Tô Minh Hòa đã rất lâu không gọi điện cho Quý Minh Y, cho nên khi bà nhận được cuộc điện thoại của ông ta thì rất ngạc nhiên.

Trong điện thoại, giọng người đàn ông có chút không vui: “Bà đi quản con trai của mình tốt một chút!”
Cố Hoài?
Quý Minh Y hạ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sinh nhật Cố Ninh bà không đi, thứ nhất là không muốn thấy Cố Nho Sinh cùng tình nhân lão ta, thứ hai là càng không muốn nhìn thấy Tô Minh Hòa với Phương Tư Lâm gắn bó keo sơn, bà bị kẹp ở giữa bốn người này, sẽ cảm thấy có chút thở không nổi.

Trong điện thoại im lặng một lát, giọng Tô Minh Hòa nghe không ra cảm xúc: “Tô Dập bị nó đánh một trận, bây giờ còn nằm ở bệnh viện.


Có lẽ là hiểu Cố Hoài sẽ không vô cớ làm như vậy, hoặc có lẽ là nội tâm bà còn có một ít tấm lòng người mẹ, giọng bà không hề chút nhu hòa, còn mang theo điểm lãnh đạm: “Cố Hoài sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nhất định là con trai ông làm chuyện sai trái!”
“Cho nên, bà đây là đang chống đối tôi?”
Quý Minh Y ấn đầu thuốc xuống gạt tàn, thở ra một hơi khói: “Đúng vậy!”
“Vì một đứa con còn không thèm nhận mẹ kia?”, Tô Minh Hòa có chút châm chọc, những lời này như dao sắc đâm vào lòng bà, đây vẫn luôn là nỗi đau của Quý Minh Y.

Bà lập tức trở nên tức giận: “Tô Minh Hòa, ông có cái tư cách gì đánh giá tôi như vậy? Tôi biến thành như vậy còn không đều là bởi vì ông sao!”
“Đây đều là bà tự làm tự chịu!”
Điện thoại bị ngắt, Quý Minh Y thất thần nhìn chằm chằm màn hình đã tắt sáng, bên trên phản chiếu một gương mặt mĩ lệ nhưng tiều tụy, bà nâng tay nhẹ nhàng sờ mặt mình, thất thần nỉ non: “Tôi đều là vì ông mới biến thành như vậy.


Đều là vì Tô Minh Hòa, bà mới bất hoà với Cố Nho Sinh, làm ông ta thà chết cũng không muốn ở cùng bà, đều là bởi vì Tô Minh Hòa, bà mới thành thế che lấp hành vi phạm tội của lão ta.

Đêm khuya, trong giấc mơ bà sẽ thấy bạn thân mình người đầy máu đứng ở trước giường, thê lương trách cứ bà vì sao phải làm như vậy?
Bà tỉnh dậy từ ác mộng, vội vã gọi điện cho Tô Minh Hòa.

Mới đầu, đối phương còn ôn nhu an ủi bà, tiếp theo là không kiên nhẫn, cuối cùng, lão ta căn bản không thèm tiếp điện thoại của bà.

Rõ ràng bà làm hết thảy đều là vì lão ta, những lão ta đến bây giờ vẫn không chút cảm kích.


Quý Minh Y lại châm một điếu thuốc, hướng vào màn đêm nhẹ nhàng nói: “Ông bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa!”
*
Bản tin trên TV đã thông báo, dự đoán mùa đông năm nay sẽ đến sớm hơn, Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, hình như đã phủ một tầng sương, tưởng chừng lúc nào cũng có thể kết thành băng lạnh!
Còn mấy ngày nữa mới lập đông nhưng nhiệt độ đã giảm mạnh, Cố Hoài đem cháo đặt ở trước mặt cô, bế cô đặt trong lòng mình.

Miệng cô còn đang ngậm nhiệt kế, Cố Hoài lấy ra nhìn một chút, cau mày nhìn cô: “Hơi sốt rồi!”
Khi giao mùa rất dễ cảm mạo, hôm nay sáng sớm chỉ là có chút choáng đầu nhưng anh lại khẩn trương quá mức, luống cuống tìm nhiệt kế đưa cho cô, dùng chăn bọc cô lại để cô ngồi trên sô pha xem TV.

Tri Hiểu nhìn qua bát cháo thịt trước mặt, Cố Hoài lập tức hiểu ý, múc một muỗng đặt ở bên miệng thổi nguội bớt mới đút cho cô ăn: “Ăn cái này rồi uống thuốc.


Cố Hoài nấu rất ngon, còn quen khẩu vị của cô, bất luận làm cái gì cũng hợp ý Tri Hiểu, một chén cháo xuống bụng, Cố Hoài bế cô về giường.

Cô được bọc như một con nhộng, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cởi quần áo làm gì?”
Cố Hoài kéo dây lưng xuống: “Ra mồ hôi thì tốt rồi.


Đó còn không bằng ra cửa chạy mấy vòng, Tri Hiểu nhăn mày: “Anh đây là chơi trò lưu manh!”
“Em nói đúng rồi!”, anh vẫy tay, Tri Hiểu ngược lại lui ra góc: “Anh không thể như vậy, em đang không thoải mái.


Cố Hoài liền ôm cô đến phòng tắm, bồn tắm đã xả đầy nước ấm, anh kéo chăn xuống ôm cô ngồi vào bồn tắm, thoáng nhìn biểu tình quẫn bách của Tri Hiểu, vui vẻ hôn một cái: “Nghĩ đi đâu vậy, anh chỉ là muốn giúp em làm ấm người thôi.


Được nước ấm vây quanh thân thể, cảm giác mệt mỏi giống như biến mất vậy, phía sau còn có bờ ngực vững chãi của anh, bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, tiếng tim đập của hai người hòa vào nhau.

“Cố Hoài!”
“Ừm?”, anh thấp giọng lên tiếng, tay đặt bên eo cô: “Làm sao vậy?”

“Em có chút buồn ngủ.


Có thể là do cảm mạo, Tri Hiểu cứ mơ mơ màng màng, Cố Hoài vén tóc cô sang một bên, ôn nhu nói: “Vậy ngủ đi, anh ở đây!”
Tri Hiểu ngả người vào lòng anh, chậm rãi nhắm hai mắt lại, Cố Hoài cúi đầu nhìn cô, hàng lông mi cong dài dính bọt nước, làn da trắng nõn hơi ửng hồng, vô cùng mê người.

Từ góc độ của anh nhìn xuống, đường cong xinh đẹp của cô đều đập vào mắt, cảm giác nóng rực cháy lên trong người, Tri Hiểu có chút không thoải mái cọ cọ, Cố Hoài nhăn chặt mày.

Đời này của anh ước chừng bị cô cướp trọn rồi.

Cố Hoài cố nén giúp cô tắm xong, sau khi ra ngoài sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, Tri Hiểu ngủ rất ngoan, thân thể trần trụi càng trở nên quyến rũ.

Anh đem cô bế lên giường, giống như muốn hả giận mà hôn một lát, Tri Hiểu bị đánh thức, mê mang hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Hoài cũng không tính để cô ngủ tiếp, kéo khăn tắm của cô ra: “Ngoan, nhịn không được!”
Tóm lại từ sau khi cùng anh ở bên nhau, Tri Hiểu thật sự được lĩnh hội sâu sắc cái gì là cầm thú y quan.


Tô Dập là bị đau đến tỉnh, Phương Tư Lâm canh giữ ở trước giường, thấy con trai tỉnh liền vội vàng để giúp việc đi gọi bác sĩ.

Hắn ta sờ sờ từng cục sưng đỏ trên mặt, nổi giận đùng đùng đá vào giường: “Cố Hoài, mày nhớ kỹ cho tao!”
Tô Dập không biết tên Tri Hiểu nhưng Phương Tư Lâm đã sớm tra được, bà ném một túi văn kiện tới trước mặt Tô Dập: “Xem đi, đây là cô gái nói con phi lễ đó.


Tô Dập nghiến răng nghiến lợi mở văn kiện ra, cuối cùng biết được ngọn nguồn của Tri Hiểu: “Đồ đàn bà thối! Ông đây sẽ không để mày yên đâu!”
Phương Tư Lâm ho khan một tiếng, như nhắc nhở hắn chú ý lời nói, Tô Dập thấy một đoàn bác sĩ ý ta đang lại đây liền sửa thành tư thái quý công tử của mình.

Sau khi bác sĩ rời đi, Tô Dập dỡ xuống lớp ngụy trang, cà lơ phất phơ nằm trên giường: “Không nghĩ tới nha, Cố Hoài mà thích loại đàn bà này!”

“Mẹ nhìn cũng không tồi.


Tô Dập nhướng mày: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao.

”, Phương Tư Lâm nhếch môi: “Nếu con cướp đàn bà của Cố Hoài, đây không phải càng thú vị sao?”
Tô Dập sửng sốt một chút, tưởng tượng cảnh Cố Hoài đau đớn khổ sở, hắn hơi mỉm cười: “Quả thực rất thú vị, con chưa từng gặp qua Cố Hoài khẩn trương vì một con đàn bà nào như vậy.


“Đúng vậy, con trai mẹ ưu tú thế này, chờ con đoạt được cô Tri Hiểu kia, còn sợ không báo được thù?”
Bà không để bụng Tô Minh Hòa với Quý Minh Y ái muội suốt mấy chục năm qua, nhưng bà lại để ý việc con trai mình bị so sánh với Cố Hoài, cho nên mọi chuyện bà đều phải tranh phần khẩu khí, vì để thắng được Quý Minh Y, cũng vì để Tô Dập không bị so với Cố Hoài.

*
Nhiệt độ Nam Thành hạ rất nhanh, ngay đầu đông đã đổ một trận mưa to, không khí hanh khô rét lạnh, sau khi trời mưa càng lạnh hơn, mỗi ngày ra cửa, Cố Hoài đều đem Tri Hiểu bọc thành một quả cầu.

Tri Hiểu từ phòng thay quần áo của bệnh viện ra ngoài, lúc đi ngang qua đại sảnh liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô làm bộ không phát hiện, người nọ gọi cô lại: “Tri Hiểu, cô không muốn nói chuyện với tôi sao?”
Tri Hiểu rất không tình nguyện xoay người: “Mục Ngôn Uyển, chúng ta không có gì để nói đúng không?”
“Sao lại không có, Cố Hoài và cô, còn có tôi, chúng ta có quá nhiều quá nhiều đề tài có thể nói.


Tri Hiểu thở dài một hơi: “Tôi rất bận, không muốn nói!”
Không nghĩ tới Mục Ngôn Uyển chẳng nói chẳng rằng liền kéo cô đi: “Không được, cô phải cùng tôi nói chuyện!”
Mục Ngôn Uyển cố ý chọn một phòng trà không tốt lắm, Tri Hiểu lẳng lặng nhìn cô ta, chờ cô ta mở miệng.

Mục Ngôn Uyển vén tay áo lên, trên cánh tay vẫn còn mấy vết thương chưa mờ, Tri Hiểu nhíu mày, nghe thấy cô ta nói: “Đây chính là do Cố Hoài lưu lại.


Tri Hiểu nhướng mày: “Anh ấy sẽ không đánh nữ giới.


“Đó là bởi vì tôi uy hiếp anh, tôi nói…”
Ngày ấy ở trên tàu thuỷ, cô cầm lấy mấy tấm ảnh trên bàn chụp ném xuống bên chân Cố Hoài: “Trước khi về nước Cố Ninh đã tìm em, nghe cô ấy nói sự tình giữa mấy người, em nhất thời thấy kỳ lạ nên đã đi điều tra một chút về Tri Hiểu, thì ra trên người cô ta có nhiều bí mật như vậy!”

Cố Hoài nhìn gương mặt quen thuộc trong ảnh, đó là khi cô còn nhỏ, là lúc bị khi dễ rồi chụp lại, anh nắm chặt tay, kéo cà vạt: “Cho nên?”
Mục Ngôn Uyển cười nhẹ: “Cha mẹ anh hẳn đều đã điều tra về Tri Hiểu, nhưng vẫn chưa đủ cẩn thận, mà em là kiểu biết người biết ta nên muốn tìm hiểu từ nguồn gốc, từ những tấm ảnh này tra tiếp, mới phát hiện một bí mật kinh thiên, một bí mật mà tất cả các người đều không muốn vạch trần!”
Cố Hoài nắm chặt tay, khớp xương nổi lên rõ ràng, anh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Nói trọng điểm!”
“Anh sợ, anh sợ Tri Hiểu biết rồi về sau sẽ hận anh, sẽ rời khỏi anh, cho nên bây giờ anh luôn liều mạng đối tốt với cô ấy.


Mục Ngôn Uyển ưu nhã hướng tới chỗ anh: “Cố Hoài, hai người chúng ta từ nhỏ đã quen biết, cha mẹ đều xem trọng việc chúng ta ở bên nhau, em tuy rằng đối với anh không có cảm tình gì, nhưng cũng đã coi anh như chồng tương lai, không nghĩ tới anh đã…”
Cô ta làm như cảm thấy tiếc nuối, trong mắt lại không có chút chân thật nào, chỉ là nhàn nhạt nói: “Em là người thừa kế duy nhất của Mục gia, tất nhiên phải vì Mục gia mà tính toán, mà anh trước mắt là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, nếu anh nguyện ý rời khỏi cô ấy, em sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này, không cho cô ấy biết.


Cố Hoài cười lạnh một tiếng rồi bóp chặt cổ cô, đột nhiên đẩy cô ngã ở trên đất, sau đó, anh lần đầu đánh nữ giới.

Nói xong lời này, Mục Ngôn Uyển chú ý nhìn thoáng qua sắc mặt Tri Hiểu, lại thấy không có biến hóa gì, cô ta có chút ngoài ý muốn: “Cô không hiếu kỳ đó là bí mật gì sao?”
Nói về bí mật này, không có ai so với một đương sự như Tri Hiểu rõ ràng hơn, cô cười nhạt: “Cô chính là tới nói cái này sao?”
Mục Ngôn Uyển ngẩn người, nhìn kỹ Tri Hiểu một hồi lâu, vẫn là không thể tìm được một tia cảm xúc: “Cô không để bụng Cố Hoài gạt cô?”
Cô để ý, nhưng những chuyện xảy ra gần đây đã cho cô một loại cảm giác chân tướng sắp trồi lên mặt nước, Cố Hoài không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Nói đến cùng, cô từ trước vẫn là một kẻ sống trong quá khứ, đêm khuya một mình liếm miệng vết thương, không có ai biết cô cất giữ bao nhiêu thống khổ, chỉ có Cố Hoài là phát hiện.

Anh đã cho cô sự ấm áp và hạnh phúc, cái này làm cho Tri Hiểu trở nên kỳ vọng về tương lai, giống như bước chân trì trệ rốt cuộc nâng lên, hướng về ánh sáng bước tới.

Thấy cô không nói lời nào, Mục Ngôn Uyển chưa từ bỏ ý định: “Anh ta có lẽ là kẻ có tội nhất gây nên vụ tai nạn xe kia!”
“Không phải anh, tuyệt đối không phải!”
Điểm này, Tri Hiểu vô cùng tin tưởng.

Trước khi Tri Hiểu đi, cô nói: “Mục tiểu thư, cô muốn giữ được tài nghiệp gia tộc thì nên dựa vào chính mình, không phải dựa một người đàn ông.


Mục Ngôn Uyển nhìn thân ảnh Tri Hiểu dần dần đi xa, tự giễu cười: “Thật là quá tự đại!”
Như là đang nói chính mình, lại giống như đang nói Tri Hiểu, nhưng có một điều cô ta có thể khẳng định, nếu không phải bởi vì Cố Hoài, có lẽ cô ta có thể trở thành bạn với Tri Hiểu.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện