Nhưng chính một kẻ như thế, khi đối mặt với lợi ích của mình, lại có thể không chút do dự đem nữ nhân mình yêu đẩy vào chỗ chết, hoàn toàn không để ý tới. Thậm chỉ tử cục này căn bản còn do chính bản thân hắn bày ra! 

Quân đại thiếu gia nhất định sẽ không quên, bọn người Lệ Kiếm Hồng, chính là sư huynh của Lý Du Nhiên. Mà đối với Linh Mộng công chúa, chính là bọn hắn ra tay, hơn nữa, tất cả chuyện này hiển nhiên chính là do Lý Du Nhiên bày mưu đặt kế. 

Mục đích chỉ là vì tìm ra vị cao thủ phi đao Thiên Huyền đỉnh phong ẩn núp do bản thân mình đóng giả kia. Hắn chỉ là mơ hồ cảm giác được, nhân vật thần bí kia tồn tại đối với hắn có thể là một loại uy hiếp, liền không chút do dự lựa chọn hy sinh chính nữ nhân mình yêu, để đổi lấy tin tức này! Cũng chỉ là tin tức mà thôi! Chuyện này không phải là giả, nhưng hắn vẫn có thể tùy thời bỏ qua, như không có chuyện gì! 

Quân Khương Lâm cảm thấy được kẻ như vậy, quả thực đã không thể gọi là người! Chỉ có thể gọi là cặn bã, bi3n thái! Nhưng mà nhìn bề ngoài của hắn, lại khí độ quang vinh thanh tao lịch sự, vô cùng hoàn mỹ, điều này lại càng làm cho Quân Khương Lâm trong lòng không thoải mái! 

Chẳng lẽ ngươi không thể giống như ta là ác nhân trắng trợn hay sao? Đóng giả như vậy là có ý tứ gì! Cho nên lão tử nhất định phải tháo mặt nạ của ngươi xuống! Khiến cho ngươi hiện nguyên hình ra! 

Hai đại thanh niên tuấn tài lần đầu tiên giao thủ chính diện, một kẻ mười phần lưu manh, một tên khí độ hơn người. Hai người đều mang theo sự giả tạo, nhưng không biết là ai có thể vạch mặt được người kia trước! Đây cũng là một cuộc đọ sức! 

- Hủy dung tất nhiên là không dễ nhìn. 

Lý Du Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, mỉm cười, nói: 

- Tuy nhiên nếu mà Quân tam thiếu có thể bỏ được khuôn mặt như hoa như ngọc của mình mà tự vạch vài đao lên, về nhà soi gương là có thể thấy được. 

- Thật sự vậy sao? 

Quân Khương Lâm kéo dài âm thanh, liếc hắn: 

- Lý công tử thật đúng là hiểu rõ lòng người nha. Tuy nhiên bổn thiếu gia chính là muốn nhìn, lại muốn biết nguyên bản vốn là tiểu bạch kiểm rất ưa nhìn mà đột nhiên không thể gặp người khác, trong lòng rốt cuộc là có cảm giác gì? Thực k ích thích đi. 

Lý Du Nhiên dù cho tu dưỡng cao cũng bị hắn lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích mà nổi cơn tức trong lòng, mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt mười phần lạnh lẽo, nói: 

- Quả thật rất k ích thích, đó còn là một loại cảm giác thực thích thú. Nếu mà Quân tam thiếu chính mình luyến tiếc, vậy thì ta liền hỗ trợ, nhất định sẽ làm cho Tam thiếu thích thú, như mê như say. 

- Ha ha ha… 

Quân Khương Lâm cười to. Vỗ vỗ bả vai Lý Du Nhiên. Lớn tiếng nói: 

Quân Khương Lâm mặt đầy hứng thú nhìn hắn. 

- Lại nói tiếp thí dụ như, Tam thiếu cùng Đường Nguyên giữa trưa hành hung Tần Tiểu Bảo, vừa qua một đêm, Bắc Thành bang liền tiêu thành tro bụi… 

Lý Du Nhiên khẽ mỉm cười, chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt giống như cũng không nhìn Quân Khương Lâm, nhưng thần thức Quân Khương Lâm lại tự nói với mình, người này đang chặt chẽ nhìn chăm chú vào mỗi một phản ứng của mình. 

- Đó là do Bắc Thành bang làm nhiều việc ác, ông trời không tha, hơn nữa, cái bang phái nho nhỏ đó, ta còn chưa để vào trong mắt, vậy mà lại có thể đáng giá ở bên miệng Du Nhiên công tử? 

Quân Khương Lâm nhíu lông mày: 

- Xem ra Du Nhiên công tử cùng Bắc Thành bang quan hệ khá sâu a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện