Đến phòng học, Bồ Thần mới chú ý tới quyển nhật ký tâm tình mình viết đã bị cô vô tình bỏ vào trong cặp sách, mang đến trường học.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cô giống như làm trộm mà vội vàng nhét vào trong cặp, dù sao quyển nhật ký nào cũng không thể bị Tần Dữ nhìn thấy được.
Tần Dữ đang xem tạp chí, không để ý đến hành động nhỏ của cô.
Hết giờ đọc bài buổi sáng, Bồ Thần thu bài tập tiếng Anh được giao lúc nghỉ lễ.
Tần Dữ tìm bài tập ra đưa cho cô.
Bồ Thần kinh ngạc với việc anh về Bắc Kinh mà còn có thể hoàn thành bài tập đúng hạn, cho dù anh thi tháng đứng nhất khối nhưng trong khoảng thời gian này, anh thường xuyên cắt xén bớt bài tập, có khi dứt khoát không làm, thầy cô xưa nay không quản anh.
Cô hỏi: [Làm xong hết bài tập rồi? Viết nhật ký tuần chưa?]
Tần Dữ nói: “Tớ chỉ làm bài tập tiếng Anh.”
Bồ Thần suy đoán nguyên nhân anh chỉ làm bài tập tiếng Anh: Nếu như anh không làm, chắc chắn Lục Bách Thanh sẽ tìm anh để gây sự.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Là như vậy không sai đâu.
Tần Dữ đùa với cô: “Cán sự môn, tớ chỉ làm bài tập tiếng Anh, vậy cậu có muốn thưởng cho tớ không?”
Bồ Thần gõ chữ xong thì đưa điện thoại đến trước mặt anh: [Cậu chỉ làm bài tập tiếng Anh thì nên đi tìm thầy Lục đòi thưởng, cậu xem thầy ấy có cho cậu hay không.]
Tần Dữ cười: “Cậu uy hiếp tớ à.”
Bồ Thần cũng cười, vẫn cứ không có cách nào thản nhiên đối mặt với anh được.
Cô không nhìn anh nữa, cầm bài tập tiếng Anh của hai người đi lên bục giảng.
Bởi vì tình huống đặc thù của cô, các bạn trong lớp đã quen nộp bài tập lên bục giảng, không cần cô thúc giục, đương nhiên là ngoại trừ Ân Hạo gặp khó khăn với bài tập về nhà.
Ân Hạo và Triệu Thù là hai học sinh duy nhất trong lớp thi tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn, cậu ta lại không bằng thái độ nghiêm túc của Triệu Thù.
Bồ Thần đi đến bục giảng sắp xếp lại bài tập, Ân Hạo đang vùi đầu múa bút thành văn mà chép đáp án.
Triệu Thù đúng lúc đến nộp bài tập tiếng Anh, cô ấy đánh một cái lên đầu Ân Hạo: “Ngày nghỉ ở nhà làm gì, không làm bài tập như lời dặn sao?”
Làm bạn cùng bàn cũ, đối với sự ‘bạo lực’ của Triệu Thù, từ trước đến nay Ân Hạo giận mà không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Lần trước cậu ta bị Triệu Thù đánh tơi bời là ngày đầu tiên Tần Dữ mới chuyển tới, Triệu Thù nói kiểu tóc của Tần Dữ không tệ, cậu ta nói có khi tóc của Tần Dữ đã được tiệm cắt tóc gội cắt sấy, bị Triệu Thù đánh cho một trận.
Từ lần chuyển chỗ ngồi trước, thầy Lục chuyển cậu ta đến bên cạnh bục giảng, Triệu Thù rất ít khi tìm cậu ta gây sự, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Triệu Thù chọt đầu cậu ta cảnh cáo: “Cậu tranh thủ thời gian viết đi, đừng làm chậm trễ Thần Thần của chúng ta thu bài tập.”
Ân Hạo chắp tay trước ngực xin Triệu Thù tha cho: “Cậu là ông lớn của tớ, được rồi chứ?”
Cậu ta nhìn về phía Bồ Thần, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Cán sự môn, thương lượng với cậu một việc, dù sao buổi sáng cũng không có tiết tiếng Anh, giữa buổi cậu lại nộp bài cho thầy Lục được không, châm chước cho tớ với, không phải tớ cố ý không làm, tớ để bài tập tiếng Anh trong hộc bàn quên mang về nhà. Cậu xem tớ nhỏ yếu đáng thương bất lực như vậy, giúp tớ với.”
Bồ Thần rất dễ nói chuyện, cô gật đầu: [Cậu nhanh làm đi.]
“Cảm ơn cậu cảm ơn cậu.” Ân Hạo vô cùng cảm kích.
Triệu Thù lại cầm sách bài tập chọc vào trán cậu ta: “Lần sau không được lấy cái cớ này nữa, sau này không cho phép làm khó Thần Thần của chúng ta.”
Cô ấy nộp bài tập rồi kéo Bồ Thần về chỗ ngồi: “Sau này kiểu không nghe lời như Ân Hạo, cậu giao cho tớ, cậu ta không nộp bài tập đúng hạn thì cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chính là được đằng chân lân đằng đầu, lần này cậu dung túng, lần sau cậu ta có thể sẽ bảo cậu để trưa rồi nộp cho thầy Lục.”
Bồ Thần: [Lần sau nghỉ lễ nữa, tớ nhắc nhở cậu ấy mang bài tập về nhà.]
Triệu Thù cười: “Cậu đó, chính là tính tình quá tốt.”
Ân Hạo nói lời giữ lời, rút ra thời gian bổ sung hết bài tập.
Giữa buổi, Bồ Thần ôm bài tập tiếng Anh đi đến văn phòng của Lục Bách Thanh, bước ra khỏi cửa trước của phòng học, cô theo bản năng xoay về phía đám nam sinh tụ tập trên hành lang tìm kiếm Tần Dữ.
Tần Dữ không ở cùng bọn họ, anh đứng bên cửa sổ cởi áo đồng phục, vừa mới kết thúc giờ giải lao đi lên đầu, anh ngại nóng nên cởi áo đồng phục, ném lên bàn mình từ cửa sổ.
Bồ Thần rời mắt rồi cất bước đi tới văn phòng. Những nữ sinh giống như cô, lợi dụng tất cả thời gian có thể dùng được để liếc trộm Tần Dữ không phải là số ít.
Bàn học của Tần Dữ gần sát cửa sổ, anh duỗi cánh tay dài qua cầm ly nước trên bàn, ly của Bồ Thần được đặt trong hộc bàn, cách cửa sổ một khoảng, anh nhón chân, nghiêng người ghé vào trên cửa sổ mới lấy được ly của cô.
Anh đã quen việc tiện thể lấy nước giúp cô khi đến phòng trà nước rót nước, nhưng mỗi lần Bồ Thần đi rót nước thì chưa bao giờ chủ động giúp anh, lúc nào cũng là anh nhắc nhở một câu.
Tần Dữ dùng một tay ôm hai ly nước, tay trái cầm điện thoại, giành giật từng giây chơi game thả lỏng đầu óc.
Các nữ sinh đi ngang qua bên cạnh anh đi một bước là quay đầu ba cái, anh xưa nay không chú ý đến.
Đột nhiên trước mắt tối đen, bả vai bị đau, Tần Dữ bị nam sinh chạy tới từ đối diện đâm vào lùi về sau hai bước, điện thoại suýt nữa không được cầm chắc mà rơi xuống đất.
“Anh Dữ, xin lỗi cậu nha, buổi trưa mời cậu uống nước!” Ân Hạo chẳng buồn dừng bước lại, tiếng nói vừa dứt, cậu ta đã chạy như điên vào trong phòng học.
Tần Dữ vừa đứng vững, trước mắt lại có một bóng dáng mặc áo thun trắng lóe lên, đuổi sát Ân Hạo không thả.
Ân Hạo nổi tiếng là thích chơi thích ầm ĩ, hai mươi tám lớp của khối 10, mỗi một lớp đều có người cậu ta quen biết đồng thời xưng anh gọi em.
Tần Dữ và Ân Hạo không được tính là quen thân, điều ăn ý duy nhất là ở trên sân bóng rổ lúc hai người phối hợp chơi bóng, nam sinh của các lớp khác không phải là đối thủ của lớp 10/10 bọn họ.
Nam sinh đuổi theo Ân Hạo cũng không phải là người của lớp bọn họ, vừa rồi lúc nghỉ giải lao Ân Hạo lại đi tới lớp dưới lầu ăn nói linh tinh, chọc tới người ta, người ta đuổi tới tận lớp.
Ân Hạo cho rằng quay về hang ổ của mình rồi thì có thể bình an vô sự, nào biết đối phương không buông tha, tấn công vào đại bản doanh của cậu ta.
Hai người vật lộn từ cửa sau đến cửa trước, chỗ ngồi ở lối đi lộn xộn hết lên, còn có một cái bàn bị hai người họ đụng nghiêng đi, sách vở trong cặp rơi lả tả trên mặt đất, Ân Hạo không cẩn thận đá trúng một quyển nhưng bản thân cậu ta không để ý.
“Ân Hạo đồ chó, lần sau cậu hù dọa tớ thêm lần nữa xem.”
Tiết học tiếp theo là môn Toán, Ân Hạo sợ thầy dạy Toán nhất, hiện tại cậu ta làm cho phòng học rối loạn, phải nhân lúc trước khi vào học mà nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.
Cậu ta đành phải nhận thua.
Ân Hạo kết thúc trận chơi đùa này bằng việc đồng ý mời đối phương ăn một tuần.
Nam sinh rời đi, Ân Hạo bò dậy từ hành lang, phủi bụi đất không nhìn thấy trên người.
Khóa kéo áo đồng phục bị hỏng, cậu ta cởi ra vò thành một cục rồi nhét vào hộc bàn, vừa xin lỗi các bạn học vừa nhặt sách rơi dưới đất.
Ân Hạo này tuy cái miệng hay nói linh tinh nhưng biết co biết giãn, sau khi nói vài lời xin thứ lỗi thì bạn cùng lớp không ai chấp nhặt với cậu ta, đều tự mình nhặt tài liệu và sách rơi dưới đất.
Lúc này Ân Hạo mới phát hiện ra cái bàn bị cậu ta đụng nghiêng đi là bàn học của Bồ Thần, cô không ở trong phòng học, ở hành lang bên ngoài cũng không có, hẳn là đã đưa bài tập đến văn học của thầy Lục.
Cậu ta chỉnh ngay ngắn lại bàn của Bồ Thần, nhặt sách ôn tập và vở ghi chép các môn rơi dưới bàn, bạn học ngồi phía trước Bồ Thần cũng hỗ trợ sắp xếp lại mấy quyển.
Bồ Thần vẫn chưa quay lại.
Ân Hạo kiểm tra kỹ lại một phen, xác định đồ của Bồ Thần không có gì hư hao, lúc này cậu ta mới an tâm quay về vị trí của mình.
Vặn một chai nước ra, cậu ta ngửa đầu uống “ừng ực” một hơi hết nửa chai, lúc cúi đầu thì nhìn thấy bên chân là một quyển nhật ký bằng da mềm nằm ở đó, bìa màu hoa anh đào, quầy quà vặt ở trường có bán, trong lớp có không ít nữ sinh mua về ghi chép bài, viết nhật ký.
Cậu ta xoay người nhặt lên, lật ra trang bìa trong, không có tên.
“Đây là sổ ghi chép của ai thế?” Ân Hạo quay người, huơ lấy quyển sổ giữa không trung.
“Cậu không thể nhìn tên sao!” Có người nhắc nhở cậu ta.
“Còn có tên à.”
Nói xong, Ân Hạo thuận tay lật hai trang, phát hiện ra không phải là vở ghi chép mà là nhật ký, cậu ta không nghĩ nhiều, tưởng là nhật ký tuần mà giáo viên Ngữ văn bảo viết mỗi tuần: “Tớ đọc vài câu nha, các cậu xem là của ai, nhanh chóng đến nhận.”
Ân Hạo trở tay đặt chai nước lên bàn, lật đến nhật ký của ngày gần đây, cậu ta cố ý hắng giọng một cái: “Không biết Tần Dữ đã quay lại chưa, đã ba ngày mình không nhìn thấy cậu ấy rồi. Buổi chiều đến chập tối ngày hôm nay, mình đã đi tới đi lui ngang qua tòa nhà của cậu ấy sáu lần, thử xem có vận may tình cờ gặp cậu ấy về từ sân bay hay không…”
Đọc đến đây, cậu ta cảm thấy không thích hợp.
Trong lớp là một trận ồn ào.
Không cần đoán, đây là nhật ký thầm mến của nữ sinh nào đó, vốn không phải là nhật ký tuần mà giáo viên Ngữ văn bảo viết.
Lúc này lớp trưởng đứng lên, ngăn Ân Hạo lại: “Được rồi, không được đọc nữa, cậu nhanh chóng cất đi cho tớ, sau này ai lấy quyển nhật ký từ chỗ cậu thì làm phiền cậu giữ bí mật giúp người ta, làm người đi, biết không?”
Ân Hạo tiếp lời lớp trưởng: “Lớp trưởng, cậu nói xem có phải là nhật ký thầm mến của cậu không? Cậu xem cậu hồi hộp kìa.”
Lớp trưởng là một nữ sinh, cô ấy lườm cậu ta một cái: “Là nhật ký của tớ đấy, thì sao?”
Dáng vẻ Ân Hạo cười đùa tí tửng: “Lớp trưởng, nếu như cậu yêu đương, thế thì tớ cũng yêu, tớ cũng muốn viết nhật ký thầm mến cho nữ sinh tớ thích xem.” Cậu ta tiện tay lật đến trang giữa:
[Lớp tụi mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.]
[Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình, văn phòng chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu như mình nói được thì tốt biết bao.]
Ân Hạo kích động, không giữ mồm giữ miệng nói: “Má ơi! Là Bồ Thần…” Nhật ký của cậu ấy.
Giọng nói im bặt đi.
Nói đến đây, cậu ta ý thức được mình lỡ lời.
Mọi người cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này, Bồ Thần từ văn phòng trở về.
Trong phòng học nhất thời lặng ngắt như tờ, im ắng lại quỷ dị.
Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về phía cô, trong vô số ánh mắt có sự quan sát, tìm tòi nghiên cứu, nhiều hơn nữa chính là đồng cảm.
Bồ Thần hoảng hốt chưa bao giờ có, trực giác cảm thấy đã xảy ra chuyện xấu hổ gì đó mà cô không biết.
Nhưng nhất thời không có manh mối.
Cô nhìn về phía chỗ ngồi của Tần Dữ, trống không, anh không ở lớp học.
Bần Thần không bắt được chút cảm giác an toàn nào, nếu anh ở đây thì tốt rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bồ Thần sợ hãi đi về chỗ, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, lúc này cô phát hiện ra trên bàn hơi lộn xộn, vài quyển sách vốn ở trong cặp thế mà lại xuất hiện trên bàn.
Còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Tần Dữ và Triệu Thù trò chuyện đi vào từ cửa trước, nhân vật chính của câu chuyện nhanh chóng đổi thành hai người bọn họ.
Trong mắt mọi người, Tần Dữ thích Triệu Thù, từ sau lần thi tháng được đầu tiên là đã bắt đầu theo đuổi Triệu Thù, liên tục hơn một tháng mua cơm cho Triệu Thù, chuyện này cũng chưa tính, lại kêu Bồ Thần ngồi cùng bàn với mình giúp đỡ.
Kết quả là Bồ Thần thầm mến Tần Dữ.
Một người là nam sinh mình thích, một người là người bạn duy nhất trong lớp của mình, mỗi ngày Bồ Thần giúp đỡ người mình thích theo đuổi người chị em của mình, chuyện này đau lòng tới mức nào.
Chuyện thương tâm nhất chính là, hiện tại đã bị mọi người biết được.
Triệu Thù cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, mà Ân Hạo ngồi bên cạnh bục giảng lại có dáng vẻ ảo não vì đã làm việc thẹn với lòng, cô ấy gõ gõ mặt bàn cậu ta, hỏi: “Này, làm sao vậy?”
Quyển nhật ký còn ở trong tay của Ân Hạo, cậu ta giống như đang cầm một củ khoai bỏng tay, cầm không được mà ném cũng không xong.
“Rốt cuộc là làm sao?” Triệu Thù không có kiên nhẫn.
Việc đã đến nước này, giấu giếm cũng không gạt được, ngoại trừ mấy người trong cuộc là bọn họ thì trong lớp gần như đều biết việc này, Ân Hạo quyết tâm bèn ăn ngay nói thật: “Tớ không cẩn thận đọc nhật ký thầm mến của Bồ Thần.”
“Đùng!”
Bồ Thần nghe thấy tiếng lòng tự ái của mình rơi vỡ đầy đất.
Tiếp đó là huyết dịch khắp người chảy ngược xông lên đầu, cô nhất thời không có cách nào suy nghĩ được.
Trong một phút chốc, trước mắt tối đen, cô không nhìn thấy gì cả.
Hai tay của Bồ Thần ở trong hộc bàn gắt gao nắm lấy quai đeo ba lô, sự xấu hổ và khó xử nhanh chóng từ đáy lòng chạy khắp toàn thân.
Cô nhìn thẳng vào quyển nhật ký bình thường hơn cả bình thường trong tay Ân Hạo, rõ ràng là cô để trong cặp, không ai lại vô cớ lục đồ của cô, vì sao cô đến văn phòng một chuyến, quay lại thì đã biến thành như vậy?
Hiện tại tất cả mọi người đang nhìn cô, trên mặt cô nóng rát, so với việc để cho người ta tát ngay trước mặt mọi người thì còn đau hơn.
Bồ Thần dùng sức bóp lấy tay mình, chỉ có cảm giác đau đớn như bị xát muối mới khiến cô cảm thấy bây giờ mình đang sống.
Cô không dám nhìn Tần Dữ, xấu hổ vô cùng.
Sau khi anh biết cô thích anh thì sẽ nhìn cô như thế nào? Cô không dám nghĩ đến.
Cô sợ nhìn thấy sự xem thường toát ra từ trong ánh mắt anh, dù chỉ là một chút ghét bỏ, cô cũng sẽ không chịu được.
Trong đầu Bồ Thần rối loạn, trên đùi không có một chút sức lực nào, cô quên đứng dậy đi lấy lại nhật ký của mình, chỉ ngơ ngác ngồi đó, muốn hoàn toàn biến mất.
Ân Hạo thấy Bồ Thần buồn bã như vậy, cậu ta lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tự trách muốn chết, thật sự sợ một màn ngày hôm nay của cậu ta sẽ khiến cho Bồ Thần nghĩ quẩn. Cậu ta vội vàng nhìn về phía Tần Dữ: “Anh Dữ, việc này đều tại tớ, lúc tớ và người ta đánh nhau đã không cẩn thận đụng phải bàn của Bồ Thần, quyển nhật ký này hẳn là bị tớ đá trúng, lúc ấy tớ không chú ý tới, không biết là nhật ký của Bồ Thần. Cậu coi như không biết Bồ Thần thầm mến cậu, được không? Tớ… cậu đừng trách cậu ấy, cậu có gì thì cứ nhằm vào tớ.”
“Cậu nói gì?!” Không phải Bồ Thần thầm mến Bành Tĩnh Dương sao?
Bởi vì Tần Dữ không dám tin nên lúc nói chuyện, giọng nói không khỏi lên cao.
Ân Hạo không rõ vì sao Tần Dữ có phản ứng lớn như thế, ham muốn sống sót khiến cậu ta nói năng lộn xộn: “Anh hai, anh hai, chúng ta có gì thì từ từ nói, người ta chỉ là thầm mến cậu, không có thổ lộ với cậu, cũng chưa làm gì cậu, cậu đừng tức giận, tất cả mọi người của lớp chúng ta đều thích Bồ Thần, cậu ấy tốt như vậy, cậu đừng so sánh cậu ấy với những nữ sinh khác thầm mến cậu, cậu ấy… cậu ấy…”
‘Cậu ấy’ hồi lâu, nửa chữ cũng không nặn ra được.
Ân Hạo lật quyển nhật ký đến tờ cuối cùng, làm ra sự cứu vãn cuối cùng: “Cậu tự xem đi, cậu không biết tụi tớ hâm mộ cậu thế nào đâu, thật đó. Cậu tuyệt đối đừng làm lơ cậu ấy, cầu xin cậu.”
Quyển nhật ký màu hoa anh đào kia vào trong tay Tần Dữ, anh nhận ra được chữ viết thanh tú của Bồ Thần.
Tần Dữ lại nhìn Bồ Thần, cô cúi đầu, phảng phất như ngăn cách với thế giới, trơ trọi không nơi nương tựa.
Anh cầm quyển nhật ký nhanh chân đi về phía chỗ ngồi hàng thứ năm, đứng trước bàn học của Bồ Thần.
Từ đầu đến cuối Bồ Thần đều không ngẩng đầu, nhưng cô biết là anh, trong khóe mắt có vệt màu đen của áo thun, xung quanh là hơi thở trên người anh không giống với người khác.
Cô không biết nên làm sao để đối mặt với anh.
Thế giới chỉ có anh tồn tại trong lòng cô sụp đổ rồi.
Tần Dữ cẩn thận đặt quyển nhật ký lên bàn của cô, anh chỉ xem trang cuối cùng, không lật xem trước đó, về phần cô thầm mến anh từ lúc nào, anh cũng không biết.
Anh cụp mắt nhìn Bồ Thần, chỉ thấy đỉnh đầu của cô, anh dịu dàng nói: “Ngày đầu tiên chuyển đến là tớ đã thích cậu rồi, cậu thì sao?”
Phòng học càng yên tĩnh hơn trước đó, từng người một trợn mắt há mồm, ngay cả Triệu Thù cũng thế.
Bồ Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào trong mắt anh.
Những lời sau đó của Tần Dữ đã tỏ rõ tâm ý, vừa cố ý nói cho những người khác trong lớp nghe: “Vì để cùng ăn cơm với cậu, tớ còn phải kéo theo Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương. Muốn cậu mang bữa sáng cho tớ, tớ đã thi lấy hạng nhất, ghi chép các môn mà tớ cho cậu mượn xem là do tớ đặc biệt sửa sang lại vì cậu dựa theo những chỗ cậu yếu, tớ hoàn toàn không cần những cái đó. Cậu muốn cố gắng học tập, bây giờ tớ mới nghiêm túc như vậy, bởi vì không nghiêm túc thì không có cách nào giảng bài cho cậu được.”
Nói xong, anh cúi người tới gần cô, dùng giọng nói chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: “Trước kia cậu ngày ngày nhắc đến Bành Tĩnh Dương với tớ, tớ cho rằng người cậu thầm mến là cậu ấy.”
Bồ Thần lắc đầu liên tục, muốn nói cho anh biết là không phải.
Làm sao cô có thể thích Bành Tĩnh Dương chứ.
Tần Dữ nói: “Tớ biết rồi, không phải cậu ấy.”
Chuông vào học vang lên, tất cả mọi người mới hoàn hồn.
Tần Dữ lách vào chỗ ngồi bên trong từ sau lưng Bồ Thần, anh nói xin lỗi cô: “Tớ xin lỗi, tớ không nên đến phòng trà nước lấy nước, nếu như tớ ở phòng học thì sẽ không như vậy, cậu vừa đi vào là có thể tìm được tớ.”
Trước đó lúc cảm thấy ánh mắt mọi người không đúng, cô đúng là đã theo bản năng đi tìm anh.
Nước mắt mà Bồ Thần vẫn cố nén “tách” một cái chảy xuống, tủi thân không nói nên lời, sự tủi thân này không là do anh mang đến, nghe những lời đó của anh, cô không kiểm soát được nước mắt của mình.
Tần Dữ nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, thấp giọng dỗ dành cô: “Không khóc nữa, được không?”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cô giống như làm trộm mà vội vàng nhét vào trong cặp, dù sao quyển nhật ký nào cũng không thể bị Tần Dữ nhìn thấy được.
Tần Dữ đang xem tạp chí, không để ý đến hành động nhỏ của cô.
Hết giờ đọc bài buổi sáng, Bồ Thần thu bài tập tiếng Anh được giao lúc nghỉ lễ.
Tần Dữ tìm bài tập ra đưa cho cô.
Bồ Thần kinh ngạc với việc anh về Bắc Kinh mà còn có thể hoàn thành bài tập đúng hạn, cho dù anh thi tháng đứng nhất khối nhưng trong khoảng thời gian này, anh thường xuyên cắt xén bớt bài tập, có khi dứt khoát không làm, thầy cô xưa nay không quản anh.
Cô hỏi: [Làm xong hết bài tập rồi? Viết nhật ký tuần chưa?]
Tần Dữ nói: “Tớ chỉ làm bài tập tiếng Anh.”
Bồ Thần suy đoán nguyên nhân anh chỉ làm bài tập tiếng Anh: Nếu như anh không làm, chắc chắn Lục Bách Thanh sẽ tìm anh để gây sự.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Là như vậy không sai đâu.
Tần Dữ đùa với cô: “Cán sự môn, tớ chỉ làm bài tập tiếng Anh, vậy cậu có muốn thưởng cho tớ không?”
Bồ Thần gõ chữ xong thì đưa điện thoại đến trước mặt anh: [Cậu chỉ làm bài tập tiếng Anh thì nên đi tìm thầy Lục đòi thưởng, cậu xem thầy ấy có cho cậu hay không.]
Tần Dữ cười: “Cậu uy hiếp tớ à.”
Bồ Thần cũng cười, vẫn cứ không có cách nào thản nhiên đối mặt với anh được.
Cô không nhìn anh nữa, cầm bài tập tiếng Anh của hai người đi lên bục giảng.
Bởi vì tình huống đặc thù của cô, các bạn trong lớp đã quen nộp bài tập lên bục giảng, không cần cô thúc giục, đương nhiên là ngoại trừ Ân Hạo gặp khó khăn với bài tập về nhà.
Ân Hạo và Triệu Thù là hai học sinh duy nhất trong lớp thi tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn, cậu ta lại không bằng thái độ nghiêm túc của Triệu Thù.
Bồ Thần đi đến bục giảng sắp xếp lại bài tập, Ân Hạo đang vùi đầu múa bút thành văn mà chép đáp án.
Triệu Thù đúng lúc đến nộp bài tập tiếng Anh, cô ấy đánh một cái lên đầu Ân Hạo: “Ngày nghỉ ở nhà làm gì, không làm bài tập như lời dặn sao?”
Làm bạn cùng bàn cũ, đối với sự ‘bạo lực’ của Triệu Thù, từ trước đến nay Ân Hạo giận mà không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Lần trước cậu ta bị Triệu Thù đánh tơi bời là ngày đầu tiên Tần Dữ mới chuyển tới, Triệu Thù nói kiểu tóc của Tần Dữ không tệ, cậu ta nói có khi tóc của Tần Dữ đã được tiệm cắt tóc gội cắt sấy, bị Triệu Thù đánh cho một trận.
Từ lần chuyển chỗ ngồi trước, thầy Lục chuyển cậu ta đến bên cạnh bục giảng, Triệu Thù rất ít khi tìm cậu ta gây sự, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Triệu Thù chọt đầu cậu ta cảnh cáo: “Cậu tranh thủ thời gian viết đi, đừng làm chậm trễ Thần Thần của chúng ta thu bài tập.”
Ân Hạo chắp tay trước ngực xin Triệu Thù tha cho: “Cậu là ông lớn của tớ, được rồi chứ?”
Cậu ta nhìn về phía Bồ Thần, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Cán sự môn, thương lượng với cậu một việc, dù sao buổi sáng cũng không có tiết tiếng Anh, giữa buổi cậu lại nộp bài cho thầy Lục được không, châm chước cho tớ với, không phải tớ cố ý không làm, tớ để bài tập tiếng Anh trong hộc bàn quên mang về nhà. Cậu xem tớ nhỏ yếu đáng thương bất lực như vậy, giúp tớ với.”
Bồ Thần rất dễ nói chuyện, cô gật đầu: [Cậu nhanh làm đi.]
“Cảm ơn cậu cảm ơn cậu.” Ân Hạo vô cùng cảm kích.
Triệu Thù lại cầm sách bài tập chọc vào trán cậu ta: “Lần sau không được lấy cái cớ này nữa, sau này không cho phép làm khó Thần Thần của chúng ta.”
Cô ấy nộp bài tập rồi kéo Bồ Thần về chỗ ngồi: “Sau này kiểu không nghe lời như Ân Hạo, cậu giao cho tớ, cậu ta không nộp bài tập đúng hạn thì cậu đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chính là được đằng chân lân đằng đầu, lần này cậu dung túng, lần sau cậu ta có thể sẽ bảo cậu để trưa rồi nộp cho thầy Lục.”
Bồ Thần: [Lần sau nghỉ lễ nữa, tớ nhắc nhở cậu ấy mang bài tập về nhà.]
Triệu Thù cười: “Cậu đó, chính là tính tình quá tốt.”
Ân Hạo nói lời giữ lời, rút ra thời gian bổ sung hết bài tập.
Giữa buổi, Bồ Thần ôm bài tập tiếng Anh đi đến văn phòng của Lục Bách Thanh, bước ra khỏi cửa trước của phòng học, cô theo bản năng xoay về phía đám nam sinh tụ tập trên hành lang tìm kiếm Tần Dữ.
Tần Dữ không ở cùng bọn họ, anh đứng bên cửa sổ cởi áo đồng phục, vừa mới kết thúc giờ giải lao đi lên đầu, anh ngại nóng nên cởi áo đồng phục, ném lên bàn mình từ cửa sổ.
Bồ Thần rời mắt rồi cất bước đi tới văn phòng. Những nữ sinh giống như cô, lợi dụng tất cả thời gian có thể dùng được để liếc trộm Tần Dữ không phải là số ít.
Bàn học của Tần Dữ gần sát cửa sổ, anh duỗi cánh tay dài qua cầm ly nước trên bàn, ly của Bồ Thần được đặt trong hộc bàn, cách cửa sổ một khoảng, anh nhón chân, nghiêng người ghé vào trên cửa sổ mới lấy được ly của cô.
Anh đã quen việc tiện thể lấy nước giúp cô khi đến phòng trà nước rót nước, nhưng mỗi lần Bồ Thần đi rót nước thì chưa bao giờ chủ động giúp anh, lúc nào cũng là anh nhắc nhở một câu.
Tần Dữ dùng một tay ôm hai ly nước, tay trái cầm điện thoại, giành giật từng giây chơi game thả lỏng đầu óc.
Các nữ sinh đi ngang qua bên cạnh anh đi một bước là quay đầu ba cái, anh xưa nay không chú ý đến.
Đột nhiên trước mắt tối đen, bả vai bị đau, Tần Dữ bị nam sinh chạy tới từ đối diện đâm vào lùi về sau hai bước, điện thoại suýt nữa không được cầm chắc mà rơi xuống đất.
“Anh Dữ, xin lỗi cậu nha, buổi trưa mời cậu uống nước!” Ân Hạo chẳng buồn dừng bước lại, tiếng nói vừa dứt, cậu ta đã chạy như điên vào trong phòng học.
Tần Dữ vừa đứng vững, trước mắt lại có một bóng dáng mặc áo thun trắng lóe lên, đuổi sát Ân Hạo không thả.
Ân Hạo nổi tiếng là thích chơi thích ầm ĩ, hai mươi tám lớp của khối 10, mỗi một lớp đều có người cậu ta quen biết đồng thời xưng anh gọi em.
Tần Dữ và Ân Hạo không được tính là quen thân, điều ăn ý duy nhất là ở trên sân bóng rổ lúc hai người phối hợp chơi bóng, nam sinh của các lớp khác không phải là đối thủ của lớp 10/10 bọn họ.
Nam sinh đuổi theo Ân Hạo cũng không phải là người của lớp bọn họ, vừa rồi lúc nghỉ giải lao Ân Hạo lại đi tới lớp dưới lầu ăn nói linh tinh, chọc tới người ta, người ta đuổi tới tận lớp.
Ân Hạo cho rằng quay về hang ổ của mình rồi thì có thể bình an vô sự, nào biết đối phương không buông tha, tấn công vào đại bản doanh của cậu ta.
Hai người vật lộn từ cửa sau đến cửa trước, chỗ ngồi ở lối đi lộn xộn hết lên, còn có một cái bàn bị hai người họ đụng nghiêng đi, sách vở trong cặp rơi lả tả trên mặt đất, Ân Hạo không cẩn thận đá trúng một quyển nhưng bản thân cậu ta không để ý.
“Ân Hạo đồ chó, lần sau cậu hù dọa tớ thêm lần nữa xem.”
Tiết học tiếp theo là môn Toán, Ân Hạo sợ thầy dạy Toán nhất, hiện tại cậu ta làm cho phòng học rối loạn, phải nhân lúc trước khi vào học mà nhanh chóng thu dọn tàn cuộc.
Cậu ta đành phải nhận thua.
Ân Hạo kết thúc trận chơi đùa này bằng việc đồng ý mời đối phương ăn một tuần.
Nam sinh rời đi, Ân Hạo bò dậy từ hành lang, phủi bụi đất không nhìn thấy trên người.
Khóa kéo áo đồng phục bị hỏng, cậu ta cởi ra vò thành một cục rồi nhét vào hộc bàn, vừa xin lỗi các bạn học vừa nhặt sách rơi dưới đất.
Ân Hạo này tuy cái miệng hay nói linh tinh nhưng biết co biết giãn, sau khi nói vài lời xin thứ lỗi thì bạn cùng lớp không ai chấp nhặt với cậu ta, đều tự mình nhặt tài liệu và sách rơi dưới đất.
Lúc này Ân Hạo mới phát hiện ra cái bàn bị cậu ta đụng nghiêng đi là bàn học của Bồ Thần, cô không ở trong phòng học, ở hành lang bên ngoài cũng không có, hẳn là đã đưa bài tập đến văn học của thầy Lục.
Cậu ta chỉnh ngay ngắn lại bàn của Bồ Thần, nhặt sách ôn tập và vở ghi chép các môn rơi dưới bàn, bạn học ngồi phía trước Bồ Thần cũng hỗ trợ sắp xếp lại mấy quyển.
Bồ Thần vẫn chưa quay lại.
Ân Hạo kiểm tra kỹ lại một phen, xác định đồ của Bồ Thần không có gì hư hao, lúc này cậu ta mới an tâm quay về vị trí của mình.
Vặn một chai nước ra, cậu ta ngửa đầu uống “ừng ực” một hơi hết nửa chai, lúc cúi đầu thì nhìn thấy bên chân là một quyển nhật ký bằng da mềm nằm ở đó, bìa màu hoa anh đào, quầy quà vặt ở trường có bán, trong lớp có không ít nữ sinh mua về ghi chép bài, viết nhật ký.
Cậu ta xoay người nhặt lên, lật ra trang bìa trong, không có tên.
“Đây là sổ ghi chép của ai thế?” Ân Hạo quay người, huơ lấy quyển sổ giữa không trung.
“Cậu không thể nhìn tên sao!” Có người nhắc nhở cậu ta.
“Còn có tên à.”
Nói xong, Ân Hạo thuận tay lật hai trang, phát hiện ra không phải là vở ghi chép mà là nhật ký, cậu ta không nghĩ nhiều, tưởng là nhật ký tuần mà giáo viên Ngữ văn bảo viết mỗi tuần: “Tớ đọc vài câu nha, các cậu xem là của ai, nhanh chóng đến nhận.”
Ân Hạo trở tay đặt chai nước lên bàn, lật đến nhật ký của ngày gần đây, cậu ta cố ý hắng giọng một cái: “Không biết Tần Dữ đã quay lại chưa, đã ba ngày mình không nhìn thấy cậu ấy rồi. Buổi chiều đến chập tối ngày hôm nay, mình đã đi tới đi lui ngang qua tòa nhà của cậu ấy sáu lần, thử xem có vận may tình cờ gặp cậu ấy về từ sân bay hay không…”
Đọc đến đây, cậu ta cảm thấy không thích hợp.
Trong lớp là một trận ồn ào.
Không cần đoán, đây là nhật ký thầm mến của nữ sinh nào đó, vốn không phải là nhật ký tuần mà giáo viên Ngữ văn bảo viết.
Lúc này lớp trưởng đứng lên, ngăn Ân Hạo lại: “Được rồi, không được đọc nữa, cậu nhanh chóng cất đi cho tớ, sau này ai lấy quyển nhật ký từ chỗ cậu thì làm phiền cậu giữ bí mật giúp người ta, làm người đi, biết không?”
Ân Hạo tiếp lời lớp trưởng: “Lớp trưởng, cậu nói xem có phải là nhật ký thầm mến của cậu không? Cậu xem cậu hồi hộp kìa.”
Lớp trưởng là một nữ sinh, cô ấy lườm cậu ta một cái: “Là nhật ký của tớ đấy, thì sao?”
Dáng vẻ Ân Hạo cười đùa tí tửng: “Lớp trưởng, nếu như cậu yêu đương, thế thì tớ cũng yêu, tớ cũng muốn viết nhật ký thầm mến cho nữ sinh tớ thích xem.” Cậu ta tiện tay lật đến trang giữa:
[Lớp tụi mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.]
[Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình, văn phòng chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu như mình nói được thì tốt biết bao.]
Ân Hạo kích động, không giữ mồm giữ miệng nói: “Má ơi! Là Bồ Thần…” Nhật ký của cậu ấy.
Giọng nói im bặt đi.
Nói đến đây, cậu ta ý thức được mình lỡ lời.
Mọi người cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này, Bồ Thần từ văn phòng trở về.
Trong phòng học nhất thời lặng ngắt như tờ, im ắng lại quỷ dị.
Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về phía cô, trong vô số ánh mắt có sự quan sát, tìm tòi nghiên cứu, nhiều hơn nữa chính là đồng cảm.
Bồ Thần hoảng hốt chưa bao giờ có, trực giác cảm thấy đã xảy ra chuyện xấu hổ gì đó mà cô không biết.
Nhưng nhất thời không có manh mối.
Cô nhìn về phía chỗ ngồi của Tần Dữ, trống không, anh không ở lớp học.
Bần Thần không bắt được chút cảm giác an toàn nào, nếu anh ở đây thì tốt rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bồ Thần sợ hãi đi về chỗ, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, lúc này cô phát hiện ra trên bàn hơi lộn xộn, vài quyển sách vốn ở trong cặp thế mà lại xuất hiện trên bàn.
Còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Tần Dữ và Triệu Thù trò chuyện đi vào từ cửa trước, nhân vật chính của câu chuyện nhanh chóng đổi thành hai người bọn họ.
Trong mắt mọi người, Tần Dữ thích Triệu Thù, từ sau lần thi tháng được đầu tiên là đã bắt đầu theo đuổi Triệu Thù, liên tục hơn một tháng mua cơm cho Triệu Thù, chuyện này cũng chưa tính, lại kêu Bồ Thần ngồi cùng bàn với mình giúp đỡ.
Kết quả là Bồ Thần thầm mến Tần Dữ.
Một người là nam sinh mình thích, một người là người bạn duy nhất trong lớp của mình, mỗi ngày Bồ Thần giúp đỡ người mình thích theo đuổi người chị em của mình, chuyện này đau lòng tới mức nào.
Chuyện thương tâm nhất chính là, hiện tại đã bị mọi người biết được.
Triệu Thù cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, mà Ân Hạo ngồi bên cạnh bục giảng lại có dáng vẻ ảo não vì đã làm việc thẹn với lòng, cô ấy gõ gõ mặt bàn cậu ta, hỏi: “Này, làm sao vậy?”
Quyển nhật ký còn ở trong tay của Ân Hạo, cậu ta giống như đang cầm một củ khoai bỏng tay, cầm không được mà ném cũng không xong.
“Rốt cuộc là làm sao?” Triệu Thù không có kiên nhẫn.
Việc đã đến nước này, giấu giếm cũng không gạt được, ngoại trừ mấy người trong cuộc là bọn họ thì trong lớp gần như đều biết việc này, Ân Hạo quyết tâm bèn ăn ngay nói thật: “Tớ không cẩn thận đọc nhật ký thầm mến của Bồ Thần.”
“Đùng!”
Bồ Thần nghe thấy tiếng lòng tự ái của mình rơi vỡ đầy đất.
Tiếp đó là huyết dịch khắp người chảy ngược xông lên đầu, cô nhất thời không có cách nào suy nghĩ được.
Trong một phút chốc, trước mắt tối đen, cô không nhìn thấy gì cả.
Hai tay của Bồ Thần ở trong hộc bàn gắt gao nắm lấy quai đeo ba lô, sự xấu hổ và khó xử nhanh chóng từ đáy lòng chạy khắp toàn thân.
Cô nhìn thẳng vào quyển nhật ký bình thường hơn cả bình thường trong tay Ân Hạo, rõ ràng là cô để trong cặp, không ai lại vô cớ lục đồ của cô, vì sao cô đến văn phòng một chuyến, quay lại thì đã biến thành như vậy?
Hiện tại tất cả mọi người đang nhìn cô, trên mặt cô nóng rát, so với việc để cho người ta tát ngay trước mặt mọi người thì còn đau hơn.
Bồ Thần dùng sức bóp lấy tay mình, chỉ có cảm giác đau đớn như bị xát muối mới khiến cô cảm thấy bây giờ mình đang sống.
Cô không dám nhìn Tần Dữ, xấu hổ vô cùng.
Sau khi anh biết cô thích anh thì sẽ nhìn cô như thế nào? Cô không dám nghĩ đến.
Cô sợ nhìn thấy sự xem thường toát ra từ trong ánh mắt anh, dù chỉ là một chút ghét bỏ, cô cũng sẽ không chịu được.
Trong đầu Bồ Thần rối loạn, trên đùi không có một chút sức lực nào, cô quên đứng dậy đi lấy lại nhật ký của mình, chỉ ngơ ngác ngồi đó, muốn hoàn toàn biến mất.
Ân Hạo thấy Bồ Thần buồn bã như vậy, cậu ta lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tự trách muốn chết, thật sự sợ một màn ngày hôm nay của cậu ta sẽ khiến cho Bồ Thần nghĩ quẩn. Cậu ta vội vàng nhìn về phía Tần Dữ: “Anh Dữ, việc này đều tại tớ, lúc tớ và người ta đánh nhau đã không cẩn thận đụng phải bàn của Bồ Thần, quyển nhật ký này hẳn là bị tớ đá trúng, lúc ấy tớ không chú ý tới, không biết là nhật ký của Bồ Thần. Cậu coi như không biết Bồ Thần thầm mến cậu, được không? Tớ… cậu đừng trách cậu ấy, cậu có gì thì cứ nhằm vào tớ.”
“Cậu nói gì?!” Không phải Bồ Thần thầm mến Bành Tĩnh Dương sao?
Bởi vì Tần Dữ không dám tin nên lúc nói chuyện, giọng nói không khỏi lên cao.
Ân Hạo không rõ vì sao Tần Dữ có phản ứng lớn như thế, ham muốn sống sót khiến cậu ta nói năng lộn xộn: “Anh hai, anh hai, chúng ta có gì thì từ từ nói, người ta chỉ là thầm mến cậu, không có thổ lộ với cậu, cũng chưa làm gì cậu, cậu đừng tức giận, tất cả mọi người của lớp chúng ta đều thích Bồ Thần, cậu ấy tốt như vậy, cậu đừng so sánh cậu ấy với những nữ sinh khác thầm mến cậu, cậu ấy… cậu ấy…”
‘Cậu ấy’ hồi lâu, nửa chữ cũng không nặn ra được.
Ân Hạo lật quyển nhật ký đến tờ cuối cùng, làm ra sự cứu vãn cuối cùng: “Cậu tự xem đi, cậu không biết tụi tớ hâm mộ cậu thế nào đâu, thật đó. Cậu tuyệt đối đừng làm lơ cậu ấy, cầu xin cậu.”
Quyển nhật ký màu hoa anh đào kia vào trong tay Tần Dữ, anh nhận ra được chữ viết thanh tú của Bồ Thần.
Tần Dữ lại nhìn Bồ Thần, cô cúi đầu, phảng phất như ngăn cách với thế giới, trơ trọi không nơi nương tựa.
Anh cầm quyển nhật ký nhanh chân đi về phía chỗ ngồi hàng thứ năm, đứng trước bàn học của Bồ Thần.
Từ đầu đến cuối Bồ Thần đều không ngẩng đầu, nhưng cô biết là anh, trong khóe mắt có vệt màu đen của áo thun, xung quanh là hơi thở trên người anh không giống với người khác.
Cô không biết nên làm sao để đối mặt với anh.
Thế giới chỉ có anh tồn tại trong lòng cô sụp đổ rồi.
Tần Dữ cẩn thận đặt quyển nhật ký lên bàn của cô, anh chỉ xem trang cuối cùng, không lật xem trước đó, về phần cô thầm mến anh từ lúc nào, anh cũng không biết.
Anh cụp mắt nhìn Bồ Thần, chỉ thấy đỉnh đầu của cô, anh dịu dàng nói: “Ngày đầu tiên chuyển đến là tớ đã thích cậu rồi, cậu thì sao?”
Phòng học càng yên tĩnh hơn trước đó, từng người một trợn mắt há mồm, ngay cả Triệu Thù cũng thế.
Bồ Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào trong mắt anh.
Những lời sau đó của Tần Dữ đã tỏ rõ tâm ý, vừa cố ý nói cho những người khác trong lớp nghe: “Vì để cùng ăn cơm với cậu, tớ còn phải kéo theo Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương. Muốn cậu mang bữa sáng cho tớ, tớ đã thi lấy hạng nhất, ghi chép các môn mà tớ cho cậu mượn xem là do tớ đặc biệt sửa sang lại vì cậu dựa theo những chỗ cậu yếu, tớ hoàn toàn không cần những cái đó. Cậu muốn cố gắng học tập, bây giờ tớ mới nghiêm túc như vậy, bởi vì không nghiêm túc thì không có cách nào giảng bài cho cậu được.”
Nói xong, anh cúi người tới gần cô, dùng giọng nói chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: “Trước kia cậu ngày ngày nhắc đến Bành Tĩnh Dương với tớ, tớ cho rằng người cậu thầm mến là cậu ấy.”
Bồ Thần lắc đầu liên tục, muốn nói cho anh biết là không phải.
Làm sao cô có thể thích Bành Tĩnh Dương chứ.
Tần Dữ nói: “Tớ biết rồi, không phải cậu ấy.”
Chuông vào học vang lên, tất cả mọi người mới hoàn hồn.
Tần Dữ lách vào chỗ ngồi bên trong từ sau lưng Bồ Thần, anh nói xin lỗi cô: “Tớ xin lỗi, tớ không nên đến phòng trà nước lấy nước, nếu như tớ ở phòng học thì sẽ không như vậy, cậu vừa đi vào là có thể tìm được tớ.”
Trước đó lúc cảm thấy ánh mắt mọi người không đúng, cô đúng là đã theo bản năng đi tìm anh.
Nước mắt mà Bồ Thần vẫn cố nén “tách” một cái chảy xuống, tủi thân không nói nên lời, sự tủi thân này không là do anh mang đến, nghe những lời đó của anh, cô không kiểm soát được nước mắt của mình.
Tần Dữ nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, thấp giọng dỗ dành cô: “Không khóc nữa, được không?”
Danh sách chương