Tới! Hoa Tê Vân khiêng hai bao tải tới!
Vào cửa rồi anh nhìn “Diệp Nhượng” với vẻ mặt chuẩn bị đánh nhau cùng “Hoa Thanh Nguyệt” với vẻ mặt không biểu tình thế là lại vỗ đùi cười ha ha.
“Thôi đừng cười khả ố thế nữa!” Hoa Thanh Nguyệt nói.
Hoa Tê Vân cũng mặc kệ, anh cảm thấy rất vui.

Vì thế anh giang hai tay muốn ôm “Hoa Thanh Nguyệt”.
“A Nguyệt Đoàn Tử, tới đây anh ôm cái nào!”
Diệp Nhượng vẫn mặt không biểu tình mà tránh cái ôm của anh và vòng ra sau Hoa Thanh Nguyệt.
Như vậy về mặt thị giác thì giống như Diệp Nhượng đang bảo vệ Hoa Thanh Nguyệt không cho cô bị anh ruột quấy rầy.
Hoa Tê Vân tiếp tục cười to.
Diệp Nhượng không nhịn được nói: “Anh trai em như thằng hâm ấy.”
Hoa Thanh Nguyệt cũng mắng anh trai xối đầu: “Đúng, anh ấy trông có vẻ không thông minh lắm nhưng trên thực tế……”
Trên thực tế một người thường như cô không có tư cách đi đánh giá chỉ số thông minh của anh mình.
“Thiên tài đều có phần cổ quái.” Diệp Nhượng nói, “Về phương diện cuộc sống hàng ngày họ có rất nhiều điều cổ quái.”
Rốt cuộc Hoa Tê Vân cũng cười xong, anh chàng vừa lau khóe mắt vừa chỉ vào bao tải: “Anh mang toàn bộ quần áo trong ngăn thứ nhất từ tủ của em tới đây đó.”
“Đa tạ!” Hoa Thanh Nguyệt vui vẻ lục bao tải.
Hoa Tê Vân cảm thấy hứng thú mà nhìn “Diệp Nhượng” ngồi xổm bên bao tải vừa hát vừa chọn quần áo.
Còn anh chàng đang khoác bộ da của em gái anh thì vẫn đứng tại chỗ nhìn bao tải kia, mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Cảm giác làm phụ nữ thế nào?”
“Anh nhận ra từ lúc nào? Là lúc tôi ra khỏi cửa với bộ dạng kỳ quái à?”
“Đương nhiên không phải.” Hoa Tê Vân nói, “Từ lúc cậu không chải đầu chúng tôi đã nhìn ra rồi, chẳng qua chả thèm nói thôi.”
Diệp Nhượng: “……”
Hoa Tê Vân lại nói: “Người của Thương tộc bất kể là nam hay nữa từ nhỏ đã có thể tết tóc.

Sau khi tỉnh ngủ chuyện đầu tiên chúng tôi làm chính là buộc tóc cho tốt mới đi rửa mặt.”
Anh chỉ vào Diệp Nhượng: “Nhưng ngày đó tỉnh dậy cậu lại để nguyên mái tóc rối nùi chạy tứ tán khắp nhà.

Thấy tôi và ba mẹ cậu cũng chẳng chào, A Nguyệt Đoàn Tử chân chính sẽ không bao giờ làm thế…… Dù con bé đầu bù tóc rối tỉnh lại thì cũng phải chào chúng tôi một tiếng khi nhìn thấy chứ.”
Hoa Tê Vân vừa dứt lời đã yêu cầu Hoa Thanh Nguyệt làm mẫu ngay.
Hoa Thanh Nguyệt dùng thân thể Diệp Nhượng mà giả bộ làm một cô gái mới dậy vào buổi sáng sau đó ngọt ngào chào anh trai và ba mẹ.
“Còn nữa……” Hoa Tê Vân nói, “Ba tôi luyện ngũ cảm chính là để có thể nhạy bén phát hiện ra tình huống bất thường…… Phán đoán của tôi và ông ấy đều giống nhau.

Đầu tiên chúng tôi đoán cậu không phải A Nguyệt Đoàn Tử, ngay sau đó xác định người ở trong thân xác con bé là cậu.

May mà trước đó chúng tôi đã gặp cậu rồi nên có chút quen thuộc, nếu không a ba sẽ không để cậu ra ngoài đâu……”
Diệp Nhượng đã hiểu: “…… Cảm ơn.”
Hoa Tê Vân hỏi: “Vậy vấn đề là vì sao hai vị lại trao đổi linh hồn thế?”

Lời này vừa dứt Hoa Thanh Nguyệt đã quay đầu sửng sốt: “Anh cũng không biết à?”
“Không chỉ có anh, ba cũng không biết gì.” Hoa Tê Vân nhún vai nói.
Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt làm gì có ý tưởng gì.
Anh nhíu mày hỏi: “Nói như vậy thì không phải do cái gì mà báo kia à……”
Hoa Tê Vân nói: “Nghiệt nợ có nhiều màu, có xanh lục, hồng, cam, vàng, xanh lam.”
Diệp Nhượng: “……” Không thể giao lưu với cái kẻ này được.
Hoa Thanh Nguyệt lại bắt đầu xoa cằm suy nghĩ và nói: “Lần này hẳn không phải chỉ có vấn đề của anh ấy mà khẳng định là do cả hai bọn em.”
Hoa Tê Vân: “Trước tiên nói xem hai đứa dùng cách nào và thay đổi linh hồn lúc nào?”
Lúc nói những lời này giọng anh nghe giống một người lớn trong nhà, rất nghiêm túc, nếu nghe cẩn thận còn thấy chút nghiến răng nghiến lợi.
Ừ, có lẽ là anh cả nghĩ nhiều rồi.
Đương nhiên cũng không phải có mỗi anh cả nghĩ nhiều.

Sau khi xác định Hoa Thanh Nguyệt và Diệp Nhượng trao đổi hồn linh cả nhà bọn họ đều thấy như rơi xuống đáy vực.
Linh hồn là thứ muốn đổi phải có tiếp xúc thân thể, cái này dù không biết thì người ta cũng hiểu.

Ắt hai người này phải có tiếp xúc thân thể tới một mức độ nào đó mới xảy ra chuyện này.
Thế nên không chỉ có Hoa Tê Vân mà ba mẹ Hoa Thanh Nguyệt cũng nghĩ nhiều.

Lúc anh tới đây đưa quần áo ba mẹ còn đang chúi đầu bàn luận nói chuyện đó.

Bọn họ nói Diệp Nhượng không xứng với A Nguyệt Đoàn Tử chỗ nào, chỗ nào.
Vứt bỏ thành tựu bên ngoài thì người đàn ông này chả có tí săn sóc nào.
Không dịu dàng.
Không đáng yêu.
Không nhanh nhạy.
Sau khi liệt kê một loạt bốn điểm Vu Nhàn lại cố nghĩ mấy ưu điểm để an ủi bản thân và Đại Vu.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui bọn họ cũng chỉ có thể thấy một ưu điểm đó là anh có thể chọc Hoa Thanh Nguyệt vui vẻ, còn không phải do anh chủ động làm mà là kỹ năng bị động.
Đại Vu thở dài một tiếng và nói: “Thật muốn đưa cậu ta về 20 năm trước và để lại trong tộc rồi tự mình dạy dỗ.”
Đúng, Diệp Nhượng cần phải học cái gì gọi là chăm sóc lẫn nhau, cái gì mới gọi là chân chính yêu một nửa còn lại.
“Nhưng thằng nhóc này hẳn thuộc loại chăm học, tiến tới.” Vu Nhàn nói, “Bằng không duyên phận cũng sẽ không lựa chọn nó, còn ra tay dạy dỗ nó.”
“Chỉ mong hai đứa vượt qua được, rồi hiểu rõ khổ tâm của duyên phận.” Đại Vu nói như thế.
A Nguyệt Đoàn Tử cũng không biết nhân duyên của mình đã được Sơn Thần che chở.
Thoạt nhìn đây hẳn là nhân duyên tốt do trời cao đã sắp xếp.

Đáng tiếc sau khi Diệp Nhượng tới Sơn Thần lại phát hiện anh cũng không phải đối tượng lý tưởng.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này nên Sơn Thần mới bắt đầu tự mình dạy dỗ hai con người trẻ tuổi.
Nhưng cách dạy dỗ này thật là……

Hoa Thanh Nguyệt không nhận thấy khác biệt trong giọng điệu của Hoa Tê Vân nhưng đều là đàn ông nên Diệp Nhượng nhanh chóng cảm ứng được Hoa Tê Vân đang hiểu lầm.
Vì thế anh đỏ mặt nói: “Tôi và A Nguyệt Đoàn Tử chỉ hôn một chút…… sau đó tỉnh lại chính là tình huống này.”
Hoa Tê Vân: “À……”
Hôn, chỉ là hôn thôi!
Còn Diệp Nhượng bên kia cũng bị lây nhiễm mà bắt đầu gọi Hoa Thanh Nguyệt bằng tên cúng cơm của cô.
“Chỉ một cái hôn đã thay đổi hả?” Hoa Tê Vân cực kỳ kinh ngạc.
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Thật đó, khả năng linh hồn nối liền với miệng.”
Cô nói xong lời này thế là cả cô và Diệp Nhượng đều đỏ mặt.
Hoa Tê Vân: “Vậy lại hôn lần nữa!”
Hai người kia cùng lắc đầu, đến tần suất cũng giống nhau.
“Bọn em thử rồi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Để thí nghiệm đạt được hiệu quả tốt nhất bọn em thậm chí còn canh đúng giờ.”
Diệp Nhượng nghiêm túc kể lại thí nghiệm rồi nói thêm: “Nhưng khả năng số lần không đúng, trước khi trao đổi chúng tôi chỉ hôn một cái.

Tối qua lúc thí nghiệm tình huống thực tế xảy ra chút ngoài ý muốn nên hôn những hai lần.”
Hoa Tê Vân lập tức nhìn về phía em gái.
Cô nàng nào đó che mắt ậm ừ: “…… Anh nhìn em làm gì? Anh có ý gì?”
Hoa Tê Vân: “Nghĩ cũng biết ai là kẻ phá hỏng điều kiện thí nghiệm.

Tiểu Diệp là loại người nghiên cứu khoa học giống anh, đương nhiên biết phải cẩn thận trong quá trình thí nghiệm.

Khẳng định cậu ta sẽ không gây ra sự cố cấp thấp thế này.”
Diệp Nhượng: “Đúng quá!”
Hiếm có lúc anh đứng chung mặt trận với anh vợ.
“Vậy đêm nay còn thí nghiệm không?” Anh vợ hỏi.
Diệp Nhượng gật đầu: “Khẳng định phải thử lại!”
Anh vợ: “OK, vậy đêm nay mời hai vị hạ cố tới nhà tôi.”
Trai đơn gái chiếc cùng một chỗ thì sợ là thí nghiệm lại xảy ra ngoài ý muốn thôi.

Vẫn nên về nhà, có người khác ở bên cạnh canh chừng mới thỏa đáng.
Diệp Nhượng hơi do dự sau đó lập tức đồng ý: “Chẳng qua…… Lần trước gặp bác trai và bác gái hình tượng của tôi quả thực không thích hợp.

Lần này gặp họ…… cũng vẫn là bộ dáng này.”
“Cả nhà tôi cũng chẳng trông cậy vào việc cậu có thể tới gặp chúng tôi một cách có thể diện.” Hoa Tê Vân cười tủm tỉm nói.
Sau khi quyết định địa điểm thí nghiệm Hoa Thanh Nguyệt lấy quần áo ném cho Diệp Nhượng.

(Hãy đọc thử truyện Tân An quỷ sự của trang runghophach.com) Diệp Nhượng cầm đến phòng ngủ thay.

Năm phút đi qua……
Mười phút đi qua……
Hoa Tê Vân ngồi ở phòng khách chơi game hỏi: “Đi xem sao đi?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Để em hỏi chút.”
Cô gõ gõ cửa phòng ngủ thế là cánh cửa nhanh chóng hé ra một khe nhỏ, một cánh tay trơn bóng kéo cô vào.
Ừ, còn rất dùng sức.
Hoa Thanh Nguyệt vào cửa rồi thì thấy Diệp Nhượng vai trần, hai tay che ngực th ở dốc.

Anh đã thay quần dài bó sát khiến cả người nghẹn đầy mồ hôi.
“Bó quá, có phải em nên đổi số đo quần hay không?”
“Cái này thiết kế như vậy, là bó sát người mà.” Hoa Thanh Nguyệt nói.
“Anh cảm thấy như chân mình bị bắt cóc, lần này là cái loại bắt cóc giết con tin ấy.” Diệp Nhượng nói xong lại xách nội y lên ca cẩm, “Còn có nội y này nữa, mặc thì có thể nhưng thực khó chịu, không thoải mái tí nào……”
“Oa, Diệp tiểu thư, ngài đúng là không hiểu khó khăn của phụ nữ.

Nội y có cái nào thoải mái hả? Dù có thoải mái cũng đều là trói buộc.” Hoa Thanh Nguyệt nói xong lập tức duỗi tay đóng khóa cho anh.
Diệp Nhượng lôi kéo dây áo lót: “Em xem, có cả dấu hằn.”
“Đương nhiên, không có dấu hằn thì nó sẽ rơi.”
“Hơn nữa anh cảm thấy…… không thở nổi.”
“Không thì sao?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nói ngắn lại con người tự mình quy định cái gì gọi là thể diện sau đó vì cái thứ ấy mà tự ngược bản thân mình.”
Diệp Nhượng thở hổn hển sau đó lau mồ hôi trên mặt, nhưng vừa nhìn đồng hồ anh đã ngây ra: “Nãy giờ mà 20 phút rồi á?”
“Anh còn phải chải đầu và trang điểm……”
“Anh có thể không trang điểm.”
“Anh mang cái mặt của em ra cửa thì sao có thể tùy tiện? Nếu gặp người ta sẽ bị hỏi……” Hoa Thanh Nguyệt học giọng điệu nhiệt tình của mấy bà hàng xóm, “Tối qua Hoa lão sư ngủ không ngon à? Hôm nay sao nhìn uể oải thế!”
Diệp Nhượng: “Tiểu thư, em sinh ra đã đẹp……”
“Thôi đi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Khí sắc và thể diện đều phải đã tốt còn muốn tốt hơn, một khi đã trang điểm thì không thể quay về như trước.

Xã hội này có quá nhiều quy củ vô hình.”
Diệp Nhượng: “Thật không dễ dàng.”
Lại qua nửa tiếng.
Diệp Nhượng: “Về sau anh hẹn em ra cửa sẽ hẹn sớm 2 tiếng.”
“Em mà không gội đầu thì không cần lâu thế đâu.” Hoa Thanh Nguyệt cười nói.
Diệp Nhượng vừa mới mặc xong quần áo và đi ra khỏi phòng ngủ đã lại nhíu mày nói: “Không được, Thanh Nguyệt, anh muốn thay quần.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Vì sao? Anh mặc không quen nên mới……”
“Nó chật anh đau bụng lắm.” Diệp Nhượng nói như vậy.
Hoa Thanh Nguyệt: “À, vậy …… anh đổi cái váy đi.”
Cô chọn một cái váy liền áo đưa cho anh: “Chủ yếu là em sợ anh không vượt qua được tinh thần …… không quen mặc váy.”
“Không sao, chỉ cần không thít chặt……” Diệp Nhượng lại phí sức chín trâu hai hổ để cởi qu@n áo thay váy.
Sau đó anh……
“Thanh Nguyệt, cái này có khóa kéo ở sau lưng……”
“Hử? Anh vói tay ra sau tự kéo lên không được à?” Hoa Thanh Nguyệt dựa lên cửa hỏi.
Diệp Nhượng thử thử, dù đã vặn người thành bánh quai chèo vẫn không kéo được khóa lên.
“Không phải chứ.” Hoa Thanh Nguyệt ngước mắt kinh ngạc, “Anh dùng thân thể của em mà, chẳng lẽ nó không đủ mềm mại à? Mu bàn tay ở phía sau, trực tiếp kéo lên.”
Diệp Nhượng: “Xin lỗi…… động tác của anh không thành thục, lãng phí tay của em.”
Hoa Thanh Nguyệt đi về phía trước kéo khóa cho anh sau đó thấp giọng mắng.

Diệp Nhượng ngửi được hơi thở nguy hiểm.
Anh quay đầu, quả nhiên thấy cái kẻ không có kinh nghiệm khống chế cảm xúc kia lại thấy sắc nảy lòng tham.
Diệp Nhượng: “……”
Hoa Thanh Nguyệt cũng than: “…… Rất khó.”
Cuộc sống này quá khó khăn.
Nhưng tốt xấu gì cũng đã thay xong quần áo.
Đợi hai người lại mở cửa phòng ngủ ra Hoa Tê Vân ngẩng đầu nói: “Anh đã thắng ba lần hai đứa mới chịu ra.”
Diệp Nhượng lại ôm bụng.
Anh thều thào: “…… Sao lại vẫn đau vậy? Hôm qua anh ăn cái gì không tốt à?”
Hoa Thanh Nguyệt ngây ra.
Mười giây sau cô hỏi: “Hôm nay…… ngày mấy?”
Mặt Diệp Nhượng bắt đầu trắng bệch, cảm giác đau đớn trôi xuống phía dưới và chậm rãi tăng thêm.

Đây là một loại đau đớn anh chưa từng trải qua.

Giống như trong bụng anh có một quả cân lạnh băng, là cái loại làm bằng huyền thiết ngàn năm ấy.

Nó đau tới độ cả người anh đổ mồ hôi, tay chân lạnh lẽo.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ấy, Diệp Nhượng, anh bình tĩnh nhé, từ từ nghe em nói……” Cô thở sâu và nói: “Anh vẫn nên đi thay quần dài đi…… Cái kia, nếu không sai thì là…… cái kia ấy.”
Hoa Tê Vân cao giọng hỏi: “À, là kỳ s1nh lý tới rồi sao?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh câm miệng!”
Nói trắng ra sẽ dọa Diệp Nhượng.
Diệp Nhượng thì ngồi dưới đất, đến mông cũng đau.

Đụng chỗ nào đau chỗ ấy, đứng đau, ngồi cũng đau, eo đau, lưng và ngực cũng đau.
Nhưng đau nhất vẫn là bụng nhỏ.
Diệp Nhượng giống bị trúng kỳ độc ngàn năm mà ôm bụng suy yếu nói: “Em có chắc là kỳ s1nh lý không, hay là…… bệnh ác tính? Thật sự không cần đi khám bác sĩ à?”
Hoa Thanh Nguyệt cũng hơi kinh ngạc: “…… Không đau thế chứ? Vào kỳ s1nh lý thì em cũng chỉ hơi khó chịu chút thôi.”
Diệp Nhượng: “Anh cảm thấy anh sắp chết.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Cùng em tới nhà vệ sinh.”
Mười phút sau mọi thứ xác nhận.
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, liên lụy anh phải trải qua cái này, em cũng thấy thật mất mặt……”
“Không có gì, đều là phản ứng bình thường của con người……” Diệp Nhượng lau mồ hôi, mặt trắng bệch nói, “Nhưng không ngờ lại đau thế, có cần uống thuốc không?”
Hoa Thanh Nguyệt cọ cọ cái mũi, vẻ mặt mang bộ dạng của một tên khốn nạn: “Bình thường chỉ cần uống nước ấm là tốt rồi.”
Không biết vì sao Diệp Nhượng nhìn cô mang khuôn mặt của mình nói như thế thì trong lòng lập tức có ngọn lửa vô danh nào đó dâng lên —— hoàn toàn không khống chế được.
Anh cố nén tâm tình và thấp giọng nói: “…… Thực xin lỗi, về sau lúc em trải qua kỳ s1nh lý anh ……”
Anh cũng không biết nên làm gì…… Giờ anh mới biết mình chưa từng thật sự quan tâm đ ến em.
Diệp Nhượng khóc.
Hoa Thanh Nguyệt nhe răng.
“Không, không phải đâu…… Đến cảm xúc cũng yếu ớt theo ư??”
Diệp Nhượng: “Anh không yếu ớt, anh…… đau lòng cho em.”
Hoa Thanh Nguyệt ngẩn người và nhẹ giọng cười nói: “Em biết ngay Diệp Nhượng là người đàn ông tốt.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện