Hắn nghiên cứu Ưng Biến thân pháp ròng rã mười năm, vài năm gần đây mới gần như đạt tới cửa đột phá, nhưng lại phát hiện ra, nếu tự bằng thực lực bản thân, thực khó có thể vượt qua bình cảnh. Lần này vất vả lắm mới được cao nhân chỉ điểm, tìm được Quân Khương Lâm một cách ngoài ý muốn, vô cùng mừng rỡ, thấy được sự xảo diệu bên trong của chiêu thức, trong lúc nhất thời, tâm thần như mê như say, đắm chìm trong đó
Lại không thể ngờ chỉ trong phút chốc lại có người ngay trước mặt mình muốn hạ độc thủ với Quân Khương Lâm! Nói vậy chẳng phải là muốn cướp đi cái mạng già của Ưng Bác Không sao!
" Nếu tiểu tử này mà chết, hoặc tàn phế, Ưng Biến huyền công của lão phu chắc chắn tan thành mây khói! Chưa nói đến vị cao nhân huyền bí kia nhất định sẽ hướng tới mình truy cứu trách nhiệm. Đừng nói tới việc mong cao nhân kia chỉ dạy, dù cao nhân kia có bằng lòng dạy, Ưng đại chí tôn ta đây cũng không còn mặt mũi nào mà học!"
Thời điểm Lục trưởng lão được Quân Vô Ý nghênh đón cửa, với tu vi của ưng Bác Không thì đương nhiên lão cũng nhận ra. Nhưng lúc đó hắn ta đang tận lực suy tư về sự biến hóa trong chiêu thức, làm sao có thời gian để ý tới tên trưởng lão chó má kia?
Thời điểm mà Ưng Bác Không này dốc lòng nghiên cứu chiêu thức, dù cho là Ngân Tuyết Chí Tôn của Phong Tuyết Ngân thành có đích thân tiến đến thì hắn cũng bỏ mặc. Phải chờ một lúc, khi hắn thoát khỏi cao trào này, thì mới để tới chuyện đó sau.
Nhưng chỉ trong chốc lát mà Quân Khương Lâm đã bị công kích. Mà Ưng Bác Không hoàn toàn không kịp xuất thủ tương trợ.
Chuyện này làm cho Ưng Bác Không nghĩ tới mà thầm sợ.
" May mắn là tiểu gia hỏa này thực lực bất phàm, có thể miễn cưỡng đỡ được chiêu đó!"
Cho nên việc này đã làm cho Ưng Bác Không động sát tâm
Dám can đảm cản trở ta tập luyện tuyệt thế võ công. Hành vi này, có gì khác với việc hủy đi con đường phía trước của ta. Thù hận này là bất cộng đái thiên!
Quân Khương Lâm đồn hết tâm cơ mới mời Ưng Bác Không tọa trấn Quân gia. Nhưng chính hắn cũng thật không ngờ, ngay ngày đầu tiên, liền xuất hiện" đại tác dụng".
Mười ngón tay của Ưng Bác Không phát ra sát ý lẫm liệt từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Phòng tuyến của lục trưởng lão bày ra lúc nãy sớm đã bị Ưng Bác Không thế như chẻ tre một mạch công phá! Thời điểm hắn tung người lần thứ bảy thì hai của Ưng Bác Không nhanh như cắt qua không gian, đột nhiên lần nữa tăng tốc độ, như lưu tinh bay qua "ầm ầm" đánh thẳng vào ngực hắn.
Lúc này, đồng thời Tam trưởng lão tấn công đến, Ưng Bác Không tư thế không đổi, đột ngột đón nhận, lấy nhục thể toàn thân mà ngạnh tiếp!
Phanh! Tam trưởng lão bị đánh bay ra ngoài. Thân hình Ưng Bác Không cũng lung lay vài cái.
Huyền khí của Chí Tôn Thần Huyền khí mạnh mẽ đến cực điểm, thế như chẻ tre, dễ dàng phá tan hộ thân huyền khí của Lục trưởng lão, một chưởng hung hãn đánh thẳng vào ngực.
Răng rắc răng rắc vài tiếng vang, xương sườn trước ngực lục trưởng lão không biết đã bị gãy bao nhiêu cái. Lục trưởng lão kêu thảm một tiếng, một ngụm máu tươi đỏ sẫm phun ra, râu trắng trước ngực bỗng nhiên chuyển thành màu hồng.
Xem màu sắc của vòi máu phun ra, hiển nhiên là hắn đã bị chấn thương nặng, thậm chí tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị thương!
Lục trưởng lão giống như một quả cầu thịt xoay tròn trên không trung, sau đó "phanh" một tiếng đập thẳng vào bên trong một bụi hoa, hai chân giơ lên trời. Hắn dựa vào bụi hoa mà đứng lên, hai chân run rẩy, miệng không ngừng trào ra máu tươi, trong mắt tràn đầy sự oán hận!
- Tại sao?
Lục trưởng lão mở miệng, máu tươi chảy ròng ròng. Mộ Tuyết Đồng tiến lên dìu hắn, lại bị hắn phất tay chắn một bên. Cố nén thống khổ, hỏi một câu.
Mà chỉ một câu này, tam trưởng lão, Mộ Tuyết Đồng cùng tiểu công chúa Hàn Yên Mộng đang trợn mắt há mồm nhìn cũng đồng thời tự hỏi trong đầu.
Mọi người nghĩ thế nào cũng không ra, Ưng Bác Không vì lẽ gì mà muốn hạ sát chiêu. Cho dù Lục trưởng lão lúc trước hồ ngôn loạn ngữ, mạo phạm hắn, cũng không đến mức muốn đoạt tính mạng của người ta chứ? Một khi giết Lục trưởng lão, chẳng khác nào cùng Phong Tuyết Ngân thành kết một mối thù vĩnh viễn không thế hóa giải, thật sự đáng giá sao?
- Lão phu làm việc, từ trước đến nay đều tùy tâm, thích làm gì là làm. Bằng vào cái loại bản lĩnh tôm tép của các ngươi, lão phu phất tay một cái là có thể tiêu diệt cả trăm ngàn tên như vậy! Sống tới từng này tuổi mà đạo lý đó cũng không hiểu! Ngươi lấy tư cách gì đến hỏi lão phu tại sao? Ngươi xứng sao chứ!
Ưng Bác Không tóc dài phiêu động, mắt như thiểm điện nghênh mặt kiêu ngạo. Y bào đen không có gió mà vẫn bay phần phật, hiển nhiên vị chí tôn này còn chưa hết giận!
Lời nói khi trước còn vang vọng bên tai, trong chớp mắt chính bản thân mình lại mang nhục nhã, bị đối phương nguyên lời hoàn trả.
Lục trưởng lão vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng lên, thiếu chút nữa tại đương trường bị tuyệt khí mà chết.
Lại không thể ngờ chỉ trong phút chốc lại có người ngay trước mặt mình muốn hạ độc thủ với Quân Khương Lâm! Nói vậy chẳng phải là muốn cướp đi cái mạng già của Ưng Bác Không sao!
" Nếu tiểu tử này mà chết, hoặc tàn phế, Ưng Biến huyền công của lão phu chắc chắn tan thành mây khói! Chưa nói đến vị cao nhân huyền bí kia nhất định sẽ hướng tới mình truy cứu trách nhiệm. Đừng nói tới việc mong cao nhân kia chỉ dạy, dù cao nhân kia có bằng lòng dạy, Ưng đại chí tôn ta đây cũng không còn mặt mũi nào mà học!"
Thời điểm Lục trưởng lão được Quân Vô Ý nghênh đón cửa, với tu vi của ưng Bác Không thì đương nhiên lão cũng nhận ra. Nhưng lúc đó hắn ta đang tận lực suy tư về sự biến hóa trong chiêu thức, làm sao có thời gian để ý tới tên trưởng lão chó má kia?
Thời điểm mà Ưng Bác Không này dốc lòng nghiên cứu chiêu thức, dù cho là Ngân Tuyết Chí Tôn của Phong Tuyết Ngân thành có đích thân tiến đến thì hắn cũng bỏ mặc. Phải chờ một lúc, khi hắn thoát khỏi cao trào này, thì mới để tới chuyện đó sau.
Nhưng chỉ trong chốc lát mà Quân Khương Lâm đã bị công kích. Mà Ưng Bác Không hoàn toàn không kịp xuất thủ tương trợ.
Chuyện này làm cho Ưng Bác Không nghĩ tới mà thầm sợ.
" May mắn là tiểu gia hỏa này thực lực bất phàm, có thể miễn cưỡng đỡ được chiêu đó!"
Cho nên việc này đã làm cho Ưng Bác Không động sát tâm
Dám can đảm cản trở ta tập luyện tuyệt thế võ công. Hành vi này, có gì khác với việc hủy đi con đường phía trước của ta. Thù hận này là bất cộng đái thiên!
Quân Khương Lâm đồn hết tâm cơ mới mời Ưng Bác Không tọa trấn Quân gia. Nhưng chính hắn cũng thật không ngờ, ngay ngày đầu tiên, liền xuất hiện" đại tác dụng".
Mười ngón tay của Ưng Bác Không phát ra sát ý lẫm liệt từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Phòng tuyến của lục trưởng lão bày ra lúc nãy sớm đã bị Ưng Bác Không thế như chẻ tre một mạch công phá! Thời điểm hắn tung người lần thứ bảy thì hai của Ưng Bác Không nhanh như cắt qua không gian, đột nhiên lần nữa tăng tốc độ, như lưu tinh bay qua "ầm ầm" đánh thẳng vào ngực hắn.
Lúc này, đồng thời Tam trưởng lão tấn công đến, Ưng Bác Không tư thế không đổi, đột ngột đón nhận, lấy nhục thể toàn thân mà ngạnh tiếp!
Phanh! Tam trưởng lão bị đánh bay ra ngoài. Thân hình Ưng Bác Không cũng lung lay vài cái.
Huyền khí của Chí Tôn Thần Huyền khí mạnh mẽ đến cực điểm, thế như chẻ tre, dễ dàng phá tan hộ thân huyền khí của Lục trưởng lão, một chưởng hung hãn đánh thẳng vào ngực.
Răng rắc răng rắc vài tiếng vang, xương sườn trước ngực lục trưởng lão không biết đã bị gãy bao nhiêu cái. Lục trưởng lão kêu thảm một tiếng, một ngụm máu tươi đỏ sẫm phun ra, râu trắng trước ngực bỗng nhiên chuyển thành màu hồng.
Xem màu sắc của vòi máu phun ra, hiển nhiên là hắn đã bị chấn thương nặng, thậm chí tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị thương!
Lục trưởng lão giống như một quả cầu thịt xoay tròn trên không trung, sau đó "phanh" một tiếng đập thẳng vào bên trong một bụi hoa, hai chân giơ lên trời. Hắn dựa vào bụi hoa mà đứng lên, hai chân run rẩy, miệng không ngừng trào ra máu tươi, trong mắt tràn đầy sự oán hận!
- Tại sao?
Lục trưởng lão mở miệng, máu tươi chảy ròng ròng. Mộ Tuyết Đồng tiến lên dìu hắn, lại bị hắn phất tay chắn một bên. Cố nén thống khổ, hỏi một câu.
Mà chỉ một câu này, tam trưởng lão, Mộ Tuyết Đồng cùng tiểu công chúa Hàn Yên Mộng đang trợn mắt há mồm nhìn cũng đồng thời tự hỏi trong đầu.
Mọi người nghĩ thế nào cũng không ra, Ưng Bác Không vì lẽ gì mà muốn hạ sát chiêu. Cho dù Lục trưởng lão lúc trước hồ ngôn loạn ngữ, mạo phạm hắn, cũng không đến mức muốn đoạt tính mạng của người ta chứ? Một khi giết Lục trưởng lão, chẳng khác nào cùng Phong Tuyết Ngân thành kết một mối thù vĩnh viễn không thế hóa giải, thật sự đáng giá sao?
- Lão phu làm việc, từ trước đến nay đều tùy tâm, thích làm gì là làm. Bằng vào cái loại bản lĩnh tôm tép của các ngươi, lão phu phất tay một cái là có thể tiêu diệt cả trăm ngàn tên như vậy! Sống tới từng này tuổi mà đạo lý đó cũng không hiểu! Ngươi lấy tư cách gì đến hỏi lão phu tại sao? Ngươi xứng sao chứ!
Ưng Bác Không tóc dài phiêu động, mắt như thiểm điện nghênh mặt kiêu ngạo. Y bào đen không có gió mà vẫn bay phần phật, hiển nhiên vị chí tôn này còn chưa hết giận!
Lời nói khi trước còn vang vọng bên tai, trong chớp mắt chính bản thân mình lại mang nhục nhã, bị đối phương nguyên lời hoàn trả.
Lục trưởng lão vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng lên, thiếu chút nữa tại đương trường bị tuyệt khí mà chết.
Danh sách chương