"Cái này..." Hàn Trảm Mộng tựa hồ rõ ràng một ít, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
"Bội ước... Chúng ta tự nhiên là không thể bội ước trước, nhưng nếu là Tiêu gia chủ động bội ước thì sao? Như vậy chính là chuyện do bọn hắn trước rồi. Lão tổ tông tuy nói không cho phép chúng ta bội ước, nhưng cũng chưa nói là để cho chúng ta vươn cổ chịu chết?" Hàn Phong Tuyết hừ một tiếng, nói tiếp
"Tiêu gia bội ước, đó là cừu địch! Hơn nữa là bọn chúng muốn chúng ta diệt vong, đối với Hàn thị gia tộc ta chính là sinh tử đại cừu, đối đãi với cừu nhân nên làm như thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta dạy cho ngươi sao? Hơn nữa, Tiêu gia nếu là thật sự có động tác, đối với Hàn gia ta mà nói, cũng là một chuyện tốt! Bởi vì, rốt cục chúng ta cũng thoát khỏi..."
Hắn cũng không nói gì thêm nữa, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.
"Hài nhi rõ ràng rồi." Hàn Trảm Mộng trong lòng tâm phục khẩu phục cúi đầu.
Gừng càng già càng cay, phụ thân cơ trí, quyết đoán, sắc bén quả nhiên xa xa không phải chính mình có thể sánh kịp!
"Rõ ràng là tốt rồi! Mộng nhi, ngươi phải rõ ràng một việc, vì huynh đệ, từng có một câu nói, đó là "Một đời người hai huynh đệ"!(DG: câu này ý tác giả muốn nói đó là thứ quan trọng nhất là đời người còn thứ hai là huynh đệ) Ngươi phải cẩn thận suy xét những lời này, nhất là ba chữ đầu " một đời người"! Đây mới là mấu chốt!"
Hàn Phong Tuyết cảm thán một tiếng, nói: "Huynh đệ, có thể vì nhau xông pha khói lửa, vạn tử bất từ! Nhưng, sau khi trải qua một đời người, huynh đệ hậu nhân chưa chắc cũng sẽ nhất định vì huynh đệ! Nếu là lại tiếp tục thêm mấy đời nữa, hoặc là trở thành người qua đường thậm chí là cừu nhân cũng chưa biết chừng!"
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Coi như là anh em ruột, sau khi sinh sôi nảy nở vài thế hệ, huyết thống cũng lạnh nhạt xuống. Càng huống chi là hậu nhân của huynh đệ khác họ? Năm tháng vĩnh hằng, thiên hạ đã từng có buổi tiệc nào không tàn? Cho nên, việc đem cảm tình của chính mình mạnh mẽ áp đặt trên người hậu nhân, đối với thế hệ đó mà nói là một loại ràng buộc, rang buộc lớn lao!"
"Hài nhi đã nhớ kỹ, tuyệt không dám làm trái." Hàn Trảm Mộng rốt cục yên lòng. Nếu lão phụ thân đã nói như vậy thì trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
"Ta hôm nay sở dĩ nói với ngươi câu này, chính là vì muốn đánh thức ngươi, cho ngươi rõ ràng, ngươi tại trên người Dao nhi cùng Mộng nhi, chính là phạm vào sai lầm như vậy! Mà vì sai lầm đó, lại tạo thành bao nhiêu bi kịch? Ngươi có hiểu rõ không?" Hàn Phong Tuyết nhìn con mình, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút tức giận.
"Nhưng việc này là do lúc ấy Tiêu gia cực lực khẩn cầu, ta mới đồng ý chuyện hôn sự, với tình nghĩa lúc trước của hai nhà, ta thật sự khó có thể thoái thác..." Hàn Trảm Mộng chột dạ cúi đầu.
"Ngươi sau khi chuyện của Dao nhi xảy ra, lại ngăn trở Tiêu gia tiến thêm một bước trả thù, cho nên ngươi cảm thấy đối với Tiêu gia có điều thua thiệt, mới đưa quyền lợi Ngân Thành giao cho bọn chúng càng lúc càng nhiều, để cho bọn họ phụ trách một ít địa phương trọng yếu"
"Nhưng ngươi cũng không biết, chuyện như vậy, căn bản là không thể đền bù. Loại vết thương này một khi có, liền sẽ không khép lại. Ngươi càng nhân nhượng, không những sẽ không khiến cho bọn chúng cảm ơn, ngược lại càng giúp cho dã tâm của bọn chúng lớn lên! Cho nên, nếu Tiêu gia tạo phản, trên thực tế cũng là do ngươi dung túng mà ra!"
Hàn Phong Tuyết có chút nghiêm khắc nhìn chính con mình: "Phải biết rằng, ở Ngân Thành, chỉ có ngươi mới là người lãnh đạo! Mới là người chủ sự của Phong Tuyết Ngân Thành này! "
"Nếu Tiêu gia có điều bất mãn thì có thể làm sao? Nếu dám chân chính làm loạn, liền y theo gia pháp xử trí! Làm người đứng đầu, nếu không có thủ đoạn thiết huyết cùng kế sách tàn khốc, như thế nào có thể vững không ngã?"
" Cho nên tính cách của ngươi, ngược lại chính là tạo ra cội nguồn của sự phản bội! Ngươi sẽ phải trả giá đại giới!(DG: câu này chém.) May mắn là hiện tại đã xảy ra chuyện, nếu là chờ lão phu chết lại xảy ra sự tình bậc này, như vậy trăm ngàn năm tâm huyết của tổ tông, chẳng phải là bị phá hủy sao? Đến lúc đó, ngươi như thế nào đối mặt với Hàn gia liệt tổ liệt tông?"
Hàn Trảm Mộng cả người mồ hôi chảy ròng ròng, đã xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu!
Hàn Phong Tuyết khẽ cười rồi cười, chậm rãi nói: "Tốt lắm, có thể rõ ràng chính là chuyện tốt, mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ thời gian còn chưa muộn, ngươi trước tiên đi ra ngoài đi, mọi sự cứ việc lấy bất biến ứng vạn biến! Phải biết rằng Ngân Thành còn có Hàn gia chúng ta trấn giữ, Tiêu gia... cho dù tạo phản, cũng sẽ không làm được gì quá lớn"
Hắn nhẹ nhàng mà cười nhạo một tiếng, hời hợt nói: "Cũng chỉ dựa vào hai mươi mấy tên Thần Huyền, chưa gì đã cảm giác được chính mình là cực kỳ cường đại rồi sao?"
Hàn Trảm Mộng trong lòng đã xác định, đột nhiên phát giác được trong thiên hạ không có gì là đáng giá để trong lòng chính mình. Cha của mình, có thể đã là Tôn Giả cấp bậc! Đây chính là siêu cấp cường giả rồi! Tiêu gia Thần Huyền, thậm chí không để ở trong mắt chính mình, ở trong mắt phụ thân chẳng phải lại càng giống với gà đất chó kiểng thông thường sao?
"Lại còn có một việc; chính là về Quân gia, Quân gia Quân Khương Lâm tung ra tin tức nói là muốn tại ngày mùng 2 tháng 2 đến Phong Tuyết Ngân Thành, tìm Tiêu gia báo thù! Phụ thân, đối với việc này ngài không có cái nhìn gì khác sao?" Hàn Trảm Mộng vừa muốn rời khỏi, đột nhiên nhớ tới việc này, liền quay lại hỏi.
"Nhân quả tuần hoàn, bị quả báo là đúng, Tiêu gia tự mình làm chuyện xấu, thì phải tự mình thừa nhận! Hàn gia chúng ta trong chuyện này, tuyệt đối không thể dính vào!" Hàn Phong Tuyết trong mắt tinh quang chợt lóe, trầm giọng nói
"Cho dù trước đó Tiêu gia không có bất cứ động tác phản nghịch gì, chúng ta cũng tuyệt đối không thể dính vào! Mười năm trước, Quân gia tùy ý để Tiêu gia khi dễ không có nửa điểm phản kháng, nhưng cho tới hôm nay, cũng đã có thể quy mô phản kích! Chỉ mới qua mười năm mà thôi, ngươi xem việc này đại biểu cho cái gì! Quân gia, tuyệt đối là một phương không thể trêu chọc!"
Hàn Trảm Mộng trong lòng rùng mình, luôn miệng đồng ý, cúi đầu đi ra, đột nhiên cả người cảm thấy thoải mái. Bây giờ chuyện duy nhất quanh quẩn tại trong long hắn, chính là an nguy của đám người Tam trưởng lão cùng tiểu nữ nhi rời nhà đã lâu. Đối với chuyện của Tiêu gia tại Ngân Thành, đã không để ở trong lòng rồi.
Hàn Phong Tuyết tin tưởng gấp trăm lần, tự nhận hết thảy cũng nằm trong lòng bàn tay, nhưng sự thật rốt cuộc sẽ diễn biến thành như thế nào? Việc này không ai có thể nói chính xác được!(DG: có ông tác giả đóa)
Thế sự không có gì là tuyệt đối, hết thảy đều có khả năng!
***
14 tháng Giêng!
Quân Khương Lâm cau mày, ngồi ở trước giường của Linh Mộng công chúa, vươn ngón tay bắt mạch cho nàng, bên cạnh là Độc Cô Tiểu Nghệ với vẻ mặt lo lắng quan sát, không nhịn được hỏi: "Thế nào? Rốt cuộc là thế nào rồi!"
"Không chết được." Quân Khương Lâm thản nhiên nói.
"Ai nha... Ngươi đùa người làm sao lại ác miệng như vậy." Độc Cô Tiểu Nghệ chu môi kêu lên, ném cho hắn cái liếc mắt: "Linh Mộng tỷ tỷ đã đáng thương như vậy rồi, ngươi còn ở nơi này nói lời châm chọc. Linh Mộng tỷ tỷ rốt cuộc lúc nào có thể tỉnh lại?"
"Đáng thương sao?" Quả thật là rất đáng thương. Nhưng trên đời này người so với nàng đáng thương hơn không biết có bao nhiêu. Nàng ở trên đời này, tuyệt đối là một người có vận khí tương đối tốt. Dù sao nàng sự chiếu cố của chúng ta."
Quân Khương Lâm chậm rãi thu hồi ngón tay, thản nhiên nói: "Thương thế của nàng kỳ thật cũng không tính là quá nặng, Văn Thương Vũ một chiêu tung ra cố nhiên là cực mạnh, nhưng cũng không phải là đánh trực tiếp vào nàng"
"Chỉ là nàng lúc ấy tha thiết cứu mẹ, không để ý tới tình huống bản thân, nỗ lực đón đỡ, bị cự lực chấn ngã, hết lần này tới lần khác tại lúc nàng ngã sấp xuống, không biết thế nào lại đụng vào trên mặt đất một tảng đá, đụng vào làm đả thương xương sọ của nàng(DG: cái tội không mang mũ bảo hiểm), làm đọng huyết ở đầu, vì vậy mới làm nàng hôn mê bất tỉnh thẳng đến hiện tại"
" Nếu là ta ra tay vì nàng giải khai, tự nhiên có thể nàng lập tức tỉnh lại, nhưng bây giờ ý thức của nàng là một mảnh hỗn loạn, cho dù đang trong hôn mê cũng vẫn là như thế"
" Nếu là lúc này làm cho nàng tùy tiện tỉnh lại, xương sọ của nàng bị thương chưa lành, một khi bị kích động, chúng ta không ở bên cạnh nàng mà nói, tuyệt đối có thể làm đứt mạch máu, từ nay về sau ý thức toàn bộ sẽ không có...(DG: trở thành người thực vật ý mà) Cho nên, ta vẫn giữ nàng hôn mê, đợi sau khi ngoại thương của nàng cơ bản khỏi hẳn, ta lại làm cho nàng tỉnh lại."
"Linh Mộng tỷ tỷ thực đáng thương... Không biết sau khi nàng tỉnh lại, phải như thế nào để đối mặt với sự thực tàn khốc như vậy?"
Tiểu nha đầu hai mắt rưng rưng, nhìn Linh Mộng công chúa nằm ở trên giường, thương tiếc nói. Nhưng, sau một khắc nàng lại khôi phục sắc mặt, đôi mắt to xinh xắn trừng lên, cư nhiên lại ghen tuông nói: "Khương Lâm ca ca, mấy ngày nay, tiểu lão bà của ngươi có tới tìm ngươi không?"
"Không. Nha đầu đó thấy ta trốn lại còn không kịp, còn dám tìm ta?" Quân Khương Lâm lưu manh cười một tiếng, thuận tay ở trên gương mặt bóng loáng của Độc Cô Tiểu Nghệ nhéo một cái, cười hắc hắc nói: "Đối phó đám tiểu la lỵ các ngươi, đại gia ta luôn có biện pháp tốt, ha ha ha..."
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt, hét lớn: "Ai nói ta cùng nha đầu kia giống nhau, ta mới không phải là tiểu la lỵ!" Qua đoạn thời gian này, nàng đã hiểu "la lỵ" là có ý tứ gì, nghe lời này, rõ ràng là Quân Khương Lâm chê mình còn nhỏ, chuyện này há có thể dễ dàng tha thứ? Nhất thời cái miệng phồng lên, tức giận phản bác.
"Uh uh, ngươi nói không phải là la lỵ... Vậy ngươi là gì đây?" Quân Khương Lâm nhịn cười.
"Ta..." Độc Cô Tiểu Nghệ mắt to chuyển động, đột nhiên hắc hắc nở nụ cười, cư nhiên bày ra một cái tư thế phong tình vạn chủng, dùng một loại thanh âm mị hoặc nói: "Nhân gia chỗ nào cần lớn cũng đã lớn, đã sớm là đại cô nương rồi, lập gia đình cũng không có vấn đề gì rồi."(DG: hồ ly tinh tiềm năng a)
"Nha? Chỗ cần lớn cũng đã lớn? Nơi nào lớn? Ta như thế nào nhìn không ra? Lại đây, ta sờ sờxem rốt cuộc là nơi nào lớn." Quân Khương Lâm kinh ngạc khó hiểu nói, vừa nói vừa tò mò vươn tay tới.
"Sắc lang ah!" Độc Cô Tiểu Nghệ giật mình, trốn tránh, hai tay ôm lấy ngực, giọng căm hận nói: "Nhân gia là nói... Có thể lập gia đình rồi, ai nói là cho ngươi kiểm tra?"
"Ah? Thật sự? Như vậy... Mấy ngày này ta nhất định sẽ chọn chồng cho ngươi!" Quân Khương Lâm cả kinh, nhất thời nghiêm mặt nói: "Tiểu Nghệ, ngươi xem Đường Nguyên như thế nào? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ làm chủ cho ngươi!" Quân Khương Lâm lời thề son sắt nói.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời giận dữ, thét chói tai nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng hắn, mở cái miệng nhỏ nhắn đem hàm răng cắn tại trên vai hắn.
Quân Khương Lâm ngao một tiếng, nhe răng nhếch miệng: "Tiểu nha đầu, ngươi làm sao lại giống Tiểu Bạch Bạch vậy, hàm răng này thật sự rất dài a." Một câu nói ra khỏi miệng lại nhớ đến chuyện đã một thời gian dài không thấy Tiểu Bạch Bạch rồi, không khỏi hỏi: "Tiểu Bạch Bạch đâu?"
"Tiểu Bạch Bạch lúc này đã lớn, ta ôm không nổi rồi..." Độc Cô Tiểu Nghệ đắc ý huýt sáo một tiếng, chợt một cái bóng trắng "vù" một cái chạy vào, không nói hai lời liền lao vào trong lòng Quân Khương Lâm, đúng là con báo mắt to Tiểu Bạch Bạch.
"Ta kháo, quá nặng rồi." Quân Khương Lâm bắt được hai cái chân trước của nó, vặn xuống, phỏng đoán sơ sơ thì có lẽ nó ít nhất cũng năm mươi cân rồi, cư nhiên lại lớn nhanh như vậy.
"Lúc Tuyết Yên tỷ tỷ ở đây, thường xuyên cho nó ăn cái gì đó, kết quả nó càng ngày càng béo, thân thể cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng trưởng thành, không còn là Tiểu Bạch Bạch, căn bản là Đại Bạch Bạch rồi..." Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng tức giận nói: "Nó lớn rồi... Tốt hơn hết là cứ như trước nhỏ xinh thì mới đáng yêu..."
Đột nhiên lại phấn chấn nói: "Bất quá Tiểu Bạch Bạch bây giờ rất lợi hại, mấy ca ca của ta đã đánh không lại nó rồi.
"Hả?" Quân Khương Lâm cả kinh, tiểu gia hỏa này bây giờ bao lớn? Cư nhiên bảy cái đầu trâu của Độc Cô thế gia đã không phải đối thủ của nó rồi?
"Bội ước... Chúng ta tự nhiên là không thể bội ước trước, nhưng nếu là Tiêu gia chủ động bội ước thì sao? Như vậy chính là chuyện do bọn hắn trước rồi. Lão tổ tông tuy nói không cho phép chúng ta bội ước, nhưng cũng chưa nói là để cho chúng ta vươn cổ chịu chết?" Hàn Phong Tuyết hừ một tiếng, nói tiếp
"Tiêu gia bội ước, đó là cừu địch! Hơn nữa là bọn chúng muốn chúng ta diệt vong, đối với Hàn thị gia tộc ta chính là sinh tử đại cừu, đối đãi với cừu nhân nên làm như thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta dạy cho ngươi sao? Hơn nữa, Tiêu gia nếu là thật sự có động tác, đối với Hàn gia ta mà nói, cũng là một chuyện tốt! Bởi vì, rốt cục chúng ta cũng thoát khỏi..."
Hắn cũng không nói gì thêm nữa, nhưng ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.
"Hài nhi rõ ràng rồi." Hàn Trảm Mộng trong lòng tâm phục khẩu phục cúi đầu.
Gừng càng già càng cay, phụ thân cơ trí, quyết đoán, sắc bén quả nhiên xa xa không phải chính mình có thể sánh kịp!
"Rõ ràng là tốt rồi! Mộng nhi, ngươi phải rõ ràng một việc, vì huynh đệ, từng có một câu nói, đó là "Một đời người hai huynh đệ"!(DG: câu này ý tác giả muốn nói đó là thứ quan trọng nhất là đời người còn thứ hai là huynh đệ) Ngươi phải cẩn thận suy xét những lời này, nhất là ba chữ đầu " một đời người"! Đây mới là mấu chốt!"
Hàn Phong Tuyết cảm thán một tiếng, nói: "Huynh đệ, có thể vì nhau xông pha khói lửa, vạn tử bất từ! Nhưng, sau khi trải qua một đời người, huynh đệ hậu nhân chưa chắc cũng sẽ nhất định vì huynh đệ! Nếu là lại tiếp tục thêm mấy đời nữa, hoặc là trở thành người qua đường thậm chí là cừu nhân cũng chưa biết chừng!"
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Coi như là anh em ruột, sau khi sinh sôi nảy nở vài thế hệ, huyết thống cũng lạnh nhạt xuống. Càng huống chi là hậu nhân của huynh đệ khác họ? Năm tháng vĩnh hằng, thiên hạ đã từng có buổi tiệc nào không tàn? Cho nên, việc đem cảm tình của chính mình mạnh mẽ áp đặt trên người hậu nhân, đối với thế hệ đó mà nói là một loại ràng buộc, rang buộc lớn lao!"
"Hài nhi đã nhớ kỹ, tuyệt không dám làm trái." Hàn Trảm Mộng rốt cục yên lòng. Nếu lão phụ thân đã nói như vậy thì trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
"Ta hôm nay sở dĩ nói với ngươi câu này, chính là vì muốn đánh thức ngươi, cho ngươi rõ ràng, ngươi tại trên người Dao nhi cùng Mộng nhi, chính là phạm vào sai lầm như vậy! Mà vì sai lầm đó, lại tạo thành bao nhiêu bi kịch? Ngươi có hiểu rõ không?" Hàn Phong Tuyết nhìn con mình, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút tức giận.
"Nhưng việc này là do lúc ấy Tiêu gia cực lực khẩn cầu, ta mới đồng ý chuyện hôn sự, với tình nghĩa lúc trước của hai nhà, ta thật sự khó có thể thoái thác..." Hàn Trảm Mộng chột dạ cúi đầu.
"Ngươi sau khi chuyện của Dao nhi xảy ra, lại ngăn trở Tiêu gia tiến thêm một bước trả thù, cho nên ngươi cảm thấy đối với Tiêu gia có điều thua thiệt, mới đưa quyền lợi Ngân Thành giao cho bọn chúng càng lúc càng nhiều, để cho bọn họ phụ trách một ít địa phương trọng yếu"
"Nhưng ngươi cũng không biết, chuyện như vậy, căn bản là không thể đền bù. Loại vết thương này một khi có, liền sẽ không khép lại. Ngươi càng nhân nhượng, không những sẽ không khiến cho bọn chúng cảm ơn, ngược lại càng giúp cho dã tâm của bọn chúng lớn lên! Cho nên, nếu Tiêu gia tạo phản, trên thực tế cũng là do ngươi dung túng mà ra!"
Hàn Phong Tuyết có chút nghiêm khắc nhìn chính con mình: "Phải biết rằng, ở Ngân Thành, chỉ có ngươi mới là người lãnh đạo! Mới là người chủ sự của Phong Tuyết Ngân Thành này! "
"Nếu Tiêu gia có điều bất mãn thì có thể làm sao? Nếu dám chân chính làm loạn, liền y theo gia pháp xử trí! Làm người đứng đầu, nếu không có thủ đoạn thiết huyết cùng kế sách tàn khốc, như thế nào có thể vững không ngã?"
" Cho nên tính cách của ngươi, ngược lại chính là tạo ra cội nguồn của sự phản bội! Ngươi sẽ phải trả giá đại giới!(DG: câu này chém.) May mắn là hiện tại đã xảy ra chuyện, nếu là chờ lão phu chết lại xảy ra sự tình bậc này, như vậy trăm ngàn năm tâm huyết của tổ tông, chẳng phải là bị phá hủy sao? Đến lúc đó, ngươi như thế nào đối mặt với Hàn gia liệt tổ liệt tông?"
Hàn Trảm Mộng cả người mồ hôi chảy ròng ròng, đã xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu!
Hàn Phong Tuyết khẽ cười rồi cười, chậm rãi nói: "Tốt lắm, có thể rõ ràng chính là chuyện tốt, mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ thời gian còn chưa muộn, ngươi trước tiên đi ra ngoài đi, mọi sự cứ việc lấy bất biến ứng vạn biến! Phải biết rằng Ngân Thành còn có Hàn gia chúng ta trấn giữ, Tiêu gia... cho dù tạo phản, cũng sẽ không làm được gì quá lớn"
Hắn nhẹ nhàng mà cười nhạo một tiếng, hời hợt nói: "Cũng chỉ dựa vào hai mươi mấy tên Thần Huyền, chưa gì đã cảm giác được chính mình là cực kỳ cường đại rồi sao?"
Hàn Trảm Mộng trong lòng đã xác định, đột nhiên phát giác được trong thiên hạ không có gì là đáng giá để trong lòng chính mình. Cha của mình, có thể đã là Tôn Giả cấp bậc! Đây chính là siêu cấp cường giả rồi! Tiêu gia Thần Huyền, thậm chí không để ở trong mắt chính mình, ở trong mắt phụ thân chẳng phải lại càng giống với gà đất chó kiểng thông thường sao?
"Lại còn có một việc; chính là về Quân gia, Quân gia Quân Khương Lâm tung ra tin tức nói là muốn tại ngày mùng 2 tháng 2 đến Phong Tuyết Ngân Thành, tìm Tiêu gia báo thù! Phụ thân, đối với việc này ngài không có cái nhìn gì khác sao?" Hàn Trảm Mộng vừa muốn rời khỏi, đột nhiên nhớ tới việc này, liền quay lại hỏi.
"Nhân quả tuần hoàn, bị quả báo là đúng, Tiêu gia tự mình làm chuyện xấu, thì phải tự mình thừa nhận! Hàn gia chúng ta trong chuyện này, tuyệt đối không thể dính vào!" Hàn Phong Tuyết trong mắt tinh quang chợt lóe, trầm giọng nói
"Cho dù trước đó Tiêu gia không có bất cứ động tác phản nghịch gì, chúng ta cũng tuyệt đối không thể dính vào! Mười năm trước, Quân gia tùy ý để Tiêu gia khi dễ không có nửa điểm phản kháng, nhưng cho tới hôm nay, cũng đã có thể quy mô phản kích! Chỉ mới qua mười năm mà thôi, ngươi xem việc này đại biểu cho cái gì! Quân gia, tuyệt đối là một phương không thể trêu chọc!"
Hàn Trảm Mộng trong lòng rùng mình, luôn miệng đồng ý, cúi đầu đi ra, đột nhiên cả người cảm thấy thoải mái. Bây giờ chuyện duy nhất quanh quẩn tại trong long hắn, chính là an nguy của đám người Tam trưởng lão cùng tiểu nữ nhi rời nhà đã lâu. Đối với chuyện của Tiêu gia tại Ngân Thành, đã không để ở trong lòng rồi.
Hàn Phong Tuyết tin tưởng gấp trăm lần, tự nhận hết thảy cũng nằm trong lòng bàn tay, nhưng sự thật rốt cuộc sẽ diễn biến thành như thế nào? Việc này không ai có thể nói chính xác được!(DG: có ông tác giả đóa)
Thế sự không có gì là tuyệt đối, hết thảy đều có khả năng!
***
14 tháng Giêng!
Quân Khương Lâm cau mày, ngồi ở trước giường của Linh Mộng công chúa, vươn ngón tay bắt mạch cho nàng, bên cạnh là Độc Cô Tiểu Nghệ với vẻ mặt lo lắng quan sát, không nhịn được hỏi: "Thế nào? Rốt cuộc là thế nào rồi!"
"Không chết được." Quân Khương Lâm thản nhiên nói.
"Ai nha... Ngươi đùa người làm sao lại ác miệng như vậy." Độc Cô Tiểu Nghệ chu môi kêu lên, ném cho hắn cái liếc mắt: "Linh Mộng tỷ tỷ đã đáng thương như vậy rồi, ngươi còn ở nơi này nói lời châm chọc. Linh Mộng tỷ tỷ rốt cuộc lúc nào có thể tỉnh lại?"
"Đáng thương sao?" Quả thật là rất đáng thương. Nhưng trên đời này người so với nàng đáng thương hơn không biết có bao nhiêu. Nàng ở trên đời này, tuyệt đối là một người có vận khí tương đối tốt. Dù sao nàng sự chiếu cố của chúng ta."
Quân Khương Lâm chậm rãi thu hồi ngón tay, thản nhiên nói: "Thương thế của nàng kỳ thật cũng không tính là quá nặng, Văn Thương Vũ một chiêu tung ra cố nhiên là cực mạnh, nhưng cũng không phải là đánh trực tiếp vào nàng"
"Chỉ là nàng lúc ấy tha thiết cứu mẹ, không để ý tới tình huống bản thân, nỗ lực đón đỡ, bị cự lực chấn ngã, hết lần này tới lần khác tại lúc nàng ngã sấp xuống, không biết thế nào lại đụng vào trên mặt đất một tảng đá, đụng vào làm đả thương xương sọ của nàng(DG: cái tội không mang mũ bảo hiểm), làm đọng huyết ở đầu, vì vậy mới làm nàng hôn mê bất tỉnh thẳng đến hiện tại"
" Nếu là ta ra tay vì nàng giải khai, tự nhiên có thể nàng lập tức tỉnh lại, nhưng bây giờ ý thức của nàng là một mảnh hỗn loạn, cho dù đang trong hôn mê cũng vẫn là như thế"
" Nếu là lúc này làm cho nàng tùy tiện tỉnh lại, xương sọ của nàng bị thương chưa lành, một khi bị kích động, chúng ta không ở bên cạnh nàng mà nói, tuyệt đối có thể làm đứt mạch máu, từ nay về sau ý thức toàn bộ sẽ không có...(DG: trở thành người thực vật ý mà) Cho nên, ta vẫn giữ nàng hôn mê, đợi sau khi ngoại thương của nàng cơ bản khỏi hẳn, ta lại làm cho nàng tỉnh lại."
"Linh Mộng tỷ tỷ thực đáng thương... Không biết sau khi nàng tỉnh lại, phải như thế nào để đối mặt với sự thực tàn khốc như vậy?"
Tiểu nha đầu hai mắt rưng rưng, nhìn Linh Mộng công chúa nằm ở trên giường, thương tiếc nói. Nhưng, sau một khắc nàng lại khôi phục sắc mặt, đôi mắt to xinh xắn trừng lên, cư nhiên lại ghen tuông nói: "Khương Lâm ca ca, mấy ngày nay, tiểu lão bà của ngươi có tới tìm ngươi không?"
"Không. Nha đầu đó thấy ta trốn lại còn không kịp, còn dám tìm ta?" Quân Khương Lâm lưu manh cười một tiếng, thuận tay ở trên gương mặt bóng loáng của Độc Cô Tiểu Nghệ nhéo một cái, cười hắc hắc nói: "Đối phó đám tiểu la lỵ các ngươi, đại gia ta luôn có biện pháp tốt, ha ha ha..."
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt, hét lớn: "Ai nói ta cùng nha đầu kia giống nhau, ta mới không phải là tiểu la lỵ!" Qua đoạn thời gian này, nàng đã hiểu "la lỵ" là có ý tứ gì, nghe lời này, rõ ràng là Quân Khương Lâm chê mình còn nhỏ, chuyện này há có thể dễ dàng tha thứ? Nhất thời cái miệng phồng lên, tức giận phản bác.
"Uh uh, ngươi nói không phải là la lỵ... Vậy ngươi là gì đây?" Quân Khương Lâm nhịn cười.
"Ta..." Độc Cô Tiểu Nghệ mắt to chuyển động, đột nhiên hắc hắc nở nụ cười, cư nhiên bày ra một cái tư thế phong tình vạn chủng, dùng một loại thanh âm mị hoặc nói: "Nhân gia chỗ nào cần lớn cũng đã lớn, đã sớm là đại cô nương rồi, lập gia đình cũng không có vấn đề gì rồi."(DG: hồ ly tinh tiềm năng a)
"Nha? Chỗ cần lớn cũng đã lớn? Nơi nào lớn? Ta như thế nào nhìn không ra? Lại đây, ta sờ sờxem rốt cuộc là nơi nào lớn." Quân Khương Lâm kinh ngạc khó hiểu nói, vừa nói vừa tò mò vươn tay tới.
"Sắc lang ah!" Độc Cô Tiểu Nghệ giật mình, trốn tránh, hai tay ôm lấy ngực, giọng căm hận nói: "Nhân gia là nói... Có thể lập gia đình rồi, ai nói là cho ngươi kiểm tra?"
"Ah? Thật sự? Như vậy... Mấy ngày này ta nhất định sẽ chọn chồng cho ngươi!" Quân Khương Lâm cả kinh, nhất thời nghiêm mặt nói: "Tiểu Nghệ, ngươi xem Đường Nguyên như thế nào? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ làm chủ cho ngươi!" Quân Khương Lâm lời thề son sắt nói.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời giận dữ, thét chói tai nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng hắn, mở cái miệng nhỏ nhắn đem hàm răng cắn tại trên vai hắn.
Quân Khương Lâm ngao một tiếng, nhe răng nhếch miệng: "Tiểu nha đầu, ngươi làm sao lại giống Tiểu Bạch Bạch vậy, hàm răng này thật sự rất dài a." Một câu nói ra khỏi miệng lại nhớ đến chuyện đã một thời gian dài không thấy Tiểu Bạch Bạch rồi, không khỏi hỏi: "Tiểu Bạch Bạch đâu?"
"Tiểu Bạch Bạch lúc này đã lớn, ta ôm không nổi rồi..." Độc Cô Tiểu Nghệ đắc ý huýt sáo một tiếng, chợt một cái bóng trắng "vù" một cái chạy vào, không nói hai lời liền lao vào trong lòng Quân Khương Lâm, đúng là con báo mắt to Tiểu Bạch Bạch.
"Ta kháo, quá nặng rồi." Quân Khương Lâm bắt được hai cái chân trước của nó, vặn xuống, phỏng đoán sơ sơ thì có lẽ nó ít nhất cũng năm mươi cân rồi, cư nhiên lại lớn nhanh như vậy.
"Lúc Tuyết Yên tỷ tỷ ở đây, thường xuyên cho nó ăn cái gì đó, kết quả nó càng ngày càng béo, thân thể cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng trưởng thành, không còn là Tiểu Bạch Bạch, căn bản là Đại Bạch Bạch rồi..." Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng tức giận nói: "Nó lớn rồi... Tốt hơn hết là cứ như trước nhỏ xinh thì mới đáng yêu..."
Đột nhiên lại phấn chấn nói: "Bất quá Tiểu Bạch Bạch bây giờ rất lợi hại, mấy ca ca của ta đã đánh không lại nó rồi.
"Hả?" Quân Khương Lâm cả kinh, tiểu gia hỏa này bây giờ bao lớn? Cư nhiên bảy cái đầu trâu của Độc Cô thế gia đã không phải đối thủ của nó rồi?
Danh sách chương