*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Điềm như không thể tin vào mắt mình, cẩn thận nhìn kĩ lại lúc này mới thấy rõ ràng, người trước mặt nàng đúng là Cố Hiển Thành.

Cố Hiển Thành thì đang nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong mắt lại có cảm giác không vui.

Tống Điềm: "Tướng... tướng quân?"

Cố Hiển Thành trầm mặc, cảm giác đau đớn trên ngực hắn cũng dần dần biến mất, nhưng hắn nhìn người trước mặt, trong lòng cảm giác sắp điên rồi.

hắn vốn định đi tuần tra quân doanh, được nửa đường tim đột nhiên đau đớn, hiện tại Cố Hiển Thành cũng đã quen thuộc với cảm giác này, ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân đến từ đâu, chỉ là hắn thực sự rất tò mò, đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì lại khiến nàng thương tâm.

Cho nên, bất tri bất giác đã đi đến nơi này.

Nhưng đương nhiên Cố Hiển Thành sẽ không nói thẳng ra, thản nhiên đáp: "Đi ngang qua."

"Đi ngang qua?" Tống Điềm đưa mắt nhìn quanh bốn phía, nơi này... là doanh trướng của nữ quyến mà? Đại tướng quân vô duyên vô cớ đi ngang qua đây?

Nhưng mà ngay sau đó, Tống Điềm cũng tự tìm được lý do, có lẽ tướng quân muốn tìm Triệu ma ma.

"Vậy... tướng quân cứ thong thả, ta đi trước." Tống Điềm nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi, ai ngờ Cố Hiển Thành đột nhiên hỏi, "Vừa rồi ngươi khóc à?"

Tống Điềm ngẩn người, không thể tin quay lại nhìn hắn.

Cố Hiển Thành: "Ta nghe thấy tiếng khóc nên mới đến đây."

Tống Điềm bị lời này doạ sững sờ, lúng túng nói, "Ta... ta nghe La tỷ nói muốn đi... nói nhiều thêm mấy câu, ngài nghe thấy?"

Cố Hiển Thành khẽ ừm một tiếng.

"Vậy dân phụ cáo từ."

Nàng lại chuẩn bị rời đi lần nữa, Cố Hiển Thành không nhịn được nói, "Về sau đừng quá đa sầu đa cảm."

Tống Điềm:?

"Ngài vừa nói gì cơ?" Tống Điềm tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại một câu.

Cố Hiển Thành nhìn đi chỗ khác, không tự nhiên nói: "Đa sầu đa cảm dễ tổn hại sức khoẻ."

Tống Điềm mất một lúc mới có thể tự thuyết phục chính mình, đại tướng quân là đang quan tâm nàng sao, dù sao hiện tại nàng cũng là người trong quân doanh, trướng quân quan tâm mọi người cũng không phải điều khó hiểu.

"Vâng, đa tạ Đại tướng quân quân tâm."

Nói xong, Cố Hiển Thành cũng không ngăn người nữa, đợi Tống Điềm đi rồi, hắn lại dạo quanh doanh trướng vài vòng nữa đợi cho cảm giác trên ngực hoàn toàn biến mất mới quay về.

Chỉ là lúc về lại gặp Phó Ngạn.

Phó Ngạn mới là người dẫn binh đi tuần tra, thấy hắn thì ngẩn người lập tức chạy đến, "Tướng quân sao lại đi từ phía doanh trại của nữ quyến ra thế?"

Cố Hiển Thành mặt không đổi sắc, "Vừa nãy nghe thấy tiếng động lạ, ta tưởng là có chuyện khác thường."

Phó Ngạn nghe vậy liền nghiêm túc hẳn lên, lập tức nói: "Ta sai người tăng cường tuần tra."

Cố Hiển Thành khẽ ừ đáp lại.

Hai người sóng vai cùng trở về, ban đêm yên tĩnh, Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn cũng không nói chuyện, bọn lính không biết Đại tướng quân cùng Phó tổng binh đang ở gần nên cũng tự nhiên nói chuyện với nhau, âm thanh vừa đủ lọt vào tai bọn hắn.

Đối với quân lính trong doanh mà nói, sinh hoạt của bọn họ đều rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày ăn ngon ngủ say là được, lại còn có bổng lộc, thỉnh thoảng có thêm trò giải trí thì đã thấy đủ lắm rồi.

Cho nên câu chuyện đêm nay không thể thiếu nhắc tới nữ đầu bếp mới tới.

"Nghe nói ngày mai Tống đầu bếp làm đậu phụ sốt tương, chúng ta phải đến sớm để xếp hàng."

"Thật hay giả? Làm cái đó khó lắm đấy, Tống đầu bếp thực sự làm cho chúng ta?"

"Đương nhiên là thật, ta nghe từ miệng Tiểu Điệp cô nương đấy, hơn nữa Tống đầu bếp còn rất tri kỷ làm hẳn hai loại, há há..."

"Tức là, có cả nhân mặn nhân ngọt sao? Ta có lời này không biết có nên nói hay không?"

"Không lẽ ngươi muốn... há há..."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, rất nhanh đạt được thoả thuận, ngày mai mỗi người xếp hàng ở một bên, một người lấy nhân ngọt một người lấy nhân mặn sau đó cùng ăn, vậy là vị nào cũng có thể thử rồi.

Phó Ngạn nghe vậy, mắt hắn liền sáng lên, giống như nghe được chủ ý hay liền quay sang nhìn Cố Hiển Thành, "Muốn không, ngày mai chúng ta cũng..."

Cố Hiển Thành không biết biểu cảm ra sao nhìn hắn, "Ngươi ăn được hết?"

"Đương nhiên rồi! Huynh đừng quá khinh thương ta! Chả nhẽ huynh chỉ ăn một chén liền no chắc?"

Cố Hiển Thành: "Nàng sẽ đưa đến tận nơi cho ta, ăn nhiều hay ít, vị gì cũng có."

Phó Ngạn sửng sốt, lập tức cảm thấy ghen tị.

"Được được được, ai kêu huynh là Đại tướng quân chứ, ta tìm người khác hợp tác."

Cố Hiển Thành từ chối cho ý kiến.

Bên kia hai người lính nói xong chuyện ăn uống liền chuyển đề tài qua giải trí, tính toán ngày tháng cũng sắp đến cuộc thi võ mỗi năm một lần của Thành Dương quân rồi.

Nói đến thi võ không thể không nhắc tới Mạnh Thiệu.

"Cũng không biết năm nay Mạnh đội trưởng có thể tiếp tục giành quán quân không nhỉ? Hay là ta cũng thử lên xem?"

"Dựa vào ngươi, với bộ xương này có khi chẳng qua được vòng đầu tiên. Còn không bằng nghĩ xem mai giành ăn kiểu gì thì hơn."

"... Ngươi cũng thật là..."

Đối thoại bên kia nhỏ dần, Phó Ngạn đúng lúc cũng đang nghĩ đến việc này, nói: "Hàng năm thi võ đều rất náo nhiệt, năm nay huynh tham gia không?"

"Không."

Phó Ngạn cười nói, "Không nên đâu, Đại tướng quân chiến thắng mới phải, nhóm binh lính kia nhìn thấy mới sợ mà chăm chỉ huấn luyện gấp bội, cũng là chuyện tốt mà."

Cố Hiển Thành thản nhiên liếc hắn, nói tiếp: "Chẳng phải Tổng binh tham gia cũng đạt được hiệu quả như vậy sao?"

Phó Ngạn tự giễu, "Ta không thích hợp với loại vận động dã man này, bảo thi bắn tên còn có thể suy nghĩ một chút, huynh cũng biết mà, ngày trước ta ở trong kinh không biết là người trong mộng của bao thiếu nữ đâu..."

Phó Ngạn đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp ai ngờ Cố Hiển Thành lại hoàn toàn không để ý tới, chưa đợi hắn nói xong đã đi trước, Phó Ngạn vội hét với theo: "Này! Sao lại đi rồi! Đừng nói là huynh ghen tị đấy nhé!"

*

Làm đậu phụ sốt tương rất phiền toái, hơn nữa còn phải làm hai khẩu vị khác nhau, hơn nữa không chỉ làm đậu phụ sốt tương mà còn phải làm dầu trái cây ăn kèm. Hôm nay tâm tình Tống Điềm tốt nên chuẩn bị thêm nhiều chút, Từ sư phụ bắc lên bếp một nồi lớn, mọi người trong nhà bếp cũng bận rộn hết cả.

Vừa qua giờ Mẹo một khắc, tia nắng sớm ở chân trời chưa kịp lên thì binh lính đã chạy hết vào bếp, trong nháy mắt đã loạn thành một đống.

"Tống đầu bếp, ta muốn đậu phụ sốt tương mặn."

"Ta muốn ngọt!"

Tiểu Điệp luống cuống tay chân sắp xếp, "Xếp hàng, xếp hàng! Bên này là vị mặn, bên kia là ngọt, ai ăn gì xếp vào chỗ đấy!"

Bọn lính ào ào tách ra thành hai hàng.

Tống Điềm bận rộn ở bên trong cũng đã nghe thấy động tĩnh ngoài kia, nghe mọi người nói nói cười cười nàng cũng vui lây, nhưng hiện tại nàng còn có một nhiệm vụ đặc biệt, làm bữa sáng cho Đại tướng quân.

Nàng không rõ khẩu vị của Đại tướng quân, hôm qua còn cố ý hỏi Triệu ma ma trước, nhờ bà chọn giúp, Triệu ma ma chọn món mặn, vì thế Tống Điềm liền lấy một cái chén, thuần thục thêm lần lượt nước thịt, dưa muối, rau thơm lên miếng đậu phụ, một muỗng dầu ớt nhỏ cùng dầu trái cây ăn kèm, sau đó thì bê đến cho Cố Hiển Thành.

Nhưng nàng vừa ra khỏi cửa thì liền gặp Phúc Quý.

"Tống đầu bếp!"

Tống Điềm kinh ngạc nhìn hắn, Phúc Quý cười đón lấy cái khay trong tay nàng, nhỏ giọng nói: "Tướng quân tới rồi, cứ đưa khay cho ta đi."

Tống Điềm ngạc nhiên nhìn vào trong, Đại tướng quân cũng tới nhà ăn?

Cố Hiển Thành quả thực đã đến, hơn nữa vẫn ngồi ở góc khuất lần trước. Bọn lính không phát hiện sự tồn tại của hắn, còn đang mải chen lấn lấy cơm ở phía trước. Nếu đã đích thân đến rồi, Tống Điềm cũng bớt đi một việc liền rửa tay đi hỗ trợ chia cơm.

Tiểu Điệp đứng ở bên phía món mặn, còn bên món ngọt là một tiểu nha đầu phụ việc, tính tình nhút nhát, động tác cũng chậm chạp, Tống Điềm thấy liền đi qua, "Để ta làm."

Lập tức, nhóm binh lính xếp hàng ở dưới liền sôi nổi hẳn lên.

"Tống đầu bếp~"

Ai nấy cũng lên tinh thần chào hỏi Tống Điềm, thậm chí, có mấy người vốn đang xếp hàng bên món mặn thấy nàng thì liền đổi ý, hành vi của hắn bị nhóm người đằng sau khinh thường không thôi, nhưng nói thì nói thế, chính bọn họ cũng không dời mắt khỏi bóng dáng đứng chia cơm kia.

Tống Điềm xinh đẹp, đây là sự thật không ai có thể phủ nhận.

Da trắng nõn nà thanh âm ngọt ngào, người cũng như tên, đều rất ngọt ngào.

Lính tráng cẩu thả quen rồi nhưng lại sợ doạ sợ cô nương nhà người ta nên cũng bó tay bó chân. Chỉ là Tống Điềm không hề để ý tới, vẫn chuyên tâm làm việc của mình.

Một lúc sau, Phó Ngạn đến, chân trước hắn vừa vào cửa thì chân sau Mạnh Thiệu cũng vào theo.

Mạnh Thiệu là người đất Thục, ngày thường không cay không vui, có mấy người đang xếp hàng bên phía món mặn nhìn thấy thì vội vẫy tay gọi hắn, nhưng Mạnh Thiệu nhìn thấy Tống Điềm thì lưỡng lự một chút, sau đó vô tình mặc kệ đồng đội đi sang hàng món ngọt.

Mấy người đang xếp hàng bên kia lần đầu nếm trải cảm giác bị phản bội. Bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán trêu ghẹo hắn, nhưng Mạnh Thiệu mặt mày vô cảm, làm như không nghe không thấy.

Mà Phó Ngạn đương nhiên cũng đang do sự, chỉ là liếc mắt một cái hắn liền nhìn thấy Cố Hiển Thành ngồi trong góc liền cười đi qua.

"Nhìn thấy chưa, tiểu trù nương đúng là có nhân khí."

Cố Hiển Thành đương nhiên thấy rõ, chỉ là hắn trầm mặc không nói, giống như chuyện bên kia không liên quan gì tới mình, hắn cúi đầu ăn tiếp. Phó Ngạn cũng nhìn theo, cao giọng cười, "Hôm qua là ai khoác lác với ta ý nhỉ, ta nhìn kĩ lắm rồi thấy cũng chỉ có một món mặn mà?"

Cố Hiển Thành liếc hắn một cái, "Ngươi có hai phần?"

Cố Hiển Thành vừa dứt lời thì liền có một tiểu binh chạy đến, "Tổng binh đại nhân! Đây là đậu phụ sốt tương nhân mặn ạ."

Ngay sau đó lại có một tiểu binh khá, "Tổng binh đại nhân, nhân ngọt đây ạ!"

Hai tiểu binh đều cực kì ân cần, chỉ là không ngờ lại thấy cả Đại tướng quân cũng đang ở đây, hơi ngượng ngùng, Phó Ngạn cười nói, "Vất vả rồi, đi ăn đi!"

Phó Ngạn nhìn Cố Hiển Thành đen mặt ngồi trước mặt, cười nói: "Ta biết ta biết, ta như vậy là không phải, nhưng huynh không để ý chuyện ăn uống thì ta để ý, huynh cứ ăn của huynh, ta ăn của ta là được."

Cố Hiển Thành: "..."

Đậu phụ sốt tương mặn cũng có chỗ tốt của nhân mặn, đậu phụ mềm mại lại dẻo, kết hợp cùng dầu ớt, dưa muối, rau thơm kích thích vị giác, ăn vào miệng như tan ra lại thơm nồng.

Nhưng đậu phụ sốt tương ngọt cũng không chịu yếu thế, bản thân đậu hũ cũng rất thích hợp làm món ngọt, dù là dùng đường nâu hay đường trắng đều có thể kích phát ra cảm giác ngon miệng, đậu đỏ được ninh mềm làm sốt ăn kèm lại tăng thêm một tầng mỹ vị.

Phó Ngạn vui vẻ vô cùng, nhất thời không biết nên ăn bát nào trước.

Trái lại, chén của Cố Hiển Thành vì đã được Triệu ma ma dặn dò qua, hắn có bệnh dạ dày nên không thể ăn ớt, nhất thời cảm giác hương vị cũng không ngon như vậy, Phó Ngạn bĩu môi, cười đầy ẩn ý, cực kì cẩn thận bảo vệ phần ăn của mình.

Cố Hiển Thành không nhịn được nữa, gằnn giọng: "Phúc Quý!"

Gọi một tiếng không có ai đáp lại, đúng lúc lại thấy Phúc Quý đang xếp hàng lấy món ngọt, bên kia đất chật người đông, hơn nữa số lượng còn cảm giác nhiều hơn hàng món mặn, hơn nữa hai bên còn đang xảy ra tranh chấp.

"Trần đời làm gì có ai ăn đậu hũ với đường chứ, đúng là không thể nói lý mà!"

"Ăn không được thì không cho người khác ăn à, đậu phụ đi ăn với ớt bao giờ!"

Chỉ cần một người lên tiếng là sẽ kéo theo những người khác, khí thế sôi nổi, hai bên đều gia nhập cuộc chiến, chia phe phái rõ ràng, mặc dù chỉ cách nhau một cái bệ bếp mà tưởng như đang tranh giành lãnh thổ quốc gia, Tống Điềm đứng ở đấy dở khóc dở cười, đau đầu không thôi.

Ngọt với mặn xưa nay đã đối đầu nhau, nàng biết nên mới hao tâm tổn sức chuẩn bị cả hai, không ngờ có ăn rồi mà vẫn tranh cãi, ngay cả Tiểu Điệp cũng không nhịn được, lên tiếng khuyên can: "Thôi mà thôi mà, củ cải hay rau xanh thì cũng có người thích người ghét, ngay cả bánh chưng còn có cả nhân mặn lẫn nhân ngọt đấy, đều ăn ngon là được, đừng cãi nữa!"

Ai ngờ, nàng còn chưa nói dứt lời, đám người kia lại càng sục sôi lên.

"Trên thế gian này thế mà lại có bánh chưng mặn? Thứ gì vậy?"

"Thì làm sao? Ngươi chưa ăn là do ngươi thiển cận! Bánh chưng mặn mới là thiên hạ đệ nhất!"

Tiểu Điệp choáng váng, như này... là nàng đang đổ dầu vào lửa sao?!

Tống Điềm bất đắc dĩ cười, chính nàng cũng không biết hoà giải thế nào thì đột nhiên xung quanh lặng ngắt như tờ như chưa từng có cuộc chiến nào.

Bọn lính đột nhiên yên tĩnh, ai nấy đều câm như hến, hai mặt nhìn nhau, Phúc Quý ở đằng sau thì sững sờ, Phó Ngạn ngồi ở một góc nhìn sang cũng cười cười.

Mạnh Thiệu đang xếp hàng ở đầu tiên, nhìn thấy Cố Hiển Thành liền đứng sang một bên, "Mời tướng quân."

Cố Hiển Thành dừng bước, nhìn hắn một cái: "Mạnh đội trưởng, bổn tướng nhớ ngươi là người Thục, không biết là lại thích đồ ngọt."

Mạnh Thiệu ngẩn người, lập tức cười đáp: "Không ngờ Đại tướng quân còn nhớ rõ quê quán của mạt tướng, ngày thường đúng là thích ăn cay, chỉ là hai hôm nay dạ dày không tốt nên đổi khẩu vị thôi ạ."

Cố Hiển Thành gật đầu: "Vậy sao, bổn tướng cũng nghĩ vậy."

Hắn nói xong liền quay lên, "Một chén đậu ngọt."

Tống Điềm kinh ngạc nhìn hắn. Không phải nàng vừa bê cho hắn một chén sao?

Tống Điềm nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng nghĩ đến lượng cơm Cố Hiển Thành ăn hàng ngày, có lẽ... là ăn chưa no lại muốn đổi khẩu vị.

Tống Điềm nhanh nhẹn múc cho hắn một bát, "Tướng quân, mời ngài."

Cố Hiển Thành nhận lấy, thản nhiên nhìn qua, "Không có dầu trái cây?"

Tống Điềm sửng sốt, binh lính đứng đằng sau cũng như vậy, trầm mặc không nói.

Tống Điềm nhỏ giọng: "Tướng quân, ăn đậu ngọt không ai ăn cùng dầu trái cây."

Cố Hiển Thành xấu hổ chớp mắt, "À..." Sau đó quay người bưng khay đi thẳng, lúc này Phúc Quý mới phản ứng lại, chân chó tiến lên, "Tướng quân tướng quân, sao ngài không gọi thuộc hạ?"

Cố Hiển Thành: "..." Gọi ngươi có nghe đâu.

Hai người đi rồi, binh lính đang xếp hàng mới có thể thở phào.

Đại tướng quân chưa từng ăn đậu ngọt sao? Vốn dĩ là người ăn đậu mặn mà, sao hôm nay lại...

Mọi người sôi nổi suy đoán, nhưng chỉ có Mạnh Thiệu, ý vị thâm trường nhìn theo bóng lưng Cố Hiển Thành.

Đậu phụ sốt tương mặn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện