Thật ra cho đến tận khi Tùy Xán Nùng chạm vào xe của mình ở bãi đỗ, ngày hôm nay cũng vẫn chỉ là một ngày phiền lòng ở mức bình thường của cái phạm trù “Tùy Đẹp trai nhục chết” mà thôi.
Anh lấy xe ra khỏi hầm đỗ gần quán cà phê, trả phí đỗ, vừa lái ra thì phát hiện bên ngoài trời đã xẩm tối. Bảy giờ, đúng vào giờ cao điểm.
Vậy nên Tùy Xán Nùng đã bị kẹt cứng trên đường như thế.
Anh thở dài, cam chịu hòa vào dòng xe, tự biết rõ rằng nếu không đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ thì không thể nào lái ra được khỏi con đường này.
Ngày thường vào giờ này, Tùy Xán Nùng vừa mới ăn tối xong. Có thể anh sẽ ra ban công tưới nước cho hoa, giặt quần áo các thứ, sau đó chuẩn bị online chơi game giao lưu với Antelope.
Thực ra suy nghĩ kĩ, nếu bỏ qua EQ và tính cách của Kỷ Linh – chỉ xét từ góc độ giao lưu trong lúc chơi game thôi – thì Tùy Xán Nùng thực sự phải tích đức lớn lắm từ kiếp trước mới gặp được một đồng đội như cậu.
Trang bị trong game hơi tồi tàn thật, nhưng kĩ năng của đối phương khi vào phó bản rất khéo mà không hề làm ngáng chân, lại còn có thể giúp anh sắp xếp khuôn viên nhà vừa đẹp vừa ngăn nắp, đúng là khiến trải nghiệm chơi game của Tùy Xán Nùng ngày càng tốt hơn – bằng không anh đã chẳng chủ động tặng cho người ta một anh hùng năm sao.
Hai người đi đến nước này, Tùy Xán Nùng cũng thấy tiêng tiếc ít nhiều.
Tuy không đến nỗi xóa kết bạn trong game, nhưng để tránh sau này gặp nhau bị xấu hổ, về sau chắc phải cố ý online sai giờ thôi.
Dòng xe cứ nhích chầm chậm về phía trước, Tùy Xán Nùng ngang qua quán cà phê khi nãy, qua tấm kính, anh thấy băng ghế dài mình vừa ngồi với Kỷ Linh.
Tùy Xán Nùng khựng người lại giây lát, sau đó mở radio lên, hít một hơi thật sâu, quyết định không nghĩ về chuyện ngày hôm nay nữa.
—— Tối nay đặt hoành thánh tôm tươi về ăn đi. Anh nghĩ thế trong lúc nhích xe lên trước một chút.
Sau khi lên cầu, Tùy Xán Nùng phát hiện tình hình kẹt xe còn căng hơn mình tưởng. Radio vẫn đang phát quảng cáo về trung tâm đồ nội thất, Tùy Xán Nùng vốn đang chỉ muốn nghe tướng thanh cho có tâm trạng nên thấy hơi chán, may mắn thay ngay bên cạnh là dòng sông, cảnh sông buổi chạng vạng vẫn rất đẹp.
Ánh nắng đốt vầng mây nhuộm sắc tím cam dịu dàng, bóng nắng rực rỡ đong đưa trên mặt sông, Tùy Xán Nùng cảm giác tâm trạng mình cũng nhẹ nhõm đi đôi phần.
Ánh mắt dừng lại bên cầu, Tùy Xán Nùng nhận thấy đường xe chạy tắc nghẹt rồi, lối đi bộ bên kia cầu rất vắng người qua đường. Anh không để ý lắm, không nhìn nữa, tăng âm lượng radio lên.
Nhưng chỉ năm giây sau thôi, Tùy Xán Nùng bỗng mở trừng mắt, quay phắt đầu sang.
Cách đó mấy làn đường, anh nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh khoác áo gió nom rất quen trên lối đi bộ bên kia cầu.
Là Kỷ Linh.
Sao cậu vẫn chưa về? Tùy Xán Nùng sửng sốt.
Khi nãy chia tay nhau ở quán cà phê, hai người đều ngổn ngang tâm sự trong lòng, không ai buồn nói thêm gì nữa. Tùy Xán Nùng nhớ lúc ấy Kỷ Linh đứng ở ven đường cúi đầu xem điện thoại, trông có vẻ như chuẩn bị gọi xe.
Thật ra với tính cách thường ngày của Tùy Xán Nùng, chắc chắn anh sẽ hỏi đối phương có cần quá giang một đoạn không.
Nhưng lúc ấy bản thân Tùy Xán Nùng đang không thoải mái lắm, anh nghĩ đến cả quặng trong game mà Kỷ Linh còn không cần, chắc cũng muốn mau mau phủi sạch quan hệ với mình rồi, dù có hỏi thì kết quả cũng chẳng khác mặt nóng dán mông lạnh là bao.
Tùy Xán Nùng không hiểu sao mình đã bị tắc ở đây đến nửa thế kỉ rồi mà Kỷ Linh vẫn chưa gọi xe, cũng không rõ cậu đứng ngây người bên cầu như thế để làm gì.
Ban đầu Kỷ Linh đứng bên cầu quay lưng về phía Tùy Xán Nùng, anh không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt cậu.
Thế nên khi cậu hơi nghiêng mặt sang, Tùy Xán Nùng sửng sốt.
Bởi vì Kỷ Linh đang hút thuốc.
Không phải ý bảo cậu không được hút thuốc, thật ra trong trường có nhiều giáo viên nam nghiện thuốc lá rất nặng, ví dụ như Thomas, thường giờ nghỉ trưa bọn họ vẫn hay ra bãi đất trống bên cạnh phòng bảo vệ phía cổng sau trường để hút mấy điếu.
Nhưng Tùy Xán Nùng nhớ rõ từ trước tới nay trong đám đó chưa bao giờ có bóng dáng Kỷ Linh.
Mà đúng là Kỷ Linh cũng không giống kiểu người thường xuyên đụng đến thuốc lá. Tùy Xán Nùng thấy cậu hút một hơi rồi lại cầm điếu thuốc trên tay, ngây ra nhìn khói bốc lên từ đầu ngón tay.
Không biết có phải bởi ráng nắng đậm màu không mà góc nghiêng của Kỷ Linh hiện lên rất rõ ràng trong ánh mắt Tùy Xán Nùng, hình như nét mặt cậu còn có phần mông lung.
Gió bờ sông rất mạnh, sợi tóc hơi dài phất qua gương mặt Kỷ Linh. Tùy Xán Nùng thấy cậu khẽ hé môi, hàng mi rung nhẹ, thở ra một làn khói.
Kỷ Linh ngẩng lên nhìn khói tản, sắc mặt trống rỗng.
Nhưng trong một tích tắc ấy, trong làn khói sương mờ nhòe, Tùy Xán Nùng lại bắt được một thứ cảm xúc giống như đau lòng chợt lóe sượt qua khuôn mặt ấy.
Anh còn chưa kịp hiểu gì, Kỷ Linh đã lại ngậm điếu thuốc quay đi, nhìn về phía mặt sông.
Đằng sau vang lên tiếng còi xe giục giã sốt ruột, bấy giờ Tùy Xán Nùng mới sực tỉnh, lại tiếp tục lái chầm chậm về phía trước theo dòng xe cộ.
Nhích được một quãng ngắn dòng xe lại dừng kẹt, Tùy Xán Nùng nhìn phía trước, phát hiện sắp xuống cầu. Anh nghĩ đây hẳn là mốc đèn đỏ cuối cùng mình phải đợi.
Tiết mục tướng thanh mà Tùy Xán Nùng đã đợi lâu lắm cuối cùng cũng bắt đầu, tay pha trò và chân diễn phụ bên xướng bên họa rất điêu luyện, song dường như anh lại chẳng nghe vào đầu.
Tùy Xán Nùng không giữ được ánh mắt mình chuyển hướng về phía gương chiếu hậu.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại cứ muốn dán chặt mắt vào Kỷ Linh như thế, có lẽ là muốn xem rốt cuộc điếu thuốc trong tay Kỷ Linh có hút hết không, hoặc có chăng bởi biểu cảm khi nãy ở cậu thật sự… quá gây bất ngờ.
Qua gương chiếu hậu, Kỷ Linh trông nhỏ bé đến lạ.
Tùy Xán Nùng thấy cậu chầm chậm tiến về phía trước, sau đó dừng chân trước thành lan can của cầu, say sưa nhìn mặt sông đến thất thần.
Một lúc lâu sau, Kỷ Linh cúi đầu, hình như muốn dập tắt điếu thuốc, nhưng ngó khắp xung quanh mà không tìm được thùng rác, cậu lại giữ trên tay.
Cậu đi tiếp về phía trước hai bước, đến gần hơn rìa lan can kim loại.
—— Thế nhưng ngay giây sau, khi Tùy Xán Nùng còn chưa kịp hiểu cậu định làm gì, Kỷ Linh đã đặt tay lên rào lan can.
Vạt áo khoác của cậu bị gió sông thổi phần phật, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh bám hai tay để nhấc nửa thân trên lên, khom lưng xuống, thò hẳn cả nửa người mình ra ngoài lan can kim loại!
Con ngươi Tùy Xán Nùng co rút lại, anh hoảng đến nổi suýt thì nhảy bật dậy khỏi ghế lái.
Sau khi nhận thức được tình hình, Tùy Xán Nùng vội luống cuống ấn mở cửa sổ xe. Qua cửa sổ, anh gào tên Kỷ Linh.
Nhưng hai người cách nhau xa quá, tiếng còi xe phía sau dễ dàng chôn vùi thanh âm của anh.
Lối đi bộ trên cầu vốn đã vắng người, vào giờ này lại càng chẳng có ai. Ngoại trừ Tùy Xán Nùng nhìn trộm Kỷ Linh nãy giờ ra, hình như các xe chạy trên đường cũng không ai để ý đến tình huống ấy cả.
Tùy Xán Nùng cảm giác linh hồn bé bỏng của mình sắp tan biến.
May thay ngay sau đó, anh thấy Kỷ Linh lại đứng thẳng người, dựa vào lực bám lan can từ hai tay để kéo cơ thể mình quay về khu vực an toàn bên trong cầu.
Hình như cánh tay hơi mất sức, cả người cậu loạng choạng về phía sau. Sau khi bám lan can đứng vững, cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm mặt sông, mất hồn.
Tùy Xán Nùng không biết mục đích của hành động ấy, cũng không hiểu rốt cuộc Kỷ Linh đang nghĩ gì trong đầu.
Anh chỉ biết mình đã thực sự sợ đến trợn tròn cả mắt.
Tùy Xán Nùng vẫn không yên tâm, nhưng không thể quay đầu xe lại ngay được, trùng hợp thay đúng lúc ấy thì đèn xanh. Anh đành phải vừa lái xe đi với tốc độ thật chậm vừa khóa chặt ánh mắt lên bóng người trong gương chiếu hậu.
Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh cúi đầu dập tắt điếu thuốc trong tay.
Cuối cùng cậu vẫn không tìm được thùng rác, vì vậy đã nắm luôn tàn thuốc vào trong lòng bàn tay.
Gió khá to, cậu ngây ngẩn nhìn dòng sông thêm một thoáng chốc trước khi quay người, chậm rãi đi dọc cây cầu rời xa.
Anh lấy xe ra khỏi hầm đỗ gần quán cà phê, trả phí đỗ, vừa lái ra thì phát hiện bên ngoài trời đã xẩm tối. Bảy giờ, đúng vào giờ cao điểm.
Vậy nên Tùy Xán Nùng đã bị kẹt cứng trên đường như thế.
Anh thở dài, cam chịu hòa vào dòng xe, tự biết rõ rằng nếu không đợi ít nhất nửa tiếng đồng hồ thì không thể nào lái ra được khỏi con đường này.
Ngày thường vào giờ này, Tùy Xán Nùng vừa mới ăn tối xong. Có thể anh sẽ ra ban công tưới nước cho hoa, giặt quần áo các thứ, sau đó chuẩn bị online chơi game giao lưu với Antelope.
Thực ra suy nghĩ kĩ, nếu bỏ qua EQ và tính cách của Kỷ Linh – chỉ xét từ góc độ giao lưu trong lúc chơi game thôi – thì Tùy Xán Nùng thực sự phải tích đức lớn lắm từ kiếp trước mới gặp được một đồng đội như cậu.
Trang bị trong game hơi tồi tàn thật, nhưng kĩ năng của đối phương khi vào phó bản rất khéo mà không hề làm ngáng chân, lại còn có thể giúp anh sắp xếp khuôn viên nhà vừa đẹp vừa ngăn nắp, đúng là khiến trải nghiệm chơi game của Tùy Xán Nùng ngày càng tốt hơn – bằng không anh đã chẳng chủ động tặng cho người ta một anh hùng năm sao.
Hai người đi đến nước này, Tùy Xán Nùng cũng thấy tiêng tiếc ít nhiều.
Tuy không đến nỗi xóa kết bạn trong game, nhưng để tránh sau này gặp nhau bị xấu hổ, về sau chắc phải cố ý online sai giờ thôi.
Dòng xe cứ nhích chầm chậm về phía trước, Tùy Xán Nùng ngang qua quán cà phê khi nãy, qua tấm kính, anh thấy băng ghế dài mình vừa ngồi với Kỷ Linh.
Tùy Xán Nùng khựng người lại giây lát, sau đó mở radio lên, hít một hơi thật sâu, quyết định không nghĩ về chuyện ngày hôm nay nữa.
—— Tối nay đặt hoành thánh tôm tươi về ăn đi. Anh nghĩ thế trong lúc nhích xe lên trước một chút.
Sau khi lên cầu, Tùy Xán Nùng phát hiện tình hình kẹt xe còn căng hơn mình tưởng. Radio vẫn đang phát quảng cáo về trung tâm đồ nội thất, Tùy Xán Nùng vốn đang chỉ muốn nghe tướng thanh cho có tâm trạng nên thấy hơi chán, may mắn thay ngay bên cạnh là dòng sông, cảnh sông buổi chạng vạng vẫn rất đẹp.
Ánh nắng đốt vầng mây nhuộm sắc tím cam dịu dàng, bóng nắng rực rỡ đong đưa trên mặt sông, Tùy Xán Nùng cảm giác tâm trạng mình cũng nhẹ nhõm đi đôi phần.
Ánh mắt dừng lại bên cầu, Tùy Xán Nùng nhận thấy đường xe chạy tắc nghẹt rồi, lối đi bộ bên kia cầu rất vắng người qua đường. Anh không để ý lắm, không nhìn nữa, tăng âm lượng radio lên.
Nhưng chỉ năm giây sau thôi, Tùy Xán Nùng bỗng mở trừng mắt, quay phắt đầu sang.
Cách đó mấy làn đường, anh nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh khoác áo gió nom rất quen trên lối đi bộ bên kia cầu.
Là Kỷ Linh.
Sao cậu vẫn chưa về? Tùy Xán Nùng sửng sốt.
Khi nãy chia tay nhau ở quán cà phê, hai người đều ngổn ngang tâm sự trong lòng, không ai buồn nói thêm gì nữa. Tùy Xán Nùng nhớ lúc ấy Kỷ Linh đứng ở ven đường cúi đầu xem điện thoại, trông có vẻ như chuẩn bị gọi xe.
Thật ra với tính cách thường ngày của Tùy Xán Nùng, chắc chắn anh sẽ hỏi đối phương có cần quá giang một đoạn không.
Nhưng lúc ấy bản thân Tùy Xán Nùng đang không thoải mái lắm, anh nghĩ đến cả quặng trong game mà Kỷ Linh còn không cần, chắc cũng muốn mau mau phủi sạch quan hệ với mình rồi, dù có hỏi thì kết quả cũng chẳng khác mặt nóng dán mông lạnh là bao.
Tùy Xán Nùng không hiểu sao mình đã bị tắc ở đây đến nửa thế kỉ rồi mà Kỷ Linh vẫn chưa gọi xe, cũng không rõ cậu đứng ngây người bên cầu như thế để làm gì.
Ban đầu Kỷ Linh đứng bên cầu quay lưng về phía Tùy Xán Nùng, anh không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt cậu.
Thế nên khi cậu hơi nghiêng mặt sang, Tùy Xán Nùng sửng sốt.
Bởi vì Kỷ Linh đang hút thuốc.
Không phải ý bảo cậu không được hút thuốc, thật ra trong trường có nhiều giáo viên nam nghiện thuốc lá rất nặng, ví dụ như Thomas, thường giờ nghỉ trưa bọn họ vẫn hay ra bãi đất trống bên cạnh phòng bảo vệ phía cổng sau trường để hút mấy điếu.
Nhưng Tùy Xán Nùng nhớ rõ từ trước tới nay trong đám đó chưa bao giờ có bóng dáng Kỷ Linh.
Mà đúng là Kỷ Linh cũng không giống kiểu người thường xuyên đụng đến thuốc lá. Tùy Xán Nùng thấy cậu hút một hơi rồi lại cầm điếu thuốc trên tay, ngây ra nhìn khói bốc lên từ đầu ngón tay.
Không biết có phải bởi ráng nắng đậm màu không mà góc nghiêng của Kỷ Linh hiện lên rất rõ ràng trong ánh mắt Tùy Xán Nùng, hình như nét mặt cậu còn có phần mông lung.
Gió bờ sông rất mạnh, sợi tóc hơi dài phất qua gương mặt Kỷ Linh. Tùy Xán Nùng thấy cậu khẽ hé môi, hàng mi rung nhẹ, thở ra một làn khói.
Kỷ Linh ngẩng lên nhìn khói tản, sắc mặt trống rỗng.
Nhưng trong một tích tắc ấy, trong làn khói sương mờ nhòe, Tùy Xán Nùng lại bắt được một thứ cảm xúc giống như đau lòng chợt lóe sượt qua khuôn mặt ấy.
Anh còn chưa kịp hiểu gì, Kỷ Linh đã lại ngậm điếu thuốc quay đi, nhìn về phía mặt sông.
Đằng sau vang lên tiếng còi xe giục giã sốt ruột, bấy giờ Tùy Xán Nùng mới sực tỉnh, lại tiếp tục lái chầm chậm về phía trước theo dòng xe cộ.
Nhích được một quãng ngắn dòng xe lại dừng kẹt, Tùy Xán Nùng nhìn phía trước, phát hiện sắp xuống cầu. Anh nghĩ đây hẳn là mốc đèn đỏ cuối cùng mình phải đợi.
Tiết mục tướng thanh mà Tùy Xán Nùng đã đợi lâu lắm cuối cùng cũng bắt đầu, tay pha trò và chân diễn phụ bên xướng bên họa rất điêu luyện, song dường như anh lại chẳng nghe vào đầu.
Tùy Xán Nùng không giữ được ánh mắt mình chuyển hướng về phía gương chiếu hậu.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại cứ muốn dán chặt mắt vào Kỷ Linh như thế, có lẽ là muốn xem rốt cuộc điếu thuốc trong tay Kỷ Linh có hút hết không, hoặc có chăng bởi biểu cảm khi nãy ở cậu thật sự… quá gây bất ngờ.
Qua gương chiếu hậu, Kỷ Linh trông nhỏ bé đến lạ.
Tùy Xán Nùng thấy cậu chầm chậm tiến về phía trước, sau đó dừng chân trước thành lan can của cầu, say sưa nhìn mặt sông đến thất thần.
Một lúc lâu sau, Kỷ Linh cúi đầu, hình như muốn dập tắt điếu thuốc, nhưng ngó khắp xung quanh mà không tìm được thùng rác, cậu lại giữ trên tay.
Cậu đi tiếp về phía trước hai bước, đến gần hơn rìa lan can kim loại.
—— Thế nhưng ngay giây sau, khi Tùy Xán Nùng còn chưa kịp hiểu cậu định làm gì, Kỷ Linh đã đặt tay lên rào lan can.
Vạt áo khoác của cậu bị gió sông thổi phần phật, Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh bám hai tay để nhấc nửa thân trên lên, khom lưng xuống, thò hẳn cả nửa người mình ra ngoài lan can kim loại!
Con ngươi Tùy Xán Nùng co rút lại, anh hoảng đến nổi suýt thì nhảy bật dậy khỏi ghế lái.
Sau khi nhận thức được tình hình, Tùy Xán Nùng vội luống cuống ấn mở cửa sổ xe. Qua cửa sổ, anh gào tên Kỷ Linh.
Nhưng hai người cách nhau xa quá, tiếng còi xe phía sau dễ dàng chôn vùi thanh âm của anh.
Lối đi bộ trên cầu vốn đã vắng người, vào giờ này lại càng chẳng có ai. Ngoại trừ Tùy Xán Nùng nhìn trộm Kỷ Linh nãy giờ ra, hình như các xe chạy trên đường cũng không ai để ý đến tình huống ấy cả.
Tùy Xán Nùng cảm giác linh hồn bé bỏng của mình sắp tan biến.
May thay ngay sau đó, anh thấy Kỷ Linh lại đứng thẳng người, dựa vào lực bám lan can từ hai tay để kéo cơ thể mình quay về khu vực an toàn bên trong cầu.
Hình như cánh tay hơi mất sức, cả người cậu loạng choạng về phía sau. Sau khi bám lan can đứng vững, cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm mặt sông, mất hồn.
Tùy Xán Nùng không biết mục đích của hành động ấy, cũng không hiểu rốt cuộc Kỷ Linh đang nghĩ gì trong đầu.
Anh chỉ biết mình đã thực sự sợ đến trợn tròn cả mắt.
Tùy Xán Nùng vẫn không yên tâm, nhưng không thể quay đầu xe lại ngay được, trùng hợp thay đúng lúc ấy thì đèn xanh. Anh đành phải vừa lái xe đi với tốc độ thật chậm vừa khóa chặt ánh mắt lên bóng người trong gương chiếu hậu.
Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh cúi đầu dập tắt điếu thuốc trong tay.
Cuối cùng cậu vẫn không tìm được thùng rác, vì vậy đã nắm luôn tàn thuốc vào trong lòng bàn tay.
Gió khá to, cậu ngây ngẩn nhìn dòng sông thêm một thoáng chốc trước khi quay người, chậm rãi đi dọc cây cầu rời xa.
Danh sách chương