Trì Phương biến mất.


Chưa đến nửa tiếng, Trì Chính và Trì Nghiêm lập tức lái xe đến trước cửa chung cư, Vu Mặc đang đứng bên cạnh gọi điện thoại.


Trì Chính tiến lên một bước, giơ nắm đấm, chuẩn bị đánh vào mặt Vu Mặc thì bị Trì Nghiêm lôi trở về. Trì Chính tức không có chỗ phát tiết, dùng sức thoát khỏi vòng tay của anh trai, "Anh đừng cản em, hôm nay em mà không đánh cho mẹ nó nhận không ra thì em không phải họ Trì!!"


Trì Nghiêm im lặng kéo cậu em đang phát điên của mình lại, quay đầu Trì Chính sang bên cạnh. Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng gần đó, nhìn gương mặt nhất định có quan hệ với Vu Mặc.


Lúc này Trì Chính mới nhận ra bên cạnh Vu Mặc còn có rất nhiều người, hơn nữa khu vực chính giữa đang bị vây lại. Chỉ là hai bên đặt biển đang công tác sửa đường nên không bị ai để ý.


Thấy em trai khôi phục lý trí, Trì Nghiêm mới thả lỏng tay, tiến lên hai bước, "Xin chào, tôi là anh trai của Trì Phương, Trì Nghiêm, cho hỏi bà là?"


Mẹ Vu nhẹ nhàng nhìn Trì Chính, mới bắt tay với Trì Nghiêm, "Tôi là mẹ của Vu Mặc."


Trì Chính: "..."


Mới nãy còn đòi đánh đến mẹ nó  nhận không ra, mà giờ mẹ người ta cũng có mặt ở đây, sắc mặt Trì Chính hơi lúng túng.


Vu Mặc cúp máy, đi đến, "Ba đã phái người điều tra, chỉ là chỗ này có rất nhiều người qua lại, nơi đây lại là góc chết của camera giám sát, e là khó điều tra được cái gì."


"Em trai tốt như thế, sao lại có người muốn bắt cóc em ấy?" Trì Chính nghiến răng nghiến lợi nói.


Vu Mặc không nói gì, chỉ yên lặng sờ chiếc cặp trong tay.


"Xin hỏi, bình thường Trì Phương ở trường có gây thù oán với ai không?" Trì Nghiêm nhìn về phía Vu Mặc.


Vu Mặc lắc lắc đầu, rồi lại chợt nghĩ đến một người nào đó, "Vương Bằng Vũ..."


"Vương Bằng Vũ? Con trai của Vương gia?" Trì Chính hơi sửng sốt, giờ mới biết những bức hình trước kia từ đâu ra.


"Vương gia..." Trì Nghiêm hơi nheo mắt.


Trì Phương tỉnh dậy sau cơn đau, cũng không biết người kia dùng bao nhiêu sức lúc đánh, mà Trì Phương cảm thấy đau như bị AK nã vào đầu.


Hai tay bị trói sau lưng, không có cách nào đứng dậy. Trì Phương chỉ có thể nằm trên mặt đất, qua một hồi, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Trên trán chảy đầy mồ hôi, Trì Phương nhẹ nhàng hít sâu một hơi, khẽ mở mắt quan sát bốn phía. Xung quanh chất đầy hàng hoá, nhìn bụi bẩn trên tường, ít nhất phải không có ai đến nơi này trong vòng nửa năm.


Xung quang không có ai, cũng không có tiếng động nào, Trì Phương nhịn đau, gắng ngồi dậy từ trên mặt đất. Hai tay hai chân đều bị trói, may là quần áo trên người vẫn bình thường, Trì Phương dùng khuỷu tay đè xuống túi quần, quả nhiên điện thoại bên trong đã biến mất.


Nhắm mắt lại, Trì Phương dựa lưng vào một kệ hàng.


Hơi... Quá đáng rồi đấy.


Trì Phương không biết mình bị ai bắt, nhưng ít ra người đó không trực tiếp giết cậu, nói cách khác hắn còn mục đích nào đó, bây giờ mình vẫn được tính là an toàn.


May là thi xong rồi, Trì Phương nhịn không được thất thần, không là cậu sẽ lỡ mất kỳ thi cuối kỳ.


Dựa vào kệ hàng một hồi, Trì Phương cũng khôi phục được chút sức, cậu sờ sờ dây thừng đang trói mình lại, cúi đầu nhìn một lát. Dây thừng không dày lắm, nhưng trói rất chặt, nên Trì Phương cũng không biết thoát ra bằng cách nào. Trì Phương nương vào kệ hàng, khó khăn đứng lên, mặc kệ sự đau đớn truyền đến từ vết thương trên trán.


Nơi đây là một kho hàng không lớn, bên trong chỉ có bốn, năm kệ hàng, cửa ra vào bị đóng chặt, không còn đường nào khác, chỉ có một cửa thông gió rất cao, cách mặt đất ít nhất bốn mét, nhìn qua cửa thông gió có thể thấy bên ngoài vẫn đang là ban đêm.


Cũng không biết là mấy giờ rồi, nhất định Vu Mặc đang rất lo lắng, Trì Phương sâu sắc thở dài. Cậu vừa ra khỏi trường đã bị bắt cóc, ngay cả bữa tối cũng chưa kịp ăn, giờ bụng trống rỗng, còn đang kêu rột rột.


Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói. Trì Phương cả kinh, vội vàng nhảy về chỗ ban đầu, làm lại bộ dáng ngất xỉu khi nãy, ít nhất phải làm vậy thì những người nọ mới cho rằng cậu chưa tỉnh.


Trì Phương mới vừa nằm xuống đất, lập tức nghe tiếng cửa kho hàng bị mở ra.


Tiếng bước chân đang ngày càng đến gần.


Trì Phương không dám mở mắt, chỉ có thể dựng tai nghe ngóng.


Tiếng bước chân đến gần Trì Phương rồi dừng, sau đó Trì Phương cảm nhận rõ ràng rằng có ai đó đá lên lưng mình, cậu không chống cự, thuận theo lực đá của người nọ, triệt để nằm sõng soài dưới nền đất. Người nọ thấy Trì Phương chưa tỉnh, khó hiểu nhìn về phía đồng bọn, "Mày không đánh chết nó chứ? Sao giờ chưa tỉnh nữa?"


Một người khác khoát tay áo, tự tin nói: "Không thể nào, tao làm rất cẩn thận, chắc thằng nhóc này yếu quá, lát nữa là tỉnh thôi."


Mặc dù người thứ nhất rất hoài nghi, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể cảnh cáo: "Cậu chủ đã dặn, không được đánh chết nó, nếu xảy ra chuyện gì thì tao không biết đâu."


"Biết rồi biết rồi." Ngữ khí mang theo một tia không kiên nhẫn, tên đồng bọn dừng một chút, lại hơi ngạc nhiên, "Mày nghĩ thằng nhóc này làm gi mà để đắc tội cậu chủ? Cậu chủ còn bảo chúng ta phải chăm sóc nó cho tốt, hahaha, nhìn gương mặt của nó chắc còn chưa trưởng thành..."


"Được rồi, chuyện của cậu chủ là thứ tao với mày có thể thắc mắc à, làm tốt mọi việc là được rồi."


Âm thanh hai người ngày càng xa, Trì Phương vùi mặt xuống nền đất, lặng lẽ mở mắt ra, liếc nhìn cánh cửa. Chỉ thấy hai người đàn ông đang đi đến đó, một cao một mập, nhìn rất hài hoà.


Đánh không lại.


Trì Phương đưa ra kết quả trong nháy mắt, cũng không muốn làm chuyện vô ích. Cậu nhìn hai người kia ra ngoài, nghe được âm thanh đóng cửa vang lên, mới lập tức ngồi dậy.


Kiểu gì lát nữa hai người kia cũng lại đến xem, lúc đó mình còn chưa tỉnh thì nhất định sẽ bị phát hiện. Trì Phương quan sát kệ hàng xung quanh, nỗ lực nhảy nhảy tìm kiếm trên các kệ hàng, cuối cùng cũng tìm được thứ cậu muốn.


Một cái đồ bấm móng tay.


Hết cách rồi, Trì Phương mở đồ bấm móng tay bằng đôi tay đang bị trói chặt sau lưng, sau đó chật vật cắt dây thừng từng chút từng chút một. Giữa chừng vì không thấy rõ, mà suýt nữa cắt phải thịt.


Trì Phương bỏ ra hơn mười phút để giải thoát đôi tay của mình.


Dây thừng rơi xuống mặt đất, Trì Phương xoa xoa cổ tay đầy vết trói, cởi dây dưới chân ra. Trì Phương cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp quay người đi đến góc tường.


Mục tiêu của cậu là cửa thông gió cao hơn bốn mét kia.


Tuy cửa thông gió không lớn, nhưng Trì Phương rất gầy, vẫn có thể miễn cưỡng chui qua. Còn sau khi thoát ra, bên kia có người hay không, có nhảy xuống được hay không thì tính sau...


Trì Phương dùng tay áo chùi vết máu trên trán, bắt đầu trèo lên kệ hàng. Kệ hàng dựa vào tường, Trì Phương đặt hai thùng đồ phía dưới, coi như là để cố định. Kệ hàng khá chắc chắn, bị Trì Phương giẫm lên mà chỉ phát ra một tiếng động nhẹ nhàng, bên ngoài chắc không nghe được đâu.


Kệ hàng có ba tầng, Trì Phương đứng trên kệ, nhìn bên ngoài qua cửa thông gió.


Hình như cậu bị bắt đến vùng ngoại ô, sau lưng kho hàng toàn là núi rừng, còn đang trong mùa đông nên nhìn hơi hoang vu. Sau khi xác nhận bên ngoài kho hàng không có ai, Trì Phương cũng không tiếp tục do dự, bàn chân giẫm lên hàng kệ trên cùng, nhanh chóng bò lên cửa thông gió.


Đợi đến khi Trì Phương nỗ lực bò ra ngoài, mới vừa miễn cưỡng giữ thăng bằng trên bệ cửa sổ, lại nghe phía dưới truyền đến một tiếng ầm, sau đó là âm thanh hàng hoá rơi xuống đất liên tiếp.


Trì Phương ló đầu xuống dưới nhìn, phát hiện sau khi trèo được lên đây đã vô tình đá văng kệ hàng. Mà kệ hàng dưới chân vừa đổ, lập tức kéo theo các kệ hàng bên cạnh, bụi bặm trong kho bay tứ tung.


"Tiếng gì đó?!" Bên ngoài kho hàng truyền đến giọng ai đó và tiếng bước chân.


Trì Phương cũng không dám nhìn tiếp, hai tay nắm chặt bệ cửa thông gió, cẩn thận trèo ra ngoài, đợi đến khi nhìn xuống phía dưới, chân cậu vẫn còn cách mặt đất hai mét.


Sống chết do ông trời quyết định...


Trì Phương nhắm chặt mắt, nhảy xuống dưới, thuận thế lăn sang bên cạnh.


Rắc rắc... Trì Phương thậm chí còn nghe được âm thanh mắt cá chân bị trật, đau đớn khiến sắc mặt Trì Phương nhanh chóng trắng bệch, may là dưới đất còn có lớp tuyết nên mới không bị thương nặng.


Trì Phương căn bản không dám ngừng lại, cậu quan sát xung quanh, cúi đầu chạy thẳng vào rừng.


Băng bắt cóc có tận bốn tên, vốn đang chờ trong xe, kết quả nghe tiếng động trong kho. Đợi đến khi họ mở cửa ra, bên trong khắp nơi bừa bộn, trên đất chất đầy hàng hoá, mà Trì Phương bị nhốt trong kho hàng lại không thấy đâu.


Sắc mặt tên cao cao tái xanh, đi kiểm tra kho hàng một vòng, mới đến trước cửa thông gió duy nhất trong kho, im lặng nhìn chằm chằm.


Gã mập bên cạnh thấy thế thì hơi hoài nghi: "Không thể nào, cái cửa thông gió này cao ít nhất năm mét, không lẽ thằng nhóc đó là người nhện à?!"


"Tìm nhanh lên!"


Trì Phương chậm rãi lê từng bước trong rừng, nơi này rất ít người biết, đông đến, tuyết trong rừng tích tụ ngày càng nhiều, Trì Phương bước một bước mà nửa chân lún hẳn xuống tuyết, sự nóng bức trong kho hàng rất nhanh bị tản đi.


Nhưng Trì Phương không dám dừng lại thêm giây phút nào, bầu trời tối đen, nên trốn trong rừng cũng khó thấy. Có mấy lần cậu thậm chí còn nghe được tiếng nói chuyện của đám bắt cóc, may là trốn sau thân cây nên mới miễn cưỡng không bị phát hiện. Chỉ là dấu chân trên đất không có cách nào giấu, Trì Phương đành phải tăng nhanh tốc độ.


Qua gần nửa tiếng đồng hồ, trời đột nhiên có tuyết. Tuyết rơi khắp rừng, rất nhanh đã lấp đi dấu chân của Trì Phương, chỉ là tuyết cũng khiến thân nhiệt của Trì Phương nhanh chóng giảm xuống.


Trì Phương không dám trốn trong rừng tiếp nữa, cậu trốn sau cây, cẩn thận nghe động tĩnh của đám bắt cóc, thấy bọn chúng đi sang hướng khác tìm, lập tức vọt chạy về phía kho hàng.


Cửa kho hàng vẫn mở, trước cửa còn có một chiếc xe chở hàng đang đậu. Mắt Trì Phương sáng lên, lập tức chạy đến bên cửa xe nhìn, quả nhiên, khi nãy đám người kia xuống xe vội quá, ngay cả chìa khoá xe cũng chưa rút.


Trì Phương lên xe, đóng chặt cửa, thân thể đông cứng bởi cái lạnh giá mùa đông nhanh chóng được khôi phục nhờ nhiệt độ trong xe. Trì Phưởng thở một hơi thật dài, tiện tay vặn chìa khoá, song khi chạm vào cần số, động tác của Trì Phương lại đột nhiên ngừng lại.


Cảnh tượng bị tai nạn xe kiếp trước chợt loé lên trong đầu cậu, mặc dù chỉ thoáng chốc, nhưng Trì Phương vẫn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ướt lưng, tay phải đặt trên cần số cũng bất động.


Sau tai nạn, Trì Phương chưa từng tự lái xe. Thậm chí sau một khoảng thời gian rất dài kể từ khi xảy ra tai nạn, lúc ngồi trong xe, Trì Phương sẽ lập tức cảm thấy khó chịu và choáng váng đầu óc, sau đó sẽ bất tỉnh, mất rất lâu cậu mới khôi phục bình thường.


Đây là lần đầu tiên Trì Phương đặt tay lên vô lăng kể từ khi tai nạn xảy ra.


Cảnh tai nạn không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu Trì Phương, hô hấp của cậu ngày càng dồn dập, thậm chí tay trái còn muốn mở cửa xuống xe.


"Tìm được rồi! Trong xe!"


Trì Phương mãnh liệt quay đầu, lại nhìn thấy đám bắt cóc đang chạy về xe từ sau kho hàng, nhiều lắm là hai phút nữa sẽ đến nơi.


----------


Chương 74 sẽ update trên wordpress (link ở bio) và được set pass


Gợi ý: Trì Phương đã học làm bánh trong bao lâu để chuẩn bị cho sinh nhật của Vu Mặc? (8 chữ)


*Ghi bằng chữ, không dấu, không hoa, không cách

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện