- Vậy sao? Thế thì ta muốn chúc mừng Tà Quân đại nhân, bởi vì rốt cuộc ngươi cũng tìm được ta, giờ không cần phải… nhớ nhung suy nghĩ nữa!
Thân thể Nguyệt Nhi run rẩy, nhưng vẫn quật cường nói:
- Năm đó, Quân Chiến Thiên giết cả nhà ta, chỉ còn lại mình ta. Mà bây giờ, vị này là cháu trai của Quân Chiến Thiên, muốn giết cả ta, coi như diệt cỏ phải diệt tận gốc, vĩnh viễn không có họa về sau.
- Không!
Quản Thanh Nguyệt kêu lên một tiếng, đột nhiên nhìn Quân Khương Lâm, khan khàn cầu xin nói:
- Quân tam thiếu… Xin ngươi, xin ngươi buông tha cho nàng! Buông tha cho Nguyệt Nhi! Nàng là người cả đời ta yêu tha thiết! Người ta yêu nhất, không có Nguyệt Nhi, ta …ta không thể sống nổi!(NB: Bỏ cả giang sơn vì người đẹp. Ai ngờ người đẹp thích giang sơn)
Thân thể của hắn run lên, miệng cũng run rẩy, ánh mắt cũng tràn đầy tuyệt vọng. Bởi vì hắn thấy được trong mắt Quân Khương Lâm đằng đằng sát khí, khàn giọng kêu lên:
- Quân tam thiếu, bây giờ ngươi đã cùng tỷ ta kết thân, chẳng lẽ; ngay cả hạnh phúc của em vợ cũng muốn lấy đi sao? Xin ngươi…
Quân Khương Lâm toàn thân chấn động.
Không thể không nói, câu này của Quản Thanh Nguyệt là bệnh nặng chữa loạn ai ngờ cũng vừa vặn nói đến điểm mấu chốt.
Quân Khương Lâm sở dĩ không có thể tha thứ cho Nguyệt Nhi là vì nữ tử đối với Quân gia thủy chung đang có ý đồ bất lương. Thậm chí là bây giờ, thậm chí đang chiến đấu vì đại lục nhưng trong mắt cô ta, nỗi phẫn uất đối với Quân gia không giảm bớt phần nào!
Advertisement
- Nguyệt Nhi! Phụ thân ngươi là ai? Tổ phụ của ngươi là ai? Vì sao thù hận đối với Quân gia sâu như vậy? Ta tin ông nội không phải là kẻ lạm sát kẻ vô tội, nếu ngươi có thể nói ra đạo lý, ta có thể trả lại công đạo cho ngươi!
Quân Khương Lâm thở dài một hơi, chậm rãi hỏi.
- Chẳng lẽ lại oan uổng cho ông nội ngươi? Ông nội ta chính là Sở Thiết Thành, vốn là Đại Yến quốc hộ quốc Đại tướng quân! Thiên Hương quốc lập quốc, dẫn quân thảo phạt Quân Chiến Thiên, ông nội ta binh bại. Cuối cùng chết thảm dưới đao tàn sát của Quân Chiến Thiên!
Nguyệt Nhi cô nương hai mắt rưng rưng, trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm nói:
- Năm đó Đại Yến quốc mất nước, cha ta Sở Trường Phong dẫn theo cả nhà già trẻ dấn thân vào đế quốc Vũ Đường, trong khi giao chiến với Quân Vô Hối lại bị giết!
- Ông nội và cha lần lượt ra đi. Sở gia không còn ai dựa vào hoặc là người ly hương hèn mọn, chỉ trong vòng một đêm Sở gia bị Vũ Đường thế gia từng bước xâm chiếm đến không còn gì. Gia bại người vong, ta ngàn dặm xa xôi đuổi đến Thiên Hương chính là vì báo thù. Sở gia gặp bất hạnh chính là vì Quân gia. Cả nhà các ngươi đều là đao phủ máu tanh!
Quân Khương Lâm cười rộ lên:
Advertisement
- Ta thấy Sở gia lụi bại là do Vũ Đường gia táng tận thiên lương! Cái gọi là hận thù, cũng chỉ là do ông nội và cha ngươi bị giết ở chiến trường cho nên nhà ngươi mới lụi bại. Mà cô nương lại đem nỗi bất hạnh này quy cho Quân gia ta? Ý của cô nương đúng vậy không? Xem giọng điệu của cô nương, gia phụ nếu không thắng thì có phải Quân gia trở thành đại ân nhân phải không? Là thế này phải không? Hay nếu thua bởi ông nội cô, Quân gia ta nhà tan cửa nát vậy ta có quyền hận Sở gia?
Nguyệt Nhi nghe vậy không khỏi sững sờ, nhưng nàng từ nhỏ vì gia bại đã phải lang bạt kỳ hồ, nhận hết khổ sở, sớm đem sự không may này đổ lên đầu Quân gia. Chỉ cảm thấy nếu không có Quân gia, thì gia tộc đã hạnh phúc mỹ mãn, chưa từng đứng trên lập trường khác mà cân nhắc lại. Hôm nay nghe thấy Quân Khương Lâm hỏi lại, như bừng tỉnh, như bị nước băng xối lên đầu! Trong nhất thời lại không biết phản ứng như thế nào!
Quân Khương Lâm lại nói:
- Ha ha…nghe giọng điệu của cô nương thì sự thù hận trong cô là rất lớn. Nếu theo lý luận của cô nương mà nói, Quân gia ta đây là kẻ thù, chắc chắn phải kể đến thiên hạ. Chúng ta chỉ là thay mặt Thiên Hương chinh chiến sa trường, chết trên dưới trăm vạn binh mã mà thôi. Mỗi người đều muốn báo thù… Chính là Quân gia có mấy cái đầu chờ các ngươi đến báo thù? Thật buồn cười! chính là trong ngày hôm nay máu tanh còn đầy tay, tàn quân vô tình Quân Khương Lâm. Bổn quân hôm nay chỉ có ý nghĩ muốn giết chết thật nhiều ngoại tộc, tính ra có vài chục vạn. Không chừng bọn hắn cũng rất muốn tìm tới ta trả thù. Bởi vì ta chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản họ tiến vào Huyền Huyền đại lục
Lúc trước Quân Khương Lâm cũng không ngờ cái Nguyệt Nhi gọi là huyết hải thâm thù không ngờ lại như vậy. Lời nói của Nguyệt Nhi theo nhân quả mà nói, thật khó có thể thừa nhận, nhưng đối với Quân Khương Lâm mà nói, cũng rất buồn cười.
Thật sự buồn cười!
Trách nhiệm của quân nhân cho tới bây giờ cũng chỉ là bảo vệ quốc gia, bỏ mạng nơi sa trường vốn là kết cục tốt nhất của người chiến sĩ. Nếu mỗi vị tướng sĩ chết trận sa trường, người nhà của họ cũng phải đi tìm đối phương trả thù, vậy thì thiên hạ chân chính đại loạn rồi…
Quân nhân với quân nhân trong lúc đó, cho tới bây giờ cũng không thù hận gì!
Cũng chỉ có bất đồng quan điểm thôi!
Không hơn!
Quản Thanh Nguyệt giữ chặt Nguyệt Nhi, ôm cánh tay của nàng, vội vàng giải thích, nói:
- Quân Khương Lâm… Tỷ phu, ngài hãy nghe ta nói. Trong thời gian này, ta luôn luôn khuyên nàng, thực ra… Thù hận của Nguyệt Nhi hiện giờ đã xuôi đi rất nhiều, xin ngươi hãy tin ta, chỉ cần Nguyệt Nhi theo ta, tuyệt đối sẽ không gây hại đến chuyện của Quân gia!
Quản Thanh Nguyệt căng thẳng, liền một tiếng tỷ phu cũng kêu lên, chẳng những kêu liên tục mà còn trực tiếp xưng hô thế này!
Nguyệt Nhi bị hắn bắt lấy cánh tay. Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nét mặt vẫn bi phẫn như cũ, nhưng không tiếp tục giãy giụa, thực ra nàng cũng rõ đạo lý của người trong cuộc, chẳng qua là vì tâm linh gửi gắm bao năm mà không chịu nhìn thẳng vào vấn đề. Hôm nay được Quân Khương Lâm cảnh tỉnh, tất cả đều đã rõ ràng.
- Ngươi cam đoan? Ngươi cam đoan được sao? Nếu ta phải nhổ cỏ nhổ tận gốc, thì không thể không giết!
Quân Khương Lâm mặt lạnh nói. Nhưng lời nói lúc này không còn sát ý nữa rồi. Thù hận của Nguyệt Nhi nhìn như là thâm thù. Nhưng trên thực tế, chỉ là một tiểu cô nương gửi gắm tâm linh vào đó thôi.
Sở gia nhà tan cửa nát chính là bởi vì tư tưởng "Báo thù" này mới khiến nàng sống sót cho tới tận bây giờ.
Nếu ngay cả niềm tin này cũng bị sụp đổ, chỉ sợ Nguyệt Nhi cô nương cũng sụp đổ mất.
Quân Khương Lâm không giết, nguyên nhân chính không phải vì do Nguyệt Nhi là người phụ nữ của cậu em vợ, cậu em vợ… đúng là có chút mặt mũi, nhưng vẫn còn trẻ con lắm. Lại cũng phải nhìn Quân đại thiếu xem có chịu cho hắn vài phần mặt mũi không đã…. Ngôn Tình Tổng Tài
Nguyên nhân chủ yếu cũng ở chỗ… Hiện tại Nguyệt Nhi thật sự quá yếu…
Hiện tại tu vi của nàng còn chưa đến bậc Kim Huyền thô thiển, tu vi như thế, cho dù là thực lực thấp nhất của một người trong Quân gia đứng ra không làm gì cho nàng cầm đao chém. Chỉ sợ đến khi nàng mệt chết cũng chưa chắc có thể chém ngã nổi một cái lông tơ.
Mưu mô quỷ kế thực có thể đối phó cao thủ nhưng chỉ đối với cao thủ tầm thường mà thôi. Đối với sức manh tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế đều là chuyện đáng cười nhất!
Cho tới bây giờ Quân Khương Lâm vẫn là người sống thực. Lấy tư cách địa vị thực lực cường đại của Quân gia hiện nay như vậy, sự tồn tại của Nguyệt Nhi ở trong lòng hắn chỉ sợ không bằng cả con kiến. Căn bản là không cần đặc biệt để ý.
- Nếu ngươi nhất định phải giết, Thanh Nguyệt nguyện thay mặt!
Quản Thanh Nguyệt ngẩn mặt ra, hai mắt đỏ lên, cắn răng nói:
- Nếu không thể thay mặt thì tình nguyện cùng chết! Nắm tay nhau mà chết, cùng đi xuống hoàng tuyền!
Nói xong một câu, hắn đã tự mình cắn nát môi, máu tươi chảy ròng! Nhưng hắn không chịu lau đi, hai mắt không chớp nhìn lên Quân Khương Lâm. Từ từ quỳ xuống!
- Thanh Nguyệt!
Nguyệt Nhi thét lên một tiếng kinh hãi, vô cùng đau lòng khi nhìn thấy hắn. Chỉ cảm thấy tâm trạng khó tả. Trong lúc nhất thời thốt lên chứ không nói lên được lời nào.
Chính là người đàn ông này, theo đuổi mình, chưa bao giờ có ý định thay đổi. Cho dù là mình có lừa dối thì hắn cũng chưa bao giờ thay đổi ước nguyện ban đầu. Luôn luôn cố gắng đến mức tốt nhất có thể việc mình nhờ hắn.
Lúc trước, bản thân mình vì trả thù Quân gia, bày ra mưu kế, đặc biệt cố ý tiếp cận hắn, lợi dụng hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ mình. Chờ mình biết được tình hình thực tế, không nói một tiếng bỏ đi Thiên Hương Thành, hắn cũng không một câu oán hận. Về sau ở Thiên Hương thành thấy mình, hắn vẫn si tình, trước sau như một.
Sau khi mưu kế của mình bị Quân Khương Lâm hiểu rõ, bất đắc dĩ mới chạy trốn khỏi Thiên Hương thành, không ngờ bị phát hiện. Quân gia bây giờ thế lực cường đại, thiên địa rộng lớn, nhưng cũng không có nơi nào nương thân.
Cũng chính lúc này, Quản Thanh Nguyệt lần thứ hai xuất hiện trước mặt mình, thà rằng phản bội gia tộc cũng bảo vệ mình. Trong mấy ngày này, vì bảo vệ mình mà mấy lần bị phụ thân Quản Đông Lưu đánh cho thương tích đầy mình. Nhưng cũng vẫn dứt khoát một lòng.
Hôm nay lại là vì mình mà quỳ xuống. Hắn từ bỏ sự tôn nghiêm của người đàn ông vì mình mà cầu xin, hắn càng cam tâm từ bỏ tính mạng của mình để cho mình được sống. Nếu mình nhất định phải chết, hắn lại muốn chết cùng mình!
Chân tình như vậy, trong thiên hạ có mấy người đàn ông có thể vì người mình yêu mà làm được điều này?
Mình đã có được nhiều như vậy, tại sao còn chưa biết đủ?
Chân tình như thế, tại sao trước giờ mình chưa từng để ý đến! Chẳng lẽ lòng mình thật sự mù sao?
Giờ đây tâm trạng Nguyệt Nhi rất rối rắm, lại bị Quản Thanh Nguyệt tuổi trẻ si tình khơi dậy.
Quản Đông Lưu thở dài một tiếng, chậm chạp nói:
- Quân… thiếu chủ. Lại nói tiếp chuyện này, là Quản gia xin lỗi Quân gia, Thanh Nguyệt si tình như thế, lão phu nhất thời không thể làm gì… Cũng chỉ muốn đem chuyện này tạm thời tha xuống, lần này tiến đến Thiên Nam hỗ trợ chiến đấu, vốn cũng chỉ tính toán dốc hết tâm lực cho đại lục. Nếu có thể gặp ngươi giải thích rõ ràng là tốt nhất. Nếu không gặp được, người một nhà đều sẽ chết hết ở chỗ này, tất cả cũng đề theo gió bay đi…
Nghiêng mặt liếc mắt một cái. Thực ra đại thiếu gia của Quản gia đối với đệ đệ của mình si mê một người con gái, đại trượng phu gì mà vì một người đàn bà có đáng phải thế không…
Quân Khương Lâm thản nhiên gật đầu, nhìn Quản Thanh Nguyệt nói:
- Quản Thanh Nguyệt, ngươi thực sự muốn chết thay nàng sao? Cũng được, ngươi đã mở miệng dù sao ta cũng phải cho ngươi một cái nhân tình, cũng không cần cùng xuống Hoàng tuyền. Nếu ngươi thực sự muốn chết thay nàng, cũng có thể, dù sao ta cũng chỉ lấy một mạng như vậy cũng đủ rồi. Hoặc là ngươi chết, hoặc là nàng chết, ai cũng được!
Lời này vừa nói ra, người nào cũng biết Quân Khương Lâm không thể giải quyết đúng sai.
Trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều đại biến, trong lòng đều thầm mắng Quân Khương Lâm thái quá, không hợp với đạo làm người.
Nhưng Quản Thanh Nguyệt cũng nhảy dựng lên, vui mừng nói:
- Lời ấy là thật sao?
- Nhân ngôn làm tín, không ai không dựa vào chữ tín để sống trên nhân thế, Quân
Mạc Tà ta chưa bao giờ biết nói đùa!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói. Xem bộ dạng tiểu tử này đúng là chuyện gì cũng dám làm… Được thôi, ta sẽ tác thành cho hắn!
Thân thể Nguyệt Nhi run rẩy, nhưng vẫn quật cường nói:
- Năm đó, Quân Chiến Thiên giết cả nhà ta, chỉ còn lại mình ta. Mà bây giờ, vị này là cháu trai của Quân Chiến Thiên, muốn giết cả ta, coi như diệt cỏ phải diệt tận gốc, vĩnh viễn không có họa về sau.
- Không!
Quản Thanh Nguyệt kêu lên một tiếng, đột nhiên nhìn Quân Khương Lâm, khan khàn cầu xin nói:
- Quân tam thiếu… Xin ngươi, xin ngươi buông tha cho nàng! Buông tha cho Nguyệt Nhi! Nàng là người cả đời ta yêu tha thiết! Người ta yêu nhất, không có Nguyệt Nhi, ta …ta không thể sống nổi!(NB: Bỏ cả giang sơn vì người đẹp. Ai ngờ người đẹp thích giang sơn)
Thân thể của hắn run lên, miệng cũng run rẩy, ánh mắt cũng tràn đầy tuyệt vọng. Bởi vì hắn thấy được trong mắt Quân Khương Lâm đằng đằng sát khí, khàn giọng kêu lên:
- Quân tam thiếu, bây giờ ngươi đã cùng tỷ ta kết thân, chẳng lẽ; ngay cả hạnh phúc của em vợ cũng muốn lấy đi sao? Xin ngươi…
Quân Khương Lâm toàn thân chấn động.
Không thể không nói, câu này của Quản Thanh Nguyệt là bệnh nặng chữa loạn ai ngờ cũng vừa vặn nói đến điểm mấu chốt.
Quân Khương Lâm sở dĩ không có thể tha thứ cho Nguyệt Nhi là vì nữ tử đối với Quân gia thủy chung đang có ý đồ bất lương. Thậm chí là bây giờ, thậm chí đang chiến đấu vì đại lục nhưng trong mắt cô ta, nỗi phẫn uất đối với Quân gia không giảm bớt phần nào!
Advertisement
- Nguyệt Nhi! Phụ thân ngươi là ai? Tổ phụ của ngươi là ai? Vì sao thù hận đối với Quân gia sâu như vậy? Ta tin ông nội không phải là kẻ lạm sát kẻ vô tội, nếu ngươi có thể nói ra đạo lý, ta có thể trả lại công đạo cho ngươi!
Quân Khương Lâm thở dài một hơi, chậm rãi hỏi.
- Chẳng lẽ lại oan uổng cho ông nội ngươi? Ông nội ta chính là Sở Thiết Thành, vốn là Đại Yến quốc hộ quốc Đại tướng quân! Thiên Hương quốc lập quốc, dẫn quân thảo phạt Quân Chiến Thiên, ông nội ta binh bại. Cuối cùng chết thảm dưới đao tàn sát của Quân Chiến Thiên!
Nguyệt Nhi cô nương hai mắt rưng rưng, trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm nói:
- Năm đó Đại Yến quốc mất nước, cha ta Sở Trường Phong dẫn theo cả nhà già trẻ dấn thân vào đế quốc Vũ Đường, trong khi giao chiến với Quân Vô Hối lại bị giết!
- Ông nội và cha lần lượt ra đi. Sở gia không còn ai dựa vào hoặc là người ly hương hèn mọn, chỉ trong vòng một đêm Sở gia bị Vũ Đường thế gia từng bước xâm chiếm đến không còn gì. Gia bại người vong, ta ngàn dặm xa xôi đuổi đến Thiên Hương chính là vì báo thù. Sở gia gặp bất hạnh chính là vì Quân gia. Cả nhà các ngươi đều là đao phủ máu tanh!
Quân Khương Lâm cười rộ lên:
Advertisement
- Ta thấy Sở gia lụi bại là do Vũ Đường gia táng tận thiên lương! Cái gọi là hận thù, cũng chỉ là do ông nội và cha ngươi bị giết ở chiến trường cho nên nhà ngươi mới lụi bại. Mà cô nương lại đem nỗi bất hạnh này quy cho Quân gia ta? Ý của cô nương đúng vậy không? Xem giọng điệu của cô nương, gia phụ nếu không thắng thì có phải Quân gia trở thành đại ân nhân phải không? Là thế này phải không? Hay nếu thua bởi ông nội cô, Quân gia ta nhà tan cửa nát vậy ta có quyền hận Sở gia?
Nguyệt Nhi nghe vậy không khỏi sững sờ, nhưng nàng từ nhỏ vì gia bại đã phải lang bạt kỳ hồ, nhận hết khổ sở, sớm đem sự không may này đổ lên đầu Quân gia. Chỉ cảm thấy nếu không có Quân gia, thì gia tộc đã hạnh phúc mỹ mãn, chưa từng đứng trên lập trường khác mà cân nhắc lại. Hôm nay nghe thấy Quân Khương Lâm hỏi lại, như bừng tỉnh, như bị nước băng xối lên đầu! Trong nhất thời lại không biết phản ứng như thế nào!
Quân Khương Lâm lại nói:
- Ha ha…nghe giọng điệu của cô nương thì sự thù hận trong cô là rất lớn. Nếu theo lý luận của cô nương mà nói, Quân gia ta đây là kẻ thù, chắc chắn phải kể đến thiên hạ. Chúng ta chỉ là thay mặt Thiên Hương chinh chiến sa trường, chết trên dưới trăm vạn binh mã mà thôi. Mỗi người đều muốn báo thù… Chính là Quân gia có mấy cái đầu chờ các ngươi đến báo thù? Thật buồn cười! chính là trong ngày hôm nay máu tanh còn đầy tay, tàn quân vô tình Quân Khương Lâm. Bổn quân hôm nay chỉ có ý nghĩ muốn giết chết thật nhiều ngoại tộc, tính ra có vài chục vạn. Không chừng bọn hắn cũng rất muốn tìm tới ta trả thù. Bởi vì ta chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản họ tiến vào Huyền Huyền đại lục
Lúc trước Quân Khương Lâm cũng không ngờ cái Nguyệt Nhi gọi là huyết hải thâm thù không ngờ lại như vậy. Lời nói của Nguyệt Nhi theo nhân quả mà nói, thật khó có thể thừa nhận, nhưng đối với Quân Khương Lâm mà nói, cũng rất buồn cười.
Thật sự buồn cười!
Trách nhiệm của quân nhân cho tới bây giờ cũng chỉ là bảo vệ quốc gia, bỏ mạng nơi sa trường vốn là kết cục tốt nhất của người chiến sĩ. Nếu mỗi vị tướng sĩ chết trận sa trường, người nhà của họ cũng phải đi tìm đối phương trả thù, vậy thì thiên hạ chân chính đại loạn rồi…
Quân nhân với quân nhân trong lúc đó, cho tới bây giờ cũng không thù hận gì!
Cũng chỉ có bất đồng quan điểm thôi!
Không hơn!
Quản Thanh Nguyệt giữ chặt Nguyệt Nhi, ôm cánh tay của nàng, vội vàng giải thích, nói:
- Quân Khương Lâm… Tỷ phu, ngài hãy nghe ta nói. Trong thời gian này, ta luôn luôn khuyên nàng, thực ra… Thù hận của Nguyệt Nhi hiện giờ đã xuôi đi rất nhiều, xin ngươi hãy tin ta, chỉ cần Nguyệt Nhi theo ta, tuyệt đối sẽ không gây hại đến chuyện của Quân gia!
Quản Thanh Nguyệt căng thẳng, liền một tiếng tỷ phu cũng kêu lên, chẳng những kêu liên tục mà còn trực tiếp xưng hô thế này!
Nguyệt Nhi bị hắn bắt lấy cánh tay. Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nét mặt vẫn bi phẫn như cũ, nhưng không tiếp tục giãy giụa, thực ra nàng cũng rõ đạo lý của người trong cuộc, chẳng qua là vì tâm linh gửi gắm bao năm mà không chịu nhìn thẳng vào vấn đề. Hôm nay được Quân Khương Lâm cảnh tỉnh, tất cả đều đã rõ ràng.
- Ngươi cam đoan? Ngươi cam đoan được sao? Nếu ta phải nhổ cỏ nhổ tận gốc, thì không thể không giết!
Quân Khương Lâm mặt lạnh nói. Nhưng lời nói lúc này không còn sát ý nữa rồi. Thù hận của Nguyệt Nhi nhìn như là thâm thù. Nhưng trên thực tế, chỉ là một tiểu cô nương gửi gắm tâm linh vào đó thôi.
Sở gia nhà tan cửa nát chính là bởi vì tư tưởng "Báo thù" này mới khiến nàng sống sót cho tới tận bây giờ.
Nếu ngay cả niềm tin này cũng bị sụp đổ, chỉ sợ Nguyệt Nhi cô nương cũng sụp đổ mất.
Quân Khương Lâm không giết, nguyên nhân chính không phải vì do Nguyệt Nhi là người phụ nữ của cậu em vợ, cậu em vợ… đúng là có chút mặt mũi, nhưng vẫn còn trẻ con lắm. Lại cũng phải nhìn Quân đại thiếu xem có chịu cho hắn vài phần mặt mũi không đã…. Ngôn Tình Tổng Tài
Nguyên nhân chủ yếu cũng ở chỗ… Hiện tại Nguyệt Nhi thật sự quá yếu…
Hiện tại tu vi của nàng còn chưa đến bậc Kim Huyền thô thiển, tu vi như thế, cho dù là thực lực thấp nhất của một người trong Quân gia đứng ra không làm gì cho nàng cầm đao chém. Chỉ sợ đến khi nàng mệt chết cũng chưa chắc có thể chém ngã nổi một cái lông tơ.
Mưu mô quỷ kế thực có thể đối phó cao thủ nhưng chỉ đối với cao thủ tầm thường mà thôi. Đối với sức manh tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế đều là chuyện đáng cười nhất!
Cho tới bây giờ Quân Khương Lâm vẫn là người sống thực. Lấy tư cách địa vị thực lực cường đại của Quân gia hiện nay như vậy, sự tồn tại của Nguyệt Nhi ở trong lòng hắn chỉ sợ không bằng cả con kiến. Căn bản là không cần đặc biệt để ý.
- Nếu ngươi nhất định phải giết, Thanh Nguyệt nguyện thay mặt!
Quản Thanh Nguyệt ngẩn mặt ra, hai mắt đỏ lên, cắn răng nói:
- Nếu không thể thay mặt thì tình nguyện cùng chết! Nắm tay nhau mà chết, cùng đi xuống hoàng tuyền!
Nói xong một câu, hắn đã tự mình cắn nát môi, máu tươi chảy ròng! Nhưng hắn không chịu lau đi, hai mắt không chớp nhìn lên Quân Khương Lâm. Từ từ quỳ xuống!
- Thanh Nguyệt!
Nguyệt Nhi thét lên một tiếng kinh hãi, vô cùng đau lòng khi nhìn thấy hắn. Chỉ cảm thấy tâm trạng khó tả. Trong lúc nhất thời thốt lên chứ không nói lên được lời nào.
Chính là người đàn ông này, theo đuổi mình, chưa bao giờ có ý định thay đổi. Cho dù là mình có lừa dối thì hắn cũng chưa bao giờ thay đổi ước nguyện ban đầu. Luôn luôn cố gắng đến mức tốt nhất có thể việc mình nhờ hắn.
Lúc trước, bản thân mình vì trả thù Quân gia, bày ra mưu kế, đặc biệt cố ý tiếp cận hắn, lợi dụng hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ mình. Chờ mình biết được tình hình thực tế, không nói một tiếng bỏ đi Thiên Hương Thành, hắn cũng không một câu oán hận. Về sau ở Thiên Hương thành thấy mình, hắn vẫn si tình, trước sau như một.
Sau khi mưu kế của mình bị Quân Khương Lâm hiểu rõ, bất đắc dĩ mới chạy trốn khỏi Thiên Hương thành, không ngờ bị phát hiện. Quân gia bây giờ thế lực cường đại, thiên địa rộng lớn, nhưng cũng không có nơi nào nương thân.
Cũng chính lúc này, Quản Thanh Nguyệt lần thứ hai xuất hiện trước mặt mình, thà rằng phản bội gia tộc cũng bảo vệ mình. Trong mấy ngày này, vì bảo vệ mình mà mấy lần bị phụ thân Quản Đông Lưu đánh cho thương tích đầy mình. Nhưng cũng vẫn dứt khoát một lòng.
Hôm nay lại là vì mình mà quỳ xuống. Hắn từ bỏ sự tôn nghiêm của người đàn ông vì mình mà cầu xin, hắn càng cam tâm từ bỏ tính mạng của mình để cho mình được sống. Nếu mình nhất định phải chết, hắn lại muốn chết cùng mình!
Chân tình như vậy, trong thiên hạ có mấy người đàn ông có thể vì người mình yêu mà làm được điều này?
Mình đã có được nhiều như vậy, tại sao còn chưa biết đủ?
Chân tình như thế, tại sao trước giờ mình chưa từng để ý đến! Chẳng lẽ lòng mình thật sự mù sao?
Giờ đây tâm trạng Nguyệt Nhi rất rối rắm, lại bị Quản Thanh Nguyệt tuổi trẻ si tình khơi dậy.
Quản Đông Lưu thở dài một tiếng, chậm chạp nói:
- Quân… thiếu chủ. Lại nói tiếp chuyện này, là Quản gia xin lỗi Quân gia, Thanh Nguyệt si tình như thế, lão phu nhất thời không thể làm gì… Cũng chỉ muốn đem chuyện này tạm thời tha xuống, lần này tiến đến Thiên Nam hỗ trợ chiến đấu, vốn cũng chỉ tính toán dốc hết tâm lực cho đại lục. Nếu có thể gặp ngươi giải thích rõ ràng là tốt nhất. Nếu không gặp được, người một nhà đều sẽ chết hết ở chỗ này, tất cả cũng đề theo gió bay đi…
Nghiêng mặt liếc mắt một cái. Thực ra đại thiếu gia của Quản gia đối với đệ đệ của mình si mê một người con gái, đại trượng phu gì mà vì một người đàn bà có đáng phải thế không…
Quân Khương Lâm thản nhiên gật đầu, nhìn Quản Thanh Nguyệt nói:
- Quản Thanh Nguyệt, ngươi thực sự muốn chết thay nàng sao? Cũng được, ngươi đã mở miệng dù sao ta cũng phải cho ngươi một cái nhân tình, cũng không cần cùng xuống Hoàng tuyền. Nếu ngươi thực sự muốn chết thay nàng, cũng có thể, dù sao ta cũng chỉ lấy một mạng như vậy cũng đủ rồi. Hoặc là ngươi chết, hoặc là nàng chết, ai cũng được!
Lời này vừa nói ra, người nào cũng biết Quân Khương Lâm không thể giải quyết đúng sai.
Trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều đại biến, trong lòng đều thầm mắng Quân Khương Lâm thái quá, không hợp với đạo làm người.
Nhưng Quản Thanh Nguyệt cũng nhảy dựng lên, vui mừng nói:
- Lời ấy là thật sao?
- Nhân ngôn làm tín, không ai không dựa vào chữ tín để sống trên nhân thế, Quân
Mạc Tà ta chưa bao giờ biết nói đùa!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói. Xem bộ dạng tiểu tử này đúng là chuyện gì cũng dám làm… Được thôi, ta sẽ tác thành cho hắn!
Danh sách chương