Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm trò chuyện với nhau chưa được vài câu, mùi khét đã xâm chiếm cả căn bếp.
Bà Tưởng đang làm cá kho, nước kho bị cháy cạn đến dính cả nồi.
Bà luống cuống tắt bếp, nhưng vì không muốn mất mặt trước mặt đám con cháu trong nhà, bà nhét cái nồi vào tay ông Tưởng, “Ông đấy, già đầu rồi mà còn nấu tệ đến nỗi cháy cả nồi, mất mặt không cơ chứ. Không biết kho cá thì đừng đứng ở đây choán chỗ nữa, thiệt tình. Thôi, tôi biết ông cũng không dễ dàng gì.”
Ông Tưởng, “…”
Đúng lúc một tay ông cầm nồi, một tay cầm xẻng, giờ có muốn biện minh ông không làm cá khét cũng chẳng ai tin.
Bà Tưởng trao cho ông một ánh mắt ý bảo ông gánh tội thay.
Ông Tưởng mở nắp nồi ra xem thử, cuối cùng đành phải ôm tội làm khét nồi cá kho vào người. Thật ra, dù vợ không nói thì ông cũng sẽ nhận thay cho bà, vì ông biết bà rất sĩ diện.
Ông nhìn nồi cá kho cạn queo, “Lần sau tôi sẽ cho nhiều nước hơn.”
“Ông nội ơi, chuyện này không liên quan đến nước ít hay nhiều, mà là vặn lửa quá lớn, kho cá thì chỉ cần mở lửa liu riu thôi ạ.” Lê Tranh quay sang nhìn Phó Thành Lẫm, “Em nói có đúng không?” Ánh mắt lấp lánh mong được khen ngợi.
Phó Thành Lẫm, “Có khi nào em nói sai đâu?”
“Ha ha.”
Lê Tranh kiếm được món hời còn làm bộ làm tịch, huých vai Phó Thành Lẫm một cái.
Thật ra Thẩm Đường đã nhìn thấy khoảnh khắc bà Tưởng nhét cái nồi vào tay ông Tưởng, nhưng cô giả vờ không biết gì, cúi đầu nhặt rau.
Tưởng Thành Duật biết tỏng ba mẹ không thể nấu được món nào ra trò, chẳng những thế mà còn gây thêm phiền.
Anh bèn bảo ba mẹ nghỉ tay, “Để con và Phó Thành Lẫm làm cho, ba mẹ ra ngoài nghỉ đi.”
Kể từ khi yêu Lê Tranh, khả năng nấu nướng của Phó Thành Lẫm đột ngột tăng mạnh chỉ trong vòng nửa năm, từ trình độ chỉ nấu được hai món thì bây giờ đã làm được sáu món, vừa đủ cho một bữa cơm gia đình.
Tuy Tưởng Thành Duật cũng chỉ ở mức độ gà mờ, nhưng ít ra vẫn hơn mọi người trong nhà.
Ông bà Tưởng nắm tay nhau đi đánh cờ, giao phòng bếp lại cho đám trẻ.
Tưởng Thành Duật mặc tạp dề vào, “Thẩm Đường à.”
Anh đi tới bên cạnh cô, xoay lưng lại, “Em thắt dây giúp anh đi.”
Tay anh dài, có thể tự mình thắt dây, nhưng cứ muốn cô giúp mình.
Thẩm Đường buông bó rau xuống rồi đi rửa tay, biến mặt anh thành cái khăn lau tay.
Mặt mày Tưởng Thành Duật ướt rượt, anh định đưa tay ôm cô thì Thẩm Đường đã nhanh nhảu vòng ra sau lưng giúp anh buộc dây tạp dề, “Anh đứng yên đi, cứ nhích tới nhích lui em không thắt được đâu.”
Anh không trêu cô nữa, đem rau cô đã nhặt xong đi rửa. Phó Thành Lẫm và Lê Tranh đang “cứu” nồi cá kho kia, hai người đứng bên bồn rửa thì thầm to nhỏ.
Thẩm Đường không thể ôm Tưởng Thành Duật từ phía sau như ở nhà, cô bèn đứng bên cạnh anh, “Anh này, về sau nếu em làm đồ ăn không ngon thì em có thể đùn trách nhiệm sang anh không?”
Tưởng Thành Duật, “Em không cần đùn, anh sẽ chủ động gánh tội, anh tự giác hơn ba anh nhiều.”
Thẩm Đường bật cười, “Lúc nãy anh cũng thấy hả?”
“Ừ.”
Trước tạp dề có một cái túi nhỏ, Thẩm Đường nhét tay vào.
“Còn căng thẳng không?” Tưởng Thành Duật hỏi cô.
Cô lắc đầu, “Có Phó Thành Lẫm ở đây nên em không căng thẳng mấy.” Lòng cô có hơi đắc ý, “Chừng nào anh ấy mới chịu gọi em là thím?”
“Tới giờ mà cậu ta còn chưa gọi anh là chú, em còn mong cậu ta gọi em là thím ư?”
Đang trò chuyện vui vẻ, phòng bếp lại xuất hiện một vị khách không được chào đón.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ về nhà thăm ba mẹ, lúc đi ngang qua nhà Tưởng Thành Duật thì nhìn thấy xe của anh và Phó Thành Lẫm đậu trong sân, anh ta lại không muốn về nhà, thế là tạt vào nhà họ Tưởng để ăn chực.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ đến đây cũng là muốn tìm Tưởng Thành Duật tính sổ, bây giờ cả nhà anh ta đều biết chuyện mình đổi xe đi tìm Ôn Địch, dù anh ta có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi vì chẳng một ai tin.
Không ngờ hôm nay Thẩm Đường cũng đến đây.
“Cậu đến đây làm gì?” Phó Thành Lẫm nhìn anh ta, giọng điệu rõ là chẳng thèm chào đón.
Nếu là trước đây thì Nghiêm Hạ Vũ còn có thể bật lại, có phải nhà cậu đâu mà đòi quản chuyện tôi đến đây.
Nhưng hiện giờ câu này chẳng còn tác dụng nữa, nhà họ Tưởng bây giờ cũng xem như là nhà của Phó Thành Lẫm.
Nghiêm Hạ Vũ nhai quả hạch rộp rộp, vừa nãy đi qua phòng khách anh ta có nhón một hạt.
Sau đó, anh ta bước đến gần xem thử bọn họ đang nấu món gì, cất giọng đầy ngang nhiên, “Tôi đến ăn cơm chứ làm gì. Cậu nấu cho ngon vào đấy.”
Phó Thành Lẫm đáp, “Hôm nay không có đầu bếp phụ nấu, chỉ có sáu món thôi, cậu đến thì không đủ ăn, tự xem mà làm đi.”
Ý chính là hạ lệnh đuổi khách.
Nghiêm Hạ Vũ cũng chẳng thèm đáp lời, anh ta đúng là tự xem rồi làm, “Trước khi ăn tôi sẽ lót dạ trước bằng hai chén canh, không tốn bao nhiêu đồ ăn đâu.”
“…”
Nghiêm Hạ Vũ bước tới bên cạnh Tưởng Thành Duật, “Hôm đó cậu không giải thích với ba tôi à?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Có giải thích rồi nhưng chú Nghiêm không tin, tôi cũng hết cách.”
Vì có Thẩm Đường ở đây, Nghiêm Hạ Vũ không muốn tỏ ra xấu tính thù dai, nếu Tưởng Thành Duật đã nói là giải thích rồi thì xem như qua chuyện,
Coi như anh ta xui xẻo đi.
“Khoản tiền Hoa Duệ cần dùng kia, tôi sẽ đầu tư cho cậu.”
Anh ta và Tưởng Thành Duật bàn chuyện công việc, tranh thủ tạo ấn tượng tốt với Thẩm Đường, để về sau theo đuổi lại Ôn Địch thì cô có thể nói vài câu tốt đẹp giúp anh ta.
Thẩm Đường thấy bọn họ nói chuyện công việc bèn tránh mặt, đi tới đảo bếp chuẩn bị trái cây.
Chưa đầy hai phút, Tưởng Thành Duật đã gọi cô, “Đường Đường, qua đây đi em.”
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, Nghiêm Hạ Vũ đã không còn đứng đó, anh ta đang đứng phụ Phó Thành Lẫm trước bếp.
Tưởng Thành Duật sợ Thẩm Đường ở một mình thấy chán nên gọi cô đến cạnh mình, lúc nãy anh và Nghiêm Hạ Vũ chỉ nói vài câu rồi thôi.
“Để anh dạy em xắt gừng sợi.”
Thẩm Đường, “Em biết xắt mà.”
“Anh dạy em xắt gừng sợi một cách chuẩn nhất.”
Tưởng Thành Duật vòng tay ôm cô đứng trước người mình, tay cầm tay dạy cô xắt gừng.
Bình thường bọn họ đi sớm về trễ, ngoại trừ những lúc tiếp xúc thân mật thì gần như không có thời gian ở cùng nhau, hiếm khi nào được rảnh rỗi thoải mái như hôm nay.
Hai cánh tay Thẩm Đường đều bị Tưởng Thành Duật vòng tay ôm lấy, còn cô dán chặt vào lòng anh.
Tư thế này quá thân mật, cô cảm thấy không được ổn cho lắm.
Thẩm Đường quay lại làm nũng với anh, “Chờ về nhà rồi anh dạy cho em được không, hôm nay em đứng xem anh xắt thôi.”
Tưởng Thành Duật biết cô đang lo chuyện gì, “Ba mẹ anh không vào phòng bếp nữa đâu.”
Phòng bếp hơn bốn mươi mét vuông, không gian rộng rãi nên hai người và đôi Phó Thành Lẫm không làm phiền lẫn nhau.
Thẩm Đường đứng thẳng người, tập trung nhìn xuống thớt gỗ.
Toàn bộ quá trình đều là Tưởng Thành Duật dùng lực, cô chỉ cầm dao tượng trưng, xắt miếng gừng mỏng thế nào, xắt ra bao nhiêu sợi nhỏ đều là do Tưởng Thành Duật quyết định.
Thẩm Đường nhìn từng miếng gừng mỏng dính, “Anh từng học kỹ thuật dùng dao à?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Cái này không cần phải học, nhìn là biết làm thôi.”
Trước kia khi quay phim ở Hoành Điếm, mỗi đêm quay phim xong cô đều xuống bếp học cách nấu ăn với đầu bếp, công đoạn tốn sức nhất chính là xắt hành, xắt mất một buổi trời.
“Anh chỉ cần nhìn chút là biết làm, thế sao em lại không biết?”
Tưởng Thành Duật, “Anh biết là được rồi, em không cần phải biết đâu.”
Một củ gừng mà hai người xắt gần mười phút vẫn chưa xong.
Bên bếp, Phó Thành Lẫm đang dạy Lê Tranh nấu ăn.
Dầu trong chảo đã nóng, có thể bỏ hành lá và ớt khô vào xào, nhưng khi vừa cho ớt khô vào, dầu bỗng chốc văng tung tóe khiến Lê Tranh sợ hãi lùi về phía sau, nhào vào lòng Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm áp tay lên má cô nhóc, “Không sao, có lẽ do em bất cẩn làm ướt ớt khô thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ không tài nào ở trong bếp được nữa, lần đầu tiên cảm thấy mình thừa thải đến thế. Anh ta tháo tạp dề ra, chẳng thèm giúp nữa mà đi ra ngoài phòng khách xem TV.
Trên TV lại đang phát sóng một chương trình giải trí có Ôn Địch làm MC, một MC khác và mấy khách mời đang trêu tình yêu mới của cô.
Nghiêm Hạ Vũ chuyển kênh, trái tim lạnh ngắt.
Hai tiếng sau, tám món ăn cuối cùng cũng được dọn lên bàn, trong đó có hai món là Thẩm Đường làm, sáu món còn lại là Phó Thành Lẫm cầm muôi, Lê Tranh phụ trách thả nguyên liệu vào nồi.
Nghiêm Hạ Vũ đói đến xây xẩm mặt mày, vừa ngồi xuống bàn ăn, Phó Thành Lẫm đã múc hai chén canh lớn đặt trước mặt anh ta.
Không đủ đồ ăn, húp canh đỡ đi.
Tưởng Thành Duật đưa đũa cho anh ta, “Nếu húp canh không no thì tôi cho cậu thêm hai chén cơm.”
Lê Tranh bật cười, “Hai người không được ăn hiếp chú Tiểu Nghiêm của con nữa.”
Cô nhóc lấy lại một chén canh để mình húp.
Thân mật trong phòng bếp, cảm giác thành công khi tự mình nấu ăn, và cả bầu không khí vui vẻ trên bàn ăn, tất cả đều khiến Thẩm Đường tạm thời quên mất hôm nay là lần đầu tiên cô chính thức ra mắt ba mẹ chồng.
Cô ngồi bên cạnh Tưởng Thành Duật, nhưng không còn vẻ ngại ngùng như vừa mới đến.
Nhờ có thêm Nghiêm Hạ Vũ nên bữa cơm không hề có phút giây tẻ nhạt nào.
Cơm nước xong xuôi, Tưởng Thành Duật hỏi ý Thẩm Đường, “Em muốn về luôn hay là nán lại thêm nửa tiếng, một tiếng nữa cũng được, anh đều nghe theo em.”
Thẩm Đường đáp, “Ở lại chơi thêm một tiếng đi anh, hôm nay em không bận gì hết.”
Mọi người dời bước sang phòng khách, dì giúp việc đã mang trái cây tráng miệng lên sẵn.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh khẽ nói với Thẩm Đường, “Sau này anh sẽ tiếp tục theo đuổi Ôn Địch, em giúp anh nhé.”
Thẩm Đường hỏi lại, “Sao em phải giúp anh?”
Nghiêm Hạ Vũ dùng hết tình cảm, lôi hết lý lẽ ra để nói, “Em nghĩ thử xem, nếu Ôn Địch và anh yêu nhau, sau này chỉ cần em về nhà cũ ăn cơm, anh sẽ đưa Ôn Địch đến. Đàn ông bọn anh phụ trách nấu ăn, bọn em và Tranh Tranh cùng nhau nghịch ngợm trong phòng bếp, tốt biết bao. Sau khi cưới thì càng lui tới thường xuyên hơn, chẳng lẽ em không muốn gặp cô ấy thường xuyên ư?”
Cảnh tượng ấy nghe có vẻ rất đáng mơ ước.
Không phải Thẩm Đường không động lòng, nhưng cô không thể vì chút cảm giác tốt đẹp ấy mà ép buộc Ôn Địch, “Em chỉ làm những chuyện khiến Ôn Địch vui vẻ mà thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng không nhụt chí, “Cám ơn em đã tốt với Ôn Địch như thế.”
Bà Tưởng nói chuyện trên trời dưới đất xong rồi chuyển sang thằng con trai lớn, bà nói với Thẩm Đường, “Đường Đường này, chờ đến khi anh chị hai con ở nhà thì con và Tưởng Thành Duật lại về ăn cơm nhé, đông người thì thêm vui.”
Thẩm Đường vui vẻ đồng ý.
Bên thành sofa, Phó Thành Lẫm hỏi Lê Tranh, “Lần sau đông người rồi, anh không cần đến đâu nhỉ?”
Lê Tranh cắn quả hạch một cái rắc, cô nhóc khá kén ăn, vừa nãy trên bàn cơm chẳng ăn được mấy miếng, vừa xuống bữa liền bắt đầu ăn vặt.
“Anh phải đến chứ, anh không đến thì em làm sao bây giờ. Lâu lắm rồi không gặp, ba mẹ em cũng muốn nhìn thấy chàng rể là anh đây.”
Phó Thành Lẫm im lặng không đáp, mỗi lần gặp mặt ba mẹ vợ là một lần giày vò. Lúc trước anh toàn gọi là anh chị dâu như Thẩm Đường.
Ở chơi đến hai giờ rưỡi, mấy người bọn họ mới rời khỏi đại viện.
Thẩm Đường nhận quà đến mỏi tay, đến nỗi cốp sau cũng chẳng còn chỗ để.
Hôm nay Tưởng Thành Duật tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ ngơi, anh hỏi Thẩm Đường muốn đi đâu chơi.
Thẩm Đường không quan tâm chỗ đến, “Chỉ cần đi cùng anh là được.”
Anh bèn quay đầu xe, “Vậy đi xem phim với anh nhé?”
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng len vào cửa sổ xe, rơi lên người cô, lên cánh tay anh.
Bắc Kinh hôm nay trời xanh mây trắng, còn Thượng Hải thì mưa dầm rả rích.
Tiêu Đông Hàn đã đến Thượng Hải từ tối hôm qua, trước đó anh ta đã gọi điện hẹn gặp Trữ Nhạc Lễ. Nhưng ông ấy có một cuộc họp vào buổi sáng, đến sập tối mới rảnh.
Anh ta không đến nhà cô của mình, bàn chuyện làm ăn trong nhà dễ bị trói buộc bởi tình nghĩa. Thế nên anh ta đã hẹn Trữ Nhạc Lễ ở một nhà hàng view bờ sông.
Đến chiều, trời bắt đầu đổ mưa.
Không khí vừa oi bức vừa ẩm ướt, thỉnh thoảng hơi nóng bị cơn gió thổi ùa lên mặt.
Tiêu Đông Hàn đứng trên sân thượng của phòng bao view bờ sông, hút liền hai điếu thuốc.
Điện thoại để trong phòng vang lên, là Tiêu Đông Khải gọi đến.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Tiêu Đông Khải đã biết rõ mọi chuyện giữa Tưởng Thành Duật và Tiêu Đông Hàn, mà số vốn Tiêu Đông Hàn đầu tư vào công ty Phàn Ngọc cũng đang trong quá trình bồi thường hợp đồng.
Anh ta lên tiếng khuyên em trai mình, “Thấy đủ thì nên thu tay lại đi.”
Tiêu Đông Hàn châm điếu thuốc thứ ba, cuống họng khô rát đến khó chịu, anh ta rít được hai cái liền dụi tắt.
Bên kia điện thoại im lặng, Tiêu Đông Khải lẩm bẩm một mình, “Tiền phí bản quyền kia, dù cậu không kiếm được lời thì chí ít cũng phải hồi được vốn.”
Tiêu Đông Hàn nhấp ngụm trà thấm giọng, “Em bận rộn bao lâu nay đâu phải chỉ để kiếm tiền bồi thường.”
Điếu thuốc vừa bị dụi vào gạt tàn vẫn còn ánh lên vài sợi khói tàn màu xám xanh.
Điều khiến anh ta khó chịu chính là, Trữ Nhạc Lễ lại đứng cùng một phe với Tưởng Thành Duật, “Ông ấy là dượng của em nên em không mới không đề phòng, không ngờ ông ấy lại tàn nhẫn đâm một nhát sau lưng em.”
Nếu không phải công ty dượng quyết định hợp tác nghiên cứu công nghệ mới, Tưởng Thành Duật sẽ không thể dùng chiêu đập nồi dìm thuyền để đổi mới công nghệ và thiết bị. Vì có Trữ Nhạc Lễ mạo hiểm cùng với mình, nên Tưởng Thành Duật mới thuyết phục được nhóm cổ đông từ bỏ nền tảng công nghệ vốn có.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, nhân viên phục vụ mở cửa đưa Trữ Nhạc Lễ bước vào.
“Xong việc bên này em sẽ gọi lại cho anh sau.” Tiêu Đông Hàn cúp điện thoại.
Dù thế nào thì Trữ Nhạc Lễ cũng là bậc cha chú trong nhà, anh ta lễ phép gọi một tiếng “dượng”, tự mình châm trà cho Trữ Nhạc Lễ.
Trữ Nhạc Lễ không cởi áo vest, có vẻ như không có dự định nói chuyện lâu. Ông ngồi xuống, “Đông Hàn à, con qua đây cũng không công thôi.”
Cứ nói thẳng đỡ phải tốn thời gian của nhau.
Tiêu Đông Hàn đưa tách trà sang cho Trữ Nhạc Lễ, “Con đến không phải muốn lấy tình thân ra để uy hiếp dượng, con mang theo thành ý đến đây.”
Trữ Nhạc Lễ nói thẳng, “Dượng đã ký hợp đồng với Tưởng Thành Duật rồi.”
“Ký rồi cũng chẳng sao, dù sao hợp đồng vẫn chưa thực hiện, vẫn chưa có tổn thất gì, tất cả phí bồi thường vi phạm hợp đồng cứ để con thanh toán.” Đây chính là thành ý của Tiêu Đông Hàn.
Anh ta rút vốn đầu tư khỏi công ty của Phàn Ngọc là muốn dùng vào chỗ dượng mình, số tiền đó anh ta tặng không cho công ty của ông ấy, không đưa ra bất cứ điều kiện gì.
“Chỉ cần dượng không hợp tác với Tưởng Thành Duật là được, con không có yêu cầu gì khác.”
Tiêu Đông Hàn đưa tay mời ông uống trà.
Tách trà nhỏ nên rất nhanh nguội, Trữ Nhạc Lễ nâng lên nhấp hai ngụm.
Tiêu Đông Hàn mời Trữ Nhạc Lễ uống trà, cũng là muốn để cho ông có thời gian suy nghĩ xem có nên hủy hợp đồng hay không.
“Dự tính nghiên cứu và phát triển công nghệ mới quả là không tệ, nhưng phải mất ít nhất từ ba đến năm năm, trong lúc ấy chỉ có thể đập tiền vào chứ không thể sản xuất được gì, cuối cùng kỹ thuật mới có thành công hay không, có mạnh hơn công nghệ ban đầu hay không vẫn là một ẩn số. Dượng cần gì phải chạy theo Tưởng Thành Duật, chẳng có lời đâu.”
Trữ Nhạc lễ đặt tách trà xuống, “Mười năm trước dượng cũng từng nghi ngờ về công nghệ hiện có, sợ thất bại, sợ thua lỗ. Nhưng sự thật đã chứng minh, quyết định đầu tư một khoản lớn vào R&D là một quyết định sáng suốt, nếu không thì dượng làm sao có được công ty như ngày hôm nay.”
*Nghiên cứu và phát triển.
Tiêu Đông Hàn phát hiện Trữ Nhạc Lễ dầu muối không ăn, nhất quyết phải hợp tác với Tưởng Thành Duật, anh ta bèn nói, “Dượng thà tin Tưởng Thành Duật vẽ cho dượng một cái bánh nướng, chứ không tin đề xuất thật lòng của con?”
“Không liên quan đến chuyện tin hay không.”
Trữ Nhạc Lễ có tính toán của mình, “Nếu dượng không lo trước tính sau, có lẽ mười năm sau, công nghệ của tập đoàn sẽ bị đào thải, là người đứng đầu, dượng nhất định phải phòng ngừa chu đáo.”
Công nghệ mới phổ biến ở công ty bọn họ, công ty mục tiêu, và cả công nghiệp Hoa Duệ, không chỉ mỗi ba công ty của họ, mà nó có thể được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực.
Đây là nguyên nhân chính khiến ông rục rịch, quyết định đầu tư vào khâu nghiên cứu và phát triển công nghệ mới.
Những công ty như công ty của ông nếu không có công nghệ tân tiến, thì sản phẩm không có cách nào chiếm lĩnh được thị trường.
Trữ Nhạc Lễ nói rõ hơn, “Từ hồi tham dự show thời trang của Time kia, Tưởng Thành Duật đã đến tìm dượng hỏi thăm vấn đề nghiên cứu và phát triển công nghệ mới.”
Lần đó Trữ Nhiễm đến Thượng Hải trình diễn thời trang, nên ông nhớ rất rõ.
“Ngay khi ký thỏa thuận mua lại, Tưởng Thành Duật đã nghĩ đến con đường tương lai của công ty mục tiêu, chẳng qua là phía cổ đông không thích bỏ quá nhiều tiền đầu tư vào đó, họ sợ tiền bị nước cuốn trôi.”
Đây cũng là chỗ khiến Tiêu Đông Hàn bực bội, tiền bản quyền của anh ta đã giúp Tưởng Thành Duật một nước cờ.
Cổ đông hoa Duệ nguyện ý đầu tư vào việc nghiên cứu và phát triển công nghệ mới, dù có trôi đổ sông đổ bể thì bọn họ cũng không muốn chi trả tiền bản quyền cho anh ta.
Tiêu Đông Hàn lại rót cho dượng mình một tách trà nóng, “Không còn khả năng bàn lại thật sao?”
Trữ Nhạc Lễ phân tích lời mình rõ ràng, “Đông Hàn à, con không muốn dượng hợp tác với Tưởng Thành Duật, đơn giản là vì con muốn ép cậu ta tiếp tục dùng bằng sáng chế độc quyền của con, còn con thì mỗi năm thu vào vài tỷ tiền bản quyền. Con muốn kiếm tiền, mà dượng và Tưởng Thành Duật hợp tác cùng là muốn kiếm tiền.”
Trong chuyện làm ăn thì làm gì còn dượng cháu, chỉ có lợi ích mới đáng tin.
“Dượng phải suy tính cho Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát.”
Nước trà trong tách của Tiêu Đông Hàn đã nguội từ lâu, anh ta cầm lên uống hết một nửa, “Nhắc đến em họ, chẳng lẽ sau này Tưởng Thành Duật sẽ đối xử với hai đứa nó tốt hơn con sao?”
Trữ Nhạc Lễ mỉm cười, “Dượng chưa bao giờ tin vào lời hứa hẹn, lúc hứa thì có lẽ là thật, nhưng đợi đến khi xảy ra xung đột lợi ích thì có ai còn nhớ đến chút tình cảm này. Cứ cho là Tưởng Thành Duật hứa hẹn về sau sẽ đối xử tốt với Tiêu Duyệt và Tiêu Khoát thì dượng cũng không tin. Nhưng mà dượng tin Thẩm Đường.”
“Ồ.” Tiêu Đông Hàn như nghe thấy một câu chuyện cười.
Trữ Nhạc Lễ, “Con bé hận cô con như thế, nhưng xưa nay chưa bao giờ làm tổn thương Tiêu Duyệt và Tiêu Khoát, chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến dượng tin tưởng con bé sẽ không bạc đãi em của mình.”
Đã nói đến nước này, Tiêu Đông Hàn không thể khuyên can gì thêm.
Dẫu sao cũng không thể rời khỏi chữ “lợi”. Không ai có thể nhượng bộ trước lợi ích.
Lần đàm phán này đã bất thành, Tiêu Đông Hàn đành phải dựa vào nó để lấy một ân tình, “Tháng sau là đợt bầu ban hội đồng quản trị nhiệm kỳ mới của Tiêu Ninh. Có một thành viên ban hội đồng quản trị về hưu, con muốn đưa người của con vào, đến lúc đó mong dượng và cô hãy bỏ phiếu cho con.”
Công ty nhà họ Trữ nắm giữ 2.2% cổ phần của Tiêu Ninh, cô của anh ta cầm 2% cổ phần, hai người đều có quyền bỏ phiếu.
Trữ Nhạc Lễ không quan tâm đến chuyện bỏ phiếu cho ai, ngay từ đầu ông và Tiêu Chân đã không có ý định tham gia vào trận chiến tranh đoạt quyền khống chế tập đoàn Tiêu Ninh.
“Được rồi, dượng sẽ trả nợ con một ân tình. Nhưng chút tỉ lệ ấy cũng không thể để ông cụ đồng ý để con đưa người của mình vào.”
Tiêu Đông Hàn đáp, “Trong cuộc họp cổ đông, tập đoàn Thường Thanh và Ninh Dần Kỳ sẽ bầu cho con.”
Tập đoàn Thường Thanh nắm giữ 4.6% cổ phần Tiêu Ninh, Ninh Dần Kỳ thì nhiều hơn một tí.
Anh ta đã gặp Ninh Dần Kỳ, tính tình Ninh Dần Kỳ dịu dàng, anh cũng biết rõ mình không thích hợp với việc quản lý công ty, vì thế không hề do dự mà ủng hộ anh ta.
Về phần tập đoàn Thường Thanh, đêm ở hội quán đêm hôm đó anh ta đã hẹn Triệu Trì Ý. Triệu Trì Ý sẽ đại diện tập đoàn Thường Thanh tham gia đại hội cổ đông của Tiêu Ninh, và cũng đã đồng ý sẽ ủng hộ anh ta.
Triệu Trì Ý không phải bỏ phiếu không công cho Tiêu Đông Hàn, vì Triệu Trì Ý đã mua lại một khách sạn ở ÂU Mỹ, mà anh ta đã giúp đỡ không ít.
Giữa anh ta và Triệu Trì Ý là một cuộc trao đổi lợi ích thuần túy.
Tiêu Đông Hàn gọi phục vụ, khui một chai rượu vang, anh ta rót hai ly, “Cám ơn sự giúp đỡ của dượng vào ngày họp đại hội cổ đông.”
Trữ Nhạc Lễ cũng nể mặt anh ta uống nửa ly rượu, “Quyền bỏ phiếu của dượng cũng chẳng có tác dụng quyết định gì, tới bữa đó phải xem ông cụ hướng về con hay là chú hai con thôi.”
Ông cụ Tiêu có hai đứa con trai, đứa lớn thì không hỏi chuyện tập đoàn, cổ phần đã giao cho Tiêu Đông Hàn từ lâu.
Còn người con trai thứ hai lại có tình cảm khá tốt với ông Tiêu, vẫn luôn đảm nhiệm chức phó tổng của tập đoàn Tiêu Ninh.
Sấp nhỏ của nhà người con trai thứ hai chỉ vừa mới trưởng thành, trong đó có một đứa có tài kinh doanh, nhưng kinh nghiệm không đủ để kiềm chế Tiêu Đông Hàn. Ông Tiêu sợ sau khi Tiêu Đông Hàn cầm quyền sẽ gạt chú hai anh ta ra khỏi Tiêu Ninh.
Tiêu Đông Hàn lắc ly rượu trên tay, “Ông nội phản đối cũng vô dụng thôi, hiện giờ con đã đủ số phiếu, có thể sắp xếp người của con vào ban hội đồng quản trị.”
Mấy ngày nữa anh ta sẽ về London, trước khi Tiêu Ninh tổ chức đại hội cổ đông, anh ta phải hẹn gặp Ninh Dần Kỳ thêm một lần nữa, cung cấp đủ lợi ích cho Ninh Dần Kỳ để đảm bảo Ninh Dần Kỳ không “bỏ con giữa chợ”.
Bầu chọn ban hội đồng quản trị vẫn luôn là kết quả sau các ván cờ lợi ích của các cổ đông, không có ngoại lệ.
Trữ Nhạc Lễ không nán lại lâu, ông đặt ly rượu xuống rồi tạm biệt ra về.
Tiêu Đông Hàn lại rót cho mình thêm một ly rượu vang, tựa vào lan can sân thượng ngắm nhìn cảnh đêm.
Trên mặt sông Hoàng Phố như được phủ thêm một lớp sương mờ mông lung.
Thật ra dượng anh ta không biết, uy hiếp lớn nhất đối với anh ta không phải chú hai mà là Thẩm Đường. Ông nội cho Thẩm Đường 3% cổ phần, không biết cô còn đòi quyền lợi nào khác nữa không.
Chẳng may mà có quyền lợi khác, anh ta không thể khoanh tay chịu chết được.
Tiêu Đông Hàn gọi điện cho thư ký, “Chuẩn bị gửi công văn cho công ty mục tiêu vào thứ hai tuần sau, thông báo với bọn họ trước cuối tháng Bảy phải trả hết số nợ còn lại.”
…
Đến cuộc họp thường kỳ vào chiều thứ Hai, Tưởng Thành Duật mới biết chuyện quyền đòi nợ của công ty mục tiêu đã được chuyển giao cho Tiêu Đông Hàn.
Khi thư ký vội vã bước vào phòng họp, trực giác Tạ Quân Trình mách bảo có điều bất ổn.
Quả nhiên là thế thật, cái bẫy lớn nhất của Tiêu Đông Hàn đã dần hé lộ.
Thư ký nghe theo lời Tưởng Thành Duật phát hình ảnh văn kiện vừa nhận được lên màn hình lớn.
Vừa xem xong, tất cả các quản lý cấp cao đều sững sờ.
Mắt xích tài chính của công ty mục tiêu sở dĩ bị gãy là do lãi suất nợ quá cao, có thời điểm khoản nợ này lên đến hơn hai mươi tỷ, một nửa là do nợ các bên cung ứng, một nửa là nợ tiền bên phía đầu tư.
Lỗ hổng này không phải chỉ cần tám hay mười năm là có thế lấp lại.
Lúc trước trước khi mua lại, khoản nợ đã được trả một phần, số nợ còn lại sẽ được trả theo từng giai đoạn trong phạm vi lãi suất bình thường.
Ai mà ngờ quyền đòi nợ lại chuyển giao đến tay Tiêu Đông Hàn.
Tưởng Thành Duật nhìn lên màn hình chiếu, “Quyền đòi nợ được chuyển giao khi nào?”
Thư ký đáp, “Một tháng trước, do CEO ký.”
CEO không nhắc đến cái bẫy khác, bởi vì ông ta không dám nhắc tới.
Thật ra chuyển giao quyền đòi nợ cũng không phải là là chuyện gì ghê gớm, dẫu sao cũng là công ty mục tiêu nợ, trả ai cũng thế. Nhưng hôm nay đổi thành bọn họ thiếu nợ Tiêu Đông Hàn, đây đã thành một chuyện hoàn toàn khác.
Thiếu tiền người khác thì bọn họ có thể trả theo từng giai đoạn, cùng lắm thì tiền lãi cao, không có công ty nào mà không mắc nợ hết.
Nhưng thiếu tiền Tiêu Đông Hàn lại khác, anh ta không cho trả theo từng giai đoạn mà bắt phải trả hết một lần, áp lực rất lớn.
Lòng bàn tay của thư ký cũng rịn mồ hôi, lần này e là khó giải quyết rồi, một đòn đánh thẳng vào điểm yếu của công ty mục tiêu.
Giống như cô ta vậy, vừa mới mua một căn hộ gần khu trường học, tổng giá trị gần hai mươi triệu, tiền đặt cọc đã ngốn sạch hết vốn liếng của cô ta, nếu trả theo hạn thì không có áp lực gì. Nhưng bỗng nhiên, ngân hàng đột ngột thông báo buộc cô ta phải thanh toán nợ hết một lần, cô ta chỉ có thể bán nhà, nếu không thì lấy tiền đâu ra mà trả.
Tưởng Thành Duật bảo bên phòng pháp chế mang hợp đồng đến, trên hợp đồng cho vay có một điều khoản, nếu chuyện kinh doanh của bên B có dị thường, bên A có quyền yêu cầu bên B thanh toán hết một lần cho bên A.
Bây giờ Tiêu Đông Hàn cho rằng kinh doanh của công ty mục tiêu có điều dị thường, vì thế yêu cầu bên họ phải trả nợ dứt điểm.
Tưởng Thành Duật lại điều tra xem là công ty nào chuyển giao số nợ của công ty mục tiêu sang cho Tiêu Đông Hàn, tổng cộng có năm nhà cung ứng và ba công ty tài chính.
Số tiền nợ cả thảy là tám tỷ, Tiêu Đông Hàn buộc anh phải trả hết trong vòng một tháng.
Điện thoại Tưởng Thành Duật rung lên, Tiêu Đông Hàn nhắn tin, [Không muốn trả dứt điểm một lần cũng được, đến lúc đại hội cổ đông thì bảo Thẩm Đường bỏ phiếu cho tôi.]
Tưởng Thành Duật đáp lại, [Gặp nhau ở đại hội cổ đông.]
Tiêu Đông Hàn, [Tôi đây cũng mong đến ngày ấy, gặp Thẩm Đường ôn chuyện chút chơi.]
Ngày 20 tháng 7, đại hội cổ đông tập đoàn Tiêu Ninh được tổ chức tại trụ sở chính ở London.
Hai thang máy chuyên dụng đều dừng lại tại phòng họp ở tầng 56, lúc Tiêu Đông Hàn bước ra thì sững người, “Thẩm Đường đâu?”
Tưởng Thành Duật thản nhiên đáp lại, “Sao tôi lại không thể đến?”
Bà Tưởng đang làm cá kho, nước kho bị cháy cạn đến dính cả nồi.
Bà luống cuống tắt bếp, nhưng vì không muốn mất mặt trước mặt đám con cháu trong nhà, bà nhét cái nồi vào tay ông Tưởng, “Ông đấy, già đầu rồi mà còn nấu tệ đến nỗi cháy cả nồi, mất mặt không cơ chứ. Không biết kho cá thì đừng đứng ở đây choán chỗ nữa, thiệt tình. Thôi, tôi biết ông cũng không dễ dàng gì.”
Ông Tưởng, “…”
Đúng lúc một tay ông cầm nồi, một tay cầm xẻng, giờ có muốn biện minh ông không làm cá khét cũng chẳng ai tin.
Bà Tưởng trao cho ông một ánh mắt ý bảo ông gánh tội thay.
Ông Tưởng mở nắp nồi ra xem thử, cuối cùng đành phải ôm tội làm khét nồi cá kho vào người. Thật ra, dù vợ không nói thì ông cũng sẽ nhận thay cho bà, vì ông biết bà rất sĩ diện.
Ông nhìn nồi cá kho cạn queo, “Lần sau tôi sẽ cho nhiều nước hơn.”
“Ông nội ơi, chuyện này không liên quan đến nước ít hay nhiều, mà là vặn lửa quá lớn, kho cá thì chỉ cần mở lửa liu riu thôi ạ.” Lê Tranh quay sang nhìn Phó Thành Lẫm, “Em nói có đúng không?” Ánh mắt lấp lánh mong được khen ngợi.
Phó Thành Lẫm, “Có khi nào em nói sai đâu?”
“Ha ha.”
Lê Tranh kiếm được món hời còn làm bộ làm tịch, huých vai Phó Thành Lẫm một cái.
Thật ra Thẩm Đường đã nhìn thấy khoảnh khắc bà Tưởng nhét cái nồi vào tay ông Tưởng, nhưng cô giả vờ không biết gì, cúi đầu nhặt rau.
Tưởng Thành Duật biết tỏng ba mẹ không thể nấu được món nào ra trò, chẳng những thế mà còn gây thêm phiền.
Anh bèn bảo ba mẹ nghỉ tay, “Để con và Phó Thành Lẫm làm cho, ba mẹ ra ngoài nghỉ đi.”
Kể từ khi yêu Lê Tranh, khả năng nấu nướng của Phó Thành Lẫm đột ngột tăng mạnh chỉ trong vòng nửa năm, từ trình độ chỉ nấu được hai món thì bây giờ đã làm được sáu món, vừa đủ cho một bữa cơm gia đình.
Tuy Tưởng Thành Duật cũng chỉ ở mức độ gà mờ, nhưng ít ra vẫn hơn mọi người trong nhà.
Ông bà Tưởng nắm tay nhau đi đánh cờ, giao phòng bếp lại cho đám trẻ.
Tưởng Thành Duật mặc tạp dề vào, “Thẩm Đường à.”
Anh đi tới bên cạnh cô, xoay lưng lại, “Em thắt dây giúp anh đi.”
Tay anh dài, có thể tự mình thắt dây, nhưng cứ muốn cô giúp mình.
Thẩm Đường buông bó rau xuống rồi đi rửa tay, biến mặt anh thành cái khăn lau tay.
Mặt mày Tưởng Thành Duật ướt rượt, anh định đưa tay ôm cô thì Thẩm Đường đã nhanh nhảu vòng ra sau lưng giúp anh buộc dây tạp dề, “Anh đứng yên đi, cứ nhích tới nhích lui em không thắt được đâu.”
Anh không trêu cô nữa, đem rau cô đã nhặt xong đi rửa. Phó Thành Lẫm và Lê Tranh đang “cứu” nồi cá kho kia, hai người đứng bên bồn rửa thì thầm to nhỏ.
Thẩm Đường không thể ôm Tưởng Thành Duật từ phía sau như ở nhà, cô bèn đứng bên cạnh anh, “Anh này, về sau nếu em làm đồ ăn không ngon thì em có thể đùn trách nhiệm sang anh không?”
Tưởng Thành Duật, “Em không cần đùn, anh sẽ chủ động gánh tội, anh tự giác hơn ba anh nhiều.”
Thẩm Đường bật cười, “Lúc nãy anh cũng thấy hả?”
“Ừ.”
Trước tạp dề có một cái túi nhỏ, Thẩm Đường nhét tay vào.
“Còn căng thẳng không?” Tưởng Thành Duật hỏi cô.
Cô lắc đầu, “Có Phó Thành Lẫm ở đây nên em không căng thẳng mấy.” Lòng cô có hơi đắc ý, “Chừng nào anh ấy mới chịu gọi em là thím?”
“Tới giờ mà cậu ta còn chưa gọi anh là chú, em còn mong cậu ta gọi em là thím ư?”
Đang trò chuyện vui vẻ, phòng bếp lại xuất hiện một vị khách không được chào đón.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ về nhà thăm ba mẹ, lúc đi ngang qua nhà Tưởng Thành Duật thì nhìn thấy xe của anh và Phó Thành Lẫm đậu trong sân, anh ta lại không muốn về nhà, thế là tạt vào nhà họ Tưởng để ăn chực.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ đến đây cũng là muốn tìm Tưởng Thành Duật tính sổ, bây giờ cả nhà anh ta đều biết chuyện mình đổi xe đi tìm Ôn Địch, dù anh ta có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi vì chẳng một ai tin.
Không ngờ hôm nay Thẩm Đường cũng đến đây.
“Cậu đến đây làm gì?” Phó Thành Lẫm nhìn anh ta, giọng điệu rõ là chẳng thèm chào đón.
Nếu là trước đây thì Nghiêm Hạ Vũ còn có thể bật lại, có phải nhà cậu đâu mà đòi quản chuyện tôi đến đây.
Nhưng hiện giờ câu này chẳng còn tác dụng nữa, nhà họ Tưởng bây giờ cũng xem như là nhà của Phó Thành Lẫm.
Nghiêm Hạ Vũ nhai quả hạch rộp rộp, vừa nãy đi qua phòng khách anh ta có nhón một hạt.
Sau đó, anh ta bước đến gần xem thử bọn họ đang nấu món gì, cất giọng đầy ngang nhiên, “Tôi đến ăn cơm chứ làm gì. Cậu nấu cho ngon vào đấy.”
Phó Thành Lẫm đáp, “Hôm nay không có đầu bếp phụ nấu, chỉ có sáu món thôi, cậu đến thì không đủ ăn, tự xem mà làm đi.”
Ý chính là hạ lệnh đuổi khách.
Nghiêm Hạ Vũ cũng chẳng thèm đáp lời, anh ta đúng là tự xem rồi làm, “Trước khi ăn tôi sẽ lót dạ trước bằng hai chén canh, không tốn bao nhiêu đồ ăn đâu.”
“…”
Nghiêm Hạ Vũ bước tới bên cạnh Tưởng Thành Duật, “Hôm đó cậu không giải thích với ba tôi à?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Có giải thích rồi nhưng chú Nghiêm không tin, tôi cũng hết cách.”
Vì có Thẩm Đường ở đây, Nghiêm Hạ Vũ không muốn tỏ ra xấu tính thù dai, nếu Tưởng Thành Duật đã nói là giải thích rồi thì xem như qua chuyện,
Coi như anh ta xui xẻo đi.
“Khoản tiền Hoa Duệ cần dùng kia, tôi sẽ đầu tư cho cậu.”
Anh ta và Tưởng Thành Duật bàn chuyện công việc, tranh thủ tạo ấn tượng tốt với Thẩm Đường, để về sau theo đuổi lại Ôn Địch thì cô có thể nói vài câu tốt đẹp giúp anh ta.
Thẩm Đường thấy bọn họ nói chuyện công việc bèn tránh mặt, đi tới đảo bếp chuẩn bị trái cây.
Chưa đầy hai phút, Tưởng Thành Duật đã gọi cô, “Đường Đường, qua đây đi em.”
Thẩm Đường ngẩng đầu lên, Nghiêm Hạ Vũ đã không còn đứng đó, anh ta đang đứng phụ Phó Thành Lẫm trước bếp.
Tưởng Thành Duật sợ Thẩm Đường ở một mình thấy chán nên gọi cô đến cạnh mình, lúc nãy anh và Nghiêm Hạ Vũ chỉ nói vài câu rồi thôi.
“Để anh dạy em xắt gừng sợi.”
Thẩm Đường, “Em biết xắt mà.”
“Anh dạy em xắt gừng sợi một cách chuẩn nhất.”
Tưởng Thành Duật vòng tay ôm cô đứng trước người mình, tay cầm tay dạy cô xắt gừng.
Bình thường bọn họ đi sớm về trễ, ngoại trừ những lúc tiếp xúc thân mật thì gần như không có thời gian ở cùng nhau, hiếm khi nào được rảnh rỗi thoải mái như hôm nay.
Hai cánh tay Thẩm Đường đều bị Tưởng Thành Duật vòng tay ôm lấy, còn cô dán chặt vào lòng anh.
Tư thế này quá thân mật, cô cảm thấy không được ổn cho lắm.
Thẩm Đường quay lại làm nũng với anh, “Chờ về nhà rồi anh dạy cho em được không, hôm nay em đứng xem anh xắt thôi.”
Tưởng Thành Duật biết cô đang lo chuyện gì, “Ba mẹ anh không vào phòng bếp nữa đâu.”
Phòng bếp hơn bốn mươi mét vuông, không gian rộng rãi nên hai người và đôi Phó Thành Lẫm không làm phiền lẫn nhau.
Thẩm Đường đứng thẳng người, tập trung nhìn xuống thớt gỗ.
Toàn bộ quá trình đều là Tưởng Thành Duật dùng lực, cô chỉ cầm dao tượng trưng, xắt miếng gừng mỏng thế nào, xắt ra bao nhiêu sợi nhỏ đều là do Tưởng Thành Duật quyết định.
Thẩm Đường nhìn từng miếng gừng mỏng dính, “Anh từng học kỹ thuật dùng dao à?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Cái này không cần phải học, nhìn là biết làm thôi.”
Trước kia khi quay phim ở Hoành Điếm, mỗi đêm quay phim xong cô đều xuống bếp học cách nấu ăn với đầu bếp, công đoạn tốn sức nhất chính là xắt hành, xắt mất một buổi trời.
“Anh chỉ cần nhìn chút là biết làm, thế sao em lại không biết?”
Tưởng Thành Duật, “Anh biết là được rồi, em không cần phải biết đâu.”
Một củ gừng mà hai người xắt gần mười phút vẫn chưa xong.
Bên bếp, Phó Thành Lẫm đang dạy Lê Tranh nấu ăn.
Dầu trong chảo đã nóng, có thể bỏ hành lá và ớt khô vào xào, nhưng khi vừa cho ớt khô vào, dầu bỗng chốc văng tung tóe khiến Lê Tranh sợ hãi lùi về phía sau, nhào vào lòng Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm áp tay lên má cô nhóc, “Không sao, có lẽ do em bất cẩn làm ướt ớt khô thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ không tài nào ở trong bếp được nữa, lần đầu tiên cảm thấy mình thừa thải đến thế. Anh ta tháo tạp dề ra, chẳng thèm giúp nữa mà đi ra ngoài phòng khách xem TV.
Trên TV lại đang phát sóng một chương trình giải trí có Ôn Địch làm MC, một MC khác và mấy khách mời đang trêu tình yêu mới của cô.
Nghiêm Hạ Vũ chuyển kênh, trái tim lạnh ngắt.
Hai tiếng sau, tám món ăn cuối cùng cũng được dọn lên bàn, trong đó có hai món là Thẩm Đường làm, sáu món còn lại là Phó Thành Lẫm cầm muôi, Lê Tranh phụ trách thả nguyên liệu vào nồi.
Nghiêm Hạ Vũ đói đến xây xẩm mặt mày, vừa ngồi xuống bàn ăn, Phó Thành Lẫm đã múc hai chén canh lớn đặt trước mặt anh ta.
Không đủ đồ ăn, húp canh đỡ đi.
Tưởng Thành Duật đưa đũa cho anh ta, “Nếu húp canh không no thì tôi cho cậu thêm hai chén cơm.”
Lê Tranh bật cười, “Hai người không được ăn hiếp chú Tiểu Nghiêm của con nữa.”
Cô nhóc lấy lại một chén canh để mình húp.
Thân mật trong phòng bếp, cảm giác thành công khi tự mình nấu ăn, và cả bầu không khí vui vẻ trên bàn ăn, tất cả đều khiến Thẩm Đường tạm thời quên mất hôm nay là lần đầu tiên cô chính thức ra mắt ba mẹ chồng.
Cô ngồi bên cạnh Tưởng Thành Duật, nhưng không còn vẻ ngại ngùng như vừa mới đến.
Nhờ có thêm Nghiêm Hạ Vũ nên bữa cơm không hề có phút giây tẻ nhạt nào.
Cơm nước xong xuôi, Tưởng Thành Duật hỏi ý Thẩm Đường, “Em muốn về luôn hay là nán lại thêm nửa tiếng, một tiếng nữa cũng được, anh đều nghe theo em.”
Thẩm Đường đáp, “Ở lại chơi thêm một tiếng đi anh, hôm nay em không bận gì hết.”
Mọi người dời bước sang phòng khách, dì giúp việc đã mang trái cây tráng miệng lên sẵn.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh khẽ nói với Thẩm Đường, “Sau này anh sẽ tiếp tục theo đuổi Ôn Địch, em giúp anh nhé.”
Thẩm Đường hỏi lại, “Sao em phải giúp anh?”
Nghiêm Hạ Vũ dùng hết tình cảm, lôi hết lý lẽ ra để nói, “Em nghĩ thử xem, nếu Ôn Địch và anh yêu nhau, sau này chỉ cần em về nhà cũ ăn cơm, anh sẽ đưa Ôn Địch đến. Đàn ông bọn anh phụ trách nấu ăn, bọn em và Tranh Tranh cùng nhau nghịch ngợm trong phòng bếp, tốt biết bao. Sau khi cưới thì càng lui tới thường xuyên hơn, chẳng lẽ em không muốn gặp cô ấy thường xuyên ư?”
Cảnh tượng ấy nghe có vẻ rất đáng mơ ước.
Không phải Thẩm Đường không động lòng, nhưng cô không thể vì chút cảm giác tốt đẹp ấy mà ép buộc Ôn Địch, “Em chỉ làm những chuyện khiến Ôn Địch vui vẻ mà thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ cũng không nhụt chí, “Cám ơn em đã tốt với Ôn Địch như thế.”
Bà Tưởng nói chuyện trên trời dưới đất xong rồi chuyển sang thằng con trai lớn, bà nói với Thẩm Đường, “Đường Đường này, chờ đến khi anh chị hai con ở nhà thì con và Tưởng Thành Duật lại về ăn cơm nhé, đông người thì thêm vui.”
Thẩm Đường vui vẻ đồng ý.
Bên thành sofa, Phó Thành Lẫm hỏi Lê Tranh, “Lần sau đông người rồi, anh không cần đến đâu nhỉ?”
Lê Tranh cắn quả hạch một cái rắc, cô nhóc khá kén ăn, vừa nãy trên bàn cơm chẳng ăn được mấy miếng, vừa xuống bữa liền bắt đầu ăn vặt.
“Anh phải đến chứ, anh không đến thì em làm sao bây giờ. Lâu lắm rồi không gặp, ba mẹ em cũng muốn nhìn thấy chàng rể là anh đây.”
Phó Thành Lẫm im lặng không đáp, mỗi lần gặp mặt ba mẹ vợ là một lần giày vò. Lúc trước anh toàn gọi là anh chị dâu như Thẩm Đường.
Ở chơi đến hai giờ rưỡi, mấy người bọn họ mới rời khỏi đại viện.
Thẩm Đường nhận quà đến mỏi tay, đến nỗi cốp sau cũng chẳng còn chỗ để.
Hôm nay Tưởng Thành Duật tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ ngơi, anh hỏi Thẩm Đường muốn đi đâu chơi.
Thẩm Đường không quan tâm chỗ đến, “Chỉ cần đi cùng anh là được.”
Anh bèn quay đầu xe, “Vậy đi xem phim với anh nhé?”
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng len vào cửa sổ xe, rơi lên người cô, lên cánh tay anh.
Bắc Kinh hôm nay trời xanh mây trắng, còn Thượng Hải thì mưa dầm rả rích.
Tiêu Đông Hàn đã đến Thượng Hải từ tối hôm qua, trước đó anh ta đã gọi điện hẹn gặp Trữ Nhạc Lễ. Nhưng ông ấy có một cuộc họp vào buổi sáng, đến sập tối mới rảnh.
Anh ta không đến nhà cô của mình, bàn chuyện làm ăn trong nhà dễ bị trói buộc bởi tình nghĩa. Thế nên anh ta đã hẹn Trữ Nhạc Lễ ở một nhà hàng view bờ sông.
Đến chiều, trời bắt đầu đổ mưa.
Không khí vừa oi bức vừa ẩm ướt, thỉnh thoảng hơi nóng bị cơn gió thổi ùa lên mặt.
Tiêu Đông Hàn đứng trên sân thượng của phòng bao view bờ sông, hút liền hai điếu thuốc.
Điện thoại để trong phòng vang lên, là Tiêu Đông Khải gọi đến.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Tiêu Đông Khải đã biết rõ mọi chuyện giữa Tưởng Thành Duật và Tiêu Đông Hàn, mà số vốn Tiêu Đông Hàn đầu tư vào công ty Phàn Ngọc cũng đang trong quá trình bồi thường hợp đồng.
Anh ta lên tiếng khuyên em trai mình, “Thấy đủ thì nên thu tay lại đi.”
Tiêu Đông Hàn châm điếu thuốc thứ ba, cuống họng khô rát đến khó chịu, anh ta rít được hai cái liền dụi tắt.
Bên kia điện thoại im lặng, Tiêu Đông Khải lẩm bẩm một mình, “Tiền phí bản quyền kia, dù cậu không kiếm được lời thì chí ít cũng phải hồi được vốn.”
Tiêu Đông Hàn nhấp ngụm trà thấm giọng, “Em bận rộn bao lâu nay đâu phải chỉ để kiếm tiền bồi thường.”
Điếu thuốc vừa bị dụi vào gạt tàn vẫn còn ánh lên vài sợi khói tàn màu xám xanh.
Điều khiến anh ta khó chịu chính là, Trữ Nhạc Lễ lại đứng cùng một phe với Tưởng Thành Duật, “Ông ấy là dượng của em nên em không mới không đề phòng, không ngờ ông ấy lại tàn nhẫn đâm một nhát sau lưng em.”
Nếu không phải công ty dượng quyết định hợp tác nghiên cứu công nghệ mới, Tưởng Thành Duật sẽ không thể dùng chiêu đập nồi dìm thuyền để đổi mới công nghệ và thiết bị. Vì có Trữ Nhạc Lễ mạo hiểm cùng với mình, nên Tưởng Thành Duật mới thuyết phục được nhóm cổ đông từ bỏ nền tảng công nghệ vốn có.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, nhân viên phục vụ mở cửa đưa Trữ Nhạc Lễ bước vào.
“Xong việc bên này em sẽ gọi lại cho anh sau.” Tiêu Đông Hàn cúp điện thoại.
Dù thế nào thì Trữ Nhạc Lễ cũng là bậc cha chú trong nhà, anh ta lễ phép gọi một tiếng “dượng”, tự mình châm trà cho Trữ Nhạc Lễ.
Trữ Nhạc Lễ không cởi áo vest, có vẻ như không có dự định nói chuyện lâu. Ông ngồi xuống, “Đông Hàn à, con qua đây cũng không công thôi.”
Cứ nói thẳng đỡ phải tốn thời gian của nhau.
Tiêu Đông Hàn đưa tách trà sang cho Trữ Nhạc Lễ, “Con đến không phải muốn lấy tình thân ra để uy hiếp dượng, con mang theo thành ý đến đây.”
Trữ Nhạc Lễ nói thẳng, “Dượng đã ký hợp đồng với Tưởng Thành Duật rồi.”
“Ký rồi cũng chẳng sao, dù sao hợp đồng vẫn chưa thực hiện, vẫn chưa có tổn thất gì, tất cả phí bồi thường vi phạm hợp đồng cứ để con thanh toán.” Đây chính là thành ý của Tiêu Đông Hàn.
Anh ta rút vốn đầu tư khỏi công ty của Phàn Ngọc là muốn dùng vào chỗ dượng mình, số tiền đó anh ta tặng không cho công ty của ông ấy, không đưa ra bất cứ điều kiện gì.
“Chỉ cần dượng không hợp tác với Tưởng Thành Duật là được, con không có yêu cầu gì khác.”
Tiêu Đông Hàn đưa tay mời ông uống trà.
Tách trà nhỏ nên rất nhanh nguội, Trữ Nhạc Lễ nâng lên nhấp hai ngụm.
Tiêu Đông Hàn mời Trữ Nhạc Lễ uống trà, cũng là muốn để cho ông có thời gian suy nghĩ xem có nên hủy hợp đồng hay không.
“Dự tính nghiên cứu và phát triển công nghệ mới quả là không tệ, nhưng phải mất ít nhất từ ba đến năm năm, trong lúc ấy chỉ có thể đập tiền vào chứ không thể sản xuất được gì, cuối cùng kỹ thuật mới có thành công hay không, có mạnh hơn công nghệ ban đầu hay không vẫn là một ẩn số. Dượng cần gì phải chạy theo Tưởng Thành Duật, chẳng có lời đâu.”
Trữ Nhạc lễ đặt tách trà xuống, “Mười năm trước dượng cũng từng nghi ngờ về công nghệ hiện có, sợ thất bại, sợ thua lỗ. Nhưng sự thật đã chứng minh, quyết định đầu tư một khoản lớn vào R&D là một quyết định sáng suốt, nếu không thì dượng làm sao có được công ty như ngày hôm nay.”
*Nghiên cứu và phát triển.
Tiêu Đông Hàn phát hiện Trữ Nhạc Lễ dầu muối không ăn, nhất quyết phải hợp tác với Tưởng Thành Duật, anh ta bèn nói, “Dượng thà tin Tưởng Thành Duật vẽ cho dượng một cái bánh nướng, chứ không tin đề xuất thật lòng của con?”
“Không liên quan đến chuyện tin hay không.”
Trữ Nhạc Lễ có tính toán của mình, “Nếu dượng không lo trước tính sau, có lẽ mười năm sau, công nghệ của tập đoàn sẽ bị đào thải, là người đứng đầu, dượng nhất định phải phòng ngừa chu đáo.”
Công nghệ mới phổ biến ở công ty bọn họ, công ty mục tiêu, và cả công nghiệp Hoa Duệ, không chỉ mỗi ba công ty của họ, mà nó có thể được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực.
Đây là nguyên nhân chính khiến ông rục rịch, quyết định đầu tư vào khâu nghiên cứu và phát triển công nghệ mới.
Những công ty như công ty của ông nếu không có công nghệ tân tiến, thì sản phẩm không có cách nào chiếm lĩnh được thị trường.
Trữ Nhạc Lễ nói rõ hơn, “Từ hồi tham dự show thời trang của Time kia, Tưởng Thành Duật đã đến tìm dượng hỏi thăm vấn đề nghiên cứu và phát triển công nghệ mới.”
Lần đó Trữ Nhiễm đến Thượng Hải trình diễn thời trang, nên ông nhớ rất rõ.
“Ngay khi ký thỏa thuận mua lại, Tưởng Thành Duật đã nghĩ đến con đường tương lai của công ty mục tiêu, chẳng qua là phía cổ đông không thích bỏ quá nhiều tiền đầu tư vào đó, họ sợ tiền bị nước cuốn trôi.”
Đây cũng là chỗ khiến Tiêu Đông Hàn bực bội, tiền bản quyền của anh ta đã giúp Tưởng Thành Duật một nước cờ.
Cổ đông hoa Duệ nguyện ý đầu tư vào việc nghiên cứu và phát triển công nghệ mới, dù có trôi đổ sông đổ bể thì bọn họ cũng không muốn chi trả tiền bản quyền cho anh ta.
Tiêu Đông Hàn lại rót cho dượng mình một tách trà nóng, “Không còn khả năng bàn lại thật sao?”
Trữ Nhạc Lễ phân tích lời mình rõ ràng, “Đông Hàn à, con không muốn dượng hợp tác với Tưởng Thành Duật, đơn giản là vì con muốn ép cậu ta tiếp tục dùng bằng sáng chế độc quyền của con, còn con thì mỗi năm thu vào vài tỷ tiền bản quyền. Con muốn kiếm tiền, mà dượng và Tưởng Thành Duật hợp tác cùng là muốn kiếm tiền.”
Trong chuyện làm ăn thì làm gì còn dượng cháu, chỉ có lợi ích mới đáng tin.
“Dượng phải suy tính cho Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát.”
Nước trà trong tách của Tiêu Đông Hàn đã nguội từ lâu, anh ta cầm lên uống hết một nửa, “Nhắc đến em họ, chẳng lẽ sau này Tưởng Thành Duật sẽ đối xử với hai đứa nó tốt hơn con sao?”
Trữ Nhạc Lễ mỉm cười, “Dượng chưa bao giờ tin vào lời hứa hẹn, lúc hứa thì có lẽ là thật, nhưng đợi đến khi xảy ra xung đột lợi ích thì có ai còn nhớ đến chút tình cảm này. Cứ cho là Tưởng Thành Duật hứa hẹn về sau sẽ đối xử tốt với Tiêu Duyệt và Tiêu Khoát thì dượng cũng không tin. Nhưng mà dượng tin Thẩm Đường.”
“Ồ.” Tiêu Đông Hàn như nghe thấy một câu chuyện cười.
Trữ Nhạc Lễ, “Con bé hận cô con như thế, nhưng xưa nay chưa bao giờ làm tổn thương Tiêu Duyệt và Tiêu Khoát, chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến dượng tin tưởng con bé sẽ không bạc đãi em của mình.”
Đã nói đến nước này, Tiêu Đông Hàn không thể khuyên can gì thêm.
Dẫu sao cũng không thể rời khỏi chữ “lợi”. Không ai có thể nhượng bộ trước lợi ích.
Lần đàm phán này đã bất thành, Tiêu Đông Hàn đành phải dựa vào nó để lấy một ân tình, “Tháng sau là đợt bầu ban hội đồng quản trị nhiệm kỳ mới của Tiêu Ninh. Có một thành viên ban hội đồng quản trị về hưu, con muốn đưa người của con vào, đến lúc đó mong dượng và cô hãy bỏ phiếu cho con.”
Công ty nhà họ Trữ nắm giữ 2.2% cổ phần của Tiêu Ninh, cô của anh ta cầm 2% cổ phần, hai người đều có quyền bỏ phiếu.
Trữ Nhạc Lễ không quan tâm đến chuyện bỏ phiếu cho ai, ngay từ đầu ông và Tiêu Chân đã không có ý định tham gia vào trận chiến tranh đoạt quyền khống chế tập đoàn Tiêu Ninh.
“Được rồi, dượng sẽ trả nợ con một ân tình. Nhưng chút tỉ lệ ấy cũng không thể để ông cụ đồng ý để con đưa người của mình vào.”
Tiêu Đông Hàn đáp, “Trong cuộc họp cổ đông, tập đoàn Thường Thanh và Ninh Dần Kỳ sẽ bầu cho con.”
Tập đoàn Thường Thanh nắm giữ 4.6% cổ phần Tiêu Ninh, Ninh Dần Kỳ thì nhiều hơn một tí.
Anh ta đã gặp Ninh Dần Kỳ, tính tình Ninh Dần Kỳ dịu dàng, anh cũng biết rõ mình không thích hợp với việc quản lý công ty, vì thế không hề do dự mà ủng hộ anh ta.
Về phần tập đoàn Thường Thanh, đêm ở hội quán đêm hôm đó anh ta đã hẹn Triệu Trì Ý. Triệu Trì Ý sẽ đại diện tập đoàn Thường Thanh tham gia đại hội cổ đông của Tiêu Ninh, và cũng đã đồng ý sẽ ủng hộ anh ta.
Triệu Trì Ý không phải bỏ phiếu không công cho Tiêu Đông Hàn, vì Triệu Trì Ý đã mua lại một khách sạn ở ÂU Mỹ, mà anh ta đã giúp đỡ không ít.
Giữa anh ta và Triệu Trì Ý là một cuộc trao đổi lợi ích thuần túy.
Tiêu Đông Hàn gọi phục vụ, khui một chai rượu vang, anh ta rót hai ly, “Cám ơn sự giúp đỡ của dượng vào ngày họp đại hội cổ đông.”
Trữ Nhạc Lễ cũng nể mặt anh ta uống nửa ly rượu, “Quyền bỏ phiếu của dượng cũng chẳng có tác dụng quyết định gì, tới bữa đó phải xem ông cụ hướng về con hay là chú hai con thôi.”
Ông cụ Tiêu có hai đứa con trai, đứa lớn thì không hỏi chuyện tập đoàn, cổ phần đã giao cho Tiêu Đông Hàn từ lâu.
Còn người con trai thứ hai lại có tình cảm khá tốt với ông Tiêu, vẫn luôn đảm nhiệm chức phó tổng của tập đoàn Tiêu Ninh.
Sấp nhỏ của nhà người con trai thứ hai chỉ vừa mới trưởng thành, trong đó có một đứa có tài kinh doanh, nhưng kinh nghiệm không đủ để kiềm chế Tiêu Đông Hàn. Ông Tiêu sợ sau khi Tiêu Đông Hàn cầm quyền sẽ gạt chú hai anh ta ra khỏi Tiêu Ninh.
Tiêu Đông Hàn lắc ly rượu trên tay, “Ông nội phản đối cũng vô dụng thôi, hiện giờ con đã đủ số phiếu, có thể sắp xếp người của con vào ban hội đồng quản trị.”
Mấy ngày nữa anh ta sẽ về London, trước khi Tiêu Ninh tổ chức đại hội cổ đông, anh ta phải hẹn gặp Ninh Dần Kỳ thêm một lần nữa, cung cấp đủ lợi ích cho Ninh Dần Kỳ để đảm bảo Ninh Dần Kỳ không “bỏ con giữa chợ”.
Bầu chọn ban hội đồng quản trị vẫn luôn là kết quả sau các ván cờ lợi ích của các cổ đông, không có ngoại lệ.
Trữ Nhạc Lễ không nán lại lâu, ông đặt ly rượu xuống rồi tạm biệt ra về.
Tiêu Đông Hàn lại rót cho mình thêm một ly rượu vang, tựa vào lan can sân thượng ngắm nhìn cảnh đêm.
Trên mặt sông Hoàng Phố như được phủ thêm một lớp sương mờ mông lung.
Thật ra dượng anh ta không biết, uy hiếp lớn nhất đối với anh ta không phải chú hai mà là Thẩm Đường. Ông nội cho Thẩm Đường 3% cổ phần, không biết cô còn đòi quyền lợi nào khác nữa không.
Chẳng may mà có quyền lợi khác, anh ta không thể khoanh tay chịu chết được.
Tiêu Đông Hàn gọi điện cho thư ký, “Chuẩn bị gửi công văn cho công ty mục tiêu vào thứ hai tuần sau, thông báo với bọn họ trước cuối tháng Bảy phải trả hết số nợ còn lại.”
…
Đến cuộc họp thường kỳ vào chiều thứ Hai, Tưởng Thành Duật mới biết chuyện quyền đòi nợ của công ty mục tiêu đã được chuyển giao cho Tiêu Đông Hàn.
Khi thư ký vội vã bước vào phòng họp, trực giác Tạ Quân Trình mách bảo có điều bất ổn.
Quả nhiên là thế thật, cái bẫy lớn nhất của Tiêu Đông Hàn đã dần hé lộ.
Thư ký nghe theo lời Tưởng Thành Duật phát hình ảnh văn kiện vừa nhận được lên màn hình lớn.
Vừa xem xong, tất cả các quản lý cấp cao đều sững sờ.
Mắt xích tài chính của công ty mục tiêu sở dĩ bị gãy là do lãi suất nợ quá cao, có thời điểm khoản nợ này lên đến hơn hai mươi tỷ, một nửa là do nợ các bên cung ứng, một nửa là nợ tiền bên phía đầu tư.
Lỗ hổng này không phải chỉ cần tám hay mười năm là có thế lấp lại.
Lúc trước trước khi mua lại, khoản nợ đã được trả một phần, số nợ còn lại sẽ được trả theo từng giai đoạn trong phạm vi lãi suất bình thường.
Ai mà ngờ quyền đòi nợ lại chuyển giao đến tay Tiêu Đông Hàn.
Tưởng Thành Duật nhìn lên màn hình chiếu, “Quyền đòi nợ được chuyển giao khi nào?”
Thư ký đáp, “Một tháng trước, do CEO ký.”
CEO không nhắc đến cái bẫy khác, bởi vì ông ta không dám nhắc tới.
Thật ra chuyển giao quyền đòi nợ cũng không phải là là chuyện gì ghê gớm, dẫu sao cũng là công ty mục tiêu nợ, trả ai cũng thế. Nhưng hôm nay đổi thành bọn họ thiếu nợ Tiêu Đông Hàn, đây đã thành một chuyện hoàn toàn khác.
Thiếu tiền người khác thì bọn họ có thể trả theo từng giai đoạn, cùng lắm thì tiền lãi cao, không có công ty nào mà không mắc nợ hết.
Nhưng thiếu tiền Tiêu Đông Hàn lại khác, anh ta không cho trả theo từng giai đoạn mà bắt phải trả hết một lần, áp lực rất lớn.
Lòng bàn tay của thư ký cũng rịn mồ hôi, lần này e là khó giải quyết rồi, một đòn đánh thẳng vào điểm yếu của công ty mục tiêu.
Giống như cô ta vậy, vừa mới mua một căn hộ gần khu trường học, tổng giá trị gần hai mươi triệu, tiền đặt cọc đã ngốn sạch hết vốn liếng của cô ta, nếu trả theo hạn thì không có áp lực gì. Nhưng bỗng nhiên, ngân hàng đột ngột thông báo buộc cô ta phải thanh toán nợ hết một lần, cô ta chỉ có thể bán nhà, nếu không thì lấy tiền đâu ra mà trả.
Tưởng Thành Duật bảo bên phòng pháp chế mang hợp đồng đến, trên hợp đồng cho vay có một điều khoản, nếu chuyện kinh doanh của bên B có dị thường, bên A có quyền yêu cầu bên B thanh toán hết một lần cho bên A.
Bây giờ Tiêu Đông Hàn cho rằng kinh doanh của công ty mục tiêu có điều dị thường, vì thế yêu cầu bên họ phải trả nợ dứt điểm.
Tưởng Thành Duật lại điều tra xem là công ty nào chuyển giao số nợ của công ty mục tiêu sang cho Tiêu Đông Hàn, tổng cộng có năm nhà cung ứng và ba công ty tài chính.
Số tiền nợ cả thảy là tám tỷ, Tiêu Đông Hàn buộc anh phải trả hết trong vòng một tháng.
Điện thoại Tưởng Thành Duật rung lên, Tiêu Đông Hàn nhắn tin, [Không muốn trả dứt điểm một lần cũng được, đến lúc đại hội cổ đông thì bảo Thẩm Đường bỏ phiếu cho tôi.]
Tưởng Thành Duật đáp lại, [Gặp nhau ở đại hội cổ đông.]
Tiêu Đông Hàn, [Tôi đây cũng mong đến ngày ấy, gặp Thẩm Đường ôn chuyện chút chơi.]
Ngày 20 tháng 7, đại hội cổ đông tập đoàn Tiêu Ninh được tổ chức tại trụ sở chính ở London.
Hai thang máy chuyên dụng đều dừng lại tại phòng họp ở tầng 56, lúc Tiêu Đông Hàn bước ra thì sững người, “Thẩm Đường đâu?”
Tưởng Thành Duật thản nhiên đáp lại, “Sao tôi lại không thể đến?”
Danh sách chương