Tiếp tục nhìn kỹ năm mười người này… Những hộ vệ này có tu vi xấp xỉ nhau, kẻ cao nhất cũng chỉ có tu vi Kim Huyền, nhưng cũng coi như ngang nhau, bời vì làm cho tất cả đều là cảnh giới Kim Huyền, chỉ có giai vị cao thấp khác nhau, gương mặt mỗi người thô, rộng ngăm đen, trong mắt toát lên vẻ sắc bén chói mắt, hiện lên vẻ tàn nhẫn từ trong linh hồn. 

Những người này còn là người saoy? Chỉ là thị vệ của Quân Khương Lâm? Ta kháo! Đây chính là một lũ sói đói khát giữa trời đông tuyết lạnh! Sát ý khát máu trên người, làm cho cả Tư Không Ám Dạ là cao thủ Thần Huyền nhìn thấy sắc mặt cũng phải thay đổi, nếu chỉ có một hai người, thì cũng chẳng có gì lạ, vài đại thế gia bồi dưỡng một vài tên tử sĩ máu lạnh, tố chất cao nhất cũng được như mấy người này, nhưng Quân tam thiếu gia vừa ra tay liền có năm mươi người, nghe thấy thế này cũng kinh cả người. 

Thực ra, cái này cũng không có gì kỳ lạ, sau khi được Quân tam thiếu gia dạy dỗ, từ đám thị vệ chỉ biết ngồi ăn chờ chết lúc đầu, đã trở nên cực kì tàn khốc, bọn tử sĩ tầm thường làm sao có thể so sánh! Bọn họ bây giờ…. nói không quá chút nào, là một đám vũ khí hình người siêu cấp. 

Dẫn đầu là một bộ mặt lạnh lẽo, một đại hán cả người ngăm đen giống như thiết tháp, chính là đội trưởng Tàn Thiên đội Lý Thiết, người cũng như tên, quả thật là đen như nhau. 

Chỉ thấy Lý Thiết tiến lên từng bước, kính cẩn nói: 

- Hai vị tiền bối, trước khi lên đường, thiếu gia nhà chúng ta dặn chúng ta mang theo cho hai vị tiền bối một món đồ chơi nhỏ, để biểu hiện lòng cảm ơn nho nhỏ với hai vị tiền bối đã đứng ra giúp đỡ, xin tỏ tấm lòng. 

Nói xong hắn lấy từ trên người ra hai bình ngọc, hai tay đưa đến. 

- Đây là cái gì? 

Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ mỗi người nhận lấy một bình, tò mò quan sát toàn bộ. 

- Bên trong là linh dược Thập Niên Đan do sư môn thiếu gia bí chế! Trong mỗi bình có ba viên, mỗi một viên có thể làm tăng mười năm tu vi huyền khí của bất kì huyền giả nào! 

Ánh mắt nóng rực của Lý Thiết b ắn ra. 

Không vì cái gì khác, vì sự tin tưởng của thiếu gia. 

Tuyệt thế kỳ trân như thế này, có ai lại không coi như của quý? Người thân còn sợ mất, nhưng thiếu gia lại cứ như thế giao cho mình chuyển đến, không phải từng viên, mà tận hai bình, tổng cộng sáu viên! Việc này đối với Lý Thiết mà nói, ngoài sự vinh quang, còn là sự tín nhiệm lớn lao! 

- A? Việc này là sự thực? 

Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ cùng chấn động! Ăn một viên tăng mười năm công lực? Này!…đây chẳng lẽ là tiên đơn trong truyền thuyết hay sao? 

- Việc này chắc chắn không phải là giả, tiểu nhân từng nghe là linh dược do sư phụ thiếu gia tự mình luyện chế, dám nói ở trên đời, cũng là có một không hai, thiếu gia nói hai vị tiền bối giúp chúng ta việc lớn mà không cần báo đáp, nên tặng mỗi người ba viên thần đan, mong hai vị tiền bối không chê. 

Lý Thiết nghiêm túc nói. 

- Chê ư? Lễ vật thế này đúng là quá nặng rồi! nào dám chê! 

Vừa nghe thấy được sự phụ Khương Lâm tự mình luyện chế, Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ liền tin tưởng, nhìn thấy bình ngọc nhỏ trước mắt, cũng giống như chiếc đùi nóng bỏng của tình nhân đầu tiên trong đời. 

Đúng là thần dược a! 

Hai người cẩn thận đem vật đó cất vào trong ngực, xong rồi còn dùng tay vỗ vỗ, nhìn xung quanh một chút, hơi lén lút, không thấy một chút phong độ nào của cường giả Thần Huyền. 

Thật không nghĩ đến tiêu tử gian xảo Quân Khương Lâm kia lại biết điều như vậy, trong nháy mắt hai người đã cực kì vui vẻ, buồn bực đầy bụng lúc trước sớm đã tan thành mây khói, Tư Không Ám Dạ dẫn đầu, vung tay lên: 

- Đi! Ta đưa các ngươi đi Bách Lý thế gia đón người! A, đúng là quá tiện đường mà! 

Người thông minh nói chuyện cũng dễ hiểu,đúng là như thế này! 

- Ti chức thay mặt thiếu gia, đa tạ hai vị tiền bối. 

Lý Thiết đúng mực nói. 

Đoàn người tiếp tục lên đường, nhưng Đoan Mộc Siêu Phàm và Tư Không Ám Dạ đã rất "hòa nhã dễ gần". Tuy nhiên, trên đường đi, trừ lúc ban đầu hai người cực kỳ hưng phấn, đã bắt đầu buồn bực trở lại. 

Nguyên nhân rất đơn giản, đội ngũ năm mươi người đi theo "hộ tống" thực sự rất có tính cách. Trừ ăn, ngủ, chạy ra, căn bản giống như năm mươi đầu gỗ, một tiếng cũng không nói, theo chân bọn họ nói chuyện, Tư Không Ám Dạ thậm chí còn cảm thấy không bằng nói chuyện với Đoan Mộc Siêu Phàm nói chuyện lanh lẹ, ít nhất người ta còn có thể phát ra tiếng. 

Tuy rằng Đoan Mộc Siêu Phàm nói lắp, trao đổi rất tốn sức, nhưng vẫn có thể phóng cái rắm, năm mươi người này thì ngược lại, chính là năm mươi tên câm điếc! 

- Các ngươi là thị vệ của Quân Khương Lâm? 

Tư Không Ám Dạ đột nhiên hứng trí hỏi. 

- …Vâng! 

Lý Thiết tiếc chữ như vàng, những người khác ngay cả từ "Vâng" cũng bỏ bớt. Sắc mặt không thay đổi, giống như là không nghe thấy. 

- Xem ra Quân tam thiếu gia rèn luyện thị vệ rất là có thủ đoạn, hắn rèn luyện cho các ngươi như thế nào? Làm thế nào lại luyên cho các ngươi xuất sắc như vậy? Nói cho ta nghe thử xem, để cho ta còn học tập. 

Tư Không Ám Dạ rất hứng thú, nếu mình có thể nắm giữ phương pháp rèn luyện như vậy, thế thì Tư Không gia tộc… 

Lý Thiết trừng mắt. 

- Sáng sớm hàng ngày các ngươi luyện những gì? 

Trừng mắt. 

- Luyện tập có cực khổ lắm không? 

Im lặng. 

- Người như các ngươi, trong tay Quân Khương Lâm có nhiều không? 

Câm như khúc gỗ. 

- Sư phụ của Quân tam thiếu gia thực là lợi hại a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện