Ánh mắt của Lý Thiết hơi mất kiên nhẫn, vị Thần Huyền này dường như hơi giống đàn bà thì phải? Mở miệng ra là hỏi về Quân gia… 

Tư Không Ám Dạ cuối cùng cũng hết chỗ nói, cái đám thủ hạ này là cái quái gì a? Chắc lão tử phải tắc thở mất, một câu cũng không nói, cũng không phải là nghe chuyện cơ mật của các ngươi, lão tử là Thần Huyền cao nhân, hỏi mấy tên tiểu tử Kim Huyền các ngươi mấy câu chính là tôn trọng các ngươi, danh tiếng tôn quý, nhưng các ngươi lại như thế với lão tử, đúng là đáng hận mà! 

Sự "đáng hận" không ngờ còn ở phía sau! Thật không dễ dàng mới gặp được một đám trộm cướp không có mắt, Tư Không Ám Dạ buồn bực vô cùng, đúng lúc định lấy bọn chúng để trút giận, mới thoáng lộ ra một chút khí thế Thần Huyền, còn chưa kịp làm cho đám trộm cướp nho nhỏ kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, làm cho đám tiểu tử Kim Huyền này biết thực lực mạnh mẽ của Thần Huyền! 

Nhưng khi uy thế vừa mới dâng lên, sát ý phía trước đã như thủy triều, mấy chục tên đạo tặc gần như chỉ trong nháy mắt đã biến thành thịt nát đầy đất, toàn bộ trận chiến chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn giải quyết, sau đó đem thi thể trên mặt đường quét sạch, chôn đi rồi lui về, từ đầu đến cuối có thể không hơn thời gian uống một chén trà nhỏ. 

Tư Không Ám Dạ líu cả lưỡi, không phải kinh ngạc về lực chiến đấu của những hộ vệ này, với thực lực của một đám tiểu tử Kim Huyền, ngay cả đỉnh cao cũng khó lọt vào mắt cường giả Thần Huyền, đơn giản là hắn phát hiện, một tên gia hỏa trong đó từ khi phát hiện đám trộm cướp phía trước, hắn vừa đi vừa ăn bánh bao thịt, sau đó trong lúc chiến đấu, hắn liền ngậm bánh bao thịt trong mồm xông tới, Sát! Sát! Sát! Chém chết ba người, máu tươi đầy người, ngay cả bánh bao nhân thịt ngậm trên miệng hắn cũng bị dính máu đỏ lòm, máu thậm chí còn nhỏ giọt tanh tách, sau đó người này thản nhiên quay lại, đem thanh đạo giắt tại bên hông của mình, miệng rộng mở ra, nhóp nhép nhóp nhép nhai hai cái bánh bao thịt, nuốt xuống, sau đó lại lấy thêm một cái từ trong ngực khen là có mùi thơm… 

- Ọc ọc… 

Cho dù là Thần Huyền cường giả được rèn luyện hàng ngày, cũng không nhịn được mà nôn ra. 

Tên gia hỏa này cũng quá bi3n thái rồi, lão từ thề…. sẽ không bao giờ ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ nữa. 

- Có thể yên tâm không? 

Nhìn thấy hai người Tư Không Ám Dạ giống như chạy trốn rời đi, Quân Khương Lâm hỏi Bách Lý Lạc Vân. 

- Đạ tạ Quân công tử. 

Trong mắt Bách Lý Lạc Vân có cảm kích, người nhà, phụ thân cũng là uy hiếp duy nhất trong lòng hắn! 

Hiện giờ, Bách Lý Lạc vẫn đã không cần phải kiêng dè chút nào! 

Có gia chủ Đoan Mộc thế gia và Tư Không thế gia đệ nhất cao thủ đồng thời ra mặt, Bách Lý thế gia dám không mua mặt mũi này? Hai đạ thế gia này không kém hơn chút nào với Bách Lý thế gia đâu nha! 

- Câu cảm ơn này, mãi mãi không cần phải nói với ta. Ngươi phải hiểu được, nếu ngươi là một tên phế vật, ta sẽ không tốn nhiều tâm huyết như vậy, còn nữa, sau này gọi ta thiếu gia là được rồi, không cần gọi là Quân công tử. 

Quân Khương Lâm cười cười, lấy ra một tờ giấy gấp từ trong tay áo bào trắng. 

- Đây là việc trong hai tháng kế tiếp ngươi phải hoàn thành. Hai tháng, nhất định phải hoàn thành, sau đó, đến Thiên Hương thành tìm ta! 

Quân Khương Lâm mỉm cười nói: 

- Nếu trong hai thánh không hoàn thành, ta sẽ vẫn chiếu cố tốt cho người nhà của ngươi. 

- Nhưng ngươi không cần trở lại! 

Trong mắt Quân Khương Lâm b ắn ra một tia sắc nhọn nóng bỏng. 

Thân mình Bách Lý Lạc Vân chấn động, tiếp nhận tờ giấy trắng, mở ra nhìn một lúc, bất ngờ ngẩng đầu kinh dị nhìn Quân Khương Lâm một cái, sau đó cúi đầu, cẩn thận xem lại. 

- Trên đó có năm mươi người. Có quan lại, có phú thương, có huyền giả, sau mỗi một cái tên, đều có tội chứng của bọn chúng, ta muốn ngươi, trong vòng hai tháng, đem năm mươi người này xử lí toàn bộ, hơn nữa còn phải tạo dựng thành công danh hiệu của ngươi, là danh hiệu của chính ngươi, nghe rõ chưa? 

Quân Khương Lâm từ từ nói: 

- Thiện ác chung hữu báo, thiên lý bất khả trầm; nhược yếu sát nhân thủ thiên ngoại lạc lưu vân! 

(Thiện ác đều có báo, lẽ trời không thể mất, nếu đã muốn ra tay, như mây bay trên trời! – Biên) 

Cả người Bách Lý Lạc Vân chấn động, ánh mắt từ từ sắc bén, phóng ra sát khí lành lạnh! Hắn cuối cùng cũng hiểu rỗ, rốt cuộc là Quân Khương Lâm muốn mình làm cái gì. 

- Điều duy nhất mà ngươi phải nhớ kỹ chính là, sau mỗi lần giết người, ngoại trừ bốn câu thơ này cũng không để lại bất cứ giấu vết gì, không được bị thương, cũng không được để bất kì kẻ nào biết ngươi làm, nhưng phải tạo thành chấn động lớn nhất. 

Quân Khương Lâm chậm rãi nói: 

- Sau khi hoàn thành năm mươi nhiệm vụ này, ngươi có thể đến Thiên Hương Thành tìm ta! Đến lúc đó, ngươi sẽ là một cánh tay trọn đời của ta. 

Bách Lý Lạc Vân rất nghiêm túc gật đầu, động tác hắn rất thong thả, từ từ gập lại tờ giấy trắng, gấp rất cẩn thận, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, phong ba không lay chuyển. Nhưng ánh mắt của hắn, cũng đã rực cháy.

Gần như chỉ trong nháy mắt, trong tâm Bách Lý Lạc Vân đã có một mục tiêu, đã có kế hoạch, nhưng hắn không nói, hắn chỉ phải làm! 

Trước khi kế hoạch hoàn thành, đây chỉ là mấy câu nói mà thôi, không có gì để nói, cho dù nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả. 

Trong vòng hai tháng, gi ết chết năm mươi người, thời gian cũng tương đối gấp gáp, Bách Lý Lạc Vân cẩn thận cất tờ giấy vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Quân Khương Lâm, khẽ cười: 

- Ta đi đây. 

- Càng nhanh càng tốt! 

Quân Khương Lâm mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn: 

- Ngươi sẽ làm được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện