Ngày hôm sau.
Trong quân đề phòng nghiêm ngặt, tưởng chừng không ai có thể ra ngoài.
Đến giờ Tỵ (9h – 11h), xe ngựa của Chu Chí xuất hiện trong phạm vi quân doanh, bên trong xe ngựa, Phương Tố Tố có chút lo lắng, Chu Chí nhìn nàng, trong mắt lộ ra vài phần ghét bỏ.
Hắn không hiểu nổi, cùng là nữ nhân, Lục gia Tam phu nhân thì càng không cần phải nói, ở kinh thành một tay quản lý đám hạ nhân lại biết đối nhân xử thế, Liễu Thấm tuy là nữ tử chốn hoa nguyệt, nhưng cũng biết cách xử sự không kém, còn có thể giúp hắn rất nhiều. Sao người mà hắn cưới, rõ ràng cũng là tiểu thư khuê các, làm việc nói chuyện đều không có vẻ phóng khoáng, hôm nay chỉ đi gặp Ngô Vương, nàng ta chỉ cần quy củ ngồi yên trên yến hội, thỉnh thoảng góp mấy lời giúp hắn duy trì quan hệ với Lục Tam lang thì tốt rồi, vậy mà cũng có thể lo lắng đến mức này.
Chu Chí cũng không thể quá thẳng thừng, vì thế hắn thản nhiên nói: "Phu nhân không cần lo lắng, lát nữa trên yến hội không có nữ quyến, nàng cứ theo vi phu là được."
Phương Tố Tố lên tiếng đáp lại nhưng vẫn chưa yên lòng, Chu Chí cũng lười nói tiếp.
Nếu không phải Lục Tam lang yêu cầu, hắn sẽ không để nàng ta ra khỏi cửa.
Xe ngựa nhanh chóng đến Thành Dương quân, bị binh lính ngăn lại.
Chu Chí vén rèm xe lên: "Ta là huyện lệnh Võ Công huyện, Chu Chí."
Hai tên binh lính canh cửa liếc nhau xong chạy vào báo tin.
Chu Chí buồn bực trong lòng, tên Cố Hiển Thành này, đã sớm biết hắn đến, còn bày tướng lĩnh ở đây thể hiện, hắn tạm thời nhịn xuống, đợi gặp Ngô Vương lại nói.
Tướng sĩ Thành Dương quân cũng nhanh chóng mở đường, xe ngựa chạy thẳng vào trong.
Đợi xe ngựa dừng hẳ lại, Chu Chí dẫn Phương Tố Tố xuống.
Trước trướng, vậy mà chỉ có Lục Thời An đang chờ, trong lòng Chu Chí không vui.
"Chu đại nhân, dì!" Lục Thời An đã sửa miệng, điều này cũng làm Chu Chí khó chịu, Phương Tố Tố nhìn cháu ngoại cười, hai người trao đổi ánh mắt.
Chu Chí nói: "Thời An à, Cố tướng quân cùng Điện hạ đâu, hiện tại đang làm gì?"
Lục Thời An đáp: "Đang nghị sự ở đại doanh trướng, Chu đại nhân theo ta đến trướng phụ trước là được."
Chu Chí dù không dễ chịu trong lòng nhưng cũng chỉ có thể áp chế xuống.
Phương Tố Tố lần đầu đến quân doanh, đối với nơi này cái gì cũng tò mò, nhưng nàng cũng không dám nhìn đông nhìn tây, đợi một lát, Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh đến.
Chu Chí vội vàng đứng dậy: "Hạ quan bái kiến Tô đại nhân, Cố tướng quân!"
Phương Tố Tố cũng vội vàng theo hắn hành lễ.
Chỗ của nàng gần Cố Hiển Thành hơn một chút, nàng cúi đầu nên trong tầm mắt chỉ có thể thấy một đôi giày tối màu uy vũ to lớn.
Cố Hiển Thành nói: "Chu đại nhân, đã lâu không gặp."
Chu Chí xấu hổ cười làm lành, "Dạ... đã lâu không gặp."
Hắn quả thật đã lâu không nhìn thấy Cố Hiển Thành, nhưng trong phạm vi tầm mắt hắn thì không thiếu người Thành Dương quân.
Tô Chinh cũng nói: "Chu đại nhân cứu trợ thiên tai vất vả, hôm nay ở đây e là còn phải mệt nhọc tiếp, bản quan cũng có vài chuyện muốn hỏi Chu đại nhân."
Chu Chí vội vàng đáp lời: "Dạ dạ... hạ quan đã sớm chuẩn bị xong."
Lục Thời An thấy thời gian cũng đã đến, nói: "Điện hạ nghe nói Chu đại nhân đến sớm nên đã đợi từ lâu, Chu đại nhân, mời."
Chu Chí vui vẻ trong lòng, vội vàng đáp: "Được." Hắn đang lo không tìm được cơ hội đi gặp Ngô Vương đây.
Lục Thời An dẫn người qua.
Tô Chinh cùng Cố Hiển Thành liếc nhìn nhau, đương nhiên không đi theo, nội trướng chỉ còn lại mình Phương Tố Tố.
Cố Hiển Thành nói: "Quân doanh đơn sơ, cũng không có nữ quyến, uỷ khuất Chu phu nhân rồi."
Phương Tố Tố nghe thanh âm hùng hậu này liền ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nàng ta thấy rõ mặt mũi của vị Phi Hổ đại tướng quân này.
"Tướng quân không cần khách khí..."
Từ lúc mười bảy tuổi nàng đã gả cho Chu Chí, cơ hồ chưa từng gặp qua bất kì nam nhân nào bên ngoài, lại càng không gặp được ai cường tráng uy vũ như thế. Vừa nghĩa đến là vị Đại tướng quân này đánh Chu Chí, trong lòng Phương Tố Tố liền có cảm giác sùng bái.
Cố Hiển Thành gật đầu: "Bản tướng còn có việc bận, Chu phu nhân cứ tự nhiên."
Nói xong, Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh liền xoay người rời đi.
Phương Tố Tố ở một mình trong trướng, nỗi lòng phức tạp.
Lại qua nửa canh giờ, Trâu đô uý cũng đến.
Hôm nay Thành Dương quân phải nói là cực kì náo nhiệt.
Trâu đô uý đến lập tức đến trướng của Ngô Vương, lúc đó Ngô Vương vừa nói chuyện với Chu Chí xong, Chu Chi đi ra liền gặp Trâu đô uý, hắn vừa định tiến lên cười chào hỏi, ai ngờ đối phương hoàn toàn không để ý đến hắn, Chu Chí lúng túng đứng tại chỗ, cuối cùng thì lặng lẽ bĩu môi.
Mấy tên võ tướng, một người so với một người đều là tính nết khó ưa.
Vì có Trâu đô uý đến, Cố Hiển Thành cũng vào trướng, đồng thời, người Bạch gia cũng nhanh chóng nhận được tin tức.
Bao gồm cả Tô Chinh và Lục Thời An, trong quân doanh hôm nay, cũng gần như đông đủ hậu duệ quý tộc đại thần.
Nhà bếp
Tống Điềm từ sớm đã bận rộn đến mức chân không chạm đất, thậm chí nàng còn luống cuống tay chân.
Lo liệu yến tiệc vốn không phải chuyện dễ dàng, huống hồ còn nhiều người khó hầu hạ như vậy.
Vị Đơn sư phụ kia cũng ở đây, chỉ là hắn như cũ chỉ phụ trách lo liệu đồ ăn của Ngô Vương, chỉ để nấu một nồi canh loãng, nhưng Tống Điềm thấy hắn dùng hẳn bảy tám bộ xương gà.
Những con gà đã hầm xong kia kỳ thật vẫn còn có thể sử dụng nhưng trong mắt đối phương đã thành đồ bỏ, Tống Điềm nhìn mà đau lòng.
Suy nghĩ một lát, nàng vẫn đi qua thương lượng với đối phương mấy câu, Đơn sư phụ nghe xong thì lộ vẻ ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đem mấy bộ xương kia cho Tống Điềm.
Tiểu Điệp nói: "Điềm Điềm tỷ, thật là lãng phí mà."
Tống Điềm gật đầu: "Đúng vậy, gỡ hết thịt ra đi, lát nữa sẽ có chỗ hữu dụng."
"Được!"
Hầm canh xong thì cũng chỉ còn một chút phần thịt lườn, lát nữa trộn lên xong ướp lạnh làm đồ nhắm, ngày hè binh lính đều thích ăn mì lạnh, nếu có thể cho thêm thịt gà thì không còn gì tốt hơn.
Tống Điềm nói: "Lọc thịt xong thì đi giết thêm hai con gà nữa, chốc lát chúng ta cũng cần làm đậu phụ gà."
"Đậu phụ gà?"
"Đúng!"
Một con gà có thể nấu trăm cách khác nhau, để làm đậu phụ gà, nàng còn cần da gà nữa, chờ Tống Điềm giết gà xong, Tống Điềm liền tới lấy da gà.
Đầu tiên thái da gà thành những miếng hình vuông, trải đều ra bề mặt phẳng, bốn góc chung quanh dùng tăm nhỏ cố định lại, da gà phải được kéo căng, sau đó thì cần điều chế nước đường.
So với nước sốt gà nướng cũng không khác lắm, dùng mật, đường và một ít giấm chua điều chế ra nước đường có màu đẹp mắt, quết đều lên phần da gà, mục đích để da gà có màu hổ phách, nướng lên sẽ vừa thơm vừa giòn, đây chính là da gà làm giả tàu hũ ky.
Lấy phần thịt mềm nhất của con gà băm nhỏ, kết hợp cùng tôm bóc vỏ, thịt heo, đặc biệt là cần cả mỡ heo cùng hạt tiêu, trộn đều lên sau đó phết lên trên "đậu hũ ky gà" đã được chuẩn bị xong, rồi tỉ mỉ cuốn lại thành từng khối vuông, sau đó thả vào chảo dầu chiên lên.
Rõ ràng là da gà bọc thịt gà nhưng thành phẩm cuối cùng lại giống như đậu phụ rán, từng miếng vuông vắn chỉnh tề đứng thành hàng. Chỉ là giả đậu phụ mà thôi.
Còn một món nữa chính là thạch thịt gà, món ăn này so với đậu phụ gà còn phiền toái hơn nhiều. Thịt gà thái vụn, canh gà đều phải khống chế nhiệt lượng thập phần nghiêm khắc, Tống Điềm cũng không có nhiều lòng tin, nhưng nếu như đã có sẵn canh loãng, nàng cũng muốn thử sức.
Thạch gà cũng phải dùng phần gà mềm, phải được tuyển chọn kĩ càng, ngay từ đầu cũng chỉ được dùng sống dao để chặt, không được dùng lưỡi dao, chủ yếu là muốn loại bỏ phần gân trong thịt, đợi lọc sạch rồi thì dùng lưỡi dao băm nhỏ, quá trình này rất cần kiên nhẫn.
Băm gà xong thì cần thêm bao nhiêu nước, bao nhiêu mỡ cũng cần phải tính toán thật kĩ, cuối cùng là thêm nước canh hầm vào, để bảo đảm thịt gà không quá bở lại vừa đủ nhiệt. Sau nửa canh giờ, canh đông lại màu sắc trong veo, món thạch gà mới coi như hoàn thành.
Đậu phụ gà bên ngoài có màu hổ phách, cắn một miếng cảm nhận được sự giòn dụm đầu tiên, dùng chiếc đũa đâm qua lớp da, cắn một miếng sẽ cảm nhận được vị ngọt, sau đó là sự tươi ngon của thịt gà.
Thạch gà cũng là như thế, một bát canh loãng trong veo thấy đáy, điểm xuyết thịt gà trắng nõn như bông tuyết làm nhân, tưởng chừng nhạt nhẽo không có hương vị gì nhưng cắn một miếng thì sẽ thấy bất ngờ. Thịt gà mềm tan trong miệng, lại ngọt ngào thanh mát như ăn thạch.
Hai món ăn này làm xong nhanh chóng bị người trong nhà bếp vây xem, tất cả mọi người không ngừng cảm thán: "Ta thấy món này cũng chẳng thua kém gì cua cá!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Xem qua thì bình thường nhưng ăn vào thì thật sự có thể lên bảng hiệu!"
"Ta vừa nãy có may mắn được nếm thử một ngụm canh, ta dám đảm bảo, món ăn này mà không ăn hết sạch không còn gì thì tuyệt đối là điều đáng tiếc nhất cuộc đời."
Tống Điềm nở nụ cười: "Mì lạnh của các tướng sĩ đã chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Điệp: "Xong rồi! Mì lạnh còn có cả bánh mì kẹp thịt, lại còn cháo đậu, từ lúc vào hè, các tướng sĩ đều thích ăn mì lạnh cùng lương bì, khẳng định ai cũng thích!"
"Được! Vậy chúng ta cũng chuẩn bị mang thức ăn lên thôi!"
Yến tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.
Mọi người đi vào doanh trướng, thần tình khác nhau.
Biểu tình của Chu Chí rõ ràng rất thả lỏng, cũng không biết hắn đã nói gì với Ngô Vương, còn Trâu đô uý và Cố Hiển Thành thì đều trầm mặc, sắc mặt Trâu đô uý cũng không quá đẹp mắt, chỉ khi nhìn về phía nữ nhi mới coi như hoà hoãn một ít.
Tô Chinh vừa vào lập tức hỏi chuyện Lục Thời An: "Liễu Thấm bên kia, ngươi xử lý xong chưa?"
Lục Thời An đáp: "Đại nhân yên tâm, trên cơ bản đã không có vấn đề gì."
"A... ngươi đáp ứng điều kiện gì với ả ta?"
Lục Thời An: "Ả cũng là người thông minh, biết mục đích của chúng ta là Chu Chí, cho nên chuyện ám sát này, nàng đã đổ hết lên đầu hắn, ta nhận lời giúp ả cầu tình trước mặt Cố tướng quân, sau lưng còn có Ngô Vương, cơ bản đã đạt được nhất trí."
Tô Chinh kinh hãi.
Lục Thời An nói tiếp: "Đương nhiên, đây cũng chỉ là kế hoãn binh, ta sẽ giải thích với Cố tướng quân, tương lai nhất định sẽ bắt Liễu Thấm về quy án, nhưng nàng ta còn liên quan đến Ngô Vương, ta muốn dùng dao sắc một lần chặt đứt dây rối, trước tiên xử lý chuyện Chu Chí đã."
Tô Chinh nghĩ ngợi: "Cũng đúng, chỉ là không biết Hiển Thành... thôi... ta sẽ giúp ngươi nói, tuy hắn cố chấp nhưng là người biết lấy đại cục làm trọng."
Lục Thời An gật đầu: "Nếu có thể như thế, vậy thì cảm tạ đại nhân, ta còn đang lo lắng không biết mở miệng với Cố tướng quân như nào."
Tô Chinh vỗ vai hắn: "Ở kinh thành xử lý vụ án cũng cần phải cân nhắc trước sau như vậy, ngươi vất vả rồi!"
Lục Thời An cười khổ: "Có đại nhân thương cảm, trong lòng Thời An thấy dễ chịu hơn nhiều."
Hai người nói xong liền cùng nhau ngồi xuống.
Yến tiệc hôm nay, Ngô Vương ngồi chính giữa, hai bên lần lượt là Cố Hiển Thành, Tô Chinh, Lục Thời An và Chu Chí.
Mắt thấy canh giờ đã đến, Tống Điềm liền cho người bắt đầu mang thức ăn lên.
Ngô Vương bên này vẫn là đủ món sơn hào hải vị, còn đồ Tống Điềm chuẩn bị bên này, mặc kệ là đậu phụ gà hay thạch gà thì nhìn qua trông vẫn rất bình thường, tựa hồ không có gì đặc biệt.
Chu Chí vừa nhìn thấy liền biết đồ nào quý hơn, lập tức khen mấy câu, mặc kệ sắc mặt của tướng sĩ chung quanh chỉ tập trung nói mấy lời dễ nghe tâng bốc Ngô Vương.
Tâm tình của Ngô Vương rõ ràng tốt lên.
Mà Tô Chinh nhìn hai món mới lạ trông đặc biệt thanh đạm trước mặt liền không nhịn được hỏi: "Tống trù nương, hai món này là gì vậy?"
Tống Điềm cũng trả lời thành thật: "Là đậu phụ gà cùng thạch gà."
Trên mặt Lý Phúc Thành vẫn là thần sắc khinh bỉ như cũ.
Cái gì mà đậu phụ chứ, loại vật tầm thường này cũng dám mang lên yến tiệc, thật là mất mặt.
"Đậu phụ sao, sao ta vẫn ngửi thấy mùi thịt gà?" Lục Thời An hỏi.
"Bởi vì hai món này đều không làm từ đậu, mà là thịt gà, ăn gà nhưng không thấy gà, đậu phụ mà không cần đậu. Thạch gà là lấy thịt gà băm nhỏ hoà vào nước canh gà hầm mà thành, đậu phụ gà bên ngoài là da gà nướng giòn, nhân cũng là thịt gà."
Tống Điềm vừa nói xong mọi người liền hứng thú, Tô Chinh nếm thử đầu tiên, trước tiên là thạch gà sau đó là đậu phụ gà.
Nháy mắt, hai mắt ông ta liền toả sáng.
"Kỳ diệu quá! Hương vị này! Đúng là không hề giống đậu phụ!"
Lục Thời An cũng lập tức nếm thử, cười nói: "Không hổ là Tống trù nương, kĩ xảo này đúng là không phải người thường có thể nghĩ ra. Quả thật thần kỳ, xoay chuyển càn khôn."
Tô Chinh gật gù: "Ăn gà mà không thấy gà, đậu phụ không cần đậu. Hay! Hay lắm!"
Tống Điềm cũng nở nụ cười nhẹ nhõm: "Các vị đại nhân thích thì tốt rồi!"
Mấy người còn lại nghe thấy lời này liền sôi nổi nếm thử, bất luận là Phương Tố Tố hay Trâu Khấu Khấu cũng không ngoại lệ, đều mỉm cười khen ngợi, ngay cả người luôn nghiêm túc như Trâu đô uý cũng gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Đều nói thức ăn ở Thành Dương quân không nếm nổi, hiện giờ xem ra đúng là tin vịt, Cố tướng quân đúng là có lộc ăn nha!"
Bất luận là trong lời nói có ẩn ý gì, thì tất cả mọi người ở đây mà đã nếm thử thì đều công nhận một sự thật, đó chính là hai món này Tống Điềm nấu thật sự không chê vào đâu được.
Những lời này truyền vào tai Ngô Vương, hắn cũng nghiêm túc nhìn thoáng qua hai món ăn có phần giản dị trước mặt, do dự một chút cũng đưa đũa ra.
Đại khái là vì ngại mất mặt nên Ngô Vương cũng không giống như Tô Chinh và Lục Thời An trực tiếp khen ngợi, nhưng hắn đã ăn liên tục hai bát thạch gà, Lý Phúc Thành nhìn liền hiểu.
Thần sắc hắn ta phức tạp, cũng phải nhìn tiểu trù nương trước mắt thêm vài cái.
Chỉ là Tống Điềm cũng nhanh chóng lui xuống, vừa rồi người trong bữa tiệc khen ngợi chỉ có Cố Hiển Thành là trầm mặc từ đầu tới cuối, Tống Điềm cũng bất giác nhìn qua chỗ hắn mấy lần.
Tốt, bát đã trống không.
Dù không nói nhưng chắc cũng rất thích.
Trong lòng nàng thấy ngọt ngào đến mức tê dại, ra khỏi doanh trướng nàng liền gọi Tiểu Điệp, dặn nàng ấy mang thêm một phần nữa lên, đặc biệt dành cho Đại tướng quân.
Trong quân đề phòng nghiêm ngặt, tưởng chừng không ai có thể ra ngoài.
Đến giờ Tỵ (9h – 11h), xe ngựa của Chu Chí xuất hiện trong phạm vi quân doanh, bên trong xe ngựa, Phương Tố Tố có chút lo lắng, Chu Chí nhìn nàng, trong mắt lộ ra vài phần ghét bỏ.
Hắn không hiểu nổi, cùng là nữ nhân, Lục gia Tam phu nhân thì càng không cần phải nói, ở kinh thành một tay quản lý đám hạ nhân lại biết đối nhân xử thế, Liễu Thấm tuy là nữ tử chốn hoa nguyệt, nhưng cũng biết cách xử sự không kém, còn có thể giúp hắn rất nhiều. Sao người mà hắn cưới, rõ ràng cũng là tiểu thư khuê các, làm việc nói chuyện đều không có vẻ phóng khoáng, hôm nay chỉ đi gặp Ngô Vương, nàng ta chỉ cần quy củ ngồi yên trên yến hội, thỉnh thoảng góp mấy lời giúp hắn duy trì quan hệ với Lục Tam lang thì tốt rồi, vậy mà cũng có thể lo lắng đến mức này.
Chu Chí cũng không thể quá thẳng thừng, vì thế hắn thản nhiên nói: "Phu nhân không cần lo lắng, lát nữa trên yến hội không có nữ quyến, nàng cứ theo vi phu là được."
Phương Tố Tố lên tiếng đáp lại nhưng vẫn chưa yên lòng, Chu Chí cũng lười nói tiếp.
Nếu không phải Lục Tam lang yêu cầu, hắn sẽ không để nàng ta ra khỏi cửa.
Xe ngựa nhanh chóng đến Thành Dương quân, bị binh lính ngăn lại.
Chu Chí vén rèm xe lên: "Ta là huyện lệnh Võ Công huyện, Chu Chí."
Hai tên binh lính canh cửa liếc nhau xong chạy vào báo tin.
Chu Chí buồn bực trong lòng, tên Cố Hiển Thành này, đã sớm biết hắn đến, còn bày tướng lĩnh ở đây thể hiện, hắn tạm thời nhịn xuống, đợi gặp Ngô Vương lại nói.
Tướng sĩ Thành Dương quân cũng nhanh chóng mở đường, xe ngựa chạy thẳng vào trong.
Đợi xe ngựa dừng hẳ lại, Chu Chí dẫn Phương Tố Tố xuống.
Trước trướng, vậy mà chỉ có Lục Thời An đang chờ, trong lòng Chu Chí không vui.
"Chu đại nhân, dì!" Lục Thời An đã sửa miệng, điều này cũng làm Chu Chí khó chịu, Phương Tố Tố nhìn cháu ngoại cười, hai người trao đổi ánh mắt.
Chu Chí nói: "Thời An à, Cố tướng quân cùng Điện hạ đâu, hiện tại đang làm gì?"
Lục Thời An đáp: "Đang nghị sự ở đại doanh trướng, Chu đại nhân theo ta đến trướng phụ trước là được."
Chu Chí dù không dễ chịu trong lòng nhưng cũng chỉ có thể áp chế xuống.
Phương Tố Tố lần đầu đến quân doanh, đối với nơi này cái gì cũng tò mò, nhưng nàng cũng không dám nhìn đông nhìn tây, đợi một lát, Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh đến.
Chu Chí vội vàng đứng dậy: "Hạ quan bái kiến Tô đại nhân, Cố tướng quân!"
Phương Tố Tố cũng vội vàng theo hắn hành lễ.
Chỗ của nàng gần Cố Hiển Thành hơn một chút, nàng cúi đầu nên trong tầm mắt chỉ có thể thấy một đôi giày tối màu uy vũ to lớn.
Cố Hiển Thành nói: "Chu đại nhân, đã lâu không gặp."
Chu Chí xấu hổ cười làm lành, "Dạ... đã lâu không gặp."
Hắn quả thật đã lâu không nhìn thấy Cố Hiển Thành, nhưng trong phạm vi tầm mắt hắn thì không thiếu người Thành Dương quân.
Tô Chinh cũng nói: "Chu đại nhân cứu trợ thiên tai vất vả, hôm nay ở đây e là còn phải mệt nhọc tiếp, bản quan cũng có vài chuyện muốn hỏi Chu đại nhân."
Chu Chí vội vàng đáp lời: "Dạ dạ... hạ quan đã sớm chuẩn bị xong."
Lục Thời An thấy thời gian cũng đã đến, nói: "Điện hạ nghe nói Chu đại nhân đến sớm nên đã đợi từ lâu, Chu đại nhân, mời."
Chu Chí vui vẻ trong lòng, vội vàng đáp: "Được." Hắn đang lo không tìm được cơ hội đi gặp Ngô Vương đây.
Lục Thời An dẫn người qua.
Tô Chinh cùng Cố Hiển Thành liếc nhìn nhau, đương nhiên không đi theo, nội trướng chỉ còn lại mình Phương Tố Tố.
Cố Hiển Thành nói: "Quân doanh đơn sơ, cũng không có nữ quyến, uỷ khuất Chu phu nhân rồi."
Phương Tố Tố nghe thanh âm hùng hậu này liền ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nàng ta thấy rõ mặt mũi của vị Phi Hổ đại tướng quân này.
"Tướng quân không cần khách khí..."
Từ lúc mười bảy tuổi nàng đã gả cho Chu Chí, cơ hồ chưa từng gặp qua bất kì nam nhân nào bên ngoài, lại càng không gặp được ai cường tráng uy vũ như thế. Vừa nghĩa đến là vị Đại tướng quân này đánh Chu Chí, trong lòng Phương Tố Tố liền có cảm giác sùng bái.
Cố Hiển Thành gật đầu: "Bản tướng còn có việc bận, Chu phu nhân cứ tự nhiên."
Nói xong, Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh liền xoay người rời đi.
Phương Tố Tố ở một mình trong trướng, nỗi lòng phức tạp.
Lại qua nửa canh giờ, Trâu đô uý cũng đến.
Hôm nay Thành Dương quân phải nói là cực kì náo nhiệt.
Trâu đô uý đến lập tức đến trướng của Ngô Vương, lúc đó Ngô Vương vừa nói chuyện với Chu Chí xong, Chu Chi đi ra liền gặp Trâu đô uý, hắn vừa định tiến lên cười chào hỏi, ai ngờ đối phương hoàn toàn không để ý đến hắn, Chu Chí lúng túng đứng tại chỗ, cuối cùng thì lặng lẽ bĩu môi.
Mấy tên võ tướng, một người so với một người đều là tính nết khó ưa.
Vì có Trâu đô uý đến, Cố Hiển Thành cũng vào trướng, đồng thời, người Bạch gia cũng nhanh chóng nhận được tin tức.
Bao gồm cả Tô Chinh và Lục Thời An, trong quân doanh hôm nay, cũng gần như đông đủ hậu duệ quý tộc đại thần.
Nhà bếp
Tống Điềm từ sớm đã bận rộn đến mức chân không chạm đất, thậm chí nàng còn luống cuống tay chân.
Lo liệu yến tiệc vốn không phải chuyện dễ dàng, huống hồ còn nhiều người khó hầu hạ như vậy.
Vị Đơn sư phụ kia cũng ở đây, chỉ là hắn như cũ chỉ phụ trách lo liệu đồ ăn của Ngô Vương, chỉ để nấu một nồi canh loãng, nhưng Tống Điềm thấy hắn dùng hẳn bảy tám bộ xương gà.
Những con gà đã hầm xong kia kỳ thật vẫn còn có thể sử dụng nhưng trong mắt đối phương đã thành đồ bỏ, Tống Điềm nhìn mà đau lòng.
Suy nghĩ một lát, nàng vẫn đi qua thương lượng với đối phương mấy câu, Đơn sư phụ nghe xong thì lộ vẻ ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đem mấy bộ xương kia cho Tống Điềm.
Tiểu Điệp nói: "Điềm Điềm tỷ, thật là lãng phí mà."
Tống Điềm gật đầu: "Đúng vậy, gỡ hết thịt ra đi, lát nữa sẽ có chỗ hữu dụng."
"Được!"
Hầm canh xong thì cũng chỉ còn một chút phần thịt lườn, lát nữa trộn lên xong ướp lạnh làm đồ nhắm, ngày hè binh lính đều thích ăn mì lạnh, nếu có thể cho thêm thịt gà thì không còn gì tốt hơn.
Tống Điềm nói: "Lọc thịt xong thì đi giết thêm hai con gà nữa, chốc lát chúng ta cũng cần làm đậu phụ gà."
"Đậu phụ gà?"
"Đúng!"
Một con gà có thể nấu trăm cách khác nhau, để làm đậu phụ gà, nàng còn cần da gà nữa, chờ Tống Điềm giết gà xong, Tống Điềm liền tới lấy da gà.
Đầu tiên thái da gà thành những miếng hình vuông, trải đều ra bề mặt phẳng, bốn góc chung quanh dùng tăm nhỏ cố định lại, da gà phải được kéo căng, sau đó thì cần điều chế nước đường.
So với nước sốt gà nướng cũng không khác lắm, dùng mật, đường và một ít giấm chua điều chế ra nước đường có màu đẹp mắt, quết đều lên phần da gà, mục đích để da gà có màu hổ phách, nướng lên sẽ vừa thơm vừa giòn, đây chính là da gà làm giả tàu hũ ky.
Lấy phần thịt mềm nhất của con gà băm nhỏ, kết hợp cùng tôm bóc vỏ, thịt heo, đặc biệt là cần cả mỡ heo cùng hạt tiêu, trộn đều lên sau đó phết lên trên "đậu hũ ky gà" đã được chuẩn bị xong, rồi tỉ mỉ cuốn lại thành từng khối vuông, sau đó thả vào chảo dầu chiên lên.
Rõ ràng là da gà bọc thịt gà nhưng thành phẩm cuối cùng lại giống như đậu phụ rán, từng miếng vuông vắn chỉnh tề đứng thành hàng. Chỉ là giả đậu phụ mà thôi.
Còn một món nữa chính là thạch thịt gà, món ăn này so với đậu phụ gà còn phiền toái hơn nhiều. Thịt gà thái vụn, canh gà đều phải khống chế nhiệt lượng thập phần nghiêm khắc, Tống Điềm cũng không có nhiều lòng tin, nhưng nếu như đã có sẵn canh loãng, nàng cũng muốn thử sức.
Thạch gà cũng phải dùng phần gà mềm, phải được tuyển chọn kĩ càng, ngay từ đầu cũng chỉ được dùng sống dao để chặt, không được dùng lưỡi dao, chủ yếu là muốn loại bỏ phần gân trong thịt, đợi lọc sạch rồi thì dùng lưỡi dao băm nhỏ, quá trình này rất cần kiên nhẫn.
Băm gà xong thì cần thêm bao nhiêu nước, bao nhiêu mỡ cũng cần phải tính toán thật kĩ, cuối cùng là thêm nước canh hầm vào, để bảo đảm thịt gà không quá bở lại vừa đủ nhiệt. Sau nửa canh giờ, canh đông lại màu sắc trong veo, món thạch gà mới coi như hoàn thành.
Đậu phụ gà bên ngoài có màu hổ phách, cắn một miếng cảm nhận được sự giòn dụm đầu tiên, dùng chiếc đũa đâm qua lớp da, cắn một miếng sẽ cảm nhận được vị ngọt, sau đó là sự tươi ngon của thịt gà.
Thạch gà cũng là như thế, một bát canh loãng trong veo thấy đáy, điểm xuyết thịt gà trắng nõn như bông tuyết làm nhân, tưởng chừng nhạt nhẽo không có hương vị gì nhưng cắn một miếng thì sẽ thấy bất ngờ. Thịt gà mềm tan trong miệng, lại ngọt ngào thanh mát như ăn thạch.
Hai món ăn này làm xong nhanh chóng bị người trong nhà bếp vây xem, tất cả mọi người không ngừng cảm thán: "Ta thấy món này cũng chẳng thua kém gì cua cá!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Xem qua thì bình thường nhưng ăn vào thì thật sự có thể lên bảng hiệu!"
"Ta vừa nãy có may mắn được nếm thử một ngụm canh, ta dám đảm bảo, món ăn này mà không ăn hết sạch không còn gì thì tuyệt đối là điều đáng tiếc nhất cuộc đời."
Tống Điềm nở nụ cười: "Mì lạnh của các tướng sĩ đã chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Điệp: "Xong rồi! Mì lạnh còn có cả bánh mì kẹp thịt, lại còn cháo đậu, từ lúc vào hè, các tướng sĩ đều thích ăn mì lạnh cùng lương bì, khẳng định ai cũng thích!"
"Được! Vậy chúng ta cũng chuẩn bị mang thức ăn lên thôi!"
Yến tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.
Mọi người đi vào doanh trướng, thần tình khác nhau.
Biểu tình của Chu Chí rõ ràng rất thả lỏng, cũng không biết hắn đã nói gì với Ngô Vương, còn Trâu đô uý và Cố Hiển Thành thì đều trầm mặc, sắc mặt Trâu đô uý cũng không quá đẹp mắt, chỉ khi nhìn về phía nữ nhi mới coi như hoà hoãn một ít.
Tô Chinh vừa vào lập tức hỏi chuyện Lục Thời An: "Liễu Thấm bên kia, ngươi xử lý xong chưa?"
Lục Thời An đáp: "Đại nhân yên tâm, trên cơ bản đã không có vấn đề gì."
"A... ngươi đáp ứng điều kiện gì với ả ta?"
Lục Thời An: "Ả cũng là người thông minh, biết mục đích của chúng ta là Chu Chí, cho nên chuyện ám sát này, nàng đã đổ hết lên đầu hắn, ta nhận lời giúp ả cầu tình trước mặt Cố tướng quân, sau lưng còn có Ngô Vương, cơ bản đã đạt được nhất trí."
Tô Chinh kinh hãi.
Lục Thời An nói tiếp: "Đương nhiên, đây cũng chỉ là kế hoãn binh, ta sẽ giải thích với Cố tướng quân, tương lai nhất định sẽ bắt Liễu Thấm về quy án, nhưng nàng ta còn liên quan đến Ngô Vương, ta muốn dùng dao sắc một lần chặt đứt dây rối, trước tiên xử lý chuyện Chu Chí đã."
Tô Chinh nghĩ ngợi: "Cũng đúng, chỉ là không biết Hiển Thành... thôi... ta sẽ giúp ngươi nói, tuy hắn cố chấp nhưng là người biết lấy đại cục làm trọng."
Lục Thời An gật đầu: "Nếu có thể như thế, vậy thì cảm tạ đại nhân, ta còn đang lo lắng không biết mở miệng với Cố tướng quân như nào."
Tô Chinh vỗ vai hắn: "Ở kinh thành xử lý vụ án cũng cần phải cân nhắc trước sau như vậy, ngươi vất vả rồi!"
Lục Thời An cười khổ: "Có đại nhân thương cảm, trong lòng Thời An thấy dễ chịu hơn nhiều."
Hai người nói xong liền cùng nhau ngồi xuống.
Yến tiệc hôm nay, Ngô Vương ngồi chính giữa, hai bên lần lượt là Cố Hiển Thành, Tô Chinh, Lục Thời An và Chu Chí.
Mắt thấy canh giờ đã đến, Tống Điềm liền cho người bắt đầu mang thức ăn lên.
Ngô Vương bên này vẫn là đủ món sơn hào hải vị, còn đồ Tống Điềm chuẩn bị bên này, mặc kệ là đậu phụ gà hay thạch gà thì nhìn qua trông vẫn rất bình thường, tựa hồ không có gì đặc biệt.
Chu Chí vừa nhìn thấy liền biết đồ nào quý hơn, lập tức khen mấy câu, mặc kệ sắc mặt của tướng sĩ chung quanh chỉ tập trung nói mấy lời dễ nghe tâng bốc Ngô Vương.
Tâm tình của Ngô Vương rõ ràng tốt lên.
Mà Tô Chinh nhìn hai món mới lạ trông đặc biệt thanh đạm trước mặt liền không nhịn được hỏi: "Tống trù nương, hai món này là gì vậy?"
Tống Điềm cũng trả lời thành thật: "Là đậu phụ gà cùng thạch gà."
Trên mặt Lý Phúc Thành vẫn là thần sắc khinh bỉ như cũ.
Cái gì mà đậu phụ chứ, loại vật tầm thường này cũng dám mang lên yến tiệc, thật là mất mặt.
"Đậu phụ sao, sao ta vẫn ngửi thấy mùi thịt gà?" Lục Thời An hỏi.
"Bởi vì hai món này đều không làm từ đậu, mà là thịt gà, ăn gà nhưng không thấy gà, đậu phụ mà không cần đậu. Thạch gà là lấy thịt gà băm nhỏ hoà vào nước canh gà hầm mà thành, đậu phụ gà bên ngoài là da gà nướng giòn, nhân cũng là thịt gà."
Tống Điềm vừa nói xong mọi người liền hứng thú, Tô Chinh nếm thử đầu tiên, trước tiên là thạch gà sau đó là đậu phụ gà.
Nháy mắt, hai mắt ông ta liền toả sáng.
"Kỳ diệu quá! Hương vị này! Đúng là không hề giống đậu phụ!"
Lục Thời An cũng lập tức nếm thử, cười nói: "Không hổ là Tống trù nương, kĩ xảo này đúng là không phải người thường có thể nghĩ ra. Quả thật thần kỳ, xoay chuyển càn khôn."
Tô Chinh gật gù: "Ăn gà mà không thấy gà, đậu phụ không cần đậu. Hay! Hay lắm!"
Tống Điềm cũng nở nụ cười nhẹ nhõm: "Các vị đại nhân thích thì tốt rồi!"
Mấy người còn lại nghe thấy lời này liền sôi nổi nếm thử, bất luận là Phương Tố Tố hay Trâu Khấu Khấu cũng không ngoại lệ, đều mỉm cười khen ngợi, ngay cả người luôn nghiêm túc như Trâu đô uý cũng gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Đều nói thức ăn ở Thành Dương quân không nếm nổi, hiện giờ xem ra đúng là tin vịt, Cố tướng quân đúng là có lộc ăn nha!"
Bất luận là trong lời nói có ẩn ý gì, thì tất cả mọi người ở đây mà đã nếm thử thì đều công nhận một sự thật, đó chính là hai món này Tống Điềm nấu thật sự không chê vào đâu được.
Những lời này truyền vào tai Ngô Vương, hắn cũng nghiêm túc nhìn thoáng qua hai món ăn có phần giản dị trước mặt, do dự một chút cũng đưa đũa ra.
Đại khái là vì ngại mất mặt nên Ngô Vương cũng không giống như Tô Chinh và Lục Thời An trực tiếp khen ngợi, nhưng hắn đã ăn liên tục hai bát thạch gà, Lý Phúc Thành nhìn liền hiểu.
Thần sắc hắn ta phức tạp, cũng phải nhìn tiểu trù nương trước mắt thêm vài cái.
Chỉ là Tống Điềm cũng nhanh chóng lui xuống, vừa rồi người trong bữa tiệc khen ngợi chỉ có Cố Hiển Thành là trầm mặc từ đầu tới cuối, Tống Điềm cũng bất giác nhìn qua chỗ hắn mấy lần.
Tốt, bát đã trống không.
Dù không nói nhưng chắc cũng rất thích.
Trong lòng nàng thấy ngọt ngào đến mức tê dại, ra khỏi doanh trướng nàng liền gọi Tiểu Điệp, dặn nàng ấy mang thêm một phần nữa lên, đặc biệt dành cho Đại tướng quân.
Danh sách chương