Thẩm Đường không có ý định ở lại lâu, cô đến hội quán là muốn gặp anh một chút, thông báo với anh rằng cô đã về.

“Anh bận đi.” Cô vẫy tay với Tưởng Thành Duật.

“Anh không bận.” Tưởng Thành Duật giữ cô lại, định gọi cô đi lên cùng mình.

“Sẵn tiện giới thiệu vài người cho em làm quen.” Anh nói.

Thẩm Đường vẫn từ chối, “Em phải về nhà dọn dẹp đồ nữa.”

Biết cô đang lấy cớ, Tưởng Thành Duật cũng không làm khó cô, “Vậy để anh đưa em về.” Anh lại bỏ rơi đám người đang chờ mình ở trên lầu, gửi tin nhắn thoại cho mấy người hút thuốc ở dưới sân vừa nãy, [Các cậu tự chơi đi, không cần chờ tôi.]

Tưởng Thành Duật mở cửa sau xe, không cho cô có hội từ chối, song lại mang theo chút mong đợi.

Thẩm Đường nhìn anh, sau đó khom ngườ ngồi lên xe.

Áo khoác của anh đang vắt trên hộp tỳ tay ở hàng ghế sau, Thẩm Đường bất cẩn ngồi chặn lên tay áo khoác, cô khẽ nhổm người dậy, kéo tay áo khoác ra.

Chiếc áo này trông có hơi quen mắt, cô liền nhớ ra mình đã từng lấy cái áo khoác này đắp lên chân khi đang ở căn hộ tại Thượng Hải, sau đó lại còn giẫm lên nó vài cái.

Bỗng nhiên, cơn gió mát lạnh mang theo hương rượu xộc vào trong xe, theo sau đó là tiếng cửa xe đóng lại, Tưởng Thành Duật ngồi vào từ bên kia.

Anh nhìn cô chăm chú, “Sao thế em?”

Nãy giờ Thẩm Đường cứ mãi nhìn áo khoác của anh, cô hoàn hồn lại, “Không sao.”

Một cái áo khoác đã ngăn cách bọn họ ở hai bên.

Tưởng Thành Duật lấy áo khoác đặt sang tay vịn bên trái gần cửa xe.

Hai người vẫn cách nhau một hộp tỳ tay, song, không có áo khoác cản trở, khoảng cách giữa bọn họ dường như đã gần thêm một chút.

“Em muốn uống gì không?” Anh hỏi.

Thẩm Đường lắc đầu ngay lập tức, trong xe này có quá nhiều hồi ức giữa cô và anh, mấy chuyện nhỏ nhặt như khát nước, uống nước này nọ vốn không nằm trong suy nghĩ của cô.

Tưởng Thành Duật mở nắp một chai nước không lạnh rồi đưa cho cô, Thẩm Đường không nhận, cô đang bận tìm đồ trong túi xách của mình.

Chai nước đã mở, anh đành tự mình uống.

“Vật về nguyên chủ.” Thẩm Đường trả chiếc nhẫn kim cương lại cho anh.

Hai người nhìn nhau, bóng cây ven đường hắt vào cửa sổ xe, đáp xuống một bên mặt của cô. Chiếc xe chậm rãi chạy lướt qua dưới bóng râm, tia sáng trên mặt cô cũng chập chờn khi sáng khi tối.

“Vừa tay không?”

Qua vài giây, anh đưa tay nhận lấy.

Vừa khít.

Nhưng lòng tự ái đang nổi lên, Thẩm Đường không trả lời.

“Vừa là được rồi.” Tưởng Thành Duật cất chiếc nhẫn vào túi áo khoác.

Hộp đựng nhẫn vẫn còn để ở London.

“Em ở đâu vậy?”

Thẩm Đường, “…”

Giờ mới nhớ ra, từ lúc lên xe đến giờ anh không hỏi chuyện này, mà tài xế cũng rất bình tĩnh, không hỏi nơi đến, cứ chạy đại về một hướng.

“Em vẫn ở căn hộ thuê hồi trước.”

“Không phải em tặng cho người ta rồi sao?” Tưởng Thành Duật nhìn một bên mặt của cô.

“Viên Viên cứ níu em ở lại, cũng chỉ có mấy tháng nên em ở tạm.”

Tưởng Thành Duật giữ một khoảng cách để khiến cô thoải mái hơn, anh không nói mình vẫn còn căn hộ trống, càng không mời cô sang đấy ở.

“Trước khi về nước em có gọi cho anh Thẩm.” Thẩm Đường chống tay lên hộp tỳ tay, động tác vô cùng tự nhiên, “Anh Thẩm kể với em hồi Tết này anh có tới thôn Hải Đường.”

Khóe mắt cô lướt sang nhìn anh, “Anh đến Thâm Quyến công tác à?”

Không phải đi công tác, đích đến của anh chính là thôn Hải Đường.

Tưởng Thành Duật nói xuôi theo ý cô, “Ừ, anh đến Thâm Quyến để bàn chuyện hợp tác. Thời gian dư dả mà lại gần đấy nên anh đi thăm ông nội luôn.”

Lúc ông nội qua đời, anh đang ở nước ngoài nên không thể tiễn ông đoạn đường cuối cùng, vì thế hôm đó anh đã mua một bó hoa đến thăm ông.

“Cám ơn anh.”

“Chuyện anh nên làm mà.”

Hễ nhắc đến ông nội là lòng cô lại chùng xuống, Thẩm Đường không biết phải nói với Tưởng Thành Duật thế nào, bầu không khí trong xe trở nên im lặng trong thoáng chốc.

Tưởng Thành Duật dời sự chú ý của cô, “Em phụ trách công việc gì trong nhóm dự án lần này?”

Thẩm Đường lấy lại tinh thần, “Làm việc vặt. Bây giờ vẫn chưa rõ, đợi đến lúc đó xem Tạ Quân Trình sắp xếp thế nào.”

“Em ở trong nhóm dự án sẽ không học được gì đâu, mỗi người đều có công việc riêng của họ, không ai rảnh mà vừa làm dự án vừa dạy học trò.” Tưởng Thành Duật đề nghị, “Sau này em đến chỗ anh đi, như thế thì em vẫn có thể hiểu rõ và nắm bắt tiến triển của cả dự án.”

“Anh lúc làm việc dữ lắm. Em mà đến chỗ của anh mỗi ngày, thể nào anh cũng xụ mặt cho em xem thôi.”

Tưởng Thành Duật khẽ cười, “Anh không hung dữ với em đâu.”

“Có phải chưa từng đâu.” Thẩm Đường bắt đầu tính sổ, “Cái ánh mắt đó có thể giết chết em luôn ấy.” Cô đang nhắc đến khi hai người chia tay.

Tưởng Thành Duật thấp giọng nói, “Chẳng phải là vì khi đó em sắp rời xa anh sao?”

Thẩm Đường lặng thinh.

Anh sửa lại tư thế ngồi, nhích đến hộp tỳ tay, chống cằm.

Cánh tay hai người đều tựa lên hộp tỳ tay, cách nhau không quá một tấc.

“Em muốn nghe nhạc hay xem phim?”

Thẩm Đường, “Cái nào cũng được.”

“Anh mở phim bên TV phía Thẩm Đường lên giúp tôi.” Tưởng Thành Duật dặn dò tài xế.

Tài xế làm theo lời anh, tiện tay nâng vách kính cách âm giữa hàng ghế trước và ghế sau lên.

TV ở hàng ghế trước mặt Thẩm Đường được nâng lên, màn hình bật sáng, tự động dò tìm kết nối.

“Anh sẽ trở về chứ?” Trên TV chợt truyền đến giọng nói của cô.

Vài giây sau, giọng người đàn ông do dự vang lên, “Có lẽ thế.”

Đây là bộ phim tình cảm do cô đóng chính được phát sóng vào dịp Tết âm lịch năm kia, khi ấy hai người vẫn chưa chia tay nhau. Cuối cùng, nam nữ chính trong phim lại kết thúc trong BE*.

*Bad ending.

Sau này nam chính không quay về mà kết hôn ở nước ngoài.

Trên màn hình đang chiếu đến tập hai mươi tám.

Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn Tưởng Thành Duật, “Không phải anh đã xem hết bộ phim này rồi sao?”

Tưởng Thành Duật, “Xem ba lần rồi.”

“…” Thẩm Đường không nói thêm gì nữa.

Cô ít khi xem phim do chính mình đóng, vì cứ cảm thấy gượng gạo nên cô không tài nào xem tiếp được.

Chưa xem hết một tập phim thì xe đã dừng lại trước cổng khu chung cư.

Vì không phải là cư dân trong đó nên xe của Tưởng Thành Duật không chạy thẳng vào trong được.

Thẩm Đường không để Tưởng Thành Duật tiễn mình nữa, sau khi xuống xe thì quét thẻ rồi đi vào nhà.

“Tưởng tổng, xe của Nghiêm tổng đang ở phía sau.” Tài xế nhắc nhở.

Tưởng Thành Duật cũng đã nhìn thấy xe của Nghiêm Hạ Vũ, anh bèn mở cửa bước xuống.

Nghiêm Hạ Vũ hạ cửa xe xuống, anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hẳn sẽ không thoát được chuyện bị Tưởng Thành Duật chế nhạo.

“Hai đứa mình chẳng biết ai thảm hơn ai.” Xe Nghiêm Hạ Vũ đã đỗ ở đây một buổi, nhưng vẫn không chờ được người. Anh ta nhìn thấy Ôn Địch ăn cơm với một người đàn ông trong nhà hàng, vì thế đứng đây đón đầu chờ cô.

Từ mười giờ đến gần rạng sáng, nhưng Ôn Địch vẫn chưa về.

Ngón tay Tưởng Thành Duật gõ gõ lên ô kính, “Đừng đánh đồng tôi với cậu.”

Nghiêm Hạ Vũ chẳng có lòng dạ tranh luận với anh, “Cậu mãi mê ở cùng Thẩm Đường nên đâu biết tin tức bên New York nhỉ?” Anh ta cũng chỉ mới xem được cách đây mười phút.

Tưởng Thành Duật có cảm giác bất ổn, “Tin gì?”

“Năm giờ chiều qua theo giờ New York, ông Tiêu đã nhận lời tham gia hội nghị Tài chính. Trong cuộc họp, khi phóng viên hỏi đến chuyện liệu tập đoàn Tiêu Ninh và MK có khả năng hợp tác trong tương lai hay không. Ông Tiêu cáo già kia tránh nặng tìm nhẹ, nhắc đến cuộc hẹn đánh golf với ông Mộ ở gia trang Mộ gia chiều nay.”

Ông Mộ chính là ông ngoại của Tạ Quân Trình, là người sáng lập tập đoàn MK.

Câu nói kia của ông Tiêu như muốn thông báo với người bên ngoài rằng, quan hệ giữa Thẩm Đường và Tạ Quân Trình rất ổn định, không gạt bỏ khả năng hợp tác giữa hai nhà trong tương lai.

Sáng hôm nay, có phóng viên phỏng vấn mẹ của Tạ Quân Trình. Bà ấy bày tỏ tình cảm giữa hai đứa nhỏ rất tốt, hôn lễ sắp đến gần.

Đây được xem như là thông báo kết hôn nửa chính thức, là một tin tức tích cực. Vì thế, khi giá đóng cửa được thông báo, cổ phiếu của cả hai tập đoàn Tiêu Ninh và MK đều tăng mạnh.

Nghiêm Hạ Vũ tìm lại tin tức kia rồi đưa điện thoại cho Tưởng Thành Duật xem, “Bây giờ cậu đã rơi vào trạng thái bị động, tôi cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào.”

Tưởng Thành Duật không nhận điện thoại, anh lấy điện thoại của mình ra gửi tin nhắn cho Tạ Quân Trình, [Anh có ý gì?]

Gửi tin nhắn đi, anh xoay người bước về xe mình.

Tạ Quân Trình vừa mới cãi nhau với mẹ mình một trận, trước đó dù có lộ ra chuyện giữa anh và Thẩm Đường thì đó vẫn là tin tức ở trên mạng, bản thân anh cũng chưa bao giờ xác nhận trước mặt giới truyền thông.

Nhưng hôm nay, mẹ anh lại nói như thế, đây chính là mớm mồi cho nhóm đầu tư.

Anh đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy mình cãi nhau với mẹ, ba bảo anh hãy tỉnh táo lại.

Chuyện thế này thì làm sao mà tỉnh táo cho nổi.

Tạ Quân Trình trả lời Tưởng Thành Duật, [Tôi không có ý gì cả, là ý của mẹ tôi đấy chứ. Đâu phải mấy người chưa từng nghe đến tính tình của bà ấy. Ba tôi ngày xưa cũng là nhờ bà ấy không từ thủ đoạn đoạt về, bây giờ bà ấy lại nhắm trúng Thẩm Đường làm con dâu mình, thế là lại ra tay giành vợ cho tôi.]

Mẹ anh quả thật rất thích Thẩm Đường, không chỉ thích vẻ đẹp của Thẩm Đường, mà bà còn thích phong cách làm việc gọn gàng dứt khoát của cô. Hồi trước khi phóng viên tung đoạn clip giữa anh và Thẩm Đường lên mạng, mẹ anh kích động không thôi, cứ giục hỏi anh khi nào đưa Thẩm Đường về nhà.

Chuyện tình cảm của anh trong mấy năm qua nhiều đến nổi một chiếc trực thăng cũng không chở hết, mẹ anh cũng bất lực không làm được gì, bây giờ lại có cơ hội tốt như thế, bà nào chịu dễ dàng bỏ qua.

Dư luận là con dao hai lưỡi, lúc trước con dao này xài tốt bao nhiêu, thì bây giờ tác dụng phụ của nó kinh khủng bấy nhiêu.

Tạ Quân Trình, [Tôi sắp sang Bắc Kinh rồi. Đi bước nào tính bước đó.]

Không biết kiếp trước anh tạo nghiệp gì, mà kiếp này toàn gặp phải những người phụ nữ cố chấp. Đã vậy anh lại còn không thể bỏ mặc không quan tâm bọn họ.

Điện thoại Tưởng Thành Duật lại rung lên, là tin nhắn của cháu gái, [Chú út, ôm một cái nào.]

Xem ra cháu anh cũng đã đọc mấy tin tức ở nước ngoài rồi.

Lê Tranh gửi thêm tin nhắn thứ hai, [Chú đừng xem hot search, bình luận đau lòng lắm, mấy người bọn họ đều đang cật lực chèo thuyền Thẩm Đường và Tạ Quân Trình hết.]

Người đàn ông phóng túng như Tạ Quân Trình này, một khi đã quay đầu chỉ khiến người ta gào thét.

Người đàn ông có quá nhiều điểm khiến phụ nữ phải động lòng, ngoại trừ hào quang từ thân phận thái tử tập đoàn MK ra, bản thân anh cũng có khá nhiều công ty riêng, trước đấy còn là cơ trưởng trẻ nhất của công ty hàng không MK, kỹ thuật điều khiển máy bay cũng giỏi nhất nhì.

Đã vậy lại còn đẹp trai nữa chứ.

Chẳng qua là do chú út của cô khiêm tốn thôi, nếu đấu với Tạ Quân Trình thì chú ấy thắng chắc.

Nhưng dù có thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì, Thẩm Đường người ta đã quen Tạ Quân Trình biết bao nhiêu năm nay.

[Không sao đâu chú út, bọn con đều yêu chú.]

Tưởng Thành Duật bắt được trọng điểm trong tin nhắn của cháu mình, tin tức ở nước ngoài cũng đã lên hot search ở trong nước.



Thẩm Đường cũng thấy hot search, là do Viên Viên gửi cho cô xem.

Nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì, xem xong liền thoát ra ngoài.

[Bảy giờ tối mai gặp nhau đi.] Cô gửi tin nhắn cho Trần Nam Kính, kèm theo địa chỉ một quán cà phê.

Trần Nam Kính bất ngờ nhận được tin nhắn của con gái, [Được, ba sẽ đến đó đúng giờ.]

Hôm sau, ông ta đến quán cà phê trước giờ hẹn một tiếng.

Thẩm Đường xuất hiện đúng giờ, trên tay cô còn cầm theo một cái túi vải tote.

Trần Nam Kính không biết cô thích uống cà phê loại nào, “Con muốn uống gì?”

Thẩm Đường nói với nhân viên phục vụ, “Cho tôi một ly sữa bò, cám ơn.”

Quán cà phê này do Ôn Địch bỏ vốn kinh doanh vào cuối năm ngoái, nhân viên phục vụ nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên lắm, ngay cả phòng bao này cũng là do Ôn Địch đặt trước giúp cô.

“Ba đã xem tin tức ở trên mạng rồi.” Trần Nam Kính lên tiếng bắt chuyện với cô, “Nếu thật là thế thì ba chúc mừng con nhé. Tạ Quân Trình không tệ, những cái khác thì ba không hiểu, nhưng cậu ta đối xử với con rất tốt.”

Ông ta từng gặp mặt Tạ Quân Trình ở thôn Hải Đường, ấn tượng của ông ta về anh khá tốt.

“Nếu như con kết hôn với Tạ Quân Trình, sau này sẽ định cư ở bên đó, yên ổn sống cuộc sống của mình, ba sẽ thường xuyên sang thăm con.”

“Mong tôi định cư ở nước ngoài đến thế sao?” Thẩm Đường khẩy khẩy túi vải trên tay, tiếng *sột soạt* vang lên không dứt.

Cô mỉm cười, “Ông và Phàn Ngọc muốn có thời gian thanh tĩnh chứ gì?”

“Đường Đường à…” Trần Nam Kính bất lực không biết nói gì.

Thẩm Đường mở túi vải, lấy ra ba cuốn sổ bìa đen đặt lên bàn, “Đây là di vật của ông nội. Vốn dĩ không muốn đưa nó cho ông, nhưng tôi không muốn giữ lại, cũng không nỡ vứt đi.”

Trong ba quyển sổ, chỉ có quyển nằm trên cùng là trông vẫn còn khá mới, còn cuốn nằm ở dưới cùng đã cũ lắm rồi, ngoài bìa còn bị sứt chỉ.

Trần Nam Kính nhận lấy, bàn tay khẽ run lên.

Ông ta bắt đầu lật xem từ quyển sổ để dưới cùng, mùi ẩm mốc từ mực và giấy cũ như xộc thẳng vào mũi.

Ngày tháng được ghi trên trang giấy cách đây cũng đã được mười lăm năm, những dòng chữ viết tay ghi lại những bộ phim mà mình tâm đắc, và cả những phân tích của ông cụ về những phân cảnh đặc sắc, cũng như những chỗ diễn chưa tới trong từng bộ phim của Trần Nam Kính.

Mỗi một bộ phim, ông cụ lại viết gần mười lăm trang giấy nêu lên cảm nghĩ của mình sau khi xem.

Mỗi lần lật sang một trang, Trần Nam Kính cảm giác như có một sợi dây leo siết chặt cổ mình, đến khi lật đến trang thứ mười lăm, ông ta bắt đầu thấy khó thở.

Bước sang trang thứ mười sáu, lại là cảm nhận về một bộ phim khác do chính ông ta thủ vai.

Trước đây, mỗi khi nói chuyện với ba mình, những lúc hai cha con rơi vào im lặng không biết phải nói gì, ba đều nói rằng, ba đang xem phim của con. Nhưng ông ta chưa bao giờ để tâm, chỉ nghĩ rằng ba đang tìm chuyện để nói với mình.

“Ba quyển sổ này đều giống nhau, ông cứ về nhà mà xem từ từ.” Thẩm Đường lên tiếng khiến ông ta quay lại hiện thực, “Sau này ông cứ việc sám hối với những quyển sổ này, đừng giả mù sa mưa mà đi thăm tôi nữa.”

Trần Nam Kính ngẩng đầu lên, không chờ ông ta mở miệng, Thẩm Đường ra hiệu im lặng, “Trần Nam Kính, ông đã làm tổn thương tôi suốt hai mươi lăm năm, là hai mươi lăm năm chứ không phải là hai mươi lăm ngày, nên có những lời ông không cần phải nói nữa.”

Cô uống vài ngụm sữa bò, “Tôi đã từng cầu xin ông. Khi bà nội tôi bị bệnh, ông có gọi điện cho tôi. Lúc ấy tôi thật sự đã đến bước đường cùng, tôi không thể tiếp tục chuyên ngành mình yêu thích, còn bị ép phải chia tay Ninh Dần Kỳ. Tôi hỏi ông có thể đưa tôi về nhà không, tôi không muốn ở lại London nữa. Tôi từng nghĩ ông sẽ giúp tôi. Nhưng không, ông nói ở nước ngoài có tương lai, bảo tôi phải nghe lời. Ông vẫn còn nhớ chứ?”

“Sau này, ngay cả cơ hội gặp mặt bà nội lần cuối mà tôi cũng không thể về. Mấy người bọn ông và nhà họ Tiêu sợ sau khi tôi về nước rồi sẽ không đi nữa, thế là giấu hết hộ chiếu và giấy tờ của tôi đi.”

Trong mắt bọn họ, đó chỉ là một bà cụ không có quan hệ máu mủ gì với cô, sống chết của bà ấy cũng không hề quan trọng.

Nếu không nhờ Hà Sở Nghiêu và Tạ Quân Trình, cô không biết bây giờ mình đã trôi dạt về đâu.

“Nếu tôi mà là một con kiến thì có lẽ đã bị mấy người bóp chết từ lâu rồi.”

“Đường Đường, mặc kệ con có tin hay không, nhưng ba và mẹ đều yêu con.”

Thẩm Đường cười, uống hết ly sữa, “Trước đây khi đám đao phủ các người giết người ta, đã có ai từng nghĩ thay tôi hay chưa. Bây giờ bị báo ứng, mấy người lại bắt đầu khuyên tôi, bảo tôi buông tay.”

Cô tính tiền, chỉ trả cho mỗi ly sữa của mình, sau đó xách túi rời đi.

Trần Nam Kính ngồi yên bất động, nhìn chằm chằm mấy cuốn sổ tay, chữ viết trước mắt như dần mờ đi.

Mấy ngày trước, ông ta từng đi ăn cùng Châu Minh Khiêm, cậu ta đã thẳng thừng nói rằng: Chú đừng nói chú muốn bù đắp cho Tiêu Chân, vì không muốn quấy rầy cuộc sống hiện tại của Tiêu Chân nên mới không nhận Thẩm Đường. Chú cũng đừng nói do Phàn Ngọc ép buộc chú. Chính chú đã lấy bọn họ ra để ngụy trang, chỉ vì chú không nỡ mất đi danh tiếng và lợi ích của mình.



Thẩm Đường bước ra khỏi quán cà phê, hòa mình vào dòng người đông đúc.

Thành phố về đêm, ai nấy đều vội vàng.

Có người hạnh phúc, có kẻ bi thương.

Nhưng không có ai giống cô cả, bị người ta vứt bỏ, còn bị người ta chê sống dai.

Điện thoại vang lên, là Lục Tri Phi gọi đến.

“Nghe nói cô về Bắc Kinh rồi, lần trước cô mời tôi ăn kem, nên lần này tôi sẽ tận tình làm chủ nhà. Nếu tối nay rảnh thì tôi mời cô uống rượu nhé.”

“Thế thì cám ơn Lục tổng.”

Lục Tri Phi báo địa chỉ cho cô.

Thẩm Đường nhớ nơi này, đây là hội quán mà tối qua cô đến tìm Tưởng Thành Duật.

Có vệ sĩ đi cùng, cô bèn đi thẳng đến hội quán.

Lần này Lục Tri Phi mời khách cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cô ta chỉ muốn mời lại Thẩm Đường ly kem ngày hôm đó.

Nghe người trong hội nói, lần này Thẩm Đường đến Bắc Kinh với thân phận là thành viên trong nhóm dự án của MK, hợp tác với tập đoàn Kinh Húc của Tưởng Thành Duật trong một thương vụ M&A*. Dù là Tạ Quân Trình hay là Tưởng Thành Duật, xưa nay bọn họ không bao giờ lấy chuyện làm ăn ra làm trò đùa, đặc biệt là Tưởng Thành Duật.

*M&A: Là viết tắt của 2 cụm từ Mergers (Sáp nhập) và Acquisitions (Mua lại)

Sau khi nghe tin này, tảng đá trong lòng cô ta cuối cùng cũng rơi xuống.

Chỉ cần Thẩm Đường yên phận kết hôn, có ràng buộc lợi ích, cô sẽ không lên cơn bất chợt nữa.

“Tri Phi à, cô bảo ai đến chứ?” Trong phòng có người tò mò hỏi.

Trong hội này, không phải muốn dẫn ai đến cũng được.

Lục Tri Phi cắn hạt dưa, “Là Thẩm Đường, trước đây cô ấy từng mời tôi ở Manhattan nên hôm nay dẫn cô ấy đến đây chơi.”

“…” Bọn họ không hề biết khúc mắc giữa Lục Tri Phi và Thẩm Đường, bật ngón tay cái với sự rộng lượng của cô ta.

Ai cũng biết hồi xưa Lục Tri Phi từng tỏ tình với anh Tưởng nhưng thất bại, bây giờ Lục Tri Phi không hề tỏ ra ganh ghét với người anh Tưởng thích, chuyện này khiến mọi người phải nhìn cô ta bằng một con mắt khác, “Là do anh Tưởng không có phúc khí đó.”

“Biến đi.” Lục Tri Phi cười, “Tưởng Thành Duật mà ở đây thì mấy người đâu dám hó hé.”

Chỉ có Nghiêm Hạ Vũ nhìn sang Lục Tri Phi, im lặng không nói câu nào.

Một tiếng sau, Thẩm Đường xuất hiện trong phòng bao của hội quán.

Không phải ai cũng từng gặp Thẩm Đường, có người chỉ mới nhìn thấy cô trên TV, bây giờ gặp được người thật thì há hốc mồm.

“Tôi ra ngoài một lát.”

Nghiêm Hạ Vũ ra bài, “Cậu đi đâu?”

Người kia thì thầm, “Tôi mang tam quan của mình ra bỏ ở ngoài cửa. Với gương mặt này thì dù Thẩm Đường có muốn bắt mấy con cá tôi cũng chẳng quan tâm. Được đi theo cô ấy đúng là một niềm vinh hạnh to lớn của anh Tưởng.”

“…”

Trước mặt nhóm bạn chơi chung từ nhỏ, Lục Tri Phi ra vẻ vô cùng rộng rãi, cô ta gọi trái cây và đồ ăn vặt cho Thẩm Đường, còn bảo nhân viên khui chai rượu vang mà mình cất ở đây ra.

“Tối nay tôi mới nghe chuyện cô về nước.” Cô ta rót cho Thẩm Đường một ly rượu, mời Thẩm Đường, “Mạng lưới ở trong nước của tôi cho cô xài tùy ý.”

Bóng gió rằng, nên cô đừng mong nhớ đến sự nghiệp ở Âu Mỹ của tôi nữa.

Thẩm Đường chỉ cười chứ không nói gì, ngửa đầu uống rượu.

Sự nghiệp ở nước ngoài của Lục Tri Phi ban đầu vô cùng gian khổ, từ cạnh tranh bên ngoài đến khuyết điểm trong nội bộ công ty, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.

Bây giờ có nhà họ Tiêu chống lưng, cục diện bế tắc đã được phá vỡ.

Có tài nguyên tốt như thế, cô ta tuyệt đối không cho phép Thẩm Đường nhúng tay vào.

Lục Tri Phi đưa một gói hạt dưa cho Thẩm Đường, “Vị caramel đấy.”

“Cám ơn cô.” Thẩm Đường nhận lấy.

Hai người cắn hạt dưa, câu được câu không trò chuyện với.

Trong mắt người ngoài, hai người vô cùng hòa thuận.

Điện thoại Thẩm Đường rung lên, cô nhận được tin nhắn, [Hiện giờ Lục Tri Phi đang tìm đối tác có thực lực, không hề đặt hết hy vọng lên người ông Tiêu. Có công ty của Ninh Dần Kỳ đầu tư, không ít công ty đã bắt đầu xem trọng tiền đồ của công ty cô ta.]

“Anh Tưởng, sao anh lại đến đây?”

Nghe người kia kích động gọi anh Tưởng, Thẩm Đường liền ngẩng lên.

Tưởng Thành Duật cầm áo vest trên tay, áo sơ mi trắng được cởi hai cúc, trên phần cổ hơi đỏ lên, xem ra anh vừa kết thúc một buổi xã giao, uống cũng không ít.

Anh vốn định về nhà, nhưng dọc đường lại nhận được tin nhắn của Nghiêm Hạ Vũ, thế là chuyển hướng đến đây.

Bầu không khí trở nên bất thường, mọi người đều đang chờ kịch hay lên sàn.

“Cậu nói xem hai người họ có ngồi cạnh nhau không?”

“Chắc anh Tưởng sẽ tránh mặt thôi.”

“Tránh cái con khỉ khô ấy!” Người tận mắt nhìn thấy Tưởng Thành Duật ôm Thẩm Đường tối qua thốt lên một câu chửi tục.

Quả nhiên, Tưởng Thành Duật vắt áo vest lên lưng ghế sofa, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đường.

Đám người trong phòng vừa hóng chuyện vừa quạt gió góp lửa, “Cô Thẩm này, nghe nói cô hát live hay lắm, hay là cô song ca với anh Tưởng một bài để bọn tôi rửa tai một lần nhé?”

Tưởng Thành Duật rất ít khi hát, nhưng nếu song ca với Thẩm Đường thì anh không phản đối.

Anh quay đầu hỏi Thẩm Đường, “Em muốn hát không?”

Thẩm Đường gật đầu, “Được thôi.” Cô đặt bịch hạt dưa xuống, uống vài ngụm nước ấm để thấm giọng.

Lục Tri Phi ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Người to mồm lúc nãy đích thân chọn bài hát cho hai người, “Hát bài Bởi vì tình yêu đi, bài này yêu cầu phải có kỹ xảo, tôi cũng thích nghe bài này nhất.”

Thẩm Đường tỏ vẻ sao cũng được, Tưởng Thành Duật không có ý kiến gì, coi như là ngầm thừa nhận.

Nhạc dạo đầu vang lên, Thẩm Đường nhìn sang Tưởng Thành Duật, không biết vì sao mà cô lại thấy hồi hộp khi chuẩn bị cất giọng. Giọng anh vừa trầm vừa ấm, nếu hát bài này hẳn là rất êm tai.

Anh vừa cất giọng, cả phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

“… Nghe lại tình yêu của đôi ta ngày xưa, có đôi khi anh chợt quên mất, anh vẫn còn yêu em.”

Trái tim Thẩm Đường như muốn nhảy loạn lên, cũng may trong phòng khá tối, không ai nhìn thấy gương mặt cô đang nóng bừng.

Nhưng, không chờ đến giọng nữ cất lên, cửa phòng chợt bị đẩy ra, người đứng ngoài cửa như nín thở, “Tạ tổng đến rồi.”

Mọi người, “…”

Bạn trai chính thức đã đến, còn Tưởng Thành Duật lại song ca tình ca với bạn gái của người ta.

Đến khi Tạ Quân Trình bước vào phòng, bài Bởi vì tình yêu kia đã bị người chọn bài đổi thành Lạnh lẽo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện