47

Bên ngoài điện, tuyết rơi nhè nhẹ, hoàng thành dưới ánh đèn cung bát giác phủ một màu trắng bạc trang nghiêm.

Còn lại một canh giờ, chúng ta chỉ lặng lẽ tựa vào nhau, không nói thêm điều gì nữa.

Hắn bình tĩnh buộc tóc giúp ta, lặng lẽ mặc lại y phục cho ta.

Ta lấy ra túi thơm hình đầu hổ có đường thêu tinh xảo giấu trong đai lưng, đưa cho hắn, hắn mỉm cười nhận lấy, không chút do dự, treo nó vào thắt lưng mình.

Tiếng chuông sáng sớm trầm đục vang lên.

Hắn khẽ hôn lên khóe môi ta, sau đó xoay người. Khi cửa phòng mở ra, ánh đèn bập bùng chiếu lên một bên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

“Đường Kiều, ta không muốn nàng nhìn thấy...”

“Được.”

Khoảng khác hắn bước ra khỏi phòng, ta quỳ rạp xuống đất: “Thần, chúc mừng bệ hạ đăng cơ...”

Nước mắt nóng hổi chảy dài nơi khóe mắt, nhỏ xuống đất, bắn lên chút bụi mờ. Ta không kìm được cơn nghẹn ngào, ho sặc sụa, lưng còng xuống trong sự thê lương, tay nắm chặt lấy vạt áo nhưng vẫn không thể ngừng lại được...

Thuyền đi, người về, giấc mộng ban đầu dần xa, gió nổi, duyên đứt, màn sâu che khuất.

Ta và hắn cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng hồ điệp của Trang Chu, vừa là ân huệ, cũng là tai kiếp...

Năm Hiền Đức thứ ba mươi chín của Đại Tuyên, ngày đại hàn.

Thái tử Tiêu Thừa Khải mưu đồ cướp ngôi, bị cấm quân tiêu diệt.

Hoàng đế Tiêu Đức Chiêu vì tức giận công tâm mà chết bất đắc kỳ tử.

Nhị hoàng tử bệnh nặng qua đời.

An Bình vương bị trúng phong hàn.

Hộ Quốc Trưởng công chúa Tiêu Đàm Anh vì sự ổn định của Đại Tuyên, vội vàng An Bình vương Thế tử Tiêu Như Đường lên ngôi Hoàng đế, đổi niên hiệu, là năm Nhân Hòa nguyên niên.

Cùng ngày hôm đó, tân đế và Đường Kiều, tiểu thư phủ Trụ Quốc tướng quân, hòa ly.

Sáng hôm ấy thiết triều, quần thần kinh hãi, nghị luận sôi nổi.

Trưởng công chúa lấy ra di chiếu của tiên đế, tiếp nhận quyền thay đổi ngôi vị hoàng đế.

Trọng Hoa phu tử với tài ăn nói của mình đã mắng cho quần thần trong điện không dám mở miệng, mặt mày xám xịt.

Tống thủ phụ dẫn đầu Tam công Lục khanh, ca ngợi nhân đức của tân đế, quần thần đều quỳ lạy hành lễ.

Tân đế vừa mở kim khẩu, liền ra lệnh trồng dưa trồng đậu trước nhà sau ngõ, miễn thuế ba năm, thúc đẩy giao thương.

Cha ta dẫn Huyền Giáp quân, trong tay cầm thánh chỉ của tân đế, chặn ba vạn thiết kỵ ở ngoài thành.

Lời đồn đại của Ẩn Long Vệ đương nhiên không thể ngăn lại nhưng niềm vui trước đại xá thiên hạ khi tân đế đăng cơ sớm đã khiến dân chúng quên sạch mọi chuyện. Tự biện minh vốn không bao giờ là sách lược tốt nhất, những tin tức liên quan đến bản thân mới dễ ăn sâu vào lòng người.

Sứ thần Đông Việt, Lê Cự Cốt, nửa đêm trốn khỏi Thượng Kinh, quay về Đại Đô.

Hừ.

Gã tưởng mình đã trốn thoát nhưng thực chất chỉ là ta cố tình buông tay, đợi gã trở về, nội loạn Đông Việt mới thật sự bắt đầu...

Mười lăm ngày sau khi tân đế đăng cơ, biên cảnh bắt đầu nổ ra chiến loạn.

Biên giới đông nam kéo dài tám trăm dặm, ta là chủ tướng quân tiên phong, không thể chần chừ thêm nữa.

Mật thám các nước khác đều là thuộc hạ của ta, không quá mười năm, nhất định có thể cắm cờ quân Đại Tuyên trên thành trì khắp ba nước, dập tắt khói lửa chiến tranh.

Cha ta mang đầy thương tích cũ trên người, lại thêm tuổi tác đã cao, càng ngày càng buồn ngủ sợ lạnh. Cha mẹ chưa có được mấy ngày an ổn, sao ta có thể nhẫn tâm để bọn họ phải chia lìa lần nữa.

Ngay trong ngày hôm đó, ta liền xin chỉ quay về Cô Thành.

Nhưng Tiêu Như Đường không chịu gặp ta.

Không gặp, cũng không cho phép.

Không mắng chửi những lời thô t.ục, đó là giới hạn kiềm chế cuối cùng của ta dành cho người mình yêu.

Không còn cách nào khác.

Ta quỳ gối cầu xin bên ngoài điện Thái Hòa, giằng co với hắn.

Tính tình hắn tốt như vậy mà lại tức giận đến mức đập vỡ chén đĩa cả một đêm.

Biết rõ hắn đang ở ngay sau cánh cửa kia nhưng ta không có dũng khí để đẩy cửa bước vào, sợ làm tổn thương uy nghi của Hoàng đế, cũng sợ chính mình không nỡ rời đi.

Hai ngày sau, ta không ăn uống gì, ngất xỉu trước điện.

Trong cơn mê man, ta mơ hồ nghe tiếng hắn vội vã gọi bên tai: “Đường Kiều, nàng từng nói sẽ không bỏ ta lại, vì sao luôn đối xử với ta như thế...”

Ta níu chặt lấy vạt áo hắn không buông, nghẹn ngào cầu khẩn: “Bệ hạ, cầu xin người, Đường Kiều cầu xin người...”

Hắn vốn mềm lòng, chính vì biết điều đó, ta mới dám liều như vậy.

Lòng bàn tay được một làn hơi ấm lướt qua, không biết đã qua bao lâu, mới nghe giọng hắn trầm thấp: “Trẫm... chuẩn theo ý khanh.”

Ta tỉnh lại trong cung Thái hậu, Xước Vân di mẫu rưng rưng nước mắt trao cho ta thánh chỉ màu vàng rực rỡ.

Hắn phong ta làm Ý Uy Tướng quân, dẫn một vạn Huyền Giáp quân cùng vô số quân bị trở về Cô Thành.

Ta đứng rất lâu ngoài điện Thái Hòa, hắn từ đầu đến cuối vẫn không ra gặp ta lấy một lần.

Trước khi rời đi, ta cắm thanh Tu La đao ngay bên ngoài cửa điện.

Từ nay về sau, mỗi khi bá quan vào triều, đều phải đi dưới lưỡi đao ấy, đó là việc duy nhất ta có thể làm cho hắn.

Sáng sớm hôm sau, ánh hừng đông vừa lên, ở Tụ Hàn Đình ngoài thành.

Mẹ nắm lấy tay ta, dặn dò không ngừng.

Cha rơi nước mắt như mưa, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Ta nắm dây cương, cứ mãi ngoái đầu nhìn về con đường quan đạo phía sau.

A Trân mở to mắt nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, phải chăng tướng quân không nỡ rời xa ngài ấy?”

Mẹ ta thở dài thay ta trả lời: “Chẳng qua là không nỡ rời mấy sính lễ kia thôi...”

“Ai nha, tướng quân ơi, cô gia người ta đã làm Hoàng đế rồi, sau này chúng ta sẽ không còn phải nhịn đói đi đánh giặc nữa đâu!”

Cha mẹ ta ăn ý bịt miệng A Trân lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn ta.

Khóe miệng ta giật giật vài cái nhưng vẫn không cười nổi.

“A Trân, ngươi thật sự không định ở lại sao? Cả nhà Đới đại nhân đều rất thích ngươi đấy.”

“Tiểu thư, nô tỳ sẽ không rời bỏ người, vì bất cứ ai cũng không. Nếu người ấy có lòng thì sẽ đến tìm nô tỳ. Còn nếu như không có duyên, nô tỳ cũng không cưỡng cầu.”

Ta xoa đầu nàng, không biết từ lúc nào A Trân đã trưởng thành thế này, thậm chí còn thấu hiểu hơn cả ta.

Tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên từ cổng thành, ta mừng rỡ xoay người lại nhưng nét thất vọng không sao che giấu nổi.

A Cường cõng hai cái túi lớn đằng sau lưng, gần như bị đè đến mức không thấy người đâu nữa.

A Trân vui vẻ tung tăng chạy đến bắt chuyện với hắn ta.

Ta ngẩn người nhìn chằm chằm con đường quan đạo kia đến xuất thần.

Có lẽ hắn đã hận ta thấu xương.

Trong mắt ta không ngừng hiện lên từng hình ảnh khi ở bên cạnh hắn, lúc khóc lúc cười, hoặc cãi vã, hoặc ầm ĩ, từng biểu cảm, từng ánh mắt của hắn, ta lại nhớ rõ mồn một.

“Tại sao lại là ta? Tại sao nhất định phải là ta?”

Chúng ta vốn không nên gặp nhau, thế nhưng lại cứ phải gặp.

Tiên Tử sủa lên mấy tiếng, như có như không truyền vào tai.

Dường như có chút cảm ứng.

Ta vô tình ngẩng đầu lên, lập tức bật cười.

Trên tường thành là một thiếu niên lang mặc hồng y, da trắng, dung mạo tuấn mỹ, đôi chân dài thẳng tắp, ánh mắt như ngân hà, mày cong nghiêng nghiêng. Một cây hải đường nở rộ cũng không sánh nổi vẻ đẹp của hắn.

“Tứ lang, bảo trọng.”

Ta tung người lên ngựa, phi như bay trong ánh dương rực rỡ.

Tiêu Như Đường.

Đường Kiều chúc người cả đời này...

Ba bữa bốn mùa ấm áp thú vị.

(Chính văn kết thúc)

Âm thanh phồn hoa, rút vào cửa không, khiến thế nhân lụi tàn.

Mộng vốn lạnh, xoay vần một kiếp, tình nợ chất chồng bao nhiêu quyển?

Nếu người ngầm thừa nhận, sống chết khô héo, khô héo hết vòng luân hồi này đến vòng luân hồi khác.

Tháp Phù Đồ gãy mấy tầng, gãy cả hồn ai.

Đau đớn lao đến, một ngọn đèn tàn, cửa Phật đổ nát.

Xin cho ta chờ thêm, đợi lịch sử xoay chuyển.

Đợi rượu nồng hương, đợi người gảy một khúc cổ cầm.

Mưa lất phất, quê xưa cỏ cây rậm rạp.

Ta nghe nói, người vẫn luôn cô đơn.

Cổng thành loang lổ, rễ cây già bám chặt.

Trên phiến đá vọng lại là đang chờ đợi.

Mưa lất phất, quê xưa cỏ cây rậm rạp.

Ta nghe nói, người vẫn giữ lấy Cô Thành ấy.

Tiếng sáo mục đồng nơi ngoại thành, rơi vào ngôi làng hoang kia.

Duyên phận rơi xuống đất mà đâm chồi.

Là chúng ta...

HẾT 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện