Ngày hôm sau, Bồ Thần chịu đựng cơn đau nhức cả người, rời giường. Ngày hôm nay không thể nào nghỉ ngơi được, trước mắt có rất nhiều việc phải làm. Trước kỳ nghỉ quốc khánh ngày 1 tháng 10, Tần Minh Nghệ đã cho cô rất nhiều ngày nghỉ rồi, cô có chút áy náy.

Cô vốn tưởng tối nay Tần Dữ mua vé trở về Bắc Kinh, nhưng không ngờ sáng thứ hai anh lại đến chi nhánh ở Thượng Hải, đi công tác ngắn ngày ở đó.

“Em sẽ tranh thủ buổi tối trở về sớm với anh.” Cô vừa thay quần áo, vừa tranh thủ gõ chữ nói chuyện với Tần Dữ.

Tần Dữ cũng đang thay quần áo trong phòng đựng áo quần. Bây giờ là 6 giờ 30 phút, cô muốn anh ngủ thêm một chút, nhưng anh nhất định muốn đưa cô đi làm.

Tần Dữ cài cúc áo, nói: "Không cần gấp. Em xong việc lúc nào thì trở về lúc đó. Anh có việc phải làm. Ban ngày đưa ông ngoại bà ngoại đi shopping ở khu Tô Thành, buổi chiều đưa bọn họ đến tìm ông Lục chơi nữa."

Bồ Thần gửi cho anh một bản hướng dẫn du lịch: "Hãy xem những nơi nào mà anh chưa đến, đúng lúc đưa ông bà ngoại đi chơi luôn."

Tần Dữ nhìn kỹ mấy trang hướng dẫn, có rất nhiều chỗ anh thấy xa lạ. Mấy năm nay ở Tô Thành, anh chỉ quen thuộc những nơi gần trường học và thư viện, những con đường mà anh đã đi cùng bé Thần hàng trăm lần.

Hôm nay trời có chút lạnh, Bồ Thần mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, phối với quần lưng cao màu đen. Cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo cardigan màu xám.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tối hôm qua ầm ĩ với Tần Dữ đến tận khuya, sáng sớm cũng không có thời gian để phối quần áo. Ba màu đen xám trắng phối hợp với nhau luôn luôn không có sự sai lầm gì.

Trong nhà không có gì ăn nên Tần Dữ đưa cô ra quán ăn sáng bên ngoài để ăn sáng.

Bồ Thần vừa cười vừa ăn, ăn vài miếng thì buông đũa.

Tần Dữ hỏi cô: "Làm sao vậy?"

Bồ Thần: [Đau lưỡi.]

Bị anh mút khi hôn sâu, nhai đồ ăn có chút vất vả.

Tần Dữ cười: "Sau này anh sẽ chú ý."

Bồ Thần chỉ uống một cốc sữa đậu nành ngọt. Lúc hút ống hút thì cẩn thận rồi lại không cẩn thận.

Đầu lưỡi đau, mặt dưới lưỡi cũng đau.

Đau khắp mọi nơi.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi cũng bởi vì do Tần Dữ không cẩn thận để lại mấy vết dâu tây lên cổ cô, màu sắc tím sẫm, chỉ có thể mặc áo có cổ để che giấu.

Cũng may bây giờ là đầu thu, nếu như là mùa hè, cô không biết phải mặc quần áo gì mới được.

Tần Dữ lái xe đưa cô đi, dừng xe ở bãi đậu xe dưới lầu của công ty luật, anh đưa chìa khóa xe cho cô, để cô có việc gì thì thuận tiện lấy xe mà dùng.

Bồ Thần lại ném chìa khóa xe về lại cho anh: "Anh lái xe về đi. Nếu em muốn ra ngoài thì bắt taxi cũng được. Đây là khu trung tâm, đón xe taxi rất tiện."

Tần Dữ: "Sao em lại còn khách sáo với anh vậy. Anh về nhà lái xe của anh."

Hai người bởi vì chuyện xe ai người đó dùng, cho nên giằng co một lúc lâu.

"Cục cưng, em lại không nghe lời."

Tần Dữ nhét chìa khóa xe vào túi xách của cô, hôn lên trán cô một cái: "Tối nay gặp."

Bồ Thần đi đến văn phòng, rót một cốc nước ấm, uống nửa cốc mới tĩnh tâm lại được, hơn mười phút sau thì vùi đầu vào công việc.

Cô vừa bận rộn công việc một cái thì quên nhắn tin cho Tần Dữ, cũng không lo lắng xem anh đi chơi với ông bà ngoại như thế nào.

Trong lúc này, cô đi ra ngoài một chuyến, giải quyết một vụ án tranh chấp nhãn hiệu của một công ty khách hàng. Lúc quay lại công ty luật thì đã năm giờ ba mươi chiều.

Đồng nghiệp Kiều Tĩnh thấy cô trở về, đặt hồ sơ vụ án xuống, đi đến trước bàn làm việc của cô.

Bồ Thần vừa rót một tách cà phê, còn chưa uống được hai ngụm, cô đã hỏi Kiều Tĩnh: "Có chuyện gì sao?"

Kiều Tĩnh rất ít khi bát quái. Nhưng mà ngày hôm nay cô ấy thực sự quá tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Haizz, Thần Thần, par Tần có một người con trai nhỉ?"

Bồ Thần: "..."

Cô không hiểu gì nhưng vẫn gật gật đầu.

Kiều Tĩnh: "Tớ đã nhìn thấy bạn trai của cậu."

Cô ấy lắc lắc cánh tay của Bồ Thần: "Bạn trai của cậu sao có thể đẹp trai như vậy? Anh ấy vừa đến, tất cả các cô gái nhỏ trong văn phòng đều không có tâm tư để làm việc, đều toàn ngồi khen anh ấy đẹp trai."

Bồ Thần ngạc nhiên: "Anh ấy đến công ty luật?"

Kiều Tĩnh: "Đúng vậy, anh ấy gọi par Tần là mẹ, không phải bạn trai của cậu thì là ai. Trước đó chúng tớ còn rất đồng cảm với cậu, thầm nghĩ con trai của par Tần rất xuất sắc, vậy cũng không thể làm con dâu của par Tần được. Làm việc dưới trướng của mẹ chồng như vậy, sống cũng không được mấy năm."

Buổi chiều, mấy cô gái nhỏ trong nhóm tự vả mặt mình, nói nếu bọn họ có một người bạn trai giống như Tần Dữ vậy, bọn họ cũng hận không thể mỗi ngày bán mạng cho par Tần, tuyệt không oán hận nửa câu.

Bồ Thần sau đó hỏi Tần Dữ mới biết được, buổi trưa anh đặc biệt đến công ty luật tìm cô đi ăn trưa. Ai biết cô đi đến chỗ khách hàng nào đó, đuổi theo không kịp, anh cũng không gửi tin nhắn nào cho cô.

Sáu giờ rưỡi, hoàng hôn giao hòa.

Bồ Thần còn đang vùi đầu xem tài liệu, thì có tiếng giày cao gót từ xa đến gần.

Cô ngẩng đầu lên, là Tần Minh Nghệ đến tìm cô. Tần Minh Nghệ tay cầm xách túi, tay còn lại khoác áo gió trên khuỷu tay, nhìn bộ dạng là muốn đi ra ngoài.

"Tối nay đừng tăng ca, về nhà sớm một chút."

Bồ Thần chỉ vào chồng tài liệu trên bàn: "Xem xong cháu sẽ về."

Tần Minh Nghệ: "Ngày hôm nay cô cũng tan ca sớm."

Dừng lại một chút.

Bà nhìn Bồ Thần, nói: "Buổi tối về nhà ăn cơm, ông bà ngoại đều ở đó."

Bồ Thần ngơ ngác nhìn Tần Minh Nghệ, trong chốc lát quên phải trả lời.

Vài giây sau, cô vội vàng viết chữ: "Vâng."

"Luật sư Tần, cô cứ về trước đi. Cháu thu dọn sắp xếp đã rồi mới đi."

Tần Minh Nghệ biết Bồ Thần không có chuẩn bị gì, nói bà đi trước là để cho cô có thời gian mua quà: "Không cần mua đồ, cũng không phải lần gặp mặt đầu tiên, không cần khách khí. Cô chờ cháu cùng đi."

Bà đứng cạnh cửa đợi Bồ Thần.

Nói đến nước này, Bồ Thần không thể khước từ thêm nữa.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể dọn dẹp bàn, đi đến móc quần áo lấy áo cardigan mặc vào. Lúc mặc rất vội vàng, tóc vướng vào trong cổ áo chưa kịp lấy ra.

Tần Minh Nghệ bước tới hai bước giúp cô sửa sang mái tóc dài, nói: "Đừng lo lắng, bà ngoại và Tần Dữ còn đang nấu cơm. Cô đợi cháu ở dưới lầu."

Bồ Thần còn chưa hoàn hồn trước hành động vừa tỉ mỉ vừa ân cần của Tần Minh Nghệ lúc nãy, vẫn nhìn theo bóng lưng Tần Minh Nghệ đi xa.

Đường đi đến nhà Tần Minh Nghệ chính là con đường đi về nhà riêng của cô. Mỗi ngày cô đều đi qua đó hai chuyến. Chiều tối ngày hôm nay, chưa bao giờ có mong đợi và xúc động như lần này.

Lần đầu tiên đi làm khách, cô không thể đi tay không được. Nhưng chuẩn bị quà cáp khác đã không kịp rồi. Cô mua một bó hoa mà Tần Minh Nghệ thích ở cửa tiệm bán hoa gần trường học.

Tần Minh Nghệ đứng dưới bãi đậu xe chờ cô đi lên. Cô mua hoa hơn mười phút, Tần Minh Nghệ đợi cô hơn mười phút.

"Cháu, đứa nhỏ này, không phải đã nói không cần khách khí rồi sao."

Bồ Thần cười, không nói gì.

Cô tưởng Tần Dữ biết cô tới, nhưng khi cửa vừa mở ra, Tần Dữ sững sờ một chút.

Tần Minh Nghệ đã thay xong giày, đi vào, bà nói với mẹ: "Mẹ, Thần Thần cũng đến rồi. Mẹ có thể làm thêm hai món ăn nữa."

Ở chỗ huyền quan*, Tần Dữ ôm Bồ Thần: "Còn nhớ anh đã nói gì với em không, tình yêu và tình thân chưa bao giờ là câu hỏi lựa chọn từ một phía."

*Huyền quan: Nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách

Bồ Thần gật đầu thật mạnh, cô nhớ rõ.

Anh nói bọn họ sẽ làm được nhiều điều hơn nữa trong tương lai.

Và bây giờ, bọn họ có nhiều hơn những gì bọn họ nghĩ.

-

Kể từ khi ăn bữa cơm tối ở nhà Tần Dữ, Bồ Thần rõ ràng cảm nhận được thái độ của Tần Minh Nghệ đối với cô đã thay đổi rất nhiều. Đương nhiên trong công việc bà vẫn nghiêm khắc như vậy.

Tháng 12, Tần Minh Nghệ hẹn cô đi mua sắm một lần.

Khi đến trung tâm thương mại, Tần Minh Nghệ nói mua cho Tần Dữ một ít áo quần mùa đông.

Lúc chọn kiểu dáng, Tần Minh Nghệ hỏi ý kiến ​​của cô: "Cháu nghĩ cái này như thế nào? Có tổng cộng ba màu, cháu chọn một màu đi."

Ngày đó bọn họ thu hoạch được rất nhiều thứ, mua cho Tần Dữ tổng cộng năm món đồ.

Bận bận rộn rộn, cũng đã đến cuối tháng Giêng.

Trác Huyên gửi tin nhắn cho cô, nói sau này sẽ gần cô hơn.

Bồ Thần theo trực giác cảm thấy rất có thể Trác Huyên sẽ đến Thượng Hải công tác. Cô còn kích động hơn cả Trác Huyên: [Xác định là đến Thượng Hải hả? Không được nói dối, không được đổi ý!]

Trác Huyên: [Tớ chưa bao giờ lừa cậu.Năm trước tớ đã nộp đơn vào một công ty luật, ngày hôm qua tớ đã qua được vòng phỏng vấn, năm sau đi làm. Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu. Tớ đang tìm phòng ở. Tiền thuê nhà ở Thượng Hải thật là đắt, chỉ có thể tìm phòng xa một chút. Sau này có ngày nghỉ, tớ sẽ đến Tô Thành tìm cậu chơi.]

Bồ Thần không hỏi cô ấy và Trần Viễn Dương hiện tại như thế nào rồi. Có lẽ bây giờ không còn ở bên nhau nữa, nhưng Trác Huyên có thể đi đến bước này, không cần nghĩ cũng là bởi vì Trần Viễn Dương.

Đi đến bước này, cô ấy đã dùng thời gian bảy năm để đấu tranh với chính bản thân mình.

Bất tri bất giác đã đến giao thừa, khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Tô Thành đều lộ ra mùi vị năm mới đậm đặc.

Mấy ngày qua, nhóm trò chuyện lớp cấp 3 cực kỳ náo nhiệt. Lớp trưởng nói trong nhóm, lễ mừng năm mới muốn tổ chức họp lớp.

Ân Hạo là người hưởng ứng tích cực nhất, địa điểm liên hoan và hoạt động đều do cậu ấy sắp xếp.

Bữa liên hoan họp lớp là vào ngày mùng 4 Tết.

Mấy ngày tết, cô và Tần Dữ ai ở nhà nấy, vui vẻ đón tết với người nhà.

Sáng hôm đó, Triệu Thù đến đầu ngõ tìm cô: [Thần Thần, tớ ở dưới lầu, đi dạo đến trường học với tớ đi. Đã nhiều năm rồi không đến trường học, đúng lúc trường học đang cho nghỉ, chúng ta đến trước cửa lớp học tìm lại cảm giác ban đầu đi.]

Bồ Thần: [Chờ tớ vài phút.]

Cô tìm một chiếc áo khoác mặc vào.

Trong phòng khách bên ngoài vang lên tiếng mạt chược "lạch cạch". Ông nội Lục, còn có ông bà ngoại của Tần Dữ đang chơi mạt chược. Bố thì đang chuẩn trị cơm trưa cho bọn họ.

Tết âm lịch năm nay, ông nội Lục ở lại Tô Thành đón năm mới. Ông bà ngoại trở về Bắc Kinh vài ngày, ngày mồng 3 tết thì trở lại Tô Thành cùng với Tần Minh Nghệ.

Thầy Lục và Đông Đông không có ở nhà, không biết đi đâu chơi.

Tối hôm qua Tần Dữ nói chuyện về dự án với ai đó đến tận nửa đêm, cho nên lúc này anh không có ở đây. Anh nói hoàng hôn anh sẽ đón cô đi dự họp lớp.

Bồ Thần chào bọn họ rồi xách túi đi ra ngoài.

Có lẽ bởi vì ngày hôm nay không có thời gian hẹn hò với Bành Tĩnh Dương cho nên Triệu Thù không trang điểm. Nếu là trước đây cô ấy không mặc áo khoác lông thì cũng là váy phối với áo măng tô. Hôm nay lại mặc một chiếc áo khoác lông vũ lớn.

Triệu Thù đi đến ôm lấy cánh tay cô nói: "Hôm nay trời thật là lạnh."

Bồ Thần cười nói: "Tớ cứ tưởng cậu là người không biết lạnh đấy."

“Không cho phép cười tớ!” Triệu Thù giả vờ tức giận liếc mắt nhìn Bồ Thần.

Cô hỏi Triệu Thù: "Sao đột nhiên lại muốn đi dạo đến trường học?"

Triệu Thù điềm đạm nói: “Không phải tối nay còn phải liên hoan sao, làm cho tớ nhớ lại những kỷ niệm năm đó.” Cô ấy nghiêng đầu nhìn Bồ Thần: “Thần à, cuốn tiểu thuyết mà cậu nợ tớ, khi nào mới viết vậy?"

Bồ Thần mỉm cười. Cô đã thất hứa rất nhiều lần, từ năm thứ nhất đại học cho đến bây giờ, vẫn chưa thấy bóng dáng nào cả.

Cô tự đưa ra một kỳ hạn cho bản thân: "Chờ cậu thi đậu vào trường đại học mà cậu mong ước, tớ sẽ bắt đầu viết."

Triệu Thù nói: "Năm nay thi đậu cũng không thành vấn đề gì."

Cô ấy rất mong chờ, dưới ngòi bút của Bồ Thần, Bành Tĩnh Dương sẽ mang theo bộ dạng gì.

Người ngoài không được phép vào trường học trong kỳ nghỉ. Bồ Thần lo lắng nhân viên bảo vệ trực ngày hôm nay không biết cô, không cho cô đi vào. Cô nói với Triệu Thù đừng ôm hy vọng quá lớn.

Triệu Thù: "Yên tâm, năm nay tớ rất may mắn, nhất định có thể đi vào."

Đến cổng trường, Bồ Thần nhìn thấy nhân viên bảo vệ trực ngày hôm nay là một gương mặt xa lạ, trong lòng cô chợt thất vọng, xem ra là không vào được rồi.

Cô thương lượng với Triệu Thù: "Nếu như không cho vào, hôm khác chúng ta lại đến."

Triệu Thù căn bản không nghe Bồ Thần nói gì. Cô ấy biết mình có thể đi vào, vì vậy đã sớm chào hỏi người bảo vệ rồi.

Cô ấy làm như không có chuyện gì, nói với Bồ Thần: "Chúng ta đi hỏi một chút, thầy Lục nổi tiếng khắp trường, bảo vệ nhất định biết thầy ấy. Nghe nói chúng ta là học trò của thầy Lục, nói không chừng sẽ cho chúng ta đi vào."

Không ngờ, Triệu Thù quả thực rất may mắn. Nhân viên bảo vệ nghe nói bọn họ là học sinh của thầy Lục, chỉ làm đăng ký, rồi mở rộng cửa cho bọn họ đi vào.

Triệu Thù khoe khoang nói: "Thế nào, tớ đã nói tớ rất may mắn mà."

Bọn họ nhớ lại thời thanh xuân năm mười sáu tuổi, không nhanh không chậm đi về dãy phòng học.

"Thần Thần, cậu còn nhớ rõ ngày Tần Dữ chuyển đến đây không?"

"Tất nhiên là nhớ rõ."

Đó là ngày mà cả đời này cô không bao giờ quên.

Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, là trận tuyết lớn nhất của Giang Nam. Buổi trưa từ trong căn tin đi ra, bị quả cầu tuyết của Bành Tĩnh Dương ném trúng. Lúc Tần Dữ đi vào phòng học, cô đang phát bài thi Tiếng Anh. Lúc đó chỉ có hai người có bài viết không đạt, đó chính là Triệu Thù và Ân Hạo.

Tất cả chi tiết của ngày hôm đó, cô vẫn còn nhớ như in.

Bọn họ bước đến cửa phòng học của lớp 9, Triệu Thù chỉ vào lan can hành lang phía sau cửa lớp 10, nói: "Tớ nhớ là Tần Dữ cực kỳ thích nằm ở đó chơi game. Khiến cho không ít nữ sinh cứ kết thúc một tiết học là đi đến phòng giải khát tám chuyện, chỉ để được nhìn cậu ấy nhiều hơn."

Bồ Thần đột nhiên nhíu mày, cô nghĩ là mình nghe thấy ảo giác, vội vàng hỏi Triệu Thù: "Cậu có nghe thấy tiếng nhạc gì không? Hình như phát ra từ trong phòng học lớp mười của chúng ta."

Vừa nói, cô vừa dụi tai, lo lắng lỗ tai mình có vấn đề.

Triệu Thù giả vờ kinh ngạc: "A, tớ cũng có nghe thấy. Nhanh đi xem coi có người ở bên trong không. Nói không chừng có mấy bạn học giống như chúng ta, đến đây ôn lại kỷ niệm."

Bồ Thần không xoa tai nữa. Lúc nãy cô bị dọa cho giật mình, hóa ra không phải do thính giác của cô có vấn đề.

Hai người tăng nhanh bước chân.

Khi đến trước cửa lớp 10, Triệu Thù buông tay Bồ Thần ra, chạy về phía sau cửa phòng học.

Bồ Thần nhìn vào lớp học không vắng mặt một người nào, cả người đều choáng váng.

Nhạc nền là một bài hát cũ. Ban đầu lúc Ân Hạo bố trí phòng học thì lo lắng không biết dùng bài nhạc gì cho thích hợp. Cậu ấy gửi tin nhắn hỏi Trần Viễn Hề, nói cô ấy là con gái cho nên hiểu con gái thích loại âm nhạc gì.

Lúc đầu cậu ấy còn định dùng các ca khúc kinh điển.

Trần Viễn Hề gửi tin nhắn trả lời cho cậu ấy: Câu chuyện thời gian.

Cô ấy còn nói: Tôi chỉ nghe những bài xưa, không biết có bài hát mới  nào phù hợp hay không. Cảm thấy bài này hợp với khí chất của các anh. Lớp của các anh học đều học tốt như vậy mà.

Bồ Thần đứng trước cửa lớp, ngơ ngác nhìn vào lớp. Những gương mặt này không còn giống như trong ký ức nữa, nhưng lại quen thuộc như vậy.

Bảng đen báo tường ở phía sau có lẽ là mới viết xong ngày hôm nay. Trên đó viết nội dung: “Mãi mãi là lớp 10, Kỷ niệm 10 năm vui vẻ!” Bọn họ mặc đồng phục học sinh, tuổi trẻ và tủy ý.

Bảng đen phía trước mặt bọn họ chính là bọn họ của hiện tại. Nhưng Bồ Thần không để ý đến.

Chỗ ngồi vẫn như ngày mà Tần Dữ chuyển đến. Tần Dữ ngồi ở hàng từ thứ hai từ dưới lên, ngồi cùng bàn với Trình Cường, phía sau anh là Triệu Thù và Ân Hạo.

Mà chiếc bàn bên cạnh bục giảng vẫn còn ở đó. Bây giờ thầy Lục đang ngồi, trong tay còn ôm Đông Đông.

Đông Đông vẫy tay với cô, nhỏ giọng gọi cô: "Chị."

Tần Dữ nói với người bên cạnh mấy câu, sau đó đi nhanh về phía Bồ Thần.

Anh nắm tay cô nói: "Anh cũng giống như em vậy. Lúc đến lớp học cũng choáng váng, không ngờ hôm nay đều có mặt tất cả mọi người trong lớp học. Anh muốn tặng em một ngày kỉ niệm thật ý nghĩa, cho nên đã mời những bạn học trước đây thường xuất hiện trên bảng đen báo tường đến giúp đỡ, không nghĩ đến tất cả mọi người đều đến."

Anh dùng một tay khác nhẹ nhàng ôm lấy vai Bồ Thần, cảm ơn tất cả mọi người.

Ân Hạo đang ăn kẹo màu thiên chỉ hạc, cười nói: "Anh Dữ, cậu thật là khách khí, nhìn cái câu viết trên bảng đen kia đi, mãi mãi là lớp mười, chúng ta cho dù tốt nghiệp rồi cũng là người một nhà."

Những người khác cũng lên tiếng thúc giục Tần Dữ, nói anh nắm chặt cơ hội đi vào chủ đề chính, bọn họ vẫn đang chờ được ăn kẹo cưới.

Cho dù đầu óc Bồ Thần có chậm chạp đến đâu thì cô cũng biết ngày hôm nay Tần Dữ muốn làm gì. Cô không muốn Tần Dữ quỳ gối cầu hôn cô trước mặt nhiều người như vậy. Anh không cầu hôn cô cũng đồng ý cưới anh.

Cô nắm chặt tay anh, nhìn anh lắc lắc đầu.

Tần Dữ không nghe cô nói. Anh quỳ một gối, nhìn vào mắt cô, giọng nói dịu dàng hơn so với bình thường: "Anh vẫn muốn nói lại với em. Ngày đầu tiên anh chuyển đến đây, anh đã thích em, càng ngày càng thích em. Tần Dữ mãi mãi yêu Bồ Thần."

Anh âm thầm hít một hơi thật sâu: "Bé Thần, cưới anh nhé. Chúng ta trước tiên đi lĩnh chứng, không vội tổ chức hôn lễ. Chờ đến lúc em có thể nói chuyện, anh sẽ mời tất cả mọi người trong lớp chúng ta đến chứng kiến chính miệng em nói, em cũng thích anh. Bé Thần, chúng ta sẽ đợi được đến ngày đó. Tin tưởng anh. Lấy anh nhé."

Bồ Thần rơi nước mắt đầy mặt.

Tất nhiên cô tin anh, anh nói cái gì cô cũng tin.

Đông Đông nhìn thấy Bồ Thần khóc, lo lắng nói: "Chị ơi, chị đừng khóc. Chị không muốn gả thì nói với em, em giải quyết cho chị. Chị đừng khóc."

Mọi người đều bật cười.

Lục Bách Thanh cũng cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, nói cho cậu bé biết: "Chị gái là vì vui vẻ mới khóc, không phải là không đồng ý gả cho anh rể."

Bồ Thần lau nước mắt, dùng khẩu hình miệng nói với anh: "Em đồng ý."

Cô đưa tay trái ra cho anh.

Tần Dữ cẩn thận đeo nhẫn vào cho cô. Cô hoa mắt choáng váng, cái gì cũng không thấy rõ, trong đầu tất cả đều là bộ dạng anh dịu dàng với cô mười năm trước.

Lúc đó anh dịu dàng nói với cô từng câu, dịu dàng đưa hai túi búp bê lớn cho cô, dịu dàng mở túi bánh mì rất đẹp ra cho cô, dịu dàng hỏi cô phần thưởng là kẹo thiên chỉ hạc, rồi dịu dàng đặt cằm của anh lên cánh tay của cô, cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô.

Mười năm qua, anh thay đổi càng ngày càng thành thục có mị lực, nhưng mà tất cả đều không thay đổi. Anh vẫn cưng chiều cô, vẫn dành cho cô tình yêu giống như ban đầu.

(Hoàn chính văn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện