, bản thân thì đè lên người cậu.
Giường rất êm, Trì Phương không hề thấy đau, chỉ là vẻ mặt ngày càng khó hiểu, nếu không phải cậu có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Vu Mặc, thì cậu còn cho rằng có trộm vào nhà.
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
Vu Mặc không biết nên nói thế nào, hắn nhắm mắt, hơi thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng đè xuống người Trì Phương.
Vẫn là… Không đi được.
Sau khi quyết định, Vu Mặc có thể cảm nhận được sự tiếc nuối trong lòng, nhưng cảm giác thoả mãn hơn cả khi ôm Trì Phương trong lồng ngực lại khiến hắn quên đi tiếc nuối ấy. Nếu đã quyết định, Vu Mặc cũng không muốn để Trì Phương biết được chuyện này. Không thì lúc đó Trì Phương sẽ tự cho rằng bản thân mình kéo chân hắn, không chừng còn tức giận với hắn.
Không, là nhất định sẽ tức giận với hắn.
Quyết định của mình… Có thật sự đúng không?
Trì Phương vỗ vỗ mèo lớn trên người, “Sao vậy? Ai bắt nạt đại học bá của chúng ta, nói để tôi đánh hắn một trận cho cậu!”
Vu Mặc lắc đầu, ngồi dậy từ trên người Trì Phương, “Không…”
Hắn còn chưa dứt lời, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, tên trên màn hình là tên của giáo viên ở phòng thí nghiệm.
“Ơ?” Trì Phương liếc nhìn, đưa điện thoại cho Vu Mặc, “Thầy Tôn gọi nè.”
Vu Mặc mím mím môi, nhận điện thoại.
“Alo? Vu Mặc đúng không? Em đã quyết định xong chuyện đi trao đổi chưa? Cuối tuần này nhớ báo danh, không có chuyện gì thì chốt danh sách luôn.”
Vu Mặc nghe giọng của thầy Tôn, rủ mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Trì Phương. Hắn dừng một chút, cầm điện thoại ra ngoài theo bản năng, “Xin lỗi, em…”
Trì Phương trợn to hai mắt, kéo Vu Mặc lại, “Cậu nói nhăng nói cuội gì đó?! Đồng ý nhanh lên!”
Vu Mặc sững sờ, lúc này mới nhận ra Trì Phương cũng biết chuyện đi trao đổi. Vậy mà… Gần đây Trì Phương chẳng có gì lạ, như là chuyện hắn đồng ý đi trao đổi chỉ diễn ra trong một hai ngày, chứ không phải hai năm.
“Em có chuyện gì sao?” Thầy Tôn bên kia hỏi.
Trì Phương cắn răng, cướp điện thoại, trừng Vu Mặc một cái, nhưng lại dùng giọng ngoan ngoãn trả lời: “Chào thầy, em là Trì Phương đây ạ, hồi nãy Vu Mặc không cẩn thận ném điện thoại sang đây.”
“Dạ, cậu ấy không sao, chuyện trao đổi không thành vấn đề đâu ạ, làm phiền thầy rồi.”
“Dạ, hẹn gặp lại thầy.”
Vu Mặc yên lặng nhìn Trì Phương cúp máy, không nói tiếng nào.
Trì Phương hít sâu một hơi, ném điện thoại sang một bên, “Hồi nãy cậu định từ chối à?!”
Vu Mặc vừa định gật đầu, chợt đối diện với ánh mắt của Trì Phương, phảng phất nếu như hắn dám thừa nhận, Trì Phương sẽ ngay lập tức ôm hắn lên, rồi vứt xuống từ ban công. Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến Vu Mặc dừng ngay động tác ấy lại, chỉ là trong lòng vẫn hơi khó chịu.
“Hai năm.” Vu Mặc đột nhiên mở miệng.
Trì Phương hơi khó hiểu, mới phản ứng được, “Hai năm, thì sao?”
Vu Mặc nhìn vẻ mặt không chút quan tâm của Trì Phương, tâm trạng nhịn không được xuống dốc, “Cậu…”
Cậu sẽ không khổ sở sao? Không thấy nhớ tôi sao? Sẽ nỡ để tôi đi sao?
Quá nhiều câu hỏi khiến Vu Mặc không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trì Phương nhìn chằm chằm vẻ mặt mất mát của Vu Mặc, do dự nửa ngày, mới hỏi: “Có phải là… Cậu không xem danh sách học sinh trao đổi không?”
Vu Mặc lắc đầu, tuy vẫn chưa công bố danh sách, nhưng thật ra chỉ cần đi hỏi giáo viên là sẽ biết có ai với ai. Vu Mặc không quan tâm đến những người khác, nên cũng chưa từng hỏi.
Trì Phương bĩu môi, kéo chú chó săn to con đang hờn dỗi vu vơ lại gần, “Đợt này có 7 học sinh tham gia, ngành vật lí học Triệu Chính Quang, ngành địa chất Ngô Kha, ngành y khoa Phạm Linh, ngành luật Vương Tử Kiến, ngành văn học Lý Thương Ôn, ngành công nghệ thông tin Vu Mặc, và ngành tài chính” Thấy Vu Mặc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn mình, Trì Phương cong mắt, “Trì Phương.”
“Vậy, cậu không chịu đi trao đổi với tôi à?” Trì Phương cố ý tỏ vẻ tủi thân nhìn Vu Mặc.
Vu Mặc bị tin tức này chấn động đến ngẩn ngơ, nửa ngày sau ánh mắt mới loé lên sự vui mừng, hắn gấp gáp đẩy Trì Phương ngã xuống giường, hỏi: “Thật không?”
“Thật, thật mà.” Trì Phương mỉm cười đáp.
Vu Mặc hít sâu một hơi, không kìm nén được sự kích động trong lòng, cúi đầu muốn hôn Trì Phương, nhưng Trì Phương lại che môi lại. Động tác của hắn dừng lại, hắn còn tưởng rằng Trì Phương đang tức giận, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện, ánh mắt của cậu đang không ngừng hướng sang bên cạnh.
Vu Mặc yên lặng quay đầu, nhìn Cá Nhỏ không biết chạy vào phòng ngủ từ lúc nào, đang ngồi xổm cạnh hai người, vừa liếm móng vuốt, vừa hứng thú nhìn Vu Mặc và Trì Phương.
Vu Mặc: … Không nhanh vứt con mèo nghịch ngợm này đi đi!
———-
Danh sách chương