Trần Ngộ trở tay không kịp trước một loạt lời có-thể-xem-như-tỏ-tình này, đến nỗi khi Mạnh Đình Xuyên hỏi anh muốn kết hôn không, anh chẳng kịp phản ứng, ánh mắt đã có chút đờ đẫn mà đáp: “Tôi… Tôi thích đàn ông.”

“Tôi biết.” Mạnh Đình Xuyên kiên nhẫn giải thích: “Ý tôi là cậu kết hôn với tôi.”

Trần Ngộ kinh ngạc.

Kết hôn với Mạnh Đình Xuyên là kết như thế nào? Nhận giấy hay mời rượu?

Anh vô thức tự hỏi mình có nghe nhầm hay không, hay là luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua mà anh không biết? Chẳng lẽ luật sắp được thông qua, và luật sư Mạnh được biết trước vì nghề nghiệp của anh ấy?

Trần Ngộ mặc áo lông trắng đứng cùng luật sư Mạnh, một người đầu xuân, một người giữa đông. Một chiếc lông trắng rất nhỏ rơi nhẹ trên tóc Trần Ngộ, anh không để ý, Mạnh Đình Xuyên gạt ra cho anh xem.

Trần Ngộ nhận lấy chiếc lông vũ trên tay mà không biết chuyện gì đang xảy ra, đầu óc vẫn còn mông lung.

Mạnh Đình Xuyên nói: “Không phải ra nước ngoài, mà là quyền và nghĩa vụ bình đẳng về mặt pháp lý thông qua thỏa thuận và quan hệ hôn nhân.”

Trần Ngộ lặp đi lặp lại lời này trong lòng và cố gắng hiểu: “Ý anh là kí một hợp đồng có giá trị tương đương giấy chứng nhận kết hôn?”

Mạnh Đình Xuyên cười: “Có thể hiểu như vậy.”

“Tôi… Tôi có thể cân nhắc không?” Trần Ngộ nói rất chậm vì vẫn chưa phản ứng kịp. Vì sao Mạnh Đình Xuyên bất ngờ cầu hôn anh?

Không, có lẽ không nên gọi đó là ‘cầu hôn’ mà là một tuyên ngôn về đích đến của mối quan hệ này.

“Tất nhiên, cậu cần nhắc bao lâu cũng được.”

Có lẽ Mạnh Đình Xuyên xem đây là khúc dạo đầu trong buổi hẹn hò, khúc dạo đầu qua rồi thì đến chủ đề chính.

Bọn họ đến Vùng Địa Cực. Luật sư Mạnh mua thức uống nóng cho Trần Ngộ – một li trà chanh có vị hơi lạ. Trần Ngộ lo nghĩ đến những gì luật sư Mạnh vừa nói mà vô thức uống gần hết li.


Anh nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tinh thần để ở một mình, nhưng cuối cùng đó chỉ là lựa chọn thứ hai. Khi Mạnh Đình Xuyên đặt một lựa chọn khác ngay trước mặt anh, anh đã muốn chọn điều này mà chẳng cần do dự.

Trần Ngộ nói anh cần phải suy xét, nhưng thật ra đáp án đã rất rõ ràng. Hôm nay, ngày mai, hay bất kì lúc nào cũng không có gì khác biệt.

Điều anh cần không phải là thời gian để suy nghĩ, mà là thời gian để chuẩn bị tinh thần.

Trong Vùng Địa Cực có một cửa hàng bày bán đồ lưu niệm các loài động vật ở vùng Cực và các loài động vật vùng biển. Trần Ngộ thấy chú cá heo đang cười và nhớ lại những gì Mạnh Đình Xuyên vừa nói.

Bây giờ không phải lúc để xin lỗi, nhưng cảm ơn thì không sao.

“Cảm ơn anh đã dẫn tôi đến thủy cung. Tôi rất thích cá heo.”

Mạnh Đình Xuyên nhìn theo ánh mắt anh, hỏi: “Muốn mua một con không?”

Trần Ngộ có chút xấu hổ, anh hoàn toàn không có ý như vậy, với cả anh đã chừng này tuổi nên trông không hợp với cửa hàng này cho lắm. Mạnh Đình Xuyên suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tôi không nên hỏi sao?”

“Cái gì?”

“Chờ một lát.”

Tủ trưng bày ở các cửa hàng hẳn được thiết kế đặc biệt: Hàng dưới cùng rất thấp để trẻ em có thể dễ dàng lấy được, hàng trên cùng không quá 1,5 mét. Trong cửa hàng toàn là trẻ em và phụ nữ nên có thể dễ dàng nhìn thấy luật sư Mạnh cao hơn hẳn tủ trưng bày.

Khi anh bước vào, một đứa trẻ giật quần anh: “Chú ơi, chim cánh cụt.”

Mạnh Đình Xuyên không lấy chim cánh cụt mà bế cậu bé lên. Nhóc ôm lấy chú chim cánh cụt ở tầng cao nhất và nói: “Cảm ơn chú.”

Một lúc sau, luật sư Mạnh mang theo một con cá heo quay lại. Thay vì đưa cho Trần Ngộ, anh ôm trên tay và hỏi: “Tôi có thể mời cậu ăn một bữa không?”


Nhìn anh như vậy, Trần Ngộ không có cách nào để từ chối.

Đây là lần đầu tiên Trần Ngộ ăn cơm trong thủy cung. Làn nước trong xanh cao quá đầu, những sinh vật biển lớn nhỏ đầy màu sắc tung tăng bơi lội và âm thanh xung quanh tạo nên một bầu không khí thư thái và dễ chịu.

Ngôi sao trên bàn ăn là các loại hải sản. Trần Ngộ ăn rất chậm, Mạnh Đình Xuyên hỏi: “Cậu không thích hải sản à?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Tôi không ghét hay thích món nào hết.”

Anh có thể ăn bất cứ món gì vì ăn gì cũng vậy thôi, nói thẳng ra là anh không kén ăn.

Mạnh Đình Xuyên nói: “Tôi thích ăn đồ ngọt.”

Trần Ngộ hơi kinh ngạc, theo thói quen uống cà phê không đường của Mạnh Đình Xuyên thì có vẻ anh ta không thích ăn ngọt, nhưng Trần Ngộ không hỏi mà chỉ nhìn anh ta.

Anh không rõ luật sư Mạnh chỉ tiện đường nhắc tới hay anh đang nghiêm túc tự giới thiệu bản thân, vì bọn họ gần như chẳng biết gì về nhau.

Ninh Thiên Kim thường nói ai mà Trần Ngộ chú ý rồi thì khó có thể từ chối anh, luật sư Mạnh cũng vậy. Anh chỉ tiện đường nhắc tới nhưng trong ánh mắt Trần Ngộ hình như có mong muốn khác.

Mạnh Đình Xuyên cho rằng cuộc sống của mình thật mờ nhạt nên sau khi nghĩ kĩ lại, anh chỉ có thể nói: “Tôi không có sở thích nào ngoài công việc.”

“Anh không tập thể hình ạ?” Lời này vừa thốt ra, Trần Ngộ cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy. Trước vẻ ngạc nhiên thoáng qua của Mạnh Đình Xuyên, Trần Ngộ nhận ra đó là ‘di chứng’ của đêm anh uống say. Anh vội vàng bịa ra một lí do chữa cháy: “Trông anh… Dáng người anh… Ý là trông anh giống như tập thể dục thường xuyên ấy.”

“Tập thể hình ấy à…” Mạnh Đình Xuyên khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm của anh đã xoa dịu sự bối rối của Trần Ngộ: “Cái này thuộc về tự kỉ luật chứ không phải sở thích. Ngoài tập thể hình, tôi còn leo núi, đọc sách, đi bộ đường dài, tất cả đều nằm trong kế hoạch để tôi có thể có cuộc sống lành mạnh.”

Lúc này Trần Ngộ chỉ biết mừng thầm vì luật sư Mạnh là người tử tế, nếu là Ninh Thiên Kim thì ai biết chủ đề này đã đi đến nơi nào.


Có qua thì phải có lại, Trần Ngộ cảm thấy anh nên nói gì đó, nhưng anh bỏ nhà khi còn trẻ và một mình lưu lạc nhiều năm. Thời gian đầu, anh dốc hết sức lực để sống sót nên làm gì có thời gian chăm sóc đời sống tinh thần. Sau này, anh cũng chú ý đến cơm áo gạo tiền, nếu phải tìm một sở thích thì chắc anh thích kiếm tiền, số tài khoản có thể mang đến cho anh cảm giác an toàn.

Anh thẳng thắn nói: “Sở thích của tôi là tiết kiệm tiền.”

Sau đó, anh nghĩ về phần ‘cuộc sống tự kỉ luật’ của luật sư Mạnh và nói thêm: “Tôi cũng không có tự kỉ luật gì hết.”

“Tự kỉ luật là yêu cầu của bản thân chứ tôi cũng không yêu cầu bạn đời phải giống mình.” Mạnh Đình Xuyên cười và ý nhị nói: “Giống như chuyện quá khứ ấy, cậu muốn giữ lại cũng được, hoặc muốn chia sẻ với tôi bất cứ lúc nào cũng được.”

Trần Ngộ thầm nghĩ luật sư Mạnh không biết đọc suy nghĩ vậy mà cái gì cũng biết.

Tết Nguyên Đán năm nay đến sớm, chỉ sau Tết Dương lịch vài ngày. Đường phố bắt đầu được trang trí bằng đèn và dây hoa, các cửa sổ kính dài của các quán cà phê hướng ra đường cũng đã được dán hoa.

Trần Ngộ ôm con cá heo và bước vào quán cà phê, sau đó anh quay lại vẫy tay với luật sư Mạnh.

Mạnh Đình Xuyên đứng bên xe vẫy tay lại rồi lái xe về nhà. Sau ca phẫu thuật, bà Hoàng đang hồi phục rất tốt, Mạnh Đình Xuyên ngồi nói chuyện phiếm với bà, trong lúc đó anh nhận điện thoại nhắc đến vé máy bay và thời gian.

Bà Hoàng càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn: “Anh nói năm nay kiện tụng gì cũng xong hết mà còn đi công tác à?”

“Con đâu có đi công tác. Con ghé Giang Tự Miên lấy đồ, chuyển phát nhanh quốc tế lâu quá.”

“Chỗ của Miên Miên ấy hả? Đi lấy đồ gấp như vậy làm gì?”

“Tặng quà.”

“Tặng quà?” Bà Hoàng khó hiểu, nhà bọn họ không có truyền thống biếu quà ngày Tết, càng không có truyền thống tặng quà. Bà muốn hỏi thêm vài câu thì chồng đã mang đến một đĩa trái cây.

Mạnh Đình Xuyên đứng dậy nhận đĩa trái cây: “Thầy Lâm.”

Giáo sư Lâm mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh vợ: “Tết Nguyên Đán năm nay Đình Xuyên có ở nhà không? Vợ chồng chị gái của anh ghé ăn bữa cơm tất niên, anh cũng ở lại một đêm đi. Lần nào Vân Vân đến đây cũng hỏi cậu nó đâu.”

Mạnh Đình Xuyên chỉ đồng ý ăn cơm chứ không đề cập đến chuyện ở lại qua đêm. Anh bỏ qua chủ đề này và nói về cô cháu gái nhỏ của mình.

Bữa cơm đêm giao thừa do giáo sư Lâm đứng bếp. Ông có học vấn cao rộng, lại giỏi chế biến các món ăn bài thuốc, thế nhưng bà Hoàng đã nhắc nhở trước: “Đừng làm một bàn toàn món ăn bài thuốc. Tôi ăn thanh đạm thì không sao chứ Vân Vân ghé mà ông còn làm thì xem nó có muốn ăn không.”


Vì vậy, bữa cơm ngày đó gà vịt cá đủ đầy không thua gì bữa tối giao thừa khách sạn, ngoài ra giáo sư Lâm còn nấu canh tùy theo sở thích của mỗi người. Cả nhà ăn cơm rất vui vẻ, hoà thuận.

Vân Vân là một cô bé bốn tuổi đặc biệt thích ông cậu đẹp trai Mạnh Đình Xuyên. Mạnh Đình Xuyên ăn gì cô bé cũng muốn ăn, vậy nên luật sư Mạnh liên tục gắp rau xanh, cà rốt, cần tây, thế mà cô bé lại không gắp nữa. Cô nhỏ lấy bàn tay mũm mỉm đẩy hết rau về phía cậu và ngọt ngào nói: “Cậu ăn đi ạ.”

Mọi người trong bàn không thể nhịn được cười. Sau bữa tối, Vân Vân gọi cậu đến chơi Rubik cùng mình, một lúc sau cô bé lại nói muốn xem pháo hoa. Tuy nhiên, dù bọn trẻ có năng động đến đâu thì chúng cũng quá buồn ngủ để có thể mở mắt lúc chín giờ.

Mạnh Đình Xuyên gửi cô bé cho mẹ rồi đứng dậy ra về. Mọi người khuyên anh ở lại, chỉ có bà Hoàng nói: “Đi đi, mai cả nhà đi chúc Tết, ngày mốt anh lại về”.

“Dạ.”

Đường phố vắng vẻ, hiu quạnh trong đêm giao thừa khác hoàn toàn với khung cảnh sum họp gia đình vừa rồi. Mạnh Đình Xuyên và gia đình sau khi mẹ anh tái giá không có mâu thuẫn gì, chỉ là không hòa nhập được mà thôi.

Anh đang định quay về nhà, lại liếc mắt nhìn thấy tin nhắn Trần Ngộ phản hồi: Có chứ.

Cậu có đang ở quán cà phê không?

Có chứ.

Trên phố toà nhà Lão Ngân không có quán bar hay chợ đêm, đường cũng không rộng mà giống như con hẻm nhỏ ngắn chen giữa mấy con đường chính. Ngoại trừ đèn đường, chỉ có quán cà phê là còn sáng.

Tất cả đèn trong quán cà phê đều bật, ánh sáng ấm áp rải giữa những dãy cửa đóng kín trông ấm cúng mà cô quạnh.

Trần Ngộ ngồi xay cà phê một mình ở bàn pha chế.

Mạnh Đình Xuyên đứng ở rìa cửa cảm biến tự động nhìn Trần Ngộ một lúc, dường như anh cảm nhận được điều gì nên ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này trên người anh có một cảm giác lành lạnh dịu dàng khiến người ta muốn ôm vào lòng.

Mạnh Đình Xuyên bước lên một bước, giọng nói của Trần Ngộ bị câu chào đón ở cửa cảm biến lấn át nhưng anh có thể đọc được khẩu hình: Anh đến rồi.

Nốt hương đắng và ấm áp cô đọng lại thành cảm giác thân thuộc.

Đáng ra anh phải ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện