Trong phòng họp của công ty mục tiêu như chìm sâu vào bầu không khí im lặng.

Tưởng Thành Duật cẩn thận gấp từng đơn xin từ chức nhét trở vào phong bì, nét mặt bình thản, anh im lặng không nói một lời.

Anh càng trấn tĩnh lại càng khiến cho CEO công ty mục tiêu hốt hoảng.

Còn nhóm quản lý vừa nộp đơn từ chức tập thể lại đưa mắt nhìn nhau.

Tạ Quân Trình chọn đại vài đơn từ chức lên xem, nguyên nhân từ chức không gì ngoài ba cái lý do hết sức chính đáng.

Trong mười lăm quản lý thì có năm người xuất thân từ chuyên ngành kỹ thuật, tất cả đều là người có máu mặt trong giới.

Nếu những người này bất chấp kéo nhau tìm nhà mới mà nhảy sang công ty đối thủ, thế thì lần thu mua này của anh và Tưởng Thành Duật xem như đã rơi vào một cái bẫy to.

Tạ Quân Trình mở máy tính lên, tìm kiếm hợp đồng ràng buộc của nhóm quản lý cấp cao này khi ký hợp đồng mua bán lúc trước.

Nội dung hợp đồng vô cùng rõ ràng, năm quản lý kỹ thuật cốt cán không được từ chức trong vòng ba năm, cũng không được đầu quân vào bất kỳ công ty nào có lĩnh vực cạnh tranh với công ty mục tiêu sau khi từ chức hai năm.

Nếu trái hợp đồng, bọn họ sẽ phải đối mặt với một khoản tiền bồi thường kếch xù.

Điều khoản hợp đồng của mười quản lý cấp cao kia cũng không khác là bao, chỉ cần bọn họ đầu quân sang công ty đối thủ thì sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Số tiền bồi thường này gần như là bằng một nửa tổng thu nhập mà bọn họ phải làm việc cật lực từ xưa đến nay, không phải là một con số nhỏ.

Bọn họ chấp nhận bồi thường một số tiền khổng lồ cho Tưởng Thành Duật, khăng khăng từ chức, không cần nghĩ cũng biết có người đứng sau giúp bọn họ chi trả khoản tiền kếch xù này.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, bản thân bọn họ nhất định đã thu được những lợi ích mà người khác không ngờ đến, nếu không thì chẳng có ai dám liều mạng đến vậy.

Hậu trường hùng hậu như thế, dám dốc hết vốn liếng để gài bẫy Tưởng Thành Duật, ngoại trừ Tiêu Đông Hàn thì Tạ Quân Trình không thể nghĩ ra người thứ hai.

Sự yên lặng trong phòng họp kéo dài trọn vẹn hai mươi ba phút.

Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình đã quen với không khí giương cung bạt kiếm trước mắt, mỗi một thương vụ M&A, mỗi một lần sáp nhập đều không thể tránh khỏi cảnh tượng gay gắt thế này.

CEO công ty mục tiêu đã lăn lộn trong giới kinh doanh hai chục năm hơn, có trận thế nào mà ông ta chưa từng nhìn thấy chứ. Nhưng lúc này, đối mặt với một người tâm bất biến như Tưởng Thành Duật, chút kiên nhẫn và bình tĩnh của ông ta cũng dần dần bị tiêu hao đến gần như là cạn kiệt.

Ông ta không tài nào đoán được phản ứng tiếp theo của Tưởng Thành Duật. Cái cảm giác không hiểu rõ đối thủ khiến tuyến phòng vệ tâm lý của ông ta cũng dần dần tan rã.

“Tưởng tổng…” CEO nhấp ngụm trà thấm giọng, ông ta ngồi thẳng lưng, “Anh có chỉ thị gì thì cứ việc phân phó.” Vì muốn kết thúc cuộc họp này thật nhanh, ông ta bắt đầu giở trò lật lọng.

Tưởng Thành Duật không đáp lời, anh lại mở mười lăm lá đơn xin từ chức kia ra một lần nữa, lướt nhìn vài cái tên rồi gấp lại, sau đó anh chia thành ba nhóm, một nhóm năm đơn, một nhóm bảy đơn, nhóm cuối cùng có ba đơn.

Đám quản lý lại hoảng hốt, hóa ra Tưởng Thành Duật nhớ rõ chức vụ của từng người bọn họ.

Cuối cùng Tưởng Thành Duật cũng lên tiếng, nhưng không phải giữ bọn họ lại, mà anh chỉ đánh mắt nhìn một vòng rồi nói, “Chỉ cần các anh vẫn còn làm trong giới này thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay tôi thôi.”

Một câu ngắn gọn, nhưng lại chứa đầy sự uy hiếp.

Ý của anh chính là, dù bọn họ có đầu quân sang công ty đối thủ của Tưởng Thành Duật, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày công ty đó thuộc quyền sở hữu của anh.

Và anh vẫn là ông chủ, bọn họ không thể trốn thoát được anh.

Đến lúc đó anh nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lãi.

Hiển nhiên, mấy nhân viên kỹ thuật cốt cán không thể nào bỏ được nghề này.

Tạ Quân Trình ngồi trước máy tính gõ một hàng chữ đưa cho Tưởng Thành Duật xem “Anh định làm gì với tên CEO này?”

Sáu năm trước, CEO đã vào ban hội đồng quản trị.

Sau này công ty mục tiêu bắt đầu có dấu hiệu thua lỗ, dòng vốn bị đứt gãy, hiển nhiên CEO không thoát khỏi liên quan.

Tưởng Thành Duật lấy điện thoại đánh chữ trả lời Tạ Quân Trình, [Người này là mầm họa, không thể giữ lại.]

Sau đó, Tạ Quân Trình tìm lại hợp đồng lao đồng mà CEO đã ký với công ty mục tiêu mấy năm trước, “Cậu xem thử đi.” Anh lấy bút bôi đỏ một điều khoản bên trong hợp đồng.

“Chính là điều khoản này.”

Tưởng Thành Duật nghiêng người sang nhìn đăm đăm vào màn hình, đây là điều khoản bảo vệ lợi ích lớn nhất cho CEO trong hợp đồng. Nội dung rất rõ ràng, nếu công ty mục tiêu bị mua lại trong lúc CEO đang tại chức mà vô cớ đuổi việc ông ta, bên công ty phải bồi thường một số tiền lên đến 180 triệu tệ.

Nếu bây giờ anh đuổi việc CEO, nghĩa là anh phải thanh toán cho ông ta 180 triệu tệ.

Đây là một cái bẫy to, trước đó bọn họ không hề biết còn có một điều khoản như thế.

Tạ Quân Trình, [Không biết có người nào trong nhóm cố vấn pháp lý của tôi ăn cây táo rào cây sung, trong nhóm nhân viên của anh cũng có.]

Bảo sao bọn họ điều tra mãi mà vẫn không tìm thấy vấn đề của công ty mục tiêu, bởi vì bao nhiêu cái bẫy đều bị người của bọn họ giấu nhẹm, hai người không ai phát hiện ra.

Không biết còn bao nhiêu cái bẫy đang chờ anh và Tưởng Thành Duật ở phía sau.



Cuộc họp kéo dài đến 11 giờ rưỡi mới kết thúc, việc sáp nhập chưa đâu vào đâu.

Rời khỏi công ty mục tiêu, Tưởng Thành Duật bảo thư ký đặt nhà hàng.

Tạ Quân Trình nói xen vào, “Tôi không đi đâu.”

Tưởng Thành Duật nhìn sang anh, “Chẳng phải anh đã chuẩn bị tâm lý cho cục diện ngày hôm nay rồi sao? Vẫn phải ăn cơm như mọi ngày chứ.”

Không phải anh không có tâm trạng ăn cơm, Tạ Quân Trình đành đáp, “Đường Đường hẹn tôi ăn cơm rồi.”

Tưởng Thành Duật, “…”

Sợ mình bỏ lỡ tin nhắn hẹn nhau ăn cơm của Thẩm Đường, anh vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, nhưng khung chat với cô không có tin nhắn nào mới.

Thế nên, Thẩm Đường chỉ hẹn mỗi một mình Tạ Quân Trình.

Thẩm Đường bức rức cả một buổi sáng, hôm nay Tưởng Thành Duật sẽ tiến hành sáp nhập công ty mục tiêu, không biết việc bàn giao có thuận lợi hay không, liệu có xảy ra biến cố gì trong quá trình sáp nhập hay không, cô đều không thể đoán được.

Cuối cùng cũng chờ được đến 11 giờ 20, cô gửi tin nhắn hẹn Tạ Quân Trình ăn trưa.

Cô sẽ nghe ngóng từ Tạ Quân Trình trước, xem xem việc bàn giao hôm nay có thuận lợi không, đội ngũ quản lý của công ty cũ có bãi công uy hiếp hay không.

Thẩm Đường chờ trong phòng ăn gần nửa tiếng mới thấy Tạ Quân Trình thủng thẳng đi tới.

Giữa cô và Tạ Quân Trình chưa bao giờ có khái niệm khách sáo, “Sao rồi?”

Tạ Quân Trình chưa kịp ngồi xuống đã nghe cô sốt ruột hỏi thăm tình hình sáng nay.

Anh không hề giấu giếm, “Đối thủ giấu mặt đánh một đòn phủ đầu với Tưởng Thành Duật, trong ngày sáp nhập đầu tiên, tất cả các quản lý cấp cao đồng loạt từ chức tập thể, công ty mục tiêu rơi vào hỗn loạn trước nay chưa từng có.”

Thẩm Đường khẽ giật mình, cô vẫn luôn để ý đến tin tức Kinh tế và Tài chính, nhưng không hề thấy tin trái chiều liên quan đến công ty mục tiêu, chí ít là một phút trước cô vẫn chưa nhìn thấy.

“Thế các anh giải quyết thế nào?”

Dứt lời, cô bắt đầu tìm lại tin tức liên quan thêm một lần nữa, vẫn ổn, tạm thời chưa xuất hiện tin tức bất lợi.

Tạ Quân Trình nốc mấy hớp nước liền, cả một buổi sáng bận đến nỗi nước miếng cũng không nuốt được một ngụm.

“Tất cả các quản lý cấp cao có mặt ngày hôm nay đều đã ký thỏa thuận bảo mật, trong thời gian bọn anh tiếp nhận công ty mục tiêu, bọn họ không được phép tiết lộ tin từ chức.”

Nhưng có thể trói buộc bọn họ được mấy ngày thì chẳng ai biết được.

Tạ Quân Trình đói bụng nên lật menu ra gọi món.

Anh ngẩng lên định hỏi Thẩm Đường muốn ăn gì, lại bắt gặp cô thất thần nhìn đăm đăm ly nước trong tay, lời đến bên môi lại vội nuốt vào, tự giác gọi cho cô vài món.

“Mấy hôm nữa em sẽ đi gặp ông Tiêu, em định tiếp nhận 3% cổ phần mà ông ấy tặng.”

Tạ Quân Trình trợn mắt, chần chừ một lúc mới gật đầu, “Giàu sang rồi cũng xin đừng đổi bạn nhé.”

Thẩm Đường mỉm cười, đến lúc này rồi mà tên này vẫn còn tâm trạng nói đùa.

“Em nghĩ kỹ xem liệu nó có đáng để mình tiếp nhận cổ phần của chủ tịch Tiêu không? Dẫu sao em cũng không thể ăn được của ông Tiêu, đừng mơ mộng là mình sẽ thắng ông ấy. Trừ phi ông Tiêu muốn để em thắng, nếu không thì không có cửa đâu.”

“Em có tính toán của mình.” Điện thoại Thẩm Đường vang lên, là chị Lỵ gọi đến.

Chương trình mà Trữ Nhiễm tham gia sẽ bắt đầu ghi hình vào thứ Hai tuần sau.

Trong trường quay có đủ không gian cho khách mời và các nhân viên, nhưng trước đó phải chuẩn bị để làm thẻ ra vào.

“Ắt hẳn Phàn Ngọc sẽ đến trường quay để cổ vũ Trần Nhất Nặc, em thì sao? Hôm đó đã về nước chưa?” Chị Lỵ hỏi cô.

Thẩm Đường đáp không cần suy nghĩ, “Em sẽ đến trường quay.”

Không biết Trữ Nhiễm hâm hấp ở chỗ nào, tự dưng chuyện cô học giỏi toán lại biến thành thần dược của cô nàng.

“Đừng để mình mệt quá rồi sinh bệnh.” Tạ Quân Trình gọi vài món ngon, sau đó đặt menu xuống.

Thẩm Đường cúp điện thoại, nghiêm túc trả lời anh, “Em sẽ chú ý.”

Tạ Quân Trình sững người nhìn cô trân trân.

“Sao thế?” Thẩm Đường bắt gặp ánh mắt khó tin của anh.

Tạ Quân Trình bùi ngùi, “Trước đây anh mà lải nhải như thế với em thì thể nào em cũng né tránh hoặc mặc kệ, kiểu gì cũng không chịu nghe lời.”

Chút thay đổi nho nhỏ này đúng là không dễ dàng gì.



Biết chuyện sáp nhập sáng nay của Tưởng Thành Duật không thuận lợi, hôm nay Thẩm Đường tan làm đúng giờ, từ phòng làm việc chạy thẳng về biệt thự của Tưởng Thành Duật.

Cô đợi từ sáu giờ đến mười giờ tối, Tưởng Thành Duật vẫn chưa về.

Thẩm Đường mở TV để thư giãn, bộ phim Duyên mỏng của cô và Hoắc Đằng bắt đầu phát sóng vào tối nay, hiện tại đã chiếu gần hết tập 2.

Nhớ lúc ấy, Hoắc Đằng từng bao lần thòng tim vì quan hệ giữa cô và Trữ Nhiễm, anh ta còn thường xuyên khuyên nhủ cô.

Gần hai năm sau, cô chẳng những trở thành sếp của Trữ Nhiễm, mà còn có mối quan hệ hợp tác với phòng làm việc của Hoắc Đằng.

Dựa theo hợp đồng đã ký trước đó, lẽ ra cô sẽ phối hợp với đoàn làm phim Duyên mỏng để tuyên tuyền, nhưng kể từ khi cô giải nghệ, đạo diễn cũng không làm phiền cô nữa.

Bộ phim này xem như là phim của gà nhà mình, Thẩm Đường mở Weibo lên soạn một đoạn văn ngắn, đăng kèm theo một tấm ảnh hậu trường được lưu trong điện thoại của cô.

Đây là bài đăng Weibo đầu tiên của cô sau một năm vắng bóng.

Candy là em gái tôi nhắn lại ngay lập tức, [Đường Đường xinh đẹp của chúng ta là tuyệt nhất!]

Trữ Tiêu Duyệt lại tự trả lời bình luận của mình, [Rating tăng vèo vèo cho ta nào!!!!]

Thẩm Đường reload lại lần nữa, bình luận trong nháy mắt đã vượt qua một ngàn, lượt like hơn mười ngàn, vừa nhìn đã thấy bình luận của Trữ Tiêu Duyệt.

Có không ít fan để lại lời nhắn, bảo cô đừng mải mê làm bà chủ nữa, quay lại đóng phim không tốt hơn ư.

Quay phim là chuyện không thể.

Tưởng Thành Duật sẽ ghen khi cô diễn cảnh thân mật với bạn diễn, cô phải quan tâm đến cảm xúc của anh.

Chị Lỵ để chế độ theo dõi đặc biệt đối với Weibo của cô, thế nên ban đầu chị ấy cứ tưởng cô bị hack tài khoản, nhưng khi nhìn nội dung bài viết thì đúng là của cô.

Chị Lỵ hỏi, [Mua hot search cho em nhé?]

Thẩm Đường đáp, [Không cần đâu.]

Chị Lỵ lại khịa cô thẳng thừng, [Đâu phải em mới chân ướt chân ráo vào giới này, chẳng lẽ lại ngây thơ tin rằng với thực lực của mình có thể lên hot search ư?]

Thẩm Đường, [… Bên phía đoàn phim thấy em đăng bài nhất định sẽ mua hot search cho em, khó khăn lắm mới có chủ đề có thể hot kia mà. Bây giờ em đã mở công ty rồi, phải tính toán cẩn thận, chỗ nào cần tiết kiệm thì phải tiết kiệm.]

Cuối cùng cô cũng ra dáng bà chủ rồi.

Thẩm Đường đặt điện thoại xuống tiếp tục “cày” phim, vừa xem được hai phút thì tập này đã hết.

Bài hát cuối phim cho chính Hoắc Đằng đảm nhận, cô rất thích bài này nên không chuyển sang kênh khác.

“Em xem gì mà tập trung thế?”

Thẩm Đường ngẩng đầu, Tưởng Thành Duật đã về rồi.

Anh vừa tháo khuy măng sét vừa nhìn sang TV.

Trong đoạn giới thiệu cuối phim, Hoắc Đằng trong vai hoàng tử vừa khải hoàn trở về, bế cô lên theo kiểu công chúa bước về phía trước, hai người nhìn nhau đầy thâm tình.

Thẩm Đường tắt TV, nắm tay Tưởng Thành Duật kéo anh ngồi xuống.

Tưởng Thành Duật đặt khuy măng sét xuống bên cạnh, xắn tay áo lên rồi ôm cô vào lòng.

Thẩm Đường dạng chân vùi vào lòng anh, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh.

Trên người anh không có mùi rượu, có lẽ là bận tăng ca ở công ty.

“Anh ăn cơm chưa?”

Tưởng Thành Duật gật đầu, “Ăn rồi.” Anh lại dời chủ đề sang bộ phim kia, “Phim ấy có nhiều cảnh tình cảm không? Nếu ít thì khi nào rảnh anh sẽ xem.”

“Thế thì anh đừng xem thì hơn.”

“…”

Không cần nói cũng biết bộ phim này có khá nhiều cảnh tình cảm.

Chút ghen tuông làm mất phong độ này, anh chỉ để trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài.

Ngón tay Thẩm Đường lướt qua lướt lại trên trái táo Adam của anh mấy lần, đây cũng là điểm nhạy cảm của anh, Tưởng Thành Duật vội kéo tay cô ra, “Em đừng quậy nữa.”

Cô mà cứ tiếp tục như thế thì anh nhất định sẽ có phản ứng.

“Em còn định làm tôm rang ngũ cốc cho anh, nhưng nghe anh ăn cơm rồi thì thôi vậy.” Để giúp anh quên đi chuyện không vui trong công việc, Thẩm Đường lại quay về chủ đề ban đầu.

Tưởng Thành Duật vẫn thấy tiếc vì lần trước không thể ăn mẻ tôm rang ngũ cốc đầu tiên của cô, “Ăn rồi cũng không sao cả, chỉ có mấy con tôm thôi mà. Em đi làm vài con cho anh đi.”

Song, Thẩm Đường lại ngồi yên bất động.

Tưởng Thành Duật nghĩ cô không muốn đi, anh cầm tay cô vòng qua cổ mình, “Để anh ôm em xuống bếp.”

Thẩm Đường nói, “Anh có ôm em đi thì cũng vô dụng thôi.”

“Sao thế?” Tưởng Thành Duật nhìn cô, nom cô không giống như không vui.

Thẩm Đường xấu hổ, “Lâu quá nên em quên mất cách làm rồi.”

Tưởng Thành Duật phì cười, “Thế mà em còn bảo định làm cho anh ăn à?”

“Thảo mai với anh một chút thôi.” Thẩm Đường nhích lại gần, bù cho anh một cái hôn.

Cô chỉ vào sofa anh đang ngồi, “Năm đó vì để tạo bất ngờ cho anh mà em đã phải ngủ trên đây cả một đêm.”

Tưởng Thành Duật khóa chặt ánh mắt của cô, cứ như thế nhìn cô một hồi lâu.

Thẩm Đường chỉ chỉ vào trái tim của anh, cô lại lặp lại một câu trước kia mình từng nói, “Không biết trong tim Tưởng tổng rốt cuộc có gì, có phải trong đó chất đầy ký hiệu tiền tệ, hay là giấu cô tiểu thư xinh đẹp nào hay không?”

Tưởng Thành Duật đáp lại, “Anh cũng không biết nữa. Chẳng phải em đang ở trong ấy hay sao. Câu này hẳn là để anh hỏi em mới đúng, rốt cuộc là trong đấy có gì thế?”

Thẩm Đường hôn anh thêm hai cái, sau đó trượt xuống khỏi người anh, “Tối nay ngủ sớm đi.” Cô nắm tay anh, bước tới trước mặt kéo anh đứng dậy.

Tưởng Thành Duật chợt nhớ ra một chuyện, “Anh đã xin đường bay cho em vào tối mai rồi đấy.”

Cuối tuần cô mới về, bọn họ phải xa nhau ba ngày.

Hôm nay Thẩm Đường mãi lo nghĩ nên ngâm mình trong bồn quá thời gian, nhưng Tưởng Thành Duật lại không hề đi vào giục cô.

Đợi đến khi cô bước ra, anh đã đọc được một phần ba cuốn tiểu thuyết trên tay.

Đây là một quyển tác phẩm nổi tiếng mà cô đã mua. Tuy đặt trên tủ đầu giường phía bên cô, nhưng thật ra là cô mua để cho anh đọc giết thời gian hoặc giải tỏa căng thẳng sau các thương vụ mua bán.

Thẩm Đường lên giường, giở tay anh lên rồi nằm áp sát lên người anh.

Tưởng Thành Duật đánh dấu trang đang đọc dở rồi cất sách đi, anh đưa tay vòng qua eo cô, một giây sau, vị trí của hai người bất chợt thay đổi.

Thẩm Đường gối đầu lên gối anh, hai tay luồn vào mái tóc của anh, “Nếu anh không vui thì cứ nói với em, em sẽ là chỗ dựa cho anh.”

Tưởng Thành Duật biết cô đang muốn nói đến chuyện gì, “Dù là thương vụ mua bán nào thì hoặc nhiều hoặc ít đều có những rắc rối bất ngờ, không thể nói là không vui được.”

Bây giờ ngược lại đổi thành Tưởng Thành Duật lo cô nghĩ lung tung, anh cúi xuống hôn cô, sau đó bắt đầu muốn cô.



Sập tối ngày hôm sau, Thẩm Đường ra sân bay, ngoại trừ vệ sĩ thì còn có Tiêu Đông Khải đi cùng. Cô và Tiêu Đông Khải chỉ yên lặng đồng hành cùng nhau.

Từ lúc lên xe đến bây giờ, hai người chỉ lên tiếng chào nhau một lần rồi thôi.

Tiêu Đông Khải bận rộn kiểm tra mail, không có thời gian trò chuyện với cô.

Anh ta lại nhận được tin nhắn, là Tiêu Đông Hàn, [Anh không có ở nhà hả?]

Tiêu Đông Khải, [Đi cùng Thẩm Đường về gặp ông nội.]

Tiêu Đông Hàn, [?]

[Cô ta bảo anh theo à? Anh, muốn lấy lòng cũng vừa vừa phải phải thôi.]

Tiêu Đông Khải ăn ngay nói thật, [Cô ấy thuê anh làm cố vấn pháp lý.]

Khi nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Đông Hàn chỉ muốn bóp nát điện thoại. Tiêu Đông Khải dung túng Thẩm Đường đến không còn nguyên tắc gì.

Anh ta lại cảnh cáo anh trai mình, [Anh đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của em.]

Tiêu Đông Khải đáp lại, [Đừng lo, tôi vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp ấy. ]

Sau đó anh ta lại nhắc nhở Tiêu Đông Hàn, [Có phải cậu lợi dụng đối thủ cạnh tranh của công ty mục tiêu là tập đoàn Hoa Duệ để đối phó với Tưởng Thành Duật, đúng không?]

Tiêu Đông Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại, [Anh muốn nói gì?]

Tiêu Đông Khải nhẹ giọng khuyên ngăn, [Bối cảnh Hoa Duệ phức tạp, nước quá sâu, cậu đừng tiếp xúc gần quá, đến lúc đó lại để người ta nắm thóp.]

Tiêu Đông Hàn, [Nếu nước không sâu, bối cảnh không phức tạp thì sao có thể cản trở được Tưởng Thành Duật?]

Tiêu Đông Khải ném điện thoại sang một bên, không thèm đáp lại.

Lên máy bay, Thẩm Đường và Tiêu Đông Khải ngồi cách nhau hai ghế, tránh cho hai bên gượng gạo không biết nói gì.

Anh ta là cố vấn pháp lý, nhận biết bao nhiêu tiền thù lao từ Thẩm Đường nên Tiêu Đông Khải rất tận tâm. Trong lúc bay, anh ta đã dùng hết tiêu chuẩn chuyên môn cao nhất liệt kê ra những điểm bất lợi với Thẩm Đường.

Máy bay đáp xuống London đã là rạng sáng, từ thành phố ra trang viên phải mất thêm mấy tiếng ngồi xe.

Bọn họ nghỉ lại London một đêm, sáng sớm hôm sau liền xuất phát đến trang viên.

Khi ánh nắng ban mai đầu tiên đáp xuống trang viên, hai chiếc limousine lần lượt chạy vào.

Ông Tiêu có thói quen dậy sớm, đang đánh golf trong sân.

Ban đầu ông còn tưởng cháu trai và Thẩm Đường đến, nhưng vừa quay sang thì nhìn thấy Tiêu Chân bước xuống xe.

Đợi con gái đi tới ông mới lên tiếng, “Tin tức của con cũng nhạy thật đấy, người còn chưa thấy mặt mà con đã tới trước rồi.” Sau khi vung gậy, ông Tiêu quay sang nói chuyện với con gái, “Đông Khải nói cho con biết hả?”

Tiêu Chân khoanh tay trước ngực, ừm một tiếng.

Hồi Tiêu Đông Khải còn bé, bà từng nuôi thằng bé vài năm nên tình cảm khá thân thiết, nhưng giữa bà và Tiêu Đông Hàn lại không được thân như thế.

“Ba, Đường Đường nó cũng không dễ dàng gì, ba đừng làm khó con bé nữa.”

Ông Tiêu nhìn con gái nhưng chỉ nói một câu, “Sinh ra trong gia tộc thế này thì tình cảm là thứ vô dụng nhất.”

“Vậy ba bây giờ không thể gọi là lí trí.” Tiêu Chân bật lại ba mình, “Hành động này của ba phải gọi là thủ đoạn ti tiện!”

Ông Tiêu cũng không giận, xưa nay ông đã quen với việc bị con gái giận nên đã miễn nhiễm.

Ông hỏi con gái, “Có muốn đánh với ba một lúc không?”

Tiêu Chân chẳng thèm ngước lên, vẻ bất mãn hiện rõ trên mặt.

Ông Tiêu cũng không còn thấy hứng thú mấy, đưa gậy cho caddy cầm, ông ngồi xuống uống trà.

Tiêu Chân đứng trong sân hơn nửa tiếng, ông Tiêu ngồi đó thưởng trà, còn bà bần thần nhìn ra ngoài sân golf rộng lớn, hai cha con không ai quấy rầy ai.

Đến khi điện thoại của bà vang lên, “Tiêu tổng, xe của Tiêu Đông Khải đã chạy vào trang viên rồi ạ.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Tiêu Chân cúp điện thoại, xoay người đi theo đường mòn trở về biệt thự.

Ông Tiêu đã liệu được chuyện cháu trai mình là cố vấn pháp lý đi cùng Thẩm Đường, nên khi nhìn thấy hai người xuất hiện, ông cũng không mấy bất ngờ.

Hợp đồng dành cho Thẩm Đường đã được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn, ông Tiêu chỉ vào túi hồ sơ, “Xem thử xem có thể tiếp nhận hay không.”

Thẩm Đường và Tiêu Đông Khải lần lượt ngồi xuống, hợp đồng được in sẵn hai bản, mỗi người cầm lấy một bản.

“Lát nữa phiền chủ tịch Tiêu gửi bản file mềm sang cho tôi, tự tôi sẽ in ra.”

Con bé này không tin tưởng ông. Ông Tiêu bật cười, sau đó gọi thư ký đến gửi bản hộp đồng đến hộp mail Tiêu Đông Khải.

Điều khoản trong họp đồng vô cùng ngặt nghèo đúng như cô nghĩ, trong vòng mười năm, cô không được sang nhượng 3% số cổ phần ấy dưới bất kỳ hình thức nào.

Quyền sở hữu cổ phiếu này khóa chết vào cô trong suốt mười năm.

Chờ mười năm qua đi, mấy đứa cháu trai mới vừa thành niên của ông Tiêu cũng đã bước qua tuổi ba mươi, có đủ năng lực để kiềm chế Tiêu Đông Hàn.

Ông Tiêu đã sớm nhận ra tham vọng của Tiêu Đông Hàn, nhưng vì sự phát triển của tập đoàn Tiêu Ninh, cũng như sự quyết đoán và cách làm việc của Tiêu Đông Hàn hiện giờ không đủ khả năng chèo lái.

Một khi không còn ai kiềm chế được nó, Tiêu Ninh sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.

“Xem thử điều thứ hai ở trang thứ ba đi.”

Thẩm Đường không vội lật sang trang, cô kiểm tra kỹ càng từng câu từng chữ ở hai tờ đầu tiên.

Với nhãn lực của cô thì thật sự không thể tìm ra được cái bẫy nào ở bên trong.

Thẩm Đường lật đến tờ thứ ba, cô không cần phụ trách công ty trong nước của tập đoàn, nhưng vẫn phải đảm bảo các dự án của công ty phát triển thuận lợi.

Rất rõ ràng, ông Tiêu muốn lợi dụng triệt để mạng lưới quan hệ của nhà họ Tưởng.

Tiêu Đông Khải cũng đã xem hết hợp đồng, anh ta dùng bút chì khoanh hai điều kiện quan trọng nhất, ra điều kiện với ông Tiêu, “Bảo Thẩm Đường đảm bảo các dự án của công ty tiến triển thuận lợi cũng được, nhưng phải trao lại một vị trí trong ban hội đồng quản trị cho cô ấy, nếu không thì làm sao Thẩm Đường nắm rõ tình hình của công ty?”

Ông Tiêu thổi tách trà lài, “Con bé không có thời gian hỏi đến công việc của Tiêu Ninh đâu.”

Tiêu Đông Khải, “Dù cô ấy có thời gian cũng vô dụng. Cô ấy không hiểu mặt trái của chuyện kinh doanh, không thể ứng phó được. Nếu ông muốn vận dụng mối quan hệ của nhà họ Tưởng thì ít nhiều gì cũng phải bày tỏ chút thành ý của mình chứ. Ông hãy cho Tưởng Thành Duật một cái ghế trong ban hội đồng quản trị, còn anh ta muốn tự mình đảm nhiệm hay sắp xếp thân tín của mình sang là chuyện của anh ta.

Ông Tiêu nhìn cháu trai của mình một lúc lâu, không nói lời nào.

Tiêu Đông Khải nói đến điều kiện thứ hai, “Còn về quyền sở hữu 3% cổ phần của ông, xin ông hãy giao cho Thẩm Đường quyền bỏ phiếu tương ứng, nếu không cầm số cổ phần này trong tay thì được tích sự gì?”

Anh ta quay sang hỏi Thẩm Đường, “Phía em còn có yêu cầu gì không?”

“Có.” Thẩm Đường nhìn ông Tiêu, “Điều kiện tiên quyết để đảm bảo đại cục của tập đoàn Tiêu Ninh chính là, cho tôi sử dụng bất cứ hình thức nào để áp chế Tiêu Đông Hàn.”

Ông Tiêu, “Mạnh miệng nhỉ.”

Tiêu Đông Khải lại khoanh tròn ba điều khoản quan trọng trong hợp đồng, những cái này phải được điều chỉnh lại, nếu không sẽ gây bất lợi cho Thẩm Đường.

Hai bên thương lượng gần ba tiếng đồng hồ. Đến 11 giờ 10 phút, hợp đồng mới được quyết định.

Không ai chiếm hời được từ ai.

Thẩm Đường phải bắt tay với Tiêu Đông Khải mới gắng gượng đấu ngang tay với ông Tiêu.

Dưới sự làm chứng giữa luật sư hai bên, Thẩm Đường và ông Tiêu cùng ký hợp đồng.

Quá trình chuyển nhượng cổ phần sau đó khá rườm rà, mà Thẩm Đường lại không có thời gian ở lại đây chỉ chờ đến lượt ký tên. Cô phải vội về Bắc Kinh trước, chờ sau khi Trữ Nhiễm ghi hình xong tập một của chương trình, cô lại bay sang làm các thủ tục còn lại.

Đến gần giữa trưa, ông Tiêu bảo đầu bếp chuẩn bị cơm trưa.

Công việc đã ổn thỏa, giọng ông cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Cũng đã đến đây rồi, ở lại ăn cơm rồi đi, vừa hay hôm nay mẹ cô cũng ở đây.”

Thẩm Đường cất hợp đồng vào túi xách, “Tôi không rảnh.”

Cô nói với Tiêu Đông Khải, “Đến lúc đó chúng ta cứ gặp nhau ở London.”

Tiêu Đông Khải tôn trọng suy nghĩ của Thẩm Đường, anh ta không còn tận tình khuyên nhủ cô giống như lúc trước nữa. Còn anh ta thì định ở lại đây ăn trưa, lâu rồi không đến thăm ông bà, không thể đến rồi lại bỏ về được.

Tiêu Đông Khải gật đầu với Thẩm Đường, “Gặp nhau ở London.”

Thẩm Đường vừa mới đến trước cửa xe, phía sau lưng chợt có người gọi cô, “Đường Đường.”

Cô dừng bước, là tiếng của Tiêu Chân.

Thẩm Đường không quay lại mà ngồi hẳn vào xe.

Tiêu Chân chạy đến trước mặt cô, “Đầu bếp làm món con thích nhất đấy, con ở lại ăn cơm rồi về cùng Đông Khải luôn nhé.”

Bà vịn cửa xe nên Thẩm Đường không thể đóng lại được.

“Xin nhờ một chút, cám ơn.”

Tiêu Chân cố làm lơ hờ hững của cô, “Mẹ biết trước đây mình đã sai, con hãy cho mẹ một cơ hội để bù đắp đi, có được không con?”

“Bà Tiêu này, xin bà đừng cho tôi ăn những thứ đã hết hạn, có ngộ độc hay không thì khó nói, nhưng chắc chắn không thể nào tiêu nổi. Tôi đây không thèm.”

Thẩm Đường mất kiên nhẫn, “Nếu bà không buông tay, tôi sẽ để vệ sĩ xuống.”

Tiêu Chân đành lưu luyến bỏ tay ra.

Cánh cửa đóng lại một cái rầm, xe nổ máy rồi lăn bánh rời đi.

Đến khi chiếc xe chạy ra khỏi trang viên, Tiêu Chân vẫn còn đứng bần thần tại chỗ.

Hơn hai mươi năm trước, cái ngày mà bà đưa Thẩm Đường đi cũng giống thế này. Điều khác biệt duy nhất chính là khi ấy Thẩm Đường không muốn rời đi.

Mẹ của Trần Nam Kính đến đón Thẩm Đường, con bé lại sợ người lạ nên giãy giụa khóc lóc trong lòng bà nội, hai tay quơ quào đòi mẹ bế.

Mãi cho đến khi chiếc xe khuất bóng, nhưng dường như bà vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của con bé quanh quẩn đâu đây.



Thẩm Đường không hề lề mề, vừa quay lại London liền đến thẳng sân bay, cô nhường máy bay riêng lại cho Tiêu Đông Khải, còn mình và vệ sĩ mua vé bay về Bắc Kinh trong đêm.

Ngày mai máy bay riêng mới được phép bay, mà cô lại không muốn chờ.

Trở về Bắc Kinh, Thẩm Đường không báo với Tưởng Thành Duật mà chạy đến phòng làm việc trước.

Cô nhắn tin hỏi anh tối nay có xã giao hay không.

Tưởng Thành Duật, [Có, anh có một bữa tiệc ở hội quán.]

Anh tưởng Thẩm Đường vẫn còn ở London, [Có việc gì sao em?]

Thẩm Đường đáp lại, [Không có, em muốn gọi video cho anh. Chờ anh xong việc rồi nói sau.]

Tưởng Thành Duật vừa mới từ văn phòng xuống lầu, xe đã đậu sẵn trước cửa thang máy, anh và Tạ Quân Trình cùng đi đến hội quán.

Tạ Quân Trình cho anh xem tin tức mới nhất, “Mười lăm quản lý cấp cao cùng đầu quân sang tập đoàn Hoa Duệ, vừa ký hợp đồng trong hôm nay.”

Tưởng Thành Duật chỉ nhìn lướt qua giao diện hộp thư chứ không nhìn kỹ.

Tạ Quân Trình, “Đám người đó xem như đã trói chặt với Hoa Duệ rồi.”

Anh nói với Tưởng Thành Duật những điều khoản mà mình biết, “Hoa Duệ lo nhóm quản lý sẽ bị anh uy hiếp quay về công ty cũ nên đã thêm điều kiện trong hợp đồng, nếu trong vòng ba năm mà bọn họ từ chức thì phải bồi thường cho công ty một số tiền trị giá 30 triệu tệ. Bọn họ cũng lo Hoa Duệ không chịu được áp lực từ cậu sẽ hủy hợp đồng với bọn họ, nên cũng đã đưa ra điều kiện, nếu công ty sa thải bọn họ thì cũng sẽ phải bồi thường số tiền tương ứng 30 triệu.”

Bây giờ, dù là sa thải hay từ chức thì đều phải trả một cái giá khá đắt.

Tạ Quân Trình thoát mail, “Tin tức bọn họ nhảy việc đầu quân sang Hoa Duệ sẽ nhanh chóng truyền đi trong giới. Chúng ta phải đi đâu để tìm nhóm quản lý và kỹ thuật cốt cán thế này đây?”

Tưởng Thành Duật đáp, “Mua lại Hoa Duệ, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết ngay thôi.”

Tạ Quân Trình bày ra vẻ mặt ‘có phải cậu bị Tiêu Đông Hàn bức đến điên rồi không?’ “… Tưởng tổng này, mua lại Hoa Duệ, nói thì nghe dễ lắm, nhưng Hoa Duệ nước sâu không thấy đáy. Bây giờ, chúng ta vẫn chưa biết ông chủ thật sự đứng phía sau Hoa Duệ là ai, có lẽ có liên quan ít nhiều đến Tiêu Đông Hàn.”

Hoa Duệ có chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng có nhiều người nói đó chỉ là ông chủ bên ngoài, thực ra còn có người đứng sau kiểm soát.

E là ngay cả Tưởng Thành Duật cũng không đấu lại ông chủ đứng sau của Hoa Duệ.

Trong nước là sân nhà của Tưởng Thành Duật, Tạ Quân Trình dù có lòng nhưng không đủ sức, chỉ có thể giúp đỡ bằng tài chính.

Tạ Quân Trình vừa trả lời xong hai cái email thì xe đã dừng lại trong sân của hội quán.

Chiếc xe nối đuôi vào cùng lúc với bọn họ là xe của Lục Tri Phi, hôm nay cô ta đến đây chỉ tìm bạn uống rượu, nhưng không ngờ lại gặp được Tưởng Thành Duật.

Cô ta khóa cửa xe, bước đến trước xe Tưởng Thành Duật.

Đã gặp nhau thì đành phải chào hỏi vài câu “Từ trước đến nay anh luôn cẩn thận trong các thương vụ mua bán mà, lần này sao thế? Em nghe nói tập thể quản lý của công ty mục tiêu đều đầu quân sang công ty khác.”

Tưởng Thành Duật đóng cửa xe lại, “Cô lo gì chứ?”

“Đương nhiên là em phải lo rồi.” Lục Tri Phi không phải vờ vịt, cô ta lo cho bản thân mình, “Biết anh mua lại công ty mục tiêu nên em đã trữ không ít cổ phiếu. Cổ phiếu mà rớt giá thì ngay cả mẹ em cũng không thèm nhận em đấy.”

Một khoản tiền mặt khá lớn sắp phải đối mặt với tình trạng “mắc kẹt”.

Lại có xe chạy vào hội quán, hóa ra là xe của Tiêu Đông Hàn.

Bọn họ không đến cùng một bữa tiệc, anh ta đến đây để gặp bạn, trùng hợp là cũng ở trong hội quán tư nhân này.

“Lâu rồi không gặp Tưởng tổng.”

“Lâu rồi không gặp.”

Hai người bắt tay chào hỏi nhau.

Ai cũng biết đối phương đã làm gì sau lưng mình, nhưng bọn họ không hề đâm thủng lớp giấy mỏng manh kia.

Tiêu Đông Hàn chúc anh mua lại thành công công ty mục tiêu, sau đó lại đổi giọng, “Không biết tin tức có đúng không, nhưng tôi lại nghe nói nhóm quản lý của công ty mục tiêu đều đầu quân sang tập đoàn Hoa Duệ cả rồi.”

Tưởng Thành Duật mỉm cười, “Là thật đấy.”

Tiêu Đông Hàn vờ quan tâm, “Thế thì khó giải quyết đây.”

“Cũng bình thường.” Tưởng Thành Duật bình thản đáp, “Cả nhóm bọn họ đều đầu quân sang Hoa Duệ lại vừa hay hợp ý tôi.”

Không chỉ Tiêu Đông Hàn, mà ngay cả Lục Tri Phi và Tạ Quân Trình đều ngẩng người.

Tưởng Thành Duật nói tiếp, “Người đứng sau Hoa Duệ chính là tôi, để tránh bị người khác nói tôi cạnh tranh với đồng nghiệp, vi phạm các quy định có liên quan. Trước khi tiến hành mua lại công ty mục tiêu, tôi đã chuyển nhượng cổ phần Hoa Duệ cho Tần Tỉnh, để cậu ấy lấy tiền đầu tư cho công ty giải trí của Thẩm Đường.”

Trong ngành, ngoại trừ công ty mục tiêu ra thì thực lực của Hoa Duệ là mạnh nhất.

Nhóm quản lý cấp cao kia hẳn sẽ không lựa chọn công ty thấp hơn, thế thì Hoa Duệ chính là lựa chọn đầu tiên.

“Cám ơn giám đốc Tiêu đã lo lắng, nhưng mọi thứ đều nằm trong dự đoán của tôi.”

Lục Tri Phi trợn mắt há mồm, ông chủ của công nghiệp Hoa Duệ lắm tiền lại chính là Tưởng Thành Duật. Cô ta quen Tưởng Thành Duật bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ nghe anh hé nửa lời.

Còn cả cái miệng rộng như cái loa Tần Tỉnh kia nữa, cậu ta cũng giấu hay thật.

Tuy công nghiệp Hoa Duệ không phải là công ty niêm yết, nhưng thân phận cổ đông lại khá rắc rối.

Anh lại là cổ đông lớn nhất, thế thì rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền chứ?

Tạ Quân Trình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chí ít thì chuyện công ty mục tiêu đã được cứu rồi.

Sắc mặt Tiêu Đông Hàn thay đổi xoành xoạch, ông chủ Hoa Duệ lại chính là Tưởng Thành Duật, đây là sơ suất cũng như là sai lầm ngớ ngẩn của anh ta,

Do anh ta không điều tra rõ ràng.

Tiêu Đông Hàn gượng cười, “Vẫn là Tưởng tổng nhìn xa trông rộng. Nhưng mà…”

Tiêu Đông Hàn khẽ dừng lại vài giây, “Nhưng anh vẫn phải cẩn thận thì hơn, mấy thương vụ mua lại này, có ai biết cái bẫy tiếp theo sẽ nằm ở đâu đâu. Tưởng tổng thấy tôi nói đúng không?”

Tưởng Thành Duật cười khẩy, anh biết Tiêu Đông Hàn vẫn còn nhiều nước bài chưa đi hết, nhóm quản lý từ chức tập thể chỉ là hòn đá cản đường thử nghiệm mà thôi, “Không sao, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.”

“Tưởng tổng cứ bận đi, thứ lỗi vì tôi không tiếp được.” Tiêu Đông Hàn bắt tay với anh.

Lục Tri Phi nhìn Tưởng Thành Duật, “Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu công ty thế?”

Không chờ Tưởng Thành Duật trả lời, bên phía bãi đỗ xe như có người gọi anh, “Tưởng Thành Duật!”

Là Thẩm Đường.

Tưởng Thành Duật vội đi sang chỗ cô, “Sao em về sớm thế?”

“Nhớ anh chứ sao.” Thẩm Đường chạy về phía anh. Tưởng Thành Duật khom người, một tay ôm lấy cô. Anh khẽ lùi về sau nửa bước, xoay người ôm ngang cô lên.

“Em đừng hét lên đấy.”

Vừa dứt lời, anh dùng sức tung cô lên cao, sau đó vững vàng đón lấy rồi cô ôm vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện