Chương 123

– Quân Khương Lâm!

Độc Cô Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, đôi mắt to tròn xinh đẹp trừng lên:

– Ngươi muốn chết sao?

– Oan uổng quá!

Quân Lâm đưa cái bộ mặt bảy phần vô tội có khuyến mãi ba phần vô lại, nhún nhún vai, xoè tay ra:

– Độc Cô tiểu thư à, sao nàng lại nói vậy, ỏ đây có hai khối, khối lớn cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa? Vật nàng muốn mua, ta cũng đã trả tiền, nàng lại còn nói ta đây muốn tìm cái chế…t Ta …ta… Ta quá oan mà!

– Ngươi… Tốt, tốt, tốt! Quân Khương Lâm, ngươi mưu kế sâu xa lắm! Nghìn vạn lần ngươi cũng đừng để rơi vào tay ta,… Ta không để yên cho ngươi đâu!

Ngực Độc Cô Tiểu Nghệ phập phồng dữ dội, tức giận cơ hồ suýt nữa khóc. Nàng bậm cặp môi đầy đặn, cả người run rẩy nước mắt vòng vòng, rốt cuộc không nhịn được rơi xuống lã chã. Quân Lâm có chút xấu hổ, dù sao Độc Cô Tiểu Nghệ người ta cũng đến trước, chính mình dựa vào lý do thay người ta trả tiền chơi xấu nuốt riêng, dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương, thật sự là có phần áy náy, liền cau mày an ủi:

– Khóc gì? Cùng lắm là chờ lúc ta chế tạo đồ, sẽ làm cho nàng một thanh bảo đao, lại đích thân đưa đến phủ, vậy có được chưa?

Sặc, ta xỉu, thế này cũng gọi an ủi ư?

– Ai thèm đao của ngươi!?

Độc Cô Tiểu Nghệ không biết lời ấy của Quân Lâm giống như là một lời hứa hẹn, vẫn còn cho rằng Quân Lâm đang chế nhạo mình, tức giận giậm chân bình bịch, cuối cùng nức nở đứng lên, trong lòng ủy khuất vô cùng: “Khối sắt này rõ ràng là của ta mà ô ô…”. Nói đúng ra, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không phải khóc vì khối vẫn thạch kia, vẫn thạch mặc dù trân quý, với thực lực của Độc Cô gia, chỉ cần ra sức tìm kiếm, có lẽ đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Nguyên nhân chính khiến Tiểu Nghệ khóc, chủ yếu là vì tên Quân Khương Lâm đáng ghét này, bày ra một bộ dạng công tử quyền thế, ngay cả nói cũng không để cho người ta nói xong, liền nhanh chóng hốt luôn hai khối sắt. Cố ý biến mọi chuyện thành loạn xà ngầu, rồi còn nói cho mình khối sắt vụn kia. Chưa kể còn bị hắn ra vẻ đạo mạo nói như vầy mới khiến nàng ba máu sáu cơn: Của nàng lớn còn của ta nhỏ… Bộ cái chuyện lớn nhỏ này là có thể quyết định ưu khuyết sao? Đương nhiên, tức giận nhất là, chính mình lại một lần nhìn lầm, lại một lần nữa bị phong cách vờ vĩnh của hắn mê hoặc tiếp. Nước mắt thánh thót rơi xuống tựa như trân châu, Độc Cô Tiểu Nghệ thực sự rất thương tâm. Nhưng người này giống như một tên đầu gỗ đứng ở nơi đó, không thèm tới an ủi một chút. Độc Cô Tiểu Nghệ càng bực bội, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, ô ô khóc lớn.

– Ặc, đừng khóc nữa, nhìn xem khuôn mặt nàng khi khóc kìa, thật khó xem đó!

Quân Lâm cau mày, nhíu mắt, mở lời an ủi.

– Ta muốn khóc! Ai cần ngươi lo, ngươi ngươi… Ô… Ngươi nói ai khó coi?

Phụ nữ vốn kiêng kị nhất cái từ “khó coi” này, quả nhiên là không phải cái gì cũng có thể nhịn, đàn ông có thể bỏ qua chứ phụ nữ thì nhịn không được! Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên ngừng khóc, hung dữ nhìn Quân Lâm, trong lúc nhất thời, cơn giận từ trong lòng nổi lên khiến sinh lòng hung ác, đột nhiên thoáng cái chụp được cánh tay của Quân Lâm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn hắn một phát, cắn xong lập tức ném ra, càng lúc càng khóc lớn hơn.

– Ui da…

Cơ mặt Quân Lâm co rúm, cắn răng, khàn khàn nói:

– Ta… Con mẹ nó!

Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn hắn, nghẹn ngào nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện