Lực tay của Tưởng Thành Duật vượt qua ngoài dự đoán của cô, cũng có thể là do trước đây cô và anh chưa bao giờ ôm hôn nhau lâu đến mức này.

Thẩm Đường nghĩ thế.

Bữa cơm tối nay xem như đã bị xếp xó, không ai có tâm trạng để làm cơm nữa.

Như củi khô gặp ngọn lửa rực cháy, như gió thu trùng phùng sương ngọc*, dù ngày thường anh là người đàn ông tỉnh táo đến mức lạnh lùng, nhưng vào khoảnh khắc này, sự kiềm chế của anh cũng chỉ là vật dùng để trang trí mà thôi.

*金风: gió thu, 玉露: sương ngọc (sương thu), đều phiếm chỉ cảnh vật mùa thu, câu trên trích từ bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quán.

Hai người hôn từ phòng bếp ra tới phòng khách, trong biệt thự có thang máy nhưng Tưởng Thành Duật lại bế Thẩm Đường đi về phía cầu thang, anh chỉ dám bước lên từng bậc một, mỗi lần nhấc chân đều vô cùng cẩn thận.

Trong thời gian ấy, nụ hôn cũng không hề bị gián đoạn một giây phút nào.

Thẩm Đường không dám lộn xộn, cô sợ nếu mình lỡ tay một cái, cả hai sẽ mất thăng bằng mà lăn xuống cầu thang. Sự nhiệt tình của tối nay như khiến cô tìm về cảm giác động lòng vào cái thuở mới vừa yêu nhau.

Đến lầu hai, đây là nơi cực kỳ quen thuộc với cô, chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể tìm được phòng ngủ của hai người bọn họ.

Nhưng bây giờ, mọi thứ trước mắt đều trở nên vô cùng xa lạ, không biết hai bên tường trên hành lang đã biến thành nơi trưng bày tranh từ khi nào, chắc hẳn anh đã nhờ đội ngũ chuyên nghiệp thiết kế, mỗi một bức tranh đều được sắp xếp theo một trình tự rõ ràng, nom khá là thú vị.

Tất cả đều là tranh vẽ couple giữa cô và anh.

Từng nét từng nét biểu cảm đều sinh động như thật, dường như đây không phải là tranh mà là ảnh chụp.

Vừa nhìn thấy tranh liền quên mất nụ hôn của anh, Tưởng Thành Duật hôn lên cằm cô một cái, “Là Tranh Tranh vẽ đấy.”

Cô nhóc vẽ từ lúc kỷ niệm một năm đến kỷ niệm tròn năm năm yêu nhau của bọn họ.

Trước đây khi anh và Thẩm Đường chia tay nhau, Tranh Tranh đã ngó lơ anh một thời gian dài, cho đến lúc anh nhìn thấy mấy bức tranh này mới thấu hiểu cảm giác của cháu gái của mình, bởi vì con bé đã dồn hết tâm tư và tình cảm để vẽ nên những bức tranh này.

Thẩm Đường mãi thả hồn theo những bức tranh couple, để mặc cho Tưởng Thành Duật bế mình vào phòng ngủ.

Bàn trang điểm của cô vẫn còn đặt ở trong phòng anh, chiếm vị trí trung tâm cạnh cửa sổ sát sàn, bên trên còn chất đầy lọ lọ chai chai mỹ phẩm mới cóng.

Tưởng Thành Duật đặt cô nằm lên giường, nhấc chân cô lên, khe khẽ nắm lấy bàn chân bị thương của cô, “Nếu dùng sức thì còn đau không em?”

Thẩm Đường gật đầu, “Trên lưng cũng thế.”

Cả chân và lưng đều bị thương, cảm giác hưởng thụ sau đó cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều. Tưởng Thành Duật sợ mình không kiềm chế được bất cẩn làm lưng cô đau hơn, đành phải gắng gượng nhịn thêm hai ngày, “Em đi tắm đi, tối nay ở lại đây nhé.”

Anh đi vào phòng thay đồ lấy áo choàng tắm cho cô. Trong nhà hiện giờ không có đồ của cô, chỉ còn lại hai cái áo choàng tắm mới tinh.

Thẩm Đường không nỡ làm anh mất hứng, chia xa bao lâu nay, nếu anh nói không muốn mới là bất bình thường.

Tưởng Thành Duật hỏi cô, “Em muốn ăn gì?”

Thẩm Đường lắc đầu, trưa nay cô ăn khá nhiều, nên buổi tối không thể ăn nữa.

Cô đi tắm, còn Tưởng Thành Duật trở xuống phòng bếp cất nguyên liệu vào tủ lạnh, tìm chút đồ ăn nhanh nấu lại rồi ăn.

Chờ đến khi anh ăn xong quay về phòng ngủ, Thẩm Đường vẫn còn chưa tắm xong.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nhạc du dương, anh gõ cửa bước vào. Cô đang ngâm mình trong bồn tắm massage, trên tay cầm nửa ly rượu vang, khẽ ngâm nga theo điệu nhạc đang phát, trông có vẻ cực kỳ hưởng thụ.

Thẩm Đường thấy anh bước vào thì huơ huơ ly rượu trên tay, “Happy Father’s Day.”

“Cám ơn em.”

Thẩm Đường nhấp một ngụm rượu vang, thong thả đáp, “Em thích bồn tắm ở đây ghê.” Cái này cùng một kiểu với bồn tắm ở căn hộ bên Thượng Hải, nhiệt độ ổn định, còn có chức năng massage tự động.

Tưởng Thành Duật mở vòi sen, “Chỉ vì cái bồn tắm này nên em mới chịu ở lại ư?”

Thẩm Đường cười, “Cũng không hẳn, anh chiếm sáu phần, bồn tắm thì bốn phần.”

Bây giờ anh đã rớt giá đến mức phải đi so bì với một cái bồn tắm.

Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường tắm một lúc, vì lo lắng cho vết thương ở chân cô nên anh bế cô về giường.

Nằm lên chiếc giường mà mình đã từng ngủ ba năm, Thẩm Đường có ảo giác như mình đang mơ được quay trở về quá khứ.

Tưởng Thành Duật tắt hết đèn, trong phòng bỗng chốc tối đen như mực.

Mắt Thẩm Đường vẫn chưa kịp thích ứng với bóng tối, cô không nhìn thấy Tưởng Thành Duật nên bèn đưa tay mò tìm anh, bất cẩn chạm phải nơi không nên chạm.

Hơi thở mát lạnh thình lình ập đến, cả người cô đều bị Tưởng Thành Duật ôm trọn vào lòng.

Tiếng sột soạt vang lên một lúc, áo choàng tắm của cô đã bay đến nơi cần đến, an toàn đáp xuống ghế sofa bên giường. Thẩm Đường nhìn người nằm trên mình, cảm giác quen thuộc giữa hai cơ thể đã hoàn toàn quay trở lại.

Đưa tay lần theo từng nét trên gương mặt của anh, cô khẽ rướn người đặt một nụ hôn lên sóng mũi cao ngất kia.

Tưởng Thành Duật đưa tay đỡ lấy phần cổ của Thẩm Đường để cô chậm rãi nằm xuống, “Coi chừng đụng phải vết thương.”

“Không sao đâu.” Cô nằm xuống, gối đầu lên lòng bàn tay anh.

Tưởng Thành Duật nhìn người đang nằm dưới thân mình, “Nếu em còn không chịu về thì đống bao trong nhà sẽ hết hạn mất.”

“…”

Vẫn là một lố mười hộp anh mua từ lúc ở Thẩm Quyến, đến nay vẫn còn dư lại ba hộp chưa dùng hết.

Mà đêm nay cũng chưa được động tới.

Tưởng Thành Duật cúi đầu, hôn từ vầng trán của cô rồi dần dần dời xuống phía dưới, không bỏ qua dù chỉ là một tấc.

Không thể làm vận động mạnh, vậy thì thực hiện vài động tác nhẹ nhàng là được.

Một người mạnh mẽ như anh nhưng lại cúi đầu nhượng bộ lấy lòng cô.

Thẩm Đường bị anh hôn từ trên xuống dưới đến tận hai lần.

Chưa đến mười một giờ mà cô đã mệt đến thiếp đi.

Tưởng Thành Duật vào phòng tắm xối nước lạnh, lúc bước ra thì Thẩm Đường đã ngủ say.

Nương theo ánh đèn phòng tắm, anh nhìn người đang trùm chăn kín mít trên giường, cái chân lành lặn ngang ngược gác lên thành giường, chăn cuộn lại thành một ụ, không nhìn ra đầu cô đang đặt ở chỗ nào.

Người con gái vừa vô lý vừa hoạt bát ấy cuối cùng cũng trở về rồi.



Thẩm Đường bỏ qua báo thức lúc sáu giờ, đến khi cô thức dậy thì đã đồng hồ đã gần điểm tám giờ, trên đầu giường đã được đặt sẵn một chiếc váy dài.

Vali đồ để bên căn hộ của cô cũng được chuyển đến biệt thự của Tưởng Thành Duật.

Anh đã đến công ty, còn để lại tin nhắn cho cô, [Đồ dùng hằng ngày của em đã được mang đến rồi đấy. Chín giờ anh có cuộc họp, buổi tối còn có tiệc xã giao.]

Anh báo cáo đơn giản về lịch trình hôm nay cho cô biết.

Thẩm Đường nhanh chân đi rửa mặt, sáng nay cô còn có hẹn với người bên ban tổ chức của show giải trí để thảo luận hợp đồng chi tiết.

Hôm nay chị Lỵ không bận gì nên đi cùng cô.

Chị Lỵ sợ đến khi chương trình phát sóng, Trữ Nhiễm sẽ bị Trần Nhất Nặc dìm hàng. Nếu so về thực lực thì phải thừa nhận một điều, Trữ Nhiễm vẫn còn kém xa so với Trần Nhất Nặc.

Với tính nết của Phàn Ngọc, không biết đến lúc đó bà ta sẽ mua bài hạ thấp, dìm hàng Trữ Nhiễm thế nào.

“Chị vốn không muốn nhận show này.” Chị Lỵ nói, “Cư dân mạng vẫn luôn thầm so sánh hai chị em em. Nếu Trữ Nhiễm mà đấu với Trần Nhất Nặc thì chín phần sẽ thua.”

Thẩm Đường vừa kiểm tra hợp đồng vừa tranh thủ trả lời chị Lỵ, “Trữ Nhiễm chỉ thiếu một người dẫn lối mà thôi, tài năng và tư chất của cô nàng không kém hơn em là bao.”

“…” Chị Lỵ cười, Thẩm Đường đây là đang gián tiếp tự khen bản thân đấy à.

Thẩm Đường lấy bút chì khoanh lại những quyền lợi mà bên cô cần thảo luận lại với bên chương trình, cô đưa hợp đồng cho chị Lỵ xem, “Chị kiểm tra xem có cần thêm gì nữa không.”

Cô mở khung chat của Tiêu Đông Khải lên, [Tối mai anh rảnh không?]

Có lẽ Tiêu Đông Khải đang bận nên không trả lời lại.

Mối thù giữa cô và Phàn Ngọc đã định là không thể nào hóa giải, thế nhưng hai người lại bất ngờ đụng mặt nhau ở ngoài văn phòng của chương trình.

Phàn Ngọc thức trắng đêm, đầu óc cũng choáng váng.

Hôm qua sau khi gây gổ một trận với Trần Nhất Nặc, con gái bà ta đã kéo vali bỏ nhà ra đi.

Suy cho cùng bà ta vẫn lo cho con gái, nhưng lại sĩ diện không muốn chủ động gọi cho Trần Nhất Nặc. Thế là bà ta gọi điện cho Trần Nam Kính, nhân cơ hội này thông báo cho ông ta biết bà ta và con gái đang chiến tranh lạnh.

Trần Nam Kính nói với bà ta rằng Trần Nhất Nặc đang ở trong căn hộ của con bé, nó đang dọn dẹp đồ.

Hóa ra ông ta đã biết mình và con gái cãi nhau, nhưng vẫn tỏ ra không có gì.

Vừa ngắt điện thoại, Phàn Ngọc giận đến độ suýt chút nữa đã lên tăng xông.

Con gái không biết phấn đấu, bà ta chỉ hận không thể rèn sắt thành thép. Nếu cứ tiếp tục cái đà này, sau này cả công ty và tài nguyên của Trần Nam Kính sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tay Thẩm Đường.

Bà ta chịu đựng bao nhiêu năm nay, cuối cùng lại đi “làm mướn không công”.

Sao Phàn Ngọc có thể cam tâm.

Bà ta và Tiêu Chân tranh nhau cả một đời, hận cũng hận cả đời.

Nếu để Tiêu Chân biết được hoàn cảnh hiện giờ của bà ta, không biết Tiêu Chân sẽ cười nhạo bà ta thế nào.

Thấy Thẩm Đường bước đến, Phàn Ngọc căm hận trừng mắt nhìn cô. Nhận được phim Làm thế nào để yêu em thì sao chứ, còn phải xem Trữ Nhiễm có chịu nỗ lực hay không.

Với cái nết hiện giờ của Trữ Nhiễm, Nhấc Nặc có thể quật cô ta rơi đài.

Khi lướt qua vai Phàn Ngọc, điện thoại Thẩm Đường chợt vang lên, là Tiêu Đông Khải gọi đến. Trên đường đi cô có nhắn tin cho anh ta, có lẽ bây giờ anh ta mới đọc được tin nhắn.

“Xin lỗi, anh vừa mới thấy tin nhắn, tối mai anh rảnh.” Tiêu Đông Khải hỏi cô, “Mấy giờ thì chúng ta gặp nhau được?”

Tiêu Đông Hàn nghe anh trai nói chuyện điện thoại thì khẽ nhíu mày, hóa ra anh mình hẹn Thẩm Đường ăn cơm.

Anh ta nhấp một ngụm rượu vang, chờ Tiêu Đông Khải cú điện thoại mới đặt ly rượu lên bàn, “Anh hẹn cô ta làm gì?”

Tiêu Đông Khải không mong nhìn thấy kết quả “đứa chột đứa què”, “Dù sao thì Thẩm Đường cũng là em họ của cậu.”

Tiêu Đông Hàn hỏi ngược lại, “Thế cô ta có coi anh là anh họ không?”

Tiêu Đông Khải không phản bác được.

“Tưởng bở không phải là chuyện gì tốt đâu.” Tiêu Đông Hàn lại rót thêm nửa ly rượu.

Về thương vụ mua lại kia của Tưởng Thành Duật, anh ta không cho phép xuất hiện bất kỳ một rắc rối nào.

“Đây là chuyện giữa em và cô ta, anh đừng nhúng tay vào.” Lời này mang theo ý nhắc nhở, nhưng cũng ẩn chứa cảnh cáo.

Anh ta sẽ không nương tay với bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả chính bản thân mình.

Tiêu Đông Khải đáp, “Anh chẳng hứng thú gì với chuyện của bọn em, chẳng qua anh chỉ được ông nhờ đến gặp con bé một lần.”

Tiêu Đông Hàn tựa lưng bên cửa sổ, tay vân vê điếu thuốc sắp bị vò nát.

Được ông nhờ đến, có lẽ là vì chuyện 3% cổ phần.

Xưa nay anh ta chưa bao giờ giấu giếm suy nghĩ trong lòng mình với ông anh ruột này, “Ông muốn để Thẩm Đường vào Tiêu Ninh, lợi dụng cô ta để kiềm chế em có đúng không?”

Tiêu Đông Khải lựa lời mà nói, “Anh không đoán được suy nghĩ của ông, ông ấy làm gì cũng đều có cái lý của mình.”

Tiêu Đông Hàn cười, “Ông sợ sau này Tiêu Ninh rơi vào tay em sẽ tạo thành uy hiếp đối với mấy đứa em họ trong nhà. Ông ấy nghĩ rằng em chắc chắn sẽ gạt bọn nó ra khỏi Tiêu Ninh, gom hết cổ phần Tiêu Ninh vào tay mình.”

Lần này đến lượt Tiêu Đông Khải hỏi lại, “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tiêu Đông Hàn chỉ cười cho qua chuyện, không hề phủ nhận.

Đám em họ của Tiêu Đông Hàn hoặc là còn nhỏ hoặc là vừa mới trưởng thành, vốn dĩ không phải là đối thủ của anh ta.

Hiện giờ, người duy nhất có thành tựu lại có thể đấu với anh ta chỉ có mỗi Thẩm Đường.

Ông không những vừa ý năng lực của Thẩm Đường, mà còn nhắm vào nhà họ Tưởng sau lưng cô. Có Tưởng Thành Duật bên cạnh, tạm thời anh ta không thể đụng vào Thẩm Đường.

Mà anh ta cũng không thể ngăn ông Tiêu, chỉ đành phải ra tay từ chỗ Thẩm Đường.

Tiêu Đông Khải đặt tách cà phê xuống, “Em sắp đặt cạm bẫy cho Tưởng Thành Duật trong thương vụ mua lại lần này là muốn phá hủy Kinh Húc hay muốn thế nào?”

Tiêu Đông Hàn, “Muốn đoạt lấy.”

Hiện giờ anh ta là người chơi chủ chốt trong trò chơi này, để xem cuối cùng Tưởng Thành Duật có chịu nhường lại một chút cổ phần của Kinh Húc cho anh ta hay không. Tiêu Đông Hàn để ý đến Kinh Húc cũng đã lâu lắm rồi.

Nhưng Kinh Húc như thiết lập tường đồng vách sắt, muốn đầu tư vào đó cũng là một chuyện khó khăn.

Trước giờ Tưởng Thành Duật luôn cẩn thận với các thương vụ mua lại, lần này xem như anh ta gặp may, bắt được cơ hội ngàn năm có một.

Chỉ cần Tưởng Thành Duật bước vào vụ này chính là bước vào vũng bùn, càng giãy giụa thì chỉ càng lún sâu vào.



Trong phòng họp của Kinh Húc, chỉ có mỗi một mình Tưởng Thành Duật.

Lúc Tạ Quân Trình bước vào, trên tấm bảng trắng đã kín đầy chữ, Tưởng Thành Duật cầm bút lông tựa lên bàn họp, anh nhìn chằm chằm lên tấm bảng thả hồn trôi theo dòng suy nghĩ.

“Ngồi đi.” Anh chỉ vào cái ghế bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn dán lên tấm bảng.

Tạ Quân Trình lấy ra một điếu thuốc, chợt nhớ đến Tưởng Thành Duật đã cai thuốc, anh lại cất thuốc vào hộp. Chữ trên bảng như rồng bay phượng múa, không thể nhìn ra anh đã viết gì.

“Cậu vẫn không yên tâm về thương vụ mua lại kia à??

Tưởng Thành Duật cầm bút chỉ vào mấy chữ ở giữa, “Nếu Tưởng gia là một bó đũa thì tôi chính là sợi dây buộc lại. Nếu sợi dây có vấn đề thì bó đũa đâu còn là một bó chắc chắn nữa.”

Tất cả các công ty của nhà họ Tưởng đều có cổ phần của nhau, mà Kinh Húc chính là trung tâm.

Trong phòng họp chỉ có hai người bọn họ, Tạ Quân Trình đành phải đứng dậy đi rót nước, “Trước đây vì sao người nhà họ Tưởng lại để cậu đảm nhận vai trò “dây buộc” quan trọng như thế?”

“Vì tôi theo chủ nghĩa độc thân.”

Không bị tình cảm và gia đình ràng buộc, lòng anh chỉ hướng về công ty, anh lại càng tỉnh táo và lý trí hơn những người khác.

Tạ Quân Trình cười, “E là bọn họ không thể ngờ đến, suýt chút nữa là cậu đã quỳ xuống cầu xin Thẩm Đường quay lại rồi.”

Tưởng Thành Duật vờ như không nghe thấy lời anh nói, đóng nắp bút lại, lau hết những phân tích mà mình vừa viết.

Tạ Quân Trình xác nhận lại với anh, “Thế cậu còn muốn tiếp tục vụ mua lại này không?”

“Sao lại không?” Tưởng Thành Duật lau đi hàng chữ cuối cùng trên bảng, “Tôi muốn xem thử ai mà lại có bản lĩnh động đến Kinh Húc.”



Tưởng Thành Duật dự tiệc xã giao đến 12 giờ rưỡi khuya mới về nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng, còn thấp thoáng tiếng TV truyền ra. Ngoại trừ anh ra thì ở nhà không có ai mở TV trong phòng khách cả.

Tưởng Thành Duật mở cửa bước vào, Thẩm Đường đang nằm sấp trên sofa xem TV.

Anh cứ nghĩ hôm nay cô sẽ không đến.

Ngắm cô một lúc, anh cất giọng hỏi, “Sao em không gọi cho anh?” Nếu biết anh sẽ về sớm hơn.

“Em cũng vừa mới hết bận.” Thẩm Đường ngồi dậy, hôm nay cô đến đây là vì có chuyện muốn nói với anh.

Tối nay Tưởng Thành Duật uống hơi nhiều, cách nhau nửa mét mà cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu vang thoang thoảng quanh đây.

Tưởng Thành Duật vắt áo vest lên lưng ghế sofa, cầm ly nước của cô lên uống vài ngụm.

Thẩm Đường vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh ý bảo anh ngồi xuống, “Em muốn nói với anh vài câu.”

“Nói gì thế em?”

Tưởng Thành Duật không ngồi xuống, anh đặt ly nước lên bàn rồi bế cô lên lầu.

Thẩm Đường vòng tay ôm lấy cổ anh, “Chuyện liên quan đến Tiêu Đông Hàn.” Cô có linh cảm chuyện Tiêu Đông Hàn đến Bắc Kinh không hề đơn giản.

“Nếu như… em chỉ nói nếu như thôi nhé. Nếu có ngày Tiêu Đông Hàn tìm anh gây bất lợi, hãy để em bảo vệ anh, có được không? Tuy lời này có hơi ngông, anh cũng không cần em phải bảo vệ, nhưng em vẫn muốn bảo vệ anh. Mấy năm qua anh đã làm rất nhiều việc vì em, nên em cũng muốn làm chút gì đó cho anh, em sẽ cố hết sức.”

Tưởng Thành Duật gật đầu, “Được.”

Anh bước vào phòng ngủ, đèn chưa mở, mà cũng không cần phải mở.

Nương theo ánh đèn ngoài hành lang, anh phủ xuống đôi môi cô.

Thẩm Đường bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng.

Mãi cho đến khi cảm giác đau nhói chợt ập đến cô mới hoàn hồn.

Anh đã tiến vào.

Mà mùi rượu hòa cùng hơi thở của anh lại khiến lòng người say đắm quên cả lối về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện