Hai người men theo con đường nhỏ gần đó để đi lên núi, Lục Phượng Cần đi đằng trước, Tô Mạt theo sau.
Ngọn núi này thuộc một phần trong dãy núi Hoàn Đạt, có tên gọi riêng là núi Bố Khai.
Đại đội sản xuất của thôn Lục Gia nằm ở chân núi Bố Khai, từ đầu làng đến cuối làng có rất nhiều con đường nhỏ dẫn lên núi nên trên đường không bắt gặp ai cả.
Dọc đường, Tô Mạt vừa đi vừa trò chuyện với Lục Phượng Cần về việc thường xuyên về thăm nhà: “Phượng Cần, cháu đã được đi học chưa?”
“Đi rồi ạ, cháu năm nay lên lớp hai rồi.”
Lục Phượng Cần tự hào đáp, vì trong đại đội có bao nhiêu bé gái được cho đi học chứ, mà cô bé lại được.
Thời đại này trẻ em đều đi học khá muộn, đại đa số đều là các bé đã tám, chín tuổi rồi mới được đưa đến trường. Hiện giờ hệ thống tiểu học có 5 năm, trung học cơ sở 2 năm và trung học phổ thông cũng 2 năm.
“Thế sao hôm nay cháu lại không đi học vậy?”
Nếu chỉ vì cùng cô đi thu hoạch mà lại trốn học thì tội cô lớn lắm.
“Hiện giờ vẫn trong kì nghỉ thu hoạch mà, hai hôm nữa tụi cháu mới đi học lại.” Lục Phượng Cần trả lời.
Thời điểm này nền giáo dục khá là tùy tiện, các trường học ở khu vực nông thôn cứ đến mùa thu hoạch sẽ cho nghỉ thu hoạch một khoảng thời gian.
“Ồ, vậy tiền học phí của mấy đứa là bao nhiêu?” Tô Mạt có hơi tò mò hỏi.
“Học phí và các chi phí phụ thì là một tệ một kỳ, còn sách vở là 5 hào, tổng là một tệ rưỡi cho một kỳ học ạ.” Lục Phượng Cần đáp.
Tô Mạt gật đầu, vậy cũng không đắt lắm. Thiết nghĩ sau này các ngôi trường cao cấp rất đắt đỏ, mức giá của lớp mẫu giáo cũng ở trên trời rồi, mọi người còn hay đùa là “sinh viên đại học mẫu giáo” mà, tức là học phí một năm ở trường mẫu giáo còn đắt hơn cả phí cho sinh viên đại học nữa.
“Vậy em trai em gái của cháu đã đi học chưa?”
“Em gái thứ của cháu năm nay chưa, năm sau mới đi học, còn em trai lớn thì năm nay đi rồi ạ.”
Em gái thứ mà Lục Phượng Cần đang nói tới là em gái Lục Ái Cần của cô bé, còn em trai lớn Lục Quốc Đống là con trai cả của Lục Vệ Quốc.
Cả hai đứa năm nay đều 7 tuổi rồi, con trai sẽ đi học sớm hơn một năm so với con gái, tuy nhà họ Lục không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng đúng là giữa nam và nữ thì vẫn ưu tiên con trai hơn thật.
“Vậy hai đứa kia đâu rồi? Sao không thấy cũng đi thu hoạch vậy?”
“Em gái thứ với em trai lớn đi cắt cỏ heo rồi.” Lục Phượng Cần nói, nếu không phải vì đưa thím ba đi thu hoạch thì giờ cô bé cũng đang đi cắt cỏ heo đổi công điểm rồi.
Tô Mạt có hơi xấu hổ, cảm giác như cô đã cản trở việc Lục Phượng Cần đi cắt cỏ heo.
“Đúng rồi, đúng rồi cỏ heo mà tụi cháu cắt là gì thế? Là loại cỏ đặc biệt trồng hả?’’
Lúc Tô Mạt đọc cuốn tiểu thuyết này đã vô cùng tò mò, mấy cuốn tiểu thuyết khác đều có nhắc đến chuyện đi cắt cỏ heo, cỏ heo này là cái gì vậy chứ?
Lục Phượng Cần mím môi cười, thím ba đến từ thành phố có khác, đến cỏ heo cũng không biết là gì.
“Cỏ heo bao gồm nhiều cỏ lắm, chỉ cần heo có thể ăn được thì đều gọi là cỏ heo, bình thường mọi người đều sẽ tìm mấy loại như cỏ chủm, rau sâm, rễ diếp cá, rau dền hay lúa mạch đen đó, với rau tề mà người già không ăn được đem về cũng tính thành cỏ heo luôn.” Lục Phượng Cần cẩn thận giải đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-60.html.]
Tô Mạt ngượng ngùng cười nói: “Thím ba chưa thấy mấy thứ đó bao giờ nên có hơi tò mò.”
“Không có gì ạ, mẹ cháu nói rồi, thím ba từ trên thành phố xuống, không biết mấy cái này cũng là bình thường mà.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tầm hơn nửa tiếng sau đã tới được chỗ lân cận của núi Bố Khai. Mùa này lá cây cũng đã bắt đầu vàng đi rồi, giờ đang là thời điểm đẹp nhất, cả ngọn núi đều có màu vàng xen lẫn đỏ lại xanh xanh, những gam màu rực rỡ ấy khiến người ta cảm giác mình như bước vào một bức tranh vậy.
Nguyên chủ và Tô Mạt đều là người phương nam, đều rất hiếm khi được ngắm nhìn một cảnh đẹp như vậy, không thể không thốt lên: “Đẹp thật đấy!”
Lục Phượng Cần nhìn quanh, nhìn mãi vẫn chả thấy đẹp chỗ nào cả.
“Thím ba, thím muốn hái nấm phỉ phải không?” Lục Phượng Cần hỏi.
“Đúng, nhưng không nhất thiết phải là nấm phỉ, cứ có cái gì thì hái cái đó.” Tô Mạt đáp.
Trong rừng, cảm nhận được năng lượng hệ Mộc từ xung quanh khiến cả người Tô Mạt đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Được, con biết chỗ nào có nấm phỉ, trước con từng hái rồi, ở đó còn có các loại nấm nhỏ khác. Thím ba, để con dẫn thím đi.” Lục Phượng Cần nói xong thì đi đằng trước dẫn đường.
Tô Mạt vội bước theo, vừa đi vừa vươn tay ra chạm vào cây cối bên cạnh để hấp thu năng lượng hệ Mộc.
Tầm hai mươi phút sau, Lục Phượng Cần dẫn Tô Mạt đến một con dốc râm mát: “Thím ba, chính là đây, trước con ở đây hái được cả một gùi đầy nấm phỉ đó.”
Tô Mạt gật đầu rồi cả hai người họ chia nhau ra tìm, rất nhanh đã tìm được nấm phỉ rồi, tuy rải rác lẻ tẻ nhưng số lượng lại rất nhiều, cả hai bắt đầu nhanh chóng hái nấm về.
Rất nhanh, giỏ của hai người đều đầy nấm phỉ. Đúng lúc này, một giọng nói không xa truyền tới, ba bé gái đang ríu ra ríu rít vừa thấy Lục Phượng Cần thì hô lên: “Lục Phượng Cần, cậu ở đó làm gì thế? Đang hái nấm hả?”
Lục Phượng Cần vừa nghe thấy tiếng nói này thì lập tức đứng dậy, dang hai tay ra, ra thể phòng vệ: “Lục Lan Hoa, chỗ này là bọn tôi phát hiện trước, cậu đi chỗ khác mà tìm.”
Lục Lan Hoa nhếch môi khinh thường nói: “Núi là của tất cả mọi người, dựa vào đâu mà cậu phát hiện trước thì tụi tôi không được hái vậy.” Cô nhóc vừa nói vừa tiến lên phía trước.
Khi bước đến gần hơn, cô nhóc mới nhận ra người bên cạnh Lục Phượng Cần không phải em gái của cô bé mà là một người trưởng thành khác trông rất đẹp.
“Lục Phượng Cần, đây là ai vậy?”
“Thím ba của tôi đó.” Lục Phượng Cần ưỡn n.g.ự.c nói, thím ba cô bé là niềm tự hào của cả gia đình đó.
Mọi người trong thôn Lục Gia đều biết Lục Trường Chinh là sĩ quan, trẻ nhỏ đều sợ anh nên cũng hơi dè chưng Tô Mạt là vợ sĩ quan. Tô Mạt cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào ba đứa nhỏ đó, khiến chúng nó phải lui về phía sau.
“Hai người hái tiếp đi, bọn tôi ra chỗ khác xem thử.” Lục Lan Hoa nói xong cũng dẫn theo hai người khác chuồn mất.
“Mấy đứa chúng nó hay bắt nạt cháu à?” Sau khi đám trẻ đi rồi, Tô Mạt mới thấp giọng hỏi.
“Cũng không phải thế, chẳng qua là bà nội chúng nó xích mích với bà nội con nên chúng nó cũng muốn chọi với con thôi.” Lục Phượng Cần đáp.
Ông nội cô bé là bí thư, cha lại là kế toán, chú ba cũng là sĩ quan, trong đại đội này được mấy đứa dám bắt nạt cô bé cơ chứ. Lục Lan Hoa lại là cháu gái của Lý Thúy Hoa.
“Thím ba, mình hái nhanh thôi không kẻo lát nữa lại có người đến đó.” Lục Phượng Cần nói.
“Được, vậy chúng ta chia nhau ra hái nhé, thím hái ở bên này, cháu hái bên kia.” Tô Mạt đáp.
Sau khi tách khỏi Lục Phượng Cần, Tô Mạt vừa hái nấm vừa hấp thu năng lượng hệ Mộc từ cỏ cây xung quanh. Dù sao thì tới mùa đông cỏ dại cũng sẽ c.h.ế.t nên cỏ là cô hút hết, còn cây thì để lại một phần năm số năng lượng để đủ sống sót qua mùa đông. Thỉnh thoảng gặp cây nào trông có vẻ không sống được lâu thì cô len lén cho một chút năng lượng.
Ngọn núi này thuộc một phần trong dãy núi Hoàn Đạt, có tên gọi riêng là núi Bố Khai.
Đại đội sản xuất của thôn Lục Gia nằm ở chân núi Bố Khai, từ đầu làng đến cuối làng có rất nhiều con đường nhỏ dẫn lên núi nên trên đường không bắt gặp ai cả.
Dọc đường, Tô Mạt vừa đi vừa trò chuyện với Lục Phượng Cần về việc thường xuyên về thăm nhà: “Phượng Cần, cháu đã được đi học chưa?”
“Đi rồi ạ, cháu năm nay lên lớp hai rồi.”
Lục Phượng Cần tự hào đáp, vì trong đại đội có bao nhiêu bé gái được cho đi học chứ, mà cô bé lại được.
Thời đại này trẻ em đều đi học khá muộn, đại đa số đều là các bé đã tám, chín tuổi rồi mới được đưa đến trường. Hiện giờ hệ thống tiểu học có 5 năm, trung học cơ sở 2 năm và trung học phổ thông cũng 2 năm.
“Thế sao hôm nay cháu lại không đi học vậy?”
Nếu chỉ vì cùng cô đi thu hoạch mà lại trốn học thì tội cô lớn lắm.
“Hiện giờ vẫn trong kì nghỉ thu hoạch mà, hai hôm nữa tụi cháu mới đi học lại.” Lục Phượng Cần trả lời.
Thời điểm này nền giáo dục khá là tùy tiện, các trường học ở khu vực nông thôn cứ đến mùa thu hoạch sẽ cho nghỉ thu hoạch một khoảng thời gian.
“Ồ, vậy tiền học phí của mấy đứa là bao nhiêu?” Tô Mạt có hơi tò mò hỏi.
“Học phí và các chi phí phụ thì là một tệ một kỳ, còn sách vở là 5 hào, tổng là một tệ rưỡi cho một kỳ học ạ.” Lục Phượng Cần đáp.
Tô Mạt gật đầu, vậy cũng không đắt lắm. Thiết nghĩ sau này các ngôi trường cao cấp rất đắt đỏ, mức giá của lớp mẫu giáo cũng ở trên trời rồi, mọi người còn hay đùa là “sinh viên đại học mẫu giáo” mà, tức là học phí một năm ở trường mẫu giáo còn đắt hơn cả phí cho sinh viên đại học nữa.
“Vậy em trai em gái của cháu đã đi học chưa?”
“Em gái thứ của cháu năm nay chưa, năm sau mới đi học, còn em trai lớn thì năm nay đi rồi ạ.”
Em gái thứ mà Lục Phượng Cần đang nói tới là em gái Lục Ái Cần của cô bé, còn em trai lớn Lục Quốc Đống là con trai cả của Lục Vệ Quốc.
Cả hai đứa năm nay đều 7 tuổi rồi, con trai sẽ đi học sớm hơn một năm so với con gái, tuy nhà họ Lục không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng đúng là giữa nam và nữ thì vẫn ưu tiên con trai hơn thật.
“Vậy hai đứa kia đâu rồi? Sao không thấy cũng đi thu hoạch vậy?”
“Em gái thứ với em trai lớn đi cắt cỏ heo rồi.” Lục Phượng Cần nói, nếu không phải vì đưa thím ba đi thu hoạch thì giờ cô bé cũng đang đi cắt cỏ heo đổi công điểm rồi.
Tô Mạt có hơi xấu hổ, cảm giác như cô đã cản trở việc Lục Phượng Cần đi cắt cỏ heo.
“Đúng rồi, đúng rồi cỏ heo mà tụi cháu cắt là gì thế? Là loại cỏ đặc biệt trồng hả?’’
Lúc Tô Mạt đọc cuốn tiểu thuyết này đã vô cùng tò mò, mấy cuốn tiểu thuyết khác đều có nhắc đến chuyện đi cắt cỏ heo, cỏ heo này là cái gì vậy chứ?
Lục Phượng Cần mím môi cười, thím ba đến từ thành phố có khác, đến cỏ heo cũng không biết là gì.
“Cỏ heo bao gồm nhiều cỏ lắm, chỉ cần heo có thể ăn được thì đều gọi là cỏ heo, bình thường mọi người đều sẽ tìm mấy loại như cỏ chủm, rau sâm, rễ diếp cá, rau dền hay lúa mạch đen đó, với rau tề mà người già không ăn được đem về cũng tính thành cỏ heo luôn.” Lục Phượng Cần cẩn thận giải đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-60.html.]
Tô Mạt ngượng ngùng cười nói: “Thím ba chưa thấy mấy thứ đó bao giờ nên có hơi tò mò.”
“Không có gì ạ, mẹ cháu nói rồi, thím ba từ trên thành phố xuống, không biết mấy cái này cũng là bình thường mà.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tầm hơn nửa tiếng sau đã tới được chỗ lân cận của núi Bố Khai. Mùa này lá cây cũng đã bắt đầu vàng đi rồi, giờ đang là thời điểm đẹp nhất, cả ngọn núi đều có màu vàng xen lẫn đỏ lại xanh xanh, những gam màu rực rỡ ấy khiến người ta cảm giác mình như bước vào một bức tranh vậy.
Nguyên chủ và Tô Mạt đều là người phương nam, đều rất hiếm khi được ngắm nhìn một cảnh đẹp như vậy, không thể không thốt lên: “Đẹp thật đấy!”
Lục Phượng Cần nhìn quanh, nhìn mãi vẫn chả thấy đẹp chỗ nào cả.
“Thím ba, thím muốn hái nấm phỉ phải không?” Lục Phượng Cần hỏi.
“Đúng, nhưng không nhất thiết phải là nấm phỉ, cứ có cái gì thì hái cái đó.” Tô Mạt đáp.
Trong rừng, cảm nhận được năng lượng hệ Mộc từ xung quanh khiến cả người Tô Mạt đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Được, con biết chỗ nào có nấm phỉ, trước con từng hái rồi, ở đó còn có các loại nấm nhỏ khác. Thím ba, để con dẫn thím đi.” Lục Phượng Cần nói xong thì đi đằng trước dẫn đường.
Tô Mạt vội bước theo, vừa đi vừa vươn tay ra chạm vào cây cối bên cạnh để hấp thu năng lượng hệ Mộc.
Tầm hai mươi phút sau, Lục Phượng Cần dẫn Tô Mạt đến một con dốc râm mát: “Thím ba, chính là đây, trước con ở đây hái được cả một gùi đầy nấm phỉ đó.”
Tô Mạt gật đầu rồi cả hai người họ chia nhau ra tìm, rất nhanh đã tìm được nấm phỉ rồi, tuy rải rác lẻ tẻ nhưng số lượng lại rất nhiều, cả hai bắt đầu nhanh chóng hái nấm về.
Rất nhanh, giỏ của hai người đều đầy nấm phỉ. Đúng lúc này, một giọng nói không xa truyền tới, ba bé gái đang ríu ra ríu rít vừa thấy Lục Phượng Cần thì hô lên: “Lục Phượng Cần, cậu ở đó làm gì thế? Đang hái nấm hả?”
Lục Phượng Cần vừa nghe thấy tiếng nói này thì lập tức đứng dậy, dang hai tay ra, ra thể phòng vệ: “Lục Lan Hoa, chỗ này là bọn tôi phát hiện trước, cậu đi chỗ khác mà tìm.”
Lục Lan Hoa nhếch môi khinh thường nói: “Núi là của tất cả mọi người, dựa vào đâu mà cậu phát hiện trước thì tụi tôi không được hái vậy.” Cô nhóc vừa nói vừa tiến lên phía trước.
Khi bước đến gần hơn, cô nhóc mới nhận ra người bên cạnh Lục Phượng Cần không phải em gái của cô bé mà là một người trưởng thành khác trông rất đẹp.
“Lục Phượng Cần, đây là ai vậy?”
“Thím ba của tôi đó.” Lục Phượng Cần ưỡn n.g.ự.c nói, thím ba cô bé là niềm tự hào của cả gia đình đó.
Mọi người trong thôn Lục Gia đều biết Lục Trường Chinh là sĩ quan, trẻ nhỏ đều sợ anh nên cũng hơi dè chưng Tô Mạt là vợ sĩ quan. Tô Mạt cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào ba đứa nhỏ đó, khiến chúng nó phải lui về phía sau.
“Hai người hái tiếp đi, bọn tôi ra chỗ khác xem thử.” Lục Lan Hoa nói xong cũng dẫn theo hai người khác chuồn mất.
“Mấy đứa chúng nó hay bắt nạt cháu à?” Sau khi đám trẻ đi rồi, Tô Mạt mới thấp giọng hỏi.
“Cũng không phải thế, chẳng qua là bà nội chúng nó xích mích với bà nội con nên chúng nó cũng muốn chọi với con thôi.” Lục Phượng Cần đáp.
Ông nội cô bé là bí thư, cha lại là kế toán, chú ba cũng là sĩ quan, trong đại đội này được mấy đứa dám bắt nạt cô bé cơ chứ. Lục Lan Hoa lại là cháu gái của Lý Thúy Hoa.
“Thím ba, mình hái nhanh thôi không kẻo lát nữa lại có người đến đó.” Lục Phượng Cần nói.
“Được, vậy chúng ta chia nhau ra hái nhé, thím hái ở bên này, cháu hái bên kia.” Tô Mạt đáp.
Sau khi tách khỏi Lục Phượng Cần, Tô Mạt vừa hái nấm vừa hấp thu năng lượng hệ Mộc từ cỏ cây xung quanh. Dù sao thì tới mùa đông cỏ dại cũng sẽ c.h.ế.t nên cỏ là cô hút hết, còn cây thì để lại một phần năm số năng lượng để đủ sống sót qua mùa đông. Thỉnh thoảng gặp cây nào trông có vẻ không sống được lâu thì cô len lén cho một chút năng lượng.
Danh sách chương