Chương 122

– Không mắc, không mắc, rất rẻ!

Quân Lâm vung tay lên:

– Ta mua tất cả.

Hắn rút ra một xấp ngân phiếu, là chiến lợi phẩm của hắn ở sòng bạc, phun ra một miếng nước bọt, ngón tay chấm một chút nước miếng nơi khoé miệng sau đó nhẩm tính rút ra chín vạn ngân lượng ngân phiếu quăng lên bàn, khệnh khạng nói:

– Ở đây có chín vạn lượng, không cần thối lại.

Độc Cô Tiểu Nghệ ở một bên nhìn, sắc mặt tươi cười chuyển thành thất vọng, từ từ lạnh xuống, thần sắc hiện rõ sự chán ghét, trong lòng nhất thời toát lên một loại cảm giác không nói nên lời: ngày đó còn cho rằng hắn đã thay đổi, xem ra, hắn vẫn chỉ là dạng công tử ăn chơi trác táng…haizz!

Một tay giao tiền một tay giao hàng, Quân Lâm mua xong hai khối thiết một cách gọn lẹ. Hiện giờ, hai khối sắt giá trị cả một gia tài này đã là của Quân Lâm.

Độc Cô Tiểu Nghệ nghiêm nét mặt, lạnh lùng nói:

– Quân tam thiếu, tiền ngươi cũng trả rồi, cũng đến lúc đưa khối sắt cho ta rồi chứ?

Trong lòng thực sự hối hận, sớm biết hắn có cái bộ dáng này, thì cần gì để cho hắn trả tiền dùm? Còn khiến cho chính mình không thoải mái! Bổn cô nương nếu muốn tìm người trả tiền, từ hoàng tử, cho đến bọn công tử nhà các quan lại đứng xếp hàng không hết, có thể đến lượt Quân Khương Lâm ngươi? Thật là do chính mình không thể phân biệt, nhưng vẫn thạch thật sự khó tìm được, thôi đành cùng hắn nói mấy câu vậy.

– Tốt! Phải nên như thế.

Quân Lâm cười nói:

– Độc Cô tiểu thư, nàng xem, hai khối sắt này, nàng lấy khối lớn, còn ta lấy cục nhỏ, thế nào? Có thể thay Độc Cô tiểu thư đài thọ thật sự là vinh hạnh của Quân Khương Lâm ta, ha ha…

– Ngươi nói cái gì?

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa muốn lấy khối vẫn thạch rời đi, đột nhiên nghe thấy Quân Lâm nói thế, không khỏi trừng lớn cặp mắt xinh đẹp, có chút không tin tưởng lỗ tai mình:

– Ta lấy lớn? Còn ngươi lấy nhỏ?

Ai bảo tên tiểu tử này khùng hả hả:48:? Khối nhỏ kia mới là khối thiên ngoại vẫn thạch, còn khối lớn chỉ là sắt thép tinh luyện, tuy rằng phẩm chất không tệ, nhưng so với vẫn thạch, đúng là một trời một vực, bổn tiểu thư lấy khối sắt thép tinh luyện bình thường kia làm gì?

– Đúng thế.

Quân Lâm cười hề hề nói:

– Nàng nghĩ xem, hai khối sắt vụn này ta đều mua. Mà ta, sử dụng không nhiều nên chỉ cần cục nhỏ kia là đủ rồi. Khối lớn kia, để cho ta thì quá lãng phí, tục ngữ nói: hồng phấn tặng giai nhân. Khối sắt lớn đương nhiên cũng muốn đưa cho giai nhân, ha ha, dĩ nhiên là phải tặng Độc Cô tiểu thư. Ách… nếu Độc Cô tiểu thư sợ không đủ, ta mua thêm một khối nữa nhé? Chỉ có mấy ngàn lượng một khối, giá cũng rẻ, vừa lúc hôm nay ta mang theo không ít bạc, hay là ta mua mấy chục khối, mướn cái xe ngựa đưa đến phủ?

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời tức giận đến phát run lên. Nàng rốt cục cũng hiểu, nguyên lai mục tiêu của Quân Khương Lâm vẫn là khối vẫn thạch kia, chẳng qua sợ mình tiên hạ thủ vi cường mới đưa ra ý kiến vì mình trả tiền, hiện tại tiền bạc giao hàng sòng phẳng, hắn dĩ nhiên muốn tặng mình khối tinh luyện sắt thép bình thường?

Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cuộc đã minh bạch, nguyên lai mục tiêu của Quân Khương Lâm chính là khối vẫn thạch, chỉ là hắn sợ mình tiên hạ thủ vi cường nên mới thay mình trả tiền, bây giờ tiền bạc giao xong, dĩ nhiên hắn muốn đẩy cho mình khối sắt thép tinh luyện bình thường kia. Sắt vụn hả, thứ sắt vụn như vậy ngươi tìm cho ta mấy khối thử xem. Tên Quân Khương Lâm đáng ghét! Hắn muốn trả tiền thay mình, hòng đem khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống kia làm của riêng. Làm mình nhất thời hồ đồ, không nhận ra ngay.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện