Cuối tuần ấy, Kỷ Linh nhận được tổng cộng năm video ngắn từ Tùy Xán Nùng.

Kỷ Linh cẩn thận phân loại những video đó, nhận ra chủ yếu là nhũng video hài hước truyền tải năng lượng tích cực, các video đáng yêu liên quan đến động vật nhỏ cũng không ít, đôi khi là một vài video chơi game ảo ma.

Tuy không hiểu sao Tùy Xán Nùng lại thích những video ngắn kiểu này, nhưng lần nào Kỷ Linh cũng sẽ xem hết rất nghiêm túc, xem xong còn chia sẻ cảm nghĩ cho Tùy Xán Nùng.

Kỷ Linh luôn là một người rất cẩn thận.

Dù trong công việc hay trong cuộc sống, trước khi làm bất cứ việc gì cậu đều lên kế hoạch sẵn sàng trước, đến khi nắm chắc được 80% rồi mới bắt đầu thực hiện. Thế nhưng không hiểu sao – dù là lần trước tặng hoa hay lần này đi bơi – với việc theo đuổi Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh cảm giác kế hoạch mà mình đã lập ra dường như chẳng hữu dụng chút nào.

Chẳng mấy mà đã đến Halloween.

Sáng ngày tổ chức lễ hội vẫn phải học ba tiết, đến chiều mới bắt đầu chuẩn bị hội chợ và các hoạt động. Những hôm hội như thế này, thường cả ngày hôm ấy học sinh nào cũng bồn chồn nôn nao. Thế nên Kỷ Linh không dạy bài mới nữa, cậu mở phim cho học sinh xem, là bộ [Một tâm hồn đẹp] mà cậu rất thích.

Sau khi tiếng chuông tan học reo vang, Kỷ Linh đi tới sân vận động.

Hai hôm nay sân vận động đã bị tổ mĩ thuật chiếm dụng, nghe nói bên trong đã được trang trí thành một nhà thờ âm u ma quái. Lúc đến nơi, Kỷ Linh thấy trên cửa lớn dán một dòng chữ “Đang được sử dụng, chỉ học sinh mỹ thuật mới được vào trong”.

Kỷ Linh đứng ngoài cửa, đang do dự không biết có nên vào hay không thì bất chợt một người từ bên trong kéo cửa ra.

Thấy Kỷ Linh, Cindy mừng rỡ quay đầu lại, gọi to: “Cô dâu đến rồi!”

Kỷ Linh thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó, cậu thấy Tùy Xán Nùng đứng phía sau cánh cửa. Tùy Xán Nùng bất lực nhún vai với cậu.

Khi biết Tùy Xán Nùng và Kỷ Linh sắp đóng giả cô dâu chú rể, người vui nhất phải kể đến hai cô bé Sherry và Cindy. Thân phận của hai người khá đặc biệt, thứ nhất, hai em là học sinh mỹ thuật, thứ hai đồng thời cũng là học sinh lớp vật lý của Kỷ Linh, đã vậy sau giờ học, hai em còn đến phòng Tùy Xán Nùng đảm nhiệm chân làm vườn tí hon lao động chăm chỉ một tiếng mỗi ngày.

Thế nên Lâm giao nhiệm vụ hóa trang cho đôi chị em này.

“Ban đầu hai người phải cùng trốn sau tấm rèm kia kìa, rồi cô dâu ra mặt trước, chủ yếu là phụ trách dọa kiểu sương khói phập phù thôi, không cần phải lên tiếng gì đâu, tạo bầu không khí là được rồi.” Cindy phân chia nhiệm vụ cho hai người, “Sau đó đến lượt chú rể, nhiệm vụ quan trọng hơn, cần phải vừa hét vừa đuổi, khá là vất vả đó ạ.”

Tùy Xán Nùng và Kỷ Linh cùng trầm mặc.

“…Khi tiếng piano kết thúc vang lên, chú rể nắm tay cô dâu, hai người xoay hai vòng tại chỗ thật lãng mạn vào, rồi từ từ xuống sân khấu là xong.” Sherry bổ sung.

Tùy Xán Nùng không hiểu: “Khoan đã, rốt cuộc mục đích của việc sắp xếp đôi vợ chồng ma này là gì, tại sao lúc thì phải đuổi theo, lúc lại tự dưng không đuổi nữa?”

Sherry: “Không vì mục đích gì cả, chẳng qua chúng em muốn giữ cho một lượt chơi diễn ra trong đúng bảy phút thôi ạ.”

Tùy Xán Nùng: “…Thế giữa việc lúc đầu thì đuổi theo với lúc cuối nắm tay nhau xoay vòng có logic gì không?”

Cindy hồn nhiên: “Đều là dọa ma thôi mà, cần gì logic đâu ạ?”

Tùy Xán Nùng nghĩ, hình như cũng đúng.

Bộ vest của chú rể không có một chỗ nào là sạch sẽ, sau khi mặc lên, Tùy Xán Nùng tự đánh giá bản thân mình qua gương, phát hiện vết máu dính bên trên có hiệu quả rất thật.

Tùy Xán Nùng quay đầu, thấy Kỷ Linh cũng đã thay xong váy. Cậu quay lưng về phía anh, cúi đầu, tấm lưng lộ chút da thịt. Làn váy được phun chất màu màu đỏ sậm, Kỷ Linh không dám chạm vào, cẩn thận xòe nếp váy ra. Lúc ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Tùy Xán Nùng đứng bên cạnh đang nhìn mình.

Sherry và Cindy bắt đầu trang điểm cho hai người.

Khăn voan của Kỷ Linh có thể che một phần mặt nên chỉ cần vẩy ngẫu nhiên một ít máu lên mặt và khăn voan là đủ. Nhưng trình tự làm việc bên Tùy Xán Nùng lại tương đối phức tạp, Cindy và Sherry vẽ mấy miệng vết thương rộng hoác chảy máu đầm đìa trên mặt và trên cổ anh, đã vậy mỗi một nét bút đưa, hai chị em nhà này lại liếc nhau một cái rồi bật cười khanh khách.

Tùy Xán Nùng nghiến răng nghiến lợi: “Thầy Kỷ, xem ra sau này cần giao thêm nhiều bài tập vật lý hơn rồi.”

Năm nay Thomas đảm nhiệm công việc kiểm phiếu trước cửa nhà ma, từ đằng xa anh ta đã nhìn thấy gương mặt Tùy Xán Nùng, để rồi thét lên một tiếng lố lăng cực kì chói.

Tạo hình, ánh sáng và âm thanh đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, năm rưỡi chiều, tốp học sinh đầu tiên vào nhà ma.

Lượt thứ nhất hai người vẫn còn khá giữ kẽ, chủ yếu là vì cảm giác toàn học sinh nên không dám ra tay tàn nhẫn, lúc chạy đuổi theo Tùy Xán Nùng cũng không dám dồn hết tốc lực.

Tạo hình ánh đèn âm nhạc hết thảy chuẩn bị ổn thoả, buổi chiều 5 giờ rưỡi thời điểm, nhà ma bỏ vào tới đệ nhất bát học sinh.

Vòng thứ nhất thời điểm hai người có điểm phóng không khai, chủ yếu cảm giác tiến vào đều là học sinh, cũng chưa quá dám ra tay tàn nhẫn, Tùy xán nùng truy người cũng không dám dùng sức đuổi theo.

Trùng hợp thay mấy học sinh vào lượt đầu tiên đều là học sinh lớp Tùy Xán Nùng.

Từ đó dẫn đến tình huống sau khi Tùy Xán Nùng nhảy ra, đám học sinh còn không buồn chạy, sắp nhỏ giơ đèn pin lên, đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm Tùy Xán Nùng một lúc.

Sau đó, cả mấy đứa đều phá lên cười thẳng mặt anh.

“Phiền em cho thầy thêm nhiều máu lên mặt.” Sau khi kết thúc lượt chơi đầu tiên, Tùy Xán Nùng nói với Cindy, mặt lạnh tanh, “Càng nhiều càng tốt.”

Thế là trong lượt thứ hai, Tùy Xán Nùng phát huy 100% công hiệu.

Lần này suýt thì anh như nhập hẳn vào vai, nhưng đúng là có hiệu quả rõ ràng, cuối cùng đám học sinh vừa gào rạc cả họng vừa liều mình chạy ra ngoài, thế mà Tùy Xán Nùng vẫn bắt rịt cánh tay sống chết không chịu thả cho đi.

Cuối cùng Kỷ Linh không đành lòng nhìn nữa, cậu xách váy chủ động đi tới bên cạnh Tùy Xán Nùng ra hiệu cho anh đã quá thời gian rồi, Tùy Xán Nùng mới chợt bừng tỉnh.

Theo yêu cầu, hai người nắm tay nhau chạy ra sau tấm rèm ngồi thụp xuống, nhất thời hổn hển không thở nổi, song khoảnh khắc chạm mắt nhau, cả hai vẫn không nhịn được cười phì.

Tùy Xán Nùng nói: “…Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi hơi say sưa quá mức.”

Kỷ Linh lắc đầu, nói: “Thầy diễn đạt lắm.”

Ánh nến mô phỏng lập lòe ám muội, khoảng cách giữa hai người gần đến vô cùng, Tùy Xán Nùng mới chợt muộn màng phát hiện ra hai người họ vẫn còn đang nắm tay nhau.

Buông tay ra, bầu không khí bỗng lặng thinh đến lạ kì.

Kỷ Linh do dự cất lời: “Thầy Tùy, hình như chất màu trên mặt thầy… hơi dính vào miệng rồi.”

Tùy Xán Nùng kêu “Ồ” lên, anh vừa đưa tay định lau đi thì nghe Kỷ Linh nói: “Khoan đã, tay thầy cũng bẩn rồi.”

Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh cúi đầu tháo khăn voan xuống.

Kỷ Linh lật giở tấm khăn voan ra tìm một khoảng vải không dính chất màu, rồi cậu đưa tay lau vệt màu bên môi giúp Tùy Xán Nùng.

Khi ngước lên lần nữa, cậu thấy Tùy Xán Nùng đang nhìn mình đăm đăm. Kỷ Linh ngẩn người, cố giữ mình bình tĩnh khi nói: “Lau xong rồi.”

Tùy Xán Nùng gật đầu đáp cảm ơn.

Ánh đèn xung quanh bỗng tối sầm, các học sinh điều chỉnh ánh sáng đang ra tín hiệu rằng lượt khách tiếp theo sắp vào rồi.

Trong bóng tối, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng bên cạnh lên tiếng, giọng như vừa nói vừa cười: “Nhưng kể ra thì tôi thấy đi dọa người khác vui hơn bị dọa nhiều.”

Kỷ Linh chỉ đáp “Ừ”, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Đúng vậy, cảm giác làm ma cũng thích.”

Tùy Xán Nùng chợt ngừng.

Trong bóng tối, có thể nghe loáng thoáng tiếng Thomas gào giọng bên ngoài, hẳn đã bắt đầu một đợt soát vé mới. Kỷ Linh cũng không nghĩ nhiều, cậu cúi đầu chỉnh lại váy để lát nữa chạy cho tiện, thình lình nghe Tùy Xán Nùng hỏi: “Làm ma… có gì mà thích?”

Kỷ Linh nhận ra hình như Tùy Xán Nùng rất thích hỏi vặn những chi tiết nhỏ trong câu nói của người khác.

“Làm ma thì… có lẽ sẽ bớt ràng buộc hơn.” Kỷ Linh nghĩ ngợi, cậu nói, “Khi còn sống hẳn người ta có rất nhiều vướng bận, rất nhiều thứ cần phải lo toan.”

“Nên là dù sự sống hay cái chết thì cũng đều có những ý nghĩa đẹp của riêng nó mà.” Kỷ Linh nói.

Kỷ Linh thấy mình đã đưa ra một câu trả lời hết sức sâu sắc.

Nhưng Tùy Xán Nùng lại không nói gì nữa, ánh đèn xung quanh tối mờ, Kỷ Linh không nhìn rõ sắc mặt anh.

Học sinh kéo cửa ra rồi, Kỷ Linh không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nhập tâm.

Hội chợ diễn ra trong vòng bốn tiếng, tuy nhà ma chỉ mở trong hai tiếng nhưng sau khi đón tiếp mười mấy tốp học sinh, cả hai người đều đã mệt lử. Sau khi trò nhà ma kết thúc, bọn họ thay đồ, rửa mặt, rồi cùng nhau đi dạo hội chợ Halloween ở sân thể dục.

Trời tối dần, trên sân thể dục dựng rất nhiều gian hàng, màu sắc chủ đạo của hội chợ là cam và đen, quầy hàng nào cũng treo những dây đèn led rất xinh, bầu không khí náo nhiệt tưng bừng.

Xuất phát từ lòng áy náy, Kỷ Linh ghé qua quầy đèn bí đỏ của Lâm. Bí đỏ đủ cỡ to nhỏ, khắc những hình mặt ghê rợn khác nhau, thịt quả bị khoét sạch, bên trong đặt một chiếc chân nến nho nhỏ.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Kỷ Linh cũng mua một quả bí đỏ nho nhỏ trông rất dữ tợn. Cậu ôm chiếc đèn bí đỏ đi tới trước mặt Tùy Xán Nùng, nói: “Tặng thầy Tùy này.”

Tùy Xán Nùng đang mua kẹo ở quầy bên cạnh, thấy chiếc đèn bí đỏ trong tay Kỷ Linh, anh phì cười, nói: “Trùng hợp đấy, thế chúng ta giao dịch với nhau nhé, thầy Kỷ.”

Tùy Xán Nùng nhét một đống kẹo con mắt vào tay Kỷ Linh.

Loại kẹo này có hình dạng rất giống mắt người, bên ngoài là kẹo dẻo, nhân bên trong là siro trái cây cô đặc, kiểu chỉ cần cắn một phát nó sẽ vỡ tóe ra ngay.

Năm ngoái Tùy Xán Nùng ăn thử một lần rồi, anh chỉ nhớ lần đó mình suýt chết vì quá chua. Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh chầm chậm bóc giấy gói kẹo ra, ăn một con mắt, sau đó cậu cúi đầu nhai một lúc, nét mặt bình tĩnh như thường.

Một lúc sau Kỷ Linh ngước lên, nghiêm túc nói với Tùy Xán Nùng: “Ngon.”

Tùy Xán Nùng: “…Giỏi, giỏi đấy.”

Lúc cắn kẹo sẽ rất chua, nhưng dư vị ngọt lịm, Kỷ Linh cảm giác ngực mình như tràn trề cái vị của kẹo chanh mà cậu rất thích. Có thể vì đã hơi đói, Kỷ Linh ăn liền một phát ba viên kẹo, làm Tùy Xán Nùng đứng cạnh nhìn mà phát hoảng.

Hẳn là vì dây đèn treo trên gian hàng mang tông màu ấm nên gò má Kỷ Linh dường như cũng ửng màu hồng phớt, hàng mi cậu được ánh sáng cam vàng ấm áp phủ trọn, tôn lên vẻ đẹp mơ màng trầm tư.

Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh hỏi: “Thầy Tùy chụp ảnh chung với tôi được không?”

Kỷ Linh lấy điện thoại ra, ngẩng lên: “Không vì lí do gì cả, tôi thấy ngày hôm nay rất vui, Halloween những năm trước đều không được như vậy nên tôi muốn lưu lại kỷ niệm thôi.”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng trầm ngâm giây lát rồi gật đầu.

Tùy Xán Nùng nhận điện thoại, mở camera, chụp một tấm ảnh chung.

Kỷ Linh nhận lại điện thoại, cậu cẩn thận lưu ảnh về, thấp thỏm mím môi. Khi ngẩng đầu lên, cậu lại phát hiện Tùy Xán Nùng vẫn đang nhìn mình chăm chú.

Kỷ Linh ngơ ngác, tưởng trên mặt mình còn dính chất màu chưa sạch bèn cúi đầu định lau lại, bỗng nghe Tùy Xán Nùng gọi tên.

Tùy Xán Nùng hỏi: “Thầy ăn thêm một viên kẹo nữa được không?”

Một yêu cầu rất kì lạ, nhưng Kỷ Linh vẫn gật đầu, cậu bóc một viên kẹo nữa và cho vào miệng. Ngay sau đó, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng nói: “Thầy Kỷ, có lời này tôi muốn nói với thầy.”

Kỷ Linh hơi sửng sốt, đặt giấy gói kẹo trong tay xuống. Vị chua chậm rãi lan tỏa khắp miệng, cậu nhìn Tùy Xán Nùng, gật đầu.

“Kỷ Linh.” Tùy Xán Nùng nói, “Ngày hôm ấy thầy nói với tôi về người yêu tương lai của mình, dù có là nam hay nữ, chỉ cần người đó tốt bụng, nhiệt tình, quan điểm sống hợp nhau là được, đúng không?”

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, gật đầu trong sự khó hiểu.

Tùy Xán Nùng đáp “Ừm”.

“Thực ra kể từ cái ngày gặp nhau ở quán cà phê, tôi phát hiện ra mình… thường xuyên không thể ngăn được bản thân lén quan sát thầy.” Tùy Xán Nùng nói, “Trong mắt tôi, thầy là một người rất đặc biệt, những khi ở chung, trái tim tôi cũng yên tĩnh đến lạ lùng.”

“Thầy là một người rất tốt, rất ưu tú. Tôi nhận ra rằng bản thân luôn muốn biết nhiều hơn về thầy.” Anh nói, “Không chỉ với tư cách của một người đồng nghiệp.”

“Trước nay tôi chưa yêu ai bao giờ.” Tùy Xán Nùng gãi tóc, rầu rĩ, “Hình như cũng chẳng có ưu điểm gì đặc biệt, nếu cố phải có thì… Chắc là tôi khá tốt bụng, lại còn có thể xem là có ít tài cán trong việc trồng cây trồng hoa.”

“Thi thoảng lúc chơi game mắc chướng ngại hoặc khi học sinh làm sai trên vết xe đổ, tôi sẽ hơi nóng tính, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn là một người tính tình khá dễ chịu.”

Tùy Xán Nùng nói, rất tự nhiên: “Nên tôi tôn trọng mọi sự lựa chọn của thầy, thầy cũng đừng thầy lo lắng gì nhé.”  

Kỷ Linh chầm chậm chớp mắt.

Tùy Xán Nùng nói tiếp: “Tôi biết hỏi thế này thì sẽ hơi đột ngột, đã vậy hôm nay còn là ngày Halloween… Có vẻ không được phù hợp cho lắm.”

“Nhưng bầu không khí bây giờ cũng không tệ.” Anh cười khẽ, “Mà thầy cũng đang ngậm kẹo trong miệng nữa, nên nếu có muốn từ chối thì cũng phải đợi đến năm giây sau mới nói được.”

Dây đèn led từ hội chợ chập chờn khi mờ khi tỏ, tiếng học sinh cười đùa rộn ràng phía sau lưng lúc vang lúc ắng, hai người đứng đối diện nhau giữa đám đông, dường như trong khoảnh khắc ấy, thời gian cũng ngừng nhịp chảy.

“Kỷ Linh.” Tùy Xán Nùng hỏi, “Thầy có muốn thử với tôi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện