Quý Thự có một bí mật — anh đã được trọng sinh trở lại.

Trong ký ức của mình, giây trước anh còn đang cầm tờ báo đăng tin ông cụ Chu gia bị xử bắn và ngồi trước mộ Dung Tử Ẩn để tưởng niệm. Vậy mà ngay giây sau, anh lại phát hiện mình đang đứng giữa khuôn viên trường Đại học Nông nghiệp, xung quanh xanh mướt một màu.

Lúc đó, thể trạng của Quý Thự rất tệ. Anh biết mình đang sốt cao, dạ dày thì đau dữ dội.

Khi còn nhỏ, anh từng bị ngược đãi. Sau này được cứu giúp và nhờ sự giúp đỡ của chú nhỏ, anh mới có cơ hội ra nước ngoài. Nhưng từ đó sức khỏe anh vẫn luôn yếu ớt.

Ở kiếp trước, tình hình có khá hơn đôi chút, nhưng cũng chỉ hơn chiếc đèn lồng làm bằng giấy một tí xíu. Đến mức, anh thậm chí chẳng thể theo bước Dung Tử Ẩn được.

Phải rồi, Dung Tử Ẩn!

Quý Thự vẫn còn nhớ Dung Tử Ẩn từng tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, nên theo bản năng đã tìm kiếm bóng dáng người đó trong khuôn viên trường.

Ban đầu Quý Thự tưởng tất cả chỉ là một Giấc Mộng Nam Kha, thế nhưng cuối cùng — anh thật sự gặp được cậu.

Là Dung Tử Ẩn thời đại học.

Khi ấy, Dung Tử Ẩn vẫn chưa phát hiện ra những hành vi dơ bẩn của Chu gia trong ngành thức ăn chăn nuôi, cũng chưa bắt đầu con đường tố giác, điều tra vụ án cũ của cha mẹ, mong muốn minh oan cho họ.

Chính vì vậy mà lúc này, Dung Tử Ẩn vẫn còn vẻ dịu dàng, bên môi luôn nở nụ cười nhẹ. Cậu chưa bị những đòn trả thù liên tiếp của những kẻ Chu gia thoát lưới, chưa chịu sự phản bội của người thân tín — cũng chưa từ bỏ niềm tin vào người khác, hay lựa chọn lạnh lùng với cả thế giới.

Khi Quý Thự cuối cùng cũng tìm được cậu, Dung Tử Ẩn đã không còn là người năm xưa từng đưa tay kéo anh ra khỏi vũng lầy. Đến cả hơi thở quanh cậu cũng lạnh lẽo hơn nhiều.

Quý Thự đã thử rất nhiều cách, nhưng tất cả đều vô dụng. Dung Tử Ẩn không chỉ không nhớ anh, mà còn cảnh giác rõ rệt, thậm chí còn ngấm ngầm thử dò xét anh nhiều lần.

Dù sau này, qua nhiều năm, cả hai hợp tác ngày một nhiều, trở thành kiểu cộng sự gắn bó vì lợi ích chung, thì Dung Tử Ẩn vẫn chưa bao giờ thật sự buông lỏng cảnh giác với anh — cùng lắm là nói với anh nhiều hơn đôi ba câu so với người khác mà thôi.

Quý Thự đã chẳng còn nhớ rõ lần cuối cùng mình thấy Dung Tử Ẩn cười là khi nào. Người con trai sống động trước mắt này, người vừa mở miệng đã biết tranh cãi, trong vẻ dịu dàng lại ẩn chút tinh quái — chính là giấc mộng ngọt ngào thuở thiếu thời của anh. Đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, Quý Thự cũng không dám — sợ rằng giấc mơ ấy sẽ tan biến mất.

Thế nhưng, khi tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy lịch ngày trên điện thoại, Quý Thự bàng hoàng nhận ra một điều kỳ diệu — anh đã thật sự trọng sinh rồi.

*Nam Kha mộng: xuất phát từ điển tích Trung Quốc "Giấc mộng Nam Kha", chỉ những giấc mộng đẹp nhưng ngắn ngủi, phù du.

Không biết có phải vì kiếp trước anh đã quá thê thảm mà bỏ lỡ Dung Tử Ẩn, lại còn phải trơ mắt nhìn cậu bị lão gia Chu gia hại chết hay không, nên ông trời mới thương xót, cho anh một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Để anh có thể gặp được Dung Tử Ẩn sớm hơn, để có thể bảo vệ người anh mà mình vẫn luôn khắc ghi trong tim. Cũng để anh có cơ hội lấy lại giấc mộng đẹp đã từng vuột mất.

Vì thế, khi Quý Thự quyết định lấy chính mình làm mồi nhử, khiến tội lỗi của Chu gia càng thêm nghiêm trọng, anh hoàn toàn không hề do dự.

Quý Thự không phải chưa từng nghĩ đến khả năng sẽ chết. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn thấy xứng đáng.

Bởi vì anh biết, tiểu Dung ca ca của anh xưa nay chưa bao giờ sợ chia ly, điều duy nhất có thể khiến cậu tuyệt vọng chính là phản bội.

Cho nên, Quý Thự muốn cắt đứt hết mọi ràng buộc phía sau, để mở ra cho Dung Tử Ẩn một con đường rộng mở, thênh thang.

Mà Chu gia, chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường đó. Anh nhất định phải loại bỏ họ.

Trong suốt một tháng nằm viện, Quý Thự lại một lần nữa trải qua nỗi đau đớn từng có khi bị giam giữ. Nhưng dù sao, lần này cũng không giống như trước.

Dù chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng những lời hỏi thăm hằng ngày của Dung Tử Ẩn đã đủ để Quý Thự cảm thấy ngọt ngào giữa những đắng cay này.

Chính vì vậy, vào cái ngày biết được Dung Tử Ẩn sẽ lên núi viếng mộ cha mẹ, dù cơ thể vẫn còn yếu ớt, Quý Thự vẫn gắng gượng đi theo.

Ngồi trên xe lăn dưới chân núi, lòng Quý Thự cứ bồn chồn không yên.

Anh biết, ở kiếp trước, việc Dung Tử Ẩn cuối cùng lựa chọn không tin tưởng bất kỳ ai nữa, có liên quan rất lớn đến cha mẹ cậu.

Ai mà ngờ được, kiếp trước, sau khi mất đi đứa con trai yêu quý, lão gia Chu gia vì muốn trả thù mà lại sai người đào mộ cha mẹ của Dung Tử Ẩn, khiến vong linh người đã khuất không được yên nghỉ.

Quý Thự từng nghe nói, lúc đó Dung Tử Ẩn quỳ trên núi suốt một ngày một đêm, sau khi xuống núi thì chẳng còn hay cười như trước nữa.

Vì vậy, kiếp này, ngay từ khi vụ án của Chu gia bắt đầu bị lật lại, Quý Thự đã lập tức cho người đến bảo vệ mộ phần của cha mẹ Dung Tử Ẩn một cách cẩn thận.

Chỉ là lần này, nhờ có sự tồn tại của Quý Thự, ngay cả lão gia Chu gia cũng phải chịu quả báo, nên đương nhiên sẽ chẳng còn ai có thể đến quấy rầy sự yên nghỉ của người đã khuất nữa.

Thế nhưng, cho dù là vậy, Dung Tử Ẩn vẫn mất cha mẹ, và hơn hết là phải tận mắt chứng kiến sự thật tàn khốc đến nhường nào.

Điều Quý Thự sợ nhất không phải là Dung Tử Ẩn đau lòng, mà là cậu sẽ lại đi vào vết xe đổ như kiếp trước.

May thay, điều đó đã không xảy ra.

Khi Dung Tử Ẩn cúi đầu ôm lấy Quý Thự, khoảnh khắc ấy khiến Quý Thự thấy biết ơn trời đất hơn bao giờ hết — cảm ơn vì đã cho anh một cơ hội để một lần nữa được ôm chặt lấy người thanh niên mà mình đã yêu thương suốt biết bao năm dài.

---

Lời tác giả:

Vậy là đã hoàn rồi. Đây là lần đầu tiên "Meo" thử viết kiểu nhân vật như Dung Dung, cũng là lần đầu tiên thử kiểu truyện như mấy đoạn tấu hài ngắn gọn để chọc cười mọi người. Không biết mọi người có vì "chó Dung" mà cảm thấy vui vẻ không, nếu các bạn đã từng bật cười, thì đó chính là sự công nhận lớn nhất dành cho mình rồi.

Một lần nữa cảm ơn tất cả các bảo bối đã đồng hành. Chúc các bạn mọi việc suôn sẻ, luôn giữ được nụ cười trên môi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện