Sáng hôm sau Nguyễn Niệm cũng dậy sớm.

Cô có hẹn bộ phận vệ sinh buổi chiều đến dọn dẹp phòng trọ, có lẽ sẽ phải tốn ba bốn tiếng.

Sau đó Nguyễn Niệm nhớ đồ của Tằng Tử Di có lẽ còn ở nhà, cô cũng không biết Tằng Tử Di sao rồi, nhưng để đi hỏi...!Cô nhớ tới danh thiếp của cảnh sát Lý dán trên cửa hôm đó.
Nguyễn Niệm tìm trong túi xách, cũng may chưa vứt đi, vì thế cô vội gọi cho cảnh sát Lý, cảnh sát Lý bảo lát nữa sẽ giúp cô hỏi thăm.

Vì thế hai tiếng sau cảnh sát Lý mới gọi lại, cho cô một địa chỉ ngoài tỉnh, nói đó là quê của Tằng Tử Di, có thể gửi đồ về đó trước.
Nguyễn Niệm hỏi: "Cô ấy còn ở trại tạm giam à?"
"Đúng vậy, cô chắc chắn không thể đưa đồ qua đây được, chỗ chúng tôi cũng không nhận."
"Thôi được, vậy để tôi gửi theo địa chỉ, cảm ơn anh."
Nguyễn Niệm không biết tình hình của Tằng Tử Di hiện giờ, không phải cô muốn quan tâm, chỉ là muốn kết thúc mọi việc.
Buổi chiều Lương Tây Văn chở cô qua khu chung cư cũ, ban đầu vốn định chờ trong xe, nhưng hôn lễ của hai người đã tới gần, còn rất nhiều việc chưa xong, Lương Tây Văn cùng cô đợi bên bộ phận vệ sinh tới mới yên tâm rời đi, còn không quên dặn dò: "Xong thì gọi cho anh, anh hoặc Thời Lâm sẽ tới đón em qua khách sạn hôm qua."
"Vâng." Nguyễn Niệm ngoan ngoãn đáp.
Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, phòng của cô căn bản không còn gì, cho nên bảo dì dọn dẹp bắt đầu từ phòng cô trước.
Hai người cùng làm có thể tiết kiệm thời gian.
Dì lao công quét dọn, Nguyễn Niệm xử lý rác và đồ của Tằng Tử Di.
Trong bếp rất nhiều thứ linh tinh còn chưa mang đi, Nguyễn Niệm có dì lúc tới nhớ mang theo mấy bịch lớn, rác đựng đầy ba bịch, đồ trong phòng của Tằng Tử Di càng nhiều hơn, cô xuống lầu chờ bên chuyển phát, đúng lúc thấy có một anh trai chạy xe ba bánh chở hàng, Nguyễn Niệm linh động mua mấy thùng giấy, đặt hẹn cậu ta một tiếng nữa quay lại chuyển đồ.
Giường chiếu của Tằng Tử Di hết sức bừa bộn, chăn rơi xuống đất, trên giường còn đồ ăn chưa ăn xong, Nguyễn Niệm nhíu mày suy nghĩ mấy giây, cuối cùng quyết định nhét hết vào thùng.
Đồ của Tằng Tử Di đóng thành bốn túi giấy, cô tất cả cho anh chàng khi nãy.

Sau khi giúp Nguyễn Niệm chuyển đồ lên xe, cậu ta hỏi: "Thanh toán trước hay trả lúc nhận hàng?"
Nguyễn Niệm không biết Tằng Tử Di bị tạm giam bao lâu, hỏi: "Phí bao nhiêu?"
"260 tệ."
"Vậy tôi thanh toán trước." Nguyễn Niệm sợ lại gặp phiền phức khác, vì thế chuyển khoản thanh toán.
Vì phòng khách chỉ có Tằng Tử Di sinh hoạt, sàn nhà rất bẩn, dì vệ sinh phải dọn dẹp bốn tiếng mới sạch, vật lộn một hồi cũng đã đến năm giờ chiều.
Nguyễn Niệm trả tiền, nhìn căn phòng trống rỗng.
Nhớ lại thời điểm mới dọn tới...
Tình cảm của cô và Tằng Tử Di đã không còn.
Nhưng không thể phủ nhận lần đầu hai người gặp nhau, cô thật sự muốn mở lòng đón nhận một mối quan hệ bạn bè.
Cô nhớ hôm đó Tằng Tử Di ngồi cao tốc đến đây vào buổi tối, Nguyễn Niệm còn đặc biệt chuẩn bị một nồi lẩu đón tiếp người bạn cùng phòng này.
Cô ngây thơ cho rằng bạn cùng phòng cũng có thể trở thành bạn bè thân thiết.
Nguyễn Niệm u sầu, nhưng vẫn đóng cửa, cầm chìa khóa đến văn phòng bất động sản.

Cô đứng trước cửa khu chung cư gọi điện cho Lương Tây Văn, anh nói ở phía đông thành phố có hơi kẹt xe, Thời Lâm ở công ty gần cô hơn, Nguyễn Niệm cảm thấy cũng không có gì khác nhau.
"Vậy bảo Thời Lâm đ ến đón em đi, bọn em trực tiếp qua bên khách sạn.

Anh đang bận lắm à?"
"Cũng không quá bận, chỉ là có chút việc đột xuất." Lương Tây Văn không gạt cô, "Là Hách Khiêm gặp chuyện."
"Rất phiền phức à?" Nguyễn Niệm nói, "Hay là em qua muộn một chút nhé? Không có anh hình như có hơi khó xử."
"Anh nghe nói gần đây Hách Khiêm đang theo đuổi một cô gái, đã bị từ chối mấy lần rồi, không biết sợi thần kinh nào của nó bị hỏng, cứ quấn lấy người ta...!Đối phương là người mẫu, người đại diện sợ tai tiếng nên cứ trốn tránh, lúc nãy người ta gọi điện cho anh bảo Lương Hách Khiêm đang chặn ở sân bay." Hiển nhiên Lương Tây Văn giúp Lương Hách Khiêm giải quyết cục diện rối rắm không ít lần, bất lực nói, "Gọi cho nó nó không bắt máy, bây giờ anh phải đến sân bay, chắc khoảng bốn mươi phút nữa sẽ về."
Hình như lần trước Lương Hách Khiêm từng kể với cô anh ta đang có đối tượng theo đuổi.
Chắc là người này.
Được người nhà cưng chiều, ít nhiều Lương Hách Khiêm cũng có vẻ kiêu căng khoa trương của cậu ấm, bề ngoài của anh ta và điều kiện gia đình đều tốt, bên cạnh đương nhiên không thiếu con gái theo đuổi anh ta, nhưng có lẽ cái gì càng dễ có được càng không trân trọng, Lương Hách Khiêm luôn giữ nguyên tắc không từ chối không đồng ý không chịu trách nhiệm, với ai cũng xem như bạn tốt.
Mãi đến năm nay...
Lương Hách Khiêm nói bản thân nhất kiến chung tình.
Từ mạng xã hội Nguyễn Niệm biết được vài thông tin của cô gái Lương Hách Khiêm đang theo đuổi.

Đối phương tên Ô Ý, là người mẫu trẻ tuổi nổi tiếng, dáng mảnh khảnh cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp góc cạnh, khí chất như thần tiên, mấy năm gần đây rất được các nhãn hàng nước ngoài thiên vị.
Tới năm nay mới về nước phát triển.
Sau đó trùng hợp được Lương Hách Khiêm nhất kiến chung tình, cậu ấm không có kinh nghiệm theo đuổi con gái nên tạo ra vô số cuộc gặp mặt vô tình, cứ thế khiến người đại diện của đối phương không vui.

Nghề người mẫu trong nước vốn cạnh tranh khốc liệt, thẩm mỹ của trong ngoài nước lại khác nhau, công ty người mẫu nhìn trúng Ô Ý, cực kỳ hy vọng cô ấy ổn định sự nghiệp trước, tuyệt đối không được xảy ra tai tiếng hay yêu đương ngay lúc này.
Cũng không biết Lương Tây Văn có biết việc này hay không, cô cũng dám chắc Lương Hách Khiêm có giấu giếm Lương Tây Văn như cô giấu giếm Quý Sương không nữa.
Trong lúc chờ Thời Lâm, di động của Nguyễn Niệm đổ chuông, tưởng là Thời Lâm, kết quả lấy ra lại thấy dãy số là của Lương Hách Khiêm Lương Tây Văn không liên lạc được.
Nguyễn Niệm nghe máy.
Lương Hách Khiêm quả nhiên đang lái xe, vừa thấy tín hiệu kết nối được liền hỏi: "Cô ở đâu đấy?"
"Anh đang làm gì vậy?" Nguyễn Niệm nói, "Lương Tây Văn không gọi cho anh được."
"Tạm thời chặn số của anh ấy, bí thư của anh ấy và ông nội tôi rồi, lát nữa sẽ bỏ chặn.

Cô còn nợ tôi vài món nhân tình đấy, hôm nay trả cho tôi nhé chị dâu tương lai?" Lương Hách Khiêm nói thẳng, "Ở Yến Kinh tôi giúp đỡ cô nhiều như vậy còn không phải chờ ngày cô báo đáp tôi sao?"
Nguyễn Niệm cứng họng, nói bằng chính lương tâm, hai người cũng tính là quen biết từ nhỏ, con người Lương Hách Khiêm rất nghĩa khí, có lần Quý Sương dẫn cô đến nhà họ Lương, cô bất cẩn làm vỡ bình hoa nhà họ, may mà có Lương Hách Khiêm đứng ra giúp.
Sau này trưởng thành, Quý sương nhiều lần giục hai người họ xúc tiến mối quan hệ, đa số đều là Lương Hách Khiêm ra mặt.
Thậm chí bây giờ cô và Lương Tây Văn trời xui đất khiến đến với nhau ít nhiều cũng nhờ "công lao" của Lương Hách Khiêm.
Nguyễn Niệm nói: "Anh đừng có bắt tôi làm việc xấu, nếu không tôi sẽ mách với anh trai của anh."
"Cô mà mách với anh trai của tôi tôi sẽ đi kể với mẹ cô chuyện tốt mà cô làm từ nhỏ đến lớn đấy." Lương Hách Khiêm uy hiếp, "Đang ở đâu thế hả? Mau lên! Tôi đâu có trói cô ép cô? Nói nhanh lên!"
Con người này đúng là thẳng tính, Nguyễn Niệm chỉ đành nói vị trí của mình cho anh ta, còn không quên cảnh cáo: "Tôi không làm chuyện gì quá đáng đâu."
"Nhìn lá gan của cô đi, tôi có thể trông cậy cô làm gì đây!" Lương Hách Khiêm lanh lẹ nói, "Chị dâu chờ chút nhé, anh trai em đang truy lùng em, năm phút nữa em sẽ đến chỗ chị."

"..." Gọi tiếng chị dâu này thật sự là...!Quá thân mật mà.
Có vẻ Lương Hách Khiêm đoán được suy nghĩ của cô, gọi tiếng chị dâu xong còn bổ sung: "Nếu cô mách anh trai tôi, Nguyễn Niệm à, quan hệ chị dâu em chồng này của chúng ta sẽ không còn đâu đấy.

Chị...!Dâu..."
"Anh bao nhiêu tuổi rồi còn làm bộ uy hiếp hả!" Nguyễn Niệm tỏ ra kiên cường, "Ngày mai tôi đi đăng ký kết hôn rồi, anh mách mẹ tôi cũng không có tác dụng đâu!"
Lương Hách Khiêm bật cười: "Được được được, không phải tôi chỉ nhờ cô giúp một chút thôi sao, xem cô nhát gan chưa kìa!"
Nói xong, Lương Hách Khiêm cúp máy.
Nguyễn Niệm đứng giữa đường đầu đông, có hơi lo sợ.
Liên quan tới Lương Hách Khiêm chắc chắn không phải chuyện tốt.
Cô có cảm giác bản thân giống như đang làm chuyện xấu vậy...!Cũng không biết Lương Tây Văn biết rồi sẽ thế nào.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Nguyễn Niệm thở dài.
Chỉ mong Lương Hách Khiêm đừng mang rắc rối đến cho cô.
Cô còn đang suy nghĩ miên man, xe thể thao của Lương Hách Khiêm đã đậu ngay trước mặt, Nguyễn Niệm bị tiếng phanh xe làm cho giật mình, vội mở cửa leo lên: "Anh định đưa tôi đi đâu?"
"Đợi một chút."
"Đợi cái gì?"
"Để tôi suy nghĩ."
"..."
Nguyễn Niệm không biết Lương Hách Khiêm đang tính toán cái gì, nhưng cậu ấm này chắc chắn sẽ không chịu nói thật với cô, bằng không để anh trai và ông nội của anh ta biết nói không chừng sẽ xử lý anh ta.
Lương Hách Khiêm đột nhiên trở nên bi quan và nghiêm túc, không nói câu nào.
Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề, Nguyễn Niệm liếc nhìn anh ta, "Sao im lặng thế?"
"Sợ anh trai tôi." Lương Hách Khiêm lại bắt đầu nói bậy, "Thật ra anh ấy dữ lắm."
"?" Nguyễn Niệm nghi ngờ.

Mấy ngày ở cùng Lương Tây Văn, cô cảm thấy anh là người vô cùng dịu dàng, chẳng bao giờ nổi nóng."
"Lúc tức giận anh ấy đáng sợ lắm." Lương Hách Khiêm nhắm mắt phồng má, "Trong bán kính tám trăm mét không ai dám nói chuyện với anh ấy."
"..."
Lần này đến lượt Nguyễn Niệm im lặng.
Thời điểm tức giận có khả năng Lương Tây Văn sẽ không nói gì, cô không muốn mới tân hôn đã để lại ấn tượng xấu với Lương Tây Văn, chủ yếu là ngày mai còn đi đăng ký kết hôn.
Đây là mấu chốt.
Nguyễn Niệm đang lúng túng, xe đã đến nơi.
Cô ngước mắt thì thấy đó là khách sạn Intercontinental.
Có điều ngoài khách sạn có mấy chiếc xe đưa tin, hiển nhiên là của phóng viên.

"Chị dâu, là thế này..." Lương Hách Khiêm cuối cùng cũng chịu nói thật, "Bạn gái tương lai của em, cũng có khả năng cực lớn là em dâu tương lai của chị..."
"Anh có thể nói hết một lần được không?" Nguyễn Niệm đã khóc không ra nước mắt rồi, trong đầu cô bây giờ toàn là: Cô không muốn chọc giận Lương Tây Văn.
"À, thì là tôi đến sân bay theo đuổi người ta, nhưng người đại diện lại kéo cô ấy bỏ chạy, trốn tôi như trốn ma quỷ vậy, cho nên tôi nhờ bạn bè hỏi thăm thì biết cô ấy đến đây chụp ảnh.

Tôi không định gây chuyện gì đâu, chỉ là mấy lần theo đuổi cô ấy đều bị người đại diện ngăn cản, tôi muốn giáp mặt hỏi thẳng, nhưng ngoài cửa lại có quá nhiều phóng viên.

Em dâu tương lai của cô là người mẫu có chút danh tiếng, chuyện của tôi nếu để ông nội biết ông nội sẽ mắng tôi chết." Lương Hách Khiêm duỗi tay giúp cô mở đai an toàn, thành khẩn nói, "Bởi vậy chị dâu che chắn giúp tôi một chút nhé."
"..." Đầu óc Nguyễn Niệm trống rỗng, "Tôi che chắn cái gì? Tôi phải nói gì đây? Tôi không biết nói chuyện với phóng viên..."
"Tôi dập đầu với cô đấy, tôi không hại cô đâu, cô yên tâm, chưa đầy năm phút nữa anh tôi sẽ tới."
"Sao anh biết..."
"Tôi không có chặn liên lạc với tất cả người nhà của mình." Lương Hách Khiêm nhếch mép cười, dừng xe trước cửa khách sạn một cách trắng trợn.
Nguyễn Niệm mơ màng bị Lương Hách Khiêm đưa xuống xe.
Mấy phóng viên bên ngoài đều là người của các trang chuyên săn tin giải trí, vừa thấy xe của Lương Hách Khiên, bọn họ lập tức khiêng máy quay và cầm bút ghi âm hướng về phía này.
Đầu Nguyễn Niệm như muốn nổ tung.
Lương Hách Khiêm khá quen với tình huống này, anh ta quả thật dính tới không ít tin đồn tình ái.
"Tôi tới tìm bạn, đây là chị dâu của tôi, chị ấy có thể giúp tôi chứng minh trong sạch."
Lương Hách Khiêm vỗ vai cô, bỏ lại một câu rồi chạy vào khách sạn.
Chị dâu? Chứng minh trong sạch?
Chứng minh trong sạch cái gì?
Mấy phóng viên hai mắt nhìn nhau, sửng sốt một giây mới sực tỉnh: "Chào cô, Lương Khách Khiêm nói cô là chị dâu...!Cô và anh Lương Tây Văn có hôn ước sao? Hay chỉ đang trong trạng thái hẹn hò?"
Nguyễn Niệm nào có kinh nghiệm ứng phó việc này, cô căn bản không biết phải nói chuyện với phóng viên thế nào, cũng không biết có cần thông báo cuộc hôn nhân với Lương Tây Văn với thế giới không, càng không biết Lương Tây Văn liệu có vì chuyện này mà tức giận không vui không.
Thoạt nhìn nhà họ Lương không thích tên mình xuất hiện trên tin tức...!Trước đây ông nội của Lương Tây Văn còn từng vì chuyện của Lương Hách Khiêm mà lên huyết áp.
Nguyễn Niệm không biết phải làm gì cả, căng thẳng mờ mịt nhìn đám phóng viên.
Cô thậm chí nghĩ tới nguyên nhân bản thân chống đối Quý Sương không chịu học ngoại giao, cô thật sự không giỏi giao tiếp với người lạ, thậm chí là những vấn đề khó khăn đều cố gắng từ chối khéo léo.
Ngay lúc Nguyễn Niệm ngơ ngẩn không biết mở lời thế nào, một chiếc Bentley quen thuộc chạy tới, khoảnh khắc đó, cô như trút được gánh nặng.
Trái tim cũng dần bình yên trở lại.
Cô nhìn người đàn ông quen thuộc từ trên xe bước xuống, vẫn là áo sơ mi trắng sạch sẽ, vẫn là áo vest bên ngoài sẫm màu, nghiêm túc nổi bật, còn cả sự ôn hòa bình tĩnh.
Là Lương Tây Văn.
Nguyễn Niệm ngước mắt nhìn anh đến gần, Lương Tây Văn chỉ mỉm cười với cô, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: "Đi nghỉ ngơi nhé? Để anh xử lý được không?"
Nguyễn Niệm đờ đẫn gật đầu.
Lương Tây Văn bình tĩnh nói chuyện với phóng viên: "Xin lỗi, chuyện nhà ảnh hưởng tới công việc của anh chị, em trai tôi không hiểu chuyện gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.

Đây là vợ tôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ, tuy không làm rầm rộ nhưng tôi sẽ bảo thư ký gửi kẹo mừng cho anh chị."
Thái độ của Lương Tây Văn cực kỳ tốt, thậm chí còn khiêm tốn lịch sự, phóng viên đương nhiên sẽ không làm khó, còn chúc mừng hai người.
Lương Tây Văn tự nhiên nắm tay Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm ngơ ngác, qua hồi lâu vẫn không biết phải nói gì.
"Lương Tây Văn...!Em..."
"Lương Hách Khiêm không hiểu chuyện."
Lương Tây Văn kéo cô đến thang máy, cô chua xót nghĩ câu tiếp theo sẽ là "Em cũng không hiểu chuyện sao".
Hoàn toàn không ngờ Lương Tây Văn chỉ nắm chặt tay cô, nghiêng đầu hỏi: "Không tủi thân chứ? Nó có bắt nạt em không?"

Thang máy đã tới, Lương Tây Văn cùng cô vào trong, bốn phía đều là gương, Lương Tây Văn trầm giọng hỏi: "Sợ à?"
"Không có, anh ấy không làm khó em." Nguyễn Niệm lắc đầu, "Xin lỗi Lương Tây Văn, em gặp rắc rối..."
Lương Tây Văn chỉ cười cười, nhạy cảm nhận tâm trạng áy náy của cô.
Anh giang hai tay, thử thăm dò: "Ôm một cái sẽ tha thứ cho em nhé?"
Nguyễn Niệm khịt khịt mũi, cô cứ tưởng sẽ bị mắng hoặc bị chê phiền phức, không ngờ rằng lại là một cái ôm ấm áp.
Lương Tây Văn kiên nhẫn ôm cô vào lòng, tay đặt trên eo cô: "Đây mà là rắc rối gì chứ, anh còn đang nghĩ công khai rồi liệu có gây ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em hay không, nhưng anh cũng không muốn che giấu hôn nhân của chúng ta, cứ coi như thuận nước đẩy thuyền vậy,
Nguyễn Niệm cọ mặt vào áo khoác của anh, cũng không biết tại sao chống mũi lại chua xót.
Có lẽ là lời trách cứ trong dự đoán không đến, mà là bản năng và phản ứng giữ gìn đầu tiên của anh.
"Không buồn nữa, hôm nay cũng không được khóc, ngày mai phải đi đăng ký kết hôn đấy." Lương Tây Văn xoa đầu cô, "Không thể khóc."
"Nuốt xuống rồi." Nguyễn Niệm nức nở, "Không khóc."
"Em còn nghe lời đấy."
"...! Sau này em không nghe ai cả, chỉ nghe anh thôi." Nguyễn Niệm nhắm mắt, "Không nghe Lương Hách Khiêm, mẹ em em cũng không nghe, Lương Hách Khiêm còn bảo quan hệ chị dâu em chồng không còn, sau này không còn thì không còn vậy."
Lương Tây Văn bị cô chọc cười: "Nó uy hiếp em thế à?"
"Vâng." Nguyễn Niệm nói, "Còn uy hiếp sẽ kể chuyện xấu của em với mẹ...!Dù gì ngày mai cũng đi đăng ký kết hôn rồi, em không sợ mẹ nữa."
Lương Tây Văn bật cười: "Có gì phải sợ chứ, chúng ta kết hôn rồi, em phải tự tin lên, gặp chuyện gì cũng có anh chống lưng cho em.

Em sống với anh chứ không phải sống với người nhà của anh, không cần rối rắm nhiều như vậy, dù có ở nhà họ Lương hay không ở nhà họ Lương, anh đều chống lưng cho em."
Nguyễn Niệm ở trong lòng anh ngẩng đầu.
Lương Tây Văn cao hơn cô rất nhiều, anh rũ mặt nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt của cô, kiên nhẫn thuật lại: "Nghiêm túc đấy, dù có ở nhà họ Lương hay không anh cũng sẽ chống lưng cho em."
Nguyễn Niệm bình tĩnh trở lại, lúc này mới phát hiện thang máy vẫn đứng im, cô quay đầu mới thấy hai người từ lúc vào quên bấm nút, may mà không có ai vào.

Nguyễn Niệm đỏ mặt, ngửa đầu hỏi anh: "Tầng mấy vậy?"
"Tầng hai mươi sáu."
Nguyễn Niệm nghe lời bấm nút, thang máy đi lên, trong khoảng thời gian này cô không chịu buông an h ra.
Cô như tham lam cái ôm của anh vậy, ngữ điệu lại có vẻ chột dạ: "Sau này sẽ không thế nữa."
"Sao còn cảm thấy tội lỗi vậy?" Lương Tây Văn cười ôm chặt cô, "Xem ra hôn nhân của chúng ta phải có thêm một nguyên tắc mới được."
"Thêm gì đấy?"
"Nếu không phải hai nguyên tắc kia, anh sẽ không trách em chuyện gì cả." Lương Tây Văn nói, "Ngày tháng còn dài, anh cũng không hoàn hảo, nên chúng ta phải bao dung lẫn nhau, giữa vợ chồng không có thị phi đúng sai.

Anh từng nói rồi đấy...!Giữa chúng ta không có cái gọi là công bằng tuyệt đối."
Nguyễn Niệm hít sâu một hơi, hình như so với nhà giam lỏng vô hình trước đây, đến với cuộc hôn nhân này cô có thể thả lỏng hơn, trong thế giới ầm ĩ người tới người đi vẫn có một bến cảng cho cô tự do.
Nó hình như là một ngôi nhà rất an toàn.
Cuộc hôn nhân này hình như không phải sự thất bại.
Ít nhất hiện giờ là thế.
"Niệm Niệm, anh mong em biết là anh và em là đúng người đúng thời điểm, thêm một chút thì không tốt, thiếu một chút cũng không được, anh rất nghiêm túc trân trọng." Lương Tây Văn nói, "Nghĩa là sau này sẽ không bao giờ gặp được ai như em cả, như bây giờ mới tốt, anh ở độ tuổi này có thể gặp được một người phù hợp, vừa có thể rung động, đây là duyên phận có một không hai."
Duyên phận của cuộc hôn nhân này chỉ có hiện tại mới có ý nghĩa, sớm một chút trễ một chút cũng không được.
Cho nên Lương Tây Văn luôn muốn chứng minh cho cô thấy, để cô biết hôn nhân của họ cũng bắt đầu từ rung động..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện