*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám nữ nhân Độc Cô thế gia dường như sắp phát điên hết cả rồi, nghe nói gần một nửa số lang trung trong Kinh thành đều được thỉnh tới. Sau khi được hầu hạ ăn uống no say thì đưa ra những chẩn đoán căn bệnh thực sự là kẻ sau phán còn nghiêm trọng hơn người trước.

Sự thể khiến cho người ngoài nhìn vào thì Độc Cô thế gia này khẳng định chắc chắn ngày mai phải xử lý tang sự, nhưng lại không phải chỉ một hai cái, mà là đến mười vụ liền.

Khi những tấu trình cáo ốm được gửi tới, hoàng đế bệ hạ liền nổi giận ngay tại chỗ! Thiếu chút nữa mà nghẹn thở tắc mạch. Sau đó...

Lý Thái sư cáo ốm, tự nhận đã lâu năm cần nghỉ ngơi, khó mà đảm đương trách nhiệm; Mạnh gia chủ nghe nói là đêm qua bị bệnh phong đòn gánh, thật sự là không đứng dậy nổi... Nói ngắn hay dài thì tóm lại, mỗi vị đại thế gia trọng thần triều đình, cùng lúc vào sáng sớm hôm nay đều nằm trên giường không dậy nổi.

Theo sứ giả hồi báo, những người này đều không giống như bày đặt mà hoàn toàn chính xác quả thực là rất thảm... Hoàng đế sau khi nổi giận ngút trời cuối cùng vẫn còn nghĩ tới một người: Mộ Dung Phong Vân!

Vị này chính là cha vợ của mình! Thân là cha của Mộ Dung Tú Tú, lão không quản thì còn ai quản? Cho dù là từ mặt quan trường hay trên phương diện tình cảm, có Mộ Dung Phong Vân ra mặt là thích hợp nhất, rất công bằng nha.

Nhưng sau khi Mộ Dung Phong Vân tiếp nhận được tin tức này thì hai tay run rảy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Sau đó liền trợn ngược mắt, lớn tiếng quát hỏi "Tú Tú đã chết? Chuyện khi nào? Lão phu làm sao một chút cũng không biết?"

Mộ Dung Phong Vân lập tức đi vào hoàng cung đến chỗ Hoàng Hậu thì được cho biết từ mười ngày trước giữa đêm khuya đi ra ngoài rồi vẫn không có trở về. Lòng tràn đầy lo sợ nghi hoặc, Mộ Dung lão Gia tử trực tiếp đi tìm hoàng đế bệ hạ, kết quả cũng chỉ được truyền đạt ấp úng úp mở và giải thích thật không minh bạch.

Điều duy nhất rõ ràng chính là bảo lão đi phá phần mộ của Mộ Dung Tú Tú cùng Dạ Cô Hàn, sau đó mọi chuyện hãy nói tới...

Quân gia.

Nghe bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh chém giết, Quân Vô Ý lắc đầu cười khổ "Khương Lâm, ngươi lần này tạo ra chuyện thực là rất khác người, liệu có phải quá phận hay không?!"

Đang lúc mở một quyển Sơn Hải kinh để xem, thấy ồn ào như vậy thì Quân Khương Lâm lật một trang sách, không chút để ý mà nói

"Khác người sao? Quá phận sao? Không cảm thấy gì hết! Thực sự thì đó vốn là chấn động sớm có chuẩn bị! Nếu như không có nhiều máu tươi đổ ra như vậy, thì liệu có thể mở mắt mà thay đổi về sau này"

"Cứ ầm ĩ đi, huyên náo càng lớn càng tốt. Chẳng qua chỉ là chết nhiều hơn vài người mà thôi... Thiên Quan Lĩnh có hơn mười vạn người oan uổng nằm xuống kia, bây giờ Thiên Hương thành mới chết được bao nhiêu? Còn kém xa..."

Quân lão gia tử nằm ở ghế thái sư giả vờ ngủ say thở dài, không nói gì.

Đang lúc này, đột nhiên thị vệ bẩm báo: "Mộ Dung thế gia Gia chủ Mộ Dung Phong Vân đến đây cầu kiến Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử."

"Chính chủ cuối cùng đã đến." Quân Khương Lâm cùng Quân Vô Ý đồng thời thốt lên.

"Quân Chiến Thiên, lão phu muốn thỉnh cầu ngươi một lời kiến giải!" Mộ Dung Phong Vân nổi giận đùng đùng đi vào, mở đầu chính là một câu

"Lão già ngươi vì con của mình báo thù, lão phu hiểu rõ nên cũng không từng gây khó khăn! Nhưng Quân gia các ngươi đã náo loạn ước chừng chín ngày, hung thủ toàn bộ đem lăng trì xử tử thì ngươi cũng nên coi là đủ rồi đi?"

" Nếu vẫn coi như còn chưa đủ, thì ngươi làm ầm ĩ thật là quá đáng! Vì sao phải phá hư danh tiết con gái của ta như vậy? Tú Tú nói cho cùng là Nhất quốc chi hậu, là mẫu nghi thiên hạ, há có thể dung được sự làm nhục của các ngươi như vậy?"

"Làm nhục? Mộ Dung lão nhân, từ đâu mà nói như vậy?" Quân Chiến Thiên nhàn nhạt vặn lại.

"Được! Ta chỉ hỏi ngươi, nữ nhi của ta... Nữ nhi của ta... Tú Tú có phải là đã chết hay không? Trong Hữu Tình trủng ( mộ) có phải là mai táng thi hài của nó không?!"

Đôi mắt Mộ Dung Phong Vân có chút đỏ lên, lão tuy là một đời kiêu hùng, nhưng lại vẫn còn là một phụ thân. Nữ nhi dứt thịt đẻ ra của mình sinh tử không rõ, lại bị người khác dựng mộ bia, lão làm sao mà không giận dữ, làm sao mà không thương tâm.

"Đúng vậy!" Quân Khương Lâm trầm tĩnh ngắt lời "Mộ Dung lão Gia tử, nữ nhi của ngài xác thật mười ngày trước vào lúc đêm khuya đã bị mất mạng ngay ngoài cửa phủ Quân gia. Ta cùng Tam thúc của ta tận mắt nhìn thấy!"

"Thật sự đã chết... Tú Tú..." Thân hình Mộ Dung Phong Vân run lên một hồi, đột nhiên trợn đến rách mắt hét lớn một tiếng "Nó chết như thế nào? Là ai? Rốt cuộc là ai giết nó?!"

Giọng của vị lão nhân này đã có chút khàn khàn, tựa hồ cổ họng cũng sắp bị xé rách.

"Kẻ đã giết nàng, chính là một trong số người bị ta lăng trì" Quân Khương Lâm từ từ đáp "Người này hẳn là ngài cũng biết; phải nói là rất không xa lạ mới đúng. Người đó đúng là Văn tiên sinh, Văn Thương Vũ!"

"Văn Thương Vũ! Là hắn? Như thế nào lại là hắn?" Ánh mắt của Mộ Dung Phong Vân chợt lóe, sắc mặt trở nên xám ngoét, thân hình vốn cao ngất run lẩy bẩy chậm rãi ngồi phịch xuống.

Lão thực sự không hề chú ý phía sau cũng không có ghế, đặt mông trực tiếp ngồi phệt trên mặt đất.

Nghe được cái tên này, lão cũng đã đoán ra được Mộ Dung Tú Tú chết như thế nào, kẻ chủ mưu phía sau màn là ai. Điều này căn bản là đã làm rõ ràng chuyện tình!

"Không có khả năng! Như thế nào lại là hắn?" Mộ Dung Phong Vân hung ác ngẩng đầu lên, gần như cuồng loạn quát "Ngươi gạt ta!"

"Không có khả năng sao? Vụ ám sát đó chính Linh Mộng Công Chúa tận mắt thấy! Trước mắt, nàng đang ở trong phủ của ta dưỡng thương, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh"

"Mặt khác đêm đó hộ vệ Mộ Dung tiểu thư còn có hơn một trăm tên thị vệ! Nhưng bởi vì cứu hộ mà nhiều người bỏ mạng, chỉ có gần một nửa số người may mắn còn sống. Hiện nay bọn họ cũng còn ở nơi này, bọn họ đều là tộc binh của Mộ Dung thế gia, căn cứ của bọn họ là không chính xác sao?!"

" Nếu như còn có hoài nghi, chứng kiến chuyện này vẫn còn có Thần ưng Chí Tôn Ưng Bác Không cùng Cuồng phong Kiếm Thần Phong Quyển Vân."

Quân Khương Lâm bình tĩnh nói tiếp "Nếu là Mộ Dung lão Gia tử cảm giác được cần thiết thì có thể để bọn họ đến nói một câu. Để bọn họ nói xong thì Mộ Dung lão Gia tử có thể tin tưởng được!"

Gương mặt Mộ Dung Phong Vân ngây ngốc như muốn nổi giận. Lão cũng nghe được Quân Khương Lâm gọi con mình là "Mộ Dung tiểu thư" chứ không phải "Hoàng hậu nương nương", nguyên nhân trong đó... lão cũng có thể đoán được!

Sau khi đã hỏi qua những người tin cậy, rốt cục lão mới tiếp nhận rằng chính nữ nhi của mình đã chết là sự thật, trong phút chốc dường như liền già đi mười mấy tuổi, những giọt nước mắt già nua lăn xuống...

Đúng là hoàng đế con rể của mình đã phái người giế t chết con gái của mình! Sau khi sự thật tàn khốc này bày ra trước mắt thì lão nhân gia liền suy sụp.

"Nhưng... Nữ nhi của ta, nữ nhi yêu quý của ta là Hoàng Hậu, hà cớ gì lại muốn hợp táng cùng Dạ Cô Hàn ti tiện kia, mà còn xưng là vợ chồng?" Mộ Dung Phong Vân trong lúc cực kì đau thương, đột nhiên hét lớn một tiếng nhảy dựng lên.

"Kẻ ti tiện? Mộ Dung lão Gia tử, ngài rốt cuộc có từng hỏi con gái của mình hay không? Liệu đã từng hỏi nàng xem đến tột cùng nàng có nguyện ý vào trong hoàng cung làm mẫu nghi thiên hạ, hay là Hoàng Hậu nguyện ý đi theo Dạ Cô Hàn hai bàn tay trắng rong ruổi thiên hạ?"

Quân Khương Lâm nở nụ cười trào phúng vui vẻ: "Ngài có biết người mà con gái của mình thích chính là ai? Mộ Dung lão Gia tử, ngài không đề cập tới chuyện này thì ta vốn cũng không định nói. Nhưng bây giờ ngài lại nhắc tới, làm cho ta xem thường ngài! Từ trong xương tủy không chấp nhận ngài nổi!"

Mộ Dung Phong Vân chán nản ngồi xuống, đột nhiên nhớ ra năm đó - nữ nhi vốn luôn luôn ngoan ngoãn dịu dàng của mình tự cầm cương đao kề lên cổ bản thân, trên đao sáng lên vết máu

"Phụ thân, xin thành toàn cho nữ nhi đi! Nữ nhi nguyện ý đi theo Tiểu Hàn, ngay cả màn trời chiếu đất, lang bạt kỳ hồ, lưu lạc thiên nhai, không oán không hối hận! Thỉnh người thành toàn nữ nhi đi!"

Năm đó đứa con điên cuồng như vậy, câu nệ thâm tình như vậy... tưởng như vẫn còn đang nhìn thấy trước mắt, nhưng giờ thì người đã không còn trên thế gian.

"Nữ nhi... Đối với Mộ Dung thế gia chúng ta vốn đến từ nơi sơn cùng thủy tận... May mà bệ hạ coi trọng con, đó là cơ hội đổi đời duy nhất của mấy ngàn người gia tộc chúng ta..."

" Cha đã có tuổi, gắng sức gánh vác cả gia tộc đã sớm là hữu tâm vô lực. Ca ca của con chỉ được phong nhã hào hoa, đệ đệ của con vẫn còn ấu trĩ... Chẳng lẽ, con liền nhẫn tâm vì Dạ Cô Hàn của mình mà làm cho cả gia tộc hôi phi yên diệt, vô số thân nhân phải nhận tội lưu đày sao? Con hãy giúp cha một lần, giúp cho chính anh em trai của con, giúp cho cả Mộ Dung thế gia một lần đi!"

Năm đó, chính mình đã khuyên nữ nhi như vậy. Nữ nhi căn bản không biết khi đó Mộ Dung thế gia đã sớm có thâm căn cố đế, căn bản là không có nguy cơ trùng điệp như vậy. Nhưng lúc ấy đơn thuần là nàng lựa chọn tin tưởng cha của mình. Cuối cùng, nàng đành vô lực hạ đao trong tay xuống...

"Ngay cả biết rõ là phụ thân là đang dối gạt mình, nhưng nữ nhi cũng không gánh vác nổi mối nguy hiểm này. Vì gia tộc, con không nỡ... con nhận mệnh..." Đây là lúc ấy nữ nhi đã nói như thế.

Đến nay còn nhớ rõ, vì chuyện này mà nữ nhi khóc ròng mấy tháng... Tiếng khóc thê thảm đó tựa hồ đến bây giờ khi nghĩ tới vẫn còn đâm vào trong lòng mình. Trước lúc xuất giá, vẫn nhớ vẻ mặt tuyệt vọng, lòng như tro tàn, tinh thần suy sụp... Vật cưới tùy thân duy nhất nàng mang theo cũng chỉ có một tay chiếc khăn...

Là chính mình, một tay chia rẽ mối nhân duyên tốt đẹp của nữ nhi, một tay đẩy nữ nhi vào chốn hoàng cung lạnh lùng. Tự nghĩ mình vì nữ nhi mà tìm được nơi chốn tốt nhất, kết quả cũng chỉ gây ra cho nó một bi kịch cả đời...

Mộ Dung Phong Vân ngồi dưới đất, đột nhiên nước mắt ròng ròng! Trước mắt của lão, trong dòng lệ tựa hồ nữ nhi vẫn còn khóc lóc, khóc đến đứt ruột đứt gan mà ôm chân mình "Phụ thân, xin thành toàn cho con và Tiểu Hàn đi... Xin thành toàn cho con cùng Tiểu Hàn đi..."

Nhớ kỹ lúc ấy, cũng là lúc trời đông, chính mình ăn mặc rất dầy. Nhưng, nước mắt nữ nhi lại thấm đẫm ống quàn của mình, làm chính mình cảm thấy mất mát tự đáy lòng...

Còn nhớ rõ những năm gần đây, nữ nhi cơ bản không còn cười nữa, chỉ thường xuyên ngơ ngẩn nhìn một điểm nào đó đến xuất thần. Nếu có ngẫu nhiên về nhà một lần thì cũng là vội vã về. Vội vội vàng vàng tựa hồ như ở nhà này chỉ có cảm thấy áp lực vô tận...

"Đem Dạ Cô Hàn hợp táng chung một chỗ là tâm nguyện sau cùng của tiểu thư Mộ Dung Tú Tú ở kiếp nầy. Liệu ngài muốn phá hủy nốt tâm nguyện cuối cùng của nàng sao?!" Âm thanh lạnh lùng của Quân Khương Lâm truyền đến

" Mộ Dung thế gia các ngài đã sử dụng nàng, đã lợi dụng mà sung túc một đời. Dùng nàng đổi lấy bao nhiêu vinh hoa phú quý, đổi lấy những thứ mà người khác phấn đấu một đời cũng không thể có được. Hiện tại nàng đã chết, Mộ Dung lão Gia tử, chẳng lẽ ngài còn muốn nàng vẫn làm vợ chồng với thủ phạm gi ết chết mình sao?"

Mộ Dung Phong Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, trong nước mắt quay cuồng tựa hồ nhìn thấy nữ nhi khoác áo cô dâu đỏ rực mà lệ rơi đầy mặt khóc lóc "Phụ thân... tha cho con đi!! Phụ thân - tha cho con đi..." Lão ra sức nhắm chặt mắt lại mà hai dòng nước mắt vẫn liên tục tuôn xuống.

Mộ Dung lão Gia tử hốt hoảng ra khỏi Quân gia, trên đường kệ cho ngựa đi, tinh thần thất lạc cũng không biết chính mình muốn đi đâu. Đột nhiên nghe thấy phía trước tiếng kêu vang trời, đi qua nhìn đến thì đúng là trong lúc không có chủ định đã đi tới Hữu Tình trủng. Nơi này chính là chỗ nữ nhi nghỉ ngơi!

Hai mắt lão mơ màng giục ngựa đi tới. Bọn quan binh nhìn thấy là Mộ Dung Phong Vân đến liền vội vàng tránh ra một con đường. Còn đám đội viên Tàn Thiên Phệ Hồn trông coi phần mộ đang muốn ngăn, đột nhiên một âm thanh vang lên "Cứ để lão đi qua."

Đó đúng là âm thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện