Đại chiến còn ở trước mặt, mà tên Cửu U Thập Tứ Thiếu này lại có thể vứt bỏ chiến hữu, một mình đào tẩu! Hành vi lâm trận bỏ chạy loại này, theo luậ...t Đáng chém!

Có điều mặc kệ Quân Khương Lâm gọi to như thế nào, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng sống chết không chịu quay đầu lại.

Nhu nhược sao... ừ cứ cho là nhu nhược đi. Lâm trận chạy trốn sao... vậy thì cứ cho là lâm trận chạy trốn. Ngươi thích nói sao thì nói đi, dù sao còn hơn nhiều so với ở lại chỗ này mà đánh đấm với đồ biến thái gấp nhiều lần.

Dù sao cũng chẳng có cái quân luật nào có thể quản đến bản công tử được. Ban đầu bản công tử tới đây vốn là tính toán xem náo nhiệt, bây giờ kịch thì không xem được, lại phải tự mình diễn trò. Nếu phải diễn đến cuối cùng, hơn nữa phải cùng loại đối thủ cực phẩm biến thái này diễn trò, bản công tử sau này làm sao mà lăn lộn giang hồ được. Đối thủ xuất chúng như vậy, thôi thì cứ giữ lại cho Quân đại thiếu gia ngài tự giải quyết đi...

Vị Quy Điền Đạm Đằng này khẳng định đánh thì đánh không lại mình rồi, nhưng cái dáng vẻ ghê tởm kia... thì thật sự là chết người ta nha!

Cửu U Thập Tứ Thiếu vừa chạy, vừa vận khởi công lực của mình, ngưng nước lại từ trong không khí, rửa tay hết lần này đến lần khác... Cũng hạ quyết tâm, chỉ cần thấy ai đó, liền lập tức lột toàn bộ y phục của hắn xuống, tự mình mặc vào. Mấy thứ như tay chân này thì không mua mới được, đành phải rửa nhiều thêm mấy lần. Nhưng bất kể như thế nào, y phục đen thùi này khẳng định không thể mặc tiếp nữa...

Kiểu đào chiến như thế, hơn nữa còn là bỏ chạy trước khi đối kháng độc lập với người khác... đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu mà nói, tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời! Quy Điền Đạm Đằng tuyệt đối không biết được, bản thân lại làm được chuyện mà cả thiên hạ này không ai làm nổi, thật sự là đáng kiêu ngạo...

Loại thành tựu này, chắc là đến cả Quân đại thiếu gia cũng không thể làm được. Cho dù trong tương lai Quân Khương Lâm thực lực có thể toàn diện còn hơn Cửu U Thập Tứ Thiếu, nhưng mà, tối đa cũng chỉ có thể đánh chết Cửu U Thập Tứ Thiếu là cùng, làm sao có thể làm hắn sợ đến bỏ chạy được. Mà, đúng hơn phải là cực kì ghê tởm mà chạy mất!

Quân Khương Lâm tức giận tới cực điểm, hãy còn muốn tiếp tục mắng to vì Cửu U Thập Tứ Thiếu bỏ cuộc giữa đường. Nhưng công kích của Quy Điền Đạm Đằng đã đến rồi! Đối mặt với kẻ đang liều mạng này, Quân Khương Lâm tiếp chiêu cũng không được, mà không tiếp lại càng không được.

Lúc này Quy Điền Đạm Đằng cả người giống như là một con nhím hình người ghê tởm tới cực điểm, cho dù là chỉ dính vào một chút, cũng có thể ghê tởm đến vài ngày ăn không ngon được...

Trận này còn đánh cái nỗi gì? Dù sao đánh giáp lá cà là nhất định không được!

Nếu đánh gần không được thì chỉ có công kích từ xa thôi. Quân Khương Lâm cấp tốc lui về phía sau, vừa lui vừa nắm chặt Lôi quyết. Hơn trăm đạo lôi điện cuồng mãnh vang ầm ầm chém xuống dưới. Quy Điền Đạm Đằng lại hoàn toàn mặc kệ, chỉ một mực điền cuồng truy kích Quân Khương Lâm.

Dưới tốc độ di động bậc này của hắn, đa số lôi điện đương nhiên là sẽ chém trượt. Nhưng chém nhiều nhát cũng phải có nhát trúng, cuối cùng cũng có mấy cái rơi trúng vào người hắn. Nhưng Quy Điền Đạm Đằng cũng cắn chặt răng, không hề giảm tốc độ mà vọt tới. Cho thấy hắn kiên quyết muốn giết Quân đại thiếu tới mức nào…

Advertisement

- Tiểu kiếm kiếm, nhanh nhanh tới đây a!

Quân đại thiếu bắt đầu cầu cứu rồi.

Lưỡng thế vi nhân(NB: làm người hai kiếp), có vẻ như vị "Tà Quân đại nhân" này chưa từng có lúc nào mất mặt như vậy. Nhưng trước mắt cũng thật sự không có cách nào khác, đánh phải kêu lên:

- Kiếm kiếm, mau tới a, không kịp nữa rồi kìa. Chỗ này có mỹ thực kìa......,

Viêm Hoàng chi huyết bên kia vừa mới nuốt trôi toàn bộ tinh nguyên, năng lượng của Muội Vĩ Lượng Thương xong, đang còn tiêu hoá dần dần. Đột nhiên nghe thấy Quân Khương Lâm quát to, vội vội vàng vàng bay tới, kiếm quang chợt lóe ta, thân kiếm run lên, một trận leng keng

- Ăn ngon không? Tất cả đều cho ta hả?

Trong thanh âm còn có thể ẩn chứa một cảm giác hưng phấn trùng trùng như thế.

Advertisement

- Đúng đúng đúng, tên này giao cho ngươi đấy, cả người đều giao cho ngươi, tùy ngươi xử trí.

Quân Khương Lâm nói tằng tằng liên tục:

- Cho dù là chém thành mảnh nhỏ cũng không thành vấn đề!

- Ha ha ha......

Viêm Hoàng chi huyết hưng phấn mà lộn một vòng:

- Ngươi lần này tại sao lại hào phóng như vậy chứ?

- Khụ khụ, tiểu tử này, chủ nhân của ngươi là ta có khi nào không coi trọng ngươi chứ?

Quân Khương Lâm trơ mặt không biết liêm sỉ nói:

- Biết cái này có ích với ngươi, mới cố ý đặc biệt giữ lại cho ngươi. Một chủ nhân như ta, ngươi đi chỗ nào tìm được chứ? Mà sao ngươi lại lắm điều thế chứ!

Nói thì chậm, đến thì nhanh. Quy Điền Đạm Đằng thuận thế đã phá tan vòng vây lôi điện, vọt tới.

- Nhanh đi! Nếu để cho hắn chạy, ngươi sẽ chẳng còn thứ tốt mà ăn đâu nhá. Cơ hội sắp qua mất kìa, bỏ qua rồi sẽ không có nữa đâu. Nhanh chóng xông lên đi a!

Quân Khương Lâm đưa tay ra chỉ, vội vàng thúc giục.

- Oa ha ha, mỹ thực ở phía trước, há lại có thể bỏ qua, bổn kiếm đi đây!

Viêm Hoàng chi huyết rít lên một tiếng, vẽ lên một đường tao nhã đến cực điểm trên không trung, gần giống như quỹ đạo trời đất, vọt tới hướng Quy Điền Đạm Đằng. Dọc theo đường đi kiếm quang hưng phấn loạn run lên lập cập, đầu lắc chuôi ngoáy, đem toàn bộ bầu không khí vô cùng cao minh phá hỏng hoàn toàn.

Hôm nay thật đúng là thu hoạch lớn nha!

Ha ha ha...

Quy Điền Đạm Đằng hãy còn điên cuồng muôn dạng lao tới, đã thấy một ngự hư thần phong xa xa lắc lắc chắn trước mặt mình. Lúc trước hắn chưa từng lĩnh giáo qua lợi hại của Viêm Hoàng chi huyết, chỉ cho là là Quân Khương Lâm đang thi triển thuật ngự kiếm bình thường, không chút nghĩ ngợi mà đánh một chưởng tới. Chỉ cần có chưởng phong đủ hùng hồn, chặt đứt liên hệ giữa bảo kiếm và chủ nhân của nó, tất cả ngự kiếm thuật ắt sẽ chưa đánh đã tan.

Không ngờ Viêm Hoàng chi huyết ngâm khẽ một tiếng, như tia chớp phá đôi chưởng phong của hắn, lại tiến một bước hướng về đan điền mãnh liệt đâm xuống!

Quy Điền Đạm Đằng lúc này mới chính thức chấn động, vội vàng xoay mình một cái muốn né nhưng đã thấy chuôi kiếm cũng đổi hướng theo, lần thứ hai muốn đâm về phía vị trí đan điền của mình. Khí thế nhanh nhẹn mạnh mẽ, kiếm chiêu sắc bén, hướng bay quỷ dị, đến cả vị Đại năng giả của ngoại tộc Quy Điền Đạm Đằng cũng chưa từng được thấy.

Những người có thể ngự kiếm mà hắn biết, tuyệt không một ai có thể phát huy ngự kiếm thuật đến tình trạng như thế!

Đây quả thực giống như là một thanh bảo kiếm có linh tính!

Thật sự không thể ngờ rằng vị Tà Chi Quân Chủ này còn trẻ như vậy, mà đã có được trình độ cao thâm như Thánh Nhân!

Cường giả như thế, bản thân có thể đấu ngang hàng được sao?

Thảm nào Muội Vĩ Lượng Thương muội muội yêu dấu lại chết trong tay hắn... Cứ cho là hắn có tu vi cao thâm, nhưng hắn vẫn là hung thủ hại chết Muội Vĩ Quân, ta nhất định phải giết hắn, bất luận dùng phương pháp gì, phải trả giá gì đi nữa..., Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Quy Điền Đạm Đằng càng hận. Một người cùng một chuôi kiếm, quay cuồng đại chiến với nhau trên không trung... Trong trận đại chiến này,Viêm Hoàng chi huyết thật sự là kẻ thu hoạch được lớn nhất, được lợi lớn nhất, thắng lợi lớn nhất. Những năng lượng hắn hấp thu được, thật sự đã đến mức kẻ khác phải giận sôi, một số lượng gần như không thể tưởng tượng nổi!

Phải biết rằng trận chiến giữa hai miền đất này, tính riêng số Thánh hoàng chết ở Viêm Hoàng chi huyết còn phải hơn một ngàn gần hai ngàn người, trong đó còn khoảng hơn mười vị Thánh Tôn, ba bốn vị thánh quân. Mới vừa rồi còn cắn nuốt một vị đạt tới cấp Bán Thánh, cường giả tuyệt đỉnh -- Muội Vĩ Lượng Thương!

Số lượng hấp thu khủng bố như thế, chỉ tính riêng về trình độ công lực hùng hậu, giờ phút này Viêm Hoàng chi huyết tuyệt đối đã là đệ nhất thiên hạ không cần bàn cãi!

Điều duy nhất khá đáng tiếc cũng chỉ là nó hoàn toàn thuộc về Quân đại thiếu gia, cho nên cảnh giới của nó chịu quản chế của Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm thân là chủ nhân của Viêm Hoàng chi huyết, tu vi chỉ đạt tới cấp Bán Thánh, cho nên Viêm Hoàng chi huyết tối đa cũng chỉ có thể phát huy công lực đạt tới cấp Bán Thánh.

Nhưng cho dù nó chỉ đủ khả năng phát huy ra một phần, thì cũng tuyệt đối không nằm trong khả năng ứng phó của Đại năng giả Quy Điền Đạm Đằng này.

Giao chiến tổng cộng cũng chỉ quá nửa nén hương, Quy Điền Đạm Đằng mang theo ý định liều chết vẫn là trứng chọi đá, ứng phó không nổi trên người đã xuất hiện mấy vết thương máu mê đầm đìa. Một phần nhỏ công lực của hắn, cũng đã theo mấy vết chém kia mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi...

Trong lúc Quy Điền Đạm Đằng đang gào thét điên cuồng, máu tươi trên người cứ theo một đạo một đạo liên tiếp mà bắn ra, không trung tựa hồ xuất hiện một cầu vồng huyết sắc!

Mà khiến cho hắn tiếc hận chính là, bản nhân Quân Khương Lâm thì chỉ đứng nhìn một bên từ xa xa, khiến cho hắn muốn tự bạo cũng không thể tiếp cận mục tiêu kia.

Đây mới là uất ức nhấ...t

Viêm Hoàng chi huyết hưng phấn mà kêu gào giữa không trung, qua lại như điện, giống như ngân xà bay múa, sấm sét chém ngang, đánh đến mức hứng trí bừng bừng, vui không kể hết.

Nó đương nhiên là không biết được, người trước mắt kia có bao nhiêu ghê tởm, hơn nữa, chỉ sợ có biết đi chăng nữa là... nó cũng chưa chắc sẽ để ý nhiều. Nó chỉ quan tâm xem mình có thể hưởng thụ bao nhiêu mỹ thực, cắn nuốt bao nhiêu năng lượng...

Còn mặc mợ cái gì dù có là phích cắm vạn năng, ổ cắm vạn năng gì gì đó... thì có liên quan quái gì. kiếm đại gia hắn chứ…

Rốt cục, trong một tiếng thê lương gầm rú dài, Viêm Hoàng chi huyết rốt cục cắm thật sâu vào trong đan điền của Quy Điền Đạm Đằng, phong tỏa tất cả công lực tu vi và linh hồn của hắn! Sau đó bắt đầu từ từ cắn nuốt, một khi cắm vào rồi, không hút đến chán thì chắc chắn sẽ không rút ra đâu...

Quy Điền Đạm Đằng thống khổ lớn tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt nhăn nhó, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng:

- Muội Vĩ Quân, ta tới rồi đây! Chồng của ta, vợ của ta...... Nhất định phải chờ ta đấy...

Đột nhiên vung tay lên, một thanh trường kiếm lóng lánh đem hai cái đầu của mình một nhát cắt rụng!

Hai cái đầu đồng thời bay lên..., Viêm Hoàng chi huyết khó khăn lắm mới đâm được vào, mới rút được một nửa, lại phát hiện ra mỹ thực sắp không còn, không khỏi cực kỳ buồn chán. Người một khi đã tử vong, khí cũng tản đi hết, chỉ trừ linh hồn lực ra, thì nó chẳng hút được cái gì cả...

Sau một lúc lâu, Quân Khương Lâm thả người bay theo hướng Bắc, một đường ra xa hơn ngàn dặm. Một trận sương khói tràn ngập trước mắt, ma khí tung hoành, Cửu U Thập Tứ Thiếu bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, vẫn còn mang theo chút e sợ nói:

- Cái thứ hỗn tạp kia xong đời rồi chứ?

Quân Khương Lâm đảo mắt xem thường hắn, vừa nhìn thấy là muốn tức đến không chịu được, phẫn nộ nói:

- Chưa bao giờ thấy ai như ngươi cả! Cái loại đức hạnh như ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng cao thủ đệ nhất thiên hạ à? Lại có thể chơi trò lâm trận bỏ chạy! Bỏ mặc ta một mình, đối mặt với địch nhân cường đại! Nếu không phải còn có chút tài năng này, chẳng phải ta đã bị ngươi hại chết rồi sao? Ngươi nói ngươi có biết xấu hổ không hả?

Cửu U Thập Tứ Thiếu giận tím mặt nói:

- Ngươi cho rằng ta muốn chạy à? Bản công tử vừa rồi là thật sự không nhịn được nữa... Nếu sớm biết rằng đến Thiên Trụ Sơn có thể gặp phải cái thứ như vậy, bản công tử thà cả đời không đến nơi này! Công bằng mà nói một câu, nếu là ngươi có thể chạy, thì ngươi có chạy hay không hả? Nếu vừa rồi ta không chạy trước, thì thằng phải ôm khoai lang nóng phỏng tay, không phải tà ta, phải không?

Nói xong, đột nhiên xắn lên ống tay áo lên, phẫn nộ nói:

- Ngươi xem xem! Cả người ta nổi da gà, đến bây giờ còn không lặn hết đây...

Xi!

Quân Khương Lâm cũng kéo ống tay áo của mình lên, càng lớn tiếng so với Cửu U Thập Tứ Thiếu, giận dữ hét:

- Mẹ nó! Da gà với mề đay..., ngươi cho là chỉ một mình ngươi có sao? Bản thiếu gia có phải nổi nhiều hơn người không hả!

Hai người nhìn chằm chằm nhau như chọi gà, thở hồng hộc, sau một lúc lâu, lại đột nhiên đồng thời cất tiếng cười to.

Cười ngặt nghẽo đến đấm ngực dậm chân.

Quân Khương Lâm mất tự nhiên đem tay áo của mình kéo xuống, phẫn nộ nói:

- Coi như là không có việc gì rồi, chúng ta trở về đi.

- Ờ, tự ngươi trở về đi.

Cửu U Thập Tứ Thiếu không cười nữa, thanh âm thần thái, đều thể hiện một cảm giác rất hiu quạnh.

Chắp tay sau lưng, nhìn vào không trung mênh mông xa xa, thản nhiên nói:

- Từ nay về sau, ta sẽ ở lại Thiên Trụ Sơn này định cư luôn.

Ánh mắt của hắn xa xăm, chậm rãi nói:

- Bản công tử cả đời này, cũng chưa chắc sẽ lại tiến vào Huyền Huyền đại lục một bước. Có lẽ hôm nay từ biệt, ngươi và ta sẽ là cả đời vĩnh biệt rồi! ~!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện