Buổi tối, sáu người tập hợp một chỗ.
Thịnh Trử Ý lấy ra một tờ giấy, trên đó tổng kết lại những điểm chính trong bài giảng của giáo viên ban ngày.
Anh chuẩn bị thảo luận lại với mọi người, cố gắng tiếp thu tất cả nội dung giáo viên đã nói ban ngày. Ngoài ra, anh còn chuẩn bị sẵn một số bài tập để mọi người củng cố kiến thức.
Mọi người đều cảm thấy phương pháp này rất hay, mấy người thảo luận đến khuya mà không hề hay biết.
Thấy cách thời gian tắt đèn theo quy định đã lâu, Thẩm Chiêu Chiêu ngáp dài, trong mắt nổi nước mắt, con ngươi ướt sũng hỏi: “Bao lâu nữa thì kết thúc?”
Hạ Miêu lặng lẽ đưa cho cô một miếng sô cô la, động viên cô: "Chiêu Chiêu, cậu kiên trì thêm một chút nữa, giữ vững tinh thần. Sau khi hoàn thành bài tập này, chúng ta có thể trở về ký túc xá đi ngủ."
Vấn đề là, giữ vững tinh thần, rất nhanh có thể hoàn thành bài tập, nhưng giữ vững tinh thần phải mất một thời gian dài.
"Tớ không làm được nữa, cậu tiếp tục đi, tớ về ngủ trước!" Thẩm Chiêu Chiêu đứng dậy, loạng choạng đi về phía ký túc xá.
"Chiêu Chiêu?” Hạ Miêu chạy tới giữ cô lại: "Tớ biết chúng ta có rất ít hy vọng, coi như có cố gắng cũng không có tác dụng gì, nhưng chẳng phải cậu nói phải tin tưởng bạn học Trử Ý sao? Chẳng lẽ cậu nói vậy là để an ủi tớ? Cậu cũng nghĩ chúng ta không có hy vọng ư?"
Thẩm Chiêu Chiêu:???
Cô không nghĩ vậy, cô chỉ buồn ngủ quá thôi!
Cô cảm thấy dù có ở lại cũng không thể nghe được nên đành quay về ngủ sớm.
Nói không chừng hiệu suất lên lớp ngày mai sẽ cao hơn.
"Cậu có thể ở lại với bọn tớ thêm chút nữa được không? Cũng sắp xong rồi." Hạ Miêu cố gắng thuyết phục cô ở lại.
Nhưng cô buồn ngủ lắm rồi!
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mắt mình sắp không mở ra được nữa.
"Cho em ấy về đi!" Thịnh Trử Ý đột nhiên nói.
Sau đó anh thu hồi ánh mắt, nói với những người khác: "Chúng ta tiếp tục."
Hạ Miêu há miệng, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Cô ấy buông cô ra, quay lại chỗ ngồi ban đầu.
Hứa Tư Ngôn cười vẫy tay với Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, nếu cậu buồn ngủ thì mau về ngủ trước đi. Ngày mai tớ sẽ giảng cho cậu nghe phần còn lại."
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, ngáp một lần nữa.
Nhưng Thịnh Trử Ý đột nhiên đóng bút gấp giấy lại, nói với những người khác: "Hôm nay chúng ta dừng ở đây! Ngày mai chúng ta lại tiếp tục." Nói xong, không đợi người khác phản ứng, anh thu dọn đồ, đứng dậy rời đi.
Mọi người nhìn nhau: "Cậu ấy tức giận à?”
Thẩm Chiêu Chiêu vẫy tay với mọi người: “Được rồi, mọi người đừng đoán mò nữa, mau về giường ngủ đi! Có lẽ anh ấy cũng buồn ngủ như tớ. Ngày mai còn phải lên lớp, đi thôi, tớ buồn ngủ quá.”
Người giảng bài đã rời đi, những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc và rời đi.
LattesTeam
Nửa đêm Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy, phát hiện trong chăn của Hạ Miêu có ánh sáng mờ nhạt.
Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, nghiêng người hỏi: “Miêu Miêu, sao cậu còn chưa ngủ?”
Hạ Miêu thò đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: "Tớ sợ một tuần nữa thi sẽ kéo chân sau của mọi người, tớ chỉ muốn tranh thủ học thêm vào buổi tối. Tớ có làm ảnh hưởng đến cậu không?"
"Thật xin lỗi, đều tại tớ quá ngốc. Bọn họ nói đúng, Olympic toán học phải có thiên phú, dù tớ có cố gắng thế nào cũng vô ích, nhưng tớ vẫn muốn thử một lần."
"Bọn họ nói sai rồi, ai nói cố gắng là vô ích? Nếu cậu cố gắng, nhất định sẽ được ở lại." Thẩm Chiêu Chiêu an ủi cô ấy.
Mặc dù cô thực sự không hiểu, việc ở lại có gì tốt chứ.
Thịnh Trử Ý lấy ra một tờ giấy, trên đó tổng kết lại những điểm chính trong bài giảng của giáo viên ban ngày.
Anh chuẩn bị thảo luận lại với mọi người, cố gắng tiếp thu tất cả nội dung giáo viên đã nói ban ngày. Ngoài ra, anh còn chuẩn bị sẵn một số bài tập để mọi người củng cố kiến thức.
Mọi người đều cảm thấy phương pháp này rất hay, mấy người thảo luận đến khuya mà không hề hay biết.
Thấy cách thời gian tắt đèn theo quy định đã lâu, Thẩm Chiêu Chiêu ngáp dài, trong mắt nổi nước mắt, con ngươi ướt sũng hỏi: “Bao lâu nữa thì kết thúc?”
Hạ Miêu lặng lẽ đưa cho cô một miếng sô cô la, động viên cô: "Chiêu Chiêu, cậu kiên trì thêm một chút nữa, giữ vững tinh thần. Sau khi hoàn thành bài tập này, chúng ta có thể trở về ký túc xá đi ngủ."
Vấn đề là, giữ vững tinh thần, rất nhanh có thể hoàn thành bài tập, nhưng giữ vững tinh thần phải mất một thời gian dài.
"Tớ không làm được nữa, cậu tiếp tục đi, tớ về ngủ trước!" Thẩm Chiêu Chiêu đứng dậy, loạng choạng đi về phía ký túc xá.
"Chiêu Chiêu?” Hạ Miêu chạy tới giữ cô lại: "Tớ biết chúng ta có rất ít hy vọng, coi như có cố gắng cũng không có tác dụng gì, nhưng chẳng phải cậu nói phải tin tưởng bạn học Trử Ý sao? Chẳng lẽ cậu nói vậy là để an ủi tớ? Cậu cũng nghĩ chúng ta không có hy vọng ư?"
Thẩm Chiêu Chiêu:???
Cô không nghĩ vậy, cô chỉ buồn ngủ quá thôi!
Cô cảm thấy dù có ở lại cũng không thể nghe được nên đành quay về ngủ sớm.
Nói không chừng hiệu suất lên lớp ngày mai sẽ cao hơn.
"Cậu có thể ở lại với bọn tớ thêm chút nữa được không? Cũng sắp xong rồi." Hạ Miêu cố gắng thuyết phục cô ở lại.
Nhưng cô buồn ngủ lắm rồi!
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mắt mình sắp không mở ra được nữa.
"Cho em ấy về đi!" Thịnh Trử Ý đột nhiên nói.
Sau đó anh thu hồi ánh mắt, nói với những người khác: "Chúng ta tiếp tục."
Hạ Miêu há miệng, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Cô ấy buông cô ra, quay lại chỗ ngồi ban đầu.
Hứa Tư Ngôn cười vẫy tay với Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, nếu cậu buồn ngủ thì mau về ngủ trước đi. Ngày mai tớ sẽ giảng cho cậu nghe phần còn lại."
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, ngáp một lần nữa.
Nhưng Thịnh Trử Ý đột nhiên đóng bút gấp giấy lại, nói với những người khác: "Hôm nay chúng ta dừng ở đây! Ngày mai chúng ta lại tiếp tục." Nói xong, không đợi người khác phản ứng, anh thu dọn đồ, đứng dậy rời đi.
Mọi người nhìn nhau: "Cậu ấy tức giận à?”
Thẩm Chiêu Chiêu vẫy tay với mọi người: “Được rồi, mọi người đừng đoán mò nữa, mau về giường ngủ đi! Có lẽ anh ấy cũng buồn ngủ như tớ. Ngày mai còn phải lên lớp, đi thôi, tớ buồn ngủ quá.”
Người giảng bài đã rời đi, những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc và rời đi.
LattesTeam
Nửa đêm Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy, phát hiện trong chăn của Hạ Miêu có ánh sáng mờ nhạt.
Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, nghiêng người hỏi: “Miêu Miêu, sao cậu còn chưa ngủ?”
Hạ Miêu thò đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: "Tớ sợ một tuần nữa thi sẽ kéo chân sau của mọi người, tớ chỉ muốn tranh thủ học thêm vào buổi tối. Tớ có làm ảnh hưởng đến cậu không?"
"Thật xin lỗi, đều tại tớ quá ngốc. Bọn họ nói đúng, Olympic toán học phải có thiên phú, dù tớ có cố gắng thế nào cũng vô ích, nhưng tớ vẫn muốn thử một lần."
"Bọn họ nói sai rồi, ai nói cố gắng là vô ích? Nếu cậu cố gắng, nhất định sẽ được ở lại." Thẩm Chiêu Chiêu an ủi cô ấy.
Mặc dù cô thực sự không hiểu, việc ở lại có gì tốt chứ.
Danh sách chương