Hôm nay trong quân vắng người, so với ngày thường yên tĩnh hơn rất nhiều.

Xế chiều, Tống Điềm bắt đầu suy nghĩ chuyện làm đậu phụ.

Tiểu Điệp nghe nói liền líu lưỡi, "Ta bội phục tỷ thật đó, cơm sáng trước đây chúng ta chỉ có bánh bao bánh hành đổi qua đổi lại nhưng tỷ vừa đến liền thay đổi, luôn luôn có thể làm thật nhiều món đa dạng nha."

Tống Điềm cười không đáp, làm đồ ăn muốn cho có lệ thì có cả trăm cách làm cho có, nhưng nàng thích tìm tòi nghiên cứu, hơn nữa còn rất hưởng thụ quá trình này.

Đậu phụ sốt tương nói đơn giản thì cũng không đơn giản, nói phiền toái thì cũng không phiền toái, đậu nành còn thế xảy ra xong lọc qua để thành sữa đậu nànnh, phần bã đậu có thể làm thành đậu sốt tương, tào phớ. Quá trình này mất khá nhiều công đoạn nên nếu đã làm thì dứt khoát làm nhiều một chút.

Tào phớ, đậu phụ sốt tương, sữa đậu nành, làm tất cả một thể, không để dư lại chút bã đậu nào đỡ lãng phí.

Buổi chiều hôm đó, mấy con lừa kéo cối say trong quân đều mệt đến mức gục xuống.

Tiểu Điệp cười chạy về báo cho nàng, Tống Điềm cũng không muốn hành hạ gia súc liền cho chúng thêm cơm như an ủi.

Bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng xong, mọi người đều trở về nghỉ ngơi.

Tiểu Bảo mấy hôm nay đều ở cùng nhóm phụ nữ và trẻ con trong quân, Tống Điềm bận rộn thì đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn tự chơi, vừa thấy Tống Điềm đến đón thì hai chân nhỏ đã chập chững chạy về phía nàng, Tống Điềm nhìn con, cảm thấy vất vả cả một ngày đều tan biến.

"Tiểu Bảo chơi có vui không~~, nương làm trứng cho con ăn nhé~~~"

"Tống trù nương" Tống Điềm vừa định bế con đi thì có người ở đằng sau gọi nàng lại, quay ra nhìn, là Đậu Khấu.

Đậu Khấu cười đến đưa cho Tiểu Bảo một viên đường, tiện tay xoa đầu hắn, cười nói: "Tống trù nương, con trai tỷ thật đáng yêu."

Tống Điềm không biết nàng định làm gì nhưng vẫn lễ phép nói cảm ơn.

Đậu Khấu cười đáp: "Ta là bạn tốt của Tiểu Điệp, nhưng vì chúng ta một người làm cơm sáng một người làm cơm tối nên bình thường ít có cơ hội gặp mặt."

Tống Điềm nghe được mấy chữ "bạn tốt" thì liền nhớ lại buổi sáng hôm ấy vô tình nghe được cuội nói chuyện của hai người, nhất thời, trong lòng nàng phức tạp không biết nói gì cho phải.

Đậu Khấu hàn huyên vài câu rồi mới nói vào mục đích chính: "Ta có chút chuyện lfm phiền Tống trù nương... kỳ thật... ta vốn muốn đi làm cơm sáng từ rất lâu rồi. Nhưng La tỷ bên kia vẫn chưa tìm được ai thích hợp nên ta cũng không thể nào... Nhưng ta biết, Tiểu Điệp có ca ca ở Hổ Dực quân doanh, giờ giấc Hổ Dực quân sinh hoạt luôn trái ngược với thời gian nghỉ ngơi của ca sáng, huynh muội bọn họ đã lâu không được gặp mặt, Tiểu Điệp hẳn là cũng muốn đổi, ta không biết nàng ấy đã nói qua việc này với tỷ chưa... Có lẽ là ngại không dám mở miệng? Cho nên hôm nay ta thay nàng ấy nói, hy vọng Tống trù nương có thể ra mặt, suy xét một chút đổi cho chúng ta thuận tiện."

Nghe Đậu Khấu nói xong, Tống Điềm liền ngẩn người. Nàng nhìn tiểu cô nương mặt không đỏ tim không đập mạnh trước mặt nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải.

Nếu không phải ngày ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện kia, đứng trước vẻ mặt chân thành tha thiết này nàng nhất định sẽ bị đả động không ít.

Tống Điềm muốn chọc thủng suy nghĩ của nàng ta nhưng lại do dự, song vẫn nhịn xuống, chỉ nói: "Nếu quả đúng như vậy, ngươi cứ bảo Tiểu Điệp nói ta."

Đậu Khấu sửng sốt: "Vì sao? Hai chúng ta ai nói chẳng như nhau, Tiểu Điệp da mặt mỏng... lại quen thân với tỷ, sợ là không mở lời được. Hôm nay ta nói với Tống đầu bếp cũng là đứng từ góc độ của nàng ấy mà suy nghĩ, giúp nàng hoàn thành nguyện vọng, không tốt sao?"

Tống Điềm hết nói nổi.

"Suy nghĩ kiểu gì vậy? Quen thân mới càng dễ nói chứ? Nếu Tiểu Điệp thật sự nghĩ vậy, nàng ấy tất nhiên sẽ nói với ta, nàng mở miệng ta chắc chắn sẽ đáp ứng, nhưng hiện tại... Thôi bỏ đi, ta sẽ tự hỏi nàng ấy."

Đậu Khấu vừa nghe Tống Điềm định hỏi Tiểu Điệp, sắc mặt lập tức thay đổi: "Bỏ đi! Ngươi đúng thật là! Khổ thân Tiểu Điệp luôn nói ngươi là người thông tình đạt lý, xem ra nàng ta nghĩ nhầm rồi!" Nàng ta nói xong, tức giận xoay người rời đi.

Tống Điềm đứng tại chỗ dở khóc dở cười. Nàng cũng nhanh chóng ném việc này ra khỏi đầu, trở về trướng dỗ Tiểu Bảo ăn ngủ xong cũng nghỉ ngơi, chỉ là một giấc này trong quân liền có biến hoá, tự nhiên lại xuất hiện mấy lời nói khó nghe nhằm vào Tống Điềm.

Trong quân doanh này có không ít nha hoàn cùng tạp dịch, cho nên tin tức truyền đi cũng nhanh, chả mấy mà đến tai Tống Điềm.

Nàng vừa vào quân doanh liền trực tiếp làm đầu bếp, vốn đã có người khó chịu. Từ trước đến nay muốn làm đều bếp đều phải bắt đầu từ học việc nhóm lửa xong đến cắt thái, cuối cùng còn phải so tay nghề mới có thể làm đầu bếp. Cho nên lời đồn đều nói Tống Điềm dựa vào quan hệ vào được quân doanh, còn nói tay nghề nàng bình thường cũng không đến mức khoa trương như thế.

Tiểu Điệp nghe xong vội vàng về nói lại với Tống Điềm, nàng biết chuyện cũng ngẩn người.

"Ai~~ không biết kẻ nào thất đức như vậy dám nói xấu sau lưng người khác. Để ta biết được xem!"

Tiểu Điệp nói lời này làm Tống Điềm nhớ đến Vương Tú Quyên ở Trần gia thôn lúc trước, nàng dở khóc dở cười, lắc đầu: "Thôi, ta không sao, sẽ luôn có những người tâm địa không tốt, ta vào quân doanh giữa chừng như vậy, người khác hoài nghi cũng là bình thường."

Tiểu Điệp đáp: "Tài nghệ của ĐIềm Điềm tỷ thật sự rất tốt! So với Từ sư phụ còn tốt hơn! Từ sư phụ cũng công nhận, bọn họ dựa vào cái gì nói lung tung! Khả năng của các nàng còn chưa bằng ta nữa là...!"

Tống Điềm do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho Tiểu Điệp chuyện giữa trưa Đậu Khấu tìm nàng nói chuyện, nhưng trong lòng nàng cũng ngầm hiểu là ai ở sau lưng nói những lời này.

Đậu Khấu tính toán không thành, thẹn quá hoá giận, rất khó làm người khác không suy nghĩ nhiều.

Tống Điềm thởi dài, đồng thời cũng tiếc hận, tuổi nhỏ nhưng lại có không ít thủ đoạn.

Tiểu Điệp còn đang tức giận còn Tống Điềm cũng coi như đã nhìn rõ vài chuyện, nàng vẫn như cũ làm tốt chuyện của mình, chỉ là không ngờ rằng, sang đến ngày thứ hai, lời đồn lại càng khó nghe hơn.

Lần này có một nhóm lớn binh lính ra ngoài làm nhiệm vụ, chiều ngày mai mới trở về, đồng nghĩa với việc nhà bếp sẽ không quá bận rộn, Tống Điềm như mọi khi chuẩn bị đồ ăn sáng xong đi ra ngoài thì thấy rất nhiều người chỉ trỏ sau lưng nàng.

Mấy ngày nay, tạp dịch hỗ trợ nấu cơm sáng trong bếp đều rất nhiệt tình đối đãi nàng, đột nhiên nay lại thay đổi thái độ, nàng ngược lại rất tò mò rốt cuộc Đậu Khấu đã nói những gì sau lưng nàng?

Nhiều người nhiều miệng, lời đồn được truyền đi, không muốn biết cũng khó, không lâu sau Tống Điềm cũng nghe được truyền kỳ về chính bản thân nàng,

Có lẽ là Đậu Khấu nhìn thấy Mạnh Thiệu tìm nàng nói chuyện, mượn cớ phát huy, nói nàng dựa vào quan hệ để vào quân doanh, còn thích nói nói cười cười cùng binh lính làm việc không đàng hoàng, vừa đến chưa được mấy ngày đã dính vào một chỗ cùng Mạnh đội trưởng, nói nàng có tâm kế, nói đi nói lại là chỉ trích nàng dựa vào quan hệ để tiến thân.

Trong quân sinh hoạt nghiêm khắc, mọi người đều thích mấy chuyện như này để khuây khoả, càng nói càng hăng, quân quy nghiêm ngặt như vậy, cứ thế này chẳng mấy mà nàng sẽ bị đuổi khỏi quân doanh.

Khó trách mọi người đều tránh không muốn thân cận với Tống Điềm.

Lúc này, sắc mặt Tống Điềm mới thật sự trầm xuống. Xem ra chuyện nàng nhắm một mắt mở một mắt đã khiến người khác cảm thấy nàng là người dễ bắt nạt.

Tiểu Điệp cũng nghe nói chuyện này, mặt mày nàng ấy u sầu hỏi nàng phải làm thế nào bây giờ, Tống Điềm trầm mặt không nói không rằng trở về doanh trướng.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Lần này Cố Hiển Thành dẫn quân đi núi Võ Công là để tiêu diệt hang ổ của sơn phỉ, vốn dĩ chuyện này không cần hắn tự mình xuất mã nhưng ba ngày trước lại nhận được tin đạo tặc thông đồng với địch, hơn nữa còn bắt cóc thôn dân địa phương, sắc mặt hắn khó coi, quyết định tự mình dẫn binh đi.

Giữa trưa hè, vừa chán vừa nóng, hành quân được nửa ngày, bọn lính ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, rất nhiều người lấy bánh vừng từ trong hành lý ra bắt đầu ăn.

Mạnh Thiệu cũng vậy nhưng ngoại trừ bánh vừng còn có thêm một bình dưa muối, đồ tốt đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khá, "Tiểu tử ngươi! Lại dám giấu riêng đồ tốt! Dưa muối ở đâu ra?!"

Mạnh Thiệu chỉ cười không nói gì, nhưng càng ngày càng nhiều người truy hỏi hắn, còn muốn lấy luôn hũ dưa đi, hắn mới đành nói: "Là ta tự làm!"

"Nói hươu nói vượn!" Một người lính khác thấy hắn nói dối liền không khách khí nữa, chỉ tay vào bình nói: "Đây là đồ của nhà bếp, đừng tưởng chúng ta chưa thấy bao giờ! Ngươi chứng minh lời ngươi vừa nói xem, dưa muối này làm như thế nào?"

Mạnh Thiệu bất đắc dĩ, đành phải nói thật chuyện Tống đầu bếp cho hắn, nhũng người còn lại nghe vậy thì liếc nhau, sau đó cười ồ lên.

"Mạnh Thiệu ơi là Mạnh Thiệu!"

"Tống trù nương sao lại không cho ta a~~"

"Tiểu tử ngươi đã làm cái gì hả?!"

Mọi người cũng không có ý xấu chỉ là thích trêu đùa, trên đường nhàm chán có thể nói chuyện nhiều chút, Mạnh Thiệu cười giành lại hũ dưa muối, "Đừng nói bậy, Tống trù nương xinh đẹp lại tốt bụng, tiện tay cho ta thôi."

"Thế à... sao ta lại không được tiện tay như vậy..."

Tiếng cười nhanh chóng truyền đến tau Cố Hiển Thành, tuy là thời gian nghỉ ngơi nhưng dù sao cũng đang trên đường hành quân, hắn đưa mắt nhìn Phó Ngạn, Phó Ngạn hiểu ý, đi qua nói mấy câu, bên kia cũng thu liễm lại, chỉ là khi Phó Ngạn trở về, sắc mặt ngoài cười trong không cười, đi đến bên cạnh Cố Hiển Thành lật qua lật lại bánh nướng của hắn.

"Làm gì? Ngươi không có à?" Cố Hiển Thành không vui

Phó Ngạn đáp, "Ta có, nhưng vừa rồi ta nghe nói, tiểu trù nương kia không chỉ làm bánh nướng mà còn chuẩn bị cả dưa muối, ta không có dưa muối nhìn xem huynh có hay không."

Cố Hiển Thành sửng sốt: "Dưa muối gì?"

Phó Ngạn cười: "Xem ra huynh cũng không có rồi, vừa nãy ta đi hỏi chuyện mấy tiểu binh, thế mới biết, Mạnh Thiệu nhận được một bình dưa muối tiểu trù nương tự tay làm, ta chỉ nghĩ thân là đại tướng quân thể nào cũng có, xem ra là nghĩ nhiều rồi, hóa ra chỉ có mình Mạnh Thiệu kia có thôi~~"

Cố Hiển Thành ngẩn ra, lúc sau mặt không đổi sắc nói: "Bình dưa muối thôi mà, có gì ngạc nhiên."

Phó Ngạn cũng đáp: "Đúng vậy, bọn họ đúng là không có tiền đồ, bánh nướng này cũng ngon rồi, huynh không ăn thì ta..."

"Không cần!" Cố Hiển Thành không do dự lập tức cự truyệt, Phó Ngạn cũng không miễn cưỡng, liếc hắn một cái, trong mắt còn có sự vui vẻ khi cười trên nỗi đau của người khác, xoay người đi mất.

Cố Hiển Thành đứng tại chỗ sửng sốt một lát, lật bánh nướng ra xem, bỗng nhiên thấy không ngon miệng, hắn không hiểu nổi cảm giác của mình, dứt khoát không ăn nữa, cất lại bánh vào trong hành lý.

Cũng không biết vì sao, vừa dời tay thì huyệt Thái Dương liền nhảy lên, giống như bị ai đó dùng kim đâm vào, đau đớn không thôi.

*

Bắt đạo tặc chỉ cần phái một đội Thành Dương quân tiên phong là được, Cố Hiển Thành đến đây cũng chỉ có một mục đích, đó chính là thị sát huyện lệnh Võ công phủ, nơi này thời gian trước đây gặp thiên tai, triều đình cấp phát cứu trợ, Tuần phủ lại gửi bồ câu đưa thu trong đêm cho Thành Dương quân mật báo Huyện lệnh Võ Công tham ô tiền cứu trợ, phiền Đại tướng quân đến một chuyến.

Chuyện này, chỉ có Cố Hiển Thành và Phó Ngạn biết.

Cho nên sau khi bố trí người đi diệt trừ thổ phỉ xong, Phó Ngạn liền trở về cùng Cố Hiển Thành thương nghị, khi nào đến huyện Võ Công,

Nhưng không ngờ, vừa quay về thì thấy đại tướng quân không ổn.

"Huynh lại sao thế?" Có lẽ là có kinh nghiệm từ lần trước, Phó Ngạn mới hỏi là "lại", điều này cũng như nhắc nhở Cố Hiển Thành, cảm giác đau đầu muốn nứt ra này giống như trước đây, có cùng một nguyên nhân duy nhất, là nữ nhân kia.

Cố Hiển Thành vẫy tay ý bảo đừng lộ ra ngoài, hắn tự mình đè chặt hai bên huyệt Thái Dương, "Đầu bổn tướng đau như muốn nứt ra!"

Phó Ngạn kinh hãi. Hắn hạ giọng tiến lên mấy bước, "Lần gần đây nhất là đau tay cùng đau ngực, hiện tại lại thành đau đầu, có khi nào thật sự là cổ độc?"

Cố Hiển Thành trầm mặc, "Quân y nói không phải?"

Phó Ngạn: "Vậy là vì sao? Trước kia huynh hoài nghi tiểu trù nương kia có liên quan, nhưng hiện tại hai người cách nhau mấy chục dặm, cũng quá vớ vẩn rồi, chẳng lẽ tiểu trù nương kia lại có cách khống chế huynh à?"

Khống chế hắn thì cũng không đến mức, Cố Hiển Thành trầm mặc, hắn đau mấy lần cũng cảm thấy chút quy luật.

Có lẽ là mỗi khi cảm xúc của tiểu trù nương kia không ổn hắn liền đau theo.

Tay đau nhẹ, có thể là vì nàng chỉ hơi tủi thân.

Ngực đau nặng nhất, phân nửa là vì thương tâm khổ sở đến nỗi rơi nước mắt.

Còn lần này đau đầu, chắc là đang tức giận.

Nàng ấy ở trong quân, ai chọc vào mà tức giận đến mức này.

Cố Hiển Thành xoa xoa huyệt Thái Dương, đành chờ tiểu trù nương nguôi giận, đợi thêm một lát nhưng cơn đau của hắn không hề giảm bớt, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

Cố Hiển Thành: "..." Tính tình cũng không hiền đâu.

Cố Hiển Thành cười khổ tự giễu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện