Vừa rồi trên đường đến trung tâm thương mại Bành Tĩnh Dương thử ngẫm nghĩ, suy đoán vì sao Tần Dữ gọi hai nữ sinh này đến, kết hợp với lần trước Tần Dữ ăn tôm trong khay cơm của Bồ Thần, mỗi lần đến nhà ăn chỉ cần nhìn thấy Bồ Thần thì Tần Dữ sẽ luôn gọi Bồ Thần đến ngồi cùng bàn với bọn họ, còn không ngại phiền phức giải đề Toán cho Bồ Thần, mặc dù đều mượn danh nghĩa của cậu.
Cậu có lý do nghi ngờ, dường như Tần Dữ có cảm tình với Bồ Thần.
Tuy rằng bản thân cậu cùng bị cái ý nghĩ vớ vẩn này làm cho hoảng sợ, nhưng trước nay cậu luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân.
Nếu anh em tốt đã vắt hết óc ra để hẹn cô gái mình thích ra ngoài chơi, về việc trợ giúp tất nhiên cậu sẽ không chối từ.
Bành Tĩnh Dương vì tạo cơ hội ở chung riêng cho Tần Dữ và Bồ Thần, cậu không tính toán hiềm khích trước đây, nói với Triệu Thù: “Đi thôi, tìm một trò chơi chúng ta đấu đơn.”
Về phương diện học tập, Triệu Thù không thắng nổi Bành Tĩnh Dương, nhưng nếu nói đến chơi thì cô ấy không thua bất kỳ ai, “Đấu đơn thì đấu đơn, đừng để đến lúc đó thua rồi cậu lại lén lau nước mắt.”
Ba từ cuối cô ấy nói nhỏ, chỉ có Bành Tĩnh Dương nghe thấy.
Hai bên đấu chọi gay gắt, không ai vừa mắt ai.
Đều xem thường đối phương, hai người đi đến quầy phục vụ đổi xu.
Tần Dữ cùng Bồ Thần còn ở nguyên chỗ cũ, mắt thấy Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi rồi, anh lại không thể kéo Bành Tĩnh Dương trở về, anh nhìn Bồ Thần, không biết có phải cô rất đau lòng không.
Bồ Thần nhìn thấy nhiều máy gắp thú bông như vậy, đang chìm trong khiếp sợ chưa hoàn hồn lại được, thậm chí Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù rời đi từ lúc nào cô cũng không chú ý.
Cô lặng lẽ đếm trong lòng, các loại lớn nhỏ cộng lại phải đến 55 máy, bày thành hai hàng lớn, rất đồ sộ.
“Muốn chơi gì? Tớ chơi với cậu.” Giọng điệu Tần Dữ ấm áp hơn buổi sáng rất nhiều.
Bồ Thần lắc đầu, cô không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng có người bên cạnh, rất nhiều lúc cô không muốn giao tiếp với người khác chính là sợ mang đến phiền phức cho họ, lâu dài khiến người ta chán ghét.
[Tớ muốn gắp thú bông, cậu đi chơi trò mình thích đi. Đợi tớ gắp được rồi, tớ đi tìm cậu.] Vốn muốn gõ chữ “tìm cậu” nhưng không biết có phải chột dạ không, cô đổi thành “tìm các cậu”.
Tần Dữ thuận theo cô, anh đi đổi xu và đã nạp không ít tiền, dự định cho Bồ Thần một chút nhưng Bồ Thần không cần, khăng khăng tự mình đi mua xu, anh đành mặc cô.
Bồ Thần nhìn bảng giá, nạp tiền càng nhiều càng có lợi. Ban nãy cô nhìn thấy Tần Dữ đã nạp 2000 tệ ở trong thẻ hội viên, Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù cũng làm thẻ hội viên, nạp không ít tiền vào.
Cô nghe nói nhà Bành Tĩnh Dương và nhà Triệu Thù đều kinh doanh, ở khu biệt thự, nhà Tần Dữ thì càng không cần phải nói, chỉ riêng chiếc xe kia là số tiền rất nhiều người cả đời không kiếm được.
Cô không thể so với bọn họ được.
Có điều đã ra ngoài chơi, không thể làm mất hứng của bọn họ, cô đổi 100 tệ.
Bồ Thần cầm cái giỏ nhỏ, hơn 100 tệ chẳng đến nửa giỏ, cô không có hứng thú với game, trực tiếp đến máy gắp thú bông.
Đây là lần đầu tiên cô chơi trò này, ban đầu chưa thể mò ra được quy luật, gắp mãi không xong một máy, mắt thấy xu trong giỏ càng lúc càng ít, cô còn chưa gắp được con nào.
Cuối cùng lúc chỉ còn hơn 20 xu, hai tay cô vẫn trống trơn như cũ.
Bồ Thần đứng ở trước mặt máy gắp thú bông mình thích, an ủi bản thân, một con thú bông mà thôi, cho dù mua ở trên mạng cũng không đắt quá.
Lúc này trong lòng tựa như có một âm thanh khác đang nói, mua được không giống gắp được, gắp được có cảm giác thành tựu biết bao nhiêu.
Cô nói với chính mình, lại gắp tiếp ba lần cuối, thật sự không gắp được thì bỏ đi.
Vận may cuối cùng cũng giá lâm, cô gắp được con thú bông mình yêu thích trong lòng.
Nhất thời tăng thêm hứng khởi, cô lại di chuyển đến trước một máy gắp thú bông, phát hiện thú bông trong máy này cũng có con cô thích.
Điều Bồ Thần không biết là, cái máy này hai phút trước vừa mới bị người khác gắp được, trong thời gian ngắn căn bản không gắp được nữa.
Mắt thấy xu trong giỏ càng ngày càng ít, sắp nghèo rớt mùng tơi rồi.
Trong điện thoại của cô còn gần 1000 tệ, nhưng cô không nỡ nạp thêm nữa.
Lúc này còn chưa được nửa tiếng, 100 tệ sắp bị bay sạch rồi, bố bận rộn một ngày mệt mỏi một ngày có khi cũng không kiếm được mấy trăm tệ, 100 tệ này còn không biết bố phải sửa bao nhiêu chiếc xe mới kiếm được.
Mấy năm nay trong nhà dư dả không ít, từ khi cô của cô đi làm, mỗi năm đều gửi cho bố mấy vạn tệ, nhưng bố không động vào một phần nào, toàn bộ đều gửi ngân hàng, bố nói ông không có bản lĩnh gì tích góp của hồi môn cho cô của cô, số tiền này sau này giữ lại cho cô của cô lúc kết hôn mua đồ mình thích.
Bồ Thần nhìn thử xu trong giỏ, quyết định không gắp thú bông nữa, nếu như đã dùng hết xu rồi, cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ba người khác.
Ra ngoài chơi không thể quá keo kiệt, đây là câu nói trước khi ra ngoài bố liên tục dặn dò cô, bảo cô đừng không nỡ tiêu tiền.
Cuối cùng Bồ Thần vẫn từ bỏ gắp thú bông, cô giữ trong giỏ nhỏ có xu từ đầu đến cuối, như vậy lát sau có gặp ba người bọn họ, cô mới không xấu hổ.
Cô ngồi trước mặt một trò chơi nhỏ, nhìn trên hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình, làm bộ đang nghiên cứu xem chơi như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối không bỏ xu vào chơi.
Trong nửa tiếng này tất cả mọi động tác và biểu cảm của cô đều ở trong tầm mắt Tần Dữ.
Trước đó cô dừng trước máy gắp thú bông thời gian lâu như vậy, lúc đầu ngón tay nắm chặt xu do dự có nên tiếp tục bỏ xèng không, anh đều không đành lòng nhìn.
Anh hối hận đã dẫn cô đến đây, hẳn nên dẫn cô đến chơi ở một nơi không cần tiêu tiền. Nhà cô chỉ có nguồn thu duy nhất ở việc bố cô sửa xe, cô hiểu chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không vung tay quá trán.
Bất kể là anh và Bành Tình Dương hay là Triệu Thù, bọn họ đã có thói quen tiêu tiền như nước.
Tần Dữ đứng dậy, đi đến trước mắt gắp thú bông bên kia.
Anh biết một mẹo nhỏ của máy gắp thú bông, thật ra cũng không hẳn là bí quyết gì, chính là cứ đứng ở đấy gắp mãi đến khi gắp được mới thôi, mỗi máy đều thiết lập một xác suất, gắp không ngừng kiểu gì cũng trúng.
Nửa tiếng qua đi, anh gắp được năm con.
Trong khu trò chơi điện tử có túi đựng chuyên dùng đựng thú bông, có thể đeo trên vai, anh yêu cầu hai cái túi, dự định tất cả thú bông đẹp đều gắp một con.
Bồ Thần ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng hình cao cao, anh cũng thích thú bông?
Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi tới, cậu vừa mới thi đấu với Triệu Thù, bị Triệu Thù đánh cho tơi bời hoa lá, qua đây hít thở chút không khí, thuận tiện nhìn xem Tần Dữ và Bồ Thần tiến triển được thế nào rồi.
“Móa, cậu lợi hại như vậy hả!” Triệu Thù nhấc cái túi kia nhìn thử, đã gắp được 6 con rồi. “Thành thật khai báo đi, có phải có bạn gái ở Bắc Kinh không?” Ngoại trừ gắp thú bông cho nữ sinh mình thích ra, sẽ không có nguyên nhân thứ hai.
Lúc Bồ Thần đi tới thì nghe được những lời này của Triệu Thù.
Tần Dữ chuyên tâm gắp thú bông, mãi mới nói: “Có.”
Trong lòng Bồ Thần chợt giật mình, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhưng ngẫm lại, anh có bạn gái cũng không có gì kỳ lạ, trông đẹp trai như vậy, không có hình như mới không bình thường.
Giữa chừng dừng lại không đến ba giây, Tần Dữ xác định xong ấn phím, quay đầu nói với Triệu Thù: “Mấy người.”
Có mấy người bạn gái.
Giọng điệu này của anh, lại khiến người ta cảm thấy như đang giấu đầu hở đuôi.
Rốt cuộc là có hay không có, Bồ Thần không chắc chắn.
“Lại gắp được một con!” Triệu Thù kinh ngạc hô lên.
Tần Dữ nhét thú bông bắt được vào trong túi, tiếp tục đi đến trước máy gắp thú bông tiếp theo, anh lấy ra thẻ hội viên đưa cho Bành Tĩnh Dương: “Không biết lần sau đến là khi nào, các cậu tiêu sạch xu trong này đi, để bên trong cũng lãng phí.”
Bành Tĩnh Dương cùng Tần Dữ xưa nay không khách khí với nhau, đến bây giờ Tần Dữ cũng chưa làm thẻ học sinh, hai người đều dùng chung.
Triệu Thù thì càng không khách khí, cô quyết định giữ lại xu trong thẻ đến nghỉ đông chơi, “Cảm ơn ông chủ Tần đã mời khách. Thần Thần, đi thôi, chúng ta đi đổi xu.”
Bồ Thần ngại không muốn lấy quá nhiều, tình huống của cô không giống Triệu Thù, bản thân không có tiềm lực kinh tế kia để đáp lễ, vô hình trung đã mất đi sức mạnh có thể chơi thoải mái khi người khác mời khách.
Cô cầm tượng trưng một chút, toàn dùng để gắp búp bê.
Bọn họ chơi đến 7 giờ tối, Tần Dữ gắp được tổng cộng 35 con, chia ra đựng ở hai túi.
Mà Bồ Thần chơi cả buổi chiều chỉ gắp được hai con, cô đã rất thỏa mãn.
Bóng đêm dần dày đặc, bọn họ tách ra ở dưới lầu trung tâm thương mại.
Bố Triệu Thù đến đón cô ấy, Bành Tĩnh Dương là hàng xóm của cô ấy nên đi nhờ xe.
Bồ Thần vẫn luôn nhìn bóng dáng Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương rời đi, trong lòng lại nghĩ Triệu Thù không đi cùng cô, đến lúc đó trong xe chỉ có cô và Tần Dữ, sợ là sẽ rất xấu hổ.
Tần Dữ lại như có điều suy nghĩ nhìn qua Bồ Thần.
Trên đường về nhà, ngồi ghế sau cùng Bồ Thần chính là hai túi thú bông, thỉnh thoảng cô ngó một chút.
Triệu Thù không ở đây, trong xe cực kỳ tĩnh lặng.
Di động trong túi Bồ Thần rung lên, Tần Dữ gửi tin nhắn cho cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh hơi vùi trong ghế phụ lái, bị lưng ghế che mất, cô chỉ nhìn thấy bờ vai của anh.
Có thể là tài xế ở trong xe, anh không tiện nói chuyện trực tiếp.
[Ngày mai muốn đi đâu chơi?] Anh hỏi.
Bồ Thần không hề nghĩ ngợi từ chối anh: [Ngày mai tớ phải đến nhà họ hàng, không có thời gian.] Cô không đi đâu hết, chỉ là không muốn anh chiêu đãi nhiều nữa.
Có lẽ anh thật sự có bạn gái.
Còn có một điều, gia đình ba người bọn họ điều kiện tốt, đi chỗ nào chơi cũng tùy tiện tiêu tiền, cô không có điều kiện mỗi ngày đều ra ngoài chơi như thế.
Tần Dữ: [Hôm nay khiến cậu mất hứng, sau này lại dẫn cậu đến chỗ khác.]
Bồ Thần sợ bị Tần Dữ nhìn ra tâm sự, vội vàng giải thích: [Không có đâu, tớ chơi rất vui, cảm ơn cậu.]
Tần Dữ muốn nói, sự mất mát của cậu đều viết hết trên mặt rồi, chỉ là bản thân cậu chưa phát hiện mà thôi. Sớm biết cả buổi chiều Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù như hình với bóng, anh không nên gọi Triệu Thù.
Có điều Triệu Thù là cô gái xinh đẹp lại cởi mở như vậy, cho dù Bành Tĩnh Dương thích cô ấy, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Ô tô dừng ở đầu ngõ, bên trong đường hẹp, không tiện quay đầu, Tần Dữ không để lái xe đi vào, anh tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống.
Bồ Thần ôm hai con thú bông xuống xe.
Tần Dữ đi đến cửa sau ô tô, mở cửa xe, cầm hai túi thú bông xuống.
Vẻ mặt Bồ Thần kinh ngạc.
Tần Dữ vòng qua bên cạnh cô, “Đi thôi, đưa cậu về.”
Bồ Thần: [Không cần, bố tớ còn ở trong tiệm.] Đoạn đường có mấy chục mét, trên đường còn có người đi lại, lúc này mới vừa qua 7 giờ tối, thật sự không cần đưa.
Tần Dữ vác hai túi thú bông, trực tiếp đi về phía trước.
Bồ Thần sải bước đuổi theo anh, [Mấy con thú bông này sao cậu không để trên xe?]
Tần Dữ quay đầu nhìn cô, nói: “Tặng cho cậu, đặt trên xe thì còn đưa thế nào nữa.”
Bồ Thần vẫn nhớ câu nói có bạn gái của anh ở khu trò chơi điện tử, cô từ chối: [Cảm ơn cậu, tớ có thú bông rồi, cậu tặng bạn gái mình đi.]
Tần Dữ: “Tớ còn chưa yêu đương bao giờ, lấy đâu ra bạn gái?” Anh kịp phản ứng lại vì sao Bồ Thần bảo anh tặng bạn gái, giải thích: “Nếu không nói như vậy, Triệu Thù cũng không tin, lại muốn ép hỏi.” Nói không chừng Triệu Thù sẽ còn giành thú bông anh gắp được.
Nghe nói anh không có bạn gái, Bồ Thần đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, bước chân không khỏi nhẹ nhàng, sự rầu rĩ không vui cả tối lập tức không thấy tăm hơi.
Phía trước chính là tiệm sửa xe, đèn bên trong vẫn sáng.
Tần Dữ dừng chân, đứng mặt đối mặt với Bồ Thần, anh đưa hai túi thú bông cho cô: “Tớ không có hứng thú với đồ chơi có lông, gắp thú bông chỉ là thỏa mãn ham muốn sảng khoái thôi, cầm về cũng bị mẹ ném đi, mẹ tớ không thích trong nhà bày những thứ này, giúp tớ thu nhận chúng đi.”
Đón ánh đèn đường chiếu sáng, anh không tìm thấy bất kỳ sự không vui nào trong mắt Bồ Thần, sự mất mát trên mặt cô trước đó đã bị quét sạch, khóe mắt cũng có ý cười.
Hóa ra thú bông có thể chữa hết mọi sự không vui của cô.
Bành Tĩnh Dương không thích cô, anh không có cách nào cả, cũng không giúp được cô.
Nhưng khiến cô vui vẻ, anh vẫn có thể làm được. Về sau anh sẽ thường xuyên dẫn cô đi gắp thú bông, nghe nói cứ qua một khoảng thời gian máy gắp thú bông sẽ được thay mới bên trong, không bao giờ gắp hết.
Anh có thể gắp cùng cô mãi mãi.
Cậu có lý do nghi ngờ, dường như Tần Dữ có cảm tình với Bồ Thần.
Tuy rằng bản thân cậu cùng bị cái ý nghĩ vớ vẩn này làm cho hoảng sợ, nhưng trước nay cậu luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân.
Nếu anh em tốt đã vắt hết óc ra để hẹn cô gái mình thích ra ngoài chơi, về việc trợ giúp tất nhiên cậu sẽ không chối từ.
Bành Tĩnh Dương vì tạo cơ hội ở chung riêng cho Tần Dữ và Bồ Thần, cậu không tính toán hiềm khích trước đây, nói với Triệu Thù: “Đi thôi, tìm một trò chơi chúng ta đấu đơn.”
Về phương diện học tập, Triệu Thù không thắng nổi Bành Tĩnh Dương, nhưng nếu nói đến chơi thì cô ấy không thua bất kỳ ai, “Đấu đơn thì đấu đơn, đừng để đến lúc đó thua rồi cậu lại lén lau nước mắt.”
Ba từ cuối cô ấy nói nhỏ, chỉ có Bành Tĩnh Dương nghe thấy.
Hai bên đấu chọi gay gắt, không ai vừa mắt ai.
Đều xem thường đối phương, hai người đi đến quầy phục vụ đổi xu.
Tần Dữ cùng Bồ Thần còn ở nguyên chỗ cũ, mắt thấy Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi rồi, anh lại không thể kéo Bành Tĩnh Dương trở về, anh nhìn Bồ Thần, không biết có phải cô rất đau lòng không.
Bồ Thần nhìn thấy nhiều máy gắp thú bông như vậy, đang chìm trong khiếp sợ chưa hoàn hồn lại được, thậm chí Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù rời đi từ lúc nào cô cũng không chú ý.
Cô lặng lẽ đếm trong lòng, các loại lớn nhỏ cộng lại phải đến 55 máy, bày thành hai hàng lớn, rất đồ sộ.
“Muốn chơi gì? Tớ chơi với cậu.” Giọng điệu Tần Dữ ấm áp hơn buổi sáng rất nhiều.
Bồ Thần lắc đầu, cô không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng có người bên cạnh, rất nhiều lúc cô không muốn giao tiếp với người khác chính là sợ mang đến phiền phức cho họ, lâu dài khiến người ta chán ghét.
[Tớ muốn gắp thú bông, cậu đi chơi trò mình thích đi. Đợi tớ gắp được rồi, tớ đi tìm cậu.] Vốn muốn gõ chữ “tìm cậu” nhưng không biết có phải chột dạ không, cô đổi thành “tìm các cậu”.
Tần Dữ thuận theo cô, anh đi đổi xu và đã nạp không ít tiền, dự định cho Bồ Thần một chút nhưng Bồ Thần không cần, khăng khăng tự mình đi mua xu, anh đành mặc cô.
Bồ Thần nhìn bảng giá, nạp tiền càng nhiều càng có lợi. Ban nãy cô nhìn thấy Tần Dữ đã nạp 2000 tệ ở trong thẻ hội viên, Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù cũng làm thẻ hội viên, nạp không ít tiền vào.
Cô nghe nói nhà Bành Tĩnh Dương và nhà Triệu Thù đều kinh doanh, ở khu biệt thự, nhà Tần Dữ thì càng không cần phải nói, chỉ riêng chiếc xe kia là số tiền rất nhiều người cả đời không kiếm được.
Cô không thể so với bọn họ được.
Có điều đã ra ngoài chơi, không thể làm mất hứng của bọn họ, cô đổi 100 tệ.
Bồ Thần cầm cái giỏ nhỏ, hơn 100 tệ chẳng đến nửa giỏ, cô không có hứng thú với game, trực tiếp đến máy gắp thú bông.
Đây là lần đầu tiên cô chơi trò này, ban đầu chưa thể mò ra được quy luật, gắp mãi không xong một máy, mắt thấy xu trong giỏ càng lúc càng ít, cô còn chưa gắp được con nào.
Cuối cùng lúc chỉ còn hơn 20 xu, hai tay cô vẫn trống trơn như cũ.
Bồ Thần đứng ở trước mặt máy gắp thú bông mình thích, an ủi bản thân, một con thú bông mà thôi, cho dù mua ở trên mạng cũng không đắt quá.
Lúc này trong lòng tựa như có một âm thanh khác đang nói, mua được không giống gắp được, gắp được có cảm giác thành tựu biết bao nhiêu.
Cô nói với chính mình, lại gắp tiếp ba lần cuối, thật sự không gắp được thì bỏ đi.
Vận may cuối cùng cũng giá lâm, cô gắp được con thú bông mình yêu thích trong lòng.
Nhất thời tăng thêm hứng khởi, cô lại di chuyển đến trước một máy gắp thú bông, phát hiện thú bông trong máy này cũng có con cô thích.
Điều Bồ Thần không biết là, cái máy này hai phút trước vừa mới bị người khác gắp được, trong thời gian ngắn căn bản không gắp được nữa.
Mắt thấy xu trong giỏ càng ngày càng ít, sắp nghèo rớt mùng tơi rồi.
Trong điện thoại của cô còn gần 1000 tệ, nhưng cô không nỡ nạp thêm nữa.
Lúc này còn chưa được nửa tiếng, 100 tệ sắp bị bay sạch rồi, bố bận rộn một ngày mệt mỏi một ngày có khi cũng không kiếm được mấy trăm tệ, 100 tệ này còn không biết bố phải sửa bao nhiêu chiếc xe mới kiếm được.
Mấy năm nay trong nhà dư dả không ít, từ khi cô của cô đi làm, mỗi năm đều gửi cho bố mấy vạn tệ, nhưng bố không động vào một phần nào, toàn bộ đều gửi ngân hàng, bố nói ông không có bản lĩnh gì tích góp của hồi môn cho cô của cô, số tiền này sau này giữ lại cho cô của cô lúc kết hôn mua đồ mình thích.
Bồ Thần nhìn thử xu trong giỏ, quyết định không gắp thú bông nữa, nếu như đã dùng hết xu rồi, cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ba người khác.
Ra ngoài chơi không thể quá keo kiệt, đây là câu nói trước khi ra ngoài bố liên tục dặn dò cô, bảo cô đừng không nỡ tiêu tiền.
Cuối cùng Bồ Thần vẫn từ bỏ gắp thú bông, cô giữ trong giỏ nhỏ có xu từ đầu đến cuối, như vậy lát sau có gặp ba người bọn họ, cô mới không xấu hổ.
Cô ngồi trước mặt một trò chơi nhỏ, nhìn trên hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình, làm bộ đang nghiên cứu xem chơi như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối không bỏ xu vào chơi.
Trong nửa tiếng này tất cả mọi động tác và biểu cảm của cô đều ở trong tầm mắt Tần Dữ.
Trước đó cô dừng trước máy gắp thú bông thời gian lâu như vậy, lúc đầu ngón tay nắm chặt xu do dự có nên tiếp tục bỏ xèng không, anh đều không đành lòng nhìn.
Anh hối hận đã dẫn cô đến đây, hẳn nên dẫn cô đến chơi ở một nơi không cần tiêu tiền. Nhà cô chỉ có nguồn thu duy nhất ở việc bố cô sửa xe, cô hiểu chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không vung tay quá trán.
Bất kể là anh và Bành Tình Dương hay là Triệu Thù, bọn họ đã có thói quen tiêu tiền như nước.
Tần Dữ đứng dậy, đi đến trước mắt gắp thú bông bên kia.
Anh biết một mẹo nhỏ của máy gắp thú bông, thật ra cũng không hẳn là bí quyết gì, chính là cứ đứng ở đấy gắp mãi đến khi gắp được mới thôi, mỗi máy đều thiết lập một xác suất, gắp không ngừng kiểu gì cũng trúng.
Nửa tiếng qua đi, anh gắp được năm con.
Trong khu trò chơi điện tử có túi đựng chuyên dùng đựng thú bông, có thể đeo trên vai, anh yêu cầu hai cái túi, dự định tất cả thú bông đẹp đều gắp một con.
Bồ Thần ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng hình cao cao, anh cũng thích thú bông?
Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi tới, cậu vừa mới thi đấu với Triệu Thù, bị Triệu Thù đánh cho tơi bời hoa lá, qua đây hít thở chút không khí, thuận tiện nhìn xem Tần Dữ và Bồ Thần tiến triển được thế nào rồi.
“Móa, cậu lợi hại như vậy hả!” Triệu Thù nhấc cái túi kia nhìn thử, đã gắp được 6 con rồi. “Thành thật khai báo đi, có phải có bạn gái ở Bắc Kinh không?” Ngoại trừ gắp thú bông cho nữ sinh mình thích ra, sẽ không có nguyên nhân thứ hai.
Lúc Bồ Thần đi tới thì nghe được những lời này của Triệu Thù.
Tần Dữ chuyên tâm gắp thú bông, mãi mới nói: “Có.”
Trong lòng Bồ Thần chợt giật mình, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhưng ngẫm lại, anh có bạn gái cũng không có gì kỳ lạ, trông đẹp trai như vậy, không có hình như mới không bình thường.
Giữa chừng dừng lại không đến ba giây, Tần Dữ xác định xong ấn phím, quay đầu nói với Triệu Thù: “Mấy người.”
Có mấy người bạn gái.
Giọng điệu này của anh, lại khiến người ta cảm thấy như đang giấu đầu hở đuôi.
Rốt cuộc là có hay không có, Bồ Thần không chắc chắn.
“Lại gắp được một con!” Triệu Thù kinh ngạc hô lên.
Tần Dữ nhét thú bông bắt được vào trong túi, tiếp tục đi đến trước máy gắp thú bông tiếp theo, anh lấy ra thẻ hội viên đưa cho Bành Tĩnh Dương: “Không biết lần sau đến là khi nào, các cậu tiêu sạch xu trong này đi, để bên trong cũng lãng phí.”
Bành Tĩnh Dương cùng Tần Dữ xưa nay không khách khí với nhau, đến bây giờ Tần Dữ cũng chưa làm thẻ học sinh, hai người đều dùng chung.
Triệu Thù thì càng không khách khí, cô quyết định giữ lại xu trong thẻ đến nghỉ đông chơi, “Cảm ơn ông chủ Tần đã mời khách. Thần Thần, đi thôi, chúng ta đi đổi xu.”
Bồ Thần ngại không muốn lấy quá nhiều, tình huống của cô không giống Triệu Thù, bản thân không có tiềm lực kinh tế kia để đáp lễ, vô hình trung đã mất đi sức mạnh có thể chơi thoải mái khi người khác mời khách.
Cô cầm tượng trưng một chút, toàn dùng để gắp búp bê.
Bọn họ chơi đến 7 giờ tối, Tần Dữ gắp được tổng cộng 35 con, chia ra đựng ở hai túi.
Mà Bồ Thần chơi cả buổi chiều chỉ gắp được hai con, cô đã rất thỏa mãn.
Bóng đêm dần dày đặc, bọn họ tách ra ở dưới lầu trung tâm thương mại.
Bố Triệu Thù đến đón cô ấy, Bành Tĩnh Dương là hàng xóm của cô ấy nên đi nhờ xe.
Bồ Thần vẫn luôn nhìn bóng dáng Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương rời đi, trong lòng lại nghĩ Triệu Thù không đi cùng cô, đến lúc đó trong xe chỉ có cô và Tần Dữ, sợ là sẽ rất xấu hổ.
Tần Dữ lại như có điều suy nghĩ nhìn qua Bồ Thần.
Trên đường về nhà, ngồi ghế sau cùng Bồ Thần chính là hai túi thú bông, thỉnh thoảng cô ngó một chút.
Triệu Thù không ở đây, trong xe cực kỳ tĩnh lặng.
Di động trong túi Bồ Thần rung lên, Tần Dữ gửi tin nhắn cho cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh hơi vùi trong ghế phụ lái, bị lưng ghế che mất, cô chỉ nhìn thấy bờ vai của anh.
Có thể là tài xế ở trong xe, anh không tiện nói chuyện trực tiếp.
[Ngày mai muốn đi đâu chơi?] Anh hỏi.
Bồ Thần không hề nghĩ ngợi từ chối anh: [Ngày mai tớ phải đến nhà họ hàng, không có thời gian.] Cô không đi đâu hết, chỉ là không muốn anh chiêu đãi nhiều nữa.
Có lẽ anh thật sự có bạn gái.
Còn có một điều, gia đình ba người bọn họ điều kiện tốt, đi chỗ nào chơi cũng tùy tiện tiêu tiền, cô không có điều kiện mỗi ngày đều ra ngoài chơi như thế.
Tần Dữ: [Hôm nay khiến cậu mất hứng, sau này lại dẫn cậu đến chỗ khác.]
Bồ Thần sợ bị Tần Dữ nhìn ra tâm sự, vội vàng giải thích: [Không có đâu, tớ chơi rất vui, cảm ơn cậu.]
Tần Dữ muốn nói, sự mất mát của cậu đều viết hết trên mặt rồi, chỉ là bản thân cậu chưa phát hiện mà thôi. Sớm biết cả buổi chiều Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù như hình với bóng, anh không nên gọi Triệu Thù.
Có điều Triệu Thù là cô gái xinh đẹp lại cởi mở như vậy, cho dù Bành Tĩnh Dương thích cô ấy, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Ô tô dừng ở đầu ngõ, bên trong đường hẹp, không tiện quay đầu, Tần Dữ không để lái xe đi vào, anh tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống.
Bồ Thần ôm hai con thú bông xuống xe.
Tần Dữ đi đến cửa sau ô tô, mở cửa xe, cầm hai túi thú bông xuống.
Vẻ mặt Bồ Thần kinh ngạc.
Tần Dữ vòng qua bên cạnh cô, “Đi thôi, đưa cậu về.”
Bồ Thần: [Không cần, bố tớ còn ở trong tiệm.] Đoạn đường có mấy chục mét, trên đường còn có người đi lại, lúc này mới vừa qua 7 giờ tối, thật sự không cần đưa.
Tần Dữ vác hai túi thú bông, trực tiếp đi về phía trước.
Bồ Thần sải bước đuổi theo anh, [Mấy con thú bông này sao cậu không để trên xe?]
Tần Dữ quay đầu nhìn cô, nói: “Tặng cho cậu, đặt trên xe thì còn đưa thế nào nữa.”
Bồ Thần vẫn nhớ câu nói có bạn gái của anh ở khu trò chơi điện tử, cô từ chối: [Cảm ơn cậu, tớ có thú bông rồi, cậu tặng bạn gái mình đi.]
Tần Dữ: “Tớ còn chưa yêu đương bao giờ, lấy đâu ra bạn gái?” Anh kịp phản ứng lại vì sao Bồ Thần bảo anh tặng bạn gái, giải thích: “Nếu không nói như vậy, Triệu Thù cũng không tin, lại muốn ép hỏi.” Nói không chừng Triệu Thù sẽ còn giành thú bông anh gắp được.
Nghe nói anh không có bạn gái, Bồ Thần đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, bước chân không khỏi nhẹ nhàng, sự rầu rĩ không vui cả tối lập tức không thấy tăm hơi.
Phía trước chính là tiệm sửa xe, đèn bên trong vẫn sáng.
Tần Dữ dừng chân, đứng mặt đối mặt với Bồ Thần, anh đưa hai túi thú bông cho cô: “Tớ không có hứng thú với đồ chơi có lông, gắp thú bông chỉ là thỏa mãn ham muốn sảng khoái thôi, cầm về cũng bị mẹ ném đi, mẹ tớ không thích trong nhà bày những thứ này, giúp tớ thu nhận chúng đi.”
Đón ánh đèn đường chiếu sáng, anh không tìm thấy bất kỳ sự không vui nào trong mắt Bồ Thần, sự mất mát trên mặt cô trước đó đã bị quét sạch, khóe mắt cũng có ý cười.
Hóa ra thú bông có thể chữa hết mọi sự không vui của cô.
Bành Tĩnh Dương không thích cô, anh không có cách nào cả, cũng không giúp được cô.
Nhưng khiến cô vui vẻ, anh vẫn có thể làm được. Về sau anh sẽ thường xuyên dẫn cô đi gắp thú bông, nghe nói cứ qua một khoảng thời gian máy gắp thú bông sẽ được thay mới bên trong, không bao giờ gắp hết.
Anh có thể gắp cùng cô mãi mãi.
Danh sách chương