Tưởng Thành Duật ngồi trước nôi ngắm hai đứa nhỏ không chớp mắt, trong lúc đó, anh trai có khóc đến tỉnh một lần, anh vội vàng ôm thằng nhỏ sang phòng khác để tránh đánh thức bé Chanh.
Tưởng Thành Duật hôn con trai một cái, nhưng vẫn không dỗ được thằng bé.
Bảo mẫu đón thằng nhỏ vào lòng dỗ dành, sau đó lại kiểm tra tã lót.
Tưởng Thành Duật quay lại phòng sơ sinh, con gái vẫn còn ngủ say. Từ khi vào phòng bệnh đến giờ cũng đã mười tiếng trôi qua, nhưng hai đứa nhỏ chưa từng hé mắt nhìn anh.
Nhắm mắt măm sữa, nhắm mắt gào khóc.
“Mẹ.” Tưởng Thành Duật quay sang nhìn mẹ mình.
Bà Tưởng đang xếp đồ cho bọn trẻ, không thèm ngẩng đầu lên, “Sao?”
Tưởng Thành Duật lại nhìn con gái, cái miệng be bé khe khẽ mở ra nhưng vẫn ngủ ngon lành, “Từ lúc rời khỏi phòng sinh đến giờ, bọn nhỏ có mở mắt không mẹ?”
“Hình như không thì phải.” Bà Tưởng không chắc chắn lắm, vừa nãy bà bận chăm sóc Thẩm Đường, “Mẹ cũng không thấy, hẳn là không. Chẳng phải nãy giờ con vẫn ngồi trước nôi bọn nhỏ sao?”
Cũng bởi vì anh không nhìn thấy hai đứa nhỏ mở mắt nên mới lo.
Tưởng Thành Duật hỏi bà, “Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không mẹ?”
Bà Tưởng, “Không cần đâu, trẻ con mới sinh đều thế.”
Bình thường thì được rồi, nếu không anh lại thấy lo.
Tưởng Thành Duật nghiêm túc quan sát mọi động tác của con gái, tiếng hít thở nhè nhẹ của bé, cái miệng bé xinh chốc chốc lại mút vào một cái, bàn tay tí hon nắm chặt thỉnh thoảng lại động một cái. Những động tác thế này cứ lặp đi lặp lại vô số lần.
Song, anh vẫn nhìn không thấy chán.
Thỉnh thoảng, anh lại lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Nắm tay nhỏ của bé Chanh cứ để hờ sát bên mặt con bé, Tưởng Thành Duật sợ con gái mỏi nên đưa hai ngón tay khe khẽ nâng nắm tay của con.
Con gái quá nhỏ, anh không dám chạm vào mấy ngón tay be bé kia.
Còn con trai đã được bú sữa, ợ một cái rồi được đặt nằm vào nôi tiếp tục say giấc.
Tưởng Thành Duật nhìn chăm chú khóe miệng thằng nhỏ, lúc này đã trở lại bình thường. Anh khẽ nói với mẹ, “Mẹ, vừa nãy Kinh Duệ mới cười đấy.”
Vừa nãy khóe môi thằng bé có hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong mờ mờ.
Anh quả thật không có nhìn lầm.
Bà Tưởng nói, “Trẻ con mới sinh đều sẽ vô thức mỉm cười, không sao đâu.”
Tưởng Thành Duật “Ừm” một tiếng, nhưng lần đầu được làm ba, anh vẫn cảm thấy con trai mình rất thông minh, mới bé tí mà đã biết cười rồi. Đáng tiếc khoảnh khắc ấy lại vụt qua trong thoáng chốc, anh không chụp lại kịp.
Dì giúp việc sang thông báo với Tưởng Thành Duật rằng Thẩm Đường đã tỉnh.
Anh cẩn thận để tay bé con xuống, đi được vài bước lại vòng về, nhờ dì và hai bảo mẫu đặt hai đứa bé vào nôi, đẩy sang phòng của Thẩm Đường.
Anh nhìn tụi nhỏ, hai đứa rất ngoan, không khóc la ầm ĩ, không hề làm ồn đến Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật đi tới thăm chừng cô, sau khi được truyền nước, cô đã ngủ được mấy tiếng rồi, gương mặt dần có huyết sắc, bờ môi cũng không còn khô nứt nữa.
“Em thấy sao rồi?” Anh đỡ tay dưới đầu Thẩm Đường, để cô gối đầu lên lòng bàn tay mình.
Thẩm Đường gật đầu, nhấc tay định ôm anh nhưng bất cẩn động tới vết mổ, cô đau đến độ nhíu mày.
“Cẩn thận.” Tưởng Thành Duật ngồi bên mép giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Chờ vết mổ lành hẳn, anh sẽ ôm em thật đàng hoàng.”
“Vâng.” Thẩm Đường nhìn anh, không cần cô đòi, Tưởng Thành Duật đã hôn cô một cái.
Những cái ôm, cái hôn chính là liều thuốc giảm đau tốt nhất, vết mổ không còn đau như lúc nãy nữa.
Thẩm Đường ngửi lấy hơi thở mát lạnh từ cổ áo sơ mi của anh, sau đó chầm chậm xoay người tìm một tư thế thoải mái để ôm anh, cuối cùng cô cũng đã không cần kiêng dè mà làm theo ý mình.
“Ông xã.”
Vết mổ lại nhói lên, cô hít một hơi sâu.
“Hai đứa nhỏ ngoan không anh?”
“Ngoan lắm, tỉnh rồi chỉ ré lên mấy tiếng, không quậy quọ gì.”
Thẩm Đường muốn nhìn con, “Anh ẳm con lên giường cho em được không?”
“Nôi của bọn nhỏ sắp được đẩy sang rồi.” Tưởng Thành Duật vừa dứt lời thì bảo mẫu cũng đã đẩy nôi đến nơi.
Thẩm Đường nhìn hai đứa bé đang ngủ say, ánh mắt đong đầy niềm hạnh phúc.
Sợ đánh thức bọn nhỏ, hai người chỉ nói vài câu, phần lớn thời gian còn lại chỉ lẳng lặng nhìn con.
Ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Thẩm Đường chọc vào tay Tưởng Thành Duật, anh quay sang khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, “Có phải vết mổ lại đau không em?”
“Không có.” Thẩm Đường hỏi anh, “Anh thấy con gái mình giống ai?”
Cô quả thật nhìn không ra.
Hôm nay mới sinh được một ngày, Tưởng Thành Duật cũng không nhìn ra, nhưng cái mũi cao này rất giống Thẩm Đường, “Giống em.”
“Mắt con to không anh?”
“Con vẫn chưa mở mắt.” Tưởng Thành Duật hy vọng mắt bé sẽ xinh giống cô.
Nằm nghiêng khá mệt, cô đành đổi tư thế.
Tưởng Thành Duật đỡ cô nằm lại đàng hoàng, chỉnh gối nằm để cô thoải mái nhất.
Thẩm Đường ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ áo sơ mi của anh, đến bây giở cô vẫn cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.
“Dì nấu canh cho em rồi, lát nữa ăn một chén nhé.”
Thẩm Đường đáp lời, rồi buông anh ra.
Tưởng Thành Duật ngồi bên giường trông hai đứa bé, anh muốn xem dáng vẻ của bọn nhỏ khi mở mắt.
Chưa được bao lâu, bé Chanh đã thức, con bé ré lên vài tiếng rồi bắt đầu gào khóc thật to.
Anh trai bị làm ồn, khó chịu cau cái mũi nhỏ, Tưởng Thành Duật vội ôm em gái đi ra phòng khách bên ngoài trước khi anh trai tỉnh dậy.
Bảo mẫu định bế bé, Tưởng Thành Duật lại không nỡ, “Để tôi ôm bé một lát.”
Anh áp trán mình lên trán con gái, “Là ba đây con.”
Bé Chanh lại ré lên, chân nhỏ quơ quào như đang quẫy đạp.
Tính nết này đúng là giống hệt Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật không có kinh nghiệm dỗ em bé, nghe con gái khóc mà cuống cuồng cả lên.
Bé Chanh thỉnh thoảng lại ré lên vài tiếng, hết khóc rồi lại nín.
Tưởng Thành Duật định để bảo mẫu bế bé, nhưng không ngờ bé Chanh lại chậm rãi mở mắt ra, dường như sợ ánh sáng, con bé he hé đôi mắt, sau đó mới dần dần mở to.
Mãi một lúc lâu sau bé Chanh mới mở mắt ra, mắt phải to tròn giống hệt một trái nho đen. Còn mắt trái như vẫn còn sợ ánh sáng nên chỉ hé ra một nửa. Mơ mơ màng màng nhìn mọi thứ trước mắt, bỗng nhiên con bé nín khóc.
Người đầu tiên bé con nhìn thấy sau khi chào đời chính là anh.
Tưởng Thành Duật khẽ nói, “Là ba đây, ba là Tưởng…” Thành Duật.
Hai chữ sau còn chưa kịp nói, bé Chanh đã lạnh lùng nhắm mắt lại, sau đó há miệng gào khóc thật to.
Tiếng khóc vang dội cả căn phòng.
Con bé giống hệt Kinh Duệ, chỉ gào khóc chứ không có giọt nước mắt nào.
Bảo mẫu đứng một bên, có mấy lần cô ấy nghĩ Tưởng Thành Duật định giao bé lại cho mình, nhưng mỗi khi cô ấy giơ tay ra đón bé thì anh lại ôm con vào lòng.
Cô ấy cũng không dám hối, bất đắc dĩ đứng đợi một bên.
Bé Chanh khóc hoài không nín, bắt đầu giãy đạp hai chân nhỏ, anh mới đưa bé cho bảo mẫu bế.
Tưởng Thành Duật vô cùng thỏa mãn, đi vào phòng tìm Thẩm Đường.
Cô vừa húp một chén canh, rửa mặt qua loa, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Dù là thân thể hay là tinh thần, chưa bao giờ cô được thả lỏng, cũng chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế.
Bắt đầu từ giai đoạn giữa và cuối thai kỳ, cô trở nên thiếu ngủ một cách trầm trọng. Thế nên vào lúc này, cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.
Tưởng Thành Duật giúp cô đắp chăn, tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn áp tường, ánh đèn từ phòng khách nhỏ bên ngoài len lỏi qua khe cửa khép hờ tiến vào phòng trong, tạo ra một khoảng sáng vừa phải cho căn phòng.
Anh không rời đi, ngồi một bên lấy điện thoại ra xử lý mail, ở bên cạnh cô đến khi cô say giấc nồng.
Một đêm nay, hầu như Tưởng Thành Duật không hề chợp mắt.
Cứ cách vài tiếng, từ trong phòng em bé lại truyền ra tiếng khóc, tuy nhiên lại khiến người ta an tâm.
…
Ngày thứ năm sau khi bé Chanh và Kinh Duệ ra đời, Thẩm Đường đã khôi phục được kha khá, cô có thể đi lại bình thường, không như mấy ngày trước, ngồi lên ngồi xuống mà vết mổ cũng đau, làm cô đi đường cũng không dám đứng thẳng người.
Con trai và con gái thay đổi rất nhiều, không giống với khi mới chào đời, đôi mắt của bé Chanh vô cùng xinh đẹp, rất giống với Thẩm Đường lúc bé.
Kinh Duệ giống Thẩm Đường, nhưng cũng giống anh.
Khi Thẩm Đường không buồn ngủ, Tưởng Thành Duật sẽ đưa cô ra ngoài tản bộ. Cô không dám đi nhanh, anh nắm tay dìu cô đi từng bước.
Trước quầy y tá có một cái cân, Thẩm Đường bước lên cân thử, hiện tại cô được 54 kg, nặng hơn với trước khi mang thai gần mười kg.
Mấy ngày hôm nay cô đã chuẩn bị kế hoạch hồi phục sau khi sinh, tranh thủ trước khi đi làm sẽ lấy lại vóc dáng và cân nặng như trước.
Chị Lỵ khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi năm tháng, lấy lại dáng và ở bên con nhiều hơn. Còn chuyện ở công ty đã có chị và Tần Tỉnh lo, cô không cần thiết phải đi làm vội.
Bây giờ mỗi ngày cô sẽ dành ra một tiếng để kiểm tra các mail quan trọng của công ty, cảm giác cũng không tệ mấy.
Điện thoại Tưởng Thành Duật vang lên, Nghiêm Hạ Vũ gọi đến.
Nghiêm Hạ Vũ sang đây thăm cháu trai và cháu gái của mình, mà chủ yếu là ngắm cháu gái. Anh ta vừa bay từ Manhattan về, chưa kịp về nhà đã chạy thẳng đến bệnh viện.
“Mở cửa cho tôi.” Anh ta bước ra khỏi thang máy.
Cửa mà anh ta nói chính là cửa chốt của phòng bệnh VIP trên tầng này.
Vừa hay Tưởng Thành Duật đang tản bộ bên ngoài, cách cổng gác chỉ có vài bước. Anh cúp điện thoại, bước qua mở cửa cho anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ dẫn đầu đi vào phòng bệnh trước, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường chậm rãi bước theo sau.
Bọn họ chưa vào phòng thì điện thoại của Tưởng Thành Duật lại vang lên, lần này là Ôn Địch gọi đến.
Ôn Địch gọi cho Thẩm Đường nhưng không ai bắt máy, thế là cô nàng gọi cho Tưởng Thành Duật.
Cũng như Nghiêm Hạ Vũ, cô nàng đến để thăm tụi nhỏ.
Hầu như ngày nào Ôn Địch cũng đến chơi với Thẩm Đường, thời gian vô chừng. Nhưng hôm nay lại không khéo, Ôn Địch đến không đúng lúc.
Thẩm Đường nhắc cô nàng, “Nghiêm Hạ Vũ cũng ở trong phòng đấy.”
“Không sao.” Ôn Địch không ngờ anh ta cũng đến, nhưng cô nàng chẳng quan tâm.
Nghiêm Hạ Vũ đang đứng bên nôi chơi với bé Chanh, nhìn thấy người bước vào, trong lòng bắt đầu thấy nao nao. Ánh mắt anh ta lướt qua Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật, dán chặt lên người Ôn Địch.
Ánh mắt ấy như được lặp đi lặp lại hàng trăm nghìn lần.
Ôn Địch cũng nhìn thẳng vào anh ta, nhưng nét mặt không hề thay đổi, ánh mắt khi nhìn anh ta cũng vô cùng hờ hững.
Nghiêm Hạ Vũ tự giác bước tránh ra, nhường chỗ cho Ôn Địch.
Kinh Duệ đã ngủ, nắm tay be bé đặt bên má, trông rất có cảm giác an toàn.
Bé Chanh thì đã thức, đôi mắt to tròn quan sát thế giới xung quanh.
Mấy hôm nay Ôn Địch đã học được cách bế em, cô nàng cẩn thận bế bé Chanh vào lòng, “Cục cưng à, mẹ nuôi tới thăm con đây, con có nhớ mẹ không nè.”
Nghiêm Hạ Vũ quay sang nhìn cô nàng, gần hai năm rồi anh ta không nhìn thấy được vẻ dịu dàng và ý cười trên mặt cô như hôm nay.
Anh ta bước ra ngoài phòng khách nhỏ tìm Tưởng Thành Duật, nói lại chuyện ký hợp đồng mới trong chuyến đi công tác lần này. Thời gian trôi qua vùn vụt, khi anh ta nói xong thì Ôn Địch đã ra về.
Nghiêm Hạ Vũ quay lại phòng em bé, bé Chanh vẫn chưa ngủ, con bé đang chơi rất vui.
Anh ta cũng học theo Ôn Địch lúc nãy, giơ tay bế bé Chanh lên.
Trước đây Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm đến con nít, vừa ồn ào lại vừa phiền phức, trong nhà họ Nghiêm có không ít trẻ con, nhưng chưa bao giờ anh ta bế hay ôm đứa nào.
Hôm nay là ngoại lệ, anh ta bế bé Chanh lên. Con bé quá nhỏ, lúc anh ta ôm lấy cũng vô cùng căng thẳng.
“Bé Chanh à, là ba nuôi đây.”
Đúng lúc Tưởng Thành Duật bước tới, nhíu mày, “Cậu vừa nói gì?”
Nghiêm Hạ Vũ đáp, “Tôi là ba nuôi của bé Chanh.” Ôn Địch là mẹ nuôi.
Hai phút sau, Nghiêm Hạ Vũ bị đá ra khỏi phòng em bé.
…
Khi Kinh Duệ và bé Chanh được ba tháng rưỡi, Tưởng Thành Duật phải sang London công tác gần hai tuần.
Dự án vừa chốt, anh vội vội vàng vàng trở về nhà, trong lòng chỉ muốn bay về ngay lập tức.
Dù mỗi ngày anh đều video call với Thẩm Đường và hai đứa nhỏ, nhưng cái cảm giác nhìn thấy nhưng không ôm được vô cùng khó chịu.
Về tới Bắc Kinh thì trời cũng nhá nhem tối, Tưởng Thành Duật gọi cho Thẩm Đường, “Anh về tới dưới sân nhà mình rồi.”
Thẩm Đường đang tắm cho bọn nhỏ, sửng sốt, “Anh về rồi sao?”
“Ừ.” Anh về trước dự định hai ngày.
Thẩm Đường vội tắt điện thoại, giao hai đứa nhỏ lại cho bảo mẫu, còn mình thì vội vàng chạy xuống lầu.
Giữa tháng Mười một, luồng không khí lạnh đã bắt đầu tràn về, nhiệt độ ngoài trời hạ xuống rất thấp. Nhưng Thẩm Đường chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ, ngay cả áo khoác cũng không có.
Xe chạy vào sân, sau đó dừng hẳn.
Tưởng Thành Duật ngồi máy bay tư nhân về đây, anh đã tắm rửa thay đồ trên máy bay, nên không nhận ra vẻ mệt mỏi sau chặng đường dài trên gương mặt anh.
Anh thay đồ trước là vì muốn được ôm cô và hai đứa nhỏ ngay khi về đến nhà.
“Sao em mặc phong phanh thế?” Tưởng Thành Duật trách cô, ngay sau đó ôm cô vào lòng.
Anh xoay người, lấy áo khoác của mình từ trong xe mặc vào cho cô,
Thẩm Đường hôn mạnh một cái lên môi anh, “Mau đi xem hai cục cưng đi, nửa tháng nay anh không có ở nhà, hai đứa nhỏ lớn nhanh như phổng.”
Kinh Duệ và bé Chanh đã tắm xong, bảo mẫu lau khô tóc cho bọn nhỏ, thay sang một bộ áo liền quần.
Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường bước tới cửa phòng trẻ em, nhìn thấy bé Chanh và Kinh Duệ đang nằm trên giường.
“Cục cưng ơi, mẹ ở đây này.” Nghe giọng nói quen thuộc, hai đứa nhỏ muốn tìm mẹ, cái đầu nho nhỏ nằm sát trên giường, cánh tay bé xíu lại không đủ sức. Bé Chanh và Kinh Duệ đều cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật bước tới, khóe môi hai đứa khẽ cong lên thành một nụ cười.
Và chính nụ cười này đã khiến trái tim Tưởng Thành Duật tan chảy ngay tức khắc.
***
Tưởng Thành Duật hôn con trai một cái, nhưng vẫn không dỗ được thằng bé.
Bảo mẫu đón thằng nhỏ vào lòng dỗ dành, sau đó lại kiểm tra tã lót.
Tưởng Thành Duật quay lại phòng sơ sinh, con gái vẫn còn ngủ say. Từ khi vào phòng bệnh đến giờ cũng đã mười tiếng trôi qua, nhưng hai đứa nhỏ chưa từng hé mắt nhìn anh.
Nhắm mắt măm sữa, nhắm mắt gào khóc.
“Mẹ.” Tưởng Thành Duật quay sang nhìn mẹ mình.
Bà Tưởng đang xếp đồ cho bọn trẻ, không thèm ngẩng đầu lên, “Sao?”
Tưởng Thành Duật lại nhìn con gái, cái miệng be bé khe khẽ mở ra nhưng vẫn ngủ ngon lành, “Từ lúc rời khỏi phòng sinh đến giờ, bọn nhỏ có mở mắt không mẹ?”
“Hình như không thì phải.” Bà Tưởng không chắc chắn lắm, vừa nãy bà bận chăm sóc Thẩm Đường, “Mẹ cũng không thấy, hẳn là không. Chẳng phải nãy giờ con vẫn ngồi trước nôi bọn nhỏ sao?”
Cũng bởi vì anh không nhìn thấy hai đứa nhỏ mở mắt nên mới lo.
Tưởng Thành Duật hỏi bà, “Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không mẹ?”
Bà Tưởng, “Không cần đâu, trẻ con mới sinh đều thế.”
Bình thường thì được rồi, nếu không anh lại thấy lo.
Tưởng Thành Duật nghiêm túc quan sát mọi động tác của con gái, tiếng hít thở nhè nhẹ của bé, cái miệng bé xinh chốc chốc lại mút vào một cái, bàn tay tí hon nắm chặt thỉnh thoảng lại động một cái. Những động tác thế này cứ lặp đi lặp lại vô số lần.
Song, anh vẫn nhìn không thấy chán.
Thỉnh thoảng, anh lại lấy điện thoại ra chụp vài tấm.
Nắm tay nhỏ của bé Chanh cứ để hờ sát bên mặt con bé, Tưởng Thành Duật sợ con gái mỏi nên đưa hai ngón tay khe khẽ nâng nắm tay của con.
Con gái quá nhỏ, anh không dám chạm vào mấy ngón tay be bé kia.
Còn con trai đã được bú sữa, ợ một cái rồi được đặt nằm vào nôi tiếp tục say giấc.
Tưởng Thành Duật nhìn chăm chú khóe miệng thằng nhỏ, lúc này đã trở lại bình thường. Anh khẽ nói với mẹ, “Mẹ, vừa nãy Kinh Duệ mới cười đấy.”
Vừa nãy khóe môi thằng bé có hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong mờ mờ.
Anh quả thật không có nhìn lầm.
Bà Tưởng nói, “Trẻ con mới sinh đều sẽ vô thức mỉm cười, không sao đâu.”
Tưởng Thành Duật “Ừm” một tiếng, nhưng lần đầu được làm ba, anh vẫn cảm thấy con trai mình rất thông minh, mới bé tí mà đã biết cười rồi. Đáng tiếc khoảnh khắc ấy lại vụt qua trong thoáng chốc, anh không chụp lại kịp.
Dì giúp việc sang thông báo với Tưởng Thành Duật rằng Thẩm Đường đã tỉnh.
Anh cẩn thận để tay bé con xuống, đi được vài bước lại vòng về, nhờ dì và hai bảo mẫu đặt hai đứa bé vào nôi, đẩy sang phòng của Thẩm Đường.
Anh nhìn tụi nhỏ, hai đứa rất ngoan, không khóc la ầm ĩ, không hề làm ồn đến Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật đi tới thăm chừng cô, sau khi được truyền nước, cô đã ngủ được mấy tiếng rồi, gương mặt dần có huyết sắc, bờ môi cũng không còn khô nứt nữa.
“Em thấy sao rồi?” Anh đỡ tay dưới đầu Thẩm Đường, để cô gối đầu lên lòng bàn tay mình.
Thẩm Đường gật đầu, nhấc tay định ôm anh nhưng bất cẩn động tới vết mổ, cô đau đến độ nhíu mày.
“Cẩn thận.” Tưởng Thành Duật ngồi bên mép giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Chờ vết mổ lành hẳn, anh sẽ ôm em thật đàng hoàng.”
“Vâng.” Thẩm Đường nhìn anh, không cần cô đòi, Tưởng Thành Duật đã hôn cô một cái.
Những cái ôm, cái hôn chính là liều thuốc giảm đau tốt nhất, vết mổ không còn đau như lúc nãy nữa.
Thẩm Đường ngửi lấy hơi thở mát lạnh từ cổ áo sơ mi của anh, sau đó chầm chậm xoay người tìm một tư thế thoải mái để ôm anh, cuối cùng cô cũng đã không cần kiêng dè mà làm theo ý mình.
“Ông xã.”
Vết mổ lại nhói lên, cô hít một hơi sâu.
“Hai đứa nhỏ ngoan không anh?”
“Ngoan lắm, tỉnh rồi chỉ ré lên mấy tiếng, không quậy quọ gì.”
Thẩm Đường muốn nhìn con, “Anh ẳm con lên giường cho em được không?”
“Nôi của bọn nhỏ sắp được đẩy sang rồi.” Tưởng Thành Duật vừa dứt lời thì bảo mẫu cũng đã đẩy nôi đến nơi.
Thẩm Đường nhìn hai đứa bé đang ngủ say, ánh mắt đong đầy niềm hạnh phúc.
Sợ đánh thức bọn nhỏ, hai người chỉ nói vài câu, phần lớn thời gian còn lại chỉ lẳng lặng nhìn con.
Ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Thẩm Đường chọc vào tay Tưởng Thành Duật, anh quay sang khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, “Có phải vết mổ lại đau không em?”
“Không có.” Thẩm Đường hỏi anh, “Anh thấy con gái mình giống ai?”
Cô quả thật nhìn không ra.
Hôm nay mới sinh được một ngày, Tưởng Thành Duật cũng không nhìn ra, nhưng cái mũi cao này rất giống Thẩm Đường, “Giống em.”
“Mắt con to không anh?”
“Con vẫn chưa mở mắt.” Tưởng Thành Duật hy vọng mắt bé sẽ xinh giống cô.
Nằm nghiêng khá mệt, cô đành đổi tư thế.
Tưởng Thành Duật đỡ cô nằm lại đàng hoàng, chỉnh gối nằm để cô thoải mái nhất.
Thẩm Đường ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ áo sơ mi của anh, đến bây giở cô vẫn cứ ngỡ như mình đang nằm mơ.
“Dì nấu canh cho em rồi, lát nữa ăn một chén nhé.”
Thẩm Đường đáp lời, rồi buông anh ra.
Tưởng Thành Duật ngồi bên giường trông hai đứa bé, anh muốn xem dáng vẻ của bọn nhỏ khi mở mắt.
Chưa được bao lâu, bé Chanh đã thức, con bé ré lên vài tiếng rồi bắt đầu gào khóc thật to.
Anh trai bị làm ồn, khó chịu cau cái mũi nhỏ, Tưởng Thành Duật vội ôm em gái đi ra phòng khách bên ngoài trước khi anh trai tỉnh dậy.
Bảo mẫu định bế bé, Tưởng Thành Duật lại không nỡ, “Để tôi ôm bé một lát.”
Anh áp trán mình lên trán con gái, “Là ba đây con.”
Bé Chanh lại ré lên, chân nhỏ quơ quào như đang quẫy đạp.
Tính nết này đúng là giống hệt Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật không có kinh nghiệm dỗ em bé, nghe con gái khóc mà cuống cuồng cả lên.
Bé Chanh thỉnh thoảng lại ré lên vài tiếng, hết khóc rồi lại nín.
Tưởng Thành Duật định để bảo mẫu bế bé, nhưng không ngờ bé Chanh lại chậm rãi mở mắt ra, dường như sợ ánh sáng, con bé he hé đôi mắt, sau đó mới dần dần mở to.
Mãi một lúc lâu sau bé Chanh mới mở mắt ra, mắt phải to tròn giống hệt một trái nho đen. Còn mắt trái như vẫn còn sợ ánh sáng nên chỉ hé ra một nửa. Mơ mơ màng màng nhìn mọi thứ trước mắt, bỗng nhiên con bé nín khóc.
Người đầu tiên bé con nhìn thấy sau khi chào đời chính là anh.
Tưởng Thành Duật khẽ nói, “Là ba đây, ba là Tưởng…” Thành Duật.
Hai chữ sau còn chưa kịp nói, bé Chanh đã lạnh lùng nhắm mắt lại, sau đó há miệng gào khóc thật to.
Tiếng khóc vang dội cả căn phòng.
Con bé giống hệt Kinh Duệ, chỉ gào khóc chứ không có giọt nước mắt nào.
Bảo mẫu đứng một bên, có mấy lần cô ấy nghĩ Tưởng Thành Duật định giao bé lại cho mình, nhưng mỗi khi cô ấy giơ tay ra đón bé thì anh lại ôm con vào lòng.
Cô ấy cũng không dám hối, bất đắc dĩ đứng đợi một bên.
Bé Chanh khóc hoài không nín, bắt đầu giãy đạp hai chân nhỏ, anh mới đưa bé cho bảo mẫu bế.
Tưởng Thành Duật vô cùng thỏa mãn, đi vào phòng tìm Thẩm Đường.
Cô vừa húp một chén canh, rửa mặt qua loa, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Dù là thân thể hay là tinh thần, chưa bao giờ cô được thả lỏng, cũng chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế.
Bắt đầu từ giai đoạn giữa và cuối thai kỳ, cô trở nên thiếu ngủ một cách trầm trọng. Thế nên vào lúc này, cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.
Tưởng Thành Duật giúp cô đắp chăn, tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn áp tường, ánh đèn từ phòng khách nhỏ bên ngoài len lỏi qua khe cửa khép hờ tiến vào phòng trong, tạo ra một khoảng sáng vừa phải cho căn phòng.
Anh không rời đi, ngồi một bên lấy điện thoại ra xử lý mail, ở bên cạnh cô đến khi cô say giấc nồng.
Một đêm nay, hầu như Tưởng Thành Duật không hề chợp mắt.
Cứ cách vài tiếng, từ trong phòng em bé lại truyền ra tiếng khóc, tuy nhiên lại khiến người ta an tâm.
…
Ngày thứ năm sau khi bé Chanh và Kinh Duệ ra đời, Thẩm Đường đã khôi phục được kha khá, cô có thể đi lại bình thường, không như mấy ngày trước, ngồi lên ngồi xuống mà vết mổ cũng đau, làm cô đi đường cũng không dám đứng thẳng người.
Con trai và con gái thay đổi rất nhiều, không giống với khi mới chào đời, đôi mắt của bé Chanh vô cùng xinh đẹp, rất giống với Thẩm Đường lúc bé.
Kinh Duệ giống Thẩm Đường, nhưng cũng giống anh.
Khi Thẩm Đường không buồn ngủ, Tưởng Thành Duật sẽ đưa cô ra ngoài tản bộ. Cô không dám đi nhanh, anh nắm tay dìu cô đi từng bước.
Trước quầy y tá có một cái cân, Thẩm Đường bước lên cân thử, hiện tại cô được 54 kg, nặng hơn với trước khi mang thai gần mười kg.
Mấy ngày hôm nay cô đã chuẩn bị kế hoạch hồi phục sau khi sinh, tranh thủ trước khi đi làm sẽ lấy lại vóc dáng và cân nặng như trước.
Chị Lỵ khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi năm tháng, lấy lại dáng và ở bên con nhiều hơn. Còn chuyện ở công ty đã có chị và Tần Tỉnh lo, cô không cần thiết phải đi làm vội.
Bây giờ mỗi ngày cô sẽ dành ra một tiếng để kiểm tra các mail quan trọng của công ty, cảm giác cũng không tệ mấy.
Điện thoại Tưởng Thành Duật vang lên, Nghiêm Hạ Vũ gọi đến.
Nghiêm Hạ Vũ sang đây thăm cháu trai và cháu gái của mình, mà chủ yếu là ngắm cháu gái. Anh ta vừa bay từ Manhattan về, chưa kịp về nhà đã chạy thẳng đến bệnh viện.
“Mở cửa cho tôi.” Anh ta bước ra khỏi thang máy.
Cửa mà anh ta nói chính là cửa chốt của phòng bệnh VIP trên tầng này.
Vừa hay Tưởng Thành Duật đang tản bộ bên ngoài, cách cổng gác chỉ có vài bước. Anh cúp điện thoại, bước qua mở cửa cho anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ dẫn đầu đi vào phòng bệnh trước, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường chậm rãi bước theo sau.
Bọn họ chưa vào phòng thì điện thoại của Tưởng Thành Duật lại vang lên, lần này là Ôn Địch gọi đến.
Ôn Địch gọi cho Thẩm Đường nhưng không ai bắt máy, thế là cô nàng gọi cho Tưởng Thành Duật.
Cũng như Nghiêm Hạ Vũ, cô nàng đến để thăm tụi nhỏ.
Hầu như ngày nào Ôn Địch cũng đến chơi với Thẩm Đường, thời gian vô chừng. Nhưng hôm nay lại không khéo, Ôn Địch đến không đúng lúc.
Thẩm Đường nhắc cô nàng, “Nghiêm Hạ Vũ cũng ở trong phòng đấy.”
“Không sao.” Ôn Địch không ngờ anh ta cũng đến, nhưng cô nàng chẳng quan tâm.
Nghiêm Hạ Vũ đang đứng bên nôi chơi với bé Chanh, nhìn thấy người bước vào, trong lòng bắt đầu thấy nao nao. Ánh mắt anh ta lướt qua Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật, dán chặt lên người Ôn Địch.
Ánh mắt ấy như được lặp đi lặp lại hàng trăm nghìn lần.
Ôn Địch cũng nhìn thẳng vào anh ta, nhưng nét mặt không hề thay đổi, ánh mắt khi nhìn anh ta cũng vô cùng hờ hững.
Nghiêm Hạ Vũ tự giác bước tránh ra, nhường chỗ cho Ôn Địch.
Kinh Duệ đã ngủ, nắm tay be bé đặt bên má, trông rất có cảm giác an toàn.
Bé Chanh thì đã thức, đôi mắt to tròn quan sát thế giới xung quanh.
Mấy hôm nay Ôn Địch đã học được cách bế em, cô nàng cẩn thận bế bé Chanh vào lòng, “Cục cưng à, mẹ nuôi tới thăm con đây, con có nhớ mẹ không nè.”
Nghiêm Hạ Vũ quay sang nhìn cô nàng, gần hai năm rồi anh ta không nhìn thấy được vẻ dịu dàng và ý cười trên mặt cô như hôm nay.
Anh ta bước ra ngoài phòng khách nhỏ tìm Tưởng Thành Duật, nói lại chuyện ký hợp đồng mới trong chuyến đi công tác lần này. Thời gian trôi qua vùn vụt, khi anh ta nói xong thì Ôn Địch đã ra về.
Nghiêm Hạ Vũ quay lại phòng em bé, bé Chanh vẫn chưa ngủ, con bé đang chơi rất vui.
Anh ta cũng học theo Ôn Địch lúc nãy, giơ tay bế bé Chanh lên.
Trước đây Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm đến con nít, vừa ồn ào lại vừa phiền phức, trong nhà họ Nghiêm có không ít trẻ con, nhưng chưa bao giờ anh ta bế hay ôm đứa nào.
Hôm nay là ngoại lệ, anh ta bế bé Chanh lên. Con bé quá nhỏ, lúc anh ta ôm lấy cũng vô cùng căng thẳng.
“Bé Chanh à, là ba nuôi đây.”
Đúng lúc Tưởng Thành Duật bước tới, nhíu mày, “Cậu vừa nói gì?”
Nghiêm Hạ Vũ đáp, “Tôi là ba nuôi của bé Chanh.” Ôn Địch là mẹ nuôi.
Hai phút sau, Nghiêm Hạ Vũ bị đá ra khỏi phòng em bé.
…
Khi Kinh Duệ và bé Chanh được ba tháng rưỡi, Tưởng Thành Duật phải sang London công tác gần hai tuần.
Dự án vừa chốt, anh vội vội vàng vàng trở về nhà, trong lòng chỉ muốn bay về ngay lập tức.
Dù mỗi ngày anh đều video call với Thẩm Đường và hai đứa nhỏ, nhưng cái cảm giác nhìn thấy nhưng không ôm được vô cùng khó chịu.
Về tới Bắc Kinh thì trời cũng nhá nhem tối, Tưởng Thành Duật gọi cho Thẩm Đường, “Anh về tới dưới sân nhà mình rồi.”
Thẩm Đường đang tắm cho bọn nhỏ, sửng sốt, “Anh về rồi sao?”
“Ừ.” Anh về trước dự định hai ngày.
Thẩm Đường vội tắt điện thoại, giao hai đứa nhỏ lại cho bảo mẫu, còn mình thì vội vàng chạy xuống lầu.
Giữa tháng Mười một, luồng không khí lạnh đã bắt đầu tràn về, nhiệt độ ngoài trời hạ xuống rất thấp. Nhưng Thẩm Đường chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ, ngay cả áo khoác cũng không có.
Xe chạy vào sân, sau đó dừng hẳn.
Tưởng Thành Duật ngồi máy bay tư nhân về đây, anh đã tắm rửa thay đồ trên máy bay, nên không nhận ra vẻ mệt mỏi sau chặng đường dài trên gương mặt anh.
Anh thay đồ trước là vì muốn được ôm cô và hai đứa nhỏ ngay khi về đến nhà.
“Sao em mặc phong phanh thế?” Tưởng Thành Duật trách cô, ngay sau đó ôm cô vào lòng.
Anh xoay người, lấy áo khoác của mình từ trong xe mặc vào cho cô,
Thẩm Đường hôn mạnh một cái lên môi anh, “Mau đi xem hai cục cưng đi, nửa tháng nay anh không có ở nhà, hai đứa nhỏ lớn nhanh như phổng.”
Kinh Duệ và bé Chanh đã tắm xong, bảo mẫu lau khô tóc cho bọn nhỏ, thay sang một bộ áo liền quần.
Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường bước tới cửa phòng trẻ em, nhìn thấy bé Chanh và Kinh Duệ đang nằm trên giường.
“Cục cưng ơi, mẹ ở đây này.” Nghe giọng nói quen thuộc, hai đứa nhỏ muốn tìm mẹ, cái đầu nho nhỏ nằm sát trên giường, cánh tay bé xíu lại không đủ sức. Bé Chanh và Kinh Duệ đều cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật bước tới, khóe môi hai đứa khẽ cong lên thành một nụ cười.
Và chính nụ cười này đã khiến trái tim Tưởng Thành Duật tan chảy ngay tức khắc.
***
Danh sách chương