Theo đúng kế hoạch, 9 giờ hôn.
Nhưng trong quá trình đó xảy ra chút việc ngoài ý muốn.
Diệp Nhượng dùng hết toàn lực mới đẩy được Hoa Thanh Nguyệt ra sau đó anh vung tay dũng cảm lau miệng và chỉ vào cô mà mắng: “Em thế này là phá hỏng quy tắc thí nghiệm!”
Cô nàng nào đó chiếm thân thể của Diệp Nhượng mà còn hưng phấn hơn bình thường, đã thế sức lực lại kinh người.
Trước kia Diệp Nhượng không cảm thấy nhưng hiện tại trao đổi thân thể rồi anh mới phát hiện sau khi bị đàn ông nắm lấy tay thì khó mà thoát được.
Thân thể Hoa Thanh Nguyệt không phải kiểu nhỏ xinh ôm một cái là gọn trong lòng mà cô cao gầy, nhưng dù thế cũng không dễ đẩy một người đàn ông ra.
Diệp Nhượng nhìn gương mặt thuộc về chính mình thì cực kỳ ghét bỏ quay mặt đi: “Không được…… anh không thể chấp nhận đây là bản thân mình.”
Hoa Thanh Nguyệt méo miệng nói: “Em có thể có một yêu cầu nho nhỏ không.”
Diệp Nhượng: “Em nói đi.”
“Thì…… về sau anh đừng đối xử với em như vừa rồi nhé.”
Diệp Nhượng: “Chính em nghe xem, em còn biết xấu hổ không?”
Anh đứng dậy chỉ vào cô nàng đang chiếm lấy th@n thể mình mà mắng: “Anh không ngờ trao đổi thân thể rồi anh lại phải bảo vệ thân thể của em để nó không bị chính em xâm phạm…”
Hoa Thanh Nguyệt vội xua tay: “Đừng, cái từ xâm phạm này quá đáng sợ!”
Diệp Nhượng: “Hoa Thanh Nguyệt, đi ra đứng úp mặt vào gương một tiếng đi!”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Vì sao?!”
“Nhìn mặt anh mà bĩnh tĩnh lại!”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Diệp Nhượng: “Còn nữa, không được xúc động!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Đại ca! Là thân thể của anh xúc động đấy chứ có phải em đâu!”
Diệp Nhượng: “Không phải ở bề ngoài mà trong lòng ấy!”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Thôi được rồi.”
Nhìn Diệp Nhượng hoạt bát trong gương thế là Hoa Thanh Nguyệt cũng dần dần cảm thấy mình “Đáng khinh”.
Diệp Nhượng không phải người như thế, lúc trước cô rung động với anh không phải vì anh khác những người đàn ông khác sao? Thoạt nhìn anh khá bác học lại chín chắn.

Hoặc nói đúng hơn thì cô thích bộ dạng lạnh lùng của anh khi ấy.

Giống như anh đang thành kính ngưỡng mộ một vị thần ấy.
Chẳng qua thứ anh thành kính ngưỡng mộ chính là sự nghiệp khoa học nên phần lạnh lùng kia càng thêm quyến rũ và đáng tin cậy.
Hoa Thanh Nguyệt ôm mặt, thần sắc uể oải.
Mà hiện tại cô lại phá hỏng hình tượng của anh, cái này đúng là hoàn toàn phá nát khí chất của Diệp Nhượng.
Hoa Thanh Nguyệt nghiêm túc phản tỉnh.
Cô không thể chỉ vì mình đang dùng thân thể đàn ông mà kéo thấp giá trị đạo đức xuống được.

Diệp Nhượng không phải đám đàn ông làm bậy, anh cực kỳ chú ý tới những chi tiết này.


Theo đuổi cô nửa năm với nhiệt tình trước sau như một nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy không tự nhiên.

Thậm chí sau nhiều chuyện như thế hai người mới hôn nhẹ một cái.
Hoa Thanh Nguyệt không chỉ phản tỉnh mà còn tìm được bí quyết ở chung với Diệp Nhượng.
Cô phải thể hiện tình yêu rõ ràng hơn một chút, truyền cho anh tín hiệu để anh có thể yên tâm đưa ra lời mời.

Nếu không với trình độ giữ lễ tiết của Diệp Nhượng thì chỉ sợ qua nửa năm nữa bọn họ mới có thể xác định mối quan hệ thân mật mất.
Hoa Thanh Nguyệt cực kỳ vui vẻ mà “tự xét lại”.
Diệp Nhượng cũng căn đúng thời gian mà gọi cô đi ngủ.
Phân đoạn khiến người ta hưng phấn nhất đã tới rồi!
Hai mắt Hoa Thanh Nguyệt lóe sáng, vẻ mặt mê ly mà mỉm cười đi vào phòng ngủ.
Nhà Diệp Nhượng chỉ có một cái giường, sô pha ở phòng khách là ghế đơn.

Nói cách khác thì ý cô là đêm nay bọn họ sẽ phải cùng chung chăn gối!
Lúc trước hai người cũng từng ngủ chung giường nhưng lúc ấy Diệp Nhượng không phải búp bê thì là động vật, làm gì có k1ch thích giữa người với người thế này?!
Hai chân Hoa Thanh Nguyệt lâng lâng đi vào phòng ngủ lại bị động tác của Diệp Nhượng dọa đờ người.
Diệp Nhượng đang trải chăn ở một góc xó xỉnh và nói: “Đêm nay em nằm trên giường đi, anh ngủ dưới đất.”
Hoa Thanh Nguyệt lắp bắp nhìn anh thật lâu mới xoa xoa cằm nói: “Vì sao thế? Anh mà ngủ dưới đất thì tủi thân quá…… cứng lắm đó.”
Hoa Thanh Nguyệt vỗ vỗ sàn nhà.
Diệp Nhượng nói: “Cũng đâu thể để con gái ngủ trên đất.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Nhưng hiện tại anh chính là con gái cơ mà!”
Diệp Nhượng: “Anh là nam, cái này em biết.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Nhưng hiện tại anh mang thân thể nữ mà!”
Lại còn là thân thể em đó! Anh để em ngủ dưới sàn à?
Tuy cô không nói nhưng mặt lại tự động xụ xuống, thần kỳ truyền những lời này cho anh.
Diệp Nhượng hoang mang.
Phải, nếu anh ngủ trên mặt đất thì hình ảnh kia chẳng phải là anh chàng to con nằm trên giường còn cô gái nhỏ xinh thì nằm cuộn trên mặt đất à?
Nhưng nếu để Hoa Thanh Nguyệt ngủ trên mặt đất thì tuy thị giác không sai có điều linh hồn nhỏ bé của anh lại…… Nghĩ tới cảnh cô gái thực thụ lại phải tủi thân nằm dưới sàn thế thì anh nằm trên giường làm sao mà ngủ được!
Vấn đề này đúng là khó khăn không nhỏ!
Diệp Nhượng sửng sốt.
Hoa Thanh Nguyệt bỏ chăn đệm lên giường và nói: “Chúng ta ngủ trên giường thôi.

Chúng ta là người hiện đại mà lại học người cổ đại phân giường thì quả là không thú vị.

Hơn nữa, hai ta đều là người văn minh……”

Diệp Nhượng mê mang nhìn th@n dưới của Hoa Thanh Nguyệt ở trước mắt: “……”
Ờ, người văn minh.
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh có ý gì? Tuy thân thể anh không chịu khống chế của não bộ nên sẽ hưng phấn loạn lên nhưng em có thể khống chế hành vi của mình!”
Diệp Nhượng lắc đầu và cực kỳ không tin tưởng nói: “Anh phải phụ trách an toàn cho thân thể của em.”
“Dông dài!” Hoa Thanh Nguyệt nhiều lần chịu vũ nhục nên dỗi nói, “Em há có thể thương tổn thân thể của mình! Vậy đi, nếu anh không tin, vạn nhất xảy ra vấn đề thì em tự chịu trách nhiệm với bản thân là được rồi chứ? Chuyện em làm khi chiếm dụng thân thể của anh chẳng liên quan gì tới anh, đã được chưa?!”
Diệp Nhượng lại vẫn lắc đầu như Đường Tăng: “Không ổn, nếu dùng thân thể của anh mà xảy ra chuyện thì anh khẳng định cũng phải gánh trách nhiệm.”
“Oa…… Anh nhiều lời vô nghĩa thật đó!” Hoa Thanh Nguyệt nhíu mày nói, “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc anh có muốn ngủ hay không?”
Diệp Nhượng: “Anh vẫn nên ngủ dưới đất thì hơn, phải duy trì khoảng cách an toàn với em.

Chủ yếu là xét tới hành vi lúc trước của em nên anh cảm thấy không thể tin tưởng em hoàn toàn được.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Em bái phục anh!”
Vì thế Diệp Nhượng ngủ ở trên mặt đất.
Thực cứng.
Diệp Nhượng trằn trọc một lát đã thấy đau eo và lạnh.
Bản thân anh không phải chưa từng ngủ trên mặt đất.

Chỉ có thể nói thân thể con gái sợ lạnh hơn một chút, da thịt quả thực non mịn hơn bọn anh nhiều.
Diệp Nhượng ngồi dậy.
Mà Hoa Thanh Nguyệt nằm ở trên giường thì tặc lưỡi một cái rồi đột nhiên nhảy xuống giường lao về phía này.
Diệp Nhượng hoảng hốt: “Em muốn làm gì?!”
Hoa Thanh Nguyệt bế anh lên —— khụ, bế thân thể của mình lên và cúi đầu nói: “Lên giường ngủ ngay! Anh muốn em bị cảm lạnh thì em không để yên cho anh đâu!”
Diệp Nhượng giãy giụa một lát rồi từ bỏ.
Rồi, thôi thì trải nghiệm cảm giác được bế công chúa một lần xem sao.
Hoa Thanh Nguyệt ném Diệp Nhượng lên giường sau đó bản thân cũng nhảy lên và nằm xuống.
Diệp Nhượng cuốn chăn, hào phóng nằm thẳng.
Hoa Thanh Nguyệt thì đắp một góc chăn, cả người cuộn ở mép giường.
Quả nhiên, thân thể thay đổi nhưng linh hồn vẫn bị giới tính điều khiển mà hình thành thói quen khó mà thay đổi.
Diệp Nhượng nói: “Kỳ thật anh có từng nghĩ tới ngày này…… Anh và em nằm trên cùng một cái giường sau đó chỉ cần em nằm mơ anh đều biết hết.”
“Anh là ai mà đòi biết hết chứ.” Hoa Thanh Nguyệt bật cười nói.
“Thì đó chỉ là một loại …… cách nói thể hiện ước muốn được cùng em chung giường, cùng mộng thôi.”
“Thanh Nguyệt, em có thể…… đồng ý với anh một việc không?”
“Anh nói đi.”
“Sau khi chúng ta đổi thân thể, lại hôn một lần nhé, ở chỗ này ấy.”
Diệp Nhượng vỗ giường sau đó anh xoay người sang chỗ khác và đỏ mặt.


Chưa chờ con gái nhà người ta đồng ý anh đã đỏ mặt trước.
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt, trong lòng vừa cảm động đã thấy máu dồn tới chỗ nào đó, cảm giác hưng phấn quen thuộc lại tới.
Hoa Thanh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Diệp Nhượng…… Nói thật, đàn ông các anh quá không đáng yêu.”
Cô vừa dứt lời đã dùng gối đầu che cột cờ đang ngẩng đầu.
Diệp Nhượng vốn không biết cô có ý gì, vừa quay đầu đã xù lông: “Sao lại nữa rồi?!!!”
Anh điên mất.
Hoa Thanh Nguyệt: “Còn không phải thân thể anh quá sung, nghĩ tới cái gì cũng vui vẻ thế này hả?!”
Diệp Nhượng: “Thả anh xuống giường, anh muốn ngủ dưới đất!”
Sắc ma, nhất định là sắc ma!
Thân thể của anh đâu có như vậy, nhất định là do linh hồn!
Mà Hoa Thanh Nguyệt cũng tố cáo: “Khẳng định là do thân thể này, làm gì có linh hồn nhà ai nhộn nhạo cả ngày thế này!”
Lặng yên một lát, Diệp Nhượng lại nói: “Thanh Nguyệt…… Lúc trước anh luôn cho rằng bản thân mình đã làm rất tốt, nhưng sau khi dùng thân thể của em anh mới…”
“Hả? Phát hiện con gái không phải cố ý mà thực sự có quá nhiều thứ phải chú ý hả?”
“Đúng vậy.” Diệp Nhượng nói, “Cảm giác của bọn em với thế giới bên ngoài mẫn cảm hơn đàn ông nhiều.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Hơn nữa bọn họ còn dễ rơi vào bất an…… ví dụ như hiện tại.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Đúng không?!! Đa tạ anh đã thông cảm, thật không dễ dàng.”
“Thực xin lỗi, vẫn là anh lúc trước quá thô lỗ…… Có rất nhiều điều không nghĩ cho em.”
“Anh đã rất tốt rồi.” Hoa Thanh Nguyệt xoay người chống đầu nhìn Diệp Nhượng như hôn quân nhìn quý phi.
“Em chính là thích anh ở điểm này.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh có thể nói chuyện, có thể thấu hiểu, là người tốt có phẩm đức cao thượng.”
Diệp Nhượng hắt xì một cái.
Hoa Thanh Nguyệt: “Lạnh à? Đúng rồi…… Cảm giác với nhiệt độ của chúng ta cũng không giống nhau, hiện tại em cảm thấy rất nóng.”
Diệp Nhượng lặng yên liếc mắt nhìn cô một cái và nói: “Lòng yên tĩnh thì tự nhiên sẽ lạnh.”
Em không phải nóng mà là khô nóng.
Hoa Thanh Nguyệt đẩy hết chăn cho Diệp Nhượng sau đó còn vươn cái tay dài ôm anh vào lòng hỏi: “Ấm chưa?”
“…… Nóng chết được.”
“Đúng không? Vẫn để em ôm anh đi!” Hoa Thanh Nguyệt nói xong là dùng cả tay cả chân cuốn lấy người Diệp Nhượng.
Thân thể đàn ông nhưng phương pháp cuốn lấy người khác là của phụ nữ.
Diệp Nhượng lớn như vậy rồi nhưng lần đầu tiên bị ôm ấp kín mít thế này thế là cả người anh nóng lên, máu cũng nóng.
Không lạnh, thật sự rất ấm áp.
“Ngủ ngon.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt tì cằm l3n đỉnh đầu anh và ừ một tiếng mơ màng.
Diệp Nhượng nhắm mắt lại và bất đắc dĩ cười.
Điều kiện thí nghiệm không hợp tiêu chuẩn, ngày mai đại khái là chưa biến được lại rồi.

Nhưng …… lấy cách thức này cùng nhau ở chung một ngày nữa cũng không tồi.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau Diệp Nhượng tỉnh lại và sờ ngực.
“Ừ, thất bại.”
Thí nghiệm thất bại, anh vẫn ở trong thân thể Hoa Thanh Nguyệt.
Anh chống giường ngồi dậy phát hiện Hoa Thanh Nguyệt như con mèo yoga dán lấy mép giường, lấy tư thế có độ khó cao mà ngủ.


Thân thể cô treo trên giường, đầu gục xuống dưới ngủ không biết trời đất gì.
Diệp Nhượng đứng dậy và phải phí sức chín trâu hai hổ mới túm được cô lên.
“Nặng quá……”
Thân thể của mình nặng thế này ư?!
Cuối cùng anh cũng biết mẹ anh mắng ba anh “Ngủ đến độ chết chìm” cũng không phải khoa trương mà là tả thực.
“Thanh Nguyệt, dậy, dậy ngay.” Anh vươn một đôi tay mảnh khảnh vỗ vỗ gương mặt của chính mình.
Hoa Thanh Nguyệt mở mắt.
Cô thấy mặt mình đang nhìn mình thế là kêu thảm một tiếng và che mặt lại.
“Xem ra vẫn chưa đổi về……”
“Đúng vậy.”
“Như vậy, chuyện thứ nhất chúng ta cần làm là…” Hoa Thanh Nguyệt ngồi dậy nói, “Giải quyết vấn đề hình tượng của anh.”
Diệp Nhượng: “?”
Hoa Thanh Nguyệt cầm lấy di động của chính mình và gọi cho Hoa Tê Vân: “Anh, em là A Nguyệt Đoàn……”
Bên kia lập tức ngắt điện thoại.
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt.
Lặng im một lát cô cầm lấy di động của Diệp Nhượng gọi qua: “Này, anh của cô ấy!”
Hoa Tê Vân: “À, xin hỏi có chuyện gì thế?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Đừng giả vờ nữa! Anh khẳng định biết em là ai……”
Hoa Tê Vân lại ngắt điện thoại.
Hoa Thanh Nguyệt cầm điện thoại, trên trán nổi gồ gân xanh.
“Anh gọi đi!” Hoa Thanh Nguyệt chỉ vào Diệp Nhượng.
Diệp Nhượng đành phải cầm lấy điện thoại gọi.
“Vâng, là tôi.” Diệp Nhượng dùng giọng của Hoa Thanh Nguyệt để chào hỏi Hoa Tê Vân.
Hoa Tê Vân mang theo giọng vui vẻ hỏi: “Ai thế? A Nguyệt Đoàn Tử à? Sao không gọi anh vậy?”
Hắn! Nhất! Định! Biết!
Diệp Nhượng: “Anh…… Anh.”
“Chuyện gì?”
Hoa Thanh Nguyệt ở một bên rống to: “Mang quần áo tới cho em!! Anh mà dám lấy quần áo lố lăng ra lừa gạt thì em sẽ cùng anh một chọi một luôn! Lần này em tuyệt đối có thể đánh cho anh nằm thẳng cẳng!”
Hoa Tê Vân: “À, sợ quá!”
“Anh có nghe thấy không!” Hoa Thanh Nguyệt đoạt lấy điện thoại nói, “Anh khẳng định biết bọn em xảy ra chuyện gì.

Anh cũng nghe thấy rồi đó, anh mà còn dám ngắt điện thoại là em sẽ dùng sức mạnh của đàn ông đánh anh một trận!”
Hoa Tê Vân vui vẻ ngắt máy.
Mười phút sau anh vừa hát véo von vừa khiêng mấy bao quần áo lớn nhỏ ra khỏi nhà.
Đại Vu hỏi: “Đi đâu đó?”
Hoa Tê Vân cười tủm tỉm nói: “Đi đánh nhau với A Nguyệt Đoàn Tử giống hai người anh em.”
 
------oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện