*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỗ thị nói xong mọi người xung quanh đều sửng sốt một lúc lâu.

Phó Ngạn thậm chí còn lấy ngón tay ngoáy tai vì tưởng mình nghe nhầm: "Ngươi nói lại lần nữa, nàng ấy muốn đi Thành Dương quân, làm đầu bếp nữ à?"

Đỗ thị thấy kỳ quái, "Phải, làm sao thế?"

"Không sao, không sao, ha ha ha!" Phó Ngạn bật cười, sau đó, mấy người lính cũng cười lớn, cảnh tượng này làm Đỗ thị bối rối không biết làm sao.

"Sao thế... các vị cười gì vậy?"

Phó Ngạn bước nhanh đến chỗ Cố Hiển Thành, tay vỗ mạnh lên vai hắn, "Ngươi nghe thấy không? Đúng thật là, hai ngày trước chúng ta còn nói về chuyện này, xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Xe ngựa chắc chưa đi xa đâu, phái người đi cản lại đi, dù sao cũng chung đường, sao phải phiền phức như vậy làm gì."

Phó Ngạn nói cũng có lý nhưng Cố Hiển Thành vẫn trầm mặc.

"Thế nào? Nàng ấy dù sao cũng là phận nữ nhi, cũng không dễ dàng gì."

Cố Hiển Thành lắc đầu, "Ra đây, ta có chuyện muốn nói."

Phó Ngạn theo hắn đến một góc hẻo lánh, Cố Hiển Thành kể lại chuyện cơn đau, Phó Ngạn nghe, mắt hắn liền trợn trừng.

"Huynh... huynh nói, hai ngày nay bị đau đều liên quan đến nàng?"

Cố Hiển Thành cau mày, "Chỉ là nghi ngờ. Nhưng mới vừa nãy, lúc nàng khóc tim ta liền đau nhói, nàng đi rồi liền không sao nữa. Ta biết việc này rất kì lạ, nhưng không thể không nghĩ nhiều."

Phó Ngạn nghiêm túc, "Kỳ thật... Ý huynh là, lần đầu tiên thấy đau là do có tiếp xúc da thịt với nàng (chạm tay)? Sau đó dù nàng không tới gần cũng vẫn đau?"

Cố Hiển Thành gật đầu. Ban đầu thì đều là những lần hắn nhìn thấy nàng, nhưng đêm hôm đó dù không thấy vẫn cảm thấy đau. Chính bản thân hắn cũng không giải thích được chuyện này, dù sao cũng cảm thấy rất vớ vẩn.

Phó Ngạn: "Có lẽ nào... là một loại độc dược? Ta từng nghe nói Vân Nam có nhiều người biết hạ cổ, cổ trùng chỉ cần tiếp xúc một lần đầu, những lần sau thì cứ thế mà..."

Thần sắc Cố Hiển Thành dần nghiêm túc.

"Lưu Dương có nói rõ bối cảnh của đầu bếp mới tới không?"

Phó Ngạn ngẩn người, "Việc nhỏ như vậy ta cũng không để ý, huynh hoài nghi thân phận của nàng sao? Không lẽ là mật thám?"

Cố Hiển Thành lắc đầu, "Khó mà nói trước được điều gì."

Phó Ngạn đáp, "Nếu đã như vậy càng không thể để nàng ta đi một mình, ta phái người đuổi theo!" Nói xong liền xoay người định đi.

Cố Hiển Thành ngăn hắn lại, "Để Tiểu Thất đi đi, bên này cũng không còn việc gì, nếu mục đích của nàng là Thành Dương quân thì không đạt được mục đích sẽ không đi, không lạc được đâu."

Phó Ngạn gật đầu: "Vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn, ta đi nói với Tiểu Thất."

Phó Ngạn nói xong thì xoay người đi để lại Cố Hiển Thành đứng tại đó, chung quanh không còn ai hắn mới đưa tay lên xoa ngực, thở một hơi dài. Con mẹ nó đau thật chứ.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.

Con trai của Quách thúc tên là Quách Dương, năm nay hơn hai mươi tuổi, Tống Điềm chưa từng tiếp xúc với hắn, nay lại đi chung một chiếc xe, trong lòng nàng vẫn hơi sợ.

Nhưng cũng may, trên xe còn có một phụ nhân cũng ở trong Trần gia thôn, Tống Điềm từng gặp người này nên mới yên lòng lên xe.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa đã đi một khoảng tương đối xa, Tiểu Bảo vẫn luôn ngủ suốt dọc đường, phụ nhân kia thi thoảng sẽ tán gẫu vài câu với nàng, Tống Điềm cũng dần buông lỏng phòng bị.

Mãi đến khi đi đến một cánh rừng ngoại ô, Quách Dương bỗng dừng xe nói, "Ta đi vệ sinh một lát."

Không bao lâu sau, phụ nhân kia cũng bảo: "Ta hơi đau bụng, ta cũng đi vệ sinh. Muội muội có đi không?"

Tống Điềm lắc đầu cười.

Phụ nhân kia cầm theo một mảnh vải xô nhỏ vội vàng xuống khỏi xe, cả chiếc xe lớn như vậy cũng chỉ còn lại mẹ con nàng.

Tiểu Bảo vẫn đang ngủ, Tống Điềm đặt hắn nằm ở đệm mềm bên cạnh, dùng một cái quạt hương bồ (1) nhẹ nhàng phe phẩy, trong miệng còn lẩm nhẩm mấy câu hát ru. Đột nhiên, xe ngựa bị chấn động một cái, một người mặc đồ đen che kín mặc mở cửa chui vào, Tống Điềm giật mình còn chưa kịp định thần đã thấy một lưỡi dao kề ngang cổ.

"Đưa tiền đây!"

Tống Điềm hoảng sợ, không ngờ sẽ gặp thổ phỉ, nàng còn định kêu to nhưng lưỡi dao kia càng đưa sát hơn vào cổ.

"Dám kêu lên thì ta liền một dao kết liễu ngươi! Nhanh lên, giao tiền ra!"

Tống Điềm sợ tới mức toàn thân đều run rẩy, vội vàng lần mò đến bên hông lấy túi tiền: "Đại ca... ta đưa... ta đưa..."

Tống Điềm sợ hãi nên hành động cũng chậm chạp, người kia mất kiên nhẫn muốn tự mình đoạt lấy túi tiền của nàng, Tống Điềm vì bị hắn đột ngột sấn đến liền hoảng hốt hô to. Nháy mắt tên cướp lộ rõ sát ý, chuẩn bị đâm nàng một dao thì lại r3n rỉ đau đớn, đồng tử mở lớn rồi ngã xuống ngay trước mặt Tống Điềm.

"Ban ngày ban mặt lại dám giở trò cướp bóc trước mặt tiểu gia, ngươi cũng to gan thật!"

Tống Điềm ngơ ngác nhìn tên cướp nằm dưới chân, lại quay đầu ra nhìn người vừa xuất hiện, không ai khác, chính là một người trong nhóm tráng sĩ sửa đường, cũng là người bị ngã khi muốn giúp nàng bê nước hôm trước.

Mặt mày thiếu niên nghiêm túc nhìn về phía Tống Điềm: "Không sao chứ, tướng quân sai ta đến bảo hộ cô, may mà đến kịp lúc."

Tướng quân?

Tống Điềm trợn to mắt, còn chưa đợi nàng định hình rõ ràng thì thiếu niên đã lột miếng vải che mặt của tên cướp kia xuống, Tống Điềm nhìn rõ thì sắc mặt nàng liền trắng bệch.

Vậy mà lại là Quách Dương!

Thiếu niên lạnh lùng cất đao vào vỏ, "Kẻ này tâm địa độc ác, phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không nương tay, dựa theo quân quy tất phải treo cổ."

Cách nói chuyện của thiếu niên thể hiện rõ sự chính trực, cùng cái vẻ cợt nhả hôm trước hoàn toàn khác nhau, Tống Điềm lấy lại tinh thần, run rẩy hỏi: "Các vị... các vị rốt cuộc là ai...?"

*

Ở Trần gia thôn, cuối cùng mọi việc dọn dẹp đường xá cũng đã xong

Cố Hiển Thành nhìn sắc trời, dặn dò đội ngũ nghỉ ngơi, bỗng từ cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang nhanh chóng chạy về. Đỗ thị liếc mắt đã nhận ra là xe ngựa Quách gia vừa rời đi lúc sáng, nhưng người đánh xe không phải là Quách Dương mà là một người trong nhóm sửa đường.

Nhìn thêm một lát liền thấy bên cạnh hắn có một người mặc quần áo đen bị trói cứng lại, trong miệng còn nhét vải bông đang rên ư ử, đó chẳng phải là Quách Dương sao.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Người trong thôn nhìn thấy đều khó hiểu. Sắc mặt Cố Hiển Thành cũng trầm xuống.

Mẹ của Quách Dương là người phụ nữ nổi tiếng chanh chua trong thôn, tên gọi Tiền thị, nhìn thấy con trai mình bị đối xử như vậy, vội hét lớn: "Dương nhi! Ai trói con tôi! Ngươi là ai? Sao dám trói con trai ta!"

Xe ngựa dừng hẳn, Tiểu Thất từ trên xe nhảy xuống.

Tiền thị vội vàng chạy vọt lên, Tiểu Thất cũng không nể mặt nói thẳng: "Bà đi hỏi con trai bà xem rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện gì!"

Tiểu Thất vừa dứt lời, màn xe cũng bị vén lên, Tống Điềm sắc mặt tái nhợt ôm con xuống xe, Đỗ thị nhìn thấy nàng liền ngây người, vội đi tới đón.

Tất cả mọi người ù ù cạc cạc vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, Tiểu Thất nói tiếp: "Ta đuổi theo tới nơi thì thấy có kẻ xấu đang giở trò cướp bóc còn kề dao vào cổ đe doạ Tống nương tử bị ta bắt lại được."

Mọi người kinh hãi! Ai cũng không thể tin được nhìn về phía Quách Dương cùng Tống Điềm.

Tiền thị giận giữ: "Ngươi nói bậy! Sao dám vu oan cho nhi tử của ta!"

Tiểu Thất lười để ý đến bà ta, hắn nhìn Tống Điềm một cái.

Sắc mặt Tống Điềm vẫn trắng bệch, nhưng tinh thần đã trấn định hơn, nàng gật đầu: "Đúng là như vậy!"

Lần này đến Đỗ thị nổi giận, "Hay cho tên Quách Dương ngươi! Sao ngươi dám làm như vậy hả? Cha ngươi là người hiền lành, làng trên xóm dưới đều kính trọng! Ngươi đều đem mặt mũi của cha ngươi vứt hết cả rồi!"

Tiền thị vẫn không tin: "Cô ta nói cái gì ngươi đều tin sao! Con trai ta tuyệt đối không làm ra chuyện như vật, có phải hay không, các ngươi đã sớm mắt qua mày lại thông đồng với nhóm thổ phỉ sửa đường này làm hại con ta! Ngươi nói, bọn họ cho ngươi thứ tốt gì!?"

Tiền thị vừa chỉ vào mặt Tống Điềm vừa mắng, bà ta vừa dứt lời, Tống Điềm như không tin vào tai mình mở to mắt nhìn, tức giận đến tái mặt, nhóm người Thành Dương quân lại càng tức giận hơn.

"Thổ phỉ?" Phó Ngạn cười lạnh.

Tiền thị bị tiếng cười này làm lạnh cả sống lưng, nhưng ỷ vào bà ta đang đứng giữa thôn mình liền chống nạnh mắng tiếp: "Ta nói sai sao? Các ngươi chính là thổ phỉ được triều đình chiêu an còn gì? Người đầy vết đao kiếm thì có thể là loại tốt lành gì chứ! Con trai của ta trong thôn này ai cũng biết hắn là người thành thật!"

Tiếng của Tiền thị lớn, vang vọng khắp cửa thôn, Trần trưởng thôn nghe tin chạy vội tới nghe thấy bà ta mở miệng ngậm miệng đều là thổ phỉ thì tức giận đến hoảng, "Tiền thị, bà câm miệng!"

Phó Ngạn lạnh lùng nhìn về phía trưởng thôn: "Vậy đấy. Trưởng thôn nói một câu xem, huynh đệ chúng tôi không ngủ nghỉ giúp Trần gia thôn các người tu sửa đường, hoá ra trong mắt các người chúng ta là thổ phỉ sao?"

Trần trưởng thôn vội vàng nói, "Đàn bà ấy mà... các huynh đệ đừng chấp nhặt..."

"Ai là huynh đệ với ngươi?" Tiểu Thất tức tối

"Ta còn tưởng Trần gia thôn đàng hoàng, không nghĩ tới lại có loại cặn bã bại hoại như này, cướp bóc phụ nữ cùng trẻ con giữa ban ngày, lại còn ngang ngược vô lý, Thành Dương quân chúng ta không có huynh đệ nào như vậy."

Thành Dương quân?!

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, đến lúc này, Cố Hiển Thành mới trầm giọng nói: "Giam người lại, giao cho quan phủ!"

"Rõ!"

Tiền thị đến lúc này vẫn còn giãy dụa: "Ai dám động vào con ta ta liều mạng với kẻ đó!"

Mà lúc này, Quách Dương không biết bằng cách nào cởi được dây trói, liều mạng muốn chạy trốn, may mắn Cố Hiển Thành nhanh tay, chạy theo mấy bước đã tóm được người.

Đồng thời, Phó Ngạn cũng cười lạnh lấy ra lệnh bài giơ lên trước mặt mọi người: "Ở trước mặt đại tướng quân của chúng ta còn dám đào tẩu! Còn không ngoan ngoãn buông tay chịu trói!"

Người trong thôn đều choáng váng rồi, một lát sau liền đồng loạt quỳ xuống, chỉ có Tống Điềm còn sững sờ, chưa kịp phản ứng.

Cố Hiển Thành bắt Quách Dương xong cũng quay lại nhìn nàng, trong mắt Cố Hiển Thành giờ phút này nàng nàng giống như con thú nhỏ hắn từng bắt ở trong rừng, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.

Ngực của Cố Hiển Thành như bị cái gì đó cào qua nhưng cũng rất nhanh biến mất. Tiểu Thất đi qua ấn Quách Dương xuống đất, trói lại lần nữa.

Tiền thị không chửi nữa, đổi chiến thuật sang gào khóc.

Bà ta ngồi dưới đất kêu trời gọi đất: "Con của ta! Các ngươi là quan mà không phân tốt xấu! Con ơi!!!"

Tiểu Thất không hề khách khí: "Ngươi vẫn không phục? Được, ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!" Nói xong hắn kéo mạnh rèm xe, mọi người đều nhìn lên, lúc này mới chú ý tới trong xe còn một người, cũng đang bị trói, đang không ngừng ú ớ.

Có người nhận ra: "Đây không phải là Nương bà trong thôn sao? Nương bà, rốt cuộc chuyện như thế nào?"

Nương bà là người phụ nữ có hoàn cảnh khó khăn trong thôn, đầu óc có chút chậm chạp. Tiểu Thất lấy đi miếng vải bố trong mồm, bà ta liền gào khóc: "Ta không cố ý, đều là Quách Dương... Quách Dương ép ta! Hắn nói Tống Điềm từ thành thị đến nhất định có nhiều tiền! Nàng ta lại không phải người trong Trần gia thôn, có cướp cũng không ai biết. Ta hồ đồ... Ta cũng thiếu tiền... ta hồ đồ rồi...!"

Bằng chứng như núi, ai còn có thể nói gì nữa.

Trần trưởng thôn đứng không vững, mà Quách thúc được người nhà dìu đến, nghe xong, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

(1) quạt hương bồ: còn được gọi là quạt đuôi mèo, được làm từ lá và thân cây Hương Bồ. Quạt này có giá thành rẻ, cầm lại nhẹ nên được dân thường sử dụng rộng rãi. Ngoài quạt mát còn được sử dụng để quạt lửa nấu thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện