Ngay cả mảnh nhỏ của linh hồn, cũng không thể trốn thoát dù chỉ là một chút!
Quân Khương Lâm tay phải túm lấy hắn, tay trái xòe ra, Hỗn Độn Hỏa tao nhã xuất hiện:
- Chiến Cuồng, bây giờ ngươi đã không có thân thể bất tử nữa, không biết linh hồn của ngươi, có thể chịu được được Hỗn Độn Hỏa đốt bao nhiêu lần nhỉ?
Hỗn Độn Hỏa hơi lại gần, linh hồn Chiến Cuồng liền phát ra tiếng kêu gào thê lương, khuôn mặt tụ lại từ sương khói tràn đầy sợ hãi cực độ.
Miêu Khuynh Thành không đành lòng xem, quay đầu đi hướng khác.
Quân Khương Lâm cười hung ác, từng chút từng chút mà thiêu đố...t
Linh hồn Chiến Cuồng, rốt cục hóa thành hư vô tròng lòng bàn tay hắn...
- Miêu lão, giờ ngài đi đâu?
Quân Khương Lâm thản nhiên hỏi Miêu Khuynh Thành.
Miêu Khuynh Thành ngẩn ra, mới phát hiện trời đất này tuy lớn, bản thân mình thế mà lại không có chỗ nào để đi.
Không khỏi thở dài một tiếng, nói:
- Ta... Còn có thể đi nơi nào đây?
Một câu nói ra, chỉ cảm thấy cả đất trời tràn ngập tịch liêu, trong lòng chỉ còn lại một mảnh buồn rấu…
- Hay là, cứ theo ta quay về Tà Quân phủ ở tạm, được không?
Quân Khương Lâm nói.
- Cũng tốt.
Miêu Khuynh Thành nghĩ một chút rồi đồng ý.
Hai nhân ảnh hướng về sâm lâm Thiên Phạt một đường bay đi.
Lại một năm trôi qua, Quân Khương Lâm đã luyện tới đỉnh cấp Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ tám, tâm trong lòng cũng ngộ ra nhiều điều; và cũng chính trong vòng một năm này, đội quân đi chinh phạt ngoại tộc cũng toàn viên trở về. Vì thế Quân Khương Lâm quyết định, mùa thu năm nay sẽ cử hành đại hôn luôn!
Cùng chín vị mỹ nữ Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Miêu Tiểu Miêu, Kiều Ảnh, Khả Nhi, Hàn Yên Mộng, Linh Mộng, Thiên Tầm đồng thời cử hành hôn lễ long trọng.
Hôn lễ của Tà Chi Quân Chủ, là chuyện trọng đại tới mức nào trong thiên hạ chứ! Tin tức vừa truyền ra, cả Huyền Huyền đại lục liền xôn xao cả lên! Vô số khách khứa từ bốn phương tám hướng tụ về Thiên Nam...
Tà Quân phủ.
Hai mắt Đông Phương Vấn Tâm rơm rớm lệ, vui vẻ tất bật đi chuẩn bị, cả Thiên Phạt sâm lâm, cũng rịch rịch cả lên.
Đây chính là ngày đại tỷ lấy chồng, đám tiểu cữu tử đông như vậy, cũng không thể để bị mất mặt được.
Vào đêm đại hôn Quân Khương Lâm, sau khi mọi chuyện xong xuôi, sau khi nhìn thấy tân lang tân nương được đưa vào động phòng, tiệc rượu của Tà Quân phủ mới ầm ầm bắt đầu. Cả Thiên Nam, tất cả đều là hạ khách. Tà Quân phủ có tới hơn mười vạn bàn tiệc! Gần như đã tập trung toàn bộ đầu bếp của đại lục lại đây, trong đó gồm cả ngự trù trong hoàng cung và đầu bếp của các đại thế gia...
Màn đêm buông xuống, Đông Phương Vấn Tâm mỉm cười ngồi trong phòng, trước mặt bầy đặt rượu và thức ăn. Đối diện với bà, chính là bức họa của Quân Vô Hối. Khói nhẹ lượn lờ, như mộng, như sương, như thực...
Đông Phương Vấn Tâm thâm tình nhìn vào bức họa Quân Vô Hối, lẳng lặng ngồi một đêm. Tựa như đôi phu phụ một người chốn dương thế một người nơi âm tào này, trong một đêm này, trong ngày đại hôn của con trai họ, cũng đang nâng chén uống sảng khoái, vợ chồng vui vẻ...
Đông Phương Vấn Tâm thậm có thể thấy được Quân Vô Hối đang an vị trước mặt mình, trên khuôn mặt nho nhã kiên nghị mang theo sự vui mừng đang ôn nhu cười hạnh phúc nhìn mình, đang cùng mình tỉ tê trò chuyện nói nói cười cười...
Đông Phương Vấn Tâm mỉm cười, vui vẻ gắp thức ăn, đặc biệt chọn những món mà trượng phu thích, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng, rượu ngon, cũng rót từng ly từng ly mộ...t
Vô Hối... Gặp chàng, thiếp không hối hận; quen chàng, thiếp không hối hận; yêu chàng, thiếp không hối hận; gả cho chàng, thiếp cũng không hối hận...
Thiếp rất nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ...
Đông Phương Vấn Tâm lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng rơi lệ, lẳng lặng ngồi yên...
Một đêm này, không ngờ lại ấm áp như vậy. Nếu cho thể kéo dài vĩnh viễn, thì tốt biết bao?
Nếu thật có kiếp sau, nếu thật có kiếp sau... Vô Hối, chờ thiếp. Nhất định là có kiếp sau!
...
Sáng sớm sau ngày đại hôn, Quân Khương Lâm từ trên giường Mai Tuyết Yên đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái. Ừ, nguyện vọng đã lâu như thế, đêm qua rốt cục cũng tận hứng...
Vừa muốn vặn eo một cái, đột nhiên phát hiện có chút không đúng; bởi vì... Khai Thiên Tạo Hóa Công và Hồng Quân Tháp của mình đều đã xuất hiện biến hóa...
Hình như... Đột phá rồi?
Quân Khương Lâm chấn động.
Không nghĩ được nhiều, xoay mình nhoáng cái tiến vào Hồng Quân Tháp. Không sai, một nhát tăng tới tầng thứ chín! Không hề trở ngại!
Tầng thứ chín, thật ra cũng không có cảm ngộ như trước đó, cũng không có khẩu quyết gì. Chỉ có một gian tháp trống rỗng. Tâm niệm vừa động, Quân Khương Lâm ngưng thần nội thị, mới phát hiện, thế giới bên trong đan điền của mình đã hoàn toàn thành hình.
Nơi vốn dĩ không có hoa cỏ cây cối, hiện giờ lại tràn khắp núi đồi...
Nơi nơi, đều tràn ngập hơi thở của sự sống...
Tâm niệm Quân Khương Lâm khẽ động, ở trong thiên địa này, liền đột nhiên xuất hiện vô số người, mỗi một người, từ nhỏ đến lớn... đang từ từ lớn dần...
Sau đó ngón tay chỉ vào giữa núi rừng, vô số phi cầm tẩu thú cũng đột nhiên xuất hiện.
Quân Khương Lâm lặng đi nhìn một lúc lâu, cũng không rõ rốt cục là có chuyện gì...
Cho đến tận khi thấy được màn sương mù dày đặc giữa không trung, hắn mới biết được, đây chính là Âm dương khí!
Chính là thiên địa giao thái đêm qua đã làm cho hai luồng khí âm dương trong cơ thể Quân Khương Lâm hoàn toàn cân bằng. Một khi âm dương cân bằng, đương nhiên cũng có năng lực sản sinh vạn vậ...t
- Ha ha...
Quân Khương Lâm cười hai tiếng, liền lại nhớ tới trong thế giới thật. Ôm thân thể mềm mại ôn nhu như ngọc của Mai Tuyết Yên, trong lòng đột nhiên tràn ngập thỏa mãn...
Mai Tuyết Yên tỉnh dậy hừ một tiếng, xoay người lại, liền ngủ tiếp... Đêm qua, thật là cực khổ...
Quân Khương Lâm cũng không ngờ rằng, thể chất Mai Tuyết Yên lại cực kỳ mẫn cảm, sức chịu đựng thế mà còn không bằng đám người Độc Cô Tiểu Nghệ. Xin tha cả đêm qua, càng về sau, thì đến cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi...
Quân đại thiếu từng đưa ra yêu cầu, để sau khi Mai Tuyết Yên xong việc khôi phục nguyên hình sẽ chơi trò nhu thí thí ( nhu: xoa bóp, thí: mông), nhưng bị Mai đại mỹ nhân nghiêm khắc cự tuyệt, còn nói thêm: nếu lại nhắc việc này nữa, cả đời không cho phép mò lên giường...
Vì thế Tà Chi Quân Chủ đại nhân bất đắc dĩ vuốt cánh mũi, đồng ý giao kèo bất đắc dĩ này... Như thế, xem ra sau này cũng chỉ có ở nằm mơ mà YY(tự sướng) một chút, trong hiện thực, là không thể nào rồi...
Lại thêm một năm nữa, Quản Thanh Hàn có tin vui đầu tiên, ngay sau đó, cứ như là Quân đại thiếu đột nhiên đại phát thần uy, Mai Tuyết Yên, Độc Cô Tiểu Nghệ, Miêu Tiểu Miêu ba người cũng đồng thời có tin vui...
Việc này đối với Quân gia vốn thiếu nhân đinh mà nói, chính là việc vui bằng trời.
Quân lão gia tử mừng rỡ đến không khép nổi miệng, mỗi ngày tiếng cười phớ lớ. Đông Phương Vấn Tâm lại chỉ trong một ngày một đêm đẩy nhanh tốc độ, làm quần áo cho mấy tôn tử tôn nữ. Lẽ ra Tà Quân phủ có vô số hạ nhân có thể làm chuyện này, nhưng Đông Phương Vấn Tâm nói thế nào cũng muốn tự mình làm...
Chín tháng sau, mấy tiểu sinh mạng chào đời, làm Tà Quân phủ rộ lên không khí vui mừng.
Lại sau ba tháng nữa, một buổi sáng, phòng của Đông Phương Vấn Tâm mãi không mở cửa, thị nữ vội vàng đến bẩm báo Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm ảm đạm thở dài, việc này, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự xảy ra, lại vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ, một mảnh trổng rỗng...
Trong phòng, Đông Phương Vấn Tâm ôm thật chặt bức họa Quân Vô Hối, điềm tĩnh nằm ở trên giường. Hô hấp đã không còn, tự đoạn tâm mạch, bình yên tạ thế.
- Nương, người thật sự nỡ làm vậy sao...
Quân Khương Lâm nước mắt như mưa.
Hắn sớm đã biết, nếu mẫu thân đã muốn kiếp sau gặp lại với phụ thân, như vậy, Đông Phương Vấn Tâm chỉ có chết đi, thì mới có thể. Nếu không, kém một kiếp luân hồi, hai người sẽ vĩnh viễn không có thể hội hợp...
Cái ngày này, rốt cục cũng đã đến.
Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, cẩn thận thu hồi hồn phách mẫu thân, sau đó trong nháy mắt tìm khắp toàn bộ đại lục, tìm lại tất cả di vật của Quân Vô Hối ở những nơi ông đã từng chiến đấu...
Tiếp theo lại nhanh như chớp biến mất, giây tiếp theo, đã lại đến Cửu U thế giới!
Quân Vô Hối đã tạ thế mười lăm năm, hồn phách từ lâu không còn trọn vẹn đầy đủ, nhưng chuyện này đối với Quân Khương Lâm mà nói, lại không phải là việc gì khó. Chỉ cần anh linh vẫn còn, chiến hồn bất tử, thì dù cho hồn phách có chuyển sang kiếp khác rồi, hắn cũng có thể nghĩ ra cách.
Khó khăn lắm, rốt cuộc cũng tìm được một mảnh tàn hồn.
Quân Khương Lâm cẩn thận che chở, ở bên trong Hồng Quân Tháp, cùng linh hồn mẫu thân, dùng Hồng Mông tử khí cẩn thận bao lấy… Chỉ chờ hồn phách tu dưỡng hoàn toàn, tìm một thời cơ thích hợp, liền để cho hai người chuyển sang kiếp khác...
Như vậy tuy rằng không còn trí nhớ của kiếp trước, nhưng tình ý của hai người này thực sự cảm thiên động địa, trong biển hải mênh mông, vẫn sẽ có một sợi dây liên kết bất diệ...t
Tam Đại Thánh, đã không còn, Phiêu Miểu Huyễn Phủ, cũng đã trở thành quá khứ; trong năm thế lực lớn đương thời, chỉ còn lại có Thiên Phạt sâm lâm, thì cũng đã về tay Tà Quân phủ.
Nhưng, sự tồn tại của Tà Quân phủ, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới bình hành đại lục.
Bởi vì chỉ cần một người trong đó ra ngoài, cũng đều có năng lực điều khiển cả thế giới!
Thế lực siêu cấp như vậy, căn bản không nên tồn tại ở thế giới này!
Quân Khương Lâm cũng hiểu được lời Cổ Hàn ngày đó nói, sẽ có một ngày, Thiên Phạt sẽ thay đổi và chớ để cho anh hùng trở thành tội nhân!
Mà bản thân, không có khả năng luôn luôn ở tại chỗ này.
Một ngày này, sau khi thương nghị cùng đám người Mai Tuyết Yên, trưng cầu ý kiến mọi người, đạt được thống nhất, Quân Khương Lâm đã đem cả Thiên Phạt sâm lâm, chuyển vào thế giới chính mình đã sáng tạo.
Cái thế giới kia, còn lớn hơn so với thế giới này. Hơn nữa, nơi đó đang phát triển nên cần kẻ quản lý.
Đám người Tàn Thiên Phệ Hồn, Ưng Bác Không của Tà Quân phủ, cũng sôi nổi háo hức muốn đi đến thế giới kia đi, Quân Khương Lâm gật đầu đồng ý ngày.
Chỉ có hai vợ chồng Quân Vô Ý thì lại không muốn đi. Quân Vô Ý cảm thấy, thế giới này, mình có quá nhiều điều vướng bận, nhiều tổ chức từ thiện, đều phải quan tâm, cảm tình dính líu, thật sự không bỏ nổi. Còn nữa, Tà Quân phủ, cũng cần có người trông giữ.
Quân Khương Lâm trầm ngâm hồi lâu sau, rốt cục đồng ý thỉnh cầu của hai người.
Dù sao bằng năng lực của hắn, qua lại hai giới chẳng qua chỉ nhẹ nhàng như hô hấp một hơi, cũng không khác biệt mấy. Hơn nữa, với của năng lực Quân Vô Ý, sau khi Quân Khương Lâm đi rồi, hắn cũng chính là tuyệt đỉnh điên phong trên đời này. Cũng không cần lo sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn...
Sau khi hạ quyết tâm, Quân Khương Lâm đem hai bên nhân công phân chia ra thoả đáng xong, lập tức bắt đầu đại di chuyển...
Thời gian cứ dần trôi cũng không biết trải qua bao lâu, Quân Khương Lâm cảm thấy thần trí của mình càng ngày càng hòa hợp thông thấu, tu vi cũng càng ngày càng cao thâm, cứ như thế, mà đã đột phá tầng thứ chín Hồng Quân Tháp...
Cuối cùng có một ngày, sau khi Quân Khương Lâm đột phá một lần nữa, Hồng Quân Tháp đột nhiên giải thể, tan thành lưu quang đầy trời, biến mất ở trong vũ trụ mông lung. Có thể, đang ở một nơi nào đó, lại lẳng lặng đợi người hữu duyên...
Mà ngàn vạn năm linh dược cùng thiên địa kỳ trân bên trong Hồng Quân Tháp, cũng như Thiên Nữ Tán Hoa, biến mất trong thế giới mà Quân Khương Lâm sáng tạo... Trở thành trân bảo hậu nhân tha thiết ước mơ...
Võ giả đời sau, nếu có người có thể được một trong số đó, tất sẽ trở thành tuyệt đại cao thủ... Tạo thành Truyền Kỳ một thế.
Thế gian này, luôn cần có truyền kỳ. Quân Khương Lâm tin chắc điểm này.
Chỉ có những Truyền Kỳ bất hủ này thì mới có thể trở thành động lực để người trẻ tuổi truy đuổi giấc mộng của bản thân...
Một ngày nào đó, truyền kỳ sẽ trở thành thần thoại, mà hết thế hệ này sang thế hệ khác, người ta cũng đang soạn lên những thần thoại mới...
Quân Khương Lâm đã siêu thoát rồi. Một ngày nào đó, tâm huyết đột nhiên dâng trào, mang theo chín thê tử, dạo chơi nơi cuối đất chân trời, suốt dọc đường lại gặp biết bao chuyện lạ, trước mắt một mảnh thanh thanh úc úc tinh cầu.
Đứng ở trường không, trong mắt Quân Khương Lâm khắc sâu cảm tình.
Nơi này, cố hương!
Trường thành uốn lượn, Côn Luân hùng tráng, Trường Giang sóng gầm, Hoàng Hà gào thét!
- Ngay cả khi trở thành thần chí cao vô thượng trong vũ trụ, nhưng ta vẫn như cũ là mộ...t
Sợi tóc Quân Khương Lâm bay bay, yên lặng, nói từng chữ:
- ... Người Z!
- Rốt cục thấy được rồi, cố hương của ta.
Quân Khương Lâm yên lặng nói thầm một câu, phất phất tay, mang theo đám người Mai Tuyết Yên tiếp tục vui chơi thời không thoả thích.
Không biết qua bao nhiêu năm, Quân Khương Lâm cảm thấy có chút chán mà mấy vợ yêu cũng nhao nhao bảo có hơi nhớ nhà, lại muốn tới Huyền Huyền đại lục xem thử. Chỉ trong nháy mắt, mấy người đã xuất hiện ở Thiên Hương thành.
Thiên Hương thành bây giờ, trải qua năm tháng hao mòn, đã muốn không còn như cũ nữa. Chỉ có gò Hữu Tình đồ sộ bên trong thành kia, thì vẫn như cũ đứng sừng sững. Nơi đây, đã trở thành nơi thần thánh của những người có tình trong thiên hạ!
Phàm là nam nữ hữu tình, đều sẽ đến bái tế ở gò Hữu Tình, trong lòng những thiếu nam thiếu nữ ngây ngô, cùng cảm thấy được người mình yêu là toàn bộ, là hết thảy của bản thân.
Thà phụ trời xanh chẳng phụ người!
Tình cảm sâu tới bực nào chứ? Bất luận nam hay nữ, ai mà lại không muốn có được thâm tình như vậy chứ?
Quân Khương Lâm chậm rãi bước trên đường phố, tới trước gò Hữu Tình, nhìn thấy mấy chữ "Thà phụ trời xanh chẳng phụ người!" như rồng bay phượng múa, trong lòng trăm cảm xúc lẫn lộn.
Chuyện cũ rõ ràng, nhất nhất xẹt qua trước mắt. Tựa như là một giấc mộng thật dài, làm cho người ta lưu luyến thở than, thần tiêu hồn đoạn...
Linh Mộng tiến lên, thành kính bái tế...
Cách đó không xa, một đôi thanh niên nam nữ, đang chậm rãi bước đến. Thanh niên anh tuấn khôi ngô, khí khái anh hùng bức người, còn mang theo một tia nho nhã khí, khí chất siêu nhiên, thong dung cao ngạo.
Dựa bên cạnh hắn là cô gái dáng người yểu điệu, dung nhan như hoa, tuyệt sắc thiên hương, ánh mắt nhìn thanh niên, lộ ra thâm tình vô hối; mà ánh mắt thanh niên nhìn cô gái, cũng là yêu say đắm vô tận.
Trong mắt hai người, chỉ có nhau.
Thấy hai người này, thân hình Quân Khương Lâm chấn động, trong mắt liền toát ra một tia kích động. Trong bao năm qua, số lần Quân Khương Lâm xuất hiện loại vẻ mặt này thực sự là không có mấy...
Thanh niên và thiếu nữ cũng đã phát hiện đám người Quân Khương Lâm, hai bên nhìn nhau; không khỏi bị phong thái phương làm cho khuynh đảo. Thiếu niên trước mắt phong thần như ngọc, toàn thân mang theo khí chất khó tả, nói không nên lời, làm cho người ta chỉ nhìn một cái, cũng sẽ bị phong thái này hấp dẫn.
Mấy vị cô nương ở bên cạnh hắn, cũng đều là thiên thượng nhân gian tuyệt sắc giai nhân có một không hai. Thật không biết hắn như thế nào mà tìm được nhiều tuyệt đại mỹ nhân trắng mịn phong hoa như vậy nữa.
Lập tức, thanh niên cùng cô gái cũng không khỏi nhíu mày: người này thoạt nhìn mặc dù dù không sai, nhưng lại lạm tình quá...
- Huynh sau này không được như thế nghe chưa.
Thiếu nữa kia kéo thanh cánh tay niên, bĩu môi, thở phì phì nói:
- Huynh nếu dám như thế này, muội sẽ... muội sẽ khóc.
Thanh niên ha ha cười, nói:
- Tâm nhi, những lời này còn phải nói sao? Có muội rồi, trong lòng của ta làm gì có chỗ cho người khác nữa?
Thiếu nữ bật cười, đỏ mặt, sẵng giọng:
- Đồ ba hoa, đáng ghét!
Thế nhưng trong lòng lại thỏa mãn vô cùng…
Thanh niên sủng nịch cười cười, giờ khắc này, trong mắt trừ thiếu nữ này ra, thì không còn gì khác cả. Ta phải dùng cả đời đem đến hạnh phúc cho nàng... Tâm nhi!
Cô gái liếc mắt nhìn lén Quân Khương Lâm, nhưng trong lòng nổi lên một loại cảm giác nói không nên lời. Tựa như người trước mắt này, đã từng quen biết, rất thân thiết, rất đáng tin... Nhưng kỳ lạ chính là, mình lại chưa bao giờ gặp hắn. Tại sao lại có loại cảm giác này chứ?
Mà kì lạ hơn, bản thân thấy hắn tìm nhiều lão bà như vậy, trong lòng lại không hề khinh bỉ, ngược lại thật cao hứng, thật vui mừng... Rốt cục làm sao vậy?
Đang miên man suy nghĩ, Quân Khương Lâm mỉm cười đi lên, lại cười nói:
- Không thể tưởng được hôm nay đến Thiên Hương, lại có thể gặp được một đôi thiên tác chi hợp như vậy. Hai vị thật là làm cho ta được sáng mắt.
Thanh niên kia kéo cô gái, bảo hộ sau người, thong dong nói:
- Xin hỏi các hạ là?
- Người hữu duyên thôi.
Quân Khương Lâm mỉm cười nói:
- Gặp được những chuyện tốt đẹp trong thế gian, ta đều sẽ thích thú nói không nên lời. Hai vị, nam anh hùng nữ giai nhân, tình cảm lại sinh tử không sờn, tình thâm ý trọng; làm cho người ta bội phục.
Hắn cười cười, nói:
- Lần đầu gặp mặt, cũng không có gì để tặng, chỉ có hai miếng ngọc bội nho nhỏ, bày tỏ tâm ý, xin hai vị hãy nhận lấy.
Thanh âm của hắn chân thành tha thiết, vẻ mặt rất chân thành.
Thanh niên và thiếu nữ kia vốn muốn từ chối, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác, tựa hồ nhận quà tặng của người trước mặt, chính là chuyện nên làm, chuyện tự nhiên không có gì kỳ lạ. Ngược lại, nếu. không nhận, thì lại cảm thấy không nên...
Thanh niên đưa tay nhận lấy, chỉ cảm thấy xúc cảm ấm áp, rõ ràng là bảo ngọc thế gian có một không hai. Hai khối ngọc bội, một là bàn Long, một là phi Phượng, tinh xảo cực kỳ.
Tùy tay đưa cho thiếu nữ ngọc bội hình Phượng, nàng kia nhận lấy nắm trong tay, yêu thích không buông.
Hai người đều thầy kì lạ, bản thân lại có thể không chối từ, nắm chặt trong tay, dường như cũng không có cảm thấy có gì không đúng, cứ như vật này vốn là của mình... Nhận lấy từ trong tay thiếu nhiên này, thậm chí có một loại cảm giác tâm thần đặc biệt khoan khoái...
- Tại hạ Đông Phương Vô Hối, là người của Đông Phương Thế Gia chốn kinh thành; đây là... Khụ khụ, là vị hôn thê của tại hạ, Quân Vấn Tâm.
Thanh niên Đông Phương Vô Hối nhướng mày nói:
- Đa tạ quà tặng của các hạ, các hạ nếu rảnh rỗi, không ngại cùng uống với ta một chén chứ?
- Được! Ta cũng đang có ý đó.
Quân Khương Lâm thống khoái mà đồng ý. Mọi người lập tức tìm một tửu lâu, bao hẳn một lầu, vui vẻ trò chuyện, đều tự nhiên cao hứng.
Lúc thanh niên kia xưng tên họ, Mai Tuyết Yên rốt cục hiểu được: một đôi tình nhân trước mắt, chính là Quân Vô Hối và Đông Phương Vấn Tâm chuyển thế. Chẳng trách Quân Khương Lâm lại kích động như thế!
Đôi tình nhân hữu tình này, rốt cục cũng được đoàn tụ, hơn nữa vẫn như cũ thâm tình như biển.
Đây chẳng lẽ không phải chính là chuyện tốt đẹp nhất nhân gian sao? Dưới sự trợ giúp âm thầm của Quân Khương Lâm, hai người bọn họ, tất nhiên sẽ thế thế đại đại ân ái, bên nhau đến thiên trường địa cửu, vĩnh viễn thâm tình, tiếp tục đoạn tình duyên giang dở của kiếp trước
Bi kịch, vĩnh viễn rời xa!
Đi ra từ tửu lâu, Quân Khương Lâm lưu luyến vẫy vẫy tay, cùng hai người cáo biệt.
Đông Phương Vô Hối và Quân Vấn Tâm dựa vào nhau đứng ở nơi đó, nhìn đám người Quân Khương Lâm chậm rãi đi xa dần rồi biến mất, trong lòng đều là không nỡ rời xa, cứ như, đang có chút đớn đau chua xót.
Chỉ là bình thủy tương phùng, vừa gặp mà ăn ý thôi; tại sao lại có cảm giác như thế?
Hai người đều cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
- Vô Hối, huynh có phát hiện không? Một nam chín nữ này, bất luận là ai trong số họ, đều là tuyệt thế cao thủ!
Quân vấn tâm si ngốc nhìn lên đầu phố đã khuất bóng người, thì thào nói:
- Nhưng, vì sao bọn họ lại tôn kính với chúng ta như thế?
Đông Phương Vô Hối mờ mịt lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết.
Nghĩ kĩ một chút, mười người này đối với bọn họ có thể nói là phi thường tốt! Tốt đến không thể tốt hơn, nhất là cửu nữ kia đối với Quân Vấn Tâm lại càng quan tâm đầy đủ, đặc biệt chọn lời dễ nghe, thậm chí có chút cẩn thận dè dặt sợ mất lòng...
Nhưng hai người bọn họ cũng không phải đại nhân vật gì, có gì đáng để người ta đối đãi như thế?
Chín nữ nhân kia trong lúc dùng cơm, đã đưa cho Quân Vấn Tâm vô số lễ vật, mỗi một cái, đều là trân bảo tuyệt thế khó tìm! Còn có một chút thiên tài địa bảo, mấy thứ này chỉ cần xuất hiện, liền dẫn đến một mảnh huyết vũ tinh phong khủng bố trên toàn đại lục. Nhưng chín nữ nhân kia, cứ như sợ mình từ chối không bằng, toàn bộ đẩy vào lại đây...
- Bọn họ đối với chúng ta, tuyệt đối không có ác ý!
Quân Vấn Tâm khẳng định.
Đông Phương Vô Hối gật gật đầu:
- Chính vì như thế, ta mới cảm thấy kỳ lạ.
Nói xong tiêu sái cười,:
- Không nghĩ nhiều nữa, hữu duyên còn có thể gặp mặt, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút về nhà đi. Những thứ kia, cũng không thể để cho người khác nhìn thấy! Nếu không, chỉ sợ sẽ mang đến cho chúng ta phiền phức cực lớn đấy.
Quân Vấn Tâm gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên rồi.
Hai người rời khỏi tửu điếm, đi thẳng về nhà. Chỉ là trên đường đi, Quân Vấn Tâm vẫn còn liên tiếp quay đầu lại, tựa hồ còn muốn nhìn thiếu niên kia thêm một lá...t Chủ yếu là, có đôi khi ánh mắt thiếu niên kia nhìn mình, làm cho mình có một loại cảm giác: hận không thể ôm hắn vào trong ngực, hảo hảo che chở chiếu cố...
Suốt dọc đường đi, hai người đều cảm thấy hai khối ngọc bội đang đeo kia không ngừng phát ra cảm giác ấm áp, thấm vào thân thể của mình...
Quân Khương Lâm cùng chúng nữ đã đi thật xa, lúc này mới ẩn thân, theo sau Đông Phương Vô Hối và Quân Vấn Tâm, nhìn thấy bọn họ bình an tiến vào đại môn của một đại trạch, bên trên có bảng khắc bốn chữ "Đông Phương Thế Gia". Lúc này rốt cục mới có thể yên tâm mà quay đầu rời đi.
Nhưng mỗi người đều vẫn thẫn thờ, giống như có một loại chua xót thản nhiên, quanh quẩn ở trong lòng...
Đã đi thật xa rồi, lại có một đôi phu thê trẻ đi tới từ phía đối diện, dung nhan tuấn nhã, có thể nói là không thua gì Đông Phương Vô Hối và Quân Vấn Tâm vừa rồi. Hơn nữa, còn ân ái với nhau như vậy...
Quân Khương Lâm mỉm cười, hai người này, chính là hai nhân vật chính của gò Hữu Tình, Dạ Cô Hàn và Mộ Dung Tú Tú...
Linh Mộng công chúa hình như đã nhận ra, "nha" một tiếng kêu lên...
Dạ Cô Hàn và Mộ Dung Tú Tú, rốt cục cũng ở bên nhau. Kiếp này, Dạ Cô Hàn tên là "Hàn diệp", Mộ Dung Tú Tú thì thành "Dung Tú Nhi"…
Thật lâu sau, từ biệt Hàn Diệp và Dung Tú Nhi rồi, Quân Khương Lâm mang theo Linh Mộng lưu luyến sắp muốn khóc, và đám người Mai Tuyết Yên mỉm cười đi trước.
Ven đường truyền đến một thanh âm:
- Con mẹ nó, ngươi có tin lão tử trực tiếp dùng vàng đè chết ngươi hay không? Éo có vốn, éo có vốn mà ngươi dám ở trước mặt ta mà ra oai cái gì? Làm bộ cái gì chứ?
Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một người mập mạp tuổi còn trẻ, đang túm a túm quơ một thân thịt béo, chỉ vào một công tử nhà giàu quần áo hoa lệ, chửi ầm lên:
- Sao hả…? Ngươi còn không phục sao? Nói cho ngươi biết! Đường đại gia ta cái khác không có, vàng bạc thì lại đầy! Con mẹ nó, cứ cho là cả Mạnh gia nhà ngươi, lão tử cũng có thể dùng hoàng kim mà đè bẹp toàn bộ. Ở trước mặt ta mà dám ho he, ngươi là cái cọng hành nào chứ?
Mập mạp này mắng chửi người thô tục, nhưng Quân Khương Lâm lại vừa ý mỉm cười. Một cảm giác thân thiết thản nhiên dâng lên... Tựa như tình cảm xa cũ lại dâng lên, trước mắt lại có một vị huynh đệ cởi mở, cùng mình nâng cốc tâm tình, hai người nước miếng bay tứ tung, cùng nhau mắng chửi người...
Đang nghĩ ngợi, mập mạp kia đã vừa đi vừa chửi mà tới, miệng không ngừng phun nước miếng:
- Con mẹ nó, mượn một trăm lượng vàng lại dám đem đi đánh bạc, đánh cái đầu ý!
Liếc mắt một cái thấy được Quân Khương Lâm, nhất thời nhãn tình sáng lên:
- Oa ha ha, vị huynh đệ kia, vừa nhìn đã biết ngay là một con dê béo... À không, vừa nhìn đã biết là một kẻ có tiền, chúng ta chơi vài cán được chứ?
….
Một lúc lâu sau, mập mạp hai cánh tay trần, chỉ mặc một cái quần cộc, cả người thịt béo nây nẩy, chật vật vạn phần đi ra từ sòng bạc. Cả quần áp giày dép đều thua cho Quân Khương Lâm, nếu không phải sợ khiến người ta đau mắt, thì cái quần côc cuối cùng của mập mạp cũng phải xếp lên chiếu bạc, còn ý vị mà kêu gào:
- Quần cộc của ta chính là Thiên Tàm Ti, giá trị một ngàn lượng vàng...
Vừa đi vừa hét lại:
- Vị gì kia, ngươi đừng có đi, ta về lấy tiền rồi chúng ta lại chơi tiếp!
Quân Khương Lâm mặc kệ chúng nữ đang cười tới lảo đảo, ẩn thân đi theo mập mạp trở về nhà của hắn, thì ra là "Đường phủ", vị mập mạp này tên cũng rất hay: Đường Quả.
Có điều hắn ngại tên này không tốt, tự mình đổi lại thành "Đường Quốc"...
Chính là chuyển thế của Đường Bàn Tử.
Bàn Tử cứ gần như trần truồng, ngông nghênh mà đi trên phố, một đường long hành hổ bộ, uy phong lẫm lẫm. Nhưng vừa về đến cửa nhà, lại nhất thời khựng lại. Vừa lén lút muốn đi vào thì một mỹ mạo thiếu phụ đã nhảy ra:
- Đường Bàn Tử! Ngươi lại đi bài bạc sao? A? Ngươi lại còn thua mất cả quần áo nữa… Có phải còn muốn đem ta đi đặt cược ngươi mới cam tâm hay không?
Nói xong liền một trận quyền đấm cước đá gậy gộc dạy dỗ...
Bàn Tử che đầu, kêu to xin tha thứ, thanh âm thật thê thảm...
Quân Khương Lâm nhịn cười, hiện thân, đem ngân phiếu kim phiếu tiền mặt hiện ngân cùng khế ước nhà vừa thắng được đặt trước mặt Bàn Tử. Bàn Tử nhất thời giật mình, lăng lăng chớp chớp đôi mắt híp, lơ ngơ không hiểu.
- Còn dám đi đánh bạc một lần nữa, ngay cả nhà của ngươi ta sẽ cũng tịch thu!
Quân Khương Lâm hung tợn uy hiếp nói.
- Không dám nữa không dám nữa...
Trên khuôn mặt núc nịch của Bàn Tử lấm tấm mồ hôi, trong vành mắt hàm chứa lệ, đáng thương nói.
Quân Khương Lâm cười ha ha, vỗ một cái lên người Bàn Tử, cười nói:
- Ta đi đây, ngươi bảo trọng.
Cái vỗ này, cũng đưa đến cho hắn vô số phúc duyên cùng tài vận
Bàn Tử, hảo hảo mà sống.
Bất luận là kiếp nào, ngươi đều là huynh đệ của ta!
Từ biệt Bàn Tử xong, Quân Khương Lâm mang theo chúng nữ đông chạy chạy tây lượn lượn, cho đến khi sắc trời dần dần tối, trên đường người đã thưa thớt người, Nhìn thấy bộ dạng Linh Mộng như vẫn có chút phiền muộn, Quân Khương Lâm thở ra một hơi, đột nhiên thấp giọng ngâm nga:
- Không biết bắt đầu như thế nào,
Cũng chẳng biết kết thúc sẽ ra sao,
Đều nói đa tình so với vô tình khổ,
Vì sao ngươi vẫn mạch mạch hàm tình ( tình cảm chất đầy trong ánh mắt)?
Có phải ngươi lỡ làng sơ sẩy?,
Có phải ngươi cũng đã hồ đồ?
Yêu đến cuối không thể về lúc trước,
Vì sao ngươi còn cố chấp tự mình?
Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại,
Cho dù đa tình so với vô tình khổ,
Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại,
Có phải người vẫn lạnh nhạt hay không?
...
"Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại..."
Chúng nữ thấp giọng nhớ lặp lại những lời này, đều không khỏi ngây ngốc, đột nhiên cùng nhau ngửng mặt lên, nhìn vào Quân Khương Lâm:
- Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại, có phải người vẫn lạnh nhạt hay không?
- A...
Quân Khương Lâm choáng váng.
- Hay cho câu nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại!
Một giọng nói ngợi khen:
- Không tồi không tồi!
Trong lòng Quân Khương Lâm cả kinh, nâng mắt nhìn, chỉ thấy nơi cách xa vài chục trượng, đột nhiên xuất hiện một người.
Một thanh niên, dáng người cao to, mặc hắc bào, tay áo ở trong phấp phới bay trong gió đêm, đã tràn ngập ý nhị vô tận.
Người thanh niên này khuôn mặt anh tuấn, nhưng không biết vì sao, lại làm cho người ta vừa nhìn thấy hắn, lại cũng nhất thời cảm thấy được một cỗ khí phách cuồng ngạo ập tới trước mặt! Tựa như cửu thiên cửu địa này, không để bất cứ người nào trong mắt!
Khinh thường hết thảy!
Cuồng!
Cuồng vô tận!
Tiếp đó, ánh mắt thanh niên tà dị cuồng ngạo này đã rơi vào trên khuân mặt đám người Mai Tuyết Yên, tấm tắc khen ngợi:
- Thật đẹp; thiệt nhiều đại mỹ nhân, ha ha ha ha, Quân Lâm, nhiều tiểu mỹ nhân như vậy, ta đột nhiên không đành lòng khiến các nàng đều thành quả phụ!
Quân Khương Lâm mỉm cười nói:
- Cũng vậy thôi, mấy trăm lão bà kia của ngươi, ta cũng không đành lòng khiến các nàng trở thành quả phụ! Cửu U Đệ Nhất Thiếu, chúng ta rốt cục gặp mặt rồi.
Thanh niên hắc bào đối diện, chính là Cửu U Đệ Nhất Thiếu?
Vừa nghe thấy cái tên này, đám người Mai Tuyết Yên cũng như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, nhất thời đều kinh hô một tiếng.
Kẻ điên khinh thường tuyên cổ này, kẻ được xưng là đệ nhất cuồng nhân này! Hiện giờ, dĩ nhiên cũng đã xuất hiện ở trước mặt mình!
Cửu U Đệ Nhất Thiếu cười ha ha, tiếng cười cuồng ngạo xa xa truyền ra ngoài, đinh tai nhức óc vang vọng trong bóng đêm, xung quanh nhất thời truyền ra từng đợt tiếng mắng chửi, nhất định là đã quấy rầy đến mộng đẹp của người ta rồi.
Nhưng Cửu U Đệ Nhất Thiếu bỏ ngoài tai những thanh âm ấy, tựa như không hề nghe thấy; cười một hồi lâu, mới nói:
- Quân Lâm, đấu một trận chứ, thế nào?
- Ta vẫn luôn ấp ủ một nguyện vọng lớn nhất.
Quân Khương Lâm thản nhiên nhìn của hắn, khóe miệng lại đột nhiên lộ ra một ý cười tà mị:
- Năm đó ở Phong Tuyết Ngân Thành, ta đã thề, nếu có một ngày nhìn thấy ngươi, nếu không đánh cho ngươi thành đầu heo, vậy thì thật có lỗi với chính mình.
Cửu U Đệ Nhất Thiếu cuồng tiếu một trận, cười cười, hắc y thân ảnh vẫn khoanh tay kia đột nhiên chậm rãi lơ lửng, ở trong đêm tối từ từ nâng lên.
Ngay lúc hắn bay lên, trời đất đột nhiên cuồng phong gào thét, thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội), giận vân cuồn cuộn. Hắc bào của hắn tan ra thành mây đen đầy trời, tóc dài hỗn độn điên cuồng tứ tung trong gió, đột nhiên cười lớn một tiếng:
- Vậy thì xem ngươi- ta rốt cuộc ai sẽ trở thành đầu heo!
- Đến đi!
Quân Khương Lâm cuồng tiếu một tiếng, tiếng cười cuồng ngạo cũng không kém chút nào so với Cửu U Đệ Nhất Thiếu, áo bào trắng bay bay trong gió, hắn phất tay áo một vòng, đám người Mai Tuyết Yên đồng thời biến mất, đi vào tiểu thế giới.
Mà thân ảnh áo trắng phiêu phiêu của Quân Khương Lâm đã đứng ở trên bầu trời, đối diện Cửu U Đệ Nhất Thiếu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều sắc bén tới cực điểm, khi ánh mắt vừa chạm nhau, đột nhiên oanh kích thành một tiếng sét vang dội, đánh xơ xác cửu tiêu cùng vân vụ!
Một đạo hắc ảnh, một đạo bạch ảnh, đều bay lên, trong nháy mắt lên tới chín tầng mây!
- Ha ha ha...! Hôm nay, hay để ta và ngươi đánh với nhau một trận thống khoái!
- Thì đến đi!
Hai người đồng thời cười to, đồng thời ra tay!
Tay phải Cửu U Đệ Nhất Thiếu vung lên, mười bốn chữ to "Tuyên cổ tung hoành vô song khách, thiên địa Cửu U Đệ Nhất Thiếu" đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, biến ảo thành mười bốn loại lực lượng, tựa như mười bốn tòa núi lớn ầm ầm ập về phía Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm cười lớn một tiếng:
- Chiêu này khá đấy!
Tay phải vung nhẹ lên, bốn chữ to "Tà Chi Quân Chủ" hóa thành âm dương lực, cũng lao về phía trước theo tiếng sấm vang chớp giật!
Đồng thời tay trái vung lên, từ trên trời cao, lại hạn xuống bốn chữ nữa!
Bốn chữ này, còn nặng hơn, khiến cho người ta có một loại cảm giác: cho dù là cả vũ trụ có chắn ở phía trước, bốn chữ này cũng có thể đập vụn nó!
Cửu U Đệ Nhất Thiếu mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy! Bốn chữ!
- Dị, Thế, Tà, Quân
Cửu U Đệ Nhất Thiếu chau mày, đột nhiên cười ha ha, cười đến ngặt nghẽo, vui vẻ không thôi. Quân Khương Lâm cũng nở nụ cười, cười đến hẳ hê!
Hai người ở trên bầu trời vô tận nhìn nhau cười to, cứ thế quên luôn việc tiếp tục giao thủ.
Dị Thế Tà Quân, ha ha, hay cho một Dị Thế Tà Quân!
Cửu U Đệ Nhất Thiếu cười to nói:
- Không sai, ngươi là Tà Chi Quân Chủ, nhưng là người của dị giới. Lực lượng đến từ hai thế giới cùng đấu với bản công tử, ha ha ha... Đây không phải khi dễ người ta à?
Quân Khương Lâm nhíu mày:
- Ngươi cũng có thể. Lão bất tử nhà ngươi, ai mà biết ngươi có được lực lượng của bao nhiêu thế giới? Hơn nữa... Cửu U Đệ Nhất Thiếu nhất đại, chẳng lẽ còn sợ người ra khi dễ à?
Cửu U Đệ Nhất Thiếu lại là cười ha hả. Trong tiếng cười, hai người đồng thời ra tay!
- Đến đây! Chiến nào!
HẾT
Quân Khương Lâm tay phải túm lấy hắn, tay trái xòe ra, Hỗn Độn Hỏa tao nhã xuất hiện:
- Chiến Cuồng, bây giờ ngươi đã không có thân thể bất tử nữa, không biết linh hồn của ngươi, có thể chịu được được Hỗn Độn Hỏa đốt bao nhiêu lần nhỉ?
Hỗn Độn Hỏa hơi lại gần, linh hồn Chiến Cuồng liền phát ra tiếng kêu gào thê lương, khuôn mặt tụ lại từ sương khói tràn đầy sợ hãi cực độ.
Miêu Khuynh Thành không đành lòng xem, quay đầu đi hướng khác.
Quân Khương Lâm cười hung ác, từng chút từng chút mà thiêu đố...t
Linh hồn Chiến Cuồng, rốt cục hóa thành hư vô tròng lòng bàn tay hắn...
- Miêu lão, giờ ngài đi đâu?
Quân Khương Lâm thản nhiên hỏi Miêu Khuynh Thành.
Miêu Khuynh Thành ngẩn ra, mới phát hiện trời đất này tuy lớn, bản thân mình thế mà lại không có chỗ nào để đi.
Không khỏi thở dài một tiếng, nói:
- Ta... Còn có thể đi nơi nào đây?
Một câu nói ra, chỉ cảm thấy cả đất trời tràn ngập tịch liêu, trong lòng chỉ còn lại một mảnh buồn rấu…
- Hay là, cứ theo ta quay về Tà Quân phủ ở tạm, được không?
Quân Khương Lâm nói.
- Cũng tốt.
Miêu Khuynh Thành nghĩ một chút rồi đồng ý.
Hai nhân ảnh hướng về sâm lâm Thiên Phạt một đường bay đi.
Lại một năm trôi qua, Quân Khương Lâm đã luyện tới đỉnh cấp Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ tám, tâm trong lòng cũng ngộ ra nhiều điều; và cũng chính trong vòng một năm này, đội quân đi chinh phạt ngoại tộc cũng toàn viên trở về. Vì thế Quân Khương Lâm quyết định, mùa thu năm nay sẽ cử hành đại hôn luôn!
Cùng chín vị mỹ nữ Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Miêu Tiểu Miêu, Kiều Ảnh, Khả Nhi, Hàn Yên Mộng, Linh Mộng, Thiên Tầm đồng thời cử hành hôn lễ long trọng.
Hôn lễ của Tà Chi Quân Chủ, là chuyện trọng đại tới mức nào trong thiên hạ chứ! Tin tức vừa truyền ra, cả Huyền Huyền đại lục liền xôn xao cả lên! Vô số khách khứa từ bốn phương tám hướng tụ về Thiên Nam...
Tà Quân phủ.
Hai mắt Đông Phương Vấn Tâm rơm rớm lệ, vui vẻ tất bật đi chuẩn bị, cả Thiên Phạt sâm lâm, cũng rịch rịch cả lên.
Đây chính là ngày đại tỷ lấy chồng, đám tiểu cữu tử đông như vậy, cũng không thể để bị mất mặt được.
Vào đêm đại hôn Quân Khương Lâm, sau khi mọi chuyện xong xuôi, sau khi nhìn thấy tân lang tân nương được đưa vào động phòng, tiệc rượu của Tà Quân phủ mới ầm ầm bắt đầu. Cả Thiên Nam, tất cả đều là hạ khách. Tà Quân phủ có tới hơn mười vạn bàn tiệc! Gần như đã tập trung toàn bộ đầu bếp của đại lục lại đây, trong đó gồm cả ngự trù trong hoàng cung và đầu bếp của các đại thế gia...
Màn đêm buông xuống, Đông Phương Vấn Tâm mỉm cười ngồi trong phòng, trước mặt bầy đặt rượu và thức ăn. Đối diện với bà, chính là bức họa của Quân Vô Hối. Khói nhẹ lượn lờ, như mộng, như sương, như thực...
Đông Phương Vấn Tâm thâm tình nhìn vào bức họa Quân Vô Hối, lẳng lặng ngồi một đêm. Tựa như đôi phu phụ một người chốn dương thế một người nơi âm tào này, trong một đêm này, trong ngày đại hôn của con trai họ, cũng đang nâng chén uống sảng khoái, vợ chồng vui vẻ...
Đông Phương Vấn Tâm thậm có thể thấy được Quân Vô Hối đang an vị trước mặt mình, trên khuôn mặt nho nhã kiên nghị mang theo sự vui mừng đang ôn nhu cười hạnh phúc nhìn mình, đang cùng mình tỉ tê trò chuyện nói nói cười cười...
Đông Phương Vấn Tâm mỉm cười, vui vẻ gắp thức ăn, đặc biệt chọn những món mà trượng phu thích, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng, rượu ngon, cũng rót từng ly từng ly mộ...t
Vô Hối... Gặp chàng, thiếp không hối hận; quen chàng, thiếp không hối hận; yêu chàng, thiếp không hối hận; gả cho chàng, thiếp cũng không hối hận...
Thiếp rất nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ...
Đông Phương Vấn Tâm lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng rơi lệ, lẳng lặng ngồi yên...
Một đêm này, không ngờ lại ấm áp như vậy. Nếu cho thể kéo dài vĩnh viễn, thì tốt biết bao?
Nếu thật có kiếp sau, nếu thật có kiếp sau... Vô Hối, chờ thiếp. Nhất định là có kiếp sau!
...
Sáng sớm sau ngày đại hôn, Quân Khương Lâm từ trên giường Mai Tuyết Yên đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái. Ừ, nguyện vọng đã lâu như thế, đêm qua rốt cục cũng tận hứng...
Vừa muốn vặn eo một cái, đột nhiên phát hiện có chút không đúng; bởi vì... Khai Thiên Tạo Hóa Công và Hồng Quân Tháp của mình đều đã xuất hiện biến hóa...
Hình như... Đột phá rồi?
Quân Khương Lâm chấn động.
Không nghĩ được nhiều, xoay mình nhoáng cái tiến vào Hồng Quân Tháp. Không sai, một nhát tăng tới tầng thứ chín! Không hề trở ngại!
Tầng thứ chín, thật ra cũng không có cảm ngộ như trước đó, cũng không có khẩu quyết gì. Chỉ có một gian tháp trống rỗng. Tâm niệm vừa động, Quân Khương Lâm ngưng thần nội thị, mới phát hiện, thế giới bên trong đan điền của mình đã hoàn toàn thành hình.
Nơi vốn dĩ không có hoa cỏ cây cối, hiện giờ lại tràn khắp núi đồi...
Nơi nơi, đều tràn ngập hơi thở của sự sống...
Tâm niệm Quân Khương Lâm khẽ động, ở trong thiên địa này, liền đột nhiên xuất hiện vô số người, mỗi một người, từ nhỏ đến lớn... đang từ từ lớn dần...
Sau đó ngón tay chỉ vào giữa núi rừng, vô số phi cầm tẩu thú cũng đột nhiên xuất hiện.
Quân Khương Lâm lặng đi nhìn một lúc lâu, cũng không rõ rốt cục là có chuyện gì...
Cho đến tận khi thấy được màn sương mù dày đặc giữa không trung, hắn mới biết được, đây chính là Âm dương khí!
Chính là thiên địa giao thái đêm qua đã làm cho hai luồng khí âm dương trong cơ thể Quân Khương Lâm hoàn toàn cân bằng. Một khi âm dương cân bằng, đương nhiên cũng có năng lực sản sinh vạn vậ...t
- Ha ha...
Quân Khương Lâm cười hai tiếng, liền lại nhớ tới trong thế giới thật. Ôm thân thể mềm mại ôn nhu như ngọc của Mai Tuyết Yên, trong lòng đột nhiên tràn ngập thỏa mãn...
Mai Tuyết Yên tỉnh dậy hừ một tiếng, xoay người lại, liền ngủ tiếp... Đêm qua, thật là cực khổ...
Quân Khương Lâm cũng không ngờ rằng, thể chất Mai Tuyết Yên lại cực kỳ mẫn cảm, sức chịu đựng thế mà còn không bằng đám người Độc Cô Tiểu Nghệ. Xin tha cả đêm qua, càng về sau, thì đến cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi...
Quân đại thiếu từng đưa ra yêu cầu, để sau khi Mai Tuyết Yên xong việc khôi phục nguyên hình sẽ chơi trò nhu thí thí ( nhu: xoa bóp, thí: mông), nhưng bị Mai đại mỹ nhân nghiêm khắc cự tuyệt, còn nói thêm: nếu lại nhắc việc này nữa, cả đời không cho phép mò lên giường...
Vì thế Tà Chi Quân Chủ đại nhân bất đắc dĩ vuốt cánh mũi, đồng ý giao kèo bất đắc dĩ này... Như thế, xem ra sau này cũng chỉ có ở nằm mơ mà YY(tự sướng) một chút, trong hiện thực, là không thể nào rồi...
Lại thêm một năm nữa, Quản Thanh Hàn có tin vui đầu tiên, ngay sau đó, cứ như là Quân đại thiếu đột nhiên đại phát thần uy, Mai Tuyết Yên, Độc Cô Tiểu Nghệ, Miêu Tiểu Miêu ba người cũng đồng thời có tin vui...
Việc này đối với Quân gia vốn thiếu nhân đinh mà nói, chính là việc vui bằng trời.
Quân lão gia tử mừng rỡ đến không khép nổi miệng, mỗi ngày tiếng cười phớ lớ. Đông Phương Vấn Tâm lại chỉ trong một ngày một đêm đẩy nhanh tốc độ, làm quần áo cho mấy tôn tử tôn nữ. Lẽ ra Tà Quân phủ có vô số hạ nhân có thể làm chuyện này, nhưng Đông Phương Vấn Tâm nói thế nào cũng muốn tự mình làm...
Chín tháng sau, mấy tiểu sinh mạng chào đời, làm Tà Quân phủ rộ lên không khí vui mừng.
Lại sau ba tháng nữa, một buổi sáng, phòng của Đông Phương Vấn Tâm mãi không mở cửa, thị nữ vội vàng đến bẩm báo Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm ảm đạm thở dài, việc này, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự xảy ra, lại vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ, một mảnh trổng rỗng...
Trong phòng, Đông Phương Vấn Tâm ôm thật chặt bức họa Quân Vô Hối, điềm tĩnh nằm ở trên giường. Hô hấp đã không còn, tự đoạn tâm mạch, bình yên tạ thế.
- Nương, người thật sự nỡ làm vậy sao...
Quân Khương Lâm nước mắt như mưa.
Hắn sớm đã biết, nếu mẫu thân đã muốn kiếp sau gặp lại với phụ thân, như vậy, Đông Phương Vấn Tâm chỉ có chết đi, thì mới có thể. Nếu không, kém một kiếp luân hồi, hai người sẽ vĩnh viễn không có thể hội hợp...
Cái ngày này, rốt cục cũng đã đến.
Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, cẩn thận thu hồi hồn phách mẫu thân, sau đó trong nháy mắt tìm khắp toàn bộ đại lục, tìm lại tất cả di vật của Quân Vô Hối ở những nơi ông đã từng chiến đấu...
Tiếp theo lại nhanh như chớp biến mất, giây tiếp theo, đã lại đến Cửu U thế giới!
Quân Vô Hối đã tạ thế mười lăm năm, hồn phách từ lâu không còn trọn vẹn đầy đủ, nhưng chuyện này đối với Quân Khương Lâm mà nói, lại không phải là việc gì khó. Chỉ cần anh linh vẫn còn, chiến hồn bất tử, thì dù cho hồn phách có chuyển sang kiếp khác rồi, hắn cũng có thể nghĩ ra cách.
Khó khăn lắm, rốt cuộc cũng tìm được một mảnh tàn hồn.
Quân Khương Lâm cẩn thận che chở, ở bên trong Hồng Quân Tháp, cùng linh hồn mẫu thân, dùng Hồng Mông tử khí cẩn thận bao lấy… Chỉ chờ hồn phách tu dưỡng hoàn toàn, tìm một thời cơ thích hợp, liền để cho hai người chuyển sang kiếp khác...
Như vậy tuy rằng không còn trí nhớ của kiếp trước, nhưng tình ý của hai người này thực sự cảm thiên động địa, trong biển hải mênh mông, vẫn sẽ có một sợi dây liên kết bất diệ...t
Tam Đại Thánh, đã không còn, Phiêu Miểu Huyễn Phủ, cũng đã trở thành quá khứ; trong năm thế lực lớn đương thời, chỉ còn lại có Thiên Phạt sâm lâm, thì cũng đã về tay Tà Quân phủ.
Nhưng, sự tồn tại của Tà Quân phủ, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới bình hành đại lục.
Bởi vì chỉ cần một người trong đó ra ngoài, cũng đều có năng lực điều khiển cả thế giới!
Thế lực siêu cấp như vậy, căn bản không nên tồn tại ở thế giới này!
Quân Khương Lâm cũng hiểu được lời Cổ Hàn ngày đó nói, sẽ có một ngày, Thiên Phạt sẽ thay đổi và chớ để cho anh hùng trở thành tội nhân!
Mà bản thân, không có khả năng luôn luôn ở tại chỗ này.
Một ngày này, sau khi thương nghị cùng đám người Mai Tuyết Yên, trưng cầu ý kiến mọi người, đạt được thống nhất, Quân Khương Lâm đã đem cả Thiên Phạt sâm lâm, chuyển vào thế giới chính mình đã sáng tạo.
Cái thế giới kia, còn lớn hơn so với thế giới này. Hơn nữa, nơi đó đang phát triển nên cần kẻ quản lý.
Đám người Tàn Thiên Phệ Hồn, Ưng Bác Không của Tà Quân phủ, cũng sôi nổi háo hức muốn đi đến thế giới kia đi, Quân Khương Lâm gật đầu đồng ý ngày.
Chỉ có hai vợ chồng Quân Vô Ý thì lại không muốn đi. Quân Vô Ý cảm thấy, thế giới này, mình có quá nhiều điều vướng bận, nhiều tổ chức từ thiện, đều phải quan tâm, cảm tình dính líu, thật sự không bỏ nổi. Còn nữa, Tà Quân phủ, cũng cần có người trông giữ.
Quân Khương Lâm trầm ngâm hồi lâu sau, rốt cục đồng ý thỉnh cầu của hai người.
Dù sao bằng năng lực của hắn, qua lại hai giới chẳng qua chỉ nhẹ nhàng như hô hấp một hơi, cũng không khác biệt mấy. Hơn nữa, với của năng lực Quân Vô Ý, sau khi Quân Khương Lâm đi rồi, hắn cũng chính là tuyệt đỉnh điên phong trên đời này. Cũng không cần lo sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn...
Sau khi hạ quyết tâm, Quân Khương Lâm đem hai bên nhân công phân chia ra thoả đáng xong, lập tức bắt đầu đại di chuyển...
Thời gian cứ dần trôi cũng không biết trải qua bao lâu, Quân Khương Lâm cảm thấy thần trí của mình càng ngày càng hòa hợp thông thấu, tu vi cũng càng ngày càng cao thâm, cứ như thế, mà đã đột phá tầng thứ chín Hồng Quân Tháp...
Cuối cùng có một ngày, sau khi Quân Khương Lâm đột phá một lần nữa, Hồng Quân Tháp đột nhiên giải thể, tan thành lưu quang đầy trời, biến mất ở trong vũ trụ mông lung. Có thể, đang ở một nơi nào đó, lại lẳng lặng đợi người hữu duyên...
Mà ngàn vạn năm linh dược cùng thiên địa kỳ trân bên trong Hồng Quân Tháp, cũng như Thiên Nữ Tán Hoa, biến mất trong thế giới mà Quân Khương Lâm sáng tạo... Trở thành trân bảo hậu nhân tha thiết ước mơ...
Võ giả đời sau, nếu có người có thể được một trong số đó, tất sẽ trở thành tuyệt đại cao thủ... Tạo thành Truyền Kỳ một thế.
Thế gian này, luôn cần có truyền kỳ. Quân Khương Lâm tin chắc điểm này.
Chỉ có những Truyền Kỳ bất hủ này thì mới có thể trở thành động lực để người trẻ tuổi truy đuổi giấc mộng của bản thân...
Một ngày nào đó, truyền kỳ sẽ trở thành thần thoại, mà hết thế hệ này sang thế hệ khác, người ta cũng đang soạn lên những thần thoại mới...
Quân Khương Lâm đã siêu thoát rồi. Một ngày nào đó, tâm huyết đột nhiên dâng trào, mang theo chín thê tử, dạo chơi nơi cuối đất chân trời, suốt dọc đường lại gặp biết bao chuyện lạ, trước mắt một mảnh thanh thanh úc úc tinh cầu.
Đứng ở trường không, trong mắt Quân Khương Lâm khắc sâu cảm tình.
Nơi này, cố hương!
Trường thành uốn lượn, Côn Luân hùng tráng, Trường Giang sóng gầm, Hoàng Hà gào thét!
- Ngay cả khi trở thành thần chí cao vô thượng trong vũ trụ, nhưng ta vẫn như cũ là mộ...t
Sợi tóc Quân Khương Lâm bay bay, yên lặng, nói từng chữ:
- ... Người Z!
- Rốt cục thấy được rồi, cố hương của ta.
Quân Khương Lâm yên lặng nói thầm một câu, phất phất tay, mang theo đám người Mai Tuyết Yên tiếp tục vui chơi thời không thoả thích.
Không biết qua bao nhiêu năm, Quân Khương Lâm cảm thấy có chút chán mà mấy vợ yêu cũng nhao nhao bảo có hơi nhớ nhà, lại muốn tới Huyền Huyền đại lục xem thử. Chỉ trong nháy mắt, mấy người đã xuất hiện ở Thiên Hương thành.
Thiên Hương thành bây giờ, trải qua năm tháng hao mòn, đã muốn không còn như cũ nữa. Chỉ có gò Hữu Tình đồ sộ bên trong thành kia, thì vẫn như cũ đứng sừng sững. Nơi đây, đã trở thành nơi thần thánh của những người có tình trong thiên hạ!
Phàm là nam nữ hữu tình, đều sẽ đến bái tế ở gò Hữu Tình, trong lòng những thiếu nam thiếu nữ ngây ngô, cùng cảm thấy được người mình yêu là toàn bộ, là hết thảy của bản thân.
Thà phụ trời xanh chẳng phụ người!
Tình cảm sâu tới bực nào chứ? Bất luận nam hay nữ, ai mà lại không muốn có được thâm tình như vậy chứ?
Quân Khương Lâm chậm rãi bước trên đường phố, tới trước gò Hữu Tình, nhìn thấy mấy chữ "Thà phụ trời xanh chẳng phụ người!" như rồng bay phượng múa, trong lòng trăm cảm xúc lẫn lộn.
Chuyện cũ rõ ràng, nhất nhất xẹt qua trước mắt. Tựa như là một giấc mộng thật dài, làm cho người ta lưu luyến thở than, thần tiêu hồn đoạn...
Linh Mộng tiến lên, thành kính bái tế...
Cách đó không xa, một đôi thanh niên nam nữ, đang chậm rãi bước đến. Thanh niên anh tuấn khôi ngô, khí khái anh hùng bức người, còn mang theo một tia nho nhã khí, khí chất siêu nhiên, thong dung cao ngạo.
Dựa bên cạnh hắn là cô gái dáng người yểu điệu, dung nhan như hoa, tuyệt sắc thiên hương, ánh mắt nhìn thanh niên, lộ ra thâm tình vô hối; mà ánh mắt thanh niên nhìn cô gái, cũng là yêu say đắm vô tận.
Trong mắt hai người, chỉ có nhau.
Thấy hai người này, thân hình Quân Khương Lâm chấn động, trong mắt liền toát ra một tia kích động. Trong bao năm qua, số lần Quân Khương Lâm xuất hiện loại vẻ mặt này thực sự là không có mấy...
Thanh niên và thiếu nữ cũng đã phát hiện đám người Quân Khương Lâm, hai bên nhìn nhau; không khỏi bị phong thái phương làm cho khuynh đảo. Thiếu niên trước mắt phong thần như ngọc, toàn thân mang theo khí chất khó tả, nói không nên lời, làm cho người ta chỉ nhìn một cái, cũng sẽ bị phong thái này hấp dẫn.
Mấy vị cô nương ở bên cạnh hắn, cũng đều là thiên thượng nhân gian tuyệt sắc giai nhân có một không hai. Thật không biết hắn như thế nào mà tìm được nhiều tuyệt đại mỹ nhân trắng mịn phong hoa như vậy nữa.
Lập tức, thanh niên cùng cô gái cũng không khỏi nhíu mày: người này thoạt nhìn mặc dù dù không sai, nhưng lại lạm tình quá...
- Huynh sau này không được như thế nghe chưa.
Thiếu nữa kia kéo thanh cánh tay niên, bĩu môi, thở phì phì nói:
- Huynh nếu dám như thế này, muội sẽ... muội sẽ khóc.
Thanh niên ha ha cười, nói:
- Tâm nhi, những lời này còn phải nói sao? Có muội rồi, trong lòng của ta làm gì có chỗ cho người khác nữa?
Thiếu nữ bật cười, đỏ mặt, sẵng giọng:
- Đồ ba hoa, đáng ghét!
Thế nhưng trong lòng lại thỏa mãn vô cùng…
Thanh niên sủng nịch cười cười, giờ khắc này, trong mắt trừ thiếu nữ này ra, thì không còn gì khác cả. Ta phải dùng cả đời đem đến hạnh phúc cho nàng... Tâm nhi!
Cô gái liếc mắt nhìn lén Quân Khương Lâm, nhưng trong lòng nổi lên một loại cảm giác nói không nên lời. Tựa như người trước mắt này, đã từng quen biết, rất thân thiết, rất đáng tin... Nhưng kỳ lạ chính là, mình lại chưa bao giờ gặp hắn. Tại sao lại có loại cảm giác này chứ?
Mà kì lạ hơn, bản thân thấy hắn tìm nhiều lão bà như vậy, trong lòng lại không hề khinh bỉ, ngược lại thật cao hứng, thật vui mừng... Rốt cục làm sao vậy?
Đang miên man suy nghĩ, Quân Khương Lâm mỉm cười đi lên, lại cười nói:
- Không thể tưởng được hôm nay đến Thiên Hương, lại có thể gặp được một đôi thiên tác chi hợp như vậy. Hai vị thật là làm cho ta được sáng mắt.
Thanh niên kia kéo cô gái, bảo hộ sau người, thong dong nói:
- Xin hỏi các hạ là?
- Người hữu duyên thôi.
Quân Khương Lâm mỉm cười nói:
- Gặp được những chuyện tốt đẹp trong thế gian, ta đều sẽ thích thú nói không nên lời. Hai vị, nam anh hùng nữ giai nhân, tình cảm lại sinh tử không sờn, tình thâm ý trọng; làm cho người ta bội phục.
Hắn cười cười, nói:
- Lần đầu gặp mặt, cũng không có gì để tặng, chỉ có hai miếng ngọc bội nho nhỏ, bày tỏ tâm ý, xin hai vị hãy nhận lấy.
Thanh âm của hắn chân thành tha thiết, vẻ mặt rất chân thành.
Thanh niên và thiếu nữ kia vốn muốn từ chối, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác, tựa hồ nhận quà tặng của người trước mặt, chính là chuyện nên làm, chuyện tự nhiên không có gì kỳ lạ. Ngược lại, nếu. không nhận, thì lại cảm thấy không nên...
Thanh niên đưa tay nhận lấy, chỉ cảm thấy xúc cảm ấm áp, rõ ràng là bảo ngọc thế gian có một không hai. Hai khối ngọc bội, một là bàn Long, một là phi Phượng, tinh xảo cực kỳ.
Tùy tay đưa cho thiếu nữ ngọc bội hình Phượng, nàng kia nhận lấy nắm trong tay, yêu thích không buông.
Hai người đều thầy kì lạ, bản thân lại có thể không chối từ, nắm chặt trong tay, dường như cũng không có cảm thấy có gì không đúng, cứ như vật này vốn là của mình... Nhận lấy từ trong tay thiếu nhiên này, thậm chí có một loại cảm giác tâm thần đặc biệt khoan khoái...
- Tại hạ Đông Phương Vô Hối, là người của Đông Phương Thế Gia chốn kinh thành; đây là... Khụ khụ, là vị hôn thê của tại hạ, Quân Vấn Tâm.
Thanh niên Đông Phương Vô Hối nhướng mày nói:
- Đa tạ quà tặng của các hạ, các hạ nếu rảnh rỗi, không ngại cùng uống với ta một chén chứ?
- Được! Ta cũng đang có ý đó.
Quân Khương Lâm thống khoái mà đồng ý. Mọi người lập tức tìm một tửu lâu, bao hẳn một lầu, vui vẻ trò chuyện, đều tự nhiên cao hứng.
Lúc thanh niên kia xưng tên họ, Mai Tuyết Yên rốt cục hiểu được: một đôi tình nhân trước mắt, chính là Quân Vô Hối và Đông Phương Vấn Tâm chuyển thế. Chẳng trách Quân Khương Lâm lại kích động như thế!
Đôi tình nhân hữu tình này, rốt cục cũng được đoàn tụ, hơn nữa vẫn như cũ thâm tình như biển.
Đây chẳng lẽ không phải chính là chuyện tốt đẹp nhất nhân gian sao? Dưới sự trợ giúp âm thầm của Quân Khương Lâm, hai người bọn họ, tất nhiên sẽ thế thế đại đại ân ái, bên nhau đến thiên trường địa cửu, vĩnh viễn thâm tình, tiếp tục đoạn tình duyên giang dở của kiếp trước
Bi kịch, vĩnh viễn rời xa!
Đi ra từ tửu lâu, Quân Khương Lâm lưu luyến vẫy vẫy tay, cùng hai người cáo biệt.
Đông Phương Vô Hối và Quân Vấn Tâm dựa vào nhau đứng ở nơi đó, nhìn đám người Quân Khương Lâm chậm rãi đi xa dần rồi biến mất, trong lòng đều là không nỡ rời xa, cứ như, đang có chút đớn đau chua xót.
Chỉ là bình thủy tương phùng, vừa gặp mà ăn ý thôi; tại sao lại có cảm giác như thế?
Hai người đều cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
- Vô Hối, huynh có phát hiện không? Một nam chín nữ này, bất luận là ai trong số họ, đều là tuyệt thế cao thủ!
Quân vấn tâm si ngốc nhìn lên đầu phố đã khuất bóng người, thì thào nói:
- Nhưng, vì sao bọn họ lại tôn kính với chúng ta như thế?
Đông Phương Vô Hối mờ mịt lắc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết.
Nghĩ kĩ một chút, mười người này đối với bọn họ có thể nói là phi thường tốt! Tốt đến không thể tốt hơn, nhất là cửu nữ kia đối với Quân Vấn Tâm lại càng quan tâm đầy đủ, đặc biệt chọn lời dễ nghe, thậm chí có chút cẩn thận dè dặt sợ mất lòng...
Nhưng hai người bọn họ cũng không phải đại nhân vật gì, có gì đáng để người ta đối đãi như thế?
Chín nữ nhân kia trong lúc dùng cơm, đã đưa cho Quân Vấn Tâm vô số lễ vật, mỗi một cái, đều là trân bảo tuyệt thế khó tìm! Còn có một chút thiên tài địa bảo, mấy thứ này chỉ cần xuất hiện, liền dẫn đến một mảnh huyết vũ tinh phong khủng bố trên toàn đại lục. Nhưng chín nữ nhân kia, cứ như sợ mình từ chối không bằng, toàn bộ đẩy vào lại đây...
- Bọn họ đối với chúng ta, tuyệt đối không có ác ý!
Quân Vấn Tâm khẳng định.
Đông Phương Vô Hối gật gật đầu:
- Chính vì như thế, ta mới cảm thấy kỳ lạ.
Nói xong tiêu sái cười,:
- Không nghĩ nhiều nữa, hữu duyên còn có thể gặp mặt, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút về nhà đi. Những thứ kia, cũng không thể để cho người khác nhìn thấy! Nếu không, chỉ sợ sẽ mang đến cho chúng ta phiền phức cực lớn đấy.
Quân Vấn Tâm gật gật đầu, nói:
- Đương nhiên rồi.
Hai người rời khỏi tửu điếm, đi thẳng về nhà. Chỉ là trên đường đi, Quân Vấn Tâm vẫn còn liên tiếp quay đầu lại, tựa hồ còn muốn nhìn thiếu niên kia thêm một lá...t Chủ yếu là, có đôi khi ánh mắt thiếu niên kia nhìn mình, làm cho mình có một loại cảm giác: hận không thể ôm hắn vào trong ngực, hảo hảo che chở chiếu cố...
Suốt dọc đường đi, hai người đều cảm thấy hai khối ngọc bội đang đeo kia không ngừng phát ra cảm giác ấm áp, thấm vào thân thể của mình...
Quân Khương Lâm cùng chúng nữ đã đi thật xa, lúc này mới ẩn thân, theo sau Đông Phương Vô Hối và Quân Vấn Tâm, nhìn thấy bọn họ bình an tiến vào đại môn của một đại trạch, bên trên có bảng khắc bốn chữ "Đông Phương Thế Gia". Lúc này rốt cục mới có thể yên tâm mà quay đầu rời đi.
Nhưng mỗi người đều vẫn thẫn thờ, giống như có một loại chua xót thản nhiên, quanh quẩn ở trong lòng...
Đã đi thật xa rồi, lại có một đôi phu thê trẻ đi tới từ phía đối diện, dung nhan tuấn nhã, có thể nói là không thua gì Đông Phương Vô Hối và Quân Vấn Tâm vừa rồi. Hơn nữa, còn ân ái với nhau như vậy...
Quân Khương Lâm mỉm cười, hai người này, chính là hai nhân vật chính của gò Hữu Tình, Dạ Cô Hàn và Mộ Dung Tú Tú...
Linh Mộng công chúa hình như đã nhận ra, "nha" một tiếng kêu lên...
Dạ Cô Hàn và Mộ Dung Tú Tú, rốt cục cũng ở bên nhau. Kiếp này, Dạ Cô Hàn tên là "Hàn diệp", Mộ Dung Tú Tú thì thành "Dung Tú Nhi"…
Thật lâu sau, từ biệt Hàn Diệp và Dung Tú Nhi rồi, Quân Khương Lâm mang theo Linh Mộng lưu luyến sắp muốn khóc, và đám người Mai Tuyết Yên mỉm cười đi trước.
Ven đường truyền đến một thanh âm:
- Con mẹ nó, ngươi có tin lão tử trực tiếp dùng vàng đè chết ngươi hay không? Éo có vốn, éo có vốn mà ngươi dám ở trước mặt ta mà ra oai cái gì? Làm bộ cái gì chứ?
Mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một người mập mạp tuổi còn trẻ, đang túm a túm quơ một thân thịt béo, chỉ vào một công tử nhà giàu quần áo hoa lệ, chửi ầm lên:
- Sao hả…? Ngươi còn không phục sao? Nói cho ngươi biết! Đường đại gia ta cái khác không có, vàng bạc thì lại đầy! Con mẹ nó, cứ cho là cả Mạnh gia nhà ngươi, lão tử cũng có thể dùng hoàng kim mà đè bẹp toàn bộ. Ở trước mặt ta mà dám ho he, ngươi là cái cọng hành nào chứ?
Mập mạp này mắng chửi người thô tục, nhưng Quân Khương Lâm lại vừa ý mỉm cười. Một cảm giác thân thiết thản nhiên dâng lên... Tựa như tình cảm xa cũ lại dâng lên, trước mắt lại có một vị huynh đệ cởi mở, cùng mình nâng cốc tâm tình, hai người nước miếng bay tứ tung, cùng nhau mắng chửi người...
Đang nghĩ ngợi, mập mạp kia đã vừa đi vừa chửi mà tới, miệng không ngừng phun nước miếng:
- Con mẹ nó, mượn một trăm lượng vàng lại dám đem đi đánh bạc, đánh cái đầu ý!
Liếc mắt một cái thấy được Quân Khương Lâm, nhất thời nhãn tình sáng lên:
- Oa ha ha, vị huynh đệ kia, vừa nhìn đã biết ngay là một con dê béo... À không, vừa nhìn đã biết là một kẻ có tiền, chúng ta chơi vài cán được chứ?
….
Một lúc lâu sau, mập mạp hai cánh tay trần, chỉ mặc một cái quần cộc, cả người thịt béo nây nẩy, chật vật vạn phần đi ra từ sòng bạc. Cả quần áp giày dép đều thua cho Quân Khương Lâm, nếu không phải sợ khiến người ta đau mắt, thì cái quần côc cuối cùng của mập mạp cũng phải xếp lên chiếu bạc, còn ý vị mà kêu gào:
- Quần cộc của ta chính là Thiên Tàm Ti, giá trị một ngàn lượng vàng...
Vừa đi vừa hét lại:
- Vị gì kia, ngươi đừng có đi, ta về lấy tiền rồi chúng ta lại chơi tiếp!
Quân Khương Lâm mặc kệ chúng nữ đang cười tới lảo đảo, ẩn thân đi theo mập mạp trở về nhà của hắn, thì ra là "Đường phủ", vị mập mạp này tên cũng rất hay: Đường Quả.
Có điều hắn ngại tên này không tốt, tự mình đổi lại thành "Đường Quốc"...
Chính là chuyển thế của Đường Bàn Tử.
Bàn Tử cứ gần như trần truồng, ngông nghênh mà đi trên phố, một đường long hành hổ bộ, uy phong lẫm lẫm. Nhưng vừa về đến cửa nhà, lại nhất thời khựng lại. Vừa lén lút muốn đi vào thì một mỹ mạo thiếu phụ đã nhảy ra:
- Đường Bàn Tử! Ngươi lại đi bài bạc sao? A? Ngươi lại còn thua mất cả quần áo nữa… Có phải còn muốn đem ta đi đặt cược ngươi mới cam tâm hay không?
Nói xong liền một trận quyền đấm cước đá gậy gộc dạy dỗ...
Bàn Tử che đầu, kêu to xin tha thứ, thanh âm thật thê thảm...
Quân Khương Lâm nhịn cười, hiện thân, đem ngân phiếu kim phiếu tiền mặt hiện ngân cùng khế ước nhà vừa thắng được đặt trước mặt Bàn Tử. Bàn Tử nhất thời giật mình, lăng lăng chớp chớp đôi mắt híp, lơ ngơ không hiểu.
- Còn dám đi đánh bạc một lần nữa, ngay cả nhà của ngươi ta sẽ cũng tịch thu!
Quân Khương Lâm hung tợn uy hiếp nói.
- Không dám nữa không dám nữa...
Trên khuôn mặt núc nịch của Bàn Tử lấm tấm mồ hôi, trong vành mắt hàm chứa lệ, đáng thương nói.
Quân Khương Lâm cười ha ha, vỗ một cái lên người Bàn Tử, cười nói:
- Ta đi đây, ngươi bảo trọng.
Cái vỗ này, cũng đưa đến cho hắn vô số phúc duyên cùng tài vận
Bàn Tử, hảo hảo mà sống.
Bất luận là kiếp nào, ngươi đều là huynh đệ của ta!
Từ biệt Bàn Tử xong, Quân Khương Lâm mang theo chúng nữ đông chạy chạy tây lượn lượn, cho đến khi sắc trời dần dần tối, trên đường người đã thưa thớt người, Nhìn thấy bộ dạng Linh Mộng như vẫn có chút phiền muộn, Quân Khương Lâm thở ra một hơi, đột nhiên thấp giọng ngâm nga:
- Không biết bắt đầu như thế nào,
Cũng chẳng biết kết thúc sẽ ra sao,
Đều nói đa tình so với vô tình khổ,
Vì sao ngươi vẫn mạch mạch hàm tình ( tình cảm chất đầy trong ánh mắt)?
Có phải ngươi lỡ làng sơ sẩy?,
Có phải ngươi cũng đã hồ đồ?
Yêu đến cuối không thể về lúc trước,
Vì sao ngươi còn cố chấp tự mình?
Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại,
Cho dù đa tình so với vô tình khổ,
Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại,
Có phải người vẫn lạnh nhạt hay không?
...
"Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại..."
Chúng nữ thấp giọng nhớ lặp lại những lời này, đều không khỏi ngây ngốc, đột nhiên cùng nhau ngửng mặt lên, nhìn vào Quân Khương Lâm:
- Nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại, có phải người vẫn lạnh nhạt hay không?
- A...
Quân Khương Lâm choáng váng.
- Hay cho câu nếu kiếp sau vẫn cứ còn lặp lại!
Một giọng nói ngợi khen:
- Không tồi không tồi!
Trong lòng Quân Khương Lâm cả kinh, nâng mắt nhìn, chỉ thấy nơi cách xa vài chục trượng, đột nhiên xuất hiện một người.
Một thanh niên, dáng người cao to, mặc hắc bào, tay áo ở trong phấp phới bay trong gió đêm, đã tràn ngập ý nhị vô tận.
Người thanh niên này khuôn mặt anh tuấn, nhưng không biết vì sao, lại làm cho người ta vừa nhìn thấy hắn, lại cũng nhất thời cảm thấy được một cỗ khí phách cuồng ngạo ập tới trước mặt! Tựa như cửu thiên cửu địa này, không để bất cứ người nào trong mắt!
Khinh thường hết thảy!
Cuồng!
Cuồng vô tận!
Tiếp đó, ánh mắt thanh niên tà dị cuồng ngạo này đã rơi vào trên khuân mặt đám người Mai Tuyết Yên, tấm tắc khen ngợi:
- Thật đẹp; thiệt nhiều đại mỹ nhân, ha ha ha ha, Quân Lâm, nhiều tiểu mỹ nhân như vậy, ta đột nhiên không đành lòng khiến các nàng đều thành quả phụ!
Quân Khương Lâm mỉm cười nói:
- Cũng vậy thôi, mấy trăm lão bà kia của ngươi, ta cũng không đành lòng khiến các nàng trở thành quả phụ! Cửu U Đệ Nhất Thiếu, chúng ta rốt cục gặp mặt rồi.
Thanh niên hắc bào đối diện, chính là Cửu U Đệ Nhất Thiếu?
Vừa nghe thấy cái tên này, đám người Mai Tuyết Yên cũng như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang, nhất thời đều kinh hô một tiếng.
Kẻ điên khinh thường tuyên cổ này, kẻ được xưng là đệ nhất cuồng nhân này! Hiện giờ, dĩ nhiên cũng đã xuất hiện ở trước mặt mình!
Cửu U Đệ Nhất Thiếu cười ha ha, tiếng cười cuồng ngạo xa xa truyền ra ngoài, đinh tai nhức óc vang vọng trong bóng đêm, xung quanh nhất thời truyền ra từng đợt tiếng mắng chửi, nhất định là đã quấy rầy đến mộng đẹp của người ta rồi.
Nhưng Cửu U Đệ Nhất Thiếu bỏ ngoài tai những thanh âm ấy, tựa như không hề nghe thấy; cười một hồi lâu, mới nói:
- Quân Lâm, đấu một trận chứ, thế nào?
- Ta vẫn luôn ấp ủ một nguyện vọng lớn nhất.
Quân Khương Lâm thản nhiên nhìn của hắn, khóe miệng lại đột nhiên lộ ra một ý cười tà mị:
- Năm đó ở Phong Tuyết Ngân Thành, ta đã thề, nếu có một ngày nhìn thấy ngươi, nếu không đánh cho ngươi thành đầu heo, vậy thì thật có lỗi với chính mình.
Cửu U Đệ Nhất Thiếu cuồng tiếu một trận, cười cười, hắc y thân ảnh vẫn khoanh tay kia đột nhiên chậm rãi lơ lửng, ở trong đêm tối từ từ nâng lên.
Ngay lúc hắn bay lên, trời đất đột nhiên cuồng phong gào thét, thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội), giận vân cuồn cuộn. Hắc bào của hắn tan ra thành mây đen đầy trời, tóc dài hỗn độn điên cuồng tứ tung trong gió, đột nhiên cười lớn một tiếng:
- Vậy thì xem ngươi- ta rốt cuộc ai sẽ trở thành đầu heo!
- Đến đi!
Quân Khương Lâm cuồng tiếu một tiếng, tiếng cười cuồng ngạo cũng không kém chút nào so với Cửu U Đệ Nhất Thiếu, áo bào trắng bay bay trong gió, hắn phất tay áo một vòng, đám người Mai Tuyết Yên đồng thời biến mất, đi vào tiểu thế giới.
Mà thân ảnh áo trắng phiêu phiêu của Quân Khương Lâm đã đứng ở trên bầu trời, đối diện Cửu U Đệ Nhất Thiếu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều sắc bén tới cực điểm, khi ánh mắt vừa chạm nhau, đột nhiên oanh kích thành một tiếng sét vang dội, đánh xơ xác cửu tiêu cùng vân vụ!
Một đạo hắc ảnh, một đạo bạch ảnh, đều bay lên, trong nháy mắt lên tới chín tầng mây!
- Ha ha ha...! Hôm nay, hay để ta và ngươi đánh với nhau một trận thống khoái!
- Thì đến đi!
Hai người đồng thời cười to, đồng thời ra tay!
Tay phải Cửu U Đệ Nhất Thiếu vung lên, mười bốn chữ to "Tuyên cổ tung hoành vô song khách, thiên địa Cửu U Đệ Nhất Thiếu" đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, biến ảo thành mười bốn loại lực lượng, tựa như mười bốn tòa núi lớn ầm ầm ập về phía Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm cười lớn một tiếng:
- Chiêu này khá đấy!
Tay phải vung nhẹ lên, bốn chữ to "Tà Chi Quân Chủ" hóa thành âm dương lực, cũng lao về phía trước theo tiếng sấm vang chớp giật!
Đồng thời tay trái vung lên, từ trên trời cao, lại hạn xuống bốn chữ nữa!
Bốn chữ này, còn nặng hơn, khiến cho người ta có một loại cảm giác: cho dù là cả vũ trụ có chắn ở phía trước, bốn chữ này cũng có thể đập vụn nó!
Cửu U Đệ Nhất Thiếu mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy! Bốn chữ!
- Dị, Thế, Tà, Quân
Cửu U Đệ Nhất Thiếu chau mày, đột nhiên cười ha ha, cười đến ngặt nghẽo, vui vẻ không thôi. Quân Khương Lâm cũng nở nụ cười, cười đến hẳ hê!
Hai người ở trên bầu trời vô tận nhìn nhau cười to, cứ thế quên luôn việc tiếp tục giao thủ.
Dị Thế Tà Quân, ha ha, hay cho một Dị Thế Tà Quân!
Cửu U Đệ Nhất Thiếu cười to nói:
- Không sai, ngươi là Tà Chi Quân Chủ, nhưng là người của dị giới. Lực lượng đến từ hai thế giới cùng đấu với bản công tử, ha ha ha... Đây không phải khi dễ người ta à?
Quân Khương Lâm nhíu mày:
- Ngươi cũng có thể. Lão bất tử nhà ngươi, ai mà biết ngươi có được lực lượng của bao nhiêu thế giới? Hơn nữa... Cửu U Đệ Nhất Thiếu nhất đại, chẳng lẽ còn sợ người ra khi dễ à?
Cửu U Đệ Nhất Thiếu lại là cười ha hả. Trong tiếng cười, hai người đồng thời ra tay!
- Đến đây! Chiến nào!
HẾT
Danh sách chương