Lương Hách Khiêm lớn tiếng, độ kiên nhẫn đã đến cực hạn: "Từ nhỏ mấy người muốn tôi là gì tôi đều làm nấy, bây giờ tôi hai mươi ba tuổi muốn yêu đương sao lại không được? Không lẽ tôi phải bị mấy người quản lý cả đời à?"
"Cái thằng này..."
Hiển nhiên là tiếng của Lương Chính Khanh ở trên lầu, ông lên huyết áp vốn đang nằm trên giường cũng không nhịn được mà chống gậy ra khỏi phòng.
Liêu Chi vội đuổi theo: "Ông so đo với nó làm gì, nó không hiểu chuyện ông cũng tức giận theo! A, Niệm Niệm tới rồi, Tây Văn, cháu với Niệm Niệm xuống dưới lầu uống nước trước đi.

Còn ông mau về đo lại huyết áp cho tôi."
"Ông nội, ông đúng là cổ hủ, bị paparazzi viết bài thì đã sao, hơn nữa lên tin tức cũng đâu có mất miếng thịt nào! Ông nội, cháu không phải mười lăm mười sáu tuổi nữa, cháu hai mươi ba rồi!" Thái độ của Lương Hách Khiêm đã thoáng mềm xuống nhưng còn sự kiêu ngạo của một cậu ấm.
Lương Chính Khanh cầm gậy mắng anh ta: "Tao nói mày biết, cái nhà này không cho phép người phụ nữ thứ hai làm trong giới giải trí bước vào đâu! Mày coi nhà họ Lương này là cái gì? Nhà họ Lương cần mặt mũi, còn thằng khốn như mày thì mau cút cho tao..."
"Ông tưởng mình thanh cao lắm à?"
"..."
"Hách Khiêm, cháu bớt nói vài câu đi.

Tây Văn, cháu đưa nó ra ngoài đi." Liêu Chi đỡ Lương Chính Khanh vào trong, không quên đưa mắt cho Lương Tây Văn.
Lương Hách Khiêm bực bội cầm chìa khóa xe lên, lẩm bẩm: "Dù sao cháu cũng không chấp nhận, cháu thề sống chết bảo vệ tự do của mình.

Anh, anh đừng khuyên em nữa, em không nghe."
"Mau về đi." Lương Tây Văn khá bình tĩnh, "Ngày mai bảo Thời Lâm đi xử lý."
"Anh, em nói với anh trước, mọi người không được can thiệp vào việc em có đến công ty của Ô Ý gặp cô ấy không, nếu anh cũng giống ông nội trước đây đối xử với bác Khương...!Nhà họ Lương này em không về nữa!"
"Bớt trẻ con lại đi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò cắt đứt quan hệ với gia đình." Lương Tây Văn trừng mắt, lạnh giọng, "Lương Hách Khiêm, đừng có quá đáng."
Thật rau Lương Hách Khiêm rất sợ Lương Tây Văn, dù gì gia đình đã có ý để Lương Tây Văn tiếp nhận công ty, Lương Hách Khiêm cũng không muốn chịu áp lực, mỗi tháng cho anh ta tiền tiêu là được, cho nên anh ta im lặng không phản bác, cầm chìa khóa bỏ đi.
Nguyễn Niệm đã gần tỉnh rượu, nghe đến hai chữ bác Khương, cô lập tức nhớ tới Khương Mạn Vân mình gặp thứ bảy hôm đó, cái người thường xuyên xuất hiện trong kịch truyền thống kinh điển cô xem lúc nhỏ, sau này sự nghiệp đạt đỉnh cao bên lĩnh vực màn ảnh, hiện giờ thỉnh thoảng xuất hiện trên các tin tức giải trí.
Nguyễn Niệm rất khó liên kết Khương Mạn Vân cùng mẹ của Lương Tây Văn với nhau.
Thứ bảy hôm đó lúc ăn tối, giữa Lương Tây Văn và Khương Mạn Vân hình như cũng rất hời hợt, ở trên bàn ăn Khương Mạn Vân cũng chẳng nói được mấy câu, Lương Chính Khanh và Liêu Chi đều hiền lành thân thiện nhưng hôm đó cũng không nói gì với Khương Mạn Vân, hẳn là vì Lương Tư Ngọc không xuất hiện.
Cô không biết trong đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lương Hách Khiêm đi rồi, nhà họ Lương hết sức hỗn loạn.
Lương Tây Văn bảo dì Lâm nấu cho Nguyễn Niệm một ly trà tuyết lê, còn hỏi: "Dì Lâm, trong nhà có mã đề không?"
"Có, dì mới tước hai cái."
Lương Tây Văn đi đến bên cô, dịu dàng nói: "Em ngồi đây đi, anh lên xem thử.

Để dì Lâm nấu cho em ly trà tuyết lê uống, sẽ dễ chịu hơn."
Nguyễn Niệm gật đầu, tự giác không đi theo anh.
Dì Lâm lập tức xuống bếp lấy một ly trà tuyết lê, sau đó bỏ thêm mật ong, kỷ tử và mã đề.
Nguyễn Niệm ngồi ở phòng khách nhìn Lương Tây Văn lên lầu, cô quay đầu, thấy dì Lâm đang đứng ở bệ bếp cầm dao gọt mã đề.
Trong lúc đợi, Nguyễn Niệm xem di động, trên di động hiện lên tin tức danh môn của Yến Kinh Lương Tây Văn tuyên bố kết hôn.

Cô bấm vào xem, không có ảnh chụp, bình luận dưới tin tức cũng rất ít, xem ra Thời Lâm đã xử lý ổn thỏa, cũng không xuất hiện ngôn luận không tốt.
Nguyễn Niệm bắt đầu nhàm chán, không nhịn được mà tìm kiếm thông tin về Khương Mạn Vân.
Trong Baidu giới thiệu mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng của bà lúc còn trẻ, còn cả những giải thưởng quý giá, bên dưới là các mối quan hệ:
Chồng: Lương Tư Ngọc (nhà đầu tư nổi tiếng)
Bố chồng: Lương Chính Khanh (giám đốc đài truyền hình, đã về hưu)
Mẹ chồng: Liêu Chi (giáo sư học viện ngoại giao, đã về hưu)
Con trai: Lương Tây Văn.
Thoạt nhìn đúng chuẩn vọng tộc có tri thức.
Cũng không có tin đồn nhảm nhí khác, cũng đúng, nhà họ Lương không thích gia đình xuất hiện trước mặt công chúng như vậy, nếu có chút phong phanh, chắc chắn sẽ bị dập tắt ngay lập tức.
Dì Lâm bưng trà tuyết lê tới.
"Dì Lâm, có phải tước mã đề rất phiền phức không?"
"Đúng vậy, mã đề lúc này chưa đủ chín, mua xong còn phải tự mình gọt vỏ, rất mệt, bên ngoài thị trường cũng có bán loại đã gọt vỏ nhưng vị không ngon, cũng không còn tươi.

Thứ này có công hiệu thanh nhiệt hóa đàm, nên dùng loại tươi mới mới đúng." Dì Lâm nói, "Cháu uống đi, dì đi dọn dẹp phòng bếp."
"Vâng."
Nguyễn Niệm nếm thử một muỗng, vị ngọt thanh, mã đề được cắt lát, ăn vào rất giòn.

Nguyễn Nhiệm nhớ tới hai ngày trước mình bị cảm, Lương Tây Văn cũng nấu nước mã đề cho cô.
Thật ra cô không có thói quen tiểu đêm, chẳng qua hai ngày nay đổi giường, cộng thêm việc có Lương Tây Văn bên cạnh, cô ngủ không được sâu, nửa đêm tỉnh lại hai lần, lần nào cũng thấy có ly nước mã đề còn ấm ở tủ đầu giường.
Bản thân cô không phải người thích xuống bếp, cho nên không chú ý hôm đó khi nào Lương Tây Văn đi mua mã đề, còn gọt vỏ cắt lát nấu thành nước.

Cô thử nghĩ, hai ngày nay trong nhà có nhiều ly nước lạnh, anh thích uống trà, thứ cô uống là nước mã đề Lương Tây Văn nấu.
Thanh nhiệt hóa đàm.
Nguyễn Niệm bưng lên uống một hớp, trái tim cũng ấm dần.
Cô uống xong ly trà tuyết lê mã đề, Lương Tây Văn cũng từ trên lầu xuống.
Anh ngồi xuống cạnh cô pha trà, Nguyễn Niệm hỏi: "Sao rồi?"
"Gia gia không chịu nghe lời, đến giờ mới chịu uống thuốc huyết áp, vẫn còn hơi tức ngực.

Trong nhà có chuẩn bị sẵn bình oxy, chắc là không sao, nhưng phải đợi thêm một lát, nếu tình hình vẫn không ổn định thì phải đưa tới bệnh viện." Lương Tây Văn rót ly trà, lúc này mới nhìn cô, "Đỡ hơn chưa?"
"Vâng." Nguyễn Niệm gật đầu, hình như bây giờ rượu mới có tác dụng, cô bắt đầu thấy mệt, nhưng lúc này không kịp nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy áy náy.
Có vẻ như Lương Chính Khanh rất ghét người nhà họ Lương dính với truyền thông, tin tức mà cô mới nhìn thấy...!Bản thân cô cũng là nguyên nhân gián tiếp.
"Em xem tin tức rồi." Nguyễn Niệm thấp giọng, "Em đã gây phiền phức cho anh."
Lương Tây Văn biết cô nói việc gì, anh đưa cho cô ly nước: "Không sao, chúng ta kết hôn quang minh chính đại, thừa nhận cũng là việc anh nên làm, lát nữa anh mới về được, để anh bảo Thời Lâm đưa em về trước."
Nguyễn Niệm đang không có tâm trạng, hoang mang ngồi một chỗ, Lương Tây Văn thì không lo lắng gì, biểu cảm tự nhiên.


Cô thoáng ngước mắt nhìn, người đàn ông này ưu tú lịch sự, dưới áo sơ mi cài đầy đủ là đường cong gợi cảm.
Nguyễn Niệm vô cớ nhớ lại, mới nửa tiếng trước, khi ôm cô, giọng anh rất trầm, lại nghĩ tới lúc nãy nói chuyện với Lương Hách Khiêm, Nguyễn Niệm phát hiện bản thân không biết gì về quá khứ của anh cả.
Cũng không biết điều này có tạo khoảng cách hay không.
Cô hình như muốn gần anh thêm một chút.
Nguyễn Niệm đang suy nghĩ lung tung, Lương Tây Văn đưa cho cô ly nước: "Nếu đêm nay ông nội phải vào viện, bà nội không thể đi cùng, có lẽ anh phải ở bệnh viện.

Sáng mai tám giờ Cục Dân Chính sẽ bắt đầu làm việc, chúng ta qua đó nhé?"
"Vâng." Nguyễn Niệm gật đầu, "Thế anh nhớ về nhà sớm."
Lương Tây Văn gọi điện cho Thời Lâm, Thời Lâm đang ở bên ngoài chờ, "Đưa Nguyễn Niệm về tây giao trước."
Thời Lâm vừa nhận lời, bác sĩ gia đình ở bên trên bước ra nói: "Lương tiên sinh, chúng ta vẫn nên đưa ông Lương đến bệnh viện đi, huyết áp có hơi cao, SpO2 cũng thấp."
"Được, đi ngay." Lương Tây Văn lên tiếng, sau đó đứng dậy cầm áo khoác.

Anh giúp Nguyễn Niệm chỉnh lại cổ áo, cài cúc áo khoác cho cô, "Đừng suy nghĩ lung tung, lát nữa anh sẽ về."
"Vâng."
Thời Lâm đưa Nguyễn Niệm ra ngoài, Lương Tây Văn giao chìa khóa xe cho Thời Lâm, giúp Nguyễn Niệm mở cửa sau, vẫn không quên dặn cô lần nữa: "Đừng suy nghĩ lung tung."
22:00 đường không còn kẹt xe, trong xe im ắng, đường về tây giao phải đi qua khách sạn Intercontinental khi nãy.

Nguyễn Niệm nhìn bên ngoài khách sạn, hình ảnh một tiếng trước lại hiện lên trong đầu, xung quanh cô hình như vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.
Nguyễn Niệm hỏi Thời Lâm: "Dì Khương và chú Lương thường không về nhà sao?"
Thời Lâm trả lời từng vấn đề của cô: "Vâng, bà Lương ở Yến Kinh nhưng bà ấy có nhà riêng ở ngoại ô, dù gì cũng là con dâu trưởng, có chuyện lớn gì bà ấy đều có mặt, khoảng thời gian này hình như bà ấy hay tham dự các buổi tiệc từ thiện và tuần lễ thời trang."
"..."
"Còn ông Lương, đã nhiều năm rồi ông ấy không về, ông ấy cũng không có chỗ ở cố định, chỉ khi ông cụ trở bệnh nặng mới xuất hiện một chút."
"..."
Có lẽ đã được Lương Tây Văn dặn dò chuyện gia đình không cần giấu giếm, Thời Lâm nói thêm: "Ví dụ như ngày lễ hay tết, đa phần đều là bố mẹ của Lương Hách Khiêm về, chính là Lương Tư Dịch và Giản Trân, bà Khương cũng về nhà.

Có điều cô không cần lo, Lương tiên sinh không cần cô xử lý quan hệ gia đình phức tạp, trên cơ bản Lương tiên sinh là do ông cụ nuôi lớn.

Cho nên mỗi lần ông cụ quật cường thì chỉ nghe Lương tiên sinh."
Nguyễn Niệm có thể đoán được mỗi khi có mặt Lương Hách Khiêm bầu không khí trong gia đình đều vô cùng căng thẳng, ông cụ cũng tức giận mấy lần, khi nãy mãi đến lúc Lương Tây Văn lên lầu, trong phòng mới dịu lại.
Đây là lần đầu tiên một mình Nguyễn Niệm về tây giao, đền ngoài sân sáng lên, lá trúc đung đưa phát ra tiếng xào xạc.
Cô vừa vào sân liền thấy Thập Nhất nằm bên cửa sổ dựng đôi tai lên, Tiểu Quất nằm bên cạnh lười biếng duỗi ngựa.
Thấy là cô, Thập Nhất chỉ vẫy đuôi tượng trưng, sau đó tiếp tục cúi đầu nằm.
Hình như không gặp Lương Tây Văn, ngay cả Thập Nhất cũng có cảm giác mất mát.

Nguyễn Niệm sờ đầu hai con thú cưng rồi mới lên lầu rửa mặt, lúc cô bước ra thì nhận được tin nhắn của Lương Tây Văn.
Anh bảo dưới bếp có nước mã đề giữ ấm, nói cô uống rồi đi ngủ.
Nguyễn Niệm ngoan ngoãn xuống bếp, quả nhiên thấy dưới bếp có một bình thủy tinh, nước mã đề bên trong màu gạo trắng nhạt, trong thùng rác quả nhiên có rất nhiều vỏ mã đề bị tước ra.
Nguyễn Niệm tự rót cho mình vừa ly, độ ngọt vừa vặn.
Cô nhớ lại khi nhỏ, có lần mình bị cảm, ho mãi không ngừng, dây dưa gần hai tháng mới hết, thời điểm đó Quý Sương không phải đi công tác nhưng suốt ngày vẫn bận rộn.
Quý Sương bảo Nguyễn Văn Lâm nấu nước mã đề cho cô uống hai ngày, nhưng cũng chỉ hai ngày mà thôi.
Bởi vì Nguyễn Văn Lâm nói lột vỏ rất phiền, tước hai tiếng mới được một chút, còn bị trầy xước da tay.
Có lẽ cũng tại trận cảm lâu đó, cho nên mỗi lần Nguyễn Niệm bị cảm đều sẽ ho trước, bản thân cô không quá để tâm, chỉ cần uống nước đường là lướt qua được.
Cũng không biết tại sao, Nguyễn Niệm đột nhiên nhớ lại hồi ức xa xăm ấy.
Mà hiện tại, cô thậm chí không biết Lương Tây Văn tỉ mỉ đến mức nào mới có thể nhạy cảm nhận ra rằng mấy ngày cô bị cảm giọng nói sẽ không khỏe, trong trí nhớ cô chỉ ho khan vài tiếng nửa đêm thôi, bản thân vốn không để bụng, anh lại không chê phiền phức mà chuẩn bị thứ này.
Cô khịt khịt mũi, cầm ly nước ra phòng khách.
Tây giao không có Lương Tây Văn vô cùng yên tĩnh, nhất là với cảnh quan bên ngoài, nơi này trông càng cô tịch xa xôi.
Nguyễn Niệm nhớ lại lần đầu gặp Lương Tây Văn, xung quanh anh tản ra khí chất lạnh lùng cô độc.
Cô uống hết một ly mã đề, đang muốn lên lầu, bỗng cảm thấy hình như tây giao đã thay đổi.

Bên kia có một cái giá sách, cô tin chắc nó chỉ mới được thay đổi trong hôm nay.
Cô đi qua xem, thảo nào bản thân không phát hiện sớm, bên trên vốn bày biện bình hoa, bây giờ đã đổi thành như cuốn phim điện ảnh.
Cô cầm xem từng cái.
Ở thời đại rạp chiếu phim và internet phát triển, đ ĩa DVD rất hiếm.
Nguyễn Niệm nhớ chỉ mới hôm qua, cô hỏi anh, sau này chúng ta có thể ở nhà xem phim không.
Anh luôn để trong lòng.
Khi ấy Lương Tây Văn còn làm như vô tình hỏi cô thích phim gì, cô thuận miệng nói mấy bộ, thật ra đều thể loại tình cảm lãng mạng mà cô thích, trên đây thế mà có bốn năm chục đ ĩa DVD gốc.
Xung quanh im lặng, có một cảm giác yên tĩnh hoang đường không chân thật, trái tim cô chợt trống rỗng.
Lúc này, cô có hơi nhớ anh.
Nguyễn Niệm lên lầu ngủ, không biết có phải do rượu hay không, mí mắt cô muốn sụp xuống nhưng đầu óc lại hết sức tỉnh táo.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến rạng sáng, cô mới nghe tiếng cổng mở.
Nguyễn Niệm nghe thấy âm thanh cực nhỏ ấy trước, nghiêng đầu nhìn, cô không kéo rèm cho cho nên có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài.
Sương mù dày đặc.
Cô nghe tiếng nước chảy, lại qua năm phút, cửa phòng mới mở.
Nguyễn Niệm mở mắt thấy Lương Tây Văn đang cầm ly nước ấm đặt ở tủ đầu giường cạnh cô.
"Tỉnh giấc hay không ngủ?" Anh nhẹ giọng, khom lưng nhìn cô.
"Nói thật là chưa ngủ." Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng, "Muốn đợi anh về."
Lương Tây Văn ngồi xuống mép giường như muốn nhìn cô thật rõ, trong phòng lúc này không bật đèn, Nguyễn Niệm quên mất ở đầu giường có một cái đèn nhỏ, cho nên chỉ có thể mượn ánh sáng ngoài sân chiếu vào.
"Gội đầu lại không chịu lau không mà đi ngủ đúng không?"
"Em...!Lau cũng khó rồi."
Anh lại gần cô thêm một chút, mùi sữa tắm trên người anh có hương gỗ êm dịu.

Anh tưởng cô còn đau đầu nên kề sát vào nhìn cô: "Không khó chịu chứ?"
"Dạ?" Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, cũng có cảm giác tâm viên ý mãn.


Ở góc độ của cô có thể nhìn thấy xương quai xanh và cổ anh dưới áo ngủ.
Lương Tây Văn nhẹ nhàng duỗi tay cởi dây buộc tóc của cô, quả nhiên tóc vẫn chưa khô hẳn.
Nguyễn Niệm ngồi dậy, trước mắt mờ mịt, anh chuyên tâm lau tóc giúp cô, ánh mắt cô lại chậm rãi hướng về phía cổ và cằm anh.
Áo ngủ của anh hơi rộng, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra cơ bắp bên dưới, còn cả mạch máu màu xanh lơ gợi cảm.
Nguyễn Niệm vội cúi đầu, lại bắt đầu suy nghĩ miên man, thật kỳ lạ, hình như tất cả chi tiết trước giờ chú ý đều tụ lại trong đầu cô ngay lúc này.
Ví dụ như sợi dây chuyền bạc phía sau áo vest của anh.
Ví dụ như thỉnh thoảng thấy dáng vẻ đeo cà vạt của anh sau bữa sáng.
Có khí chất mê người của đàn ông trưởng thành.
Có lẽ thật sự có nguyên nhân vì rượu, cô mãi không ngủ, lúc này cứ như đi vào cõi thần tiên.
"Lần sau lau khô tóc mới được đi ngủ." Lương Tây Văn đương nhiên không biết cô đang nghĩ gì, chỉ tưởng cô im lặng ngồi nhìn mình như vậy là do mệt, bởi vậy anh đến gần thêm một chút, "Còn nữa, lần sau đừng chờ anh, sau này nếu không có sự kiện đột xuất, anh sẽ về trước tám giờ tối."
"..."
"Nghe thấy không?" Thấy cô không trả lời, Lương Tây Văn lại nhẹ giọng như dỗ dành cô.
Nguyễn Niệm ngước mắt, thấy Lương Tây Văn đang chuyên chú nhìn mình, ánh mắt anh vừa sâu vừa mềm mại, Nguyễn Niệm lại không nhịn được mà nhớ về cái ôm đêm nay, hình như anh nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.
Da của anh rất đẹp, đúng là khiến người ta muốn phạm tội.
"Em thế này chắc không tính là hành vi phạm tội đâu nhỉ?" Nguyễn Niệm tự lẩm bẩm.
"Hành vi phạm tội gì?" Lương Tây Văn không theo kịp tư duy của cô, còn tưởng là ảo giác của mình.
Nguyễn Niệm mím môi: "Thì là...!Nếu đã sắp kết hôn...!Em hôn anh một cái không tính là hành vi phạm tội đâu nhỉ? Em chỉ là muốn...!Thử xem..."
"..."
Dứt lời, Nguyễn Niệm liền kề sát vào anh, Lương Tây Văn không đẩy cô ra, cô cũng không cử động, anh cúi đầu nhìn cô như muốn xem cô say thật hay giả bộ say.
Nguyễn Niệm nhắm một mắt: "Em đang say, ngày mai sẽ sẽ không nhớ nữa."
Vẻ mặt như muốn làm chuyện xấu còn giả bộ nhát gan.
Lương Tây Văn khẽ cười: "Tốt nhất là em không nhớ."
Nguyễn Niệm ngừng thở, vẫn là Lương Tây Văn chủ động hôn lên môi cô.
Nguyễn Niệm nhắm mắt, chỉ biết trái tim mình lúc này cứ đập thình thịch thình thịch, mặt nóng bừng.
Cơ thể cô cũng bắt đầu cứng đờ, thầm tự hỏi thời điểm này có phải duỗi tay ôm lấy anh hoặc là dựa sát vào anh thêm một chút không?
Lương Tây Văn chỉ hôn cô, rất nhẹ rất thong thả, tay anh đặt trên chăn mỏng chậm rãi nâng lên giữ sau gáy cô.
Một nụ hôn ngắn ngủi, anh thoáng buông ra, nhìn cô.
Hai má Nguyễn Niệm nóng lên, anh vừa tắm xong, hơi thở mát lạnh hình như đã xâm nhập vào đáy lòng cô.
Nguyễn Niệm nhắm thật chặt hai mắt.
Lương Tây Văn lại cúi người, thời điểm nụ hôn sắp rơi xuống, anh nhẹ nhàng duỗi tay vén mái tóc dài trên vai Nguyễn Niệm ra.
Hơi thở của anh rất nóng, nhẹ nhàng khuấy động trái tim cô.
Trái tim cô đập rộn ràng như thủy triều, như trong một đêm đông hoang vắng như ấm áp, oxy bị nghiền nát giữa môi răng.
Cô như đang du hành trong một ảo ảnh kỳ lạ, mông lung đến mức không tìm thấy phương hướng, hô hấp cũng hỗn loạn.
Lại như dưới ánh ban mai trong rừng, vạn vật bừng tỉnh, từng chút hơi ấm chạm vào trái tim, nhẹ nhàng lan tỏa.
Ánh mắt của Lương Tây Văn cũng mềm mại như che giấu ý cười dịu dàng.

Bình tĩnh xem xét, Lương Tây Văn không phải người ôn nhu, chẳng qua đúng lúc gặp Nguyễn Niệm, rung động đúng lúc, tất cả sự mềm mại và kiên nhẫn anh đều tình nguyện dành cho cô.
Là trường hợp đồng nhất vô nhị của anh.
Trước khi nụ hôn kết thúc, Nguyễn Niệm có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập như sấm rền và tiếng cười khẽ của Lương Tây Văn ở bên tai cô: "Bảo bối, hôn môi phải học cách thở.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện