Buổi trưa ngày lĩnh chứng, Tần Dữ ăn cơm cùng Hà Quân Thạc. Hai bố con đã rất lâu không ngồi nói chuyện tâm sự với nhau. Hầu như mỗi ngày đều gặp mặt nhau ở công ty luật, nhưng bọn họ không nói chuyện gì ngoài chuyện công việc.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hà Quân Thạc đã cho con trai phong bao lì xì hai trăm tệ, bày tỏ tấm lòng của mình.
Tận Dữ nhận phong bì, sau đó đưa cho bố 20 tệ, ghi chú: [Mua hai viên kẹo sôcôla rời làm kẹo cưới.]
“Con, đồ keo kiệt.” Cà khịa thì cà khịa, nhưng Hà Quân Thạc vẫn nhận phong bì lì xì nhỏ đó. Phong bì lì xì ngày hôm nay cho dù có nhiều hay ít, thì cũng mang ý nghĩa hoàn toàn khác với những dịp khác.
Hà Quân Thạc đặt điện thoại sang một bên, cầm ly rượu lên hỏi: "Gia đình nhỏ kia của con, sắp tới có kế hoạch gì không?"
Nếu nói là kế hoạch không phải là dự định tổ chức đám cưới thì chính là kế hoạch có con.
Từ trước đến nay Tần Dữ chưa bao giờ suy nghĩ nhiều như vậy. Trong tiềm thức của anh, Bồ Thần vẫn còn là một đứa bé, anh luyến tiếc để cô sinh con.
Nếu cô thích trẻ con, thì lại là một vấn đề khác.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Về phần hôn lễ, anh nói với bố: “Lúc nào Thần Thần có thể nói chuyện, chúng con sẽ tổ chức đám cưới. Còn chuyện con cái thì tùy duyên."
Hà Quân Thạc gật đầu, lắc ly rượu vang, cảm khái: "Bố nghĩ bố vẫn còn rất trẻ, chưa muốn lên chức ông ngoại ngay đâu."
Xét về tuổi tác, bố không còn trẻ nữa, đã ngoài năm mươi tuổi.
Tần Dữ an ủi bố: "Có người chưa đến năm mươi đã lên chức ông bà. Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, cũng không thay đổi được việc bố đã già."
Hà Quân Thạc nói: "Mấu chốt là người khác đều nghĩ bố chỉ hơn 30 tuổi."
Tần Dữ vừa mới đưa ly rượu lên miệng lập tức lấy ra, sợ mình bị sặc rượu.
Hà Quân Thạc giải thích: "Không phải bố khoe khoang, những người quen biết bố đều nói như vậy."
Hiện tại ông vẫn duy trì lượng tập thể dục như lúc còn trẻ, từ từ điều chỉnh thói quen đi ngủ muộn. Được người khác khen trẻ ở độ tuổi này, ông rất hưởng thụ. Có cảm giác thành tựu hơn so với lời khen sự nghiệp thành công nữa.
Dù sao, ông cũng không còn quan tâm nội hàm hay không nội hàm gì đó rồi, cũng quan tâm đến cơ thể và trạng thái tinh thần của bản thân rất hời hợt.
"Từ nhỏ đến lớn bố chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho con."
Tần Dữ không hiểu chuyện chuyện bố không đi họp phụ huynh và chuyện người khác khen ông ấy trẻ thì có liên quan gì đến nhau.
Anh nhấp một ngụm rượu đỏ, hỏi bố: “Bữa cơm trưa ngày hôm nay là bố muốn bù đắp thiếu sót cho con?”
"Bố không có ý định dùng bữa ăn này để bù đắp."
“Bố định cho con 10 tỷ để bù đắp à?” Nếu như vậy, anh có thể đổi lại nickname QQ.
Hà Quân Thạc nghẹn họng không nói nên lời.
Tần Dữ mỉm cười, ý bảo bố nói tiếp đi.
Hà Quân Thạc tiếp tục về chủ đề lúc nãy, nói: "Trước đây không đi họp phụ huynh cho con, bố định sau này sẽ đi họp phụ huynh cho con của con, đưa cháu gái đi học, giao hết cho bố mấy lớp học mà đứa nhỏ thích."
Tần Dữ nói đùa: "Bố, có thể bố không biết, những người ở độ tuổi ba mươi chưa bao giờ nghĩ đến việc đi họp phụ huynh cho cháu gái."
Phản ứng của Hà Quân Thạc cũng không tính là chậm, ông nói: "Ngày mai là tết nguyên đán rồi. Chờ qua tết âm, bố sẽ trông như bốn mươi. Bố không thể luôn ở độ tuổi 30 được, nếu không lớp trẻ như bọn con sao có thể tồn tại được."
Tần Dữ bật cười, cụng ly với bố.
Mùa đông mười hai năm trước, anh và bố thủy hỏa bất dung. Năm đó bố đến Tô Thành đón anh về Bắc Kinh ăn Tết, anh không muốn trở về với bố, hai người cãi nhau, chia tay trong không vui.
Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ, sau này có một ngày, anh và bố vui vẻ nâng cốc với nhau như vậy.
- -
Lúc Tần Dữ trở về nhà, Bồ Thần đang sắp xếp chiến lợi phẩm đi dạo phố. Tổng cộng có sáu túi mua sắm, trong đó có năm cái là của anh rồi.
"Bà xã, sao em không mua cho mình nhiều một chút?"
Bồ Thần: "Trong tủ treo đều là quần áo của em, Triệu Thù cũng mua cho Bành Tĩnh Dương rất nhiều."
Cô treo từng bộ quần áo vào tủ, thương lượng với anh: "Tần Dữ, anh có thể vẫn gọi em giống như trước đây có được không?"
Tần Dữ từ phía sau lưng ôm cô vào lòng, hỏi: "Không thích anh gọi em là bà xã sao?"
“Thích.” Bồ Thần nói: “Em chỉ cảm thấy anh gọi những cái tên khác thì thân thiết hơn."
Tần Dữ đồng ý với cô: "Vậy sau này ở bên ngoài anh sẽ gọi em là Thần Thần, ở nhà gọi em là bé Thần, lúc làm chuyện đó thì gọi em là bé cưng."
Bồ Thần: "..."
Có cần phải phân biệt rõ ràng như vậy không?
Tần Dữ siết chặt vòng tay, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Bồ Thần đưa tay ra sau lưng ý bảo anh đừng để lại dấu dâu tây. Mặc dù đang là mùa đông nhưng nếu trên cổ bị trồng dâu tây thì phải hạn chế mặc quần áo, không thể mặc áo cổ thấp được, cái váy mới ngày hôm nay vừa mới mua cũng sẽ không có cơ hội được mặc.
Tần Dữ mút mấy cái, thì bị tiếng rung của điện thoại di động cắt ngang.
Anh họ nhà cậu cả Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn thoại đến, hỏi anh có đang bận hay không.
Tần Dữ không trả lời câu hỏi: "Chuyện gì thế?"
Mười phút trước Tần Mặc Lĩnh gửi một phong bì lì xì lớn cho Tần Dữ, nhưng mà hơn mười phút rồi vẫn chưa thấy Tần Dữ ấn nhận, đây không phải là phong cách của Tần Dữ.
"Nhận bao lì xì."
Tần Dữ lập tức tắt đoạn trò chuyện, phát hiện trong hộp thoại có chuyển khoản 19 nghìn tệ.
Đây là phong bì lì xì có số tiền lớn nhất mà Tần Mặc Lĩnh gửi cho anh.
Anh nhận phong bì với tốc độ chơi game, trả lời: [Không phải anh thích tặng em ô tô sao? Sao ngày hôm nay lại chuyển thành bì lì xì? Phong bì này chưa đủ cái kính xe nữa.]
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn thoại: [Đã đặt mua hai chiếc xe ô tô. Một chiếc cho Bồ Thần, một chiếc cho em. Năm sau mới cập cảng. Phong bì lì xì này là bố anh nói anh chuyển giúp cho ông ấy. Ông ấy đưa anh hai mươi nghìn nhân dân tệ, anh thu một nghìn tệ lệ phí chuyển.]
Vì vậy chỉ chuyển cho Tần Dữ mười chín nghìn nhân dân tệ.
Tần Dữ lười gõ chữ, cho nên cũng gửi tin nhắn thoại cho Tần Mặc Lĩnh.
Cậu cả trước đây cực lực phản đối chuyện của anh và Bồ Thần, bây giờ cuối cùng coi như cũng chấp nhận. Đối với cậu cả mà nói, phong bì lì xì hai mươi nghìn tệ không tính là bao nhiêu, nhưng ở một ý nghĩa nào đó, đây là một sự thỏa hiệp.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn phải cảm ơn phần tâm ý này.
Tần Dữ hỏi anh họ: "Bây giờ anh ở đâu? Ở cùng cậu cả à?"
Không đợi Tần Mặc Lĩnh trả lời, anh đã nghe thấy giọng nói của cậu mình.
Cậu cả: "Tần Mặc Lĩnh, con có biết cái gì gọi là nhân lúc cháy nhà đi hôi của không! Mấu chốt làm người của con là ở đâu vậy hả?"
Tần Mặc Lĩnh: "Có một nghìn tệ ngay trước mặt, con cần mấu chốt làm cái gì? Bố, sao bố soi mói vậy, dù sao thì con cũng đã chuyển cho Tần Dữ rồi."
Cậu cả: "... Nếu không phải bởi vì bố bận việc, bố cũng không nhờ con chuyển."
Tần Mặc Lĩnh: "Được rồi, không thèm nói chuyện với bố nữa. Dù sao thì mấy năm này con cũng là cái gai trong mắt bố. Cái gai trong thịt, cho dù làm cái gì, bố cũng nhìn không vừa mắt."
“Nói bậy!” Cậu cả cười lạnh: “Còn là cái gai trong mắt, vậy thì bố nhổ cái gai trong mắt là con đi hả?"
Tần Mặc Lĩnh nói: "Không phải là bố không muốn nhổ, mà là bố không nỡ ra tay."
Cậu cả: "..."
Sau đó, giọng nói trên tin nhắn thoại càng ngày càng nhỏ, Tần Dữ chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân.
Anh ấy cúp máy.
Bồ Thần bị anh giam giữ trước ngực, cuộc tranh chấp giữa Tần Mặc Lĩnh và bố của anh ấy trong điện thoại đã bị Bồ Thần nghe thấy không sót một chữ. Thì ra hai bố con này bình thường khắc khẩu nhau như vậy.
Cô quay mặt lại đối diện Tần Dữ, cười hỏi: "Ngày hôm nay anh nhận được bao nhiêu phong bì lì xì? Em nhận được rất nhiều, bố gửi cho em mười cái."
Tiền lì xì mà hôm nay Tần Dữ nhận được đều chuyển hết tất cả cho Bồ Thần: "Món quà nhỏ cho đồ mê tiền nhỏ của nhà chúng ta."
Anh ném điện thoại của cô và của anh lên ghế sô pha bên cạnh, ôm cô, bắt đầu hôn cô.
Ghế sô pha trong phòng đựng áo quần đủ rộng, cả cô và Tần Dữ đều vùi vào ghế sô pha.
Tần Dữ nghiêng người nhìn vào mắt cô: "Bé cưng."
Sau đó hôn lên khóe môi cô, tiếp theo là một câu “Bé Thần”.
Mỗi lần cắm vào, anh đều gọi cô.
Bồ Thần vuốt ve cằm anh, lúc không nhịn được chỉ có thể hôn lên quai hàm của anh.
Mỗi lần Tần Dữ rút ra anh lại hôn cô. Cô giống như một miếng giác hút, hút anh vào thật sâu.
"Bé Thần."
Bồ Thần híp mắt. Trước mắt giống như một đại dương bao la, cô chòng chành giữa những con sóng cao thấp. Cuối cùng, cô bị nhấn chìm bởi một con sóng lớn, sóng biển cuồn cuộn ném cô vào giữa không trung.
Tần Dữ ôm cô vào lòng: "Bé cưng, được rồi, được rồi."
Nhưng Bồ Thần lại không cảm thấy khá hơn, ý thức tạm thời trống rỗng.
“Bé Thần.” Anh hôn lên trán cô, hỏi cô: “Em có thích trẻ con không?"
Bồ Thần vội vàng gật đầu, hồi phục lại hơi thở, dùng ánh mắt nói cho anh biết cô rất thích.
Cô đưa tay mò lấy điện thoại di động, nói với anh: “Nhưng mà em sợ có đứa nhỏ... sẽ có gánh nặng.” Chuyện cô không thể nói chuyện sẽ là gánh nặng của đứa nhỏ.
Đó chính là điều mà cô xoắn xuýt mâu thuẫn.
Tần Dữ và cô vẫn đang còn kết hợp với nhau, anh không vội vàng rút ra.
Anh trấn an cô: "Vậy thì em có nghĩ chú Bồ..." Nói được nửa chừng, anh mới nhận ra là có gì đó không ổn, vội vàng sửa lời: "Vậy thì em có nghĩ bố là gánh nặng của em không?"
Bồ Thần lại lắc đầu. Người cô yêu thương nhất chính là bố của cô. Bố cô cũng là người đẹp trai nhất trong lòng cô, sao có thể là gánh nặng của cô được.
Tần Dữ: "Vậy là được rồi, em cũng sẽ là người mà đứa nhỏ của chúng ta yêu thương nhất."
- -
Kỳ nghỉ lễ mồng một tháng năm, Tần Dữ và Bồ Thần được nghỉ một tuần. Bọn họ vừa hoàn thành một dự án, hai mệt đến ngất ngư, cho nên quyết định quay về Tô Thành thư giãn vài ngày.
Trở lại Tô Thành, đi đến gian hàng thịt nướng ở chợ đêm để check in đã trở thành tiết mục quen thuộc của bọn họ.
Ở chỗ ngồi VIP của bọn họ, Trần Viễn Hề cũng ở đây. Cô ấy vẫn giống như trước đây, gọi một xiên cánh nướng, nửa cay nửa không cay.
Dạo chợ đêm ở Tô Thành cũng đã trở thành thói quen của Trần Viễn Hề. Mỗi tuần cô ấy được nghỉ một ngày. Lúc nghỉ ngơi, nơi đầu tiên cô ấy chọn là Tô Thành. Sau khi tan sở, cô ấy sẽ lái xe từ Thượng Hải đến Tô Thành, tầm khoảng tám giờ, đến phố chợ đêm ăn một xâu thịt nướng. Thỉnh thoảng lúc Ân Hạo không bận thì sẽ nói chuyện với cô ấy vài câu, nội dung nói chuyện trên trời dưới đất, từ nam ra bắc, nói từ chỗ này đến chỗ khác.
Ngồi trước cái bàn gấp này một hai tiếng, mười giờ đúng cô ấy sẽ rời đi, trở về nhà bà ngoại của anh họ Trần Viễn Dương.
Ngày hôm sau, cô ấy sẽ dành một ngày cho bà ngoại. Bà ngoại làm món nem rán và bánh bao mà cô ấy thích ăn.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, món cô ấy nhớ nhung nhất chính là cánh gà nướng.
Tần Dữ và Bồ Thần ngồi xuống đối diện với Trần Viễn Hề, nói Ân Hạo tùy tiện nướng vài xiên.
Trần Viễn Hề mỉm cười chào Bồ Thần: "Đã lâu không gặp."
Bồ Thần thấy Trần Viễn Hề cười, mỹ nhân lạnh lùng cười rộ lên thật là cảnh đẹp ý vui.
Cô cười nói: "Xem ra mùi vị cánh nướng tối hôm nay ăn ăn không tệ."
Trần Viễn Hề: "Cũng tạm được."
Trên bàn ăn trước mặt cô ấy còn có một xiên nữa, Ân Hạo mới bưng lên không nhiều. Mỗi lần Ân Hạo đều phải nướng nhiều hơn một xiên, nhưng cô ấy lại chỉ ăn một xiên, mong ngóng lần sau sẽ quay lại.
Cô ấy đưa cho Bồ Thần một xâu: "Chị ăn trước đi."
Bồ Thần không khách khí, nhận lấy.
Cô cắn một miếng cánh gà không cay, định để phần cay cho Tần Dữ. Nhưng vừa nuốt xuống, trong bụng đột nhiên cuồn cuộn.
Cô che miệng mình, nhét xiên nướng cho Tần Dữ.
“Thần Thần, em bị sao vậy?” Tần Dữ lo lắng vỗ lưng cô.
Trần Viễn Hề vội vàng mở một chai nước khoáng đưa cho Bồ Thần: "Uống chút nước đi. Có phải say tàu xe hay không?" Nói xong thì lại cảm thấy không phải. Bọn họ đi về đây bằng tàu cao tốc, không giống như cô ấy lái xe mấy tiếng đồng hồ: "Xe của tôi đậu cách đây không xa, tôi đưa hai người đi bệnh viện."
Bồ Thần đặt tay trước ngực, loại cảm giác muốn nôn đó lại cuộn trào.
Hôm nay ở trên xe có một lần, cô uống chút nước ấm rồi đè ép nó đến hết buổi chiều. Không ngờ một miếng cánh gà lại làm cho cô có phản ứng dữ dội như vậy.
Kinh nguyệt của cô đã chậm gần 1 tuần, trước đây không phải chưa từng bị chậm trễ. Lúc làm dự án, thần kinh thường căng thẳng, kinh nguyệt sẽ không đều. Nhưng không hiểu sao lần này cô có một linh cảm mãnh liệt, không phải bởi vì dự án làm chậm kinh nguyệt, mà là bởi vì cô đã có đứa nhỏ với Tần Dữ.
Cô vẫn luôn mong sinh một cô con gái, lớn lên sẽ giống anh.
Trần Viễn Hề lại đề xuất: "Tôi sẽ đưa chị đến bệnh viện."
Bồ Thần nói: "Không sao đâu, chị không phải bị bệnh."
Trần Viễn Hề đứng lên nói: "Tôi biết, đi kiểm tra xác định một chút."
Xem ra Trần Viễn Hề cũng nghĩ đến điều đó giống cô.
Tần Dữ đút cô uống thêm mấy ngụm nước, trái tim anh đập bình bịch, trực giác của anh cũng mách bảo anh nghĩ như vậy.
Bệnh viện gần nhất chợ đêm chỉ mất hơn mười phút lái xe.
Một giờ sau, Tần Dữ nhận được kết quả kiểm tra. Anh và bé Thần đã có thêm một sinh mệnh nhỏ. Anh làm bố, bé Thần của anh làm mẹ.
Anh ôm Bồ Thần rất lâu, không nói nên lời. Trong đại sảnh người đến người đi, cái gì anh cũng không nhìn thấy, cũng không nghe rõ.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hà Quân Thạc đã cho con trai phong bao lì xì hai trăm tệ, bày tỏ tấm lòng của mình.
Tận Dữ nhận phong bì, sau đó đưa cho bố 20 tệ, ghi chú: [Mua hai viên kẹo sôcôla rời làm kẹo cưới.]
“Con, đồ keo kiệt.” Cà khịa thì cà khịa, nhưng Hà Quân Thạc vẫn nhận phong bì lì xì nhỏ đó. Phong bì lì xì ngày hôm nay cho dù có nhiều hay ít, thì cũng mang ý nghĩa hoàn toàn khác với những dịp khác.
Hà Quân Thạc đặt điện thoại sang một bên, cầm ly rượu lên hỏi: "Gia đình nhỏ kia của con, sắp tới có kế hoạch gì không?"
Nếu nói là kế hoạch không phải là dự định tổ chức đám cưới thì chính là kế hoạch có con.
Từ trước đến nay Tần Dữ chưa bao giờ suy nghĩ nhiều như vậy. Trong tiềm thức của anh, Bồ Thần vẫn còn là một đứa bé, anh luyến tiếc để cô sinh con.
Nếu cô thích trẻ con, thì lại là một vấn đề khác.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Về phần hôn lễ, anh nói với bố: “Lúc nào Thần Thần có thể nói chuyện, chúng con sẽ tổ chức đám cưới. Còn chuyện con cái thì tùy duyên."
Hà Quân Thạc gật đầu, lắc ly rượu vang, cảm khái: "Bố nghĩ bố vẫn còn rất trẻ, chưa muốn lên chức ông ngoại ngay đâu."
Xét về tuổi tác, bố không còn trẻ nữa, đã ngoài năm mươi tuổi.
Tần Dữ an ủi bố: "Có người chưa đến năm mươi đã lên chức ông bà. Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, cũng không thay đổi được việc bố đã già."
Hà Quân Thạc nói: "Mấu chốt là người khác đều nghĩ bố chỉ hơn 30 tuổi."
Tần Dữ vừa mới đưa ly rượu lên miệng lập tức lấy ra, sợ mình bị sặc rượu.
Hà Quân Thạc giải thích: "Không phải bố khoe khoang, những người quen biết bố đều nói như vậy."
Hiện tại ông vẫn duy trì lượng tập thể dục như lúc còn trẻ, từ từ điều chỉnh thói quen đi ngủ muộn. Được người khác khen trẻ ở độ tuổi này, ông rất hưởng thụ. Có cảm giác thành tựu hơn so với lời khen sự nghiệp thành công nữa.
Dù sao, ông cũng không còn quan tâm nội hàm hay không nội hàm gì đó rồi, cũng quan tâm đến cơ thể và trạng thái tinh thần của bản thân rất hời hợt.
"Từ nhỏ đến lớn bố chưa bao giờ đi họp phụ huynh cho con."
Tần Dữ không hiểu chuyện chuyện bố không đi họp phụ huynh và chuyện người khác khen ông ấy trẻ thì có liên quan gì đến nhau.
Anh nhấp một ngụm rượu đỏ, hỏi bố: “Bữa cơm trưa ngày hôm nay là bố muốn bù đắp thiếu sót cho con?”
"Bố không có ý định dùng bữa ăn này để bù đắp."
“Bố định cho con 10 tỷ để bù đắp à?” Nếu như vậy, anh có thể đổi lại nickname QQ.
Hà Quân Thạc nghẹn họng không nói nên lời.
Tần Dữ mỉm cười, ý bảo bố nói tiếp đi.
Hà Quân Thạc tiếp tục về chủ đề lúc nãy, nói: "Trước đây không đi họp phụ huynh cho con, bố định sau này sẽ đi họp phụ huynh cho con của con, đưa cháu gái đi học, giao hết cho bố mấy lớp học mà đứa nhỏ thích."
Tần Dữ nói đùa: "Bố, có thể bố không biết, những người ở độ tuổi ba mươi chưa bao giờ nghĩ đến việc đi họp phụ huynh cho cháu gái."
Phản ứng của Hà Quân Thạc cũng không tính là chậm, ông nói: "Ngày mai là tết nguyên đán rồi. Chờ qua tết âm, bố sẽ trông như bốn mươi. Bố không thể luôn ở độ tuổi 30 được, nếu không lớp trẻ như bọn con sao có thể tồn tại được."
Tần Dữ bật cười, cụng ly với bố.
Mùa đông mười hai năm trước, anh và bố thủy hỏa bất dung. Năm đó bố đến Tô Thành đón anh về Bắc Kinh ăn Tết, anh không muốn trở về với bố, hai người cãi nhau, chia tay trong không vui.
Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ, sau này có một ngày, anh và bố vui vẻ nâng cốc với nhau như vậy.
- -
Lúc Tần Dữ trở về nhà, Bồ Thần đang sắp xếp chiến lợi phẩm đi dạo phố. Tổng cộng có sáu túi mua sắm, trong đó có năm cái là của anh rồi.
"Bà xã, sao em không mua cho mình nhiều một chút?"
Bồ Thần: "Trong tủ treo đều là quần áo của em, Triệu Thù cũng mua cho Bành Tĩnh Dương rất nhiều."
Cô treo từng bộ quần áo vào tủ, thương lượng với anh: "Tần Dữ, anh có thể vẫn gọi em giống như trước đây có được không?"
Tần Dữ từ phía sau lưng ôm cô vào lòng, hỏi: "Không thích anh gọi em là bà xã sao?"
“Thích.” Bồ Thần nói: “Em chỉ cảm thấy anh gọi những cái tên khác thì thân thiết hơn."
Tần Dữ đồng ý với cô: "Vậy sau này ở bên ngoài anh sẽ gọi em là Thần Thần, ở nhà gọi em là bé Thần, lúc làm chuyện đó thì gọi em là bé cưng."
Bồ Thần: "..."
Có cần phải phân biệt rõ ràng như vậy không?
Tần Dữ siết chặt vòng tay, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Bồ Thần đưa tay ra sau lưng ý bảo anh đừng để lại dấu dâu tây. Mặc dù đang là mùa đông nhưng nếu trên cổ bị trồng dâu tây thì phải hạn chế mặc quần áo, không thể mặc áo cổ thấp được, cái váy mới ngày hôm nay vừa mới mua cũng sẽ không có cơ hội được mặc.
Tần Dữ mút mấy cái, thì bị tiếng rung của điện thoại di động cắt ngang.
Anh họ nhà cậu cả Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn thoại đến, hỏi anh có đang bận hay không.
Tần Dữ không trả lời câu hỏi: "Chuyện gì thế?"
Mười phút trước Tần Mặc Lĩnh gửi một phong bì lì xì lớn cho Tần Dữ, nhưng mà hơn mười phút rồi vẫn chưa thấy Tần Dữ ấn nhận, đây không phải là phong cách của Tần Dữ.
"Nhận bao lì xì."
Tần Dữ lập tức tắt đoạn trò chuyện, phát hiện trong hộp thoại có chuyển khoản 19 nghìn tệ.
Đây là phong bì lì xì có số tiền lớn nhất mà Tần Mặc Lĩnh gửi cho anh.
Anh nhận phong bì với tốc độ chơi game, trả lời: [Không phải anh thích tặng em ô tô sao? Sao ngày hôm nay lại chuyển thành bì lì xì? Phong bì này chưa đủ cái kính xe nữa.]
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn thoại: [Đã đặt mua hai chiếc xe ô tô. Một chiếc cho Bồ Thần, một chiếc cho em. Năm sau mới cập cảng. Phong bì lì xì này là bố anh nói anh chuyển giúp cho ông ấy. Ông ấy đưa anh hai mươi nghìn nhân dân tệ, anh thu một nghìn tệ lệ phí chuyển.]
Vì vậy chỉ chuyển cho Tần Dữ mười chín nghìn nhân dân tệ.
Tần Dữ lười gõ chữ, cho nên cũng gửi tin nhắn thoại cho Tần Mặc Lĩnh.
Cậu cả trước đây cực lực phản đối chuyện của anh và Bồ Thần, bây giờ cuối cùng coi như cũng chấp nhận. Đối với cậu cả mà nói, phong bì lì xì hai mươi nghìn tệ không tính là bao nhiêu, nhưng ở một ý nghĩa nào đó, đây là một sự thỏa hiệp.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn phải cảm ơn phần tâm ý này.
Tần Dữ hỏi anh họ: "Bây giờ anh ở đâu? Ở cùng cậu cả à?"
Không đợi Tần Mặc Lĩnh trả lời, anh đã nghe thấy giọng nói của cậu mình.
Cậu cả: "Tần Mặc Lĩnh, con có biết cái gì gọi là nhân lúc cháy nhà đi hôi của không! Mấu chốt làm người của con là ở đâu vậy hả?"
Tần Mặc Lĩnh: "Có một nghìn tệ ngay trước mặt, con cần mấu chốt làm cái gì? Bố, sao bố soi mói vậy, dù sao thì con cũng đã chuyển cho Tần Dữ rồi."
Cậu cả: "... Nếu không phải bởi vì bố bận việc, bố cũng không nhờ con chuyển."
Tần Mặc Lĩnh: "Được rồi, không thèm nói chuyện với bố nữa. Dù sao thì mấy năm này con cũng là cái gai trong mắt bố. Cái gai trong thịt, cho dù làm cái gì, bố cũng nhìn không vừa mắt."
“Nói bậy!” Cậu cả cười lạnh: “Còn là cái gai trong mắt, vậy thì bố nhổ cái gai trong mắt là con đi hả?"
Tần Mặc Lĩnh nói: "Không phải là bố không muốn nhổ, mà là bố không nỡ ra tay."
Cậu cả: "..."
Sau đó, giọng nói trên tin nhắn thoại càng ngày càng nhỏ, Tần Dữ chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân.
Anh ấy cúp máy.
Bồ Thần bị anh giam giữ trước ngực, cuộc tranh chấp giữa Tần Mặc Lĩnh và bố của anh ấy trong điện thoại đã bị Bồ Thần nghe thấy không sót một chữ. Thì ra hai bố con này bình thường khắc khẩu nhau như vậy.
Cô quay mặt lại đối diện Tần Dữ, cười hỏi: "Ngày hôm nay anh nhận được bao nhiêu phong bì lì xì? Em nhận được rất nhiều, bố gửi cho em mười cái."
Tiền lì xì mà hôm nay Tần Dữ nhận được đều chuyển hết tất cả cho Bồ Thần: "Món quà nhỏ cho đồ mê tiền nhỏ của nhà chúng ta."
Anh ném điện thoại của cô và của anh lên ghế sô pha bên cạnh, ôm cô, bắt đầu hôn cô.
Ghế sô pha trong phòng đựng áo quần đủ rộng, cả cô và Tần Dữ đều vùi vào ghế sô pha.
Tần Dữ nghiêng người nhìn vào mắt cô: "Bé cưng."
Sau đó hôn lên khóe môi cô, tiếp theo là một câu “Bé Thần”.
Mỗi lần cắm vào, anh đều gọi cô.
Bồ Thần vuốt ve cằm anh, lúc không nhịn được chỉ có thể hôn lên quai hàm của anh.
Mỗi lần Tần Dữ rút ra anh lại hôn cô. Cô giống như một miếng giác hút, hút anh vào thật sâu.
"Bé Thần."
Bồ Thần híp mắt. Trước mắt giống như một đại dương bao la, cô chòng chành giữa những con sóng cao thấp. Cuối cùng, cô bị nhấn chìm bởi một con sóng lớn, sóng biển cuồn cuộn ném cô vào giữa không trung.
Tần Dữ ôm cô vào lòng: "Bé cưng, được rồi, được rồi."
Nhưng Bồ Thần lại không cảm thấy khá hơn, ý thức tạm thời trống rỗng.
“Bé Thần.” Anh hôn lên trán cô, hỏi cô: “Em có thích trẻ con không?"
Bồ Thần vội vàng gật đầu, hồi phục lại hơi thở, dùng ánh mắt nói cho anh biết cô rất thích.
Cô đưa tay mò lấy điện thoại di động, nói với anh: “Nhưng mà em sợ có đứa nhỏ... sẽ có gánh nặng.” Chuyện cô không thể nói chuyện sẽ là gánh nặng của đứa nhỏ.
Đó chính là điều mà cô xoắn xuýt mâu thuẫn.
Tần Dữ và cô vẫn đang còn kết hợp với nhau, anh không vội vàng rút ra.
Anh trấn an cô: "Vậy thì em có nghĩ chú Bồ..." Nói được nửa chừng, anh mới nhận ra là có gì đó không ổn, vội vàng sửa lời: "Vậy thì em có nghĩ bố là gánh nặng của em không?"
Bồ Thần lại lắc đầu. Người cô yêu thương nhất chính là bố của cô. Bố cô cũng là người đẹp trai nhất trong lòng cô, sao có thể là gánh nặng của cô được.
Tần Dữ: "Vậy là được rồi, em cũng sẽ là người mà đứa nhỏ của chúng ta yêu thương nhất."
- -
Kỳ nghỉ lễ mồng một tháng năm, Tần Dữ và Bồ Thần được nghỉ một tuần. Bọn họ vừa hoàn thành một dự án, hai mệt đến ngất ngư, cho nên quyết định quay về Tô Thành thư giãn vài ngày.
Trở lại Tô Thành, đi đến gian hàng thịt nướng ở chợ đêm để check in đã trở thành tiết mục quen thuộc của bọn họ.
Ở chỗ ngồi VIP của bọn họ, Trần Viễn Hề cũng ở đây. Cô ấy vẫn giống như trước đây, gọi một xiên cánh nướng, nửa cay nửa không cay.
Dạo chợ đêm ở Tô Thành cũng đã trở thành thói quen của Trần Viễn Hề. Mỗi tuần cô ấy được nghỉ một ngày. Lúc nghỉ ngơi, nơi đầu tiên cô ấy chọn là Tô Thành. Sau khi tan sở, cô ấy sẽ lái xe từ Thượng Hải đến Tô Thành, tầm khoảng tám giờ, đến phố chợ đêm ăn một xâu thịt nướng. Thỉnh thoảng lúc Ân Hạo không bận thì sẽ nói chuyện với cô ấy vài câu, nội dung nói chuyện trên trời dưới đất, từ nam ra bắc, nói từ chỗ này đến chỗ khác.
Ngồi trước cái bàn gấp này một hai tiếng, mười giờ đúng cô ấy sẽ rời đi, trở về nhà bà ngoại của anh họ Trần Viễn Dương.
Ngày hôm sau, cô ấy sẽ dành một ngày cho bà ngoại. Bà ngoại làm món nem rán và bánh bao mà cô ấy thích ăn.
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, món cô ấy nhớ nhung nhất chính là cánh gà nướng.
Tần Dữ và Bồ Thần ngồi xuống đối diện với Trần Viễn Hề, nói Ân Hạo tùy tiện nướng vài xiên.
Trần Viễn Hề mỉm cười chào Bồ Thần: "Đã lâu không gặp."
Bồ Thần thấy Trần Viễn Hề cười, mỹ nhân lạnh lùng cười rộ lên thật là cảnh đẹp ý vui.
Cô cười nói: "Xem ra mùi vị cánh nướng tối hôm nay ăn ăn không tệ."
Trần Viễn Hề: "Cũng tạm được."
Trên bàn ăn trước mặt cô ấy còn có một xiên nữa, Ân Hạo mới bưng lên không nhiều. Mỗi lần Ân Hạo đều phải nướng nhiều hơn một xiên, nhưng cô ấy lại chỉ ăn một xiên, mong ngóng lần sau sẽ quay lại.
Cô ấy đưa cho Bồ Thần một xâu: "Chị ăn trước đi."
Bồ Thần không khách khí, nhận lấy.
Cô cắn một miếng cánh gà không cay, định để phần cay cho Tần Dữ. Nhưng vừa nuốt xuống, trong bụng đột nhiên cuồn cuộn.
Cô che miệng mình, nhét xiên nướng cho Tần Dữ.
“Thần Thần, em bị sao vậy?” Tần Dữ lo lắng vỗ lưng cô.
Trần Viễn Hề vội vàng mở một chai nước khoáng đưa cho Bồ Thần: "Uống chút nước đi. Có phải say tàu xe hay không?" Nói xong thì lại cảm thấy không phải. Bọn họ đi về đây bằng tàu cao tốc, không giống như cô ấy lái xe mấy tiếng đồng hồ: "Xe của tôi đậu cách đây không xa, tôi đưa hai người đi bệnh viện."
Bồ Thần đặt tay trước ngực, loại cảm giác muốn nôn đó lại cuộn trào.
Hôm nay ở trên xe có một lần, cô uống chút nước ấm rồi đè ép nó đến hết buổi chiều. Không ngờ một miếng cánh gà lại làm cho cô có phản ứng dữ dội như vậy.
Kinh nguyệt của cô đã chậm gần 1 tuần, trước đây không phải chưa từng bị chậm trễ. Lúc làm dự án, thần kinh thường căng thẳng, kinh nguyệt sẽ không đều. Nhưng không hiểu sao lần này cô có một linh cảm mãnh liệt, không phải bởi vì dự án làm chậm kinh nguyệt, mà là bởi vì cô đã có đứa nhỏ với Tần Dữ.
Cô vẫn luôn mong sinh một cô con gái, lớn lên sẽ giống anh.
Trần Viễn Hề lại đề xuất: "Tôi sẽ đưa chị đến bệnh viện."
Bồ Thần nói: "Không sao đâu, chị không phải bị bệnh."
Trần Viễn Hề đứng lên nói: "Tôi biết, đi kiểm tra xác định một chút."
Xem ra Trần Viễn Hề cũng nghĩ đến điều đó giống cô.
Tần Dữ đút cô uống thêm mấy ngụm nước, trái tim anh đập bình bịch, trực giác của anh cũng mách bảo anh nghĩ như vậy.
Bệnh viện gần nhất chợ đêm chỉ mất hơn mười phút lái xe.
Một giờ sau, Tần Dữ nhận được kết quả kiểm tra. Anh và bé Thần đã có thêm một sinh mệnh nhỏ. Anh làm bố, bé Thần của anh làm mẹ.
Anh ôm Bồ Thần rất lâu, không nói nên lời. Trong đại sảnh người đến người đi, cái gì anh cũng không nhìn thấy, cũng không nghe rõ.
Danh sách chương