“Sao em lại ở đây?”

“Sao anh lại đến đây?”

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Lê Phụng chần chờ vài giây, Hề Ngọc Nhữ liền chủ động nói tiếp.

“Anh tỉnh dậy thấy em biến mất.” Anh bước lên mấy bước, rút ngắn khoảng cách hai người, “Lê Phụng, anh rất lo cho em.”

“Có thể cho anh biết sao em lại đến đây không?”

Anh vừa dứt lời, một trận sấm sét lại đánh xuống. Cùng lúc đó, gió mạnh thổi tung cánh cửa khép hờ, hơi lạnh tràn vào trong. Áo của Hề Ngọc Nhữ bị gió thổi phồng lên, tóc của Lê Phụng tung bay tán loạn.

Trong cơn gió hỗn loạn, trong màn sương hơi nước, trong khoảnh khắc ánh sáng chói lòa như ban ngày, Hề Ngọc Nhữ nhìn thấy xung quanh tràn ngập những bụi hoa, còn trong lòng Lê Phụng là một chậu hương tuyết lan.

Chính là chậu hoa mà anh từng đập vỡ khi bỏ đi.

Thật kỳ lạ, giữa muôn vàn loại hoa, anh lại chỉ ngửi thấy mùi hương ấy.

Có lẽ từ mười năm trước, khi lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương này, anh đã được định sẵn sẽ chỉ dành tình cảm cho một mình hương tuyết lan, không gì có thể thay thế nó được.

Anh bất giác nắm lấy vạt áo của mình, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, hoặc là vì chờ mong, hoặc là vì thấp thỏm, hỏi: “Lê Phụng, em đang chuẩn bị gì sao?”

“Ừm.” Như thể kế hoạch đột nhiên bị xen ngang, Lê Phụng có chút cuốn theo chiều gió. Hắn dứt khoát đưa chậu hoa trong tay cho Hề Ngọc Nhữ, nhưng lời nên nói thì nghẹn hồi lâu mới nói ra được, “Em mua cho nó một cái chậu khác, có thể không phải kiểu anh thích, nhưng anh đừng vứt bỏ nó nữa nhé.”

“Được không?”

Hề Ngọc Nhữ không muốn nghe Lê Phụng hỏi anh “được không”, anh muốn lúc này Lê Phụng có thể ra dáng đại thiếu gia, cứng đầu và ngạo mạn, dứt khoát và chắc chắn, bởi vì bất luận là hoa hay là người, anh đều không bỏ được.

Anh giơ tay nhận chậu hoa ấy, đầu ngón tay bị chất gốm lành lạnh làm cho đau rát, kéo theo một cơn đau âm ỉ trong lồng ng.ực, sống mũi anh cũng bắt đầu cay cay.

Hóa ra con người khi hạnh phúc cũng sẽ rơi nước mắt.

Tay vẫn giữ chặt chậu hoa, anh hỏi: “Nếu anh nhận hoa của em, sau này chuyện gì em cũng sẽ nói với anh chứ?”

“Sẽ nói.” Lê Phụng quả quyết.

Hề Ngọc Nhữ lại hỏi: “Cảm xúc trong lòng cũng sẽ nói cho anh nghe chứ?”

“Đều sẽ nói hết cho anh nghe.” Lê Phụng chợt bước gần thêm nửa bước, chăm chú nhìn Hề Ngọc Nhữ như đang ngắm một báu vật truyền đời.

“Sẽ thường xuyên nói ‘em yêu anh’ chứ?”

Lê Phụng hôn nhẹ lên khóe môi Hề Ngọc Nhữ: “Mỗi ngày đều sẽ yêu anh hơn.”

Hề Ngọc Nhữ chớp mắt một cái thật mạnh: “Sẽ mãi mãi… mãi mãi ở bên anh chứ?”

Lần này, Lê Phụng không trả lời ngay. Hắn đột nhiên thu tay lại, lấy từ túi trong áo khoác ra một chiếc hộp vuông bằng nhung, quỳ một gối xuống trước mặt anh, như thể đã luyện tập vô số lần.

Hắn giống như đang thề nguyện: “Sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, trượt qua gò má rồi rơi xuống mặt đất.

“Lê Phụng, đầu óc em có vấn đề à, ai lại cầu hôn bằng mùi hương của mình…” Hề Ngọc Nhữ cố gắng khiến bản thân mình có vẻ bình tĩnh, nhưng càng gắng gượng lại càng không thể che giấu.

Lê Phụng mỉm cười nhìn anh, đường nét sắc lạnh trở nên mềm mại, đôi môi nhạt màu như nhuộm một tầng đỏ hồng, mơ hồ như làn sương nhẹ trong không khí, quấn lấy, bao phủ, nâng đỡ Hề Ngọc Nhữ.

“Bởi vì anh thích.” Hắn nói.

Hề Ngọc Nhữ cũng bật cười: “Đúng là anh thích.”

Trong vị mặn của nước mắt và hương thơm ngọt ngào ấy, Lê Phụng đeo nhẫn cho Hề Ngọc Nhữ, trịnh trọng và thành kính đẩy chiếc nhẫn vào gốc ngón tay, nói từng chữ rõ ràng: “Hề Ngọc Nhữ, em yêu anh.”

Hề Ngọc Nhữ cẩn thận đặt chậu hoa sang một bên, lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Lê Phụng.

Bọn họ nắm tay nhau, mười ngón đan xen. Tiếng kim loại va chạm vang lên thanh âm khe khẽ, chiếc nhẫn lành lạnh được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, cuối cùng hòa thành một phần máu thịt.

“Lê Phụng, anh cũng yêu em.” Hề Ngọc Nhữ vòng tay ôm cổ Lê Phụng, nhẹ nhàng hôn lên hương tuyết lan của mình.

Mưa rơi lộp bộp trên kính, cửa sổ và cửa chính bị gió đánh ầm vang, rào rạt như một khúc nhạc không bao giờ dứt.

“Mưa lớn quá.” Lê Phụng lẩm bẩm giữa khoảng dừng của cái ôm.

Hề Ngọc Nhữ mỉm cười: “Sẽ tạnh.”

Chỉ là một cơn mưa lớn cục bộ mà thôi.

— HẾT —

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện