- Một tên tôm tép, cư nhiên lại dám chạy đến trước mặt lão phu giương oai. Cư nhiên còn dám học lão phu nói chuyện, đưa cái mặt dày nói này nói nọ, ngươi còn chưa xứng đâu! Sau khi lão tử xuất thủ, lại còn muốn hỏi một câurắm chó "tạisao"! Ngươi không phải vừa mới nói cho lão phu được chết toàn thây sao? Lão tử có thể nào không để cho ngươi cơ hội này. Đúng là thiên hạ chê cười. Họ Tiêu kia! Ngươi cho là Ngân Thành các ngươi thiên hạ vô địch hay sao? Lão tử xem ra, ngoài lão nhân Hàn Phong Tuyết kia, còn lại chỉ là lũ phế vật, một thành đều là phế vật. 

Ưng Bác Không chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi lên hai bước, mắt như chim ưng, nhìn Lục trưởng lão đang bi phẫn nghẹn khuất cực kỳ, đột nhiên nổi hứng thú hỏi: 

- Như thế nào? Đây là ý tứ của ta, ngươi có ý kiến gì hay sao? Lão tử hỏi ngươi, lão Tử nói có đạo lý không? Ngươi có phục hay không? 

Lục trưởng lão hung hăng, trừng mắt nhìn Ưng Bách Không mà không nói một lời. Nhưng từ ánh mắt của hắn, đã có thể hiểu được hết thảy. 

- Họ Tiêu kia, hôm nay chỉ cần ngươi nói một tiếng không phục, lão phu lập tức đi tiêu diệt Thịnh Bảo Đường kia. Giết hết người của Ngân Thành lần này đến Thiên Hương thành. Chính là hai huynh đệ các ngươi, còn có tiểu nữ oa này. Ha ha, tốt lắm, tốt lắm………. 

Ưng Bác Không hung hăng, nở nụ cười: 

- Hiện tại, không cần giả câm vờ điếc với ta. Lão phu hỏi lại ngươi một lần: Ngươi, phục hay không phục? 

Trong ánh mắt Ưng Bác Không lộ ra một vẻ vô cùng tàn khốc. 

- Ưng chí tôn, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất. Mong người nể mặt mũi lão thành chủ, lưu lại một con đường cho chúng ta, ngày sau dễ bề gặp lại. 

Tam trưởng lão trầm giọng quát. 

- Hừ! chuyện này không liên quan ngươi. Lão tử nhìn mặt của lão Phong Hàn Tuyết kia nên mới hạ thủ lưu tình, mới không lấy tính mạng của tên tôm tép này. Chỉ bằng việc hắn vừa rồi nói muốn cho ta được toàn thây, lão tử há có thể khiến hắn được thoải mái! 

- Nểmặt của Hàn Phong Tuyết ư? Chỉ biết nói người khác, không biết ngẫm lại chính bản thân mình. Các ngươi đến nơi đây, vì sao không nể mặt mũi ta, hạ thủ lưu tình, cho Quân gia một con đường sống. Có đảm lượng cũng lão tử bá đạo, lão tử tự nhiên muốn phụng bồi. Bây giờ còn không biết xấu hổ muốn ta lưu thủ? Muốn ta lưu thủ, cũng được, chỉ cần họ Tiêu kia trả lời ta, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống! 

Ưng Bác Không cũng không quay đầu lại, vung tay lên: 

- Hiện tại mạng của tất cả các ngươi, sống chết đều trong nằm trong tay của hắn! 

- Câu hỏi của lão phu, chưa bao giờ hỏi tới lần thứ ba! 

Ưng Bác Không thanh âm bình tĩnh, chậm rãi nói 

- Hiện tại. Trả lời! 

Bi phẫn, tức giận mà không thể lập tức chết đi! Việc này đúng là cực kì nhục nhã, khiến cả người Lục trưởng lão vì đó mà chết lặng. Hắn thậm chí đã muốn tự cắt đứt tâm mạch, giải quyết xong cuộc đời này. Nhưng việc đó là không thể! Bởi vì Ưng Bác Không đã nói rất rõ ràng, tại Thiên Hương thành này, bao nhiêu tính mạng của ngân thành, cũng chỉ phụ thuộc vào một câu nói của hắn 

Hắn tuyệt đối tin tưởng Ưng Bắc Không, tên điên này nói được là làm được. Chỉ cần bản thân nói một câu không phục, chỉ sợ những người này đều vùi xương ở nơi này. 

Thậm chí cho dù Ưng Bác Không thực sự làm thật, Phong Tuyết Ngân Thành cũng khó đối phó với lão quái vật này! 

Sự nhục nhã này, hắn cho rằng không thể nuốt được. Tuy rằng cho tới giờ, hắn vẫn không rõ chính mình tại đây lại đắc tội với Ưng Bác Không chỗ nào. Nhưng làm như vậy có quá tàn nhẫn? Nhưng hiện tại, không phải là lúc nghĩ những chuyện này! 

- Ta… ta… 

Lục trưởng lão mấp máy môi vài lần, rốt cuộc nhắm mắt lại, một dòng lệ già từ khóe mắt chảy ra: 

- … Phục! 

Nói ra xong một chữ này, Lục trưởng lão nhắm hai mắt, ngã ngược về phía sau! 

- Tốt lắm! Coi như ngươi là con tôm nhỏ ngươi biết thức thời. Lão tử ta liền đại nhân đại lượng không so đo nữa! 

Ưng Bác Không cười tàn khốc, sau đó chậm rãi xoay người, ánh mắt từ từ lướt qua Tam trưởng lão, Mộ Tuyết Đồng, tiểu công chúa., đột nhiên trừng mắt: 

- Còn có ai không phục nữa không? 

- Ta không phục! Ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, có còn là cường giả? Ngươi muốn giết ta, thì động thủ đi, vừa lúc có thể cho ta một lần thưởng thức phong phạm của Bát Đại Chi Tôn! 

Mộ Tuyết Đồng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn Ưng Bác Không, nửa điểm khiếp sợ cũng không có. 

- Ta cũng không phục! 

Tiểu công chúa Hàn Yên Mộng tức giận đứng dậy, nhìn Ưng Bác Không vẻ mặt đích thực đang rất không phục. 

- Ồ! Thì ra Phong Tuyết Ngân Thành thật sự có người không sợ chết! Không tệ không tệ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện