- Bán Thánh? Lại còn ba Bán Thánh?
Quân Khương Lâm run rẩy bắp chân, truyền thuyết Chiến Cuồng đang ở đỉnh cao, tu vi cao lắm cũng chỉ là Bán Thánh. Nói như vậy, lúc này chẳng phải là muốn đồng thới đánh với ba Chiến Cuồng sao?
Ngày đó thực lực còn chưa hồi phục hoàn toàn Chiến Cuồng đã khó đối phó như vậy? nơi này lại có tận ba người chiến lực đầy đủ.
- Bây giờ không chỉ còn lại hai thôi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thở ra một hơi, oán hận ói ra nước miếng nói:
- Bổn công tử mấy ngàn năm qua rốt cục đây là lần đầu tiên liều mạng. Mẹ kiếp, thật sự là bị bức tới không còn cách nào khác… hơn nữa ba tên rốt cuộc cũng bị ta thủ tiêu một. Tên khốn kia, phút cuối cùng còn tự bạo suýt nữa khiến bổn công tử lật thuyền trong mương, theo hắn bồi mạng…
Quân Khương Lâm mồi hôi lạnh thấm ra. Vừa rồi vốn xảy ra âm thanh bất thình lình ầm ầm đại chấn, không ngờ là một vị Bán Thánh tự bạo! Ngoài mấy nghìn dặm đều chấn động. Cửu U Thập Tứ Thiếu từ tâm điểm của tiếng nổ bay ra ngoài, bộ dạng hình như đang bị thương rất nặng?
Hoặc là phải nói là biến thái…
- Suy nghĩ lung tung rồi. Bổn công tử cũng không tốt, ngũ tạng bị lệch vị trí rồi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu dồn dập truyền âm đến Quân Khương Lâm, sợ hắn đoán sai tình thế. Bây giờ miễn cưỡng chống đỡ tạm được nhưng nếu muốn tiếp tục đối phó một vị Bán Thánh, là điều không thể. Tiểu tử, nhìn bộ dạng ngươi có vẻ như lại có đột phá gì rồi. Thực lực lại tiếp tục tăng nhưng vẫn muốn suy nghĩ kỹ càng đừng để hai lão vương bát đản kia cuốn lấy. Vạn nhất ngươi bị hai người họ thịt mất thì sự thể không ổn lắm đâu.
Quân Khương Lâm đảo cặp mắt trắng dã, khinh thường nói:
- Ngươi cho rằng ta là người không biết cân nhắc lắm sao?
Một câu nói khiến Cửu U Thập Tứ Thiếu tức giận đến nỗi vết thương tái phát…
- Dùng thuốc này uống vào đi. Truyện Võng Du
Advertisement
Quân Khương Lâm vội vàng ném ra một viên Hồi Thiên Đan, truyền âm nói:
- Chút nữa có thể hồi phục ít nhiều, uống nhanh đi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không dài dòng, giương cổ nuốt, tiện tay giơ lên không trung một trảo, ba một tiếng, không khí ở trong tay hắn thoát ra, hóa thành một chén trà nhỏ. Ngay sau đó không khí róc rách chảy ra nước, đổ đầy một ly rượu, Cửu U Thập Tứ Thiếu giương lên cổ, uống hết.
Uống thuốc còn muốn dùng rượu, đúng là càn rở, Quân Khương Lâm nói thầm trong lòng.
Quân Khương Lâm trong lòng đang suy nghĩ, đã thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, hai mắt tinh quang chợt lóe lên:
- Hả, đây là thuốc gì vậy?
- Thuốc này hiệu quả không sai đúng không?
Quân Khương Lâm dương dương tự đắc hỏi.
Advertisement
- Há lại không sai, quả thực là hữu hiệu phi thường! Vết thương của bổn công tử trong nháy mắt đã khôi phục được bảy, tám phần mười! Thậm chí chân nguyên gần như tiêu hao đến cực đại cũng đã khôi phục ít nhất sáu thành. Đây rốt cục là linh dược gì vây? Tại sao lại có thần hiệu như thế?
Cửu U Thập Tứ Thiếu cực kỳ kinh ngạc. Cho đến bây giờ cũng không có thói quen dùng dược liệu. Lúc trước bị bao nhiêu đả thương nặng, cũng chỉ một mình tu dưỡng hoặc lấy thân mình Cửu U Ma khí tiến hành trị liệu khôi phục.
Nhưng bây giờ chỉ ăn có một viên đan dược nhỏ lại có thể khôi phục hơn phân nửa! Công hiệu của loại thần đan này quả thực là khiến người ta cắn lưỡi.
- Chỉ cần một viên nữa là có thể khôi phục hoàn toàn.
Cửu U Thập Tứ Thiếu liếm liếm môi, nói như thế.
Thấy Hồi Thiên Đan hữu hiệu, Quân Khương Lâm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nghe được Cửu U Thập Tứ Thiếu nói chuyện, không khỏi bĩu môi nói:
- Một viên nữa sao? Một viên nữa cũng chỉ làm cho dạ dày ngươi no thêm thôi. Loại thuốc này có hiệu quả trị liệu kinh người nhưng đương nhiên cũng có hạn chế. Trong vòng một tháng chỉ có thể ăn một viên! Ăn nhiều cũng không có hiệu quả, còn tưởng rằng ngươi là lão cường giả đỉnh cao ngay cả kiến thức về điểm ấy cũng không có!
- Tiểu tử ngươi… nói có lý!
Cửu U Thập Tứ Thiếu nghe xong Quân đại thiếu gia châm chọc, nhưng cũng rất hài lòng, ngược lại chợt nói:
- Từ trước đến nay nghịch thiên thần dược tất nhiên có hạn chế, bổn công tử nhất thời si mê, đúng là đã quên mất điểm này, thật là thiếu kiến thức.
- Ừ… Hai tên ngoại tộc kia vô cùng … Người … Tại sao còn không qua đây? Chẳng lẽ bọn hắn đã nhìn thấy ngươi khôi phục? Nhãn lực có thể cao như vậy sao?
Quân Khương Lâm bĩu môi, nhìn thấy ngoài mấy trăm trượng vẻ mặt giận dữ của hai tên dị tộc nhân, tò mò hỏi.
- Cẩu ** lực, thật sự bọn hắn không muốn đuổi theo đến đây à? Ta đoán chừng nơi này hạn chế vô cùng rất có khả năng chính là Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó thiết lập cấm chế. Cho dù bọn hắn có tâm, nhưng cũng không có khả năng vượt qua, cho nên mới không đến.
Cửu U Thập Tứ Thiếu sớm đã phát hiện nơi đây cổ quái chỉ là muốn hiểu cho rõ hơn mà thôi.
- Thì ra là thế, vậy thì tương đối dễ dàng xử lý rồi.
Quân Khương Lâm nhẹ lòng. Cửu U Đệ Nhất Thiếu người này… cũng rất âm nha, còn đệ lại một hậu thủ như thế này…
Hiện tại Quân đại thiếu gia tuy có tăng cấp, nhưng lại không biết mình tăng đến trình độ nào, còn đối phương cũng là Bán Thánh tầng thứ của siêu cấp cường giả. Nhưng lại không chỉ một người. Trong lòng đang nói thầm, làm thế nào để có thể được thử một lần, nếu tùy tiện đấu võ, ngộ nhỡ đối thủ một đường chạy về, vậy ta phiền toái lớn… Khi đó binh bại như núi đổ lại là chính mình.
Lúc này nghe nói hai tên quái vật kia không qua được, mới buông thả tâm lý xuống.
Phía sau tiếng gió vù vù, người đứng đầu ngoại tộc Sang Thượng Bắc Đào còn thở hồng hộc chạy tới. Tuy hắn cũng là tứ cấp Thánh Quân nhưng đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng hai vị Bán Thánh kia thì thực lực kém xa. Cho tới tận bây giờ mới đuổi theo.
Liếc mắt một cái nhìn thấy Quân Khương Lâm, ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?
Trong lòng dự cảm thấy điều bất thường.
- Tại sao ta lại ở đây ư? Mấy chục vạn người bên kia vốn đã bị bổn công tử giết sạch rồi. Ngươi nói ta không ở đây… Thì nên ở đâu?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, cười hì hì nói.
- Không thể nào! Ngươi gạt ta!
Sang Thượng Bắc Đào quát to một tiếng:
- Tộc của ta trăm vạn đại quân, đội hình lớn, há lại có thể thất bại dễ dàng như vậy?
Không biết là vô tình hay cố ý, Sang Thượng Bắc Đào không cố ý xem nhẹ hai chữ "Giết sạch" của Quân Khương Lâm.
Bởi vì theo Sang Thượng Bắc Đào thì cái gọi là giết sạch thật sự là chuyện vô căn cứ.
Bại, mặc dù loại khả năng này không lớn, nhưng cũng có một chút khả năng.
Nhưng mà giết … Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đó cũng không phải là một cái hay hai cái, một vạn hai vạn đại quân, đây chính là trăm vạn đại quân coi như đứng bất động. Một mình ngươi muốn giết cũng phải mệt chết. Coi như ngươi là tứ cấp Thánh Quân cũng không có khả năng!
Chỉ bằng mấy vạn người của các ngươi mà muốn giết sạch trăm vạn đại quân của ta? Ngươi cho rằng trăm vạn đại quân của ta là giấy?
- Lừa ngươi? Ta rảnh rỗi vậy sao?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, châm biếm nói:
- Ngươi cũng không phải con ta, ta làm gì có hứng thụ dụ dỗ ngươi cùng chơi? Cho dù ngươi sống chết muốn lạy ta làm cha nuôi, ta cũng không muốn nhận đứa con biến thái như ngươi a…
Càng nói về sau, Quân đại thiếu gia còn xúc động thở dài một tiếng. Giống như đối với Sang Thượng Bắc Đảo không bái được hắn làm cha nuôi nên buồn rầu không thôi…
Ngươi nói Quân đại thiếu gia này mồm miệng còn có thể độc đến trình độ nào? Người ta chưa nói cái gì, ở trong miệng hắn đã chuyển thành người ta cần bái hắn làm cha nuôi…
- Ngươi…
Sang Thượng Bắc Đảo mắt trợn trắng, thật lâu không nói ra. Hắn thân là địch nhân đại lục đã mấy ngàn năm. Nói là làm chưa từng bị nhục nhã như vậy. Nhục nhã như vậy quả nhiên là không thể nhẫn nại, lập tức muốn ra tay đánh bại một lần.
Cũng khiến cho hai gã áo bào trắng dị tộc nhân tiến lên từng bước, phất tay dừng lại, lời nói của Sang Thượng Bắc Đào:
- Chỉ được cái khoe võ mồm, ngươi muốn gì?
Nói xong, nhìn thấy Quân Khương Lâm, lành lạnh hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi là ai?
Sang Thượng Bắc Đào tuy là Thánh Quân Tứ cấp nhưng trong năm người ở đây, thực lực của hắn lại thấp nhất. Nhận thức của hắn đối với Quân đại thiếu gia còn phải kém xa. Căn bản là thực lực của Quân Khương Lâm không phải cỡ như hắn có thể suy đoán. Trên thực tế, tin tưởng bất kỳ kẻ nào cũng không thể tưởng tượng được có người nào đó trong vòng một ngày có thể tăng từ Thánh Quân Tứ cấp lên trình độ kinh khủng như vậy.
Tuy rằng Sang Thượng Bắc Đào không thể nhận ra, cũng không nghĩ sẽ không có người biết được thực lực thật sự của Quân đại thiếu gia. Ngay lúc Quân Khương Lâm xuất hiện, hai tên ngoại tộc Bán Thánh đồng thời cảm nhận được nguy cơ cùng rung động. Sâu trong linh hồn là rùng mình. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết vì sao người trẻ tuổi trước mắt lại có tu vi quỷ dị như vậy.
người trẻ tuổi trước mắt tuy không thể nhìn thấy tu vi của hắn sâu cạn thế nào. Vốn dĩ năng lực của hắn làm sao có thể vượt qua được trình độ của hai người mình. Vì sao ở trên người của hắn, lại tồn tại tồn tại cái gì đó khiến hai người cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
- Bổn tọa là ai? Bổn tọa chính là Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm hơi ngửa đầu:
- Tà Chi Quân Chủ chính là ta!
- Tà Chi Quân Chủ… Ha ha … Vua … Ngươi cũng xứng… Trám? Tà?
Sang Thượng Bắc Đào trước đó không nghe nói qua cái tên Quân Khương Lâm, lúc này nghe được, nhất thời cười to, nhưng chỉ cười đáp một nửa. lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Tiếng cười dập tắt, líu lưỡi nhìn lên Quân Khương Lâm. Nhất thời không nói nên lời.
Hai tên ở ngoại tộc Bán Thánh sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, đứng lên!
Tà Chi Quân Chủ, Quân Khương Lâm!
Ngay cả biệt hiệu, thậm chí có hai chữ Tà! Hơn nữa người này còn có thực lực kinh người như thế, làm người không thể đo lường được lực lượng tà môn quỷ dị thần bí.
Điều này không khỏi làm cho ba người này liên tưởng được nhiều hơn!
Năm đó Cửu U Đệ Nhất Thiếu lập hạ trên tấm bia đá. Hai câu cuối cùng chính là "Thiên thu phách nghiệp, vạn cổ tà công". Cho đến nay dị tộc nhân vẫn tràn đầy niềm tin, cho rằng bên trong vạn cổ tà công, chữ "Tà" chính là chỉ Thần tộc!
Cũng chỉ có duy nhất Thần Tộc mới phù hợp với chữ "Tà" này!
Bao nhiêu năm rồi Thần Tộc luôn luôn bị Huyền huyễn đại lục coi là đường ngang ngõ tắt, bị khinh thường! Như vậy, bốn chữ vạn cổ tà công không phải là Thần Tộc thì còn là phương nào?
Nhưng hôm nay vừa nghe thiếu niên này tiết lộ danh tính, tam đại cường giả dị tộc đều cảm thấy không được ổn!
Cái gọi là "Vạn cổ tà công"
Sẽ không phải là vị Tà Chi Quân Chủ này chứ?
Bọn hắn sững sờ một lúc, Quân Khương Lâm cũng không sửng sốt, kỳ lạ nhìn về phía Sang Thượng Bắc Đào cười cười, trịnh trọng nói:
- Đúng rồi, cái kia trên giường… bị đảo à? Có chuyện ta không thể không nói cho ngươi biết!
Quân Khương Lâm run rẩy bắp chân, truyền thuyết Chiến Cuồng đang ở đỉnh cao, tu vi cao lắm cũng chỉ là Bán Thánh. Nói như vậy, lúc này chẳng phải là muốn đồng thới đánh với ba Chiến Cuồng sao?
Ngày đó thực lực còn chưa hồi phục hoàn toàn Chiến Cuồng đã khó đối phó như vậy? nơi này lại có tận ba người chiến lực đầy đủ.
- Bây giờ không chỉ còn lại hai thôi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thở ra một hơi, oán hận ói ra nước miếng nói:
- Bổn công tử mấy ngàn năm qua rốt cục đây là lần đầu tiên liều mạng. Mẹ kiếp, thật sự là bị bức tới không còn cách nào khác… hơn nữa ba tên rốt cuộc cũng bị ta thủ tiêu một. Tên khốn kia, phút cuối cùng còn tự bạo suýt nữa khiến bổn công tử lật thuyền trong mương, theo hắn bồi mạng…
Quân Khương Lâm mồi hôi lạnh thấm ra. Vừa rồi vốn xảy ra âm thanh bất thình lình ầm ầm đại chấn, không ngờ là một vị Bán Thánh tự bạo! Ngoài mấy nghìn dặm đều chấn động. Cửu U Thập Tứ Thiếu từ tâm điểm của tiếng nổ bay ra ngoài, bộ dạng hình như đang bị thương rất nặng?
Hoặc là phải nói là biến thái…
- Suy nghĩ lung tung rồi. Bổn công tử cũng không tốt, ngũ tạng bị lệch vị trí rồi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu dồn dập truyền âm đến Quân Khương Lâm, sợ hắn đoán sai tình thế. Bây giờ miễn cưỡng chống đỡ tạm được nhưng nếu muốn tiếp tục đối phó một vị Bán Thánh, là điều không thể. Tiểu tử, nhìn bộ dạng ngươi có vẻ như lại có đột phá gì rồi. Thực lực lại tiếp tục tăng nhưng vẫn muốn suy nghĩ kỹ càng đừng để hai lão vương bát đản kia cuốn lấy. Vạn nhất ngươi bị hai người họ thịt mất thì sự thể không ổn lắm đâu.
Quân Khương Lâm đảo cặp mắt trắng dã, khinh thường nói:
- Ngươi cho rằng ta là người không biết cân nhắc lắm sao?
Một câu nói khiến Cửu U Thập Tứ Thiếu tức giận đến nỗi vết thương tái phát…
- Dùng thuốc này uống vào đi. Truyện Võng Du
Advertisement
Quân Khương Lâm vội vàng ném ra một viên Hồi Thiên Đan, truyền âm nói:
- Chút nữa có thể hồi phục ít nhiều, uống nhanh đi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không dài dòng, giương cổ nuốt, tiện tay giơ lên không trung một trảo, ba một tiếng, không khí ở trong tay hắn thoát ra, hóa thành một chén trà nhỏ. Ngay sau đó không khí róc rách chảy ra nước, đổ đầy một ly rượu, Cửu U Thập Tứ Thiếu giương lên cổ, uống hết.
Uống thuốc còn muốn dùng rượu, đúng là càn rở, Quân Khương Lâm nói thầm trong lòng.
Quân Khương Lâm trong lòng đang suy nghĩ, đã thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, hai mắt tinh quang chợt lóe lên:
- Hả, đây là thuốc gì vậy?
- Thuốc này hiệu quả không sai đúng không?
Quân Khương Lâm dương dương tự đắc hỏi.
Advertisement
- Há lại không sai, quả thực là hữu hiệu phi thường! Vết thương của bổn công tử trong nháy mắt đã khôi phục được bảy, tám phần mười! Thậm chí chân nguyên gần như tiêu hao đến cực đại cũng đã khôi phục ít nhất sáu thành. Đây rốt cục là linh dược gì vây? Tại sao lại có thần hiệu như thế?
Cửu U Thập Tứ Thiếu cực kỳ kinh ngạc. Cho đến bây giờ cũng không có thói quen dùng dược liệu. Lúc trước bị bao nhiêu đả thương nặng, cũng chỉ một mình tu dưỡng hoặc lấy thân mình Cửu U Ma khí tiến hành trị liệu khôi phục.
Nhưng bây giờ chỉ ăn có một viên đan dược nhỏ lại có thể khôi phục hơn phân nửa! Công hiệu của loại thần đan này quả thực là khiến người ta cắn lưỡi.
- Chỉ cần một viên nữa là có thể khôi phục hoàn toàn.
Cửu U Thập Tứ Thiếu liếm liếm môi, nói như thế.
Thấy Hồi Thiên Đan hữu hiệu, Quân Khương Lâm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nghe được Cửu U Thập Tứ Thiếu nói chuyện, không khỏi bĩu môi nói:
- Một viên nữa sao? Một viên nữa cũng chỉ làm cho dạ dày ngươi no thêm thôi. Loại thuốc này có hiệu quả trị liệu kinh người nhưng đương nhiên cũng có hạn chế. Trong vòng một tháng chỉ có thể ăn một viên! Ăn nhiều cũng không có hiệu quả, còn tưởng rằng ngươi là lão cường giả đỉnh cao ngay cả kiến thức về điểm ấy cũng không có!
- Tiểu tử ngươi… nói có lý!
Cửu U Thập Tứ Thiếu nghe xong Quân đại thiếu gia châm chọc, nhưng cũng rất hài lòng, ngược lại chợt nói:
- Từ trước đến nay nghịch thiên thần dược tất nhiên có hạn chế, bổn công tử nhất thời si mê, đúng là đã quên mất điểm này, thật là thiếu kiến thức.
- Ừ… Hai tên ngoại tộc kia vô cùng … Người … Tại sao còn không qua đây? Chẳng lẽ bọn hắn đã nhìn thấy ngươi khôi phục? Nhãn lực có thể cao như vậy sao?
Quân Khương Lâm bĩu môi, nhìn thấy ngoài mấy trăm trượng vẻ mặt giận dữ của hai tên dị tộc nhân, tò mò hỏi.
- Cẩu ** lực, thật sự bọn hắn không muốn đuổi theo đến đây à? Ta đoán chừng nơi này hạn chế vô cùng rất có khả năng chính là Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó thiết lập cấm chế. Cho dù bọn hắn có tâm, nhưng cũng không có khả năng vượt qua, cho nên mới không đến.
Cửu U Thập Tứ Thiếu sớm đã phát hiện nơi đây cổ quái chỉ là muốn hiểu cho rõ hơn mà thôi.
- Thì ra là thế, vậy thì tương đối dễ dàng xử lý rồi.
Quân Khương Lâm nhẹ lòng. Cửu U Đệ Nhất Thiếu người này… cũng rất âm nha, còn đệ lại một hậu thủ như thế này…
Hiện tại Quân đại thiếu gia tuy có tăng cấp, nhưng lại không biết mình tăng đến trình độ nào, còn đối phương cũng là Bán Thánh tầng thứ của siêu cấp cường giả. Nhưng lại không chỉ một người. Trong lòng đang nói thầm, làm thế nào để có thể được thử một lần, nếu tùy tiện đấu võ, ngộ nhỡ đối thủ một đường chạy về, vậy ta phiền toái lớn… Khi đó binh bại như núi đổ lại là chính mình.
Lúc này nghe nói hai tên quái vật kia không qua được, mới buông thả tâm lý xuống.
Phía sau tiếng gió vù vù, người đứng đầu ngoại tộc Sang Thượng Bắc Đào còn thở hồng hộc chạy tới. Tuy hắn cũng là tứ cấp Thánh Quân nhưng đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng hai vị Bán Thánh kia thì thực lực kém xa. Cho tới tận bây giờ mới đuổi theo.
Liếc mắt một cái nhìn thấy Quân Khương Lâm, ngẩn ra, hỏi:
- Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?
Trong lòng dự cảm thấy điều bất thường.
- Tại sao ta lại ở đây ư? Mấy chục vạn người bên kia vốn đã bị bổn công tử giết sạch rồi. Ngươi nói ta không ở đây… Thì nên ở đâu?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, cười hì hì nói.
- Không thể nào! Ngươi gạt ta!
Sang Thượng Bắc Đào quát to một tiếng:
- Tộc của ta trăm vạn đại quân, đội hình lớn, há lại có thể thất bại dễ dàng như vậy?
Không biết là vô tình hay cố ý, Sang Thượng Bắc Đào không cố ý xem nhẹ hai chữ "Giết sạch" của Quân Khương Lâm.
Bởi vì theo Sang Thượng Bắc Đào thì cái gọi là giết sạch thật sự là chuyện vô căn cứ.
Bại, mặc dù loại khả năng này không lớn, nhưng cũng có một chút khả năng.
Nhưng mà giết … Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đó cũng không phải là một cái hay hai cái, một vạn hai vạn đại quân, đây chính là trăm vạn đại quân coi như đứng bất động. Một mình ngươi muốn giết cũng phải mệt chết. Coi như ngươi là tứ cấp Thánh Quân cũng không có khả năng!
Chỉ bằng mấy vạn người của các ngươi mà muốn giết sạch trăm vạn đại quân của ta? Ngươi cho rằng trăm vạn đại quân của ta là giấy?
- Lừa ngươi? Ta rảnh rỗi vậy sao?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, châm biếm nói:
- Ngươi cũng không phải con ta, ta làm gì có hứng thụ dụ dỗ ngươi cùng chơi? Cho dù ngươi sống chết muốn lạy ta làm cha nuôi, ta cũng không muốn nhận đứa con biến thái như ngươi a…
Càng nói về sau, Quân đại thiếu gia còn xúc động thở dài một tiếng. Giống như đối với Sang Thượng Bắc Đảo không bái được hắn làm cha nuôi nên buồn rầu không thôi…
Ngươi nói Quân đại thiếu gia này mồm miệng còn có thể độc đến trình độ nào? Người ta chưa nói cái gì, ở trong miệng hắn đã chuyển thành người ta cần bái hắn làm cha nuôi…
- Ngươi…
Sang Thượng Bắc Đảo mắt trợn trắng, thật lâu không nói ra. Hắn thân là địch nhân đại lục đã mấy ngàn năm. Nói là làm chưa từng bị nhục nhã như vậy. Nhục nhã như vậy quả nhiên là không thể nhẫn nại, lập tức muốn ra tay đánh bại một lần.
Cũng khiến cho hai gã áo bào trắng dị tộc nhân tiến lên từng bước, phất tay dừng lại, lời nói của Sang Thượng Bắc Đào:
- Chỉ được cái khoe võ mồm, ngươi muốn gì?
Nói xong, nhìn thấy Quân Khương Lâm, lành lạnh hỏi:
- Người trẻ tuổi, ngươi là ai?
Sang Thượng Bắc Đào tuy là Thánh Quân Tứ cấp nhưng trong năm người ở đây, thực lực của hắn lại thấp nhất. Nhận thức của hắn đối với Quân đại thiếu gia còn phải kém xa. Căn bản là thực lực của Quân Khương Lâm không phải cỡ như hắn có thể suy đoán. Trên thực tế, tin tưởng bất kỳ kẻ nào cũng không thể tưởng tượng được có người nào đó trong vòng một ngày có thể tăng từ Thánh Quân Tứ cấp lên trình độ kinh khủng như vậy.
Tuy rằng Sang Thượng Bắc Đào không thể nhận ra, cũng không nghĩ sẽ không có người biết được thực lực thật sự của Quân đại thiếu gia. Ngay lúc Quân Khương Lâm xuất hiện, hai tên ngoại tộc Bán Thánh đồng thời cảm nhận được nguy cơ cùng rung động. Sâu trong linh hồn là rùng mình. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết vì sao người trẻ tuổi trước mắt lại có tu vi quỷ dị như vậy.
người trẻ tuổi trước mắt tuy không thể nhìn thấy tu vi của hắn sâu cạn thế nào. Vốn dĩ năng lực của hắn làm sao có thể vượt qua được trình độ của hai người mình. Vì sao ở trên người của hắn, lại tồn tại tồn tại cái gì đó khiến hai người cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
- Bổn tọa là ai? Bổn tọa chính là Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm hơi ngửa đầu:
- Tà Chi Quân Chủ chính là ta!
- Tà Chi Quân Chủ… Ha ha … Vua … Ngươi cũng xứng… Trám? Tà?
Sang Thượng Bắc Đào trước đó không nghe nói qua cái tên Quân Khương Lâm, lúc này nghe được, nhất thời cười to, nhưng chỉ cười đáp một nửa. lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Tiếng cười dập tắt, líu lưỡi nhìn lên Quân Khương Lâm. Nhất thời không nói nên lời.
Hai tên ở ngoại tộc Bán Thánh sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, đứng lên!
Tà Chi Quân Chủ, Quân Khương Lâm!
Ngay cả biệt hiệu, thậm chí có hai chữ Tà! Hơn nữa người này còn có thực lực kinh người như thế, làm người không thể đo lường được lực lượng tà môn quỷ dị thần bí.
Điều này không khỏi làm cho ba người này liên tưởng được nhiều hơn!
Năm đó Cửu U Đệ Nhất Thiếu lập hạ trên tấm bia đá. Hai câu cuối cùng chính là "Thiên thu phách nghiệp, vạn cổ tà công". Cho đến nay dị tộc nhân vẫn tràn đầy niềm tin, cho rằng bên trong vạn cổ tà công, chữ "Tà" chính là chỉ Thần tộc!
Cũng chỉ có duy nhất Thần Tộc mới phù hợp với chữ "Tà" này!
Bao nhiêu năm rồi Thần Tộc luôn luôn bị Huyền huyễn đại lục coi là đường ngang ngõ tắt, bị khinh thường! Như vậy, bốn chữ vạn cổ tà công không phải là Thần Tộc thì còn là phương nào?
Nhưng hôm nay vừa nghe thiếu niên này tiết lộ danh tính, tam đại cường giả dị tộc đều cảm thấy không được ổn!
Cái gọi là "Vạn cổ tà công"
Sẽ không phải là vị Tà Chi Quân Chủ này chứ?
Bọn hắn sững sờ một lúc, Quân Khương Lâm cũng không sửng sốt, kỳ lạ nhìn về phía Sang Thượng Bắc Đào cười cười, trịnh trọng nói:
- Đúng rồi, cái kia trên giường… bị đảo à? Có chuyện ta không thể không nói cho ngươi biết!
Danh sách chương