Kỷ Linh không ngờ Tùy Xán Nùng sẽ hỏi ngược lại mình như thế.

Dường như cậu cần phải hiểu ý của Tùy Xán Nùng, nhưng vấn đề ở đây là Kỷ Linh không biết mình cần phải hiểu ý gì.

Kỷ Linh suy tư, không lâu sau, trong đầu cậu chỉ hiện ra một đáp án.

Cậu thấy hơi ngượng, nhưng thoáng chốc đắn đo, cuối cùng đành hỏi dò: “Bởi vì anh… rất quan tâm đến em?”

Tùy Xán Nùng cũng nhận ra vừa nãy mình hơi thất thố. Anh đánh mắt đi, ngừng lại giây lát rồi đổi giọng nhẹ nhàng hơn: “Đúng vậy, bởi vì thầy Tiểu Kỷ quan trọng với anh lắm đó.”

“Chắc là vì con người anh khá cẩn thận.” Tùy Xán Nùng chuyển hướng nhìn về phía mặt sông, cười nói, “Nên anh mong rằng em luôn an toàn, khỏe mạnh.”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng phút chốc, cậu thấy lồng ngực mình nóng ran, một lúc sau mới quay đầu đi với tiếng “Ừm” thật khẽ.

Họ đã đặt một phòng khách sạn, nhưng hôm nay cả hai đều mệt nên sau khi tắm rửa thì cùng nhau đi ngủ luôn. Có điều ngày mai là đêm vọng lễ Giáng Sinh nên trước khi chìm vào giấc ngủ, Kỷ Linh vẫn gượng nén cơn buồn ngủ để mở điện thoại lên, lén xem dự báo thời tiết ngày mai.

Xác suất tuyết rơi là 20%.

Kỷ Linh biết suy nghĩ của mình hơi trẻ con, nhưng không hiểu sao cậu rất mong ngày mai có tuyết. Có thể vì có Tùy Xán Nùng ở đây, Kỷ Linh nghĩ nếu tuyết rơi thì hẳn sẽ lãng mạn lắm.

Kỷ Linh đã âm thầm lên kế hoạch sẵn sàng cho lịch trình ngày hôm sau.

Tùy Xán Nùng thích hoa cỏ, cậu biết gần đây có một chợ hoa, tuy chợ đến chiều mới mở cửa nhưng rất đa dạng loài hoa, dù chỉ gói tạm bằng giấy báo thôi cũng rất đẹp.

Sau đó đến tối, họ có thể đi dạo quanh một con phố nào đó, mua bánh mì quế cuộn nóng hổi mới ra lò, hoặc không mua gì cũng được, chỉ nắm tay nhau đi dạo thôi.

Song Kỷ Linh nghĩ kĩ lại, cậu cho rằng nếu mình đã lấy cớ “muốn về xem nơi mình từng sống” thì buổi sáng nên dẫn Tùy Xán Nùng đến thăm trường mình.

Hôm sau rời giường, Kỷ Linh nói qua về kế hoạch của mình với Tùy Xán Nùng, Tùy Xán Nùng cũng không ý kiến gì.

Khuôn viên trường luôn mở cửa, quay về nơi mình từng học mấy năm, Kỷ Linh chẳng thấy xúc động là bao, bởi cậu luôn cảm thấy rằng nhịp sống của mình thời gian đó quá nhạt nhẽo. Tuy nhiên để Tùy Xán Nùng hiểu hơn về quá khứ của mình, Kỷ Linh vẫn cố gắng nhớ lại.

Kỷ Linh nói: “Em nhớ… Ngày ấy em thường hay đi siêu thị ở gần đây vào mỗi thứ bảy, bánh kem trong đó hay được giảm giá nên rẻ lắm, kể cũng hoài niệm thật.”

Tùy Xán Nùng trầm ngâm: “Cũng đúng, nhưng anh thấy nếu nói về siêu thị thì ở trong nước vẫn tốt hơn, có những loại gia vị mà chúng ta ăn không quen ấy.”

Kỷ Linh: “Hồi ấy còn có một nhà hàng bít tết gần cổng trường mà em rất thích nữa, nhưng vừa nãy đi qua em thấy hình như người ta đóng cửa rồi, tiếc quá.”

Tùy Xán Nùng: “À, thật ra cách làm bò bít tết đâu cũng làm tương tự nhau thôi, anh nhớ nhà hàng lần trước hai chúng ta đi ăn cũng không tệ, sau này mình có thể đi ăn lại.”

Kỷ Linh: “…Mà  mùa hè nhiệt độ ở đây cũng dễ chịu nữa.”

Tùy Xán Nùng: “Ừ, nhưng nếu hôm nào cũng mưa thì khó ai mà chịu nổi lắm. Nếu nói đến khí hậu thì đương nhiên ánh nắng bên mình thích hơn rồi.”

Kỷ Linh rất hoang mang.

Cậu đang nghiêm túc giới thiệu cho Tùy Xán Nùng về cuộc sống của mình hồi đó, nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm giác Tùy Xán Nùng như liên tục muốn phá lời mình.

Đến khi ngồi xuống ghế trong sân trường, Tùy Xán Nùng mới lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy suốt chặng đường Kỷ Linh cứ nhớ về quá khứ, Tùy Xán Nùng cũng phải lo lắng đề phòng theo, điên cuồng cho cậu thấy sự tươi đẹp của cuộc sống hiện tại.

“…Em còn ghét tutor của em hồi đó nữa.” Kỷ Linh nói, “Em cảm giác thầy ấy có vẻ ghét em lắm, hơn nữa em cũng không hiểu tiếng Anh thầy ấy giảng nên hồi đó em toàn trốn tiết của thầy.”

Cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng bật cười: “Thầy Tiểu Kỷ giỏi quá ta, vừa nãy anh thu âm lại những lời em vừa mới nói rồi nhé, về anh sẽ cho học sinh của em nghe.”

Kỷ Linh cười khì.

“Nhưng bây giờ nghĩ lại, em thấy hình như mình cũng không ghét ông ấy đến vậy.” Kỷ Linh nói, “Cảm giác có rất nhiều nút thắt trong quá khứ đặt ở hiện tại mới thấy thực chất nó chẳng là gì cả.”

“Nói thế nào nhỉ, thật ra em với tutor của em cũng chỉ thiếu chút duyên phận thôi.” Tùy Xán Nùng nói, “Duyên phận là thứ kì diệu lắm.”

“Ví dụ như hai chúng ta rất có duyên này.” Tùy Xán Nùng nghĩ ngợi, nói thêm, “Game rộng như thế, thành phố to lớn như thế, vậy mà chúng ta vẫn trùng hợp gặp được nhau.”

Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh ngẩn người.

Hồi lâu sau, cậu lẩm bẩm: “Đúng vậy, duyên phận…”

Tùy Xán Nùng không biết mình đã nói sai gì hay gợi lại kí ức không đẹp gì trong cậu, nhưng tóm lại là Kỷ Linh bỗng lặng hẳn đi. Tùy Xán Nùng khó hiểu vô cùng, bởi vốn dĩ đang nói chuyện rất bình thường thì Kỷ Linh tự dưng lại “tắt đài”, cậu buồn bã nhìn chằm chằm cái cây bên kia đường, thần người ra.

Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng bật gọi tên mình bất thình lình.

Cậu quay đầu lại, thấy Tùy Xán Nùng dang hai tay ra. Kỷ Linh sửng sốt, hỏi: “Sao thế?”

Tùy Xán Nùng nói: “Ôm một cái.”

Kỷ Linh ngơ ngác, cậu giơ tay đáp lại cái ôm của Tùy Xán Nùng.

Kỷ Linh vẫn không hiểu gì: “Có chuyện gì thế?”

Cậu nghe Tùy Xán Nùng nói, giọng rầu rĩ: “Em cứ thất thần mãi, anh gọi mà em chẳng để ý gì đến anh.”

Kỷ Linh nói: “Em xin lỗi, em hơi lơ đễnh.”

Đúng là vừa rồi Kỷ Linh hơi thất thần, bởi vì cậu nhận ra trong mắt Tùy Xán Nùng, cuộc gặp gỡ với “Antelope” trong game là một mối duyên phận. Thế nhưng chỉ có Kỷ Linh biết, thứ mang tên “duyên phận” ấy đều do mình tỉ mỉ tạo dựng lên từ đầu.

Tùy Xán Nùng thấy bên vai mình bỗng trĩu xuống, anh biết Kỷ Linh vừa úp mặt vào. Tùy Xán Nùng có thể cảm giác được sợi tóc của Kỷ Linh cọ qua mặt mình, rồi anh nghe cậu thủ thỉ rất nhẹ nhàng: “Tùy Xán Nùng, thật ra…”

Tùy Xán Nùng sửng sốt: “Sao thế?”

Kỷ Linh khó nhọc dừng lại giây lát.

Thật ra có rất nhiều khoảnh khắc, ví như trong khi hôn nhau trong vòng đu quay ngày hôm qua, lúc nhìn thẳng vào mắt Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh bỗng dưng rất muốn nói cho anh biết mọi thứ. Nhưng có thể bởi ngày đó Tùy Xán Nùng đã nói “Có thể thử trước ba tháng”, hoặc cũng có thể bởi những lời Lương Quyên nói với Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh vẫn chưa thể nắm rõ được thái độ của anh.

Kỷ Linh cảm giác những nguy cơ sẽ xảy đến sau khi mình thẳng thắn hết với Tùy Xán Nùng lớn hơn tưởng tượng nhiều, mà ba tháng hiện tại lại quá đỗi quý giá.

Song cậu hiểu, sớm muộn gì mình cũng sẽ phải tiến đến bước ấy.

“Không có gì.” Một lúc sau, Kỷ Linh cất lời, “Thật ra là một bí mật nhỏ về em.”

“Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, một thời gian nữa… em sẽ nói cho anh.” Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, nói, “Cho em một ít thời gian nhé, được không?”

Lời thốt khỏi miệng, Kỷ Linh đã thấy hối hận ngay, bởi vì cậu ý thức được rằng mình như thế này chẳng khác nào đang cố tình khơi gợi lòng hiếu kì của Tùy Xán Nùng. Cậu nghĩ Tùy Xán Nùng sẽ tỏ vẻ tò mò muốn đào sâu hơn, hoặc sẽ cười chất vấn cho bằng ra.

Nhưng Tùy Xán Nùng không nói gì, anh chỉ yên lặng nhìn Kỷ Linh chăm chú, trên gương mặt chẳng để lộ biểu cảm.

Lát sau, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng đáp: “Được thôi.”

Cuối cùng, đêm Giáng Sinh không có tuyết.

Nhưng Kỷ Linh biết, ước muốn đâu phải lúc nào cũng sẽ được thực hiện.

Kỷ Linh thấy mình đã may mắn lắm rồi. Cậu nhớ lần mình và Tùy Xán Nùng gặp nhau trong tiệm cà phê, rõ ràng cậu đã tập trước rất nhiều lần rằng nên nói chuyện và mỉm cười như thế nào, thế nhưng khi gặp nhau, Kỷ Linh lại vẫn căng thẳng đến mức không thể nói trọn vẹn một câu hoàn chỉnh.

Ngày ấy sau khi hai người chia tay, Kỷ Linh cứ ngỡ mình đã phá hỏng tất cả, ấy vậy mà đến trưa hôm sau Tùy Xán Nùng lại bưng khay ăn tới ngồi đối diện cậu.

Trời chập choạng tối, những ánh đèn đường mang không khí Giáng Sinh sáng lên tựa một dải ngân hà xinh đẹp.

Ăn xong, hai người lại cùng nhau đến chợ hoa, nào ngờ lại phát hiện chợ hoa đã đóng cửa sớm trong đêm Giáng Sinh mất rồi.

Cực chẳng đã, bọn họ đành vòng lại đường cũ về khách sạn. Ngày thường hiếm khi nào Kỷ Linh đi một đoạn đường xa như thế, đến khi về khách sạn cậu cảm giác chân mình đã mỏi nhừ.

Kỷ Linh theo Tùy Xán Nùng vào phòng, cậu vừa đặt đồ mới mau lên quầy nhỏ ngoài cửa thì Tùy Xán Nùng đứng trước mặt bỗng quay người lại.

Tùy Xán Nùng rất cao, anh chắn mất một khoảng sáng nhỏ phía trước Kỷ Linh.

Vì hai người mới từ ngoài về, nụ hôn Tùy Xán Nùng đặt xuống vương tàn lạnh lẽo.

Trước đây lần nào hôn nhau, cả Tùy Xán Nùng lẫn Kỷ Linh đều rất dịu dàng, chậm rãi thăm dò đối phương. Thế nhưng lúc này nụ hôn của Tùy Xán Nùng có phần mạnh bạo, ban đầu Kỷ Linh còn có ý định đáp lại anh, nhưng về sau lại thành khó khăn đón nhận đơn phương.

Hai người hôn đến mức nhịp thở dần lộn xộn, nụ hôn của Tùy Xán Nùng trượt từ từ xuống đến cằm và cổ Kỷ Linh. Anh phủ tay trên eo cậu, qua tầng vải mỏng, dường như cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.

Cánh tay Tùy Xán Nùng rất có sức nặng, Kỷ Linh cảm nhận được một sự áp chế lạ lẫm. Bên cạnh đó, không biết có phải ảo giác không mà cậu thấy cảm xúc của Tùy Xán Nùng hơi bất thường.

Nụ hôn dừng lại khi người Kỷ Linh đụng phải vách tường.

Kỷ Linh khẽ nhíu mày, bấy giờ Tùy Xán Nùng mới thở hắt ra, anh đứng dậy, lùi về sau một bước, nói: “Anh xin lỗi, anh…”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, lắc đầu, nói: “Không sao.”

Như cảm ứng được điều gì, Kỷ Linh ngước lên, tầm mắt cậu lướt qua vai Tùy Xán Nùng để nhìn ra phía cửa sổ khách sạn.

Rồi cậu thấy tuyết, mềm mại và trắng xóa, rơi giữa không trung.

Tuyết rơi rồi.

Kỷ Linh quay đầu lại, rồi bỗng cậu nhón chân ghé mặt sát bên tai Tùy Xán Nùng, giọng nói nhẹ tênh.

Tùy Xán Nùng ngẩn ngơ.

Anh nhìn Kỷ Linh với vẻ không thể tin nổi, hồi lâu sau mới lẩm bẩm hỏi lại: “…Gì cơ?”

Kỷ Linh yên lặng nhìn thẳng anh.

“Tùy Xán Nùng.” Kỷ Linh nói, “Chúng ta làm nhé?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện