Trong phòng rất an tĩnh, Cố Nho Sinh lẳng lặng đánh giá Tri Hiểu, thời gian từng chút trôi qua, không khí cũng tưởng chừng bị đóng băng, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của ông ta, Tri Hiểu không chút lùi bước.

Cố Nho Sinh cảm thấy cô gái này có chút giống Cố Hoài, cao ngạo từ trong xương cốt, nhưng khác với với Cố Hoài lộ sự cao ngạo đó ra ngoài, cô gái này che giấu rất tốt, có thể thấy được là một cái cô gái thông minh, biết cách thu liễm.

Dời ánh mắt nhìn về phía Cố Hoài, anh gợi lên một mạt ý cười ít ỏi, mang theo quật ngạo và khinh thường, giống như đang cười nhạo ông ta bây giờ sao chỉ làm những việc nực cười!
Cố Nho Sinh đứng lên trước mặt hai người, thở dài một hơi: “Trước đi ra ngoài đi!”
Cố Hoài dắt Tri Hiểu rời đi, dù khoảng cách giữ cha con bọn họ không xa lại như ngăn sông cách núi, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài: “Cố Hoài, cha đây đều là vì tốt cho con!”
Ý tốt như vậy Cố Hoài không muốn nhận, cha mẹ luôn muốn đem những thứ mà họ cho là tốt áp đặt lên con mình, dù cho Cố Hoài đã tách khỏi bọn họ, nhưng Cố Nho Sinh và Quý Minh Y vẫn không cam lòng, cứ muốn can thiệp chuyện gì đó, lấy điều này chứng minh thứ gọi là quan hệ huyết thống vô nghĩa kia, còn không phải một loại thủ đoạn ti tiện sao?
Tiếng đóng cửa thật mạnh truyền đến, trong phòng chỉ còn lại Cố Nho sinh cô độc, cô độc đến có chút tiêu điều, ông nhìn theo hai người nam nữ đang nắm tay bước đi qua camera, trong lòng lại có một loại hâm mộ nói không nên lời…
Bọn họ cũng từng là một gia đình hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy nát vụn sau vụ tai nạn xe cộ mười hai năm trước kia, từ đây liền nát vụn…
Cố Nho Sinh cũng từng phái người điều tra thân phận Tri Hiểu, biết cô là một cô nhi, mười năm trước được thu dưỡng, cha mẹ nuôi cũng xem như dòng dõi thư hương, gia cảnh trong sạch, đáng tiếc chính là một gia đình như vậy căn bản không thể có tác dụng gì.

Ông tin rằng Cố Hoài sớm muộn sẽ hiểu.

Sau đó, cuối cùng vai chính của bữa tiệc cũng xuất hiện, Cố Ninh đứng ở bên cạnh Cố Nho Sinh và Tần Hải Lan, nghiễm nhiên là dáng vẻ một nhà ba người hạnh phúc, đối mặt với một màn này, Tri Hiểu nhịn không được nghiêng đầu nhìn Cố Hoài, anh vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không có chút cảm xúc gì với những con người kia!
Tri Hiểu kéo tay anh đi ra ngoài, đẩy cửa ra, một cơn gió thổi tới bên người, nhè nhẹ lướt qua gò má Cố Hoài, anh đột nhiên cúi người từ phía sau ôm lấy cô.

“Cố Hoài?”
Cô giống như có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của anh: “Anh làm sao vậy? Có phải …”
“Không phải!”
Cô cho rằng anh bị một màn vừa rồi kia làm thương tâm, kỳ thật loại cảnh tượng này anh thấy quá nhiều rồi, đã sớm chết lặng từ lâu!

Cố Hoài ôm eo cô, lời nói trầm thấp tràn đầy ôn nhu: “Anh rất vui vì em có thể nói như vậy!”
“Cái gì?”, cô nhất thời không phản ứng kịp.

Cố Hoài nhẹ nhàng cắn vành tai cô: “Em nói, tuyệt đối không rời khỏi anh!”
Một cô gái yếu đuối mong manh, nhưng cô lại kiên cường vào thời điển cần thiết, Cố Hoài trước đó kỳ thật có chút thấp thỏm, anh thậm chí sợ Tri Hiểu sẽ bởi vậy mà lùi bước, nhưng cô không có!
Cô dũng cảm vượt xa so với tưởng tượng của anh!
Tri Hiểu sửng sốt một chút, xoay người ôm lấy anh: “Đây thì tính là gì, mặc kệ ai muốn em rời xa anh em đều không chịu, trừ phi chính anh nói!”
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!”
Cố Hoài nâng tay cô lên khẽ hôn: “Cho nên Hiểu Hiểu, em nhất định không được rời khỏi anh!”
“Em chắc chắn!”
Sắc trời dần tối hơn, mặt biển nơi xa như một lốc xoáy thầm lặng, gió biển gào thét mà đến, lá cờ trên tàu tha hồ bay múa!
Lúc này nhiệt độ đã thấp hơn, trên biển lại càng lạnh, Cố Hoài nương theo ánh sáng vuốt ve mặt cô, trong mắt anh ôn nhu, lẳng lặng nhìn cô chăm chú: “Nói được thì phải làm được!”
Tri Hiểu ở trong lòng khẳng định lại lần nữa, cười với anh, nhón chân hôn anh một cái: “Như vậy đã yên tâm chưa?”
Cố Hoài lắc đầu, Tri Hiểu lại hôn anh một cái: “Như vậy thì sao?”
Trong mắt anh nhiều thêm chút ý cười, cố ý xụ mặt: “Lần nữa!”
Tri Hiểu xoay người muốn đi, Cố Hoài đem cô kéo về trong lòng, bàn tay hơi nâng mặt cô lên: “Anh yêu em!”
Tiếp theo cúi người cắn môi cô.

*
Tàu bắt đầu sáng đèn rực rỡ, vẻ xa hoa của giới thượng lưu được phô bày triệt để, mỗi một chỗ trang trí đều là dựa theo sở thích Cố Ninh, cái này làm cho người tham gia yến hội càng thêm tin tưởng, Cố Nho Sinh rất coi trọng cô con gái này!
Cứ như vậy, Tần Hải Lan tiếp những phu nhân quyền quý, lời bà nói đều thể hiện phong thái hào môn, tri thư đạt lễ, trong lúc lơ đãng đã đem đề tài dẫn vào hôn nhân Cố Ninh, phu nhân đang cùng bà nói chuyện có chút xấu hổ, bất động thanh sắc chuyển đề tài.


Nực cười, một đứa con tư sinh cũng vọng tưởng gả vào hào môn làm thiếu phu nhân?
Mọi người đều tươi cười, không nghĩ tới đằng sau lại đầy âm mưu toan tính, Cố Hoài không rời Tri Hiểu một bước, có người tới nói chuyện, nếu là cần thiết, anh sẽ giới thiệu cho cô.

Hai tiếng trôi qua, Tri Hiểu từ toilet đi ra thì gặp Cố Ninh, cô ta đang chỉnh trang, từ trong gương liếc mắt Tri Hiểu một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cô cười, yên lặng cách xa Cố Ninh một ít, khi đang rửa tay thì nghe thấy bên cạnh có tiếng loạt xoạt, quay đầu nhìn lại, Cố Ninh đã xong việc của mình, cô ta đứng thẳng người dậy, như một công chúa nhìn xuống thần dân: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới!”
Tri Hiểu không chút để ý lau tay: “Lần này không tới, lần sau cô sẽ tiếp tục, tôi trốn đi đâu?”
“Hừ, còn tính là thông minh!”
“Cô muốn làm cái gì?”, Tri Hiểu hỏi.

Cô ta cười lạnh: “Cô đoán xem?”
Tri Hiểu lười nhìn cô ta, ném khăn giấy trong tay xuống liền đi ra ngoài, Cố Ninh bỗng nhiên xông tới hung hăng va vào cô, cô không kịp chuẩn bị bị đẩy lao vào tường, Cố Ninh trừng mắt nhìn cô một cái: “Chó ngoan không cản đường!”
Mắng xong liền dẫm giày cao gót rời đi, Tri Hiểu xoa cánh tay ngồi dậy: “Thô lỗ!”
Bên tai lại vang lên một ít thanh âm rất nhỏ, có tiếng nam thở dốc và tiếng nữ than nhẹ, Tri Hiểu nhíu nhíu mày, đi tới phía trước hai bước.

Một đôi nam nữ đang hôn môi tới quên mình, sườn mặt cô gái có chút quen thuộc, là Kiều Vi, cô ta duỗi tay kéo cà vạt chàng trai kia: “Tô tiên sinh…”
Thanh âm Kiều Vi như ngọc cỏ khẽ mân mê lòng người, chàng trai ôm cô ta mỉm cười, ngữ khí nhẹ hơn: “Ừm?”
“Muốn…”
Chàng trai thấp giọng hỏi: “Muốn cái gì?”
Tựa hồ là khẩn trương hoặc là thẹn thùng, Kiều Vi một bộ lã chã chực khóc, Tri Hiểu tuy rằng mặt không đỏ tim không đập lẳng lặng nhìn nhưng trên người lại nổi đầy da gà, cô vừa định xoay người rời đi, chàng trai đột nhiên lên tiếng: “Cô kia!”
Tri Hiểu dừng một chút, xoay người nhìn qua, tóc của anh ta bị Kiều Vi làm loạn lên, cà vạt lỏng lẻo, mặt rất đẹp, nhưng cô đã nhìn Cố Hoài thành quen nên cũng thong dong bình tĩnh hơn rất nhiều.


Cô hỏi: “Gọi tôi?”
“Không phải cô thì là ai? Là paparazzi sao?”
Thái độ của anh ta ác liệt lên, đẩy Kiều Vi ra đi tới: “Theo gia tới tận chỗ này, thế nào? Không có tôi thì không nuôi sống được đám paparazzi các người đúng không?”
Tô Dập, con trai độc nhất vô nhị của Tô Minh Hòa, là hoa hoa công tử danh xứng với thực, phong lưu không kể xiết, với ai cũng có thể đùa giỡn, vì vậy chụp được một bức của anh ta cũng có thể giật tít.

Nói khoa trương chút, anh ta đúng là sống rất nhiều paparazzi, nhưng vấn đề là, Tri Hiểu không phải, cô nhìn thoáng qua người phía sau anh ta, Kiều Vi không biết rời đi khi nào, nơi này chỉ còn hai người bọn họ.

Tô Dập nhìn Tri Hiểu, ách, thật xinh đẹp, dáng người cũng không tồi, anh ta tiến về phía trước một bước, cong lưng tới gần cô, ngữ khí nói chuyện có phần ái muội: “Cô cũng muốn câu dẫn tôi?”
Thâm tâm Tri Hiểu trầm xuống, cô dường như biết Cố Ninh muốn làm gì!
Cố Hoài đợi lâu không thấy Tri Hiểu, vừa định đi tìm cô, thì di động rung lên, một tin nhắn hiện trên màn hình: “Em ở chỗ Mục Ngôn Uyển, cứu em!”
Anh vội vã đuổi qua, đẩy cửa phòng Mục Ngôn Uyển, bên trong chỉ có mình cô ta, cô ta cười đến ngọt ngào: “Cố Hoài, anh đến rồi!”
Cô ta làm bộ muốn ôm anh, bị Cố Hoài hung hăng đẩy ra: “Hiểu Hiểu đâu?”
“Cô ấy à?”, Mục Ngôn Uyển cười khẽ một chút: “Anh bồi em, em sẽ để anh gặp cô ấy!”
Cố Hoài bỗng nhiên bật cười, hướng cô ta vẫy tay: “Lại đây!”
*
Tô Dập cách cô càng ngày càng gần, cô gái trước mặt không chút hoang mang, đôi mắt trắng đen rõ ràng vô cùng trầm tĩnh, đối với việc anh ta tới gần cũng không giống như cự tuyệt, Tô Dập không thú vị cười: “Quả nhiên, cô chính là muốn câu dẫn tôi!”
Tri Hiểu kéo khóa lễ phục của mình xuống, khi ngẩng mặt lên, cô nở một nụ cười vô cùng hấp dẫn: “Đúng vậy!”
Tô Dập sửng sốt một chút, cảm giác cả người như bị điện giật, anh ta cảm thấy có vài phần hứng thú: “Bổn thiếu gia thỏa mãn em!”
Tri Hiểu ở trong lòng mắng một tiếng ghê tởm, khi cánh tay anh ta đụng tới eo cô, cô lớn tiếng gọi: “Phi lễ! Phi lễ! Mau tới đây! Phi lễ!”
Tô Dập bị một màn này dọa cho ngây người, Tri Hiểu đẩy anh ta ra rồi chạy đi, nghiêng ngả lảo đảo lao vào một vòng tay, Cố Hoài vội cởi áo khoác phủ lên người cô, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tri Hiểu khóc ủy khuất, chỉ Tô Dập phía sau: “Cố Hoài! Là hắn, hắn ta quấy rối em!”
Tiếng hét vừa rồi đã dẫn sự chú ý của khách khứa lại đây, mọi người nhìn Tô Dập quần áo bất chỉnh, lại nhìn Tri Hiểu ủy khuất khóc, rất dễ dàng đem sự tình nghĩ về chiều hướng quấy rối tình dục!
“Sao lại thế này!”
Khi Tô Minh Hòa với phu nhân Phương Tư Lâm chạy tới, Tô Dập đã bị Cố Hoài đấm ngã xuống đất, Cố Hoài không hề lưu tình, Tô Dập ngây ngốc ăn vài quyền, chờ anh ta phản ứng lại thì tiếp tục bị Cố Hoài hung hăng đá một cái.


Tri Hiểu còn ở bên cạnh khóc lóc, giống như là bởi vì cô khóc, Cố Hoài càng tức giận hơn, Cố Nho Sinh vội phân phó người: “Mau kéo ra!”
Vệ sĩ ồ ạt chạy lên, không những không giữ được, ngược lại đều thành nơi trút giận của Cố Hoài, Phương Tư Lâm không có cách nào, ném thể diện xuống xin Tri Hiểu: “Vị tiểu thư này, phiền cô giúp tôi khuyên nhủ bạn trai cô, còn như vậy con trai tôi sẽ bị đánh chết mất.


Tri Hiểu không để ý tới, vẫn còn khóc đến thương tâm, bên cạnh đại sảnh bỗng truyền tới một tiếng kinh hô: “Mục tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Mục Ngôn Uyển bị người đánh đến ngất đi, trong phòng loạn thành một đống, ngoài đại sảnh lại càng loạn hơn.

Cố Hoài đánh đủ rồi thì hết giận, bế Tri Hiểu lên rời đi, Tri Hiểu nằm ở trong lòng anh lau khô nước mắt, thanh âm có chút khàn khàn: “Em không sao, anh ta không có chạm vào em, anh đừng nóng giận!”
Anh xụ mặt không nói lời nào, Tri Hiểu ôm cổ anh: “Em không làm như vậy, bọn họ muốn hãm hại em cùng với Tô Dập dan díu, em đoán anh cũng bị tách ra!”
Cái tin nhắn kia là Cố Ninh lúc đâm vào cô đã lấy mấy điện thoại của cô, cô ta muốn Cố Hoài không kịp tới cứu, cũng là để Cố Hoài và Mục Ngôn Uyển dính líu vào nhau!
Đều là người thông minh, nghiêm túc suy nghĩ một chút đương nhiên có thể hiểu, Cố Hoài chỉ là tức giận chính mình, áy náy vì không bảo vệ cô tốt.

“Cố Hoài, anh phải biết rằng chỉ có chim non mới cần che chở, mà em không phải!”
Cố Hoài cúi đầu nhìn cô, Tri Hiểu cười ngọt ngào: “Em sẽ cùng anh sánh vai, sẽ không kéo anh lui về phía sau, anh phải tin tưởng em!”
Anh muốn cho cô trở thành đóa hoa trong nhà kính, mà cô lại muốn trở thành người sánh vai bên anh!
Cố Hoài thở dài một tiếng: “Anh thật sự là hết cách với em!”
Trước nay đều là thỏa hiệp.

“Bởi vì anh yêu em, em cũng yêu anh.

”, cô dựa vào trong lòng anh cọ cọ, cánh tay mảnh khảnh ôm sát cổ anh: “Hôm nay muốn ăn mì thịt kho!”
Cố Hoài nhẹ nhàng hôn trán cô: “Được!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện