- Trẫm biết rồi, ngươi có thể lui xuống.
Hoàng đế bệ hạ có chút mệt mỏi dùng tay bóp bóp trán của mình, tay kia thì nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Đường mập mạp như được đại xá, nhất thời tinh thần và thể xác đều thả lỏng. Trời cao a, đất dày a, cuối cùng cũng vượt qua được rồi. Đang muốn đứng dậy tạ ơn, đột nhiên! Hoàng đế bệ hạ lập tức ngẩng đầu, hai ánh mắt lợi hại giống như hai mũi tên nhọn, thẳng tắp chiếu vào trong mắt Đường Nguyên, từng chữ từng chữ, âm trầm, hỏi thẳng:
- Người làm ra chủ ý này, có phải là Quân Vô Ý hay không?
Đường Nguyên vừa muốn đứng lên, tâm thần đang thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên không có lấy nửa điểm khí lực, đột nhiên nghe được câu hỏi của Hoàng đế, mới vừa nghe được một chữ "Quân", liền nhất thời luống cuống, cũng không nghe rõ được là Hoàng đế bệ hạ nói về cái gì, thất kinh ngây người, miệng rộng há to, theo bản năng kinh hô một tiếng:
- A!
Hoàng đế bệ hạ nhìn Đường Nguyên, hơi nở nụ cười:
- Chẳng lẽ không phải sao?
Lại nói tới Quân đại thiếu gia bên này đi tới hai bước, vẫy tay kêu lên:
- Ồ, ngươi che mặt nên ta không nhận ra tiểu tử nhà ngươi!
Cũng đang tiếp đón Lý Du Nhiên.
Lý Du Nhiên đột nhiên dừng bước, lẳng lặng đứng lại chờ Quân Khương Lâm đi đến. Vài vị công tử bên người hắn cũng muốn cùng hắn lưu lại, Lý Du Nhiên nhẹ nhàng phất tay, tuy rằng chưa nói gì, nhưng dụng ý lại phi thường rõ ràng. Trong cử chỉ nhẹ nhàng biểu đạt ý của mình, phía sau mọi người liền không có ai dị nghị, đều rời đi.
Đây chính là uy nghi vô hình! Mặc dù Quân Khương Lâm trong mắt nhìn ra được đây thuần túy chỉ là ra vẻ, nhưng mà có thể giống như Lý Du Nhiên lúc nào cũng đều giả bộ, hơn nữa giả bộ ngay cả hắn cũng tin, đây là một loại cảnh giới! Lý Du Nhiên giơ tay, mỗi một cử động, đều có chút tiêu sái tự nhiên, tự nhiên vì vậy mà làm cho người ta cảm giác được một loại ngọc thụ lâm phong, siêu trần thoát tục.
Hắn thản nhiên nhìn Quân Khương Lâm, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Có bình thản, có ý chí chiến đấu, có kiêng kị…Nhưng tất cả đều chỉ là chợt lóe lên.
- Không biết Quân tam thiếu có gì chỉ giáo?
Ly Du Nhiên thái độ không lộ vẻ thân cận, cũng không lộ vẻ không thân, nhưng thanh âm trong trẻo, không cao không thấp, làm cho người ta nghe được liền thoải mái không thôi.
- Thái độ coi như không tồi, bổn thiếu gia nếu đến đây, tất nhiên là muốn chỉ giáo ngươi.
Quân Khương Lâm đ ĩnh đạc nói.
- Tam thiếu đoán trúng rồi! Ta đúng là hủy dung.
Lý Du Nhiên trong mắt tựa hồ hiện lên một đạo đau xót, đối với lời Quân Khương Lâm giống như không chút nào liên quan, ngữ khí vẫn bình thản như trước. Giống như đang cẩn thận đề phòng, lại giống như, kẻ như Quân Khương Lâm căn bản không đáng để cho mình tức giận.
- Tháo cái vải rách kia xuống cho ta nhìn nào!
Quân Khương Lâm thực có hứng thú lấy vải che mặt của hắn, ngả ngớn ra lệnh:
- Ta còn chưa thấy qua hủy dung là cái dạng gì. Nghe nói ngươi trước kia còn là một tên tiểu bạch kiểm, thật có chút đáng tiếc a.
Trong lòng Quân Khương Lâm, còn có một nguyên nhân khác. Nhớ rõ lúc trước, Lý Du Nhiên theo đuổi Linh Mộng công chúa có thể nói là liên tiếp không ngừng, như lúc ở Quý Tộc Đường kia thì Lý Du Nhiên nhìn thấy Linh Mộng công chúa ánh mắt có thể thấy rõ ràng là Lý Du Nhiên đối với Linh Mộng công chúa, thật sự là thâm tình. Điều này, chính là nửa điểm cũng không thể giả tạo được!
Hoàng đế bệ hạ có chút mệt mỏi dùng tay bóp bóp trán của mình, tay kia thì nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Đường mập mạp như được đại xá, nhất thời tinh thần và thể xác đều thả lỏng. Trời cao a, đất dày a, cuối cùng cũng vượt qua được rồi. Đang muốn đứng dậy tạ ơn, đột nhiên! Hoàng đế bệ hạ lập tức ngẩng đầu, hai ánh mắt lợi hại giống như hai mũi tên nhọn, thẳng tắp chiếu vào trong mắt Đường Nguyên, từng chữ từng chữ, âm trầm, hỏi thẳng:
- Người làm ra chủ ý này, có phải là Quân Vô Ý hay không?
Đường Nguyên vừa muốn đứng lên, tâm thần đang thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người đột nhiên không có lấy nửa điểm khí lực, đột nhiên nghe được câu hỏi của Hoàng đế, mới vừa nghe được một chữ "Quân", liền nhất thời luống cuống, cũng không nghe rõ được là Hoàng đế bệ hạ nói về cái gì, thất kinh ngây người, miệng rộng há to, theo bản năng kinh hô một tiếng:
- A!
Hoàng đế bệ hạ nhìn Đường Nguyên, hơi nở nụ cười:
- Chẳng lẽ không phải sao?
Lại nói tới Quân đại thiếu gia bên này đi tới hai bước, vẫy tay kêu lên:
- Ồ, ngươi che mặt nên ta không nhận ra tiểu tử nhà ngươi!
Cũng đang tiếp đón Lý Du Nhiên.
Lý Du Nhiên đột nhiên dừng bước, lẳng lặng đứng lại chờ Quân Khương Lâm đi đến. Vài vị công tử bên người hắn cũng muốn cùng hắn lưu lại, Lý Du Nhiên nhẹ nhàng phất tay, tuy rằng chưa nói gì, nhưng dụng ý lại phi thường rõ ràng. Trong cử chỉ nhẹ nhàng biểu đạt ý của mình, phía sau mọi người liền không có ai dị nghị, đều rời đi.
Đây chính là uy nghi vô hình! Mặc dù Quân Khương Lâm trong mắt nhìn ra được đây thuần túy chỉ là ra vẻ, nhưng mà có thể giống như Lý Du Nhiên lúc nào cũng đều giả bộ, hơn nữa giả bộ ngay cả hắn cũng tin, đây là một loại cảnh giới! Lý Du Nhiên giơ tay, mỗi một cử động, đều có chút tiêu sái tự nhiên, tự nhiên vì vậy mà làm cho người ta cảm giác được một loại ngọc thụ lâm phong, siêu trần thoát tục.
Hắn thản nhiên nhìn Quân Khương Lâm, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Có bình thản, có ý chí chiến đấu, có kiêng kị…Nhưng tất cả đều chỉ là chợt lóe lên.
- Không biết Quân tam thiếu có gì chỉ giáo?
Ly Du Nhiên thái độ không lộ vẻ thân cận, cũng không lộ vẻ không thân, nhưng thanh âm trong trẻo, không cao không thấp, làm cho người ta nghe được liền thoải mái không thôi.
- Thái độ coi như không tồi, bổn thiếu gia nếu đến đây, tất nhiên là muốn chỉ giáo ngươi.
Quân Khương Lâm đ ĩnh đạc nói.
- Tam thiếu đoán trúng rồi! Ta đúng là hủy dung.
Lý Du Nhiên trong mắt tựa hồ hiện lên một đạo đau xót, đối với lời Quân Khương Lâm giống như không chút nào liên quan, ngữ khí vẫn bình thản như trước. Giống như đang cẩn thận đề phòng, lại giống như, kẻ như Quân Khương Lâm căn bản không đáng để cho mình tức giận.
- Tháo cái vải rách kia xuống cho ta nhìn nào!
Quân Khương Lâm thực có hứng thú lấy vải che mặt của hắn, ngả ngớn ra lệnh:
- Ta còn chưa thấy qua hủy dung là cái dạng gì. Nghe nói ngươi trước kia còn là một tên tiểu bạch kiểm, thật có chút đáng tiếc a.
Trong lòng Quân Khương Lâm, còn có một nguyên nhân khác. Nhớ rõ lúc trước, Lý Du Nhiên theo đuổi Linh Mộng công chúa có thể nói là liên tiếp không ngừng, như lúc ở Quý Tộc Đường kia thì Lý Du Nhiên nhìn thấy Linh Mộng công chúa ánh mắt có thể thấy rõ ràng là Lý Du Nhiên đối với Linh Mộng công chúa, thật sự là thâm tình. Điều này, chính là nửa điểm cũng không thể giả tạo được!
Danh sách chương