Thi Đình chỉ diễn ra trong một ngày.

Dù nói thế nào đi nữa, thân thể của các Cống sĩ đều đã được rèn luyện không ít, ít nhất về mặt thể lực thì không thành vấn đề, chỉ còn lại là tâm lý, mà chuyện này thì tùy vào từng người.

Từ sau khi Kỷ Hồng Trác đến, gần như mỗi ngày đều kéo Bùi Nhuận vào thư phòng giảng giải. 7361 thỉnh thoảng đi ngang qua, có vài lần ngồi xuống bên cạnh nghe một chút, nhưng nghe xong lại phát hiện là... cậu không hiểu lắm.

Cũng may những ngày như thế không kéo dài bao lâu, rất nhanh liền đến ngày thi Đình.

Thi Đình thật ra cũng không cần chuẩn bị gì đặc biệt, dù sao cũng đi trong ngày rồi về trong ngày.

Sau khi trở về, Kỷ Hồng Trác bảo Bùi Nhuận chép lại toàn bộ bài làm. Xem xong, tuy ông không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì cũng khá hài lòng.

Chấm thi Đình cũng rất nhanh, dù sao số Cống sĩ thi đỗ cũng chỉ khoảng hai trăm người. Vài vị đại thần phụ trách đọc bài mất hai ngày là xem xong, sau đó chọn ra mười bài văn hay nhất dâng lên cho Hoàng đế, để ngài đích thân chọn ra ba người đỗ đầu.

Thế nên đến ngày thứ năm sau khi thi Đình kết thúc, nhóm Cống sĩ giống như Bùi Nhuận từ sáng sớm đã phải vào cung.

Do coi trọng việc thể hiện sự quan tâm của hoàng gia, Cảnh Thái đế sẽ tự mình điểm danh ba vị đứng đầu tại điện Thái Hòa, chính thức ban thân phận tiến sĩ.

Bùi Nhuận mặc lễ phục tiến sĩ do Quốc Tử Giám phát riêng, áo bào xanh lam chất liệu la, càng tôn lên dáng vẻ thư sinh tuấn tú, đứng dưới ánh nắng càng thêm phong độ ngời ngời, khiến 7361 nhìn mà vui đến trong lòng.

"Bùi Nhuận, huynh mặc bộ này đẹp thật đó!"

Kỷ Hồng Trác đứng một bên cười bảo:
"Bộ này vẫn còn kém một chút, không bằng màu đỏ."

"Màu đỏ à?"

Bùi Nhuận gần như chưa từng mặc những màu sặc sỡ như vậy, bình thường y phục của y đều rất nhã nhặn, lần duy nhất 7361 thấy y mặc màu đỏ... chính là ngày hai người thành thân.

Chỉ lần đó thôi cũng đủ để 7361 ấn tượng sâu sắc, Bùi Nhuận thật sự mặc màu đỏ càng thêm tuấn lãng.

7361 vô cùng đồng ý với Kỷ Hồng Trác,  còn quay sang nói với Bùi Nhuận: "Bùi Nhuận, ta cũng thấy huynh mặc màu đỏ đẹp hơn nhiều. Chờ huynh trở về, chúng ta đi mua vải dệt làm hai bộ có được không?"

Bùi Nhuận chỉ cười không đáp, còn Kỷ Hồng Trác thì bật cười ha hả.

Chỉ còn lại mình 7361 mặt đầy ngơ ngác, không hiểu gì hết.

Lúc này, Bình Sinh đi vào, nói với ba người trong phòng: "Lão gia, xe bò chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi chứ?"

Kỷ Hồng Trác là người đứng dậy đầu tiên: "Đi thôi, không đi sớm là không giành được chỗ tốt đâu."

Bốn người cùng nhau ra khỏi sân, Bình Sinh đánh xe, trước tiên đưa Bùi Nhuận đến cổng cung, sau đó mới xoay xe ngựa đến một tửu lâu.

7361 theo Kỷ Hồng Trác và Bình Sinh lên tầng hai, được tiểu nhị dẫn tới một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Lúc này mới khoảng giờ Thìn, bình thường giờ này mấy chỗ như tửu lâu vẫn chưa mở cửa. Nhưng hôm nay không chỉ mở, mà còn có không ít người đang lần lượt kéo tới.

Kỷ Hồng Trác bảo sợ không giữ được chỗ tốt, nhưng thật ra cái vị trí cạnh cửa sổ này là ông đã đặt trước từ sáng sớm rồi.

Ba người yên vị xong, Kỷ Hồng Trác gọi mấy món trà bánh, rồi ngồi chờ ở đó.

7361 tưởng rằng Kỷ Hồng Trác chưa ăn no, dù sao lúc này cậu đã đói bụng rồi. Bây giờ bụng đã gần bảy tháng, đúng lúc dễ đói nhất.

Thấy trước mặt toàn là điểm tâm tinh xảo, 7361 lập tức ăn rất vui vẻ.

Bình Sinh cũng là người vừa thấy đồ ăn ngon là không dừng được, hai người mỗi người một tay, rất nhanh đã ăn gần hết mấy đĩa bánh.

7361 vẫn còn thòm thèm, thấy Kỷ Hồng Trác chỉ uống trà mà không đụng vào gì cả, không nhịn được hỏi: "Lão sư, ngài không ăn sao?"

Kỷ Hồng Trác quay đầu lại, thấy trên bàn gần như đã sạch trơn, lập tức vẫy tay gọi tiểu nhị mang thêm lên.

Chỉ ngồi thôi mà cũng đã hơn hai canh giờ trôi qua.

Tửu lâu này cũng khá tinh tế, chắc thấy 7361 là người mang thai nên còn cố ý đặt thêm đệm mềm trên ghế, ngồi vậy không bị mệt. Nhưng dù sao ngồi mãi như thế cũng nhàm chán.

7361 không nhịn được hỏi: "Lão sư, chúng ta là định ngồi đây chờ Bùi Nhuận sao?"

Kỷ Hồng Trác vuốt râu, giơ tay chỉ về phía cửa thành ở cuối con đường trước tửu lâu: "Ngươi đoán xem lát nữa Nguyên Bạch sẽ từ đâu cưỡi ngựa ra?"

7361 nhìn theo hướng tay ông chỉ, nghiêng đầu khó hiểu: "Cưỡi ngựa à?"

Kỷ Hồng Trác cũng không giải thích thêm. Vừa lúc đó, bên ngoài đường phố bỗng vang lên một trận náo nhiệt, lẫn trong tiếng người lờ mờ nghe được mấy câu như: "Dán bảng vàng rồi!", "Ra rồi!", "Đừng chen lấn!"...

Kỷ Hồng Trác xua tay gọi Bình Sinh vẫn đang mải ăn, nói: "Bình Sinh, xuống dưới xem cái bảng đó, xem Nguyên Bạch ở vị trí nào."

Bình Sinh "À" một tiếng, vỗ vỗ tay đứng lên, nhanh nhẹn xuống lầu.

7361 cũng không nhịn được mà đứng lên theo: "Là có kết quả rồi sao?"

Nói rồi định đi xuống cùng Bình Sinh, nhưng lại bị Kỷ Hồng Trác gọi lại: "Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên, bụng lớn thế kia mà chen ra chen vào, lỡ bị đụng phải thì sao? Để Bình Sinh xem là được rồi."

7361 đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống trở lại.

Ngồi xuống rồi, cậu dần bình tĩnh lại.

Bùi Nhuận chắc chắn sẽ đỗ vào cái gọi là tam giáp gì đó, Hoàng đế còn ăn đồ của y mà, lễ thượng vãng lai, không lẽ lại không có động thái gì sao?

Thế nên 7361 yên tâm ngồi dựa vào ghế, còn tự tin nói với Kỷ Hồng Trác: "Ta không cần xem cũng biết, Bùi Nhuận nhất định ở trên cùng."

Trong lòng Kỷ Hồng Trác tuy rằng cũng đoán được phần nào, nhưng nghe 7361 nói bằng giọng đầy tin tưởng như vậy, ông cũng không nhịn được liếc cậu một cái, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, chẳng biết nên đáp thế nào.

Lúc này đã có người nhìn thấy kết quả. Trong đám đông, có người vui quá mà bật khóc, có người kinh hô, cũng có người ôm mặt khóc lớn, đa số là thân thích của những cái tên nằm trên bảng vàng.

Tửu lâu trở nên ồn ào, chỉ có 7361 và Kỷ Hồng Trác vẫn ngồi yên lặng.

Bình Sinh rất nhanh trở về. Áo quần hắn xộc xệch, nhìn là biết vừa rồi chen lấn vào được cũng không dễ dàng gì.

Ngồi xuống, hắn tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm. Thấy Kỷ Hồng Trác và 7361 đều trừng mắt nhìn mình, Bình Sinh mới từ tốn nói: "Thấy tên Bùi lang quân rồi."

"Mấy giáp?" Kỷ Hồng Trác lập tức truy hỏi.

"À..." Bình Sinh nghĩ một chút rồi mới trả lời, "Trên bảng ghi là Thám Hoa."

Kỷ Hồng Trác hơi sững lại: "Lại là Thám Hoa?"

Ngay sau đó chẳng biết nghĩ đến điều gì, ông liền bật cười ha ha: "Cũng đúng, Thám Hoa cũng tốt, rất tốt."

7361 nghe không hiểu "Thám Hoa" là gì, liền vội vàng hỏi: "Lão sư, ngài cười cái gì vậy? Bùi Nhuận thi được rất tốt à?"

"Đương nhiên là tốt rồi. Dựa vào khuôn mặt đó của hắn, làm Thám Hoa là hợp nhất."

7361 không hiểu rõ ý cụ thể của Kỷ Hồng Trác, nhưng nghe ra được là "rất tốt", thì không nhịn được vui mừng theo. Cậu sờ sờ bụng, cúi đầu nói với đứa nhỏ bên trong: "Viên, con nghe thấy không? Cha con thi đậu rồi, rất lợi hại!"

Sau đó ngẩng đầu lên hỏi tiếp: "Kim bảng đã dán rồi, vậy khi nào Bùi Nhuận trở về?"

Kỷ Hồng Trác lại chỉ tay về phía cổng cung xa xa: "Chờ một lát nữa, Nguyên Bạch sẽ cưỡi ngựa từ chỗ đó đi ra."

Cái "một lát" này, lại đợi thêm nửa canh giờ.

Đợi đến lúc 7361 lại thấy đói bụng, may mà trước đó đã gọi thêm đồ ăn, vừa khéo lúc này được mang lên. 7361 cầm lấy cái màn thầu, vừa cắn một miếng, thì bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi chiêng trống náo nhiệt.

Ngay sau đó, mọi người trong tửu lâu đều xúm lại chen lên cửa sổ.

"Tới rồi! Tới rồi!"

"Tiền tam giáp dạo phố!"

"Cho ta xem với, cho ta xem với!"

Vừa nghe thấy thế, 7361 còn tâm trí đâu mà ăn nữa, lập tức cũng chen lên cửa sổ hóng chuyện.

Kỷ Hồng Trác vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn cảnh náo nhiệt ngoài kia, cười ha hả, tay bưng chung trà, thong thả nhấp một ngụm.

Ngoài cửa sổ, cổng cung đã mở toang. Hai bên đường là hàng dài quan binh đứng nghiêm, ngăn không cho dân chúng xô đẩy chen lấn. Phía trước là đội danh dự ăn mặc đồng phục nghiêm chỉnh dẫn đầu, sau đó là nhạc công thổi kèn đánh trống, binh lính giơ cao đủ loại cờ xí nối gót theo sau.

Xa hơn chút nữa thì không nhìn rõ, chỉ thấy một đoàn người ngựa hoành tráng, khua chiêng gõ trống, hướng về phía tửu lâu bên này tiến tới.

Hai bên đường đã sớm chật kín người xem náo nhiệt, chen chúc đến không nhúc nhích nổi. Đa phần là dân thường, nghe tin liền cố ý tới đây để ngó xem một lần sự kiện ba năm mới có một, tiền tam giáp dạo phố.

7361 mắt sáng, tầm nhìn lại tốt, nhưng vì bị đám lính giơ cờ che khuất, nhất thời không nhìn thấy Bùi Nhuận ở đâu.

Chỉ nghe thấy giữa tiếng ồn ào, thỉnh thoảng vang lên vài câu: "Tuấn tú quá!", "Thám Hoa kìa!", "Trạng Nguyên!", linh tinh truyền tới.

Cũng may đội ngũ kia nhanh chóng đi đến ngay phía dưới lầu.

Lần này, 7361 rốt cuộc cũng nhìn rõ.

Trong hàng hộ vệ, có ba người cưỡi ngựa cao lớn, đang chầm chậm tiến qua dưới lầu.

Hai người đi cạnh, 7361 cũng chẳng buồn để ý đến, bởi ánh mắt cậu ngay lập tức dừng lại ở người đi giữa, Bùi Nhuận.

Không chỉ vì 7361 quen thuộc với Bùi Nhuận, mà chủ yếu là vì lúc này còn có mấy cô nương hoặc tiểu ca nhi gan to táo bạo, liên tục ném khăn và trâm hoa về phía Bùi Nhuận.

Trong ba người, thì ném cho Bùi Nhuận là nhiều nhất.

Bùi Nhuận ngồi trên lưng ngựa, y vận một thân viên lĩnh bào đỏ rực, đầu đội mũ sa hai cánh, cắm thêm kim hoa. Khuôn mặt tuấn tú như tiên nhân hạ phàm.

7361:!!!

Cậu nhìn đến ngây người.

Tay vô thức buông lỏng, có thứ gì đó rơi xuống.

Ngay sau đó, xung quanh vang lên mấy tiếng kinh hô:

"Sao lại có người lấy màn thầu ném Thám Hoa lang vậy?"

"Trời đất, ai mà gan to đến thế!"

"Chắc là muốn đổi cách để Thám Hoa lang nhớ kỹ mình đó......"

"......"

Cái màn thầu bị cắn một miếng lăn đúng lên bộ y phục đỏ rực kia. Bùi Nhuận ngẩng đầu nhìn lên lầu, ánh mắt chạm phải 7361, khoảnh khắc ấy y cười.

"A, hắn đang nhìn ta!"

"...... Nhìn ngươi cái gì, rõ ràng là nhìn ta!"

"...... Lang quân tuấn lãng quá đi mất! Ta sắp ngất xỉu rồi!"

"......"

Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng ồn ào bỗng chốc im bặt. Mấy cô nương và ca nhi kia trố mắt nhìn vị Thám Hoa lang vừa mới ra lò, nhặt chiếc màn thầu dính trên người lên.

Bùi Nhuận vẫn nhìn cậu, đưa chiếc màn thầu lên bên môi, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Chung quanh lại vang lên một tràng tiếng kinh hô, hết đợt này đến đợt khác.

7361 đã không còn nghe thấy gì nữa.

Bên tai cậu, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống cổ, trong khoảnh khắc ấy tựa như muốn nuốt trọn cậu vào giữa từng đợt vang vọng.

Không hiểu vì sao, 7361 chợt nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt.

Đó là vào ngày thứ hai sau khi cậu đến thời đại này.

Cậu đứng bên ngoài hàng rào tre nhà Bùi Nhuận ở thôn Vương Gia, trong tay ôm một đống rau dại lộn xộn chẳng biết gọi tên, bụng đói đến như có lửa thiêu đốt, cứ thế ngơ ngẩn nhìn vào trong hàng rào.

Khi ấy Bùi Nhuận còn ngồi trên xe lăn, mỉm cười đưa cho cậu một gói màn thầu bọc trong khăn vải.

Gió xuân phất qua, cành liễu khẽ đung đưa. 7361 thậm chí còn nhớ rõ, khi ấy tim cậu bỗng dưng lệch một nhịp.

Có lẽ chính cậu cũng không hiểu, chỉ một ánh mắt đó thôi, cậu đã khắc ghi Bùi Nhuận vào tận đáy lòng.

Từ khoảnh khắc ấy trở đi, quãng đời còn lại, rốt cuộc không thể nào quên được nữa.


【 Hoàn Chính Văn 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện