Mạnh Phi Nhi không phục, còn muốn nói gì đó thì bị Diệp Vi An ngăn lại: "Chẳng lẽ cậu muốn cậu ấy kiện cậu thật à?"
Mạnh Phi Nhi mím môi, cuối cùng không tình nguyện nói: "Xin lỗi!"
"Tôi nhớ là tôi đã bảo cậu phải công khai xin lỗi tôi mà nhỉ?" Thẩm Chiêu Chiêu lạnh lùng nhắc nhở.
Mạnh Phi Nhi tức giận, trừng mắt nhìn cô: "Ở đây có nhiều người còn gì, không tính là công khai à?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Đương nhiên là không, ít nhất thì cậu phải xin lỗi tôi trước mặt cả lớp!"
"Cậu đừng hòng."
Mạnh Phi Nhi mở to mắt, tức giận nhìn cô, khuôn mặt đầy giận dữ: "Thẩm Chiêu Chiêu, cậu đừng có mà quá đáng."
"Lúc cậu vu khống tôi trước mặt bao nhiêu người, sao cậu không cảm thấy mình quá đáng đi? Tôi chỉ yêu cầu cậu xin lỗi công khai, thế mà đã bị xem là quá đáng rồi? Trên đời này làm gì có lý lẽ như vậy!" Rõ ràng cô gái này đã bị gia đình chiều hư, điển hình của tính cách ích kỷ, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ không nhượng bộ đối phương.
Mạnh Phi Nhi cắn chặt môi không nói gì.
Việc xin lỗi trước mặt cảnh sát và giáo viên trong trường đã đủ khiến cô nàng nhục nhã rồi, nhưng cô còn muốn cô nàng phải xin lỗi trước lớp, cô nàng không thể chịu nổi.
Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp quay sang chú cảnh sát bên cạnh: "Chú cảnh sát ơi, muốn khởi kiện thì cần những giấy tờ gì ạ?"
Không đợi cảnh sát trả lời, Mạnh Phi Nhi đã cắn răng, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nói: "Tôi xin lỗi!"
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn cô nàng một cái rồi quyết định bỏ qua!
Cứ làm vậy từ đầu thì có phải tốt hơn không? Có những người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Mạnh Phi Nhi tức đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì được Thẩm Chiêu Chiêu. Cô ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu hết lần này đến lần khác.
Có thể thấy, miệng thì nói xin lỗi, nhưng thực chất lại không hề cảm thấy mình sai chút nào!
Nhưng không sao cả, xã hội này sẽ dạy cho cô nàng cách làm người.
Nếu không phải là ba mẹ cô nàng thì sẽ là người khác.
Cuối cùng, Mạnh Phi Nhi miễn cưỡng xin lỗi trước mặt cả lớp.
Dù sự việc đã được giải quyết xong nhưng Thẩm Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy không vui!
Cô không thích nơi này.
Ở đây ai cũng trịch thượng, hoặc là ra vẻ, hoặc là giả tạo, ngoài mặt thì dịu dàng nhưng bên trong thì hiểm độc. Không hề có sự chân thành!
Vẫn là cái huyện nhỏ trước đây tốt hơn.
Nơi đó tuy nhỏ, không phồn hoa như Bắc Kinh nhưng ít ra người ở đó cũng chân thành hơn người dân nơi đây rất nhiều.
Sau khi nghe Thẩm Chiêu Chiêu đánh giá về trường Cửu Trung, Chu Hoài Vũ lập tức lên tiếng: "Chiêu Chiêu, cậu không thể vơ đũa cả nắm được. Anh đây vẫn rất chân thành mà."
Nhưng trong lòng Thẩm Chiêu Chiêu hiểu rõ, nếu không có Thịnh Trử Ý, có lẽ cô sẽ không lọt vào mắt xanh của cậu công tử này.
Lúc đi ăn trưa, Thẩm Chiêu Chiêu không nhìn thấy nhóm Thịnh Trử Ý.
Sau khi Tưởng Niên rời đi, cô đã quen với việc một mình đến căng tin, thỉnh thoảng cũng được nhóm Chu Hoài Vũ gọi lại. Tuy nhiên, để tránh những rắc rối không đáng có, Thẩm Chiêu Chiêu thường sẽ từ chối.
Sau khi ăn xong rồi về lớp, cô thấy trên bàn có một hộp bánh ngọt.
Là bánh của tiệm gần trường.
Và là vị cô thích nhất.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chung quanh, không thấy ai, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thịnh Trử Ý: [ Anh mua bánh đúng không? ]
[ Ừm! ] Thịnh Trử Ý hồi âm rất nhanh.
Thẩm Chiêu Chiêu: [ Anh đi mua lúc nào vậy? Chẳng phải ban ngày không được ra khỏi trường sao? ]
Thịnh Trử Ý: [ Gọi ship. ]
[ Ồ! ]
Nhưng mà, ship đồ ăn có được giao vào tận trường không nhỉ?
Ở bên kia, nhóm Thịnh Trử Ý đang đi về phía nhà ăn.
"Chậc chậc, lần đầu tiên học sinh gương mẫu trèo tường ra ngoài chỉ để mua bánh ngọt dỗ con gái! Không tệ nha, anh Ý, không ngờ anh cũng giỏi thật đấy."
Thịnh Trử Ý: "Tớ không trèo tường!"