Mang... thai đôi?

Yên Hàm nhìn Tịch Quyền, hoàn toàn sững sờ.

Tịch Quyền là người lấy lại tinh thần trước. Anh lập tức quay sang bác sĩ: "Thai đôi?"

Bác sĩ gật đầu: "Đúng vậy. Song thai hai buồng ối, có thể là hai bé cùng giới tính, hoặc một trai một gái."

Yên Hàm tựa vào ngực Tịch Quyền, vẫn còn ngơ ngác.

Tịch Quyền cúi đầu ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về. Trước ánh mắt vui vẻ của hai bác sĩ, anh lấy lại bình tĩnh và hỏi tiếp: "Còn sức khỏe của hai bé thì sao?"

"Rất khỏe mạnh. Chỉ có điều tử cung của phu nhân không được an toàn như các thai phụ khác, cần phải cẩn thận hơn. Nhưng chúng tôi sẽ sắp xếp người đến kiểm tra định kỳ tại nhà, anh chị không cần quá lo lắng."

Tịch Quyền gật đầu: "Lần khám tiếp theo là khi nào?"

"Chúng tôi sẽ gọi báo lịch sớm cho hai vị."

"Được."

Trên đường về, Yên Hàm ngồi trong xe, vẫn ngẩn ngơ.

Khi cô dần lấy lại tinh thần, bàn tay liền đặt lên bụng, bắt đầu xoa xoa đầy tò mò.

Hôm nay Tịch Quyền tự lái xe, không thể ôm cô được, chỉ có thể dịu dàng nhìn cô nghịch bụng mình mãi.

Một lúc lâu sau, cô mới lẩm bẩm:

"Sao lại là... thai đôi nhỉ."

Cô quay đầu nhìn anh, như muốn xác nhận:

"Là thật sao, ông xã?"

"Ừ."

"Tại sao lại thế nhỉ?"

"Anh cũng không rõ." Anh mỉm cười, xoay vô lăng, lái xe về nhà tổ họ Tịch, nơi đã hẹn ăn trưa từ sáng. "Nhưng chúng ta cứ chấp nhận thôi."

"Bác sĩ nói, có thể cả hai đều là con trai đấy."

Tịch Quyền im lặng một lúc: "Anh tin vận may sẽ không tệ thế đâu."

Yên Hàm bật cười, cúi nhìn bụng mình, xoa nhẹ lần nữa: "Hóa ra hôm đó xem show, là bốn người nhà mình cùng xem đấy."

Tịch Quyền: "Lúc đó có lẽ mới là ba người thôi, đứa nhỏ hơn sau này mới "bám trụ" thành công trong bụng em."

"???" Yên Hàm há hốc miệng, rồi bật cười:

"Vậy cũng được, sau này còn nhiều show, cả nhà đi cùng cũng không muộn!"

Tịch Quyền bật cười thành tiếng.

Yên Hàm lại nói: "Nhưng mà, chúng ta chắc sẽ phải kiểm tra giới tính nhỉ? Như vậy mới chuẩn bị trước khi hai bé chào đời được."

"Ừ, anh biết."

Rồi cô nghĩ đến chuyện thai giáo: "Nhưng nếu là một cặp long phụng, thì em biết dạy kiểu gì đây?" Cô băn khoăn.

Tịch Quyền bật cười, vừa từ tốn điều khiển vô lăng, vừa gợi ý: "Vậy thì ngày dạy luật thương mại, ngày dạy đàn, luân phiên nhau."

Yên Hàm che mặt cười.

Không lâu sau, xe dừng lại. Thời tiết vào mùa này rất đẹp, hai người xuống xe, từ tốn đi dạo vào trong.

Vừa bước vào cổng nhà tổ, người giúp việc quen thuộc đã vui vẻ ra chào: "Cậu mợ về rồi à, mọi người đang ở trong sảnh đấy, vào đi."

Yên Hàm gật đầu chào, rồi cùng Tịch Quyền bước vào.

Ba phút sau, trong đại sảnh vang lên tiếng hò reo, ai nấy đều kinh ngạc trước tin bất ngờ rằng cô mang thai đôi.

Bác cả gái thốt lên: "Trời ơi, thai đôi sao? Nhà họ Tịch lâu nay có ai sinh đôi đâu."

Bác cả cầm tách trà, mỉm cười nhàn nhã:

"Thì bây giờ có rồi đấy."

Mẹ chồng cô, bà Hàng Vận, cũng đầy bất ngờ. Bà cười nhìn con dâu: "Nhà họ Yên cũng chưa từng có đúng không?"

Yên Hàm lắc đầu, quay sang nhìn Tịch Quyền, mỉm cười: "Chưa từng nghe nói qua."

Bà nội trên ghế chính kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh, nhìn bụng cô, cười rạng rỡ: "Đến lúc đó, nhà cửa sẽ náo nhiệt lắm đây. Tốt nhất là một cặp long phụng, không thì hai cô công chúa cũng được, chỉ đừng là hai thằng ranh con là được."

Cả sảnh bật cười lớn.

Bác cả gái nói thêm: "Bà nội bị ám ảnh bởi mấy đứa em trai của Tịch Quyền đó. Tịch Hàng và Nguyên Hoài cách nhau đúng một ngày tuổi, hai tên tiểu ma vương này từ bé đã chuyên gây rắc rối, đến giờ mới chịu yên khi đi đại học, nhà mới được bình yên hai năm nay."

Cả đại sảnh rộn rã tiếng cười, sau đó ai cũng nhiệt tình bàn tán về chuyện bụng cô sẽ là con trai hay con gái.

Yên Hàm nghiêng đầu, nhìn Tịch Quyền đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nụ cười trong veo.

Anh khẽ ngẩng cằm, trêu cô một chút, khiến cô càng cười ngọt ngào hơn.

Lúc này, bác cả gái lên tiếng: "Tôi thấy dạo trước Hàm Hàm rất thích ăn đồ chua, chắc chắn có một bé là con trai, còn bé kia có là con gái hay không thì phải xem vận may của Tịch Quyền thôi."

Cả sảnh lại cười rộ lên.

Yên Hàm đi ra ngoài hít thở không khí, bước chậm rãi trong khu.

Tịch Quyền đi cùng cô qua những con ngõ nhỏ gần đó. Khu vực này phần lớn là người già sinh sống, rất ít người trẻ, không gian cũng yên tĩnh. Hai người không cần mang theo ai, chỉ bước chậm rãi dưới ánh nắng nhẹ nhàng gần trưa, vừa đi vừa trò chuyện.

Yên Hàm nói: "Em không nghĩ là mang thai đôi. Anh nói xem, có phải cục cưng trước kia quay lại với em không?"

"Ừ, đúng vậy."

Yên Hàm cười ngay, cúi đầu nhìn những chiếc bóng lá rụng đổ xuống mặt đất, cảm thấy thời gian lúc này bỗng trở nên dịu dàng vô cùng.

"Em cũng nghĩ thế, chắc chắn có một bé là vậy."

Tịch Quyền xoa đầu cô, rồi vòng tay ôm lấy cô.

Yên Hàm nói: "Vậy bây giờ anh phải nghĩ hai cái tên cùng lúc rồi." Cô bật cười.

Tịch Quyền đáp: "Một đứa theo họ em nhé?"

Yên Hàm nhướng mày: "Gì cơ? Không cần đâu, nhà họ Yên đã có Yên Quân Minh rồi, em không chen thêm nữa, không cần đâu."

Anh nghiêm túc: "Thật sao? Được mà. Bé trai theo họ em, bé gái theo họ anh."

Yên Hàm đập nhẹ vào người anh, vừa cười vừa lắc đầu: "Thật sự không cần đâu. Cả hai bé đều theo họ anh. Hừ, hay là anh không cần nữa?" Cô dừng lại, chất vấn anh.

Tịch Quyền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu của cô lên, nhìn cô hai giây, rồi cúi xuống hôn nhẹ.

Yên Hàm cảm thấy cả người và trái tim như được sưởi ấm: "Ưm..."

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của anh nhẹ lướt qua tai cô: "Làm sao anh không cần được? Tim gan của anh, làm sao anh không cần?"

Cô lập tức nép vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Hai người cứ thế đi tiếp, được một lúc thì có người gọi họ về dùng bữa. Yên Hàm ngượng ngùng che mặt cười suốt dọc đường.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, uống được một ngụm canh, Yên Hàm đã thấy khó chịu. Cô vội buông chén, che miệng đứng dậy bước ra ngoài.

Tịch Quyền khẽ sững lại khi cô đứng dậy, nhưng ngay sau đó lập tức đỡ cô đi.

Ra đến bồn hoa gần đó, cô cúi người nôn khan. Nhưng vì chỉ vừa uống một ngụm canh, nên chẳng có gì để nôn ra cả.

Tịch Quyền đỡ lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng.

Từ lúc biết mình mang thai không lâu, cô đã bắt đầu ốm nghén. Gần đây tình trạng này ngày càng nghiêm trọng. Trước đây ăn xong mới nôn, giờ ăn một chút cũng không được.

Tịch Quyền hơi nhíu mày. Một lát sau, anh dìu cô đến phòng vệ sinh gần đó, vừa bế cô, vừa lấy nước cho cô súc miệng.

Yên Hàm vừa súc miệng, dạ dày lại trào lên. Cô ngả vào cánh tay anh, khẽ nôn khan thêm vài lần nữa.

Anh giữ lấy cô, giúp cô không bị mệt quá vì hụt hơi.

Trong phòng ăn, mọi người đều hiểu ngay là cô bị ốm nghén.

Người giúp việc vừa dọn chén canh đậu phụ đi vừa nói: "Lúc cô ấy đến đây tôi có hỏi rồi, cô ấy bảo dễ bị nôn nên tôi đã nấu món canh đậu phụ thanh đạm. Vậy mà cũng không ăn nổi."

Hàng Vận đứng dậy, bảo mọi người cứ ăn tiếp, rồi cùng người giúp việc vào bếp nghĩ cách nấu món khác cho cô.

Người giúp việc nói: "Người vừa nôn xong khó ăn uống, hay là nấu cháo đi."

Hàng Vận gật đầu, quyết định nấu một tô cháo loãng cho Yên Hàm.

Ở phòng vệ sinh, Yên Hàm đã súc miệng xong. Tịch Quyền rút giấy lau nhẹ nước trên má cô. Cô nghiêng đầu, chui vào lòng anh.

Anh vứt giấy đi, ôm cô, vỗ về lưng:

"Khó chịu lắm không? Họng có đau không?"

"Cũng tạm thôi." Chỉ là cảm giác buồn nôn làm cô hơi mệt.

Nghe vậy, anh nhẹ nhàng xoa bóp lưng và vai cho cô: "Vất vả cho em rồi, Hàm Hàm."

"Không sao đâu." Cô mỉm cười. Hơn 10 ngày trôi qua, cô cũng bắt đầu quen dần.

Sau khi cô thấy ổn hơn, hai người quay lại phòng ăn. Lúc này, người giúp việc đã nấu cháo trắng loãng, vừa thanh đạm vừa dễ ăn.

Trên bàn, câu chuyện của mọi người xoay quanh việc cô mang thai đôi. Ai cũng nói rằng mang một bé đã khổ, bây giờ lại là hai bé.

Yên Hàm cười. Có lẽ vì cô vốn rất mong chờ đứa trẻ này, nên mọi thứ với cô đều mới mẻ và thú vị. Cô không cảm thấy quá phiền. Dù biết sau này có thể tình trạng nôn nghén sẽ nặng hơn, bụng sẽ lớn hơn, thậm chí có thể không đi lại nổi. Nhưng có Tịch Quyền bên cạnh, cô chẳng lo lắng gì cả.

Tuy bản thân Yên Hàm không nghĩ ngợi nhiều, nhưng từ khi tin cô mang thai đôi lan ra, lời cô từng nói rõ ràng rằng không cần quà cáp cũng bị bỏ qua. Nhà họ Tịch liên tục gửi tặng quà cho cô. Mẹ chồng cô, mỗi lần tham gia đấu giá đều dễ dàng mua về những món trang sức quý giá, từ kim cương đến những món đồ cổ. Một chiếc trâm cài từ thế kỷ trước, chỉ vì cảm thấy hợp với cô, bà cũng không chớp mắt mà mua ngay.

Phía nhà họ Yên cũng không kém cạnh. Tất cả đều bảo rằng chưa từng thấy ai mang thai đôi, mà tiểu thư bảo bối của họ lại vất vả như vậy, nên quà là điều bắt buộc phải có!

Yên Hàm không thể từ chối, nhất là khi những ngày sau tình trạng ốm nghén của cô ngày càng tệ hơn. Cô hầu như không còn sức lực để làm gì, chỉ có thể yên tĩnh nghỉ ngơi dưỡng thai.

Hơn một tháng trôi qua, cuối cùng cô cũng hết nôn nghén. Lúc này bụng cô đã được ba tháng, bắt đầu lộ rõ. Vì vậy, cô càng cẩn thận hơn, hầu như không ra ngoài.

Cho đến tháng 6, sinh nhật cô đã đến.

Năm nay cô mang thai, nên hai bên gia đình tổ chức một bữa tiệc mừng náo nhiệt, địa điểm tại khách sạn thuộc tập đoàn Tịch Thị.

Khi tin về buổi tiệc này lan ra, nhiều người bàn tán rằng năm ngoái cô không được tổ chức như vậy, sao năm nay lại long trọng đến mức hai gia đình đều góp mặt?

Lại có người thông thạo tin tức nói rằng gần đây nhà họ Tịch liên tục tặng quà cho cô con dâu này, còn phía nhà họ Yên cũng không ngừng chuẩn bị những món quà đắt giá, mà những món quà ấy đều như dành cho con gái. Điều này làm mọi người không khỏi nghi ngờ liệu có phải dành cho cháu gái tương lai hay không.

Ngay lập tức, tin đồn Yên Hàm mang thai lan khắp nơi. Có người còn phát hiện ra khu vườn riêng nơi cô tổ chức buổi trình diễn hồi tháng 3 thực ra đã được chuyển sang tên cô từ ngày hôm đó. Thông tin này chẳng khác nào xác nhận cô mang thai, khiến ai nấy đều trầm trồ.

Người ta bàn tán rằng đến giờ, chỉ có tiểu thư nhà họ Yên mới đủ tầm để tổ chức show diễn trong khu vườn của chính mình. Hơn nữa, khu vườn ấy còn là quà tặng từ nhà chồng.

Trong khi đó, có người lại mỉa mai nhắc đến người phụ nữ từng mang thai con của cậu cả nhà họ Tịch. Dù không nói thẳng, nhưng trong lời lẽ đầy ẩn ý rằng sự khác biệt là quá rõ ràng, mà sự khác biệt này đã thấy ngay từ lễ cưới của Yên Hàm hai năm trước.

Một hôn lễ xa hoa đến vậy, trước giờ, và có lẽ cả sau này, khó có thể tìm thấy người thứ hai trong thế hệ trẻ ở Bắc Kinh.

Khi những lời đồn đại lan ra, Yên Hàm lại đang tận hưởng kỳ nghỉ bù cho chuyến tuần trăng mật cô luôn mong chờ. Phần lớn tin tức cô nghe được đều qua những người bạn muốn gần gũi kể lại, nhưng cô chỉ nghe lướt qua, không mấy bận tâm.

Đôi lúc, khi thấy những lời đồn này, cô lại không kìm được mà mở video lễ cưới của mình để xem lại.

Những video ấy không được công khai, chỉ gia đình và bạn bè thân thiết mới có.

Hôn lễ năm đó, dù nhà họ Tịch và nhà họ Yên mời không biết bao nhiêu thân hữu và đối tác thương mại, với không khí xa hoa như một bữa tiệc kim cương, nhưng để đảm bảo an toàn và quyền riêng tư, khách mời phải trải qua kiểm tra an ninh gắt gao, không ai được mang theo điện thoại. Việc chụp ảnh đều do đội ngũ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đảm nhận.

Vậy nên, giờ đây, không ít người muốn tìm lại video lễ cưới để ôn lại khung cảnh xa hoa ấy, nhưng tìm hoài chẳng thấy.

Ngày 16 tháng 6, Yên Hàm ở trong một khách sạn ven biển tại Mỹ. Cô vừa để gió biển lướt qua, vừa xem video cưới trong tay mình.

Lúc này cô đã mang thai được 4 tháng. Lần kiểm tra gần nhất trước chuyến đi, bác sĩ đã có thể xác định giới tính của hai bé.

Đêm trước buổi khám, Tịch Quyền xoa bụng cô, nói: "Tốt nhất là có một công chúa nhỏ. Nếu cả hai đều là con trai, anh đúng là tội nhân của gia đình."

Cô cười đến mức không chịu nổi, tội nhân cơ đấy.

Nói gì thì nói, nhà họ Tịch thật sự có quá nhiều con trai. Các bậc phụ huynh thường đùa rằng nếu sinh thêm hai bé trai nữa, cả nhà sẽ loạn mất. Nhưng nếu có một cô công chúa, chắc chắn sẽ được nâng niu hết mực.

Hôm sau, họ đi siêu âm. Khi bác sĩ thông báo kết quả, bà ấy mỉm cười dịu dàng:

"Là một cặp long phụng, một hoàng tử nhỏ và một công chúa nhỏ. Chúc mừng ngài và phu nhân!"

Lúc này, Yên Hàm vừa nghĩ đến kết quả, vừa xem video cưới. Cô không thể ngừng cười ngọt ngào khi nhìn thấy cảnh hai người uống rượu giao bôi.

Gương mặt cô dần ửng đỏ, nhưng vẫn lén lút xem tiếp. Trong video, khi nâng ly rượu, dù không phải người chủ động, Tịch Quyền vẫn mỉm cười trong ánh mắt, khẽ liếc nhìn cô.

Diện vest phẳng phiu, cà vạt gọn gàng, trước ngực cài hoa, tay nâng ly rượu vang trong suốt, nụ cười của anh lúc đó, trời ơi, sao có thể khiến người ta không động lòng chứ?

Yên Hàm cầm video, bước xuống giường định đi tìm Tịch Quyền. Nhưng vừa ra đến cửa đã bị anh ôm ngang, bế vào phòng ngủ với bốn bề là kính trong suốt nhìn ra biển. Anh vừa đi vừa khẽ trách: "Không đi dép, mang thai 4 tháng rồi, còn chạy lung tung? Hửm?"

Cô cười hì hì: "Đồ xấu xa, em chỉ mới đi vài bước thôi mà, đi rất vững đấy."

Tịch Quyền đặt cô xuống chiếc ghế mây ngoài ban công. Khi cúi xuống, anh vô tình nhìn thấy video trên tay cô. Anh nhấn vào, đúng lúc hiện lên cảnh anh mỉm cười nhìn cô.

Nhìn cảnh ấy, anh quay sang nhìn cô một cái, khiến Yên Hàm đỏ bừng mặt, vội cúi đầu.

Tịch Quyền bật cười, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Yên Hàm xấu hổ, rõ ràng vừa định đi tìm anh, giờ lại đỏ mặt không biết làm gì. Một lúc sau cô đứng lên, bước ra lan can, ngắm biển và những con sóng trắng xóa đang lăn tăn vỗ bờ.

Gió biển thổi vi vu bên tai, khiến cô không nghe thấy anh đang làm gì. Mãi đến khi tiếng rót nước vang lên gần đó, cô mới quay đầu lại.

À, Tịch Quyền đang rót rượu sâm panh.

Yên Hàm lập tức cảm thấy mặt mình như bị đốt cháy.

Cô nhìn anh rót đầy một ly, rồi cầm thêm một ly trà chanh trong chiếc ly sâm panh.

Anh nhấc cả hai ly lên, từ từ bước đến chỗ cô.

Cả người Yên Hàm bỗng chốc nóng bừng lên, dù đang đứng trong làn gió mát mẻ ở bãi biển giữa ngày hè.

Dù một ly chỉ là trà, nhưng được đựng trong chiếc ly sâm panh, với màu trà nhạt tựa như sắc sâm panh, khi uống trông hệt như họ đang cùng nhau thưởng thức rượu sâm panh.

Khi Tịch Quyền bước đến gần, Yên Hàm nhận lấy ly từ tay anh, vừa định nhấp một ngụm thì cánh tay người đàn ông bên cạnh đã vòng qua tay cô.

Yên Hàm ngẩn người.

Anh khẽ ôm lấy eo cô bằng một tay, ánh mắt cô mờ sương, không rời khỏi anh một giây. Tay anh nâng ly lên, đưa đến sát môi cô.

Cô cảm giác như mình đang tan chảy. Dù là tháng sáu giữa ban ngày, trong đầu cô lúc này chỉ có những màn pháo hoa của đêm giao thừa tháng mười hai rực rỡ.

Bàn tay cô hơi run, chậm rãi nâng ly lên môi. Mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, cô ngửa đầu uống. Anh cũng uống.

Hai người uống giao bôi.

Vào dịp kỷ niệm hai năm ngày cưới.

Cùng uống ly rượu giao bôi này, làm người trong lòng anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện